Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 222

“Đúng! Kiên quyết không thể bỏ qua! Thật là ý kiến hay!” Hạ Vãn Lộ khen, mắt tà tà nhìn sang anh, nụ cười bên trong bắt đầu khởi động.

Ánh mắt kia, anh nhìn muốn say luôn rồi, không khỏi lẩm bẩm nói, “Mẫu Đan Hoa Hạ Tử, làm muỗi cũng phong lưu……”

Y Thần ngửa cái đầu nhỏ, “Cậu út, mợ út, hai người đang nói gì vậy? Y Thần nghe không hiểu……”

Tả Thần An hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Thần một cái, ranh ma nói, “Nghe không hiểu thì hỏi mợ út con đi! Trẻ con nghe không hiểu liền hỏi mới là đứa trẻ ngoan!”

Hạ Vãn Lộ đỏ mặt, nói lại, “Đừng dạy hư trẻ con!”

Y Thần càng mơ hồ, một người nói đứa trẻ ngoan, một người nói sẽ dạy hư, rốt cuộc là như thế nào đây? “Vậy rốt cuộc Y Bảo là đứa bé ngoan hay là đứa bé hư?” Y Thần mê hoặc hỏi.

“Y Bảo đương nhiên là đứa nhỏ ngoan! Cậu út mới không ngoan! Y Thần, chúng ta đi ăn sáng đi! Ăn xong đi mua quà cho mẹ con nha!” Hạ Vãn Lộ dắt tay Y Thần coi như kết thúc chủ đề trẻ con không nên biết này.

Mua quà cho mẹ, là chuyện Y Thần vẫn cứ để bụng, trong lòng bé, mẹ là người bé thích nhất, dĩ nhiên còn có ông ngoại bà ngoại Tả, hai cậu, tóm lại người Tả gia người nào cũng thương yêu bé hết, nhưng mà, mẹ không giống đâu nhé. Cậu út đã nói với bé, mợ út bị bệnh, em bé không còn sống nữa, cậu út và mợ út rất cô đơn, cho nên muốn Y Thần đến ở cùng, còn hỏi bé có nguyện ý hay không nữa. Thật ra bé đã suy nghĩ rất lâu, bé thật rất nguyện ý ở cùng cậu út và mợ út, cảm thấy ở cùng cậu út và mợ út cũng giống như ở cùng với mẹ vậy, nhưng mà, mẹ cũng sẽ không có Y Bảo. Y Bảo cũng sẽ nhớ mẹ, buổi tối lúc đi ngủ, bình thường đều là bé cùng ngủ với mẹ, bây giờ không gặp được mẹ, vẫn còn chưa có quen, cho nên, bé mới mỗi đêm đều muốn ngủ cùng với mợ út, như vậy, cũng giống như ngủ cùng với mẹ vậy, nhưng mà, Y bảo còn có mợ út nha, mà mẹ lại không có Y Bảo, mẹ có nhớ Y Bảo không? Lúc mẹ nhớ đến Y Bảo mẹ có ngủ được không? Không ngủ được thì phải làm sao? Không biết lúc Y Bảo không có ở đó, Hạo Nhiên có ở cùng mẹ hay không, bây giờ Hạo Nhiên vẫn ngủ cùng với ông nội bà nội nha……

Bé muốn chọn một món đồ, lúc mẹ nhìn thấy món đồ đó thì giống như nhìn thấy Y Bảo vậy……

Người một nhà khó có lúc đi dạo với nhau như thế này, Tả Thần An hận không được đem toàn thế giới mua cho hai người phụ nữ một lớn một nhỏ này, chỉ cần ánh mắt hai người vừa nhìn sang cái gì, anh lập tức không hề do dự liền lấy tiền ra mua ngay, cuối cùng Hạ Vãn Lộ cũng phát hỏa, “Cái người này có để cho chúng ta hảo hảo đi dạo hay không vậy? Cố ý nhanh nhanh muốn chúng ta quay về sao?”

Sau đó Y Thần cũng oán trách nói, “Cậu út! Đồ vật hiếm có chúng ta không mang về được! Quà tặng cho mẹ còn chưa có mua đâu!”

Anh cười cười, lơ đễnh, sau đó vẫn khư khư cố chấp……

Sau khi đi dạo một vòng, cuối cùng Y Thần cũng mua được cho mình món quà rất vừa ý, Tả Thần An hỏi bé tại sao mua hai món đồ này, Y Thần còn nhăn nhăn cánh mũi, nói là bí mật……

Nhưng mà, ngược lại Y Thần lại rối rắm rất lâu, rốt cuộc có nên mua quà cho ba ba hay không đây? Lúc bé nghĩ mãi không ra, bé liền hỏi Tả Thần An, Tả Thần An lại không trực tiếp cho bé câu trả lời chắc chắn, chỉ nói, “Tự Y Bảo cho rằng như thế nào?”

Vì vậy Y Thần gật đầu một cái, “Phải mua nha! Ba là ba ba!”

Tả Thần An cười cười, cũng không nói gì, Y Thần là một đứa bé thiện lương, nếu như có thể, anh hi vọng bé cứ như vậy lớn lên, cả đời thiện lương hồn nhiên mà sống, anh sẽ cố gắng tận trách (tận tâm trách nhiệm), cho Y Thần một thế giới hoàn mỹ nhất. (oa, ba ba đáng yêu quá!!!)

Nếu mua cho ba, vậy những người khác cũng phải có nha, Y Thần ưỡn ngực đi tuốt đằng trước, mua cho mỗi người trong nhà một món quà, cho đến khi hai người Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ xách nặng cả hai tay……

Nhưng mà, cuối cùng lại không nhớ đến mua cho ông bà nội Tống gia và cô cô. Thật cũng không nên oán hận Y Thần, thật ra đứa trẻ nghĩ rất đơn giản, người nào đối tốt với bé, người nào đối với bé không tốt, trong lòng bé rất rõ ràng, đối bé tốt, sẽ trở thành người nhà trong lòng bé, đối với bé không tốt, bé liền sẽ không nhớ đến, cho nên, trong chuyện mua quà này, lúc bé mua quà tặng tất nhiên cũng không nhớ tới bọn họ là người nhà của bé mà thôi……

Sau khi trở về khách sạn, Hạ Vãn Lộ mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường, Y Thần cũng học dáng vẻ của cô, nằm soài trên giường, than thở, “Ai da! Đi dạo phố thật là mệt mỏi nha!”

Tả Thần An không nhịn được cảm thấy buồn cười, “Con thì có cái gì mệt hả?” Đúng vậy nha, cái con nhóc này thì có mệt hả? Trong ba người nó có phong phạm (dáng vẻ) nữ vương nhất, bộ dáng đi đằng trước vênh mặt hất hàm sai khiến, còn có hai người làm vệ sĩ khuân vác cho bé……

“Cậu út người thật là không hiểu phụ nữ nha!” Y Thần bỗng nhiên già dặn thốt ra một câu, nhất thời chọc cho Hạ Vãn Lộ và Tả Thần An cười to.

“Nếu mệt như vậy, vậy tối nay còn có sức đi lên núi ăn tôm hùm lớn không?” Tả Thần An cười hỏi.

Nhắc tới chuyện được ăn ngon, Y Thần liền bừng tỉnh nhảy cẫng lên, “Đi! Muốn đi nha! Ngày mai còn muốn đi công viên Hải Dương! Đúng rồi, cậu út còn đồng ý với Y Thần đi bờ biển nhặt vỏ sò nữa nha! Y Bảo còn chưa có nhìn thấy biển! Còn có……”

Ở Bắc Kinh đã lập kế hoạch tốt cho hành trình lần này, Y Thần tới bây giờ vẫn chưa có quên, cậu út muốn trốn nợ sao, không có cửa đâu!

Vì vậy, theo ý Y Thần, lại dừng ở Hongkong thêm mấy ngày, hoàng hôn ngày cuối cùng, bọn họ lại lần nữa đi đến bờ biển.

Y Thần thích biển, lần đầu được đến chơi rồi muốn thôi là không thể, thật may bọn họ ở khách sạn cạnh biển, đến bờ biển cũng là chuyện rất dễ dàng, cho nên hầu như là mỗi ngày đều sẽ cùng bé tới bờ biển dạo một vòng, chỉ là lúc này khí trời không tốt, không dám xuống biển, chỉ đi dạo trên bờ cát thôi, nhưng cũng đủ làm Y Thần sung sướng lắm rồi, cũng không cần cậu út, mợ út phải dắt đi, tự chính mình thoải mái vui vẻ chạy nhảy in dấu chân lên bờ cát, thỉnh thoảng lại chơi đắp cát, Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ tay nắm tay, không xa không gần theo sát phía sau.

Hạ Vãn Lộ nhớ anh từng nói, sẽ mang đến bờ biển, trên bờ biển sẽ ấn lên chuỗi bốn bước chân của bọn họ, mà giờ, trên bờ cát, in dấu lại là ba cặp rồi.

Gió biển thổi vào, mang theo hương vị mặn chát đặc trưng, cô nheo mắt, ánh hoàng hôn lặn dần phía chân trời như ngọn lửa đỏ cháy một nửa, in vào mặt nước biển, tạo thành ánh sáng loang loang, diễm lệ.

Y Thần mặc bộ quần áo màu hồng phấn ở trước mặt chạy nhảy vui vẻ, cô và anh cũng không ngờ cũng mặc áo màu hồng, tỏ rõ một đôi tình nhân, màu hồng này, trong ánh tà dương càng làm nổi bật thêm vẻ kiều diễm, tình tứ……

Cô lại nghĩ hạnh phúc sẽ là màu gì nhỉ……

Có lẽ màu hạnh phúc chính là lúc ánh tà dương màu hồng thoáng hiện ra; có lẽ, bọn họ cũng mượn sắc chiều tà mà tạo nên màu phấn hồng kiềm diễm; có lẽ, là lúc chân bọn họ dẫm lên bờ cát vàng; có lẽ, là mỗi buổi tối trước khi đi ngủ bọn họ ở trước cửa sổ nhìn ánh sao ngân; có lẽ, là lần đầu tiên bọn họ rời giường từ sáng sớm để đón ánh bình minh; có lẽ, là lúc ánh mắt đen như mặc ngọc của anh thâm tình nhìn cô; có lẽ, là lúc Y Thần cười to lộ ra hàm răng trắng như sứ; có lẽ…… Có lẽ…….

Có lẽ, hạnh phúc, là mỗi một sắc màu riêng biệt cùng hỗn hợp màu sắc trong cuộc sống của bọn họ.

Có lẽ, hạnh phúc, chính là bọn họ ở chung một chỗ……

Có lẽ……

“Thần An……” Cô đột nhiên cảm thấy thật có rất nhiều lời muốn nói với anh, về tâm tình biến hóa mấy ngày nay của cô, về bệnh của cô, về Y Thần, về cô và anh, về tương lai ba người bọn họ, nhưng mà gọi lên tên anh rồi cổ liền nghẹn lại, giống như cái gì cũng không nói nên lời……”

“Ừ……” Anh nhẹ nhàng đáp lời, buông tay cô, ôm hông cô, hai người xích lại gần hơn, anh cười, “Bờ biển, chúng ta đi đến rồi…… Còn có thảo nguyên, còn có toàn thế giới, chúng ta còn rất nhiều thời gian, mơ ước cũng không còn xa nữa, chỉ cần chúng ta tay trong tay, nhất định có thể đi hết!”

Chỉ cần chúng ta tay trong tay…….

Có lẽ, cô phải nên tin tưởng……

Cô cái gì cũng không nói, chỉ tựa lên đầu vai anh. Cô so với anh thấp hơn hai mươi mấy centimet, vì thế khi dựa vào anh cảm giác rất là thoải mái, giống như có thể đặt cả thể trọng của mình lên trên người anh, bờ vai của anh rất rộng, rất kiên cố……

“Bà xã, có chuyện muốn nói một chút với em.” Anh thật sự rất cao hứng, cô có thể chủ động như vậy với anh, đã rất lâu anh không có hưởng thụ đãi ngộ như thế rồi đấy! Giữa bọn họ, thật sự rơi vào cảnh đẹp rồi……

“Vâng!” cô cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, tiếng sóng biển vỗ bờ, làm cho cô có cảm giác uể oải, loại cảm giác này tên là đắm chìm……

“Về Y Thần, mặc dù Thần Hi cho Y Thần làm con thừa tự của chúng ta rồi, nhưng mà anh không muốn ép buộc Y Thần thay đổi cách gọi kêu chúng ta là ba mẹ, em cảm thấy thế nào? Như vậy, đối với Y Thần thật không tốt……”

Cô còn tưởng anh muốn nói chuyện đại sự gì to tát lắm…… Thì ra là chuyện này……

“Thần An, anh có biết em cảm kích biết bao nhiêu khi chị Thần Hi cho Y Thần cho chúng ta không? Y Thần là quà tặng tốt nhất mà trời cao ban tặng cho chúng ta, em cũng không biết tại sao, chỉ cần nhìn thấy nó, em liền tràn đầy sức sống, giống như ý thức trên vai đang có một trách nhiệm vậy, loại trách nhiệm này làm em cảm thấy, làm Y Thần vui vẻ là sứ mạng của em. Cảm giác thật kỳ quái có đúng không? Nhưng mà em thật sự có đó, từ trước đến nay em không có cảm giác này đâu! Thậm chí em cảm thấy Y Thần chính là thiên sứ mà trời cao phái xuống cứu vớt em, cho nên, làm sao em còn quan tâm đến một cái xưng hô chứ?”

Đây là những lời nói tình cảm lý trí đầu tiên kể từ khi cô mắc bệnh nói với anh, chính cô cũng thật ngoài ý muốn, cô từng cho là, cô sẽ không còn có thể cùng bất cứ ai khơi thông, này, có phải cũng nên cảm ơn Y Thần? Đồng thời, cũng muốn cảm ơn anh, cái người đàn ông ngốc đã bỏ công sức ra này……
Bình Luận (0)
Comment