Cổ Nguyệt bị Tần Quyên làm phiền gần chết, cả đêm cứ luôn miệng Hồ Hồ, Hồ Hồ, cứ như trẻ con đòi ti mẹ ấy!
Hắn không ngủ được nên ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng, hơi đăm chiêu.
Đào hoa ôm Tiểu Khúc Nhi ngủ trên tràng kỷ, còn Tiểu Khúc Nhi thì ôm lấy cánh tay Tần Quyên.
Nhìn cảnh thân mật của ba con người này, hắn chẳng biết phải nghĩ gì. Hắn định đứng lên đi ra ngoài một lát, lúc mặc xong quần áo thì Đào Hoa đã tỉnh.
Cổ Nguyệt mới đi tới cửa phòng thì bị thủ vệ ngoài cửa đuổi về.
Thủ vệ canh phòng cẩn mật, ngay cả ra ngoài đi dạo cũng không cho đi. Nhưng loại người như Cổ Nguyệt thì đời nào chịu để yên. Hắn nâng tay, nói với thủ vệ, "Tay ta bị thương chảy máu, gọi vu y của các ngươi đến đây."
Đang nửa đêm, thủ vệ không muốn đi. Cổ Nguyệt không phải kẻ dễ bảo, không cho hắn ra ngoài thì hắn hành bọn họ.
Đôi co một hồi, thủ vệ đành phải tìm vu y.
Một tên thủ vệ đi rồi, Cổ Nguyệt lại nói với tên kia là hắn đói, muốn ăn gì đó.
Hơn nửa đêm còn bắt người ta xuống bếp, quay đi quay lại có khi mất đến hơn nửa canh giờ.
Đào Hoa nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, biết ngay là Cổ Nguyệt lại nổi tính ngang ngạnh, đang giằng co với mấy thủ vệ đó.
Đào Hoa sợ Cổ Nguyệt nổi nóng, gây ra chuyện lớn, bèn khoác áo ra xem.
"Bị bằng hữu này của ta đói bụng, phiền các vị đại nhân."
Giọng nói của Đào Hoa rất dịu dàng dễ nghe, cho nên thái độ của các thủ vệ đối với y cũng tử tế hơn nhiều.
Cổ Nguyệt định nói gì đó với Đào Hoa, kiểu như ai là bằng hữu của ngươi, nhưng khi đối diện với gương mặt tươi cười của Đào Hoa trước ánh lửa, hắn tự nhiên nín thinh.
Hắn cứ có cảm giác, mình đã gặp người này ở đâu đó rồi.
Nhưng nghĩ cách mấy, hắn cũng không nhớ ra tình cảnh lần đầu hắn gặp Đào Hoa.
Có lẽ là trong phủ một vị đại nhân nào đó mở yến hội, Đào Hoa được gọi đến mua vui chăng?
Hay là lúc hắn đi bắt người ở thanh lâu, vô tình trông thấy y.
Ấn tượng của hắn đối với Đào Hoa chỉ tồn tại trong lời bàn tán của đám đồng liêu cùng tuổi.
"Cổ.....Nếu đã không ngủ được, ta uống với ngài mấy ly." Đào Hoa cười, ngồi xuốn trước mặt Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt nhíu mày, lạnh lùng đáp, "Ngươi coi ta như khách làng chơi đấy à?"
Đào Hoa hơi giật mình nhưng mím môi không đáp.
Đúng lúc này, đệ tử của vu y tới. Ban đầu, hắn rất ngạc nhiêu, không hiểu sao mấy người này nửa đêm không ngủ, nhưng rồi cũng nhanh chóng bước tới.
Cổ Nguyệt chìa cổ tay bị thương cho đệ tử vu y xem.
Đệ tử vu y giúp hắn thay thuốc, băng bó, chẳng nói câu nào đã rời đi.
Hắn đi rồi, thủ vệ mang đồ ăn tới, theo sau còn một người nữa.
Đào Hoa khá ngạc nhiên, đó chính là thủ mộ A Nặc.
"A Nặc?" Đào Hoa không hiểu vì sao A Nặc lại đến vào giờ này.
A Nặc đi vào, các thủ vệ mới yên tâm lui ra.
Đào Hoa bày đồ ăn các thủ vệ mang tới ra bàn. Nhờ phúc của Tiểu Khúc Nhi, tuy họ bị giam cầm nhưng được hưởng chế độ đãi ngộ như quý tộc.
"Một nhóm người muốn xông vào rừng, tử thương một nửa, nửa còn lại chạy thoát." A Nặc thông báo.
Cổ Nguyệt buông đồ ăn trên tay xuống, "Từ đâu tới?"
A Nặc đápm "Phía bắc."
Phía bắc không phải là Ngân Sơn sao? Là người của Ngân Thiên Xu à?"
Đào Hoa lại nhìn Cổ Nguyệt.
Cổ Nguyệt cũng nhìn Đào Hoa, "Nếu tính như vậy thì cùng ngày chúng ta tiến vào rừng, có thể Ngân Thiên Xu cũng phái người đuổi theo."
Đào Hoa lập tức nhớ tới cổ trên người Tần Quyên. Xem ra đây là lý do mà Ngân Thiên Xu vội vàng muốn truy bắt hắn.
Vậy cũng tốt, chờ người của Ngân Thiên Xu đi xa rồi, họ rời khỏi đây sẽ không gặp phải truy binh nữa.
A Nặc nói, "Bọn họ lùng sục trong rừng rất lâu, khoảng một canh giờ trước mới ra khỏi rừng. Ta nghĩ chúng đang tìm các ngươi."
Đào Hoa cong mắt cười, "Giờ ngươi đã tin là chúng ta bị bắt đến đây chưa?"
A Nặc gật đầu, "Xin lỗi, lúc trước đã mạo phạm."
Cổ Nguyệt nói, "Giờ vẫn luôn mạo phạm đấy thôi. Các ngươi đang giam cầm chúng ta mà."
A Nặc cúi đầu, "Chuyện này ta cũng không có cách nào."
Cổ Nguyệt muốn đập cho gã một trận.
Nhưng Đào Hoa thấy hắn vừa giơ tay lên thì rót đầy rượu cho hắn.
Cổ Nguyệt lại quay nhìn A Nặc, thản nhiên như không, nói, "Nơi này của các ngươi có rộng không?"
A Nặc ngưng một lát mới hiểu y đang hỏi gì, "Không rộng lắm."
Cổ Nguyệt nói, "Không cần căng thẳng, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Đaò Hoa, "A Nặc, có muốn uống chút rượu không?"
A Nặc xoa tay, lộ rõ vẻ thèm thuồng nhưng cúi đầu không nói lời nào.
Đào Hoa đã nhận ra, nãy giờ hắn trộm nhìn vò rượu vô số lần, bèn nói, "Ban đêm, trưởng lão sẽ không tới đây đâu."
A Nặc không suy nghĩ được bao nhiêu, bèn nhận lấy chén rượu Đào Hoa rót, bắt đầu uống.
Hắn mê rượu, nhưng vì phải thủ mộ nên trong suốt cả năm, chỉ được uống rượu duy nhất một lần vào ngày tết.
A Nặc uống mấy chén đã ngà ngà say, cả Cổ Nguyệt cũng thế.
Trong ba người Đào Hoa uống rượu như nước lã, bắt đầu nói chuyện với A Nặc.
Đầu tiên là hỏi phong tục, lễ nghi, ngày hội của người Tiêu Dục.
Sau đó, khi hỏi đến hiến tế, A Nặc tỏ ra rất hiểu biết.
Hắn nói, họ sẽ hiến tế một lần vào đầu năm, một lần vào cuối năm, ở tế đàn Đông Nguyên.
"Sau khi hiến tế ở tế đàn Đông Nguyên xong, các nô lệ mới nhận lệnh tuần tra từ đó ra ngoài tuần tra...." An Nặc không nói tiếp. Gã đứng dây, "Thôi, uống nữa cũng chẳng có gì hay. Ta về trước đây."
Lúc rời đi, A Nặc còn tiện tay xách thêm vò rượu.
Đào Hoa nhìn bóng lưng hắn, trong lòng đã ngầm xác định, A Nặc say thật chứ không giả vờ.
Vậy thì hẳn là từ tế đàn Đông Nguyên này sẽ có đường an toàn để ra bên ngoài.
*
Cổ Nguyệt uống say trông cũng không khác gì lúc tỉnh, hơi thở vẫn nhịp nhàng, nét mặt luôn căng thẳng có phần ôn hòa hơn.
Mỹ thiếu niên từng danh chấn Ngân Sơn như vậy, mà nhiều năm sau lại khiến người ta chỉ biết thở dài tiếc nuối.
Hắn lạnh lùng, thô bạo, không thể tới gần.
Nhưng đâu ai nghĩ, sau khi say, dáng vẻ hắn lại điềm tĩnh như thế.
Điềm tĩnh đến nỗi khiến người ta muốn ngắm nhìn.
Đào Hoa đắp một cái chăn lông cho Cổ Nguyệt, rồi lại nằm xuống bên cạnh Tiểu Khúc Nhi, nhắm mắt thiếp đi.
Hôm sau, khi Tần Quyên tỉnh lại thì không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Cứ như thể nhân hoàng chưa từng tồn tại trong thân thể.
Cứ thế, mấy ngày trôi qua.
Một sáng nọ, thủ mộ A Nặc báo, mấy ngày tới, trong điện sẽ có hỉ sự.
Tần Quyên nghe vậy, liền quay nhìn Đào Hoa và Cổ Nguyệt. Đây có lẽ là thời điểm thích hợp để họ trốn đi.
Nhưng A Nặc lại nói, "Tộc lão bảo ta báo với quý vị, hỉ sự này cần có Tiểu Khúc Nhi tham gia."
Đào Hoa hỏi, "Chúng ta thì sao?"
"Tộc lão chỉ mời một mình Tiểu Khúc Nhi."
"Hỉ sự gì?"
*
Người Tiêu Dục đã cư ngụ tại đây trăm năm, vương và chư vị vương tử đều chết trận, chỉ để lại một nữ nhi, vì thế họ cung phụng vị này để sinh ra hậu duệ của vương tộc.
Tộc lão và các trưởng lão nắm quyền, còn vương tộc chỉ có vai trò duy trì dòng dõi.
Đã đến thời điểm vương tử của thế hệ này thành niên, họ tìm cô nương hiền thục nhất trong tộc đến làm thê tử cho hắn.
"Sau ngày hôn lễ, chúng ta nhân lúc bọn họ đều tập trung trong điện để trốn đi. Số thức ăn chúng ta kiếm cớ yêu cầu họ cung cấp mấy ngày qua, ta đều tích góp lại, đủ để chống đỡ cho 10 ngày." Cổ Nguyệt nói.
Đào Hoa lại nói, "Nhưng họ muốn đưa Tiểu Khúc Nhi đi."
"Tiểu Khúc Nhi có thể tự trốn ra. Chúng ta chờ nó ở đây."
Tần Quyên không đồng ý, "Chỗ này không giống với tiệc mừng công ở Ngân Sơn. Khi ấy, Tiểu Khúc Nhi trốn ra được vì người của Ngân Thiên Xu không quan tâm đến nó, người khác thì không để ý đến một đứa trẻ. Còn nơi này, ai cũng biết tộc lão muốn giữ Tiểu Khúc Nhi lại, cho nên nó không thể nào tự trốn ra khỏi điện được."
"Ta đi cùng Tiểu Khúc Nhi. Các ngươi cứ đến tế đàn Đông Nguyên chờ trước." Đào Hoa đề nghị.
Chưa đợi ai phản đối, y đã nói tiếp, "Các ngươi cứ tin ta, ta có cách rời khỏi đây mà không kinh động bọn họ."
"......" Tần Quyên định nói gì đó, nhưng Đào Hoa nắm lấy cánh tay hắn. Tần Quyên ngẩng đầu nhìn y, cuối cùng đành đồng ý.
Hắn không hiểu vì sao, dù chỉ mới quen nhau chưa lâu, nhưng ngay lúc mới gặp, hắn đã không đành lòng quở trách Đào Hoa, giờ thì không muốn Đào Hoa gặp nguy hiểm, thậm chí còn tin tưởng y vô điều kiện.
Chỉ vì trong vài khoảnh khắc, khi nhìn Đào Hoa, hắn lại nhớ tới Triệu Hoài Chi.
Hắn cũng không biết là do đâu nữa.
*
Sớm hôm sau, lúc tiếng nhạc hỉ vang lên, Tần Quyên và Cổ Nguyệt đã dậy từ lâu, bọc hết đồ đạc vào thảm lông.
Rạng sáng, một vị trưởng lão tới đưa Tiểu Khúc Nhi đi. Đào Hoa xin lão cho đi cùng để chăm sóc Tiểu Khúc Nhi.
Nếu người đi theo là Cổ Nguyệt hay Tần Quyên, lão chắc chắn không đồng ý, nhưng Đào Hoa thì khác. Y nhỏ nhắn, trông có vẻ yếu ớt, cử chỉ lại luôn ôn hòa, khiến người ta tin rằng y rất dễ khống chế.
Dù sao Tiểu Khúc Nhi vẫn còn là trẻ con, cần được người thân quen chăm sóc, nên lão bằng lòng cho Đào Hoa đi cùng.
Cổ Nguyệt hỏi Tân Quyên, "Khi nào lên đường?"
"Chưa tới lúc. Bây giờ ngoài cửa còn hơn 10 thủ vệ. Lúc tiệc trong điện trở nên náo nhiệt nhất, chắc sẽ có vài người rút đi."
Thấy biểu hiện của bọn họ ngoan ngoãn, các thủ vệ bắt đầu bớt cảnh giác đi nhiều. Hôm nay trong điện có hỉ sự, ai cũng muốn đi xem náo nhiệt.
Cổ Nguyệt hỏi, "Đi cửa chính à?"
Tần Quyên nhìn sang, "Đời nào."
"Thế thì xà nhà?"
Tần Quyên gật đầu, "Ta cũng đang nghĩ thế, nhưng sợ người lười biếng lâu ngày, không bò lên nổi."
Cổ Nguyệt gầm gừ, "Ngươi đùa ai vậy hả?"
"Hành lý nặng như thế, ngươi có cõng nổi không?"
"Tiểu tử thối, ta khuyên ngươi chới nghi ngờ sức mạnh của một nam nhân, nếu không...." Cổ Nguyệt vung một nắm đấm.
Tần Quyên nghiêng mình né được, đồng thời tóm lấy tay hắn, "Đừng nghịch!"
Hai đang người nói chuyện rôm rả, thì chợt nghe tiếng thủ vệ đi lại.
Tần Quyên chạy ra bên cửa sổ, hé màn nhìn ra, rồi quay đầu nói với Cổ Nguyệt, "Đi bớt vài tên rồi."
"Vậy chúng ta cũng đi thôi." Cổ Nguyệt nói, khoác tay nải lên người.
Trước lúc họ vào ở nơi này, đao bên hông đều bị thủ vệ tịch thu hết.
Ngay cả lúc ăn thịt cũng không cho dùng dao.
Tần Quyên cột chặt tay nải, mang theo cả bếp lò.
"Ngươi mang theo làm gì?" Cổ Nguyệt quát khẽ.
"Để nấu ăn trên đường." Hắn nghĩ ở đây, ban đêm rất lạnh giá, em rằng vài ngày nữa cũng chưa thể ra khỏi rừng, cho nên đề phòng hết mức có thể.
Hắn từng đi qua băng thiên tuyết đị ở Ô Tàng Tư rồi, biết rõ cẩn thận không bao giờ là thừa.
Cổ Nguyệt lười nhắc hắn, chỉ lặng lẽ nhảy lên xà nhà. Do hành lý nặng, hắn suýt nữa trượt chân....
Tần Quyên cười trêu chọc, "Ngươi có được không đấy?"
---------
Lời editor :
"Ngươi có được không đấy?" còn có thể hiểu là cà khịa khả năng giường chiếu của bạn Nguyệt nhé.