Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 73

Cái gì?

 

Tần Quyên đang uống nước thì nghe thấy câu đó, suýt nữa chết sặc.

 

Công tử Bá Nha Ngột? Chẳng phải là Hồ Hồ sao?

 

Hồ Hồ đang đi theo bọn họ? Có lầm không?

 

Hồ Hồ ở đâu? Hồ Hồ ở đâu.

 

Thiếu niên lang như thể phe phẩy cái đuôi, dáo dác muốn tìm bóng dáng Hồ Hồ.

 

Những người khác còn đang bàn chuyện, không chú ý đến hắn.

 

Đã lâu lắm rồi hắn chưa gặp lại hồ ly ngốc đó.

 

"Công tử Bá Nha Ngột theo chúng ta làm gì?" Hốt Tất Liệt cười khẽ.

 

Thuộc hạ của hắn cũng lấy làm ngờ vực, Chẳng lẽ muốn đến Đại Trạch bái phỏng các gia thần cũ của Hiên Ca, chứ không phải theo dõi chúng ta? Dù sao hành tung của chúng ta rất kín đáo."

 

"Cũng có thể." Hốt Tất Liệt mím môi cười. Hắn từng nghe một số chuyện về Hiên Ca và Bá Nha Ngột xưa kia, biết Bá Nha Ngột Hồ Hồ là người trọng tình nghĩa. Sau khi hết hạn lưu đày, y đến Trạch Nam vấn an các gia thần của Hiên Ca cũng không có gì là lạ.

 

"Vậy....Đại nhân, có cần phái người theo dõi công tử Hồ Hồ không?"

 

"Không cần."

 

*

 

Đêm đó, do tuyết lớn nên họ không thể không hạ trại dừng chân.

 

Tần Quyên cảm thấy nơi này rất lạnh, lạnh hơn mùa đông ở La Bặc nhiều. Hắn mặc ít đồ mà những người kia cũng mặc kệ, khiến hắn vô cùng khổ sở.

 

May sao chăn chiếu ở đây đều từ da thú, vô cùng ấm áp. Hắn chỉ ước ban ngày cũng được quấn mấy thứ này lên người.

 

Tần Quyên quấn mình trong mấy tấm chăn lông, cả đầu cũng rụt vào. Quả nhiên càng về phía bắc càng lạnh, đúng là chỉ có đám người này mới dám lên đường vào mùa đông.

 

Lửa sắp tắt rồi. Vì khi hành quân đã có lệnh, số lượng than dùng để sưởi hàng đêm đều được quy định rõ ràng, sau khi tắt thì không được thêm nữa.

 

Một đêm không mộng mị trôi qua, lúc mặt trời mọc mới có người đánh thức.

 

Theo họ một thời gian dài, Tần Quyên biết đội quân này dậy muộn hơn những đội quân khác nhiều. Những nơi khác đa phần là trời vừa tảng sáng đã phải thức rồi, đúng chuẩn ngủ muộn dậy sớm.

 

Vì ban ngày có nắng nên các kỵ binh lấy củi ra phơi. Số củi này để dự phòng, dù số than họ mang theo khá dư giả nhưng để phòng ngừa mọi tình huống, họ vẫn chuẩn bị thêm.

 

Khi nấu bữa sáng, họ chất củi gần bếp để hơi nóng của lửa hong khô gỗ.

 

Bữa sáng hôm nay là canh thịt dê. Người ta chia cho hắn một bát canh thịt dê cùng miếng bánh nướng. Hắn thấy họ bẻ đôi miếng bánh rồi bỏ vào canh, bánh vẫn còn nguyên cả tảng lớn.

 

Tần Quyên không ưng chút nào, không giống cách ăn của người Tống. Người Tống phải bẻ bánh thành từng miếng nhỏ, như thế mới ngấm vị thịt dê.

 

Nghe đồn món canh thịt dê này có liên quan đến Tống Cao Tổ Triệu Khuông Dận, nhưng cụ thể thế nào thì Tần Quyên không biết.

 

Họ không mang theo quá nhiều thịt nên bây giờ bắt đầu phải nấu thành canh ăn.

 

Nhưng cách này không có tác dụng lâu dài. Đi đường trường mà không ăn thịt thì lấy đâu ra sức.

 

Cả ngựa cũng cần được ăn cỏ, nếu không thì không thể cưỡi.

 

Nhưng do không có chiến sự nên thủ hạ của Hốt Tất Liệt cắt giảm nửa số cây đậu cho ngựa ăn, chỉ cho ăn cỏ khô để đầy bụng.

 

Lúc này, Tần Quyên nhận ra họ không mang theo bao nhiêu lương thảo.

 

Mà phía trước không có làng xóm hay hộ dân nào, biết lấy đâu ra tiếp viện?

 

*

 

Chừng ngày 20 tháng tháng Giêng, nếu Tần Quyên nhớ không lầm, bọn họ bị tấn công.

 

Lại là mã tặc.

 

Sau khi Trạch Nam vương là Hiên Ca qua đời, vùng này quản lý lỏng lẻo, khiến cho mã tặc hoành hành khắp nơi.

 

Dường như Hốt Tất Liệt cũng đã tính đến rồi nên không hề tỏ ra lúng túng.

 

Mã tặc có khoảng 90 tên, phe Hốt Tất Liệt lại chỉ có 40 người.

 

Hốt Tất Liệt không chọn đánh mà bằng lòng đi theo chúng.

 

Lũ mã tặc không muốn bắt người, bởi vì nếu làm không khéo thì sau này có thể rước họa.

 

Chúng bảo chỉ cần để lại tiền của và lương thực thì có thể thả họ đi.

 

Nhưng họ đâu có ngốc. Giữa trời tuyết giá thế này mà bỏ lại hành lý, lương thực thì kiểu gì cũng chết.

 

Chẳng biết Hốt Tất Liệt nói gì với lũ mã tặc, nhưng chúng quyết định đưa hắn về hang ổ.

 

Hóa ra Hốt Tất Liệt khai mình là vương tử, sẽ sai người đến Đại Oát Nhĩ báo tin, thuộc hạ của hắn sẽ mang vàng đến chuộc.

 

Không ngờ lũ mã tặc tham lam ấy lại tin thật.

 

Đến khi trời sắp tối, một kỵ binh nhỏ giọng nói với Hốt Tất Liệt, "Không thấy thằng bé kia đâu nữa...."

 

"Bao lâu rồi?"

 

"Một lúc."

 

"Tạm thời mặc kệ, đây là chuyện tốt." Hốt Tất Liệt mỉm cười.

 

Chẳng hiểu chủ tử nói chuyện tốt là thế nào? Giữa thời tiết này mà tách đoàn ra, không chết cóng mới là lạ.

 

Nhưng thằng nhóc kia đúng là bản lĩnh thật, có thể chạy trốn khỏi tay họ.

 

"Còn 1 canh giờ nữa là tới, vương tử ngài chớ vội." Một tên mã tặc nói.

 

Đám mã tặc thấy họ nói chuyện, tưởng họ đang bàn bạc gì, bèn cắt ngang lời.

 

"Chúng ta sẽ bắt kịp, nhưng mà thị vệ của bổn vương đang bị thương nên cảm thấy không khỏe." Hốt Tất Liệt điềm nhiên nói.

 

Đám mã tặc nghi ngờ nhìn thoáng qua hắn và thị vệ, sau đó cười lớn, "Không hề gì, đều là chuyện nhỏ. Sau khi tới nơi, ta sẽ lập tức gọi lang trung đến chữa bệnh cho những người bị thương. Có điều ngài nhớ phải giữ lời. Nhận được vàng, đương nhiên ta sẽ chăm sóc các ngài tử tế."

 

Hốt Tất Liệt không nói, chỉ mỉm cười.

 

Bọn họ tiếp tục đi theo mã tặc, nhưng thường xuyên để ý sau lưng.

 

Nhân lúc mã tặc không để ý, Hốt Tất Liệt đi được một đoạn thì sẽ thả một khúc than củi trong bọc hành lý xuống.

 

Miễn là tuyết không rơi, kiểu gì cũng có người phát hiện ra những khúc than này.

 

Lúc trốn đi, đứa bé kia tiện tay trộm hai tay nải của hắn, trong đó có một bọc chứa quần áo và một tấm áo khoác lông chồn, bọc còn lại có ít lương khô cùng chút than củi, nếu tiết kiệm thì có thể cầm cự 2 3 hôm, còn lâu hơn thì không chắc.

 

*

 

Tần Quyên chạy được một đoạn, thấy lũ cướp không đuổi theo thì mời thở phào.

 

Hắn không biết vì sao Hốt Tất Liệt lại chọn đi cùng mã tặc, nhưng hắn sẽ không theo bọn họ đâu.

 

Đang lo không có dịp chạy trốn thì lũ mã tặc này kéo đến, tạo cho hắn cơ hội.

 

Tần Quyên chạy ngược về hướng họ tới, thức ăn trên người chỉ đủ để trụ hai ba ngày, cho nên trong 2 3 ngày đó, hắn phải đến được chỗ đoàn của Hồ Hồ.

 

Kể cả không gặp được thì nhìn thấy một lần thôi cũng tốt.

 

Hồ Hồ theo sau họ, hẳn là khoảng cách không quá xa đâu.

 

Tần Quyên đã bôn ba suốt một ngày một đêm, đi thẳng hướng nam, đến khi đói và mệt rã mới chịu dừng lại.

 

Hắn không đi tiếp nổi nữa, đành dựng trại nghỉ ngơi.

 

Hắn dựng một căn lều tạm, vì trời gió lớn, khó đốt lửa nên phải dựng lều mới đốt được than.

 

Hắn lấy ít thịt dê trong tay nải ra, ăn tạm vài miếng, định chợp mắt một lát rồi lên đường tiếp.

 

Nhưng khi ngủ, hắn phát hiện ra có người lại gần. Hắn tỉnh nhưng không mở mắt ngay.

 

Vì tiếng bước chân rất quen thuộc, cơ thể căng thẳng của hắn thoáng thả lỏng.

 

Hơi ấm của người kia lại gần, Tần Quyên thấy mặt mình bắt đầu nóng ran lên.

 

Khi bàn tay mềm mại, ấm áp của người đó v**t v* gò má, hắn co rúm người, nín thở.

 

Hắn không dám cử động, không mở mắt ra, nhưng trong lòng lại thầm mắng hồ ly này.

 

Yêu tinh yêu tinh yêu tinh!

 

Vừa gặp mặt, à không, vẫn còn chưa tính là gặp mặt, đã làm thế với hắn!

 

Hồ ly đáng ghét, thì ra y đã thèm khát hắn từ khi hắn còn bé rồi.

 

Đây mới là bộ mặt thật của y!

 

Đã qua mấy ngày nhưng vết thương trên mặt Tần Quyên vẫn chưa khỏi. Những người kia đánh không nương tay, lại thêm thời tiết khắc nghiệt, vết sưng rất lâu tiêu.

 

Hồ Hồ khơi cho lửa cháy lớn hơn một chút, móc bình thuốc trong túi áo.

 

Tần Quyên không biết y làm gì, chỉ nghe thấy tiếng sột sà sột soạt.

 

Khi nước thuốc lạnh lẽo chạm lên má, hắn rùng minh cau mày.

 

Ban đầu là lạnh, nhưng sau đó nóng rát.....Hắn "ưm" một tiếng rồi trở mình, giả vờ ngủ tiếp.

 

Hồ Hồ dường như sửng sốt. Thế rồi, y lại gần Tần Quyên, vươn hai tay ôm lấy đứa bé được bao bọc trong tấm áo lông chồn.

 

Y thấy rõ Tần Quyên đã trưởng thành, đứa bé ngày xưa đã trở thành thiếu niên thực sự rồi.

 

Cả chiều cao lẫn vóc dáng đều sánh ngang với nam nhi trên thảo nguyên.

 

Sói nhỏ nay đã là một thiếu niên lang.

 

Hồ Hồ thở dài một tiếng, nhưng khóe môi lại mỉm cười. Y cất bình thuốc đi, liếc mắt nhìn đống lửa, thấy vẫn còn đủ sưởi mới an tâm nhắm mắt.

 

Ngay khi khép mắt lại, môi y cũng chạm vào ngực áo thiếu niên lang.

 

Không hiểu vì sao, cổ độc bị y dùng nội lực để khống chế, cứ mỗi lần trông thấy đứa bé này là lại trỗi dậy.

 

Y cứ thế, vừa dịu dàng vừa thô bạo ôm lấy, vùi mặt vào ngực người đó mà cọ.

 

Tần Quyên sững sờ, thật không thể nào tin nổi.

 

Đầu óc hắn rối mù, tâm trí không yên. Hắn không hiểu được, Triệu Hoài Chi làm trò này thành quen rồi à, cứ gặp hắn là muốn sờ muốn chạm.

 

Triệu Hoài Chi coi hắn là loại người nào?

 

Tần Quyên bực bội, nhưng lại bị Triệu Hoài Chi dụi đầu vào ngực đến không thở nổi. Hắn đành nín thở, cố vận nội lực.

 

Cuối cùng, hồ ly kia cũng thỏa mãn, chịu rời môi khỏi ngực hắn.

 

Tần Quyên còn nghe thấy tiếng thở hồng hộc của y.

 

Thấy chưa, cả bản thân cũng không thở nổi, định tự làm mình tắc thở chết à?

 

Tần Quyên không dám tỉnh. Hắn biết nếu tỉnh lại bây giờ thì cả hai sẽ đều lúng túng.

 

Không bằng cứ giả vờ ngủ tiếp.

 

Chỉ là hắn không dám đảm bảo hồ ly có chịu dừng tay không.

 

Nếu không thể phản kháng, chi bằng cứ hưởng thụ, nhắm mắt lại thuận theo tự nhiên đi....

 

Tần Quyên cảm thấy người bên cạnh nằm xuống. Chẳng hiểu sao, hắn thấy thân nhiệt Hồ Hồ rất cao, cao hơn hẳn người thường.

 

HẮn cau mày, trở mình, đồng thời mở mắt nhìn.

 

Hắn cảm thấy vòng tay Hồ Hồ ôm lấy hắn càng lúc càng chặt, càng lúc càng chặt.....

 

Còn luồn vào trong áo hắn.

 

v**t v* lớp áo mỏng trên ngực hắn.

 

Đột nhiên, hắn nhớ tới lời Triệu Hoài Chi từng nói với mình.

 

Cổ độc trong thân thể y vẫn chưa trừ sạch, một ngày nào đó có thể khiến y không còn tỉnh táo....

 

Thứ sẽ hủy diệt y.

 

Hắn mơ hồ nhận ra, Triệu Hoài Chi không thể phá thân, không được làm những chuyện này.

 

Còn cụ thể vì sao thì hắn không rõ.

 

Hắn đột nhiên xoay người lại, đối mặt Triệu Hoài Chi.

 

Lúc này đây, hắn trông thấy một Triệu Hoài Chi mà mình chưa từng thấy.

 

Gương mặt đỏ hồng, hồng ửng trên làn da trắng nõn, đẹp đến yêu tà....

 

Không ai ngoài hắn được phép thấy Triệu Hoài Chi như thế, Hồ Hồ như thế.

 

Nếu có ai thấy, hắn sẽ giúp Triệu Hoài Chi diệt khẩu.....

 

Hắn lập tức nghĩ đến hai chữ, cổ độc.

 

Cổ độc quấy phá khiến cho Triệu Hoài Chi trở nên như vậy.

 

Nhưng gương mặt Triệu Hoài Chi lại làm hắn nhớ đến quả đào ở Tống quốc....Đã lâu lắm rồi hắn không được ăn đào....

 

"Tần Quyên...."

 

Khi trông thấy đôi con ngươi trong vắt của Tần Quyên, cặp mắt mê ly của Triệu Hoài Chi mở lớn. Y không muốn, không muốn sói con trông thấy bộ dạng này của mình.

 

Y kìm chế cảm giác nóng rực ở th*n d***, đẩy Tần Quyên ra.

 

Nhưng bấy nhiêu sức chẳng đáng là bao.

 

Tần Quyên còn cảm thấy y cứ như đang làm nũng.

 

"....." Tần Quyên một tay ôm eo Triệu Hoài Chi, khóe môi cong lên.

 

Hắn ghé môi vào bên tai Triệu Hoài Chi, thì thầm, "Triệu Hoài Chi, hóa ra ngươi đã thèm khát ta từ lúc ta còn bé rồi...."

 

Triệu Hoài Chi giật mình, mở to mắt.

 

Giọng nói êm ái kia vẫn cứ lởn vởn bên tai, "Đúng không? Ngươi đã từng ôm ấp với người khác chưa? Hay chỉ với ta, không phải ta thì không được?"

 

Khi nói, đôi môi hơi lạnh của hắn khẽ chạm vào vành tai y, rồi lại rời đi ngay.

 

Sợi dây lý trí mỏng manh của Triệu Hoài Chi đứt đoạn, không cầm lòng được nữa.

 

Đúng, y luôn khao khát đứa bé này.

 

Y chỉ muốn một người duy nhất, đó phải là Tần Quyên.

 

Từ lúc nào, đứa bé này đã chiếm giữ trái tim y?

 

Chắc từ lúc ở Samarkan, khi đứa bé cõng y lên, nói với y rằng : Nếu ngươi không sống nổi nữa, vậy thì hãy nghĩ đến ta. Ngươi nợ ta một đôi chân, phải vì ta mà sống.....

 

Con sói nhỏ ngông cuồng gần như hoang dại này đã cắt đứt ý muốn tuẫn thế của y.

 

Y sẽ sống.

 

Từ đó, khi Hồ Hồ đạp lên phong tuyết của thảo nguyên Samarkan quay về, sinh mệnh y đã khắc tên Tần Quyên.

 

Nhân sinh của họ đã hòa nhập vào huyết mạch của nhau.

 

Ở thiên lao Đại Đô, y trải qua vô số hình phạt, nhưng không nguyện chết như những kẻ khác, cho nên Nãi Mã Chân thị chỉ có thể lưu đày y ra xa ngàn dặm.

 

Bá Nha Ngột thị sẽ không điêu tàn vì những kẻ đó. Đây là điều duy nhất mà kẻ thân làm gia chủ như y có thể làm thay cha mình.

 

Lần thứ hai gặp lại là trong địa lao tối tăm ở Đại Đô.

 

Câu chuyện của họ chính thức bắt đầu từ đó.

 

Triệu Hoài Chi ôm chặt lấy Tần Quyên. Y không muốn mình phải dụ dỗ một đứa trẻ.

 

Nhưng mà y phải lòng hắn rồi.

 

Y cũng mong đứa bé này thích lại y.

 

Đột nhiên, y vươn tay ôm lấy gương mặt Tần Quyên, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn hắn đăm đăm, dịu dàng hỏi, "Chuyện ngươi nói sẽ dựng một dương xá là thật ư....?"

 

Y nghĩ, nếu có ngày mình được cùng Tần Quyên nuôi một đàn dê, sáng sáng ngắm mặt trời lên rồi lại khuất bóng....

 

Vậy cũng không tồi.

 

Chỉ sợ ước định ấy là do Tần Quyên thuận miệng nói thôi.

 

Tần Quyên kinh ngạc. Hắn không ngờ Triệu Hoài Chi vẫn còn nhớ như thế. Hắn nhắm mắt, một tay v**t v* gương mặt Triệu Hoài Chi, "Đúng. Ta có rất nhiều dê, còn xây cả nhà ở rồi, chỉ chờ ngươi đến thôi, nếu như ngươi bằng lòng."

 

Giọng nói êm ái, vẻ mặt điềm nhiên.

 

Triệu Hoài Chi bỗng nhiên cười, nhưng Tần Quyên không nhìn thấy. Ít nhất, lúc này đây, y vô cùng vui sướng. Thiếu niên lang lúc này cũng ôm tâm tư bốn biển là nhà, tung hoành thiên hạ, giống hệt như y ở tuổi ấy.

 

Nhưng mà, những hình dung tốt đẹp của họ chỉ tồn tại trong mộng tưởng mà thôi.

 

Y hiểu, chỉ cần câu này của Tần Quyên là đủ rồi....

 

Chí ít, người trong lòng y cũng phần nào thích y.

 

Thiếu niên lang của y chân thành nồng nhiệt, cũng hết sức đa tình, nhất là ở tuổi 16 17, khiến cho bao nhiêu người mến mộ.

 

Y không biết đối với Tần Quyên, mình có gì khác những người khác.

 

"Muốn ngủ một giấc quá." Triệu Hoài Chi than thở, thậm chí còn có vẻ như nũng nịu.

 

Tần Quyên cau mày, đặt ngón tay lên cổ Triệu Hoài Chi, truyền cho y nội lực.

 

Hắn chỉ truyền một ít, đủ để k*ch th*ch giác quan của Triệu Hoài Chi mà không làm y đau.

 

Được nội lực của Tần Quyên trợ giúp để áp chế cổ độc, Triệu Hoài Chi mau chóng thiếp đi.

 

Lúc chìm vào giấc ngủ, sắc hồng ửng trên má y cũng phai dần, để lại màu da trắng xanh....

 

Tần Quyên không biết nên thả Triệu Hoài Chi hay ôm tiếp.

 

Hồ Hồ tựa trích tiên, Triệu Hoài Chi như thanh phong tễ nguyệt, giờ nằm trong lòng hắn, êm ái mềm mại.

 

Tần Quyên khép mắt ngủ yên.

 

Hôm sau, lúc tỉnh lại, cánh tay hắn nhức mỏi vô cùng.

 

Triệu Hoài Chi vẫn chưa tỉnh. Tần Quyên bèn rút cánh tay ra, vận động một hồi mới lấy lại cảm giác.

 

Đến khi Triệu Hoài Chi tỉnh, Tần Quyên đang nướng chỗ thịt dê trong tay nải, mùi thịt bốc lên thơm phức.

 

Cảm giác bình an hiếm hoi này, đã bao năm qua y không cảm nhận được.

 

Từ lúc cha rời đi, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nhiều đến mức y không nhớ nổi bao lâu nữa.

 

Tuổi Hồ Hồ nhỏ hơn tuổi thật của y, cho nên nhiều khi y muốn là Hồ Hồ, chí ít có thể gần tuổi sói con hơn một chút.

 

Nhiều lúc, y còn quên mình trước sau vẫn luôn là Triệu Hoài Chi.

 

Ngày nào còn là Triệu Hoài Chi, vận mệnh chú định y sẽ bị trói buộc với đại cục thiên hạ này.

 

Tần Quyên thấy y tỉnh, bèn đưa y xâu thịt nướng.

 

"Ăn tạm chút gì đi." Hắn không có gì tử tế để cho Triệu Hoài Chi cả, chỉ mong kim chi ngọc diệp như Triệu Hoài Chi có thể ăn thứ hắn làm.

 

QUả nhiên Triệu Hoài Chi chỉ ăn mấy miếng rồi thôi.

 

Tần Quyên đưa cho y bát trà nóng, cầm lấy xiên thịt y bỏ dở, đặt lên bếp nướng tiếp.

 

Triệu Hoài Chi uống vài ngụm, trong lòng mải suy tư. Đột nhiên, y thấy Tần Quyên cầm lấy xâu thịt y ăn dở ban nãy, thản nhiên ăn tiếp.

 

Chẳng hiểu sao, mặt y nóng bừng lên, cổ trong cơ thể cũng rục rịch muốn trỗi dậy.

 

Không xong rồi.

 

Y vội bước ra ngoài, gió lạnh ập tới khiến y tỉnh táo hơn.

 

Y nhắm mắt, niệm thanh tâm chú vài lần.

 

Nhưng y không ngờ, ban ngày ban mặt mà Tần Quyên lại làm như thế.

 

Tần Quyên ăn xong, đang định tới hỏi y làm sao.

 

Thì Triệu Hoài Chi đã nói, "Lên đường thôi, đi tìm lũ mã tặc."

 

"Ngươi định làm gì? Cứu Hốt Tất Liệt à?" Tần Quyên sửng sốt, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.

 

Triệu Hoài Chi nói, "Cách đây 20 dặm có một vị trí tốt, là nơi Hốt Tất Liệt đại nhân đóng quân. Kể cả ta không cứu, hắn cũng không gặp nguy hiểm, nhưng hắn đã biết ta đi đằng sau rồi, nên không thể không cứu."

 

"Ngươi......"

 

Tần Quyên chẳng biết phải nói gì. Hắn mới chạy khỏi đó, giờ lại phải quay về cứu những kẻ bắt mình. Hắn vốn không có hảo cảm với bọn họ, lúc trước họ còn định giết hắn nữa.

 

Nhưng hắn biết Hồ Hồ nói đúng.

 

"Ngươi muốn làm thế nào, ta theo là được." Tần Quyên nói, đi vào lều thu dọn đồ đạc.

 

Triệu Hoài Chi mau chóng liên lạc với người của mình. Khi bọn họ tới, Tần Quyên đã thu xếp hành lý xong xuôi.

 

Tần Quyên thấy Triệu Hoài Chi dẫn theo 50 kỵ binh. Có thể nói, đó là lần đầu hắn thấy quân lính của Hồ Hồ.

 

"Triệu Hoài Chi?" Tần Quyên dùng giọng chỉ hai người nghe thấy, hỏi y.

 

"Sao ngươi lại có kỵ binh?" Hắn nheo mắt, dường như đang chờ hồ ly giảo hoạt này thú nhận với mình. Nào ngờ y lại đáp:

 

"Là kỵ binh của gia chủ Bá Nha Ngột thị, ta mượn dùng thôi."

 

Mẹ kiếp.

 

Tần Quyên thầm mắng, đã đến nước này còn chưa chịu thú nhận mình là Hồ Hồ! Hồ ly này tưởng y giấu đuôi kỹ lắm sao?

 

Triệu Hoài Chi dường như không muốn nhiều lời, cũng không dám nhìn Tần Quyên, cho nên đội mũ, quấn khăn choàng lên để che kín mặt.

 

Tần Quyên cũng lười vạch trần y, lặng lẽ lên ngựa. Chuyện này cứ đợi đến khi Triệu Hoài Chi thú nhận với hắn là được.

 

Tần Quyên không ngờ mình loanh quanh mãi rồi lại phải vòng về đường cũ.

 

Lúc này, có kỵ binh dò đường chạy đến báo, "Đại nhân, chúng ta phát hiện thứ này."

 

Tần Quyên bĩu môi, diễn trò hay lắm, Triệu Hoài Chi còn sai thủ hạ gọi mình là đại nhân chứ không phải công tử hay gia chủ.

 

Trên tay kỵ binh kia là một miếng than củi.

 

"Hình như có người cố ý để lại, đã tìm thấy mười mấy khúc rồi." Kỵ binh nói.

 

Triệu Hoài Chi ra lệnh, "Tìm tiếp, hẳn là Hốt Tất Liệt để lại."

 

Lúc hoàng hôn thì trời đổ tuyết.

 

Cho nên manh mối đứt đoạn. Không có than củi làm dấu, họ không tìm được hang ổ của mã tặc.

 

"Chú ý hai bên đường xem có thấy than củi hay đồ vật nào khác không?" Triệu Hoài Chi căn dặn.

 

Bấy giờ Tần Quyên hỏi, "Đại nhân, ngài nói đại doanh của Hốt Tất Liệt cách đây không đến 20 dặm, liệu họ có cử người tới không? Nếu người của họ tới thì cứ giao cho họ, chúng ta làm hết sức là được rồi."

 

Tần Quyên ý nói, tuyết lớn quá, họ không cần mạo hiểm như vậy.

 

Triệu Hoài Chi cưỡi ngựa đi tới, nhỏ nhẹ nói, "Ngươi không để ý à? Có người theo dõi chúng ta dọc đường đấy."

 

Cái gì?

 

Tần Quyên ngẩn ra. Hắn thật sự không cảm nhận được.

 

Có lẽ do luôn ở cạnh Triệu Hoài Chi nên hắn không có tâm tư suy nghĩ chuyện gì khác.

 

Cũng lúc này, Tần Quyên xác định, nội lực của Triệu Hoài Chi rất mạnh.

 

Bước chân của y uyển chuyển nhẹ nhàng, nhiều khi đến gần mà hắn không hề phát hiện ra.

 

Có lẽ Triệu Hoài Chi cố ý che giấu nội lực.

 

Không đúng, nói thế thì lại không hợp lý. Nếu Triệu Hoài Chi có thể dùng nội lực thì khi chạy trốn khỏi Cát Cáp Bố doanh đã chẳng bị hai tên cướp làm khó đến nỗi hắn phải ra tay hỗ trợ.

 

Hoặc có thể nội lực của Triệu Hoài Chi liên quan đến cổ trùng.

Bình Luận (0)
Comment