Tên quỷ đẫn họ đi. Vì biết gã chạy rất nhanh nên Tần Quyên không cởi trói cho gã.
"Sao gã không có nội lực mà lại nhanh như thế nhỉ?" Tần Quyên nhìn sang Đào Hoa.
Đào Hoa dịch lại câu ấy cho tên quỷ. Tên quỷ nói bọn họ có khả năng che giấu để người khác không nhận ra sự tồn tại của mình, đồng thời bám sát đối phương với tốc độ rất nhanh.
Điều này khiến cho khu rừng nguyên sinh trở thành nơi vô cùng đáng sợ trong vòng một trăm năm nay. Tất cả những người vào đây đều không biết đến sự tồn tại của người Tiêu Dục mà chỉ nghĩ mình gặp quỷ.
Khả năng xuất quỷ nhập thần kia cho phép người Tiêu Dục tiêu diệt những kẻ ngoại lai mà không để lại dấu vết nào.
"Họ không thù không oán với các ngươi, có lẽ thể họ cũng chỉ đơn giản là muốn rời khỏi đây thôi." Câu nói của Đào Hoa có chút dồn dập, dường như đang tức giận.
Người giữ mộ nói, vị vương của đời đầu tiên khi tiến vào nơi này đã trăn trối lại rằng không được để kẻ ngoại lai xâm nhập, nếu không họ sẽ gặp phải họa diệt tộc.
Cho nên dù phải trả giá cỡ nào, họ sẽ truy đuổi những kẻ đó đến cùng. Tất nhiên vẫn sẽ có những kẻ chạy thoát, nhưng họ sẽ dốc hết sức.
Những cơ quan, trận pháp, cạm bẫy chồng chất quanh đây đều đề phòng kẻ ngoại lai.
Để người ngoài không phát hiện ra nơi đây có người sinh sống, họ sẽ thả những con thú được huấn luyện ra để cắn xé "con mồi.".
Đó cũng là lý do nhóm Tần Quyên thường bắt gặp xương người rải rác trong rừng.
Nhưng người giữ mộ không ngờ, gã canh giữ ở đây 10 năm, sự phụ gã canh 50 năm, chưa từng nghe nói có người đột nhập được vào từ lăng mộ của vương.
Lúc có người tới, người canh mộ vô cùng hoảng sợ, bởi không được phép giết người trong khu vực này.
Cho nên gã muốn đe dọa để đuổi họ đi. Ấy thế nhưng đám người nhất quyết không nghe, hết lần này đến lần khác mò tới.
Hơn nữa, họ còn tìm ra con đường chính xác để rời khỏi rừng đá.
Vì thế, gã nảy sinh ý nghĩa giết bỏ để tránh phiền phức. Vương nói không được giết người, cho nên gã định cắt cổ tay, tạo ra vết thương để họ chết từ thay về trực tiếp kết liễu, như thế chắc sẽ được cho qua...Tên giữ mộ này đầu óc đơn giản, không xem đó là hành vi giết người.
"Đó là giết người! Nếu ngươi cắt sâu hơn chút nữa, hắn đã chết rồi!" Đào Hoa quát khẽ.
Tần Quyên không hiểu tiếng người Miêu, bèn nhìn sang Cổ Nguyệt đi bên cạnh, lại thấy Cổ Nguyệt đã dừng bước, kinh sợ nhìn Đào Hoa.
Người giữ mộ cúi đầu không nói. Hắn vốn cũng chẳng muốn giết người, nhưng mà bọn họ không nên xuất hiện ở đây.
Gã đành im lặng dẫn đường cho bọn Tần Quyên.
Khi ra khỏi rừng đá, bọn họ lại tiến vào một đường âm tối tăm.
"Đèn sắp tắt rồi."' Đào Hoa nói.
"Đừng thắp đèn, ra khỏi đây là được." Người giữ mộ nói, "Trong túi áo ta có vật chiếu sáng, lấy ra đi."
Đào Hoa đang định kiểm tra thử xem thì một bàn tay lớn khác đã nhanh hơn, thò vào túi táo của người gác mộ, lần mò được một hạt châu tỏa ra ánh sáng.
Tần Quyên và Tiểu Khúc Nhi tròn mắt ra nhìn.
"Dạ minh châu." Cổ Nguyệt nói, tuy khá ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh.
Người ta từng nói, thứ này có giá trị ngang với một tòa thành.
"Đằng kia có một cây cầu xích. Kẻ nào không thể qua cầu thì chính là linh gồn của vương không cho phép, dù có rơi xuống nước ta cũng không cứu được các ngươi." Người canh mộ nói.
Cổ Nguyệt giơ cao viên dạ minh châu, thấy trước mắt có bốn sợi xích sắt cùng bốn tấm ván gỗ bắc ngang thành cầu.
Cách xây dựng lăng tẩm với nhiều sông núi ao hồ vườn ruộng chứng tỏ chủ nhân của ngôi mộ này có thân phận cao quý, được dân chúng tôn thờ như sơn hải nhật nguyệt.
Nhưng con sông bên dưới cây cầu này....
Từ trên nhìn xuống, họ có thể thấy cả đống xương khô trắng ởn.
Bảo sao từ lúc đi vào đường hầm này đã lạnh xống lưng. Bản thân con sông đã là một cái hố chôn tập thể.
Mấy người đồng loạt nghĩ tới hai chữ : bồi táng.
"Mau đi qua đi, lăng mộ sẽ đóng lại vào giờ tí. Đến lúc đó, không chỉ các ngươi mà ngay cả ta cũng sẽ bị giam trong này tới chết." Người giữ mộ thúc giục Đào Hoa.
Giọng gã rất nhẹ nhàng, cho thấy đây là người tính nết hiền lành và rất mực sùng kính chủ nhân ngôi mộ.
Đào Hoa hít sâu một hơi, nhìn về phía Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt khống chế kẻ canh mộ, còn Tần Quyên một tay đỡ Đào Hoa, một tay dắt Tiểu Khúc Nhi, "Đừng lo, có ta đây."
Tuy vậy, hắn cảm thấy những sợi xích sắt này không vững chắc tí nào, thậm chí còn hoài nghi người giữ mộ đang cố tình hại bọn họ.
Lúc Cổ Nguyệt bước lên cây cầu xích, thân nam nhi cao chín thước như hắn cũng cảm thấy hoảng, bởi vì vừa đứng lên đã lắc lư dữ dội.
Cổ Nguyệt hô khẽ, "Cẩn thận chút."
Tiểu Khúc Nhi vội ôm chặt Tần Quyên.
Tần Quyên an ủi, "Tiểu Khúc Nhi đừng sợ, cứ nhìn xuống ván gỗ, bước từng chút một. Hoặc hình dung nó là phiến đá trên đường sỏi ở hoa viên cũng được...."
Giọng nói dịu dàng của Tần Quyên đã xua đi phần nào cơn sợ hãi.
Thậm chí, bọn họ thật sự tưởng tượng ra con đường sỏi trong hoa viên với những phiến đá phẳng xếp cách quãng thành lối đi.
Bỗng nhiên, chân của Đào Hoa run rẩy đau buốt, phải dừng lại. Tần Quyên cũng dừng theo.
"Không sao." Đào Hoa tiếp tục để Tần Quyên dìu đi.
Tần Quyên lo không biết có phải vết thương của y tái phát không, bèn giữ chặt lấy y. Họ chỉ còn cách bờ bên kia chừng trăm bước nữa thôi.
Sao Đào Hoa đi chậm như vậy nhỉ.
Được chừng 50 bước, còn một nửa quãng đường, thì bất chợt, thân thể Đào Hoa chợt lảo đảo ngã xuống.
"Đào Hoa!" Tần Quyên kinh hãi kêu lên. Hắn vừa phải giữ Tiểu Khúc Nhi, vừa phải dùng sức giữ chặt Đào Hoa.
Do trọng tâm bị lệch, sợi xích đung đưa dữ dội, khiến kẻ canh mộ và Cổ Nguyệt phải nắm chặt lấy xích mới giữ vững được.
Cổ Nguyệt muốn giúp Tần Quyên, nhưng chỉ cần hắn cử động nhẹ, cả cây cầu liền chao đảo, thậm chí còn khiến Tần Quyên suýt ngã xuống.
Cổ Nguyệt không dám cử động.
"Đào Hoa, ta sẽ kéo ngươi lên. Ngươi đừng có buông tay." Tần Quyên cắn răng nói.
"Sao lại thế này? Không thể kéo lên được...." Tần Quyên hết sức căng thẳng.. Hắn hết sức ngờ vực, với nội lực của mình, dù không dễ dàng gì nhưng muốn kéo Đào Hoa lên cũng không phải quá chật vật.
Sắc mặt Đào Hoa trắng bệch. Y khàn giọng nói, "Như thể....có cái gì đó đang cuốn lấy chân ta...."
Nghe câu ấy, Tần Quyên đang vã mồ hôi nóng lại thành đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này, người giữ mộ nói, "Ta bảo rồi, có những kẻ vương muốn giữ lại, không muốn cho qua. Chỉ cần ngươi buông tay, chúng ta có thể...."
"Ngươi câm miệng!" Cổ Nguyệt cắt ngang, nói với Tần Quyên, "Tên quỷ này bảo vương của chúng muốn giữ người lại. Ngươi hỏi Đào Hoa xem y có thể bỏ bớt đồ trên người xuống không...."
Tần Quyên không tin có chuyện tà môn như thế. Hắn nhỏ nhẹ nói với Tiểu Khúc Nhi, "Nếu ta muốn cứu Đào Hoa thì Tiểu Khúc Nhi phải tự giữ chặt lấy xích sắt, nhất quyết không được buông tay."
"Vâng." Tiểu Khúc Nhi gật đầu, nước mắt lưng tròng.
Tần Quyên chậm rãi buông bàn tay đang nắm lấy Tiểu Khúc Nhi ra, an ủi xoa đầu nó.
Sau khi xác định Tiểu Khúc Nhi đã giữ chặt, Tần Quyên rút đao bên hông,
"Đào Hoa, ngươi cố chịu một lát." Thấy sắc mặt Đào Hoa tái mét, Tần Quyên biết y đang vô cùng khổ sở.
"....." Đào Hoa không nói gì.
Tần Quyên dùng sức kéo Đào Hoa lên, đến lúc tay y vừa vặn chạm được vào xích sắt.
"Đào Hoa, nắm chặt lấy, ta sẽ cắt đứng thứ quấn lấy chân ngươi." Tần Quyên nói, hai chân quấn vào xích sắt rồi nhảy xuống.
"Tần Quyên!" Cổ Nguyệt gào lên.
"Đại ca!!!" Lúc trước sợ hãi bao nhiêu cũng không khóc, vậy mà lúc này Tiểu Khúc Nhi lại khóc òa lên.
Đào Hoa đang vô cùng đau đớn nhưng vẫn biết Tần Quyên đang làm gì. Y không ngờ lại có người làm đến thế vì y....
Y biết thiếu niên này có tấm lòng chân thành, thiện lương và dũng cảm, không có tình cảm nào khác, nhưng y vẫn vô cùng biết ơn, và hoàn toàn tin tưởng.
Chưa từng có ai liều mình bảo vệ y bao giờ.
Lúc nhảy xuống, Tần Quyên nghĩ, nếu có ma quỷ nào đó cuốn lấy Đào Hoa thật....
Thì người mang mệnh cách vô chủ, thần minh cũng phải tránh mặt như hắn, không chừng sẽ khiến ma quỷ phải sợ.
Quả thực khi ấy, hắn đã nhìn thấy có gì đó dưới chân Đào Hoa nhưng quá mờ nên không dám khẳng định.
May sao lúc này, Cổ Nguyệt đã bò tới, giơ dạ minh châu trong tay lên.
Trong phút chốc, Tần Quyên nhìn thấy rõ đó là gì.
Tần Quyên tức thì tái mặt, toàn thân lạnh ngắt. Nếu không phải thần kinh vững vàng, có khi hắn cũng sợ đến chết ngất.
"......"
Hắn vung đao, chặt những sợi tóc quấn lấy chân Đào Hoa.
Là tóc từ những bộ xương trắng nổi lềnh phềnh trên nước mà không hư thối....
Lạnh lẽo đến độ khiến toàn thân tê dại.
Cuối cùng, ngay sau khi Tần Quyên vung đao, Đào Hoa dùng hết sức rút chân khỏi mớ tóc đó.
*
Người giữ mộ nói, Đào Hoa là người đầu tiên rơi xuống sông mà còn bò lên được.
Đương nhiên, gã cũng cẩn thận quan sát Tần Quyên.
Kinh nghiệm theo dõi nhiều năm cho hắn biết, thiếu niên này có gì đó rất khác biệt.
Lúc bọn họ đặt chân lên bờ bên kia, Tần Quyên quay đầu nhìn. Hắn biết bọn họ sẽ không cần đi qua cây cầu đó lần thứ hai.
Cả đời này hắn cũng không muốn bước lên đó lần nữa.
Xuyên qua đường hầm, họ thấy được mặt trời chiếu sáng rực rỡ trên khoảng sân ngoài lăng mộ cùng cổng lớn.
"Mỗi năm, ta chỉ có thể về một lần. Lần này ta về, lính thủ vệ lăng mộ chắc chắn sẽ hỏi ta. Ta sẽ nói chuyện với họ một chút, các ngươi đừng lên tiếng." Người giữ mộ nói, rồi nâng tay ra hiệu cho Cổ Nguyệt, ý bảo hắn cởi trói.
Cổ Nguyệt làm theo.
Người giữ mộ đi tìm thủ vệ, còn Tần Quyên và Cổ Nguyệt đứng đó suy tư. Nếu tên canh mộ đổi ý, họ phải trốn đi như thế nào.
Người giữ mộ quay lại nói, "Theo ta đi gặp tộc lão."
Bọn Tần Quyên thở phào, vác hành lý lên, đi theo người giữ mộ.
*
Rạng sáng, họ được đưa đến một nơi. Có rất nhiều người Tiêu Dục nhìn họ, có kẻ tò mò, có kẻ vô cùng cảnh giác.
Người giữ mộ nói với những người Tiêu Dục đó bằng thứ tiếng không ai hiểu, có vẻ như trấn an hoặc giải thích.
Đi qua nơi này, họ tiến đến một nơi tựa như tòa cung điện xây sát vào núi.