Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 138

Tôi muốn cậu chứng minh cậu thật sự có khả năng chữa trị, chứng minh cậu đáng tin, chứng minh cậu đáng giá để chúng tôi liệt vào đối tượng được bảo vệ đầu tiên.

Trước khi trời tối, họ đã tới Tây An, trở về chốn này thêm một lần nữa, trong lòng nhóm Thành Thiên Bích đều hết sức bùi ngùi.

Khi họ đi, nơi này vẫn đang là mùa đông, nay đã xuân ý dạt dào, toàn bộ thực vật trong tòa thành cổ đều đã sống dậy, khi họ đáp xuống khinh khí cầu, cỏ dại cao không tới đùi.

Quân đội địa phương Tây An đến tiếp ứng cho họ, dẫn họ vào thành. Trong thành vẫn rất hoang vu, trên đường hiếm khi nhìn thấy con người, thỉnh thoảng có mấy con động vật biến dị nhìn thấy họ đi nhiều người thì liền bỏ chạy.

Trang Nghiêu nói: “Tây An còn lại bao nhiêu người?”

Một chỉ huy họ Vạn nói: “Khoảng hai, ba trăm ngàn người.”

“Ở đây có rất nhiều động vật biến dị? Các ông có tính toán gì không?”

Chỉ huy Vạn gật đầu: “Rất nhiều, chúng tôi thường xuyên tổ chức tiểu đội hoặc dị nhân bắt giết những con thú ăn thịt người trên đường, có điều không thể diệt sạch được. Năm trước khi vừa động đất, chúng tôi bị giết đến nỗi trở tay không kịp, bây giờ đã hòa hoãn từng chút một cho đến lúc này, thông tin liên lạc với trung ương cũng đã được khôi phục, gần đây được cấp trên giúp đỡ, cho chúng tôi rất nhiều hạt giống, lợn con… Hiện nay chúng tôi dự định tổ chức mọi người, thành lập thành trong thành, tập trung mọi người vào trong thành nhỏ, quét dọn môi trường, triển trai nông canh và chăn nuôi, tận lực tự cung tự cấp. Bây giờ có rất nhiều thành phố đều có dự tính làm như vậy, nếu sức người phân tán, thế đơn lực bạc thì càng dễ chết.”

“Làm vậy rất tốt, có điều khi thành lập thành trong thành nhất định phải làm tốt công cuộc lựa chọn và quy hoạch, nếu không để cho thành ngoài toàn động thực vật biến dị, không gian sinh tồn của các ông sẽ bị chúng chèn ép càng ngày càng nhỏ.”

Chỉ huy Vạn gật đầu: “Hiện tại chúng tôi đang dự tính, chuyện này không phải chuyện khiến chúng tôi đau đầu nhất, điều chúng tôi lo lắng nhất hiện nay vẫn là thứ gì đó trong tháp Đại Nhạn.” Chỉ huy Vạn không nhịn được nhìn về phía tháp Đại Nhạn, tuy rằng khoảng cách rất xa, căn bản không nhìn thấy tháp song ông vẫn lo lắng nói: “Ngày nào mà những thứ trong tháp chưa thể làm rõ, ngày đó chúng tôi vẫn chưa được an ổn vì nếu muốn quy hoạch thành trong thành, sao có thể lách được khỏi tháp Đại Nhạn. Ngọn tháp đó nằm ở giải đất trung tâm của Tây An, ngầm dưới lòng đất có hệ thống cấp nước, hệ thống xả nước, điện, gas… vân vân và vân vân. Nếu muốn sửa đổi thì tương đương với công trình to lớn, bằng sức mạnh hiện tại của con người thì không có khả năng, nếu bây giờ chúng tôi kiến tạo thành trong thành thì là chứa quả bom hẹn giờ này vào trong nhà.”

“Cho nên lần này chúng tôi đến đây chính là muốn giải quyết chuyện này. Nói tình hình trong vài ngày qua đi.”

“Số người mất tích vẫn đang gia tăng, theo dự tính đã có ba, bốn mươi người, hơn nữa địa điểm mất tích không có điểm gì chung, giống như tùy tiện, những chuyện khác không gì không giống trước kia. Tuy các vị nói trong tháp Đại Nhạn có một ổ sâu nhưng cho đến lúc này, chúng tôi vẫn chưa được trông thấy.”

“Nhanh thôi, các ông sẽ có cơ hội nhìn thấy nó.”

Chỉ huy Vạn trong lòng trầm xuống: “Chúng tôi đã hoàn thành bố trí tác chiến dựa theo chỉ thị của giáo sư Tùng, địa điểm tại một nơi phía Tây cách tháp bốn km, chỗ đó có một cái móng sâu mười tám mét, đường kính hai trăm mét, thuốc nổ đã được chôn cất toàn bộ, giáo sư Trang, các vị định lúc nào đến xem?”

“Đợi hừng đông ngày mai, nếu mọi chuyện đều không có vấn đề gì thì ngày mai chúng tôi sẽ hành động.”

“Ngày mai? Có phải nhanh quá hay không.”

Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Không, phải nhanh.”

Nếu không vì bị cản trở tầm nhìn thì họ rất hy vọng đêm nay sẽ hành động luôn. Mấy tên kia nhất định cũng đang ngày đêm thần tốc quay về Tây An, bằng tốc độ của Tráng Tráng, nếu không nghỉ ngơi thì ngày mai sẽ đến, họ muốn giành quyền phát động tiến công trước khi mấy tên bị dị chủng kia quay về.

Buổi tối, họ nghỉ ngơi trong quân doanh, nơi này điều kiện đơn sơ, một hàng hai mươi người ngủ chung trên một chiếc giường lớn, có điều chẳng ai để ý hoàn cảnh cả, họ đều đang tự chuẩn bị vì ngày mai hành động.

Ai có vũ khí thì bảo dưỡng bôi dầu cho vũ khí của mình, ai không có vũ khí thì tìm một góc yên lặng để tu luyện. Trang Nghiêu, Thành Thiên Bích, Thẩm Trường Trạch và Al thì đang nghiên cứu chiến lược.

Lúc này Tùng Hạ đang lặng lẽ hấp thu năng lượng của ngọc Con Rối, sau đó chế tạo ngọc phù tích trữ năng lượng hết cái này đến cái khác. Trong lòng cậu suy nghĩ liên miên, một đống ngọc phù này có thể khiến cậu an tâm hơn rất nhiều, ít nhất không cần lo đến chuyện họ sẽ gặp phải nguy cơ năng lượng khô kiệt.

Đặng Tiêu đã đi tới, ngồi vào bên cạnh cậu, thở dài: “Em thấy nhơ nhớ A Bố, không biết lúc này nó đang làm gì nhỉ?”

Tùng Hạ cười nói: “Giờ này nhất định đang ngủ.”

Đặng Tiêu lắc đầu: “Nhất định nó không ngủ được, chắc đang nhớ chúng ta đấy.”

“Mấy ngày nữa chúng ta sẽ về, cậu không phải lo cho nó.”

Đặng Tiêu nhìn qua có chút buồn buồn, hơi dại ra nhìn về phía trước, đột nhiên, cậu ngồi thẳng: “Tùng ca, mấy người Long Huyết nhân kia đang làm gì thế anh?”

Tùng Hạ nhìn theo ánh mắt Đặng Tiêu, chỉ thấy những người đó đang phân phát nhau cái gì đó dạng ống tiêm: “Chẳng lẽ đó chính là năng lượng dạng lỏng sao?”

Bởi vì có “cỗ máy trung chuyển năng lượng” cỡ lớn là Tùng Hạ nên nhóm họ chẳng quá chú ý đến năng lượng dùng làm vật đồng giá lưu thông với tiền này, bây giờ Tùng Hạ sinh ra một chút hiếu kỳ, vì thế cậu và Đặng Tiêu bèn đi qua.

Thiện Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu: “Sao thế?”

“Thiện ca, chỗ này chính là năng lượng các anh mua đấy à?”

“Ờ.”

“Em xem chút được không?”

“Ngồi đi.”

Hai người ngồi vào giữa đám người kia, Tùng Hạ nhận lấy một ống tiêm Thiện Minh đưa qua, ống tiêm kia rất nhỏ, lớn chừng ngón tay, bên trong có rất ít một chút chất lỏng đủ màu, cậu hỏi: “Bên trong này có bao nhiêu milligram?”

“20 hoặc là 30 milligram, 10 milligram cơ bản không nhìn thấy.”

“Năng lượng này quý như vậy, dùng loại ống tiêm này tiêm năng lượng không có hao tổn ạ? Khi tiêm nhất định sẽ có giọt bị giữ lại trong ống không hút ra được phải không anh?”


“Có, nhưng bây giờ không có biện pháp giải quyết tốt hơn.” Nhóm Thiện Minh có vài người có một ống, có vài người có hai ống. Nếu họ biết Tùng Hạ có thể bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu không chút hao tổn bổ sung năng lượng cho họ, khẳng định hận không thể nuốt Tùng Hạ vào trong bụng.

Tùng Hạ cẩn thận quan sát ống tiêm kia, thứ này tuy đối với họ mà nói thì vô dụng nhưng lại cho cậu một gợi ý. Cậu không thể cam đoan mình có thể vĩnh viễn xuất hiện ở bên cạnh bạn bè, ngộ nhỡ có một ngày năng lượng của mọi người cạn kiệt mà cậu không có ở đó thì sao? Cậu cũng có thể chuẩn bị một chút thiết bị tiêm năng lượng cùng loại với loại ống tiêm này để mọi người mang theo trên người. Có điều loại ống tiêm này không phải sự lựa chọn tốt nhất, chắc hẳn còn có phương pháp khác có thể cho mọi người sử dụng năng lượng cậu đã tích trữ tốt hơn. Đợi đến khi cuộc chiến lần này kết thúc, cậu nhất định phải nghiên cứu.

Cậu lại hỏi: “20, 30 milligram năng lượng có thể khôi phục đầy đủ năng lượng một người không?”

Thiện Minh nói: “Tùy, Thẩm Trường Trạch và Al thì không đủ, những người khác cũng thiếu một chút, dị nhân cấp thấp có thể đủ.”

Tùng Hạ gật đầu, như vậy khi cậu bổ sung năng lượng cho những người này, chắc là không bị phát hiện đâu.

Thiện Minh nhìn Tùng Hạ: “Này, cậu thật sự có thể chữa thương à?”

“Vâng ạ.”

Thiện Minh cười cười, đột nhiên cầm lấy dao găm dứt khoát rạch một đường thật dài trên cánh tay mình.

Tùng Hạ và Đặng Tiêu giật nảy mình, mắt thấy dòng máu đỏ sẫm chảy ra từ trên tay Thiện Minh, hắn thì ngay cả chớp mắt một cái cũng không.

Thẩm Trường Trạch lập tức chạy tới, trầm giọng nói: “Sao lại thế này?”

Thiện Minh nâng tay ngăn hắn lại, sau đó giơ tay lên trước mặt Tùng Hạ: “Cho tôi xem khả năng của cậu.”

Tùng Hạ có chút không biết làm sao.

Thành Thiên Bích cũng đi tới, lạnh nhạt nói: “Anh có ý gì?”

Đây gần như là hành vi khiêu khích, khiến không khí đôi bên nhất thời căng thẳng.

Thiện Minh nghiêm túc nói: “Tôi vào chiến trường đã vô số lần, chưa bao giờ giao sinh mạng mình và anh em đồng đội cho người tôi không tin, rốt cuộc cậu có khả năng chữa thương hay không, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn với chiến lược và sĩ khí của chúng tôi. Tôi muốn cậu chứng minh cậu thật sự có khả năng chữa trị, chứng minh cậu đáng tin, chứng minh cậu đáng giá để chúng tôi liệt vào đối tượng được bảo vệ đầu tiên.”

Khi Thiện Minh nói xong những lời này, chung quanh im lặng.

Sau một lúc lâu, Tùng Hạ nâng lên tay, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Thiện Minh, chỉ thấy vết thương giây trước còn đang không ngừng đổ máu, giây sau máu đã chậm rãi ngừng lại, da thịt đang khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được. Không đến hai phút sau, vết thương vốn dài hơn mười cm đã được chữa trị hoàn tất, làn da khôi phục ngay ngắn, nếu không phải trên cánh tay vẫn còn máu thì căn bản không thể chứng minh vừa rồi Thiện Minh từng bị thương.

Thiện Minh giật giật cánh tay, cười nói: “Không tệ, không nói khoác.”

Một Long Huyết nhân cảm thán: “Móa, đỉnh quá.”

Đặng Tiêu “hừ” một tiếng: “Ai bảo mấy anh không tin.”

Thành Thiên Bích túm cả Tùng Hạ và Đặng Tiêu từ dưới đất lên, không nói một lời liền tha họ đi. Trước khi đi, Tùng Hạ nghe thấy Thẩm Trường Trạch nghiêm khắc quát lớn: “Không được làm vậy nữa!”

Khi ba người về tới chỗ họ bên kia, Liễu Phong Vũ bĩu môi, cố ý cao giọng giễu: “Không biết Long Huyết nhân muốn làm gì để chứng minh khả năng của mình, chi bằng ra ngoài giết mấy con gà cho bọn này xem?”

Long Huyết nhân đều xuất thân từ lính, tính kỷ luật rất mạnh, tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng cũng chỉ là quay đầu nhìn Liễu Phong Vũ, không nói gì.

Tùng Hạ cười khổ: “Thiện Minh hung hãn quá, rạch một vết lớn như vậy.”

Trang Nghiêu nói: “Suy cho cùng anh ta cũng có lý, ngày trước đám người này đều làm bạn với đạn dược dao rựa, có bệnh đa nghi rất nặng, Thiện Minh làm như vậy là cho họ uống một liều an thần, đồng thời cũng khiến hai đội có sức chú ý đến nhau, Thành Thiên Bích chắc hẳn có thể hiểu.”

Thành Thiên Bích gật đầu: “Như vậy họ sẽ toàn lực bảo vệ Tùng Hạ.”

“Sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai trước tiên chúng ta sẽ đi xem chỗ chôn thuốc nổ, sau khi quen thuộc lộ tuyến, chúng ta sẽ hành động.”

Mọi người mang theo một ít không yên, tắt đèn đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, chỉ huy Vạn dẫn họ đi về hướng tháp Đại Nhạn, ngừng lại tại một chỗ cách tháp bốn, năm km.

Mọi người xuống xe, trước mắt quả nhiên là một cái móng nhà rất lớn, chung quanh phần móng đụn lên một tầng đất xốp rất cao, nhìn bên ngoài không thấy cái gì khác thường.

Chỉ huy Vạn nói: “Bên trong có nước, sau khi thanh lí sạch sẽ thì chúng tôi chôn đất mới, thuốc nổ chôn phía dưới lớp đất ấy, thiết bị kíp nổ do chúng tôi khống chế, đến lúc đó các vị dùng vô tuyến điện cho chúng tôi biết kíp nổ. Chúng tôi đã tính toán qua, chung quanh đây đùn lên ba mươi tấn đất, đến lúc đó sẽ trút xuống toàn bộ, trong đất có tẩm phốt-pho, tác dụng với chất nổ sẽ sinh ra nhiệt độ cực cao, sâu rơi xuống đó tuyệt đối không ra được.”

Trang Nghiêu gật đầu: “Rất tốt.”

Chỉ huy Vạn dặn: “Các cậu nhất định phải nói cho chúng tôi biết thời điểm phát nổ khi mình đã hoàn toàn nắm chắc cơ hội trốn thoát, một khi cho nổ nhưng không thể khống chế, mặt đất quanh đây đều có khả năng bị sụp.”

Trang Nghiêu nói: “Nếu sâu đuổi theo chúng tôi ra khỏi tháp, chúng tôi sẽ dụ phần lớn chúng đến đây, lại để Long Huyết nhân đưa mọi người bay lên, có 30% xác suất sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng đáng để thử một lần. Có điều, chúng tôi nhất định phải giết được dị chủng sâu ở trong tháp. Đối với con người có trí tuệ mà nói, cái bẫy này rất nổi bật.”

Chỉ huy Vạn nói: “Nếu dị nhân biến thành sâu xen lẫn bên trong thì sao? Hoặc là chúng dứt khoát có lý do khác để không rời khỏi tháp?”


Trang Nghiêu ngẩng đầu nhìn ông: “Như vậy sau khi chúng tôi đem được ngọc Con Rối ra ngoài thì cho nổ tháp Đại Nhạn.”

Chỉ huy Vạn mở to hai mắt, bờ môi run run, cuối cùng cụp mi mắt xuống.

Một cậu lính trẻ phía sau ông kích động: “Tháp Đại Nhạn là di sản mấy ngàn năm, là văn vật quan trọng của quốc gia, là biểu tượng của Tây An chúng tôi, sao có thể cho nổ nó!”

Vài tên lính bên cạnh gã cũng phụ họa theo.

Chỉ huy Vạn quát: “Câm miệng!” Ông siết chặt nắm đấm, trên trán nổi sần sật gân xanh.

Trang Nghiêu mặt không chút thay đổi nhìn tòa tháp âm thầm sừng sững phía xa, như dáng vẻ qua nghìn năm, nó đã chứng kiến phong vân hưng suy của tòa cố đô này, bây giờ cố đô còn khoẻ mạnh, song nó đã bệnh tình nguy kịch rồi. Trang Nghiêu trầm giọng: “Không có sự lựa chọn nào khác, nếu chỉ hy sinh nó mà có thể hoàn toàn diệt trừ nạn sâu thì đã là cái giá rẻ nhất.”

Chỉ huy Vạn cắn răng nói: “Tôi hiểu, tháp chung quy là tháp, Tây An còn có ba trăm ngàn người dân, không thể để tất cả chôn cùng lũ sâu ấy được.”

“Về thôi, chuẩn bị trang thiết bị, chúng tôi sẽ hành động ngay bây giờ.”

Đoàn người trở lại doanh trại, mặc trang phục bảo hộ, mang theo vũ khí của mình, rồi lại nhờ chỉ huy Vạn đưa họ đến gần cái móng kia.

Trang Nghiêu nói: “Tối qua đã phân công xong, chỉ huy Vạn và quân đội trấn thủ ở đây, khả năng của tôi và Liễu Phong Vũ không thích hợp để đối phó với sâu, cũng ở lại đây. Đường Nhạn Khâu, Thẩm Trường Trạch, Al Maurell, Hoàng Oanh, Ô Nha, năm người là đội 1, tiến vào tầng bốn tháp Đại Nhạn từ trên không trung, đi xuống tìm kiếm. Thành Thiên Bích và Thiện Minh dẫn theo số người còn lại tiến vào trong tháp từ cửa chính, các anh là đội 2. Thẩm Trường Trạch, kiểm tra lại máy tìm ngọc trên người anh.”

Thẩm Trường Trạch nói: “Không có vấn đề gì.” Hắn nhìn Thành Thiên Bích: “Thiết bị của họ đâu?”

Tùng Hạ nói: “Tôi có thể cảm giác được ngọc Con Rối.”

Trong mắt Thẩm Trường Trạch chợt lóe một sự kinh ngạc rồi trôi qua.

Trang Nghiêu tiến lên một bước, hạ giọng nói: “Ngọc Con Rối của Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch không thể mang vào trong tháp, nó sẽ lọt vào sự vây công của tất cả sâu bọ, bởi vậy tất cả đều đặt ở trên người tôi, để đề phòng có chuyện bất ngờ nên tôi giữ lại Liễu Phong Vũ và một Long Huyết nhân bảo vệ mình. Nếu bên phía tôi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tùy theo tình huống nặng nhẹ, nhóm Thẩm Trường Trạch phải phân chia một nửa binh lực quay về trợ giúp tôi.”

Tùng Hạ nói: “Cậu lo dị chủng sâu của quận Cửu Giang sẽ quay về sao?”

“Phải, họ là chuyện xấu, có điều chỗ tôi có binh lực của hai liên đội, chắc là không có vấn đề gì đâu, cứ nghe theo chỉ thị qua vô tuyến điện.”

“Được.”

Trang Nghiêu nhìn mỗi người trong họ, trầm giọng nói: “Còn sống mà trở về.”

Liễu Phong Vũ cũng nghiêm túc nhìn mỗi người trong họ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Đường Nhạn Khâu, hắn không được tự nhiên nói: “Đi cẩn thận, đừng để bị sâu ăn.”

Ánh mắt Đường Nhạn Khâu hơi lóe lên, do dự hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Thành Thiên Bích hô khẽ: “Xuất phát!”

Đoàn người mặc quần áo bảo hộ màu đen, sau lưng đeo bình gas nặng nề, cầm súng phun lửa và các loại vũ khí, đi về tháp Đại Nhạn phía xa xa.

Thiện Minh đùa giỡn trên đường đi: “Hê, chúng ta mặc như lính diệt khuẩn ấy nhề.”

Cosky cười to: “Bô mày chưa bao giờ mặc thế này lên chiến trường luôn.”

Hoàng Oanh cười sửa lại cho gã: “Là bố mày.”

“Hử? A, ờ nhở, bố mày, ha ha ha, mấy câu tiếng Trung này thật mẹ nó khó học.”

Kiều Bá cười nhạo nói: “Thô tục cậu nói không phải rất tốt sao.”

Một đám Long Huyết nhân và lính đánh thuê vừa đi vừa nói nói cười cười, có vẻ không hề căng thẳng chút nào. Luận tố chất tâm lý, thói quen lăn lộn giữa sống chết của họ nhất định mạnh hơn so với nhóm Tùng Hạ. Nghe họ tán dóc không ngừng, Tùng Hạ cảm thấy trong lòng hơi thả lỏng một ít.

Nửa tiếng sau, họ đi tới dưới tháp Đại Nhạn, cửa tháp Đại Nhạn chẳng khác gì so với lúc họ đi, cánh cửa lúc trước bị Đặng Tiêu phá hỏng vẫn nằm dưới đất như cũ, nửa cánh cửa tối om không hề che giấu mở ra cho họ. Họ không nhìn thấy rõ bên trong là gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, bên trong là vô số sâu bọ.

Thiện Minh giơ súng, kêu lên: “ĐCM lũ sâu!”

Mấy người phía sau hắn cùng kêu to: “ĐCM lũ sâu!”

Tùng Hạ nhìn cánh cổng tò vò đen sì kia, chân lại bắt đầu như nhũn ra.

Thiện Minh nhìn cậu một cái, lấy báng súng huých huých vai cậu: “Này, ra dáng chút đê, sợ cái khỉ gì, có chết thì bọn này cũng chết trước cậu, kêu với anh đê.”

Tùng Hạ có chút hoảng hốt nhìn hắn một cái: “Dạ?”

“Kêu đi.”

Tùng Hạ nuốt nước bọt một cái, quyết tâm, run giọng hét lớn: “Đ… ĐCM lũ sâu!”

Thiện Minh cười ha ha: “Được lắm, đi thôi!”

Đội thứ nhất gồm những người có khả năng phi hành, chạy chậm đến sườn sau tháp Đại Nhạn.

Thành Thiên Bích dẫn theo số người còn lại bắt đầu chạy đến phía cửa chính.

Trong lúc chạy, Thành Thiên Bích dùng bàn tay được bọc trong lớp trang phục phòng hộ nắm lấy cánh tay Tùng Hạ, trầm giọng nói: “Đừng sợ, tôi sẽ luôn ở cạnh anh.”

Dù cách một lớp trang phục phòng hộ nên cậu không cảm giác thấy làn da và nhiệt độ cơ thể của Thành Thiên Bích, nhưng bàn tay mạnh mẽ và giọng nói vĩnh viễn bình tĩnh vững vàng kia cho cậu sức mạnh rất lớn. Cậu biết mình là người yếu nhất trong mọi người, nhưng cậu cũng có thể cường hóa mình, đuổi kịp bước chạy của họ. Hôm nay cậu muốn chiến đấu không chút lùi bước, không chỉ không thể làm vướng chân bất cứ ai mà còn phải duy trì năng lượng cho mỗi người.

Đoàn người lục tục chạy vào tháp Đại Nhạn, không gian tối đen trong cánh cửa còn nửa kia giống như miệng Địa Ngục, tất cả ánh sáng và hình ảnh đều bị nuốt gọn trong đó.

Thủy Thiên Thừa:

Về vấn đề mấy người trong tộc Long Huyết, gần đây mọi người tranh luận tương đối kịch liệt. Ngay từ đầu khi suy nghĩ đến câu chuyện này, tôi đã tính đến chuyện cho những nhân vật trong “Cha nuôi” xuất hiện trong đó. Thứ nhất là vì tôi rất thích họ, rất muốn viết thêm nữa về họ, nhưng lại không ổn để viết cuốn thứ hai. Thứ hai là vì bối cảnh tận thế của câu chuyện này rất thích hợp với quần thể những người có sức mạnh cường đại như họ, Long Huyết nhân có đủ sắc thái huyền ảo bất ngờ tương xứng với câu chuyện này. Đương nhiên, tôi thừa nhận cho họ xuất hiện cũng hy vọng có thể mượn sức hút của “Cha nuôi” kéo một ít độc giả cũ đến đây

Về vấn đề “giọng khách át giọng chủ”, tôi sẽ cố gắng hết sức tránh cho tình huống này xuất hiện. Mọi người hãy phân biệt được rõ ràng vấn đề nhân vật chính nhân vật phụ trong câu chuyện này. Bây giờ sức chú ý của tộc Long Huyết tương đối cao cũng vì rất nhiều độc giả cũ ở đây đều từng đọc “Cha nuôi”, nhìn thấy họ xuất hiện nên tương đối kích động. Nếu tôi thật sự muốn để tộc Long Huyết che lấp hào quang của nhân vật chính thì sẽ không có chuyện hơn 50 vạn chữ mới để họ xuất hiện đâu. Đương nhiên, cũng tuyệt đối không có chuyện “lấy tình cũ làm nền cho cuộc vui mới”. Trong câu chuyện này không có người tuyệt đối mạnh nhất, tôi sẽ không viết một câu chuyện mà nhân vật chính là người đứng đầu toàn thế giới, tôi cảm thấy nhân vật chính không có kẻ địch và không nếm thử thất bại rất vô vị. Thành Thiên Bích sẽ vĩnh viễn không trở thành người mạnh nhất, nhưng hắn nhất định sẽ là một trong những người mạnh nhất. Giống như vậy, Thẩm Trường Trạch sẽ không phải người mạnh nhất. Trong thế giới sáng lạn này có vô số địch mạnh. Sau này, họ sẽ gặp phải rất nhiều thất bại và suy sụp, như vậy mới có thể càng ngày càng lớn mạnh.

Tôi biết bây giờ có rất nhiều bạn xuất hiện mâu thuẫn về cảm xúc, có cảm giác tộc Long Huyết được tô vẽ quá mạnh, cướp đoạt sự nổi bật của nhân vật chính, có lại cảm giác hạ thấp thực lực của tộc Long Huyết, cảm giác của tôi chính là….. cưới mấy bà vợ bé rồi giờ đi tranh giành tình nhân →→ nhưng mọi người yêu tôi tôi đều biết

Mọi người hãy thoáng ra một chút, ai chưa đọc “Cha nuôi” sẽ coi tộc Long Huyết là nhân vật hoàn toàn mới, nếu mọi người xem nhẹ họ là nhân vật chính trong câu chuyện trước của tôi thì sẽ phát hiện sự tồn tại của họ với Diêu Tiềm Giang hay Thông Ma… chẳng khác nhau là mấy, đều là kẻ mạnh, những dị nhân chẳng phải bạn cũng chẳng phải thù.

Bình Luận (0)
Comment