Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 123

"Ta còn một ca ca nữa tên Tùng Man, nhũ danh là Hồ Cầu Nhi. Tần Quyên ca ca bảo sau khi quay về, ta có thể sống với Tùng Man ca ca. Tùng Man ca ca học cưỡi ngựa, bắn cung, võ thuật, ta làm việc nhà, niệm kinh, xây một đạo quan nhỏ. Chúng ta sống hạnh phúc với nhau...." Tiểu Khúc Nhi mơ mơ màng màng thiếp đi trong khi nói.

 

Tần Quyên lấy một tấm chăn lông ra đắp cho Tiểu Khúc Nhi, vừa xoa trán nó vừa suy tư.

 

Lúc này, có một nô lệ đến nói, đã chuẩn bị nướng ấm xong, mời bọn họ tắm rửa.

 

Không có quá nhiều nước, chỉ vừa đủ ba người dùng. Các nô lệ cũng mang cho họ quần áo mới.

 

Tần Quyên gội đầu xong đã thấy chẳng còn lại bao nhiêu. Hắn tắm vội rồi đi về giường nằm.

 

Lúc này, trời đã tối mịt, trong núi ban đêm lạnh lẽo nhưng nhà được đốt lò sưởi, vẫn tương đối ấm áp.

 

Một nô lệ bước vào, định đưa Tiểu Khúc Nhi đi tắm, nhưng Tần Quyên không hiểu tiếng của họ nên nhất quyết không cho họ đụng vào Tiểu Khúc Nhi.

 

Lúc Đào Hoa tắm xong, Tiểu Khúc Nhi cũng đã tỉnh.

 

Đào Hoa cười nói, "Họ muốn dẫn Tiểu Khúc Nhi đi tắm đó mà."

 

"Vậy à? Thế thì ta cũng đi cùng." Tần Quyên đứng dậy, bế Tiểu Khúc Nhi.

 

Tiểu Khúc Nhi còn đang mơ mơ màng màng, thấy Tần Quyên bế thì ôm lấy cổ hắn theo bản năng.

 

Xong xuôi mọi việc, đang định quay về ngủ thì thủ mộ A Nặc tới, bảo muốn nói chuyện với họ.

 

Nhóm Tần Quyên mặc quân áo chỉnh tề xong, vị tộc lão được A Nặc đưa tới.

 

"Cho đứa bé này vào trong điện ngủ." Tộc Lão vừa vào đã nói.

 

"Không được, Tiểu Khúc Nhi sợ người lạ." Đào Hoa mau chóng tìm lý do cự tuyệt.

 

Tộc lão không cưỡng ép, chỉ hỏi bọn họ xem nơi ăn chốn ở có gì bất tiện không rồi đi ngay.

 

Tần Quyên nhận ra, sau khi tộc lão rời đi, số thủ vệ bên ngoài đã tăng thêm mấy người.

 

Nếu họ thật sự muốn chạy thì mười mấy người này cũng không cản được.

 

Nhưng bây giờ có chạy cũng vô ích. Không biết đường, không có ngựa, thậm chí còn chẳng có đủ lương thực, lộ phí.

 

Hôm sau, khi bọn họ vừa thức dậy, một vị vu y tìm đến. Vu y nói rằng ông ta phụng mệnh tộc lão đến kiểm tra sức khỏe cho họ.

 

Trên vai vu y có một con quạ đen, vừa nhìn đã thấy không muốn đến gần. Vu y kiểm tra cho Tiểu Khúc Nhi trước, khám tai mắt mũi miệng, sau đó còn cởi áo khám bụng cho nó.

 

Xong đó, lão phất tay, bảo Tiểu Khúc Nhi lui xuống.

 

Chân Đào Hoa bị thương, vu y cởi lớp vải hôm qua y băng bó qua loa cho mình để khám xét, sau đó con quạ đen trên vai lão trở nên kích động muốn lao tới, nhưng bị vu y ngăn cản.

 

"Vết thương của ngươi không được xử lý tốt, đêm qua lại rách ra, vết máu vẫn còn tươi. Những người chúng ta sống ở đây khác với bên ngoài, được quỷ thần phù hộ, không thể để họ thấy máu....Nếu không nhanh xử lý vết thương của ngươi thì quỷ thần sẽ tức giận."

 

Vu y ra hiệu cho các nô lệ.

 

Đám nô lệ bưng thứ gì đó trông như cái bếp lò tiến vào.

 

Mùi thảo dược hỗn tạp trong lò tỏa ra mùi hăng nồng. Vu y lấy thứ được đốt trong đó ra, rắc vào chén thuốc rồi bôi lên chân Đào Hoa.

 

Giờ này, bọn họ đã hiểu vì sao tộc lão, trưởng lão, người giữ mộ đều có làn da đen thẫm từ đầu đến chân.

 

Bởi sau khi bôi thuốc, chân của Đào Hoa đã giống hệt bọn họ.

 

"Cái này...." Đào Hoa kinh hãi rút chân về.

 

Vu y nói, "Đừng lo, rửa là trôi. Chúng ta bôi thứ này lên người để ngừa côn trùng và rắn rết, cả ánh nắng nữa. Đến đầu mùa đông, chúng ta sẽ tẩy hết đi."

 

Nghe giải thích như vậy, Đào Hoa mới yên lòng.

 

"Chưa tới 3 ngày, vết thương sẽ khép miệng." Vu y nói rồi lại quay sang kiểm tra thân thể cho Cổ Nguyệt.

 

Bỗng nhiên, vu y cau mày, vì lão nhận ra người này là cổ sư.

 

"Các ngươi là người Đại Lý?" Lão thấp giọng hỏi.

 

Đào Hoa lập tức trả lời, "Đúng thế."

 

Vu y ngừng một lát, rồi nhìn Cổ Nguyệt đăm đăm. Lát sau, lão lại quay người nhìn Đào Hoa, "Ngươi nói dối, hắn là cổ sư."

 

Đào Hoa từ tốn đáp, "Ở Đại Lý cũng có cổ sư."

 

Vu y rất sửng sốt, muốn phản bác nhưng không biết nói gì.

 

"Tóm lại, các ngươi tốt nhất là đừng lừa dối tộc lão. Tôc lão đã giữ mạng cho các ngươi là vì tin tưởng các ngươi, cho nên các ngươi cũng phải biết điều."

 

Vu y nói rồi đi tới trước mặt Tần Quyên. Lão ta ngồi xuống, kiểm tra thân thể của Tần Quyên, nhưng còn chưa chạm vào đã vội rụt tay về.

 

"Trên người ngươi....có thứ gì?" Một thứ sức mạnh kinh hồn đang ẩn mình đuâ đó, bất động thanh sắc, nhưng lại có thể khiến vu y điếng người.

 

Chẳng riêng gì vu y, con quạ đen trên vai lão ta cũng hoảng hốt bay mất.

 

"Nhân hoàng, một loại cổ." Tần Quyên nói rồi quay sang Cổ Nguyệt, bảo hắn dịch.

 

Vu y hỏi Tần Quyên, "Ngươi bị hạ cổ sao?"

 

Đào Hoa chưa kịp lên tiếng, Cổ Nguyệt đã giải thích, "Đúng thế, chúng ta đều bị bắt tới đây. Hắn bị bắt làm cái vò nuôi cổ, còn ta bị ép làm cổ sư, hiểu chưa?"

 

Vu y nửa tin nửa ngờ nhưng không nói gì thêm mà chỉ kiểm tra thân thể Tần Quyên. Sau đó, ông ta thấp giọng nói, "Đây là thứ cổ mạnh nhất ta thấy từ trước đến giờ."

 

Cổ Nguyệt thầm nghĩ, không riêng gì ngươi, ta cũng vậy.

 

"Từ thời sư tổ của ta, chúng ta đã bắt đầu nghiên cứu cách đối phó với thuật vu cổ của người Miêu ở Ngân Sơn. Nghe nói các ngươi đến từ vương lăng. Trận địa rừng đá trong vương lăng là do sư tổ ta dựng nên, có thể khống chế được cổ."

 

Cổ Nguyệt dịch lại cho Tần Quyên.

 

"Cổ trên người ngươi tuy mạnh nhưng rất hại thân, trước khi ta nghĩ ra cách diệt trừ, ngươi chớ đi ra ngoài kẻo hại tộc nhân của ta." Vu y nói, đưa cho Tần Quyên một lọ thuốc, "Uống cái này đi."

 

Tần Quyên cầm lấy, nghi hoặc nhìn lão.

 

"Cái gì vậy?"

 

"Là thuốc dẫn cổ, thử xem có thể dẫn nó ra không." Vu y giải thích.

 

Thấy vậy, Tiểu Khúc Nhi mở bình thuốc ra, ngửi ngửi thật lây để kiểm tra. Từ nhỏ nó đã giúp sư phụ bốc thuốc, cho nên biết được trong này không có độc.

 

Tần Quyên tin Tiểu Khúc Nhi. Hắn nhận lấy, uống thẳng một hơi.

 

Cổ Nguyệt nhìn vu y, hung ác nói, "Ngươi mà hại hắn, ta giết ngươi chôn cùng."

 

Vu y chắp tay trước ngực, "Ta chỉ cứu người, chưa từng hại người."

 

"Tốt nhất là thế!"

 

Vu y đi được một lúc thì các nô lệ bưng đồ ăn sáng vào.

 

Ăn qua loa một chút, Tần Quyên bắt đầu cảm thấy cơ bắp co rút đau đớn. Hắn nhăn mày, bất chợt ngã gục xuống.

 

Khi thấy gân xanh dưới cổ Tần Quyên nổi lên, những người khác đều kinh hãi.

 

"Đại ca, huynh làm sao...." Tiểu Khúc Nhi lắp bắp không thể nói hết câu, tay nhỏ v**t v* khuôn mặt Tần Quyên.

 

Đào Hoa rất tinh ý, biết Tiểu Khúc Nhi đang sợ mình phán đoán lầm, khiến Tần Quyên bị hại.

 

Y cầm bình thuốc lên ngửi để kiểm chứng lại, "Thuốc không có vấn đề, đúng là thuốc dẫn cổ. Tiểu Khúc Nhi đừng lo."

 

Cổ Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đào Hoa, "Vì sao ngươi biết thuốc dẫn cổ có mùi vị gì?"

 

Đào Hoa ngẩn ra một chút, rồi lại mỉm cười, "Ta hậu duệ vương thất của người Miêu ở Đại Lý."

 

Cổ Nguyệt cảm thấy mình đã nghe được một câu chuyện hoang đường. Đứa trẻ mà người ta đồn là con của một tên mã phu, lại là hậu duệ vương tộc Đại Lý?

 

Nhưng đúng là chỉ có vương tộc mới biết dẫn cổ, các quý tộc khác chỉ biết nuôi hoặc thao túng cổ.

 

Đó là sự khác nhau giữa vương tộc bọn họ.

 

"Họ có thể chế thuốc dẫn cổ giống bản gốc tới bảy tắm phần, chắc hẳn công sức suốt ba đời này không hề uổng phí." Đào Hoa cười nói, không biết là đang khen ngợi hay chế nhạo.

 

Tần Quyên nghe vậy cũng quên cả cơn đau, ngây người nhìn Đào Hoa. Hắn không nói : hóa ra từ trước đến giờ, ngươi biết cách dẫn cổ.

 

Nhưng rồi hắn lại nghĩ, Đào Hoa chưa chắc đã biết nhiều như thế. Hơn nữa, trong thời gian đồng hành với nhau, y cũng không có thời cơ tốt để nói với hắn những chuyện này.

 

Nghĩ vậy, Tần Quyên cũng thông cảm được.

 

Đào Hoa nói, "Chờ thêm một lát, xem cố trùng có chui ra không. Nếu cổ trùng bò ra ngoài, nó sẽ chết ngay. Nhưng nếu nó yêu thích thân thể ngươi thì sẽ không ra đâu.

 

*

 

Suốt một đêm, Tần Quyên phải chịu nỗi đau đớn dữ dội hơn nhiều so với lúc cổ trùng hoành hành trước kia.

 

Lúc vu y vào thăm, Tần Quyên đã trắng bệch như sáp, toàn thân đẫm mồ hôi.

 

Không riêng Tần Quyên, đám Cổ Nguyệt cũng thức trắng đêm đó.

 

Vu y đến kiểm tra cho Tần Quyên, rồi lắc đầu nói, "Cổ này quá mạnh, ta bất lực rồi."

 

Nửa canh giừo sau, Đào Hoa cũng nhận ra, cổ trùng không có chút dấu hiện muốn ra ngoài.

 

"Các ngươi từ bỏ đi, ta thấy cổ này ở trong thân thể hắn như thế cũng tốt, không hút nội lực của hắn, chẳng qua lúc đầu chưa thích ứng được thì khó chịu thôi. Bây giờ, nó còn có thể khiến hắn mạnh hơn. Ta và cả Ngân Thiên Xu đều cầu còn chẳng được, không biết các ngươi nghĩ thế nào." Cuối cùng, Cổ nguyệt nói ra những lời hắn đã nhịn từ đêm qua.

 

Tần Quyên yếu ớt đáp lại, "Cổ này....Lúc trước không ở trong cơ thể ta....Nó hại người kia phải uống thuốc suốt nửa đời, lại còn như dâm độc, cứ mỗi khi nảy sinh dục niệm thì....nguy hiểm đến tính mạng. Ta chỉ muốn biết, nếu cổ này còn trong người, thì ta sống được bao lâu nữa...."

 

Cổ Nguyệt nói, "Không đáng sợ như thế chứ?"

 

Vu y cũng thắ mắc, "Nó không nguy hại đến tính mạng của ngươi....Nhưng cũng không có nghĩa ngươi sẽ không dùng nó để hại người."

 

Đây mới là lý do vu y muốn dẫn cổ. Lão không muốn tộc nhân của mình bị người này khống chế.

 

Nội lực của thiếu niên này quá mạnh.

 

"Trước hết, ta khai dược để ngươi nôn hết thuốc dẫn cổ ra." Vu y thở dài rồi nói.

 

Tần Quyên uống thuốc xong thì nôn ra được. Sau cả đêm chật vậy, người hắn gầy hẳn đi.

 

"Nếu ngươi không hại tộc nhân của ta, ta sẽ không cưỡng ép dẫn cổ của ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn hại chúng ta, ta nhất định sẽ có cách đối phó."

 

Vu y lạnh giọng nói.

 

Những người khác im lặng, còn Tần Quyên thì vẫn chưa khỏe lại, không muốn nói gì.

 

Một lát sau, Đào Hoa cúi đầu cười khẽ, "Ngài lo lắng lắng quá rồi, chúng ta sẽ không hại tộc nhân các vị."

 

"Vậy thì được."

 

Vu y đi rồi, tộc lão tại tìm đến, dẫn Tiểu Khúc Nhi ra phòng khách nói chuyện.

 

Các nô lê bưng đồ ăn vào. Đào Hoa đỡ Tần Quyên ngồi dậy.

 

Các nô lệ canh giữ bọn họ, không muốn để họ quấy rầy tộc lão và Tiểu Khúc Nhi.

 

Tần Quyên ăn qua loa mấy miếng rồi nằm xuống. Cả đêm không ngủ, cho nên bây giờ hắn rất mệt mỏi.

 

Vừa đặt lưng, chìm vào mộng đẹp, nỗi nhớ người kia lại dâng lên.

 

Hắn quyến luyến sự dịu dàng như dòng nước ấy.

 

Mà không nhận ra, trái tim phiêu bạt của thiếu niên lang đã bắt đầu muốn dừng chân.

 

"Hồ Hồ...."

Bình Luận (0)
Comment