*Trong cv là “thân thiết tiểu miên áo”: ta nghĩ chắc nó có nghĩa là cái áo lót (áo trong) của phụ nữ.
Cô như vậy, làm anh cảm thấy thật kích động đến lòng cũng rối loạn, bất chấp tất cả đòi cô cam kết, “Cuộc sống hi vọng! Cuộc sống đương nhiên có hi vọng mà! Nhưng mà, phải ba người chúng ta sống cùng với nhau! Mãi mãi! Đúng không?”
Cô ngẩng đầu đưa mắt nhìn anh, trong mắt anh dường như nhuộm ánh nền chiều tà, vầng sáng rực rỡ sâu hút, rõ ràng là hình bóng của cô.
Ngón cái tay trái cô vuốt ve lên chiếc nhẫn cưới trên ngón vô danh, khẽ mỉm cười, có lúc người đàn ông này quả thật là ngốc nghếch……
Trong giây phút cô đeo chiếc nhẫn cho anh, còn chưa đủ tỏ rõ cõi lòng cô hay sao?
Cô không nói gì, chỉ là nhón chân lên, khẽ hôn lên đôi môi anh.
Anh đứng ngây người ước chừng cũng hơn nửa phút, rồi sau đó phát ra tiếng kêu quái dị, đột nhiên kích động từ trên bờ cát nhảy cẫng lên, nhảy rất cao, chọc cho những du khách đứng xung quanh nhìn vào bên này chằm chằm.
Cô quýnh lên, khé cáu gắt, “Đừng điên nữa! Mắc cớ chết đi được!”
Anh nhưng lại như không có chuyện gì! Nơi này là Hongkong, không phải là Bắc Kinh, ai biết ai đâu chứ? Hơn nữa, coi như là ở Bắc Kinh anh cũng không sợ! Anh khoe khoang hạnh phúc của anh, quan hệ gì với những người ngoài chứ?
Y Thần cũng bị anh làm hấp dẫn, nở nụ cười kỳ lạ, “Cậu út, cậu làm sao vậy?”
Tả Thần An giật mình, chạy tới ôm Y Thần lên xoay tròn vòng quanh, “Cháu ngốc à! Cậu út rất vui! Rất vui có hiểu không?!”
Hạ Vãn Lộ ở xa xa cười nhìn hai người bọn họ, nhìn người đàn ông trước mắt xăn ống quần dày cộm, ầm ầm ĩ ĩ, chạy nhảy loạn xạ, nào còn nửa phần bóng dáng Tế Hạ kinh thành tuấn lãng thanh nhã chứ? Quả thật giống như đứa trẻ được ăn kẹo, hành động quả thật ngây thơ giống y như Y Thần, nhưng mà, chính anh rõ ràng ngây thơ ngốc nghếch như vậy, nhìn lại vẫn cứ đẹp trai như vậy……
Anh ôm Y Thần chạy lại, trở lại bên cạnh cô, đoạt lấy máy chụp hình trong tay cô, gọi du khách vừa đi ngang qua, “Xin phiền chút, nhờ chụp hình cho tôi một bức!”
“Được! Cả nhà xích lại gần hơn chút!” Du khách hớn hở đồng ý.
Cả nhà? Nghe tổ hợp từ này, Hạ Vãn Lộ và Tả Thần An không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái, rồi sau đó cùng mỉm cười……
Vì vậy, cái nụ cười này cùng biển trời sau lưng hòa cùng nhau dừng ở hình ảnh này.
“Tiếp một tấm nữa! Em bé xinh đẹp, ôm lấy cổ của ba mẹ nào!”
Y Thần nghe lời, hai đôi tay nhỏ bé chia nhau vịn lên hai cổ của Thần An và Hạ Vãn Lộ, cũng không đi cải chính lại sự hiểu lầm của du khách kia, mà hai từ “Ba mẹ” này, lại làm cho trong lòng hai người bọn họ có chút hồi hộp, chỉ là, lại hết sức ngọt ngào……
“Dì à, thêm một tấm nữa nha! Cám ơn!” Sau khi chụp xong Y Thần lớn tiếng nói.
“Được!” Vị du khách này cũng thấy ba người trước mắt này thật sự rất đẹp, ba anh tuấn mẹ xinh đẹp con gái lại rất giống ba, quả thật là một tiểu thiên sứ xinh đẹp, tổ hợp như vậy làm người ta chụp hình cũng muốn nghiện luôn a! Vì vậy, tiếng lách tách không ngừng phát ra.
Cái con nhóc Y Thần tiểu ma quái này còn hôn lên mặt Thần An và Hạ Vãn Lộ mấy cái, toàn bộ cũng bị chụp vào trong ảnh luôn rồi.
“Quá đẹp!” Lúc du khách giao máy chụp hình trả lại cho anh tự đáy lòng cũng phải thốt lên.
Vậy sao? Đến tận sau này, bọn họ mở ra nhìn lại từng tấm từng tấm hình, phông cảnh trời nước một màu, khuôn mặt bọn họ tươi cười quả thật còn sáng lạn hơn cả ánh nắng chiều……
“Rất đẹp! Quay về xử lý một chút còn hiệu quả hơn so với mấy cái studio áo cưới chụp ra nữa!” Anh không khỏi tán thưởng.
“Chảnh quá đi! Biết rồi, đó là do có anh Tả Tam thiếu anh tuấn đẹp trai tiêu sái……”Nhớ tới bộ dáng tự kỷ của anh khi họ chụp hình cưới, Hạ Vãn Lộ không khỏi phát nôn với anh.
“Đâu có! Lần này không chỉ có anh đẹp trai! Có người cũng đẹp không gì sánh nổi nha!” Anh cúi đầu cười, nụ cười có chút xấu xa.
Cô hừ một tiếng, không nói, thầm nghĩ, này cũng không có sai nha…….
Vậy mà thế nhưng anh lại lập tức nói thêm, “Y Thần nhà chúng ta mới là người đẹp nhất……”
Trong lòng cô mới vừa dấy lên ngọn lửa nhỏ vui mừng hớn hở cứ như vậy bị dập tắt ngấm…… Được rồi, Y Thần đẹp, cô thừa nhận là không sai, nhưng mà…… Hừ……
Cô không nói tiếng nào, nhấc chân lên đi, thật sự lý nào lại vậy chứ!
Anh nhìn bóng lưng của cô cười cười, thật sự đã trở lại rồi…… Cái người Hạ Vãn Lộ biết cười, biết tức giận, biết biến đổi sắc mặt trước mặt anh này, thật đã trở lại……
“Mợ út sao vậy? Cậu út?” Y Thần nắm vạt áo anh khẽ hỏi.
“Mợ út đang tức giận với cậu út, con nói cậu út nên làm sao giờ?” Anh cầm tay nhỏ bé của bé, đi theo sau cô.
“Vậy…… Cậu út hôn mợ út một cái đi! Lúc mẹ con tức giận, Y Bảo hôn mẹ một cái, mẹ liền cười lên à!” Y Thần suy nghĩ một chút nói, mặc dù bé bây giờ cũng đã biết con trai hôn con gái thật rất xấu hổ, nhưng mà cái biện pháp này rất hiệu quả nha……
“Tốt! Đề nghị tốt lắm! Mau bắt lấy mợ con đi!”
Hạ Vãn Lộ đi đằng trước, đối thoại giữa hai người bọn họ cô nghe rất rõ ràng, vừa nghe hai người muốn chạy tới bắt cô, lập tức thét lên co chân bỏ chạy.
Hoàng hôn buông xuống, tiếng cười ba người cùng tiếng gió biển cùng nhau vang lên, lấy tiếng sóng biển làm nhạc nền, viết một khúc ca mang tên khúc ca hạnh phúc……
Đây là lần du lịch tốt đẹp nhất, lúc kết thúc chuyến đi cả ba người vẫn chưa thỏa mãn, Y Thần còn nháo muốn có thêm lần sau nữa, hơn nữa còn muốn dẫn theo anh trai Hạo NHiên đi cùng, mà Thần An và Hạ Vãn Lộ lại khắc sâu trong trí nhớ nơi cổ tích xinh đẹp kia, Hongkong, Disney, sẽ là một trong những nơi quan trọng nhất trong cuộc đời của họ.
Nhưng, cho dù không muốn đi nữa, cũng phải trở về, ngày hôm sau, bọn họ lên máy bay trở lại Bắc Kinh, cũng cùng ngày đó đặt chân lên đất Bắc Kinh.
Một nam một bắc
, ấm áp lạnh lẽo, lúc mặc vào bộ quần áo dầy cộm, vẫn có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo phất vào mặt, đột ngột không kịp thích ứng, làm Hạ Vãn Lộ cả người run rẩy, tự dưng, lòng cũng thắt lại.
Mấy ngày qua, giống như một giấc mộng cổ tích, bây giờ đi ra khỏi thế giới cổ tích ấy, cảm giác như vừa tỉnh lại từ trong mộng. Cuối cùng, cũng không có ai vĩnh viễn sống mãi trong thế giới cổ tích, Bắc Kinh, cô còn quá nhiều thứ phải đối mặt……
Cô hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo này, lời của anh như vẫn còn văng vẳng bên tai: mơ mộng rất nhiều nhưng cũng rất xa xôi, chỉ cần bọn họ tay trong tay, thì nhất định bọn họ sẽ đi hết con đường này……
Được rồi, tay trong tay……
Cô dắt Y Thần, không kìm được ôm cánh tay anh, có lẽ, gần anh hơn chút, cô cũng sẽ dũng cảm thêm hơn……
Anh đang đẩy hành lý, lại được cô tựa sát bên, cúi đầu cười, sự dịu dàng trong mắt bắt đầu chuyển động.
Anh luôn dịu dàng như thế, mỗi một ánh mắt đều làm lòng cô tràn ngập ấm áp, cái cúi đầu cười này, lại có bao nhiêu ấm áp nữa đây? Lại làm cho không khí lạnh lẽo mới vừa phất vào cũng bị xua tan? Khoác chặt anh hơn, cảm giác như cùng anh rất gần rất gần, phần sợ hãi kia cũng giảm đi không ít, lần thứ hai thở ra một hơi, trong không khí lạnh lẽo còn tản ra một làn hơi trắng, đây là không khí lạnh lẽo vừa mới hít vào đó sao? Cô có chút thoải mái, thì ra không khí lạnh hơn nữa, lòng được sưởi ấm, cũng có thể ấm áp như vậy……
Lòng, rất bình yên, rất bình yên……
Y Thần vẫn còn nghĩ đến mẹ, cho nên lúc ở Hongkong đã gọi điện thoại cho mẹ, thông báo thời gian bọn họ về Bắc Kinh, cho nên, Thần Hi đặc biệt đến đón bọn họ.
“Mẹ - ” Y Thần tinh mắt, liếc nhìn thấy Thần Hi đang đứng ở lối ra, quơ tay chạy nhanh như bay ra ngoài.
“Cục cưng!” Thần Hi ôm cái viên thịt nhỏ tròn vo mặc trang phục thật dày, sau đó hôn lên mặt bé vài cái. Cục cưng chính mình một tay nuôi lớn, mặc dù không phải là con ruột, nhưng cũng rất yêu thương nha!
“Mẹ! Y Bảo thật là nhớ mẹ! Mẹ có nhớ Y Bảo không?” Y Thần ngọt ngào gọi mẹ, đã lâu không gặp, vội vàng dùng tay nhỏ bé sờ sờ mặt mẹ, lại hôn chụt chụt mấy cái.
“Cục cưng! Dĩ nhiên mẹ rất nhớ Y Bảo rồi! Ở Hongkong chơi vui không? Chơi những gì nè?” Cô vừa trả lời Y Thần, đồng thời cũng nhìn em trai và em dâu của mình, vì vậy cũng cười chào hỏi, “Về rồi? Đi đường vất vả rồi!”
“Chị Thần Hi!” Hạ Vãn Lộ gọi một tiếng, có cảm giác hơi nhói đau, bảo bối của chị Thần Hi, bị cô làm thành của riêng rồi, làm cho mẹ con hai người bọn họ phải thương nhớ nhau thế này.
“Mẹ mẹ!” Y Thần thấy mẹ rõ ràng đang nói chuyện với mình, lại còn nói chuyện với người khác, gấp đến độ kháng nghị, tuy nhiên bé không vội nói cho mẹ biết mình đã chơi những gì, mà lại la hét: “Mẹ! Y Bảo mua quà cho mẹ đó! Bảo cậu út lấy ra! Nhanh nhanh lên!”
Mua quà tặng cho mẹ, Y Thần sớm nói, muốn vừa gặp mặt mẹ sẽ đưa mẹ ngay, cho nên Thần An cũng không bỏ vào trong túi du lịch lớn, để tùy thời có thể lấy ra.
Thấy Y Thần hơi lo lắng, anh cũng cảm thấy buồn cười, “Hay là lên xe trước đi! Ở trên xe xem cũng được mà!”
“Cũng đúng! Mẹ, xe chúng ta đâu!” Y Thần ôm cổ của mẹ mình, đã mấy ngày không có gặp mẹ, cục cưng bé nhỏ đương nhiên muốn nũng nịu chút, mới không cần mình phải đi, mẹ ôm……
“Đi thôi! Ở bên ngoài!” Thần Hi cũng không bỏ Y Thần xuống, ôm một quả cầu nhỏ, đoàn người đi ra ngoài.
Bởi vì Y Thần đã nhào vào trong ngực mẹ rồi, cho nên chỉ có thể cho Thần An lái xe, ba người phụ nữ toàn bộ ngồi ở ghế sau, Y Thần không chờ đợi được nữa bảo mợ út nhanh lấy quà tặng mang ra.
“Mẹ, đây là Y Bảo đưa cho mẹ, chỉ là, cậu út cho tiền……” Y Thần đưa quà tặng cho mẹ.
“Là gì vậy? Để mẹ xem chút nào!” Đều nói con gái là cái áo nhỏ của mẹ, cục cưng chính là tri kỷ a! Trong lòng Thần Hi thật ấm áp, nhận lấy hộp quà trang hoàng tinh mỹ, mở ra xem.