"Chắc là sớm thôi, chỉ cần tìm thấy hang ổ của bọn cướp, họ sẽ xuất hiện." Triệu Hoài Chi cười nói.
"Vậy nếu không tìm thấy hang ổ bọn cướp thì họ sẽ không xuất hiện sao?" Tần Quyên hỏi lại.
Triệu Hoài Chi nhỏen miệng cười, "Không."
Tần Quyên hơi kinh ngạc. Triệu Hoài Chi lúc nào cũng tự tin như thế, dáng vẻ như thể mọi sự đều nằm trong dự liệu, chẳng rõ vì y thật sự nắm bắt tất thảy trong lòng bàn tay hay vì y cái trái tim sắt thép, không biết sợ hãi là gì.
Trời tối đen nhưng họ chỉ dám thắp một ngọn đèn duy nhất để không gây sự chú ý. Đoàn người phải đi sát vào nhau.
May sao đường đi còn đọng tuyết, tuyết sáng lên loang loáng, nhờ vậy mà thấy rõ hơn.
Không biết đi được bao xa, có người ngã ra ngất xỉu. Có lẽ do lạnh bụng, đau dạ dày, nhưng trên đường không được uống nước nóng, nước nóng chỉ được dùng để pha trà thảo dược.
Trà thảo dược có thể tiếp sức tạm thời, được các quân doanh ở phương bắc yêu thích.
Một quân y chạy đến kiểm tra, nhưng đoàn người không thể dừng quá lâu được.
Tần Quyên đốt một đống lửa, đặt ấm sắt lên đun.
"Ngươi đun nước làm gì?" Một kỵ binh hỏi.
Tần Quyên đáp, "Uống."
"Không được châm lửa, bọn cướp sẽ phát hiện mất."
"Sắp mất mạng rồi còn lo chuyện này à." Hắn lại bỏ thêm hai hòn than.
"......."
Sau khi quân y cho người kia uống thuốc, Tần Quyên bưng bát nước nóng tới.
"Cho hắn uống đi." Tần Quyên đưa nước cho người đang đỡ kỵ binh đó.
Người kia sửng sốt, nhưng rồi vẫn nhận lấy, làm theo lời hắn.
Không lâu sau khi uống xong bát nước ấm, kỵ binh đó đã đỡ hơn nhiều.
Lúc Tần Quyên còn ở Cát Cáp Bố doanh đã từng chứng kiến chuyện này rồi, chỉ cần uống nước ấm là có thể xoa dịu cơn đau. Đây là chứng đau dạ dày do lạnh bụng, ăn cái gì vào cũng nôn ra, thậm chí còn nôn không được, vô cùng khó chịu. Lúc ấy, quân y trong doanh còn chẳng có thuốc, đành cho hắn uống tạm ít nước nóng, ấy vậy mà đỡ thật.
Bọn họ nghỉ ngơi không lâu, mỗi người chia nhau uống chút nước, ăn tạm chút lương khô rồi lại lên đường.
Tần Quyên đưa túi nước nóng đầy ắp cho Triệu Hoài Chi. Triệu Hoài Chi nhận lấy, uống một ngụm nhỏ rồi cất vào tay áo để sưởi ấm.
Thấy vậy, Tần Quyên cong môi cười.
Bọn họ lò dò đi tiếp chừng 1 canh giờ thì thấy một ngọn núi nhỏ. Giữa thảo nguyên lại có núi và rừng, rất dễ phát hiện.
"Đại nhân, có lẽ chính là chỗ đó." Một kỵ binh nói.
Triệu Hoài Chi gật đầu, chỉ đạo bọn họ, "Phái vài người đi trước để dò đường, chúng ta nghỉ ngơi một lát."
"Ta dẫn người đi, ngươi ở đây chờ ta." Tần Quyên nói xong, liền quay đi kiểm binh.
"Không được."
Triệu Hoài Chi dứt khoát nói, khiến đám lính giật mình nhìn sang.
Tần Quyên cũng cau mày, "Làm sao?" Hắn không hiểu cớ gì Triệu Hoài Chi lại phản đối kiên quyết thế.
Triệu Hoài Chi nói, "Ngươi không được đi, phải ở đây chờ."
Tần Quyên hừ nhẹ, xoay người đi thẳng về phía cánh rừng, "Các ngươi không đi thì ta đi một mình."
"...." Triệu Hoài Chi sửng sốt, đám kỵ binh cũng vậy. Lần đầu tiên bọn họ thấy có kẻ không coi chủ tử của họ vào mắt.
Không coi vào mắt, nhưng để trong lòng.
Tần Quyên sợ Triệu Hoài Chi gặp nguy hiểm. Hắn cũng không biết vì sao, cứ hễ Triệu Hoài Chi ở đó, hắn lại muốn che chở cho y.
Hắn muốn dù xảy ra chuyện gì cũng có thể chắn trước mặt y, có lẽ là để thể hiện tình cảm, cũng có thể chỉ đơn giản là muốn gây sự chú ý. Bây giờ hắn đã trưởng thành rồi, hắn có thể bảo vệ thiếu niên mình yêu mến.
Tần Quyên thúc ngựa chạy như bay về phía khu rừng.
"Đại nhân, giờ phải làm sao?" Một kỵ binh nhỏ giọng hỏi.
"Đuổi theo đã." Triệu Hoài Chi giơ roi giục ngựa.
Họ không quá sợ hãi, dù gì viện quân cũng ở quanh đây.
Chỉ lo trong rừng có bẫy thôi.
Cách đây không lâu, hắn vừa mới tiêu diệt ổ mã tặc mà, nơi đó toàn bẫy là bẫy.
Cứ tưởng đứa bé kia đã chín chắn hơn rồi, hóa ra vẫn còn tính con nít.
*
Tần Quyên đương nhiên không biết Triệu Hoài Chi nghĩ gì. Hắn chỉ cho rằng mình đã có kinh nghiệm tiêu diệt mã tặc, cho nên có thể vào rừng dò đường cho Triệu Hoài Chi.
Nhưng trái lại, điều này khiến Hồ Hồ cảm thấy hắn chưa chín chắn....
Tần Quyên rút đao ra, mỗi bước đi, hắn đều đưa đao ra thử, chặt đứng những đoạn dây thép chăng qua các thân cây.
Ở đây, ngoài dây thép còn cả những rãnh đào sẵn để cho đá lăn xuống nên hắn phải đi tới đâu phá hủy tới đó.
Không lâu sau, đám kỵ binh đã bắt kịp.
"Đã tới rồi thì mau lên đi, xử lý mấy thứ trên sườn núi kia." Tần Quyên nói, giục ngựa lên sườn núi.
Chưa đi được mấy bước, chợt nghe một tiếng ầm rất lớn....May sao hắn vẫn còn nắm chặt cương ngựa, nhưng vẫn hơi chớt với suýt ngã.
Đám kỵ binh thấy thế, chẳng biết nên khóc hay nên cười, vẻ mặt hết sức khó tả. Nhưng họ cũng không chần chờ lâu, vội đi lên bảo hộ hắn,
Phía dưới là một hố đao, may sao con ngựa nhận ra mặt đất lún xuống, bèn dựng hai vó trước, bằng không Tần Quyên đã bị đâm thành tổ ong.
Hai kỵ binh vội kéo cả Tần Quyên lẫn con ngựa lùi lại....
Nhờ thế mà thoát chết trong gang tấc.
Tần Quyên nhìn bọn họ, "Cười cái gì mà cười! Quanh đây tòan là hố đao, xử lý trước đi đã, kẻo lát nữa rút quân lại không may rơi xuống."
Hắn thở phào một hơi, cảm giác hai chân còn mềm nhũn/
Mẹ ơi, suýt nữa mất mạng rồi, may mà còn nắm chắc cương ngựa.
"Đại nhân các ngươi đâu?"
"Ở ngay phía sau. Ngài ấy lo lắng nên sai chúng ta đến trước."
"Ai cần y lo." Tần Quyên hừ lạnh, tiếp tục đi thẳng.
"Nhưng ngài cẩn thận giùm cho, kẻo lại rơi xuống tiếp, ha ha ha."
Đám kỵ binh nói thế, Tần Quyên lại sợ cuống lên.
Nếu ngã lần nữa, e là không còn tí thể diện nào.
Sau này Triệu Hoài Chi nghe họ kể, có khi còn cười đến rụng răng.
Bọn họ phát hiện ra nhiều rãnh đá lăn, các kỵ binh dùng dao chặt đổ cây, lấp kín rãnh.
"Đại nhân đến rồi." Nghe tiếng vó ngựa, một kỵ binh hô.
Tần Quyên cũng quay đầu lại, thấy kỵ binh trong rừng mỗi lúc một đông, tiếng vó ngựa vang rầm rập.
Khi nhóm của Triệu Hoài Chi đến, lũ mã tặc cũng nhận ra có kẻ đột nhập địa bàn của mình.
"Bị lừa rồi! Bọn chúng lật mặt, gọi lính tới đây!"
"Các huynh đệ, giết chúng đi!"
"Làm thịt bọn chúng! Ta tin tưởng chúng, vậy mà chúng dám lừa ta!"
Tiếng quát tháo phẫn nộ của lũ cướp vang khắp khu rừng. Tần Quyên nghe thấy nhưng không rõ chúng đang nói gì.
"Nhanh lên đi, có khi Hốt Tất Liệt gặp rắc rối rồi." Tần Quyên cau mày, giục ngựa nhanh hơn.
Lúc này, quân của Hốt Tất Liệt đã bắt đầu đánh nhau với lũ cướp.
Hốt Tất Liệt vừa đánh vừa nói, "Ta vốn chỉ muốn khuyên các ngươi quy thuận, không có ý đả thương hoặc lấy mạng các ngươi."
"Có quỷ mới tin ngươi!" Tên thủ lĩnh gầm lên.
"Các ngươi bảo chúng ta để hành trang lại, chúng ta không thể nghe theo. Bỏ lại hành trang, chúng ta chỉ cần đi thêm chưa đầy 20 dặm nữa là chết cóng giữa đường. Hôm đó, vì giữ mạng, ta không thể làm thế được. Bây giờ ngươi có cho ta chọn lại lần nữa cũng không có cách nào khác." Hốt Tất Liệt trầm giọng nói, "Nhưng ngay từ đầu ta vốn không có ý định lấy mạng các ngươi, hiểu không!"
"Ta không thèm tin! Ngươi hại chết huynh đệ ta, ta phải trả thù cho họ!" Tên mã tặc nói, cầm đao xông đến.
Hốt Tất Liệt vung đao ngăn lại, vẫn tiếp tục thuyết phục, "Ta không rõ trong rừng có bao nhiêu quân nhưng chắc chắn nhiều hơn các ngươi. Tốt nhất ngươi cứ nghe ta sắp xếp."
"Ngươi....Ngươi...." Tên thủ lĩnh tức đến phát run.
Hốt Tất Liệt vẫn điềm tĩnh như không, "Vì tính mạng huynh đệ ngươi, mau nghe ta."
Hắn nói rồi mỉm cười.
Khi Triệu Hoài Chi dẫn người xông vào, thủ lĩnh mã tặc cùng tay chân đã đầu hàng. Vẫn còn vài kẻ không quy phục, định mở đường máu thoát thân.
"Mấy tên chạy về phía bắc rồi."
"Vài huynh đệ bị đá lăn trúng, bị thương. Số còn lại thì đuổi theo, nhưng vẫn để chúng thoát." Một kỵ binh quay về bẩm báo.
"Không sao, chạy thì thôi. Những tên phản kháng cũng đừng giết, cứ trói lại đã." Hốt Tất Liệt ra lệnh.
"Phải rồi, tên Tần kia đâu? Gọi hắn lại đây.' Hốt Tất Liệt nhìn thủ hạ.
Kỵ binh đáp, "Gia chủ Bá Nha Ngột thị đưa hắn đi rồi."
Hốt Tất Liệt mím môi suy nghĩ.
Kỵ binh kia lại nói, "Một vị đại nhân bên đó nói, Tần là ân nhân cứu mạng công tử Hồ Hồ. Thuộc hạ nghe vậy, cũng không nghĩ nhiều nữa, bèn thả người đi. Có cần đuổi theo không?"
"Không cần." Ánh mắt Hốt Tất Liệt vẫn điềm tĩnh như không.
"Người của Bá Nha Ngột thị không nói gì nữa sao?"
"Trừ chuyện của Tần ra thì họ bảo, nếu Hốt Tất Liệt đại nhân đã bình an thì họ xin lui quân." Kỵ binh đáp.
Hốt Tất Liệt mỉm cười, "Vị gia chủ Bá Nha Ngột thị này thú vị hơn mấy gia chủ ở Đại Oát Nhĩ nhiều đấy."
Giúp đỡ tận tình nhưng sau đó lại yên lặng biến mất, nào được mấy người như thế.
Nếu là kẻ khác thì e đã đến chỗ hắn đòi lợi lộc rồi.
"Chỉnh đốn quân tư, lập tức về doanh." Hốt Tất Liệt nghĩ, hắn không có hứng thú tranh giành một phó tướng nhỏ nhoi với Bá Nha Ngột Hồ Hồ.
Huống chi Bá Nha Ngột thị vừa mới giúp hắn.
*
Tần Quyên được Triệu Hoài Chi đưa đi.
Tần Quyên cũng cảm thấy lạ, sao Hốt Tất Liệt không đuổi theo.
"Triệu Hoài Chi, gia chủ Bá Nha Ngột thị rất có danh tiếng à? Ta còn tưởng Hốt Tất Liệt sẽ đến bắt ta, định tra ra đường lên trời rồi mới chịu thả." Tần Quyên nói.
Triệu Hoài Chi nhìn sang, "Cũng tạm được."
"Cái gì mà cũng tạm được? Ngươi quen Hốt Tất Liệt à?"
"Quen." Triệu Hoài Chi đáp.
Tần Quyên đột nhiên lạnh giọng, "Thân lắm sao?"
"Không thân." Triệu Hoài Chi mỉm cười, nhưng khăn quàng cổ che khuất nên Tần Quyên không thấy.
"Chỉ gặp vài lần ít ỏi, đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần gặp lại có cảm giác khác lần trước." Triệu Hoài Chi bình tĩnh đáp.
Tần Quyên càng nghe càng khó hiểu, ánh mắt lạnh lùng quan sát y, "Nghĩa là sao?"
Lại còn cảm giác gì ở đây nữa?
Nói thật, Triệu Hoài Chi đã đánh hơi thấy mùi dấm chua rồi, nhưng mà thiếu niên lang vẫn không hề nhận ra.
"Lần đầu gặp trong cuộc đua ngựa, vốn là do đám trẻ con tổ chức, Hốt Tất Liệt đã quá tuổi nên không cần tham dự nữa, chỉ đi cùng các đệ đệ của mình. Khi đó, cha ta dẫn ta, đại ca hắn dẫn hắn. Ta còn bé, hắn thì đã là thiếu niên, cho nên không đi cùng nhau, cũng không ngồi cùng chỗ. Chỉ có một chuyện mà ta nhớ kỹ, đó là hắn rất giống ta, không thích nói chuyện. Nhưng khi cuộc đua bắt đầu, có một đứa bé ném đá vào đường đua ngựa, ta nghe hắn nói với đứa bé đó thế này : 'Ném đá sau lưng là hành vi của kẻ tiểu nhân, nhưng mà ngươi không được tiểu nhân cho lắm. Đừng ném lộ liễu như vậy, cũng đừng đứng ở vị trí mà người ta nhìn thấy, đứng lẩn vào đám đông đi.' Nghe hắn nói thế, đứa bé kia chạy mất. Cuộc đua lần đó không có ai bị thương."
"Ta nhớ rõ là bởi vì người này nói chuyện thú vị, từ lúc niên thiếu đã hay dùng quan điểm mới lạ để khuyên người khác. Trước nay ta chưa từng gặp kiểu người này." Triệu Hoài Chi nhìn Tần Quyên, ánh mắt điềm đạm lại nhu hòa.
"Còn những lần sau đó thì như bao kẻ khác đến tìm ta thôi."
"......." Tần Quyên hiểu, ý y muốn nói sau này đều là Hốt Tất Liệt tìm y, chứ y không tìm hắn.
Họ đi được khoảng 3 dặm đường nữa, Tần Quyên lại hỏi Triệu Hoài Chi, "Chúng ta định đi đâu?"
"Đi Trạch Nam." Triệu Hoài Chi đáp.
"Ngươi đi Trạch Nam làm gì?" Tần Quyên nhìn y đầy thắc mắc.
Triệu Hoài Chi vẫn nhẹ nhàng đáp lời, "Vì Hiên Ca."
Cái tên này khiến lòng Tần Quyên đầy cảm xúc mâu thuẫn....
Dù sao đó cũng là "vợ nhỏ" thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối trong lời đồn của gia chủ Bá Nha Ngột thị.
Tần Quyên mím chặt môi, siết cương ngựa, đi nhanh hơn.
"Đừng đi nhanh quá, gió bắc lớn, cẩn thận kẻo lạnh."
"Mặt nạ của ta dính chặt vào da mặt rồi, không tháo được." Tần Quyên hừ lạnh.
"Cái gì?" Tần Quyên sợ điếng người, vội đuổi theo.
Thấy Tần Quyên chỉ quấn khăn choàng lông báo quanh cổ chứ không đeo mặt nạ, y thở phào một hơi, sau đó ghé lại gần, chiếu đền quan sát gương mặt Tần Quyên, thấy vết thương đã lành lại, không còn dấu vết gì mới thực sự yên tâm.
"Ngươi thích ta hay là thích mặt của ta?" Tần Quyên không nhìn y, lạnh nhạt nói.
Triệu Hoài Chi cứng họng, không thể trả lời.
"Nói thật đi xem nào." Tần Quyên thúc giục.
"......."
Triệu Hoài Chi thấy câu hỏi này quá hiểm, trả lời thế nào cũng sai, chỉ tại thiếu niên lang tính nết còn trẻ con quá.
Triệu Hoài Chi ngắm nghía một hồi, đột nhiên hỏi, "Ở quân doanh, ngươi chăm sóc da như thế nào?"
Nghe Triệu Hoài Chi hỏi, Tần Quyên cũng lấy làm ngạc nhiên.
Hắn bèn lấy một cái bình nhỏ bằng lòng bàn tay cho y xem.
"Dùng cái này để dưỡng da tốt lắm, một lọ dùng được trong 2 năm, tiết kiệm một chút thì cả ba năm." Tần Quyên hào hứng nói.
"...." Triệu Hoài Chi không tin trên đời có thứ thuốc mỡ nào ba năm không hỏng.
"Mẹ của Mộc Nhã làm đấy. Hồi nhỏ, ta ở thiêm binh nô lệ doanh, da lúc nào cũng nẻ toác, chỉ mỗi Mộc Nhã là không bị làm sao, kể cả vào mùa đông. Ta thấy lạ nên hỏi, Mộc Nhã nói hắn dùng thuốc mỡ mẹ làm, cho nên ta tiết kiệm tiền, bảo Mộc Nhã mua cho. Sau này không gặp được Mộc Nhã, nhất là lúc ở Ô Tàng Tự, mặt ta bong tróc kinh khủng. Lúc ấy mới biết, thuốc mỡ của quân y cho cũng không tốt bằng thứ này."
Triệu Hoài Chi kinh ngạc, "Thần kỳ vậy sao?"
Tần Quyên đưa cái bình cho y.
Triệu Hoài Chi mở ra ngửi, còn quẹt lên đầu ngón tay.
"Có mỡ rắn....và còn...." Hai mắt y sáng ngời, "Dầu địa tầng (dầu mỏ)."
Thật thần kỳ, bá tánh lại dùng thứ này chế thành thuốc mỡ thoa mặt.
Dầu địa tầng cũng như tên, được khai thác từ lòng đất. Trước kia, quân đội bôi nó lên vũ khí để ngăn rỉ sét, thậm chí có thể tinh luyện để làm chất đốt, nhưng việc tìm kiếm quá hao tốn sức người sức của.
Không ngờ các nữ nhân lại dùng nó chế thành thuốc mỡ dưỡng da cho nam nhân.
Triệu Hoài Chi cười cười, trả lại cho Tần Quyên.
Ba ngày sau, họ trông thấy thành trì.
Bọn họ đi khá chậm. Nếu là ở phía nam, ba ngày là quá đủ, nhưng nơi đây giá lạnh, ba ngày chỉ đi được hơn 20 dặm đường.
Tòa thành này gọi là Băng Vực, từng là nơi cư ngụ của Trạch Nam vương.
Nay vương của họ đã rời đi, tòa thành trở thành nơi tranh đấu của vô số thế lực, suýt chút nữa bị chiến hỏa tàn phá.
Nhưng bây giờ đã bình yên trở lại.
Lúc cả đoàn đặt chân đến, nơi này hết sức yên tĩnh, cổng thành cũng không có người gác, lâu lâu mới nhìn thấy vài tên lính.
Tần Quyên cua mày khó hiểu, "Không phải ngươi đã nói người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán cả năm nay sao? Sao bây giờ yên bình quá vậy?"
Yên bình, tĩnh lặng, ăn không ngồi rồi.
"Vì sau khi đánh nhau sứt đầu mẻ trán, họ đến được vương điện của Trạch Nam vương thì phát hiện ra ở đó chẳng còn lại gì. Không có vàng bạc châu báu hay binh phù của Trạch Nam vương như đã tưởng, tất cả đều trống không." Triệu Hoài Chi nhẹ bẫng nói, khóe môi con cong lên như cười, "Tất cả ảo tưởng đều thành vô vọng, cho nên tòa thành cũng trở nên như bây giờ, nằm ăn chờ chết."
"Ai đó đã sớm quét sạch vương điện của Trạch Nam vương rồi sao?" Tần Quyên trầm giọng.
Triệu Hoài Chi lại cho hắn một câu trả lời nằm ngoài dự đoán : Kẻ đó chính là Trạch Nam vương.
Lúc này Tần Quyên còn chưa biết, Trạch Nam vương đã dùng kế kim thiền thoát xác đã được cả năm nay rồi.
Cho nên Trạch Nam vương đã "giết" Trạch Nam vương, đổ lỗi cho những người thợ Tống quốc.
Mà vị Trạch Nam vương "đã chết" ấy lại dùng một thân phân mới để xuất hiện tại Đại Oát Nhĩ, không ai hay biết.
Trừ Hồ Hồ.
Y đến đây chỉ để kiểm tra một chuyện.
Họ đi trên đường lớn nằm ở trung tâm thành Băng Vực, đến thẳng phủ trưởng lão.
Từ phủ trưởng lão đi thêm nửa canh giờ là đến Băng Vực vương điện.
Nơi đó hẳn là giờ đã trống không, cùng lắm là có mấy nữ nhân của Hiên Ca ở lại.
Triệu Hoài Chi không vội đến phủ trưởng lão mà sắp xếp chỗ ở cho Tần Quyên trước.
Lúc vào căn phòng khách, Tần Quyên quay người nhìn Triệu Hoài Chi, "Ngươi không định đưa ta theo sao?"
Triệu Hoài Chi mỉm cười, "Ta sẽ về ngay."
Tần Quyên ném tay nải lên bàn.
"Vậy ngươi về sớm đấy, ta không quen chỗ này." Tần Quyên nghĩ một lát rồi nói vậy.
Triệu Hoài Chi gật đầu.
*
Sau khi Tần Quyên ra khỏi phòng, hắn hỏi kỵ binh ngoài cửa, "Chủ tử các ngươi dẫn mấy người đi?"
"Ba người."
"Y ra ngoài làm gì?"
"Đại nhân muốn tìm trưởng lão hỏi chút chuyện."
Tần Quyên khoanh tay, "Có gì mà không thể nói thẳng à?"
"Chuyện này...." Kỵ binh sửng sốt.
Tần Quyên bực cái tên Hiên Ca kia lắm, nhất là khi đặt chân lên thành trì mà Hiên Ca từng làm chủ, lòng hắn vô cùng bất an.
"Là về chuyện của gia chủ tiền nhiệm Bá Nha Ngột thị." Kỵ binh trả lời.
Tần Quyên ngẩn ra, là chuyện của cha Hồ Hồ à.....Thế thì còn được, không liên quan gì đến tên "vợ bé nhỏ" thanh mai trúc mã kia.
Hắn nhẹ nhõm hơn rồi.
Tần Quyên thở phào một hơi, vẫy vẫy tay nói, "Ta ra ngoài chút."
Kỵ binh kêu, "Vậy ngài về sớm nhé, ngoài kia lạnh, ngài mặc cái này vào."
Kỵ binh đó đưa cho hắn một chiếc áo lông cực dày.
Tần Quyên chưa từng thấy áo lông nào lớn như thế, kinh ngạc v**t v* một hồi, sau đó mặc lên người.
Ấm quá, ấm hơn áo lông chồn nhiều.
"Ta đi đây." Tần Quyên mang theo đao và cung tên rời đi.
Hắn muốn hỏi xem có ngựa tốt không. Đây là xứ lạnh, hẳn là có giống ngựa đặc biệt. Trước kia hắn đã nghe người ta bảo ngựa ở Trạch Nam không tồi.
Hắn đi men tường thành, thấy người ở đây thường dùng đồ trượt tuyết.
Thậm chí còn có rất nhiều xe chó săn kéo.
Hắn chưa thấy bao giờ, bèn đứng lại nhìn.
Có mấy đứa trẻ con ném tuyết vào người hắn, hắn trừng mắt nhìn lũ tiểu quỷ kia.
Nhưng chúng chẳng có chút e ngại nào, càng ném hăng say.
"......" Tần Quyên chẳng biết nói gì. So với trẻ con, thật ra người lớn ở đây còn có phần hăng hái hơn.
Lũ trẻ nắm hắn một lúc, thấy người này không giống dân bản địa, cũng không trách mắng, không đuổi đánh, bèn lò dò tới gạ chuyện.
"Sao ta chưa thấy huynh bao giờ? Mới tới à?" Một đứa hỏi.
"Dân ngoài thành." Tần Quyên đáp.
"Ngoài thành là đâu? Xa không?"
"Xa."
"Vậy nhà huynh có mấy cái xe trượt tuyết, mấy con chó săn?" Lại có đứa hỏi.
Tần Quyên, "Không có xe trượt tuyết, cũng không có chó săn, chỉ có dê."
"Nhà huynh nghèo thế."
"Đúng vậy, làm sao lại không có chó săn được? Chúng ta nhà nào cũng có chó săn, thậm chí có người có cả tuần lộc cơ."
"...."
Lũ nhóc thi nhau "công kích hội đồng" hắn.
Tần Quyên chỉ nói, "Nhà ta hiện giờ có 2900 con dê."
"......."
Bọn nhỏ lặng thinh.
2900 con dê là bao nhiêu? Đứa thông minh nhất trong bọn cũng không đếm được.
Đến lúc Tần Quyên đi xa rồi, chúng vẫn cứ hỏi nhau 2900 con đê là nhiều hay ít?
Đứa bé thông minh nhất lắc đầu, "Dù sao thì cũng nhiều hơn 100 con."
"Ôi, hơn 100 con dê." Một đứa kêu to.
"Trời ơi, 100 con dê có thể đổi lấy rất nhiều chó săn và xe trượt tuyết, sao nhà hắn lại không có nhỉ?"
"Chắc hắn không thích xe trượt tuyết nên thường sẽ cưỡi dê ra đường."
"Ngươi thấy ai cưỡi dê ra đường bao giờ chưa?"
"....."
Cách đó rất xa, Tần Quyên vẫn còn nghe thấy tiếng lũ trẻ bàn tán.
Hắn nhịn cười đến đau cả bụng, khóe môi run run.
Sau đó bước vào một trại ngựa.
Ngựa ở đây rất cao lớn, lông dài nhưng Tần Quyên không phân biệt được đâu là ngựa tốt, không cưỡi thử thì không biết được.
"Khách quan, ngài muốn mua ngựa à?" Một mã phu vội chạy đến hỏi.
"Ta đến xem thôi."
"Ngài yên tâm, chỗ chúng ta đều là ngựa tốt hết."
Trong lúc mã phu nói chuyện, Tần Quyên vươn tay vỗ lưng một con ngựa.
Mấy con ngựa ở đây vừa to vừa khỏe nhưng phải cưỡi thử mới biết. Hắn đang định hỏi mã phu xem có thể cưỡi không.
Thì bị một con ngựa cắn gấu áo......
-----------
Lời Editor :
Hốt Tất Liệt là ai, có lẽ không cần chú thích nữa.
Hốt Tất Liệt trong các tác phẩm của người Trung Hoa thường bị coi như một nhân vật phản diện vì đã tiêu diệt nhà Tống, lập ra nhà Nguyên.
Tuy nhiên, truyện này thì khách quan hơn, mô tả Hốt Tất Liệt như một con người thông minh và tỉnh táo, rất ra dáng minh quân.
Lịch sử chứng minh, Hốt Tất Liệt khác với những lãnh tụ Mông Cổ khác, chỉ giỏi chinh chiến. Ông ta có thể cai quản cả một đế chế rộng lớn như vậy, sao có thể không là minh quân chứ?
À, nhưng ông vẫn thất bại khi xâm lược Việt Nam nhé. Các cụ nhà Trần mình cao tay quá mà.