Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 179

Ngọc Tuyết Độ không nhận ra mình đang cười. Từ bé đến giờ, nó chưa bao giờ cười thật lòng như vậy.

 

Chẳng qua nó chỉ đang mê mẩn trước cái nhìn chăm chú của Tần Quyên mà thôi.

 

Cứ như trong mắt Tần Quyên lúc này chỉ có mỗi mình nó.

 

Cảm giấc ấy thật kỳ diệu. Trước kia chưa từng có ai nhìn nó như vậy hết. Lũ nô tài sợ nó, các huynh đệ cũng kiêng dè nó.

 

Duy có mỗi Tần Quyên.

 

Lúc này đây, tâm trạng của Tần Quyên khá là phức tạp. Hắn tự nhủ lòng, Ngọc Tuyết Độ chỉ là một đứa trẻ con, một đứa trẻ con chín ép.

 

Nó làm tất cả những điều để xứng danh Tháp Tháp vương tử.

 

Hắn muốn tha thứ cho đứa bé này, cũng giống như khi rời khỏi nhà lao lúc trước, hắn chưa từng hận Ngọc Tuyết Độ.

 

Tần Quyên bất chợt nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa, ánh mắt trầm tĩnh xa xăm.

 

Giọng điệu hắn lạnh nhạt nhưng lại thoáng vẻ ân cần, thứ khí chất ân cần đặc trưng của nam tử Tần gia bọn họ, lắng đọng qua mấy đời, "Ta không thể ở lại tộc Tháp Tháp, cũng như ngươi không thể vĩnh viễn ở lại thành Hổ Tư Oát Nhĩ. Nếu ngươi muốn có một người thầy, ta có thể làm thầy ngươi. Nếu ngươi muốn một huynh trưởng, ta có thể làm huynh trưởng ngươi....Nhưng ta mong ngươi đừng giam cầm ta như thế. Không có ý nghĩa gì cả. Ngươi biết rồi, xiềng xích không trói được trái tim. Ngươi là đứa trẻ thông minh, chắc chắn có thể hiểu."

 

Từng thanh âm nhẹ bẫng như chiếc lông chim phe phẩy trong lòng Ngọc Tuyết Độ.

 

Ngọc Tuyết Độ mở tròn hai mắt nhìn hắn, câu hiểu câu không.

 

Tần Quyên khẽ thở dài, muốn nâng tay lên nhưng chỉ nghe thấy tiếng xích sắt loảng xoảng.

 

Bàn tay cũng không thể chạm vào gương mặt Ngọc Tuyết Độ như hắn muốn.

 

Ngọc Tuyết Độ nhìn hắn, đáy mắt lóng la lóng lánh rung rung, cánh môi hồng khẽ khàng run rẩy.

 

"Chắc ngươi hiểu, hoặc có lẽ không hiểu...." Tần Quyên nhìn đứa trẻ này, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi nhưng lại không chán ghét.

 

Trong mắt Ngọc Tuyết Độ lấp lánh sáng, nhưng cũng đau lòng khôn tả.

 

Nỗi đau này khiến Tần Quyên nghi hoặc. Hắn chợt thấy tội lỗi, không biết có phải mình khiến nó tổn thương rồi hay không.

 

Chẳng biết từ khi nào, hốc mắt Ngọc Tuyết Độ đỏ hoe, nhưng một câu cũng không nói.

 

Như thế càng khiến Tần Quyên bối rối hơn.

 

"Vì sao khi đó ngươi lại đi theo bọn họ mà không chịu ở cạnh ta? Lúc ấy, ta muốn ngươi làm sư phụ ta, làm ca ca ta, ngươi chỉ có cự tuyệt...." Ngọc Tuyết Độ cúi gằm đầu, không muốn nhìn Tần Quyên, "Ngươi biết không, sau khi họ cướp ngươi đi rồi, ta bị phụ hoàng đánh đòn, thậm chí cấm túc...."

 

Dù bị đánh, nó cũng không cảm thấy đau.

 

Dù bị cấm túc, nó cũng không cảm thấy khổ.

 

Nó nói ra chỉ vì muốn thấy Tần Quyên đau lòng thôi.

 

Tần Quyên bị nó trách cứ đến á khẩu, không nói được câu nào, thậm chí bắt đầu hối hận.

 

"Xin lỗi...." Hắn vô thức mở miệng, không phát hiện ra đứa bé đang cúi đầu kia âm thầm mỉm cười.

 

Ngọc Tuyết Độ chợt nghĩ, thay vì giam giữ Tần Quyên, chẳng bằng nghe lời, thả hắn đi.

 

Như thế, họn còn có thể thành thầy trò, hay huynh đệ.

 

Khi ý nghĩ này xuất hiện, nó cũng bắt đầu cân nhắc rõ ràng....

 

Ngọc Tuyết Độ cúi gằm mặt, môi hơi dẩu lên hờn dỗi....

 

Dáng vẻ đáng thương vô cùng....

 

Cứ như một Hồ Hồ thu nhỏ đang làm nũng ngay trước mắt, khiến Tần Quyên tan nát cả cõi lòng.

 

Ban đầu hắn không hiểu đứa bé này, giờ thì lại tự mắng mình lòng lang dạ thú.

 

Thái độ của hắn cũng thay đổi tức thì.

 

Ngọc Tuyết Độ mau chóng nhận ra, bán thảm trước mặt thiếu niên lang này hiệu quả hơn dùng biện pháp cứng rắn nhiều.

 

Hơn nữa.....Không biết vì sao, hình như Tần Quyên rất thích gương mặt nó.

 

Ngọc Tuyết Độ không thắc mắc nhiều. Lúc này nó chỉ muốn tranh thủ tận hưởng niềm vui sướng.

 

"Sư phụ....." Ngọc Tuyết Độ bỗng nhiên gọi một tiếng, giọng nói ngọt ngào mềm tan như kẹo bông gòn.

 

Tần Quyên thấy sống lưng mình run bắn, đầu óc trống rỗng. Đúng là muốn cái mạng già của hắn mà.

 

"Sư phụ....." Ngọc Tuyết Độ thấy hắn thay đổi, lại gọi thêm một tiếng.

 

Được rồi, Tần Quyên đầu hàng.

 

Hắn giơ tay lên, quơ quơ xích sắt.

 

Cân nhắc một hồi, Ngọc Tuyết Độ dứt khoát mở xích ra.

 

Sau khi cánh tay có thẻ hoạt động, Tần Quyên vươn về phía đứa bé.

 

Trong chớp mắt, Ngọc Tuyết Độ nảy sinh cảm giác ớn lạnh, muốn phản kháng theo bản năng, nhưng lại gắng dùng lý trí trấn áp bản năng ấy xuống.

 

Nó vốn tưởng Tần Quyên định bắt cóc nó để đào tẩu.

 

Không ngờ Tần Quyên lại.....

 

Tần Quyên chỉ nhấc bổng Ngọc Tuyết Độ lên, giống như ngày xưa bế Tùng Man vậy, ôm nó vào lòng.

 

Tậm chí còn vuốt má Ngọc Tuyết Độ, "Nếu làm đệ tử của ta thì đừng có bày cái mặt lầm lì đó ra nữa. Cười một cái cho ta xem nào!"

 

"...." Ngọc Tuyết Độ ngơ ngác nhìn hắn. Đương nhiên nó chưa từng được ai đối xử như vậy.

 

Nhưng nó không chán ghét, thậm chí đáy lòng còn ấm áp như bị hòa tan. Hóa ra khi Tần Quyên không còn dữ dằn với nó nữa thì sẽ thế này.....

 

Hóa ra Tần Quyên cũng có thể dùng thái độ ôn hòa nói chuyện với nó.

 

"Sư phụ." Nó lại dè dặt gọi.

 

Gắng kìm nén nỗi xúc động muốn nhào đến ôm, nó lẳng lặng nhìn Tần Quyên.

 

Nếu có thể trở thành đồ đệ của hắn thì hạnh phúc biết mấy.

 

"Ngươi chắc sẽ là một đứa trẻ ngoan." Tần Quyên lên tiếng, không biết nói với Ngọc Tuyết Độ hay tự nói với mình.

 

"Đời người có được có mất. Thật ra, chờ đợi một cuộc tương phùng cũng là chuyện gì đó tươi đẹp. Ta đã từng chờ đợi một người rất lâu, luôn mong ngày gặp lại. Chính nhờ thế, ta mới tránh được vô số kiếp nạn, dù đối mặt với cái chết cũng không hề sợ hãi....."

 

Chờ đợi tương phùng cũng là điều đẹp đẽ ư?

 

Sư phụ đang nói cái gì vậy....

 

Ngọc Tuyết Độ nhìn hắn đăm đăm, dáng vẻ ngây thơ mờ mịt, nhưng cũng có chút e dè.

 

Trong chớp mắt, hình như nó cũng mơ hồ hiểu được thế nào là hạnh phúc trong đợi chờ.

 

Con người ta phải trải qua vô số mất mát xong mới học được quý trọng.

 

Nó không biết sư phụ có thể ở bên mình bao lâu. Dù chỉ một lát thôi cũng được, miễn sư phụ có thể nhìn mình mỉm cười là tốt rồi.

 

Niềm vui đến quá bất ngờ. Nó chưa từng nghĩ sẽ được sư phụ ôm. Lớn chừng này rồi mới lần đầu tận hưởng cảm giác được cưng chiều như vậy.

 

*

 

Nhìn đứa bé này, Tần Quyên chỉ cảm thấy đau lòng. Nếu nó không phải Tháp Tháp vương tử, không phải gánh vác số mệnh của toàn tộc, thì định nghĩ về niềm vui chắc cũng đơn giản như bao nhiêu đứa trẻ khác mà thôi....

 

Nhưng nó ở địa vị như vậy, chưa từng sống cuộc sống của người bình thường, không thấu hiểu niềm vui của người bình thường.

 

Giữa thời đại phân loại, vui sướng hay bất hạnh, mọi khái niệm đều trở nên mơ hồ.

 

*

 

Tần Quyên đặt lưng xuống ngủ. Sau nhiều ngày, không còn bị dược vật khống chế nữa, hắn đã có thể bình yên chìm vào mộng đẹp.

 

Ngọc Tuyết Độ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn.

 

Nó dường như đăm chiêu rất lâu, hết cả một đêm, cuối cùng cũng hạ quyết tâm đưa Tần Quyên rời đi trước khi phụ vương quay về.

 

Ban nãy, trong thư mật thám báo, nó đoán có lẽ phụ vương định làm gì đó với Tần Quyên. Chỉ e, phụ vương sẽ không để cho hắn sống.

 

Nó không muốn chỉ vì thói tùy hứng nhất thời của mình mà hại Tần Quyên mất mạng.

 

*

 

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tần Quyên cảm thấy có người lay lay mình. Cuối cùng, hắn mở mắt tỉnh dậy, phát hiện ra đối phương không phải Ngọc Tuyết Độ.

 

"Ngài tỉnh rồi. Điện hạ bảo chúng ta đưa ngài đi. Mời ngài thay quần áo."

 

Người đó đưa một bọc đồ cho Tần Quyên, "Bên trong có quần áo vàng bạc, còn một phong thu điện hạ viết cho ngài. Nhưng thư này ngài để sau khi về đến nơi hãy xem."

 

Tần Quyên không nghĩ nhiều, lập tức thay quần áo.

 

Người đó đưa Tần Quyên xuống xe ngựa.

 

Bấy giờ, Tần Quyên mới nhận ra, xung quanh chỉ có vài kỵ binh lác đác, ở khoảng cách rất xa.

 

Người nọ dẫn hắn đi xa, cách đó một quãng có người dắt hai con ngựa đứng chờ. Khi họ tới, người này đưa dây cương cho hắn rồi rời đi.

 

"À phải, điện hạ nói, cần phải qua mặt người của đại vương, nên phiền ngài để ngựa của mình ở đây. Sau khi đưa ngài đi an toàn, một thời gian nữa, điện hạ sẽ đích thân mang ngựa đến trả."

 

Tần Quyên không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành nghe theo. Đồng thời, hắn cũng tin Ngọc Tuyết Độ. Phải, lại là một niềm tin vô điều kiện nữa.

 

Hai ngày sau, hắn hoàn toàn ra khỏi phạm vi mà người Tháp Tháp kiểm soát, nhưng muốn tránh đại quân của Chỉ Tất Thiếp Mộc nhi nên di chuyển về phía đông.

 

Người của Ngọc Tuyết Độ nói sẽ dẫn hắn đến Cáp Nhi Mật. Đến Cáp Nhi Mật, bọn họ đường ai nấy đi.

 

Ở thành Cáp Nhi Mật thì đâu đâu cũng là người của tộc Hột Nhan. Tần Quyên tách khỏi các thuộc hạ của Ngọc Tuyết Độ xong cũng không dám vào thành. Hắn định đi hướng nam, qua hồ La Bố Bạc, về thành La Bặc.

 

Tưởng rằng đã suy tính kỹ, nào ngờ lại đụng phải Ngột Lâm Nộ ở đây.

 

Tần Quyên cứ nghĩ người Ngột Lâm Nộ sẽ không nhận ra hắn, nhưng bọn họ chẳng những nhận ra, mà còn giữ hắn lại, gọi Ngột Lâm Nộ đến.

 

Mẹ nó! Đây không phải địa bàn của Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi sao? Cớ gì Ngột Lâm Nộ lại hạ trại chỗ này?

 

Tần Quyên tức đến phát điên. Lẽ nào tộc giữa tộc Hột Nhan và Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi có quan hệ gì đó?

 

Hắn không rõ lắm, nhưng khi thấy gương mặt Ngột Lâm Nộ, hắn lập tức hiểu ra, mình đã sớm bị theo dõi rồi.

 

"Tần đại nhân."

 

"Không dám nhận."

 

"Tần đại nhân, ngươi nên cảm thấy may mắn khi người tìm thấy ngươi hôm nay là ta."

 

"Thế thì cảm tạ."

 

Sau khi nói vài câu có lệ, Tần Quyên dần nhận ra có gì khác thường.

 

Cuối cùng, Ngột Lâm Nộ mới huỵch toẹt, "Tần đại nhân yên tâm, chuyện người mạo danh thế tử là do ta tra được, cho nên thế tử vẫn còn chưa biết đâu.....Nhưng vậy không có nghĩa là thế tử không nghi ngờ..."

 

Tần Quyên hiểu rồi. Nếu Ngột Lâm Nộ đã biết chuyện hắn từng mấy lần mượn tên Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi thì ắt hẳn hắn từng xuất hiện ở thành Ban và An Địch Can.

 

Thế sao hắn không báo cho Chỉ Tất Thiếp Mộc Nhi?

 

"Ngươi có ý gì?" Tần Quyên nhíu mày nhìn hắn, chợt cảm thấy hơi lạnh ngập trong cõi lòng. Hắn tin chắc ý đồ của Ngột Lâm Nộ không hề đơn giản.

 

Ngột Lâm Nộ nhếch môi cười, "Chỉ cần Tần đại nhân đem tất cả những việc đó, đổ lên đầu đệ đệ của ta, thì ta sẽ giải thích với thế tử. Huống chi....Ngươi vẫn là con nuôi của Khoách Đoan vương, thế tử trên danh nghĩa là huynh trưởng, sẽ không làm khó ngươi.

 

"Không đời nào." Tần Quyên lạnh lùng đáp.

 

Sau đó, ánh mắt Ngột Lâm Nộ cũng lập tức tối sầm.

 

Tần Quyên cuối cùng đã rõ. Kẻ trước mặt này làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn Đại Vĩnh vương chết không toàn thây, thân bại danh liệt.

 

"Đó chính là khác biệt giữa ngươi và hắn. Hắn chưa từng mong ngươi chết, nhưng ngươi nhất định đẩy hắn vào chỗ chết, thậm chí còn muốn hắn bị người đời phỉ nhổ!"

 

Ngột Lâm Nộ cười lạnh, "Ngươi muốn chết à?"

 

Bình Luận (0)
Comment