Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 122

Đám Tần Quyên chờ bên ngoài, tới khi một người da đen giống như người giữ mộ đi ra nói với gã mấy câu, người giữ mộ mới quay nhìn Đào Hoa, bảo họ đi vào.

 

Vào bên trong, Tần Quyên mới phát hiện những người ở đây khác hẳng những người bên ngoài. Da dẻ toàn thân họ đen thui.

 

Tần Quyên đại khái đã hiểu, có lẽ người Tiêu Dục dựa trên màu da để phân chia cấp bậc nô lệ và quý tộc. Những người da đen hẳn là người có địa vị cao.

 

Vừa mới vào trong điện, đã có người lớn tiếng quát tháo. Người giữ mộ vội bảo họ quỳ rạp xuống.

 

Đào Hoa kéo Tần Quyên, tỏ ý nhắc nhở.

 

Sau khi quỳ phục xuống hành lễ, họ mới được cho đứng lên.

 

Lúc này, người có dáng vẻ như mang thân phận ttôn quý nhất đi tới. Người giữ mộ hành lễ với ông ta, nói cho bọn họ rằng đây là một trong số các trưởng lão.

 

"Các ngươi từ đâu tới?" Trưởng lão hỏi họ.

 

Đào Hoa đáp, "Từ Đại Lý, bị bắt đến Ngân Sơn từ khi còn nhỏ."

 

"Thật sao?"

 

Đào Hoa khẳng định, "Không sai một lời."

 

"Ta dẫn ngươi đi gặp tộc lão. Theo ta." Vị trưởng lão quan sát họ một câu rồi nói.

 

Sau khi tiến vào một phòng khác, hành lễ đầy đủ xong, trưởng lão bảo họ ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, một lát sau thì tộc lão đến.

 

Vị tộc lão này rất lớn tuổi, được người khác khiêng ra, ngồi xuống tấm đệm hương bồ lớn trước mặt họ.

 

Các trưởng lão đứng vây quanh họ.

 

"Bọn họ nói với ta, các ngươi đến từ Đại Lý, muốn rời khỏi đây, nhưng xâm phạm đến giấc ngủ của vương chúng ta." Tộc lão nhìn họ nói.

 

Vị vương đã đưa cả tộc về ẩn náu tại đây đã căn dặn, không được để người ngoài sống sót rời khỏi đây, nên họ mới quyết tâm xử lý từng tên một.

 

Đào Hoa nhìn vị tộc lão, đáp, "Tình thế bắt đắc dĩ. Chúng ta không cố tình xâm phạm, chỉ đi quang qua lãnh địa của quý vị trong lúc tìm đường ra mà thôi."

 

Giọng nói khàn khàn của vị tộc lão già nua vang lên, "Cả trăm năm nay, có rất nhiều kẻ giống như các ngươi, tình cờ đi qua đây. Ta không dám mạo hiểm, các ngươi đã biết đến sự tồn tại của chúng ta, ta để các ngươi sống tức là đánh cược với tính mạng của toàn tộc. Trăm ngàn năm qua, có biết bao nhiêu tộc người đã bị tuyệt diệt. Người Tiêu Dục chúng ta bị bộ lạc đến từ phía mặt trời mọc đánh đuổi khỏi núi Thần Vụ (Ngân Sơn) rồi sinh sống ở đây cả trăm năm. Chúng ta chỉ muốn sống mà thôi. Ta không thể tha cho các ngươi, nhưng người canh mộ A Nặc đã hứa với các ngươi rồi, cho nên ta sẽ giữ lời không giết các ngươi. Có điều, các ngươi phải ở lại nơi này."

 

Đào Hoa Hoa nghe vậy thì tái mặt, Tần Quyên cảm thấy tình hình không ổn.

 

Cổ Nguyệt dịch lại những lời của tộc lão cho Tần Quyên. Tần Quyên im lặng một lát rồi nhìn vị tộc lão, "Các vị chỉ ở đây kéo dài chút hơi tàn, không tiếp xúc với thế giới ngoài kia, không thôn hôn với ngoại tộc thì sớm muộn cũng tự diệt. Hơn nữa....Nếu có ngày, một đội quân đủ mạnh đánh vào, các vị cũng sẽ bị tiêu diệt mà thôi."

 

Vị tộc lão nhìn Tần Quyên, không hiểu hắn nói gì nhưng vẫn để mắt quan sát thiếu niên này thật lâu.

 

Tần Quyên không rõ là giận hay gì mà hai má đỏ lên, "Cổ Nguyệt, ngươi dịch lại đi."

 

Cổ Nguyệt im lặng một chút rồi dịch lại những lời vừa rồi của Tần Quyên.

 

Tộc lão nổi giận lôi đình, "Hiện giờ tộc ta có ngàn người sinh sống, sao có thể bị tiêu diệt."

 

Tần Quyên lại nói và bảo Cổ Nguyệt phiên dịch, "Các ngươi không thông hôn với người ngoài thì số lượng trẻ con sinh ra bị dị tật hoặc chết non càng lúc càng nhièu. Thanh niên nam nữ trong tộc đều có quan hệ huyết thống. Các ngươi không biết, sống biệt lập với thê gian chính là uống rượu độc giải khát."

 

Người thủ mộ A Nặc nghe vậy, lập tức nghĩ tới, quả thực những đứa trẻ được sinh ra trong nhiều năm gần đây rất khó nuôi sống.

 

Hơn nữa, vu y trong tộc đã từng đề cập đến chuyện bắt cóc nam nhân đi lạc vào đây để làm đối tượng thông hôn, nhằm thay đổi huyết thống.

 

Nhưng đề xuất để nữ tử trong tộc hoài thai con của nam tử ngoại tộc đã bị phản đối kịch liệt, thậm chí còn muốn xử tử vị vu y. Cuối cùng, mọi chuyện kết thúc khi vị vu y đó hóa điên, không ai còn nhắc lại đề xuất này nữa.

 

Người thủ mộ A Nặc quỳ rạp xuống, nói với tộc lão suy nghĩ của mình. Gã cảm thấy tên ngoại lai này nói có lý. Chuyện trẻ con chết non trong tộc càng lúc càng nhiều có lẽ là do vấn đề huyết mạch.

 

Tộc lão nói, "Bọn trẻ khó nuôi là do dịch bệnh chứ không phải nguyên nhân nào khác."

 

"......." Thủ mộ A Nặc cúi đầu, không dám nói thêm nữa.

 

Tần Quyên định nói gì đó, nhưng Đào Hoa đột nhiên kéo tay áo hắn. Tần Quyên biết mình không nên lên tiếng nữa.

 

Chẳng hiểu sao, tộc lão lại để ý đến Tiểu Khúc Nhi.

 

Ông ta nhìn một lát rồi chỉ vào Tiểu Khúc Nhi, "Đứa bé kia, lại đây."

 

Tiểu Khúc Nhi rất xinh xắn, còn xinh xắn hơn lúc Tần Quyên mới gặp Tiểu Khúc Nhi lần đầu. Nếu như Tùng Man hồng hào mũm mĩm, mắt to mày rậm, thì Tiểu Khúc Nhi nhỏ nhắn trắng trẻo. Dù mấy ngày chạy đôn chạy đáo khiến nó gầy đi nhiều, nhưng không ảnh hưởng tới việc người ta thấy nó đẹp.

 

Tiểu Khúc Nhi sợ hãi những người đen thui này. Tuy nó không biểu lộ trên mặt nhưng trong lòng niệm kinh vô số lần. Nó ngẩng đầu nhìn tộc lão kia, tuy nghe không hiểu lão nói gì nhưng biết lão đang nói chuyện với mình.

 

Tần Quyên cũng không hiểu, chỉ chắn trước Tiểu Khúc Nhi theo bản năng.

 

Tiểu Khúc Nhi là con nuôi của Hồ Hồ, không ai được đụng tới nó.

 

Đào Hoa tái mặt, "Đâu cần làm khó một đứa trẻ."

 

Tộc lão nói, "Ta chỉ bảo nó đến đây thôi, sẽ không làm khó trẻ con. Ta yêu thích chúng còn không kịp."

 

Thủ mộ A Nặc cũng bảo họ yên tâm, tộc lão nhất định không làm hại trẻ nhỏ.

 

Đôi bên giằng co một lúc, Tiểu Khúc Nhi nói, "Đại ca chớ lo, đệ đến đó một lát rồi về thôi."

 

Nói rồi, nó đứng dậy, đi tới trước mặt tộc lão.

 

Không thể phủ nhận, khi tộc lão vươn bàn tay đen thui đến gần, Tiểu Khúc Nhi sợ vô cùng.

 

Nó ráng cầm lòng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt già nua của ông cụ. Đột nhiên, nó lại nhớ tới sư công mà mình từng gặp khi còn rất nhỏ.

 

Rồi nó nhớ Liêu Châu, nhớ sư phụ.

 

Đôi mắt trong veo của Tiểu Khúc Nhi ầng ậng nước.

 

Tộc lão thấy thế, đột nhiên thu tay về, thấp giọng thở dài, "Đúng là đứa trẻ ngoan, mới lớn được nhiêu đã không biết sợ người lạ nữa rồi. Thủ mộ A Nặc, ngươi dẫn họ đi, cho họ ở lại. Chỗ vương lăng thì tạm thời phái đệ tử của ngươi đến canh."

 

Tộc lão rời đi rồi, Tiểu Khúc Nhi vẫn còn đứng ngây ra đó. Trong nháy mắt, nó bỗng nhiên nhớ sư phụ vô cùng.

 

"Tiểu Khúc Nhi."

 

Tần Quyên đi tới.

 

Tiểu Khúc Nhi quay lại, nhào vào lòng hắn, "Đại ca, đệ nhớ sư phụ lắm. Chắc sự phụ vẫn còn sống chứ...."

 

Nó bỗng thấy sợ, sợ sư phụ không còn nữa nên mới giao nó cho cha Hồ Hồ.

 

Dù sao sư phụ cũng đã nuôi lớn nó.

 

"Nghĩ vớ vẩn gì thế? Lạc Sanh đạo nhân sao mà xảy ra chuyện được!" Tần Quyên dịu dàng và quả quyết dỗ dành nó.

 

Tiểu Khúc Nhi ôm chặt lấy hắn.

 

*

 

Họ đi theo thủ mộ A Nặc đến một khu nhà có vài căn phòng ở, dọc đường là những người Tiêu Dục đang tất bật làm việc. Thấy thủ mộ A Nặc đưa người tới, họ dừng tay, ngơ ngác nhìn đám người.

 

Thủ mộ A Nặc dẫn họ vào nhà, bảo họ ở lai đây. Sau đó, có nhiều nô lệ đến cho bọn họ đồ ăn, tất nhiên là đều cho Tiểu Khúc Nhi.

 

Các nô lệ nói là tộc lão đại nhân dặn như vậy.

 

Vố nghĩ nơi này tách biệt với thế giới loài người cho nên đồ ăn sẽ rất quái dị, cùng lắm chỉ có rau quả và thịt sống mà thôi....

 

Không ngờ họ còn có cả tiểu mạch, có mì, thịt cũng được tẩm ướp và nướng.

 

Cổ Nguyệt cầm lấy một khúc chân dê, nhìn Tiểu Khúc Nhi, "Nhờ phúc của ngươi đó."

 

Tiểu Khúc Nhi đỏ mặt không nói câu nào.

 

Đào Hoa biết cả bọn đã đói lả rồi, bèn bẻ bánh nướng thành mấy miếng cho Tiểu Khúc Nhi, rồi xé thịt thành sợi cho dễ ăn, cười nói, "Mau ăn đi."

 

Tiểu Khúc Nhi vừa ăn vừa lo lắng hỏi, "Đào Hoa, chân của huynh có sao không?"

 

"Tạm ổn, lát nữa tắm xong rồi băng bó là được."

 

Bọn họ ăn sạch đồ ăn trước mặt rồi nằm vật ra thảm. Sau khi ăn no là lúc người ta ít cảnh giác nhất.

 

"Làm sao giờ?" Cổ Nguyệt hỏi bằng tiếng Hán.

 

Dân ở đây không hiểu tiếng Hán nên nói tiếng Hán là an toàn nhất.

 

Đào Hoa nói, "Trước hết, để bọn họ yên tâm, ta cứ ra vẻ sẵn sàng ở lại đây lâu dài đi."

 

Cổ Nguyệt càu nhàu, "Phải mất bao lâu mới được!" Hắn không có bằng ấy kiên nhẫn.

 

Tần Quyên thì không vội, Trong người hắn có nhân hoàng, mà nơi này có thể kiềm chế nhân hoàng giúp hắn. Hắn sợ sau khi rời khỏi đây, nhân hoàng sẽ lại lộng hành.

 

Chi bằng cứ ở đến lúc giải quyết xong nhân hoàng mới thôi.

 

"Tiểu Khúc nhi, hay là ngươi ở lại đây để cho chúng ta ra ngoài." Cổ Nguyệt đề nghị.

 

"Không được!" Tần Quyên và Đào Hoa cùng đồng thanh.

 

Cổ Nguyệt sửng sốt, rồi lại quay ngoắt đi, không thèm nhìn họ. Hắn chỉ nói đùa thôi mà, hai người kia nghiêm túc vậy làm gì.

 

Tần Quyên lại gần, ôm lấy eo Tần Quyên, "Đại ca, ban nãy hình như đệ quên mất đoạn minh kinh cuối cùng mà sư phụ dạy, không sao nhớ ra nổi...."

 

Tiểu Khúc Nhi rất buồn rầu. Đã lâu không niệm kinh, ngày trước còn thuộc vanh vách, ấy thế mà mới một thời gian đã quên rồi.

 

Tần Quyên lúng túng. Hắn không biết mấy chuyện này, không giúp được gì, chỉ đành an ủi, "Không sao đâu, Lạc Sanh sư phụ sẽ không trách đệ. Nếu có gì không hiểu, sau này đệ về hỏi cha Hồ Hồ. Cha Hồ Hồ cái gì cũng biết."

 

"Vâng, cha Hồ Hồ giỏi lắm. Lần trước đệ hỏi người, tế nào là "thử tiêu bỉ trường", thế nào là "thiên địa niệm hóa", người giải thích một lần là ta hiểu." Tiểu Khúc Nhi dụi mặt vào người Tần Quyên.

 

Cổ Nguyệt bỗng nhiên quay sang hỏi, "Hồ Hồ rốt cuộc là ai?"

 

Hắn đã mấy lần nghe thấy hai chữ Hồ Hồ rồi, lần đầu hỏi câu ấy còn bị Tần Quyên đấm cho một nhát, cho nên hắn rất nhạy cảm với cái tên này.

 

"Là cha ta." Tiểu Khúc Nhi nói, giờ còn không nhớ ngày trước mình bài xích việc gọi Hồ Hồ là cha thế nào.

 

"....." Cổ Nguyệt lẩm bẩm, "Ta còn tưởng là tình nhân của Tần Quyên. Không ngờ Tần Quyên thích nam nhân có vợ, có cả con lớn thế này, vậy mà ngươi cũng thích được à?"

 

Tiểu Khúc Nhi gân cổ, "Ta là con nuôi của Hồ Hồ. Sư phụ ta chơi cờ thua cha Hồ Hồ nên mới...."

 

Khỏi nói nó không phục cỡ nào, ngay cả miệng nhỏ cũng chu lên rồi.

 

Chẳng hiểu sao, Đào Hoa nghe thế thì cười khúc khích.

 

Bình Luận (0)
Comment