Ngọc Tuyết Độ biết tin này có thể có thể khiến phụ vương tạm thời bỏ qua nghi kỵ, mà thực ra bản thân nó cũng không thể che giấu quá lâu.
Thế cục hiện nay bất lợi, họ không nên ở lại thành Hổ Tư Oát Nhĩ lâu hơn nữa. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, nó quyết định báo tin cho phụ vương.
Bạt Đô phản đối Quý Do lên ngôi. Khi Quý Do kế thừa hãn vị, hắn lập tức rời Đại Đô, quay về Hãn quốc Kim Trướng.
Bạt Đô chính là con trai của trưởng tử của Thành Cát Tư Hãn, cũng tức là đường huynh của Quý Do.
Quý Do sớm đã nghi kỵ Bạt Đô rồi, nay chỉ mượn một cái cớ để xuất binh thôi.
Thậm chí, có khi hắn đã bắt đầu xuất phát cũng nên.
Hổ Tư Oát Nhĩ là nơi đại quân của Quý Do nhất định phải đi qua, thậm chí lúc này nhau, nơi này có khả năng sẽ thành chiến trường.
Nội chiến của người Mông Cổ không như chiến tranh thông thường, thiệt hại có khi không thể hình dung nổi. Bọn họ không thể mạo hiểm ở lại đây.
Ngọc Tuyết Độ cảm thấy, rút lui trước vẫn hơn.
Hắn tin phụ vương cũng sẽ đồng ý với mình.
Sau một hồi im lặng, Tháp Tháp vương quay về phía Trịnh Sinh Bách.
Hắn nói, "Hai vạn lạng bạc."
Đây có lẽ là con số mà Trịnh Sinh Bách đã lường đến từ trước. Trừ số dê bò đã ước định từ trước ra thì chỉ phải thêm bạc nữa thôi, cho nên Trịnh Sinh Bách chỉ im lặng ra vẻ một chút, sau đó bằng lòng.
Tháp Tháp vương còn yêu cầu lập tức giao bạc.
Các quan viên sửng sốt nhìn nhau. Chờ Đại Đô đưa bạc đến được đây cũng phải mất cả tháng, sao có thể?
Không ngờ Trịnh Sinh Bách đồng ý luôn, chỉ xin nửa ngày chuẩn bị.
*
Tháp Tháp vương tưởng Đại Đô không chi nổi 2 vạn lượng bạc tráng, không ngờ lại chỉ mất nửa ngày mà bạc đã được bàn giai thuận lợi như mây trôi nước chảy.
Ai cũng nghĩ tiền trao thì cháo múc, chuyện đến đây đã xong xuôi.
Nhưng không. Khi ngồi xuống ký vào minh ước, vương tử Tháp Tháp đi tới, nhìn chằm chằm vị đại nhân đang ký tên, nói, "Thêm một điều vào minh ước. Ta muốn ngươi."
???
Rốt cuộc thế này là thế nào?
Các đại nhân ngơ ngác nhìn nhau. Đến cả Trịnh Sinh Bách cũng không lường tới điều này.
Tần Quyên không nhìn Ngọc Tuyết Độ mà nhìn Tháp Tháp vương, "Đại vương lại muốn thay đổi thỏa thuận nữa sao?"
Tháp Tháp vương cũng đâu ngờ con mình lại yêu cầu như thế.
Ngọc Tuyết Độ lại nói, "Bớt dê bò cho Tháp Tháp, một ngàn dê bò đổi lấy ngươi."
Đôi mất đứa bé này mang vẻ trấn định vượt quá cái tuổi nó nên có.
Khiến người đối diện rất khó dửng dưng.
Những người xung quanh không khỏi thắc mắc, thiếu niên đeo mặt nạ kia rốt cuộc là ai mà bản lĩnh thế.
Ngoài Trịnh Sinh Bách đã từng được Vạn Khê đề cập trước ra thì Tần Quyên xa lạ với tất cả mọi người trong đoàn.
Họ hầu như không biết gì về hắn. À không, phải nói là chưa từng trông thấy hắn.
"Dù một ngàn dê bò đổi lấy quan ngũ phẩm của chúng ta sao? Tháp Tháp vương.....Ngài không thể khinh người quá đáng....." Ngữ khí của Trịnh Sinh Bách ra sao, ai nghe cũng hiểu.
Tháp Tháp vương tất nhiên cũng chột dạ, nhưng hắn sẽ không trách tội nhi tử của mình, dù rằng trong lòng có chút giận vì Ngọc Tuyêt Độ tự ý quyết định.
"À, suýt nữa bổn vương đã quên mất, hóa ra là ngươi à." Tháp Tháp vương nhìn Tần Quyên, chợt nói, "Ngươi giết đại tướng của bổn vương, lại đào thoát khỏi địa bàn của bổn vương một cách thần không biết quỷ không hay. Ngươi cho rằng bản vương sẽ tha cho ngươi sao? Các ngươi nghĩ bản vương sẽ tha cho hắn sao?"
"......." Nghe mấy câu này, đám quan viên không dám tin vào tai mình nữa.
Thiếu niên từ đầu đến cuối chưa nói một câu này lợi hại thế sao?
Thậm chí còn có vị đại nhân tỏ thái độ tán thành với Tháp Tháp vương nữa. Việc ký kết minh ước đã sắp hoàn tất đến nơi rồi, không thể thất bại trong gang tấc được.
Chỉ có mình Trịnh Sinh Bách công khai phản đối, "Chuyện này không được."
"Vậy thì khỏi cần ký kết. Vốn dĩ là chuyện đôi bên cùng có lợi, bổn vương dốc sức giúp Hãn Quý Do của các ngươi quay về, các ngươi phải chấp nhận điều kiện của bổ vương. Chuyện này quá đáng lắm hay sao?"
"Không cần nhiều lời. Người này phải theo chúng ta."
Trịnh Sinh Bách nhìn Tần Quyên, mặt trắng bệch.
Tần Quyên có linh cảm hôm nay hắn không đi không được, nhưng chưa đến mức mất mạng đâu.
Dù Trịnh Sinh Bách có chu toàn đến mấy vẫn không cứu được Tần Quyên.
Còn Tháp Tháp vương thì chỉ đưa ra nhượng bộ duy nhất là trả lại 100 kỵ binh.
So với 3 vạn Hắc Kỳ quân mà Quý Do cho mượn lúc trước, con số 100 chẳng đáng là gì.
*
Nhưng điều khiến người ta khó hiểu hơn là khi Trịnh Sinh Bách xin theo Tháp Tháp vương, Tháp Tháp vương lại không đồng ý.
Đại quân Tháp Tháp rút lui trong đêm.
Cũng đêm hôm đó, Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi truy kích quân Tuy Cừu.
Kết minh giữa Tháp Tháp và Mông Cổ đã thành, minh ước với Tuy Cừu đương nhiên bị hủy bỏ.
Nhưng vì danh dự giữa minh hữu với nhau, Tháp Tháp vương đành bất đắc dĩ phái một phần binh lực đi giúp họ chống lại đại quân Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi.
Hành động này của Tháp Tháp vương rất sáng suốt. Hắn biết Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi nhất định sẽ ra tay, nhưng hắn không thể bỏ rơi Tuy Cừu được.
Nếu như có vay có trả thì muốn mượn lại không khó. Giả sử hắn bỏ rơi Tuy Cừu thì sau này không thể kết minh thêm lần nữa.
*
Tần Quyên lại bị trói gô, tống lên xe ngựa.
"Các ngươi làm gì thì làm, đừng đụng vào ngựa của ta!"
Tần Quyên quắc mắt với những kẻ đang có ý đồ với Thất Ca.
Thất Ca kiệt ngạo khó thuần, không cho ai cưỡi nên bị chúng quất vài roi.
Tần Quyên tức đỏ mắt, dù bị trói cũng xông lên đá cho kẻ đang quất roi một cú.
"Giữ lấy hắn! Các ngươi không trông coi nổi một tên tù binh hay sao?" Một tướng lĩnh Tháp Tháp hô.
"Ai đụng đến ngựa của ta, ta lột da kẻ đó. Cứ để nó tự đi!" Tần Quyên quát bọn họ.
Hắn vừa dứt lời, một đám người xông tới. Nội lực của Tần Quyên chưa khôi phục hoàn toàn, ban đầu còn ứng phó được nhưng khi bọn họ rút đao ra, hắn đành lui bước. Hắn không muốn bị thương, không có cách nào ngoài ngoan ngoãn chịu đánh.
Nhưng khi bị người ta đè xuống đất, đứa bé kia lại xuất hiện, "Dừng tay."
Ngọc Tuyết Độ khó lòng định nghĩa tâm trạng của bản thân lúc này. Nó chỉ biết, nó không muốn Tần Quyên bị thương.
Rất không muốn.
Nó đi tới, nhặt tấm mặt nạ rơi trên đất cách đó không xa.
Trong chớp mắt, lươi đao bên hông cắt qua mu bàn tay đám kỵ binh.....
Sau tiếng kêu thảm thiết, những kẻ đó vội buông Tần Quyên ra.
Đứa bé thong dong đi tới, khuôn mặt nhỏ không có chút biển cảm nào.
Nó dừng trước Tần Quyên, bấy giờ búi tóc đã xõa tung, che đi gương mặt tuấn tú.
Nó ngồi xổm xuống, vươn tay nâng cằm Tần Quyên lên.
Đồng thời gạt những sợi tóc vương trên đó.....
Dung nhan tuấn dật phi phàm lộ ra. Có lẽ vì thường xuyên đeo mặt nạ, làn da hắn trắng trẻo, nhợt nhạt hơn người thường.
Lúc này, đám đông xung quanh im bặt trong sự kích động.
Ai nấy đều nín thở nhìn hai người kia, một người tuấn mỹ vô song, một người phấn điêu ngọc trác.
Vừa khiến người ta cảm thán, lại vừa khiến người ta....kính sợ.
Tần Quyên quay đầu, tránh khỏi tay Ngọc Tuyết Độ. Hắn không thích người khác chạm vào mặt mình, nhất là khi đối phương chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa.
"Bảo bọn chúng đừng đụng đến ngựa của ta." Hắn nói.
Ngọc Tuyết Độ ngẩn ngơ chớp mắt, rồi gật đầu. Nó đứng dậy, căn dặn đám người phía sau, "Để con ngựa đó đi theo xe của ta."
Ngọc Tuyết Độ cũng hiếu kỳ, vì sao Tần Quyên quan tâm con ngựa này như thế.
Nó ngắm nghía đánh giá Thất Ca một phen.
Quả nhiên là một con ngựa đẹp, tuấn dật y như vị chủ nhân.
Ánh mắt kiệt ngạo khó thuần, phong thái kiêu căng, vừa nhìn đã biết là một con ngựa hoang dã bất kham.
Ngọc Tuyết Độ sai người đỡ Tần Quyên lên xe. Họ sẽ dừng nghỉ, chờ phụ vương ở ven sông Thùy.
Hai khắc trước, phụ vương đã chia quân ba đường, chi viện cho Tuy Cừu.
Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi mang 1 vạn quân truy kích, ắt hẳn muốn đẩy quân Tuy Cừu vào chỗ chết, khiến bọn họ không bao giờ liên minh với Tháp Tháp nữa.
Nó mong sao sau trận này, phụ vương có thể ai toàn rút lui, đồng thời không khiến Tuy Cừu ngờ vực.
Tần Quyên vừa vào xe ngựa, liền bắt đầu tính kế chạy trốn.
Nếu Tháp Tháp vương mà quay lại, hắn không thể đào tẩu được nữa. Cơ hội giành cho hắn không nhiều. Thế nhưng thủ hạ của Ngọc Tuyết Độ đang theo dõi sát sao như thế, hắn phải làm thế nào đây?
Thôi, tạm thời cứ khôi phục nội lực trước rồi tính tiếp.
Tần Quyên nghĩ, hắn chỉ có ba ngày thôi, bởi dự kiến ba ngày sau là Tháp Tháp vương quay trở lại rồi.
Ngay kế tiếp, Tần Quyên cảm thấy thân thể mình đã bình phục tương đối. Nếu Ngọc Tuyết Độ lơ là một chút, hắn tim có thể trốn được.
Nhưng sau đó có bị bắt về hay không thì khó nói.
Trưa hôm ấy, lúc dùng cơm, hắn bảo Ngọc Tuyết Độ cởi trói cho mình. Ngọc Tuyết Độ chẳng nói một câu, bưng bát lên đút cho hắn.
"Ngươi nghĩ sau khi ngươi trốn thoát một lần rồi, ta còn để cho ngươi có cơ hội nữa ư?" Ngọt Tuyết Độ cất tiếng lạnh băng. Nó biết Tần Quyên mạnh thế nào, cho nên không đời nào mạo hiểm.
"Vậy ngươi muốn giam giữ ta cả đời?" Tần Quyên nhìn Ngọc Tuyết Độ.
Ngọc Tuyết Độ mím môi không đáp. Có lẽ bản thân nó cũng chưa có câu trả lời cho vấn đề này. Thế giới của một đứa bé cực kỳ đơn giản, chỉ có đúng hoặc sai. Nếu câu trả lời là "đúng", vậy thì không cần phải trả lời.
Tần Quyên nói, "Vậy chẳng bằng Tháp Tháp vương tửu cứ giết ta luôn."
Ngọc Tuyết Độ nhíu mày, "Ngươi nói không muốn chết cơ mà."
Vẻ ngờ vực thoáng qua đôi mắt nó.
Tần Quyên chưa từng lâm vào thế bí như vậy. Hắn thích trẻ con, thích từ khi còn bé. Cũng có thể là vì hắn gặp phải biến cố lớn khi vẫn còn là đứa trẻ, nên sinh lòng đồng cảm.
Hoặc cũng có thể vì hồi còn ở nhà đã từng giúp cha mẹ chăm sóc muội muội Tần Cốc.
Hắn thích trẻ con như thế, vậy mà lần đầu tiên có một đứa trẻ khiến hắn cảm thấy không biết phải dạy dỗ thế nào....
Lỡ mà Hồ Cầu Nhi lớn lên cũng giống như Ngọc Tuyết Độ....
Hắn phải làm sao đây?
Ngọc Tuyết Độ thấy hắn không ăn, tưởng hắn khát nên mang trà đút cho hắn uống.
Tần Quyên nhìn gương mặt mỹ lệ của Ngọc tuyết Độ, chợt nhớ đến năm mình 11 tuổi, trông thấy Hồ Hồ trên bãi cỏ khô ở Taklimakand.
Nhưng khác với Hồ Hồ, trong mắt đứa bé tên Ngọc Tuyết Độ này chẳng hề có vẻ thương xót chúng sinh, hay thấu tỏ thế cục.
Chỉ có sự âm ngoan lạnh lùng.
Có lẽ, đối với một vị vương giả trong tương lai, cái âm ngoan lạnh lùng ấy là cần thiết, nhưng mới chỉ là một đứa trẻ thôi mà mang ánh mắt ất thì.....quá tàn nhẫn.
Vì bị Tần Quyên nhìn đăm đăm, Ngọc Tuyết Độ cũng thẳng thắn nhìn lại hắn.
Mãi đến khi sực tỉnh, gương mặt Ngọc Tuyết Độ mới thoáng hiện ra nét cười mơ hồ.
Bấy giờ, trái tim Tần Quyên bất chợt nhói lên một chút, không đau không ngứa, nhưng lại chua xót vô cùng.
Thì ra đứa bé này cũng biết cười đấy chứ.