Mặt đất trở nên càng ngày càng xa, A Bố trở nên càng ngày càng nhỏ, họ chưa bao giờ cảm thấy A Bố lại nhỏ như vậy, nhỏ đến nỗi dần dần biến thành một điểm trắng mơ hồ không rõ.
Họ ngồi xe đi tới một mảnh đất trống cỏ dại mọc thành bụi rậm cách viện khoa học không xa. Nhìn kiến trúc chung quanh thì trước đây nơi này là quảng trường của khu trung tâm thương mại, bây giờ thì nó đúng là một khu dã ngoại hoang vu.
Tùng Chấn Trung vỗ vỗ một bụi cỏ dại cao hơn ba mét, thân cây thô như cây con. Cỏ dại như vậy có ở khắp nơi: “Trước tiên lấy nó làm mục tiêu để thử, Thẩm Trường Trạch đốt lửa, Thành Thiên Bích cuốn cỏ dại vào trong dòng gió xoáy rồi tăng diện tích lửa, tôi muốn xem hết bao lâu mới có thể hoàn toàn thiêu sạch chúng.” Nói xong, anh lui về phía sau.
Thẩm Trường Trạch bước lên một bước, hai tay nắm chặt thành đấm.
Tùng Hạ chăm chú nhìn Thẩm Trường Trạch, đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến Thẩm Trường Trạch bộc lộ khả năng, lần trước Diêu Tiềm Giang và Chu Phụng Lam thể hiện thực lực đều vô cùng khiến cậu khiếp sợ, không biết năng lực Lửa sẽ tạo ra cảnh tượng như thế nào.
Thẩm Trường Trạch đột nhiên mở năm ngón tay ra, từ trong lòng bàn tay hắn đột nhiên thoát ra hai quả cầu lửa sôi trào bùng cháy hừng hực trên tay hắn. Hắn tập trung hai luồng lửa hai tay vào làm một, một quả cầu lửa lớn hơn được ủ ở trước ngực. Sau đó, quả cầu lửa kia bị hắn ném cách không ra ngoài, đánh trúng bụi cỏ cách đó không xa, ngọn lửa điên luồng lan ra toàn bộ bãi cỏ, đi đến đâu đốt trụi cỏ dại đến đó.
Thành Thiên Bích lập tức hình thành một luồng gió lưu động xung quanh cỏ dại đang cháy, không ngừng khiến ngọn lửa kia càng cháy càng vượng, cuối cùng thế lửa lan ra xung quanh, lửa dữ nhất thời cắn nuốt thực vật trong phạm vi hơn chục mét. Rất nhanh thôi đã thấy ánh lửa tận trời, rất có tư thế thả lửa đốt đồng.
Mọi người chứng kiến mà trợn mắt há mồm, ngọn lửa hừng hực như vậy từ không đến có chỉ mất một khoảng thời gian không đến mười giây.
Tùng Chấn Trung lập tức nói: “Dừng lại, đủ rồi.”
Thành Thiên Bích dừng tay, thế lửa nhất thời yếu đi một chút nhưng vẫn không có xu thế dừng lại mà còn lan thêm ra ngoài. Tiết trời khô ráo, quanh đây đều là thực vật, nếu không dập tắt nó thì rất có khả năng nó sẽ cháy mãi, vậy thì phiền toái.
Tùng Hạ cười gượng: “Này… dập lửa kiểu gì bây giờ?”
Đường Đinh Chi nhìn Thẩm Trường Trạch: “Chỉ bảo cậu thử thôi mà.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Là anh ta mạnh tay thổi gió.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt đáp: “Là anh ta dùng lửa quá lớn.”
Thật ra mọi người đều nhìn ra được, kẻ mạnh gặp nhau, chẳng ai chịu rơi xuống thế hạ phong, vì thế hai người cố ý vô tình đều thể hiện mình, hậu quả là tạo thành thế lửa mãnh liệt như lúc này.
Tùng Chấn Trung nhíu mày nói: “Hai cậu như vậy không được, làm thế chỉ làm lãng phí năng lượng mà thôi. Không gian bên trong tháp Đại Nhạn hạn hẹp, lại có kết cấu kiến trúc cổ xưa, rất sợ lửa. Hai cậu không thể để ngọn lửa không chút kiêng nể cháy mạnh như vậy được mà phải đạt được mục đích tiêu diệt bầy sâu và làm chúng chấn động, cho những người khác tranh thủ thời gian lấy được ngọc Con Rối. Nhớ kỹ, hai cậu đi không phải để phóng hỏa đốt tháp, nếu không thì một trái tên lửa tầm xa là giải quyết được toàn bộ vấn đề rồi.”
Trang Nghiêu nói: “Thẩm Trường Trạch phải học được cách khống chế thế lửa, phải biết cách đốt một vật thể lớn thì cần sử dụng bao nhiêu năng lượng lửa, trong lòng anh nhất định phải có một sự chắc chắn tốt nhất, nếu không thì chỉ làm lãng phí năng lượng mà thôi. Thành Thiên Bích thì phải khống chế tốt phương hướng lửa cháy, phải cho ngọn lửa tập trung tiêu diệt mục tiêu chứ không phải thổi lan nó ra, cuối cùng biến thành chính anh cũng không thể khống chế ngọn lửa.” Nó chỉ lửa cháy hừng hực trước mắt: “Nếu hai anh tạo ra ngọn lửa lớn như thế trong tháp Đại Nhạn thì nhiệm vụ sẽ thất bại.”
Đường Đinh Chi nói: “Chuyện huấn luyện hai người họ tạm thời giao cho Trang Nghiêu.” Anh gọi một cuộc điện thoại về viện khoa học, tìm người đến dập lửa.
Bị một đứa bé mười một mười hai tuổi giáo dục, Thành Thiên Bích đã sớm thành thói quen, song sắc mặt Thẩm Trường Trạch thì không dễ coi cho lắm, hắn không nhịn được liếc mắt nhìn Thiện Minh.
Thiện Minh cười nhạo: “Rêu rao [167].”
[167] Từ gốc là “đắc sắt” (得瑟), vốn xuất phát từ từ “phấn chấn” để hình dung tinh thần hay sự vật trong tình trạng rạng rỡ phấn chấn, sau còn dùng với nghĩa trêu chọc chế giễu người hay khoe khoang rêu rao, như kiểu khinh khỉnh nói “Lên mặt cho lắm vào”.
Đoàn người quay trở về viện khoa học. Uy lực do gió và lửa tạo thành quả thật đã khiến họ rung động, tuy hiệu quả hơi quá trớn nhưng có đồng đội có có thực lực lớn mạnh như vậy khiến họ thêm vài phần tin tưởng đối với chuyện tiến vào tháp Đại Nhạn.
Sau khi về đến viện khoa học, Trang Nghiêu lập tức đưa Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch đi.
Tùng Chấn Trung thì bảo Tùng Hạ đi cùng mình xem quần áo bảo hộ.
Quần áo bảo hộ đã được cải tiến một chút, màu trắng vốn có đổi thành màu đen, tạo hình có khác biệt không lớn so với trước kia nhưng các chi tiết được cải tạo rất nhiều.
Tùng Chấn Trung nói: “Bọn chú định độn bông cháu đã cải tạo vào bên trong, tăng thêm một lớp bảo vệ, bầy sâu khó mà cắn nát. Nước sơn màu đen là bọn chú căn cứ từ nghiên cứu lũ sâu rồi chế tạo ra một loại nước sơn có mùi đặc biệt, con người không ngửi được nhưng sâu lại rất ghét mùi này, có thể tạo ra tác dụng nhất định. Đây là bình phun khí gas cung cấp hỏa lực, trang bị ở sau lưng, chất liệu đổi thành titan, dung lượng nhiều hơn trước kia, hơn nữa giảm bớt được một lượng phụ trọng nhất định. Đương nhiên, căn cứ theo khả năng biến dị của mỗi người, ví dụ như có cánh và thay đổi hình thể, trang phục bảo hộ cũng được cắt may điều chỉnh.” Tùng Chấn Trung giới thiệu một lượt các đặc tính của trang phục bảo hộ, Tùng Hạ rất nghiêm túc lắng nghe.
Cuối cùng, Tùng Chấn Trung mở ra một bản vẽ: “Đây là phương án cải tiến chú và đại tá Đường đưa ra sau khi nghiên cứu. Chất liệu này gồm bốn lớp, lớp bông lót, lớp thép nhẹ, lớp chống cháy và lớp sơn, bọn chú hy vọng cháu tiến hành cải tạo với bốn lớp này, cố gắng tăng cường 50% tính năng trở lên cho chúng. Cháu nâng cấp được bao nhiêu thì thời gian chống lại sự cắn xé của sâu của bộ trang phục bảo hộ này có thể tăng được bấy nhiêu.”
Tùng Hạ nặng nề gật đầu: “Cháu hiểu, chú, giao cho cháu đi.”
Họ chủ yếu là phòng ngự nên phải dựa vào bộ trang phục phòng hộ này, nhưng nó không phải vạn năng, sớm muộn gì cũng sẽ bị vô số sâu bọ cắn nát. Một khi trang phục bảo hộ hỏng, họ sẽ dùng thân thể máu thịt đối mặt với sự tấn công của ngàn vạn con sâu. Bởi vậy, cố gắng khiến trang phục bảo hộ chịu được thêm nhiều sự tấn công của sâu chính là tranh thủ cho họ thêm thời gian.
Tùng Chấn Trung chỉ vào vài cái thùng lớn trong góc: “Bên trong đó chính là chất liệu chủ yếu của trang phục bảo hộ, cháu có thể dùng để luyện tập. Tiểu Hạ, vấn đề an toàn của mọi người phải nhờ vào cháu.”
Tùng Hạ đáp trả một nụ cười trấn an: “Chú cứ yên tâm.”
Sau khi Tùng Chấn Trung đi, Tùng Hạ một mình ngồi trong phòng thí nghiệm to lớn nghiên cứu bản vẽ. Vì tiện cho cậu thấu hiểu nên nội dung trong bản vẽ được diễn đạt vô cùng rõ ràng, tất cả thuật ngữ chuyên môn đều được chú giải, bằng kiến thức của Tùng Hạ vẫn có thể xem hiểu được.
Cậu nghiên cứu xong bản vẽ thì đặt các chất liệu lên bàn, bắt đầu tiến hành cải tạo.
Tùng Hạ một hơi bận rộn đến nửa đêm mà không hề phát giác, không biết mệt mỏi thông qua năng lượng để cải tạo kết cấu phần tử của chất liệu. Số chất liệu do bị thất bại mà có hình thù kỳ quái tràn đầy một bàn, cậu không ngừng tìm kiếm kết cấu chất liệu tốt hơn.
Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Tùng Hạ giật mình, quay đầu nhìn lại, Thành Thiên Bích đứng ngoài tấm tường thủy tinh trong suốt đang nhìn cậu. Cậu dụi dụi mắt, đi qua mở cửa: “Thiên Bích? Cậu huấn luyện xong rồi à?”
“Anh có biết mấy giờ rồi không?”
Tùng Hạ nhìn đồng hồ, đã sắp ba giờ, cậu ngáp một cái, cười nói: “Tôi quên mất.”
Ngón cái của Thành Thiên Bích lướt qua lông mày Tùng Hạ, nhìn đôi mắt mệt nhọc đến đỏ lên của cậu: “Anh mệt lắm rồi phải không?”
Tùng Hạ gật đầu: “Tàm tạm, làm việc quên mất thời gian, cậu thì sao? Hôm nay thế nào?”
Thành Thiên Bích nói: “Không tệ.” Hắn nhìn một đống chất liệu trên bàn: “Có tiến triển gì không?”
“Có.” Tùng Hạ cầm lấy một miếng thép nhẹ bện vào với nhau: “Tôi phát hiện kết cấu kim loại dễ cải tạo hơn kết cấu bông vải, loại chất liệu dùng thép mềm bện thành này đã được tôi gia tăng cường độ, có điều cường độ này tôi vẫn chưa hài lòng cho lắm. Còn có chất liệu chống cháy này cũng có một chút tiến triển. Cho tôi thêm mấy ngày, tôi nhất định có thể khiến mấy thứ này chịu được cắn phá nhiều hơn.”
Thành Thiên Bích có chút mệt mỏi ôm lấy cậu, dường như đặt sức nặng cả nửa người lên người Tùng Hạ, khe khẽ thở dài: “Anh vất vả rồi.”
Tùng Hạ vỗ vỗ lưng hắn, cười nói: “Thiên Bích, cậu sao vậy? Mệt à?”
“Không phải, tôi chỉ là…”
“Ừ?”
“Trước khi đến Bắc Kinh, cuộc sống tốt đẹp chúng ta đã nói không phải như vậy.” Hắn không muốn khiến Tùng Hạ suốt ngày phải sống trong nguy hiểm với hắn.
Tùng Hạ sửng sốt, nhớ tới lần Thành Thiên Bích bị cách ly do thương nặng tại Trùng Khánh, hai người cách một tấm ván cửa mặc sức tưởng tượng cuộc sống sau khi đến Bắc Kinh: Tìm vài mẫu đất, trồng chút rau dưa hoa quả, nuôi mấy con gia súc, làm ruộng săn thú, sống nhàn nhã êm đềm, tự cung tự cấp.
Đáng tiếc hi vọng thì quá đẹp nhưng hiện thực lại khác khá xa. Bây giờ quả thật là họ không lo ăn mặc, nhưng lại phải vì mình, vì tương lai loài người mà tự mình bước vào những cuộc chiến nguy hiểm.
Họ không có lựa chọn nào khác, trời cao cho họ năng lực, sẽ lấy đi cuộc sống yên ổn của họ.
Tùng Hạ ôm chặt Thành Thiên Bích, nhẹ giọng nói: “Chưa chắc là chúng ta không thể sống như vậy, chỉ là chưa đến lúc mà thôi, đợi đến lúc chúng ta niêm phong được ngọc Con Rối, thế giới này trở về bình thường, tất cả lý tưởng lúc trước của chúng ta đều sẽ được thực hiện.”
Thành Thiên Bích khẽ nói: “Ừ.”
Tùng Hạ cười: “Chúng ta về nghỉ thôi, ngày mai còn có nhiều chuyện phải làm.”
“Về thôi.”
Mấy ngày tiếp theo, tất cả mọi người đều chuẩn bị trước trận chiến.
Bởi vì có khoa học kỹ thuật tiên tiến của viện khoa học và vũ khí làm chỗ dựa nên trang bị tổng thể của họ tăng lên rất nhiều, mỗi người đều có vũ khí thích hợp với mình, hơn nữa được tiếp nhận khóa huấn luyện sử dụng vũ khí căn bản. Riêng mũi tên cho Đường Nhạn Khâu, Tùng Chấn Trung đã chuẩn bị 300 chiếc, so với số tên làm ẩu ở Tây An, quả thật khác nhau một trời một vực.
Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch luôn nhận huấn luyện bí mật, Đặng Tiêu, Liễu Phong Vũ đi theo lính đánh thuê của tộc Long Huyết học cách chiến đấu cận chiến, Tùng Hạ thì ở suốt trong phòng thí nghiệm từ sớm đến khuya, cải tạo trang phục bảo hộ của họ.
Mỗi người đều đang vì nâng cao tỷ lệ sinh tồn của mình và bạn bè mà bận rộn đến mất ăn mất ngủ.
Bốn ngày sau, công tác tìm kiếm dị chủng sâu của Đường Đinh Chi đã có tiến triển, phía dưới có người báo phía thành Đông gần đây phát sinh nhiều vụ mất tích. Nếu vô duyên vô cớ thiếu mất vài người cũng không khiến ai chú ý, dù sao động thực vật biến dị trỗi dậy, thỉnh thoảng ăn mất vài người là chuyện khó lòng phòng bị, nhưng khi số người mất tích đạt tới một số lượng nhất định thì sẽ khiến người khác chú ý. Cuối cùng, họ lợi dụng khứu giác của Tráng Tráng để đi tìm thì tìm được hơn mười thi thể đã vỡ thành thịt nát ở một khu dân cư bỏ hoang thành Đông. Bầy sâu đã đẻ trứng vào những người này, thông qua máu thịt của họ để nuôi dưỡng ấu trùng, nhưng vì ấu trùng lớn rất chậm nên một tòa nhà đầy ấu trùng nhanh chóng bị họ tiêu diệt, chỉ là không bắt được mấy dị chủng sâu kia.
Khi Đường Đinh Chi mang kết quả này đến cho mọi người thì ai nấy cũng rất kinh ngạc.
“Dùng người để đẻ trứng? Không dị chủng những người đó?”
“Không, quả thật là dùng để đẻ trứng.”
Tùng Hạ nói: “Tôi đã nhìn thấy tình huống như thế này, lúc trước vết thương ở chân Diêu Tiềm Giang không khỏi được chính là vì sâu đã đẻ trứng vào vết thương trên chân anh ta, hút máu ăn thịt nuôi dưỡng ấu trùng. Là vì có khoang thuyền vô khuẩn nên mới cản trở sâu bọ khuếch tán, nếu không Diêu Tiềm Giang đã chết từ lâu rồi.”
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Tởm chết đi được.”
Đường Đinh Chi mặt không chút thay đổi giơ lên một tấm ảnh chụp: “Đây là ảnh chụp một thi thể trong số đó, cậu xem…”
Liễu Phong Vũ la: “Đậu má, ai muốn xem.” Nói xong vội quay đầu sang chỗ khác.
Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, cũng cúi đầu theo bản năng.
Trang Nghiêu nhận ảnh, nhìn nhìn: “Quả nhiên tình trạng không giống chúng ta đã thấy trong máy ghi hình. Người bị dị chủng có sâu ngọ nguậy dưới da, người bị ký sinh trứng thì toàn thân da tróc thịt bong, tử trạng thê thảm, không biết đám sâu này căn cứ vào cái gì để lựa chọn người dùng để dị chủng và người dùng để đẻ trứng nhỉ.”
“Nếu chúng ta có thể bắt giữ một người bị dị chủng thì tốt, những người này cho dù đã mất đi ý thức bản thân nhưng IQ vẫn còn thì vẫn có thể suy nghĩ, có thể nói, nhất định họ biết chúng ta muốn biết gì.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Nếu đụng phải họ, giết chết thì dễ, bắt giữ thì hơi khó.”
Tùng Hạ cười khổ: “Lập tức có thể tan rã thành vô số sâu, tôi không nghĩ được cách bắt họ như thế nào, nhốt họ trong ***g thủy tinh?”
Trang Nghiêu nói: “Chỉ cần có thể tìm được họ thì có cả đống cách, chỉ có điều hành tung của những người này quá khó tìm, trong mấy ngày nay cũng không biết họ có chế tạo thêm nhiều dị chủng hay không.”
Đường Đinh Chi nói: “Mọi người không cần bận tâm đến chuyện này, cứ chuyên tâm chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới là được, nếu chỉ là mấy người này thì cũng không có việc gì lớn.”
Bây giờ quả thật mọi người cũng có chút phân tâm, tìm được hơn mười thi thể khiến áp lực của họ lớn hơn.
Sau mười ngày tự mình giành giật từng giây chuẩn bị chiến đấu, họ chính thức xuất phát.
Họ dùng phi hành khí hơi nước đến Tây An, sau khi đến nơi sẽ tập trung với quân đội địa phương. Khi họ tiến vào trong tháp, quân đội ở ngoài chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa sâu chạy khỏi tháp Đại Nhạn.
Phi hành khí hơi nước là một khinh khí cầu đã được cải tạo. Do trước mắt nó là loại phi hành khí thực dụng nhất nên tính năng được nâng cao trên diện rộng.
Vũ khí và trang bị của họ được chuyển hết lên khinh khí cầu, Tùng Hạ nhìn những bộ trang phục bảo hộ màu đen sử dụng chất liệu do mình cải tạo làm nên, trong lòng cảm thấy vô cùng kiên định. Chất liệu làm nên hai mươi bộ trang phục bảo hộ đã hao hết sạch tất cả ngọc phù tích trữ năng lượng của cậu, cậu không thể không thức suốt đêm chế tạo ra nhiều ngọc phù hơn. Nhưng bất luận sử dụng bao nhiêu năng lượng cũng đều đáng, tính năng của những chất liệu này được nâng cao gấp bảy lần so với trước kia, ít nhất có thể giúp họ chống lại sự tấn công của bầy sâu từ bốn mươi phút đến một tiếng. Có thời gian dài như vậy, họ rất có hy vọng lấy được ngọc Con Rối từ trong tháp Đại Nhạn.
Có điều, họ đã phân tích, chỉ sợ sau khi lấy được ngọc Con Rối mới là thời điểm nguy hiểm nhất của họ. Cho dù không biết vì sao bầy sâu lại bị nhốt trong phạm vi trong và xung quanh tháp Đại Nhạn nhưng rất có khả năng có liên quan với ngọc Con Rối, ngộ nhỡ ngọc Con Rối chính là nguyên nhân khiến chúng không thể rời khỏi tháp, như vậy mang ngọc đi chẳng khác nào giải phóng cho chúng cả. Chúng nhất định sẽ dốc hết sức lực truy kích họ, mà họ cũng không thể phủi tay rời đi, nếu không hàng trăm ngàn người dân còn lại ở Tây An sẽ xong đời. Nếu bầy sâu đuổi theo họ rời khỏi tháp Đại Nhạn, họ phải có trách nhiện dẫn chúng tới một nơi đã được chỉ định, sau đó để quân đội dùng bom giải quyết. Kế hoạch liên hoàn này nguy hiểm trùng trùng, một khi thất bại, họ sẽ bị đại quân sâu bọ bao phủ, Tây An cũng sẽ bị nhấn chìm hoàn toàn. Nhưng họ cũng không thể đợi đến lúc bầy sâu lớn mạnh đến nỗi thành lập một đội quân dị chủng rồi mới hành động, đến lúc đó thì đã muộn rồi.
Nhiệm vụ lần này, họ không thể dẫn A Bố đi theo. Trước lúc đi, A Bố lưu luyến không rời, lăn lộn trước cửa vào khinh khí cầu, không chỉ chặn cửa mà còn dùng chân và đuôi vỗ vào khinh khí cầu như thể muốn ném nó đi khiến nhân viên bảo vệ sợ hãi.
Bộ lông của nó đã dài ra một nửa, chỗ ***g ngực thậm chí mọc ra nhúm lông cổ hình trái tim, thoạt nhìn hết sức xinh đẹp, khi nó mở đôi mắt màu tím to lớn ướt nước nhẹ kêu “meo meo” làm nũng, rất nhiều người ở đây đều không chịu nổi.
Đặng Tiêu nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta cưỡi nó đi.”
Trang Nghiêu kiên quyết: “Không được, so với khinh khí cầu, tốc độ của nó quá chậm, hơn nữa lần này đi Tây An rất nguy hiểm, không thể dẫn nó đi theo.”
A Bố lớn tiếng kêu “meo” một tiếng, trong tiếng kêu ẩn chứa lưu luyến nồng đậm.
Trang Nghiêu ôm mũi nó, nhẹ giọng trấn an: “Bọn tao chỉ đi một tuần là về, mày ngoan ngoãn ở nhà, ngày nào cũng có cá ăn.”
A Bố kêu những tiếng tủi thân.
Tùng Hạ xoa xoa bộ lông mềm mềm của nó: “Chờ bọn tao về dẫn mày đi tắm rửa, cho mày ra ngoài chơi, đưa mày đi tìm Tráng Tráng.”
A Bố nhỏ giọng kêu vài tiếng, rốt cuộc cũng chịu nhích người ra, để lộ cửa vào khinh khí cầu cho họ.
Trang Nghiêu hôn nó một cái: “A Bố, chờ bọn tao về nhé.”
Tùng Chấn Trung vỗ vỗ bả vai Tùng Hạ, trầm giọng nói: “Tiểu Hạ, cháu nhất định phải bảo vệ tốt mình, cháu hiểu chưa, cháu là hy vọng của mọi người.”
Tùng Hạ thấy mũi xon xót: “Chú cứ yên tâm, cháu sẽ còn sống trở về, chú bình thường đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm nữa.”
Tùng Chấn Trung thở dài, anh nhìn về phía Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, tôi lại phải giao phó Tiểu Hạ cho cậu rồi.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Tôi nhất định sẽ đưa anh ấy về.”
Tùng Chấn Trung xoay người lại: “Đi thôi, đi sớm về sớm.”
Mọi người lần lượt đi lên khinh khí cầu.
Nhân viên điều khiển đốt nhiên liệu, khinh khí cầu chở họ và tộc Long Huyết, tổng cộng hai mươi người và đầy đủ thiết bị, bay lên không trung.
A Bố thấy khinh khí cầu bay lên trước mắt mình, không nhịn được giơ chân, Trang Nghiêu hét lớn: “A Bố, đừng chạm vào nó.”
A Bố nóng nảy buông chân xuống, ngóng trông nhìn khinh khí cầu càng bay lên lại càng cao, trong đôi mắt pha lê tím tràn ngập mong ngóng.
Mặt đất trở nên càng ngày càng xa, A Bố trở nên càng ngày càng nhỏ, họ chưa bao giờ cảm thấy A Bố lại nhỏ như vậy, nhỏ đến nỗi dần dần biến thành một điểm trắng mơ hồ không rõ.
Mọi người ngồi trên khinh khí cầu, không khí có chút áp lực.
Họ ở trên khinh khí cầu không đến mười phút, khi vẫn còn đang ở trên bầu trời Bắc Kinh thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Vì giảm bớt quá trình phức tạp nên điện thoại của họ ngay cả nhạc chuông cũng giống nhau, cũng không rõ là điện thoại ai kêu, những người ở gần âm thanh này đều lấy điện thoại ra, cuối cùng phát hiện là nhạc chuông của Al Maurell.
Al cười đắc ý: “Nhất định là vợ tôi đấy.” Hắn nhận điện: “Alô? Vợ yêu?” Hắn tỏ vẻ đắc ý trước mặt mọi người.
“Ơi, sao thế? Không phải nhanh như vậy đã nhớ anh chứ?” Al chuyên tâm nghe điện, sắc mặt hắn ở trước mắt bao người từ hưng phấn trở nên nặng nề, cuối cùng chỉ còn lại tiếng đáp “ừ, ừ”.
“Anh hiểu rồi, mọi người mau triển khai hành động, bọn anh cũng sẽ để ý.”
Cúp điện thoại, tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Al nói: “Con chó kia đã mất tích.”
“Tráng Tráng?”
“Đúng, hai tiếng trước nó đã rời nhà, ra khỏi thành, hơn nữa trên người nó còn có ba người, bao gồm cả thằng bé kia, phương hướng rời đi của chúng giống chúng ta.”
“Chúng… đi Tây An?”
Al gật đầu: “Vô cùng có khả năng.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Chó nghe lời chủ, chẳng có gì lạ, nhưng vào lúc chúng ta xuất phát thì chúng cũng đã rời khỏi Bắc Kinh tiến về Tây An, chuyện này chứng minh chúng đã sớm biết đường đi nước bước của chúng ta.”
Ánh mắt Trang Nghiêu trở nên âm trầm: “Nói cách khác, bên trong viện khoa học đã có dị chủng sâu trà trộn vào…”
Tùng Hạ trong lòng chấn động: “Đại tá Đường đã điều tra ra ai chưa?”
“Trước mắt vẫn chưa, cậu ấy đã yêu cầu tất cả dị nhân từng tiếp xúc với hành động lần này tháo thiết bị che chắn năng lượng, đang điều tra từng người một.” Al có vẻ cũng mặt đầy lo lắng, dù sao thì nếu có một dị chủng sâu trà trộn vào viện khoa học đồng nghĩa với chuyện bất cứ ai trong viện khoa đều đang gặp nguy hiểm.
Thẩm Trường Trạch nói: “Bảo Dương Quan tăng thêm nhân số bảo vệ chung quanh đại tá.”
Al nói: “Dương Quan nhất định sẽ làm như vậy.” Dù nói thế nhưng chân mày hắn vẫn nhíu chặt.
Mọi người vốn đều có tâm trạng nặng nề, lúc này càng thêm áp lực. Nếu sâu trà trộn vào được bên trong viện khoa học đồng nghĩa với chuyện hướng đi và vị trí ngọc Con Rối của họ đều có khả năng bị tiết lộ, ngộ nhỡ trong lúc họ ở Tây An, Bắc Kinh lại xảy ra chuyện gì đó thì thật phiền toái.
Không biết người Tráng Tráng mang đi có phải hai người của quận Cửu Giang không. Hai người đó là hai người đầu tiên bị sâu dị chủng, tất cả hành động nhất định đều do hai người họ thao tác. Nếu hai người họ cũng rời khỏi Bắc Kinh, vậy sẽ chứng minh họ quan tâm hang ổ của mình hơn cả kế hoạch Bắc Kinh, như vậy Bắc Kinh sẽ an toàn hơn một chút, có điều tương ứng với chuyện đó, chuyến đi Tây An lần này của họ sẽ càng thêm hung hiểm.
Trang Nghiêu nói: “Hiện giờ các anh đừng nghĩ đến chuyện ở Bắc Kinh nữa, nghĩ gì cũng không giúp được, chúng ta còn khoảng mười tiếng nữa mới có thể đến Tây An, bây giờ mọi người nghỉ ngơi đi.”
Mọi người không bàn bạc nữa mà tự tìm một chỗ ngồi xuống, có người nhắm mắt thư giãn, có người bắt đầu tu luyện. Tùng Hạ chú ý thấy rất nhiều người của tộc Long Huyết đã bắt đầu sử dụng phương pháp tu luyện điều tiết hô hấp, xem ra phương pháp này đã thông dụng, hy vọng bây giờ họ làm vậy còn kịp, không đến mức nổ tung thành từng mảnh khi cấp một đột phá cấp hai.
Tùng Hạ cũng nhắm mắt lại, lẳng lặng tu luyện.
Khinh khí cầu chậm rãi bay về hướng Tây An.
ĐƯỜNG ĐINH CHI
Giới tính: Nam | Tuổi: 35 tuổi.
Chiều cao: 182cm | Cân nặng: 67kg.
Nghề nghiệp: Quân nhân, nhà khoa học nghiên cứu về gene sinh vật và các lĩnh vực liên quan, quân hàm Đại tá.
Tính cách: EQ cực thấp, quen dùng khoa học để giải thích tất cả những chuyện xảy ra chung quanh, thường khiến người khác cảm thấy đang ở chung với người máy, ngoại trừ việc học hỏi và Al, anh dường như không yêu cầu thứ gì khác.
Thân phận: Nhân tài IQ cao do “thiên tài kế hoạch” sinh ra. (Nói rõ hơn trong tác phẩm “Cha nuôi”)
Năng lực biến dị: Tiến hóa não bộ.