Mắt thấy trước sau đều bị vây công, Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Hướng ba giờ có ít lợn rừng nhất, phá vòng vây từ chỗ đó. Nhạn Khâu, anh đi theo tôi.”
Tùng Hạ sửng sốt một chút, cười nhẹ nói: “Lý cảnh quan có ý gì vậy.”
Lý Đạo Ái nói: “Ý khen cậu có giá trị.”
Tùng Hạ hiểu hắn ám chỉ mình với Diêu Tiềm Giang mà nói là “có giá trị lợi dụng”, có điều Lý Đạo Ái không giống người bàn ra tán vào sau lưng người khác, cho nên câu này đến điểm thì dừng. Về phần hắn nói lời này rốt cuộc có ý đồ gì, Tùng Hạ cảm thấy mình cần ngẫm lại cho kỹ.
Lý Đạo Ái không bị thương nặng, chỉ có cẳng chân là bị rạch hai vết, nhưng bất cứ vết thương nhỏ nào cũng không được bỏ qua. Sau khi Tùng Hạ chữa trị xong cho Lý Đạo Ái, Hoắc Bạch và Triệu Tử Tường còn kiểm tra hai lần rồi mới chịu thôi. Xem ra trong mắt thuộc hạ, Lý Đạo Ái rất có uy tín, sự bảo vệ và quan tâm của Triệu Tử Tường và Hoắc Bạch đối với Lý Đạo Ái, tuyệt đối không phải giả vờ.
Sau khi chữa trị xong, mọi người không dám ở lại lâu, tiếp tục lên đường, Đặng Tiêu kêu la muốn nướng con lửng kia ăn, cuối cùng vẫn bị Trang Nghiêu không chút lưu tình tha đi.
Tùng Hạ hấp thu rất nhiều năng lượng từ bầy lửng, sau khi chữa trị cho mọi người, năng lượng không giảm còn tăng, đủ để thấy năng lượng của bầy lửng này mạnh đến thế nào. Càng như vậy thì cậu lại càng lo lắng con đường hơn 20 km kế tiếp sẽ hung hiểm ra sao.
Al nhìn cánh rừng mênh mông vô bờ, nói: “Tôi lên trước nhìn đường, cứ mò mẫm đi như vậy cứ thấy hơi bất an.”
Triệu Tử Tường nói: “Tôi đi với anh.”
Hai người giang cánh bay về phía trước, cho dù nhất định họ sẽ lọt vào ổ mai phục thì ít nhất cũng nên họ cơ hội chọn xem sẽ gặp thứ gì.
Tam Nhi vừa chạy vừa mở miệng thì thào tự nói.
Đặng Tiêu hỏi: “Cậu cứ lải nhải gì thế?”
“Em đang cầu nguyện đừng gặp lợn rừng.”
“Lợn rừng lợi hại lắm à?”
“Rất lợi hại, lợn rừng sau khi tiến hóa có lớp da còn cứng rắn hơn da anh, lợn rừng ưa lăn lội trong bùn đất, không chỉ có lớp da dày 7, 8 cm mà bên ngoài còn bọc một lớp ‘áo giáp’ hỗn hợp từ lông và bùn, súng đạn bình thường bắn vào người nó chỉ là gãi ngứa, tuyệt đối đao thương bất nhập, hơn nữa tính tình của chúng rất cổ quái, chỉ cần đã định là kiểu gì thì kiểu cũng phải húc chết anh, căn bản không sợ chết. Lực va đập khi chúng chạy hết tốc lực hơn 400 kg. Nếu đánh trực diện với lợn rừng thì 50% là em sẽ ngoẻo. Lần trước em bị mấy con lợn rừng đuổi theo phải chạy khắp núi, làm em sợ muốn chết.”
Thành Thiên Bích nói: “Làm thế nào để tránh mặt chúng?”
Tam Nhi nói: “Không phải em đang vừa đi vừa đánh hơi sao, chúng nó bốc mùi lắm, rất dễ nhận ra, gặp phải lợn rừng thì chúng ta đi đường vòng.”
Lúc này, từ trong vô tuyến điện đột nhiên truyền đến tiếng xì xèo, sau đó giọng nói của Al vang lên: “Chúng tôi gặp phải phiền toái.”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Cái gì?”
“Gặp phải một đàn bướm đêm biến dị, chúng tôi đang dụ chúng về hướng Đông Nam, mọi người tiếp tục đi thẳng, đừng đi chệch đường, Thẩm Trường Trạch lại đây trợ giúp.”
Thẩm Trường Trạch bay lên khỏi người A Bố: “Mọi người cẩn thận, xảy ra chuyện gì thì liên lạc qua vô tuyến điện.” Nói xong bay về hướng Đông Nam.
Trang Nghiêu dùng kim chỉ nam chỉnh lại lộ tuyến, chỉ huy mọi người tiếp tục tiến về phía trước.
Bùn đất dưới chân càng ngày càng ướt át, mà khu rừng cũng càng ngày càng rậm rạp, có mấy cái cây mà đường kính thậm chí còn hơn năm mét, tiến hóa quá độ khiến khoảng cách giữa các cây với nhau trở nên chật hẹp, đôi khi A Bố phải đi đường vòng mới xuyên qua rừng cây được.
Trang Nghiêu quan tâm cuộc chiến bên kia, một lát lại hỏi: “Bên phía các anh thế nào?”
Vô tuyến điện bắt liên lạc, đầu kia truyền đến âm thanh ầm ĩ, Thẩm Trường Trạch dồn dập nói: “Chúng tôi ứng phó được, mọi người mau chạy thẳng.”
Lý Đạo Ái đột nhiên nói: “Có thứ gì đó đang chạy về phía chúng ta, cách chúng ta đằng sau chừng 5 km, tốc độ hơn 70 km, tạo ra chấn động rất mãnh liệt, sức nặng hẳn là không nhẹ.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Không cần biết là cái gì, toàn tốc chạy thẳng!”
Mọi người một hơi chạy 3, 4 dặm, phía trước đột ngột xuất hiện một khoảng rừng màu xám rách nát. Khác với những nơi họ vừa đi qua, cây cối ở đây chẳng những không có cành lá xum xuê mà rất héo hon, tàn lụi, thân cây mục ruỗng đổ ngang dọc trên đất. Chuyện quỷ dị nhất là trên thân cây mọc đầy những cái gì đó màu trắng, họ nhìn kỹ, thứ màu trắng này thoạt nhìn sắc màu rực rỡ, cánh hoa trong suốt trơn bóng, vô cùng xinh đẹp, bông nhỏ lớn cỡ đầu người, bông lớn thậm chí to hơn một chiếc xe.
Tam Nhi hô: “Dừng lại.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Cái này là cái gì, sao nhìn giống nấm tuyết thế?”
Tam Nhi nét mặt nặng nề: “Chính là nấm tuyết.”
Hoắc Bạch hết sức hiếu kỳ, vừa định lại gần quan sát thì Trang Nghiêu đã kêu lên: “Đừng nhúc nhích! Đám nấm tuyết này rất lạ, các anh nhìn đất mà xem.”
Mọi người cúi đầu, mặt đất vốn phải mọc đầy cỏ dại hoặc rong rêu lại không có một ngọn cỏ. Người Đông Bắc thường kiêu ngạo về loại đất đen phì nhiêu, nhưng màu đất trong khu vực này đã biến thành màu hơi đỏ sậm. Không chỉ như thế, vùng đất không bị nứt nẻ này còn nhả ra những bọt khí li ti, phập phù phập phù giống như đang thở vậy. Mảnh đất màu đỏ sậm tỏa ra mùi thối, những cây nấm tuyết mềm mại trắng tinh không dính một hạt bụi cùng mảnh đất màu đỏ sậm dưới chân chúng không chút hợp nhau.
Tùng Hạ nói: “Tam Nhi, đây là có chuyện gì?”
Tam Nhi vội la lên: “Em không biết, lần trước em tới đây thì chưa thấy đám nấm tuyết này, gần đây vốn có một cái ao cho lợn rừng chứa phân và tắm rửa, nhưng nó cách đây 3, 4 dặm…” Cậu còn chưa dứt lời thì vội quay đầu lại, mọi người cũng lần lượt quay đầu, bởi vì mặt đất chấn động đã không cần dị nhân tiến hóa năng lượng Thổ là Lý Đạo Ái cảm giác từ lòng đất mà giờ, tất cả mọi người đều đã cảm thấy mặt đất rung động do động vật khổng lồ chạy nhanh.
Tam Nhi biến sắc: “Mẹ, là lợn rừng!”
Tùng Hạ trong lòng căng thẳng, không xui xẻo như vậy chứ, đằng sau có lợn rừng, phía trước là nấm tuyết và đất đai không biết đã xảy ra biến hóa gì. Nhìn mặt đất không có một ngọn cỏ kia, họ biết rằng không thể bước qua đó được, nhưng đi đường vòng, chỉ sợ đã không còn kịp nữa rồi.
Trang Nghiêu nắm lên một bọc thức ăn, cách không ném vào trong bụi nấm tuyết. Túi vải bạt kia vừa tiếp xúc với đất thì loại bùn đất màu đỏ sậm kia đột nhiên bắt đầu nhả ra rất nhiều bọt khí. Đất đai dường như sống dậy, nuốt lấy cái bọc kia từng chút một. Bọc bải bạt và thức ăn bên trong như thể bị ngâm trong axit sunfuric, bị tiêu hóa xèo xèo. Không được một lát thì cái bọc đã chìm vào trong đất, biến mất không thấy tăm hơi.
Trang Nghiêu quyết đoán: “Là đầm lầy, có tính axit, đi đường vòng.”
Mọi người bắt đầu chạy về hướng Bắc, định đi vòng qua khu vực này, từ rất xa đã có thể nhìn thấy cây cối mọc thẳng, chỗ đó nhất định còn chưa bị ô nhiễm. Có điều chắc chắn là khu vực này đang không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.
Thành Thiên Bích nói: “Có phải chúng ta đã bất cẩn thận xâm nhập lãnh địa của lợn rừng không? Nếu không thì không đến mức chúng ở cách đây vài km mà đã chạy đến đuổi.”
Trang Nghiêu nói: “Rất có khả năng trước kia đầm lầy nấm tuyết đó chính là ao chứa phân của lợn rừng, Tam Nhi nói cái ao đó hẳn là ở cách đây mấy dặm, nhưng đầm lầy lại khuếch tán rộng như vậy, bắt nguồn từ đâu thì khó mà nói, chắc nơi đó chính do cái ao phân kia khuếch tán tới. Động vật có bản năng bảo vệ lãnh địa của mình, bầy lợn rừng này cảm thấy chúng ta đã xâm phạm vào lãnh địa của chúng.”
Đặng Tiêu cả giận: “Ai lại hứng thú với chỗ chúng nó chứa phân chứ!”
Lý Đạo Ái nhìn thoáng qua phía sau, đã có thể dùng mắt thường nhìn thấy đàn lợn rừng, nhìn số lượng thì ít nhất hơn bốn mươi con. Nếu bị chúng va vào người như thế thì chỉ sợ họ sẽ tàn mất một nửa. Hắn trầm giọng nói: “Tôi có thể thay đổi địa chất của đầm lầy, nhưng không thể giữ quá lâu, đi vòng qua đã không kịp nữa rồi, tiến lên đi. Cho dù đánh nhau với đàn lợn rừng này, cũng không thể đi vòng qua đầm lầy.”
Trang Nghiêu nheo mắt nhìn về phía trước, đầu óc nhanh chóng tính toán: “Khu vực phía xa vũng bùn chưa khuếch tán đến cách chúng ta chừng 1.660 mét. Anh có chắc chắn mở được đường cho chúng ta với khoảng cách xa như vậy không?”
Lý Đạo Ái nói: “Có cách nào tốt hơn không?”
Trang Nghiêu quay đầu lại nhìn: “Thời gian để đàn lợn rừng chạm trán với chúng ta là 36 giây, không có cách nào tốt hơn.”
“Vậy đi thôi!”
Trang Nghiêu cho Tùng Hạ một ánh mắt, Tùng Hạ nhẹ nhàng gật đầu, không cần Trang Nghiêu nói, cậu cũng sẽ nhất định bổ sung năng lượng cho Lý Đạo Ái.
Lý Đạo Ái ngồi trên lưng Hoắc Bạch, quát: “Đi từ chỗ này!”
Hoắc Bạch hoàn toàn tin tưởng Lý Đạo Ái, không chút do dự nhảy vào đầm lầy màu đỏ sậm bọt khí lăn tăn. Khi chân gã tiếp xúc với vũng bùn, đất đai dưới chân hoàn toàn cứng rắn, gã không bị rơi xuống, có điều tất cả mọi người đều nhìn thấy khi lớp lông dưới bàn chân gã tiếp xúc với vũng bùn thì lập tức bị đốt trọi, may là bàn chân gã có lớp đệm thịt rất dày, tạm thời không bị ăn mòn.
Tam Nhi theo đuôi Hoắc Bạch nhảy vào, bám sát theo gã, A Bố đi theo phía sau Tam Nhi, họ nối gót nhau chạy một đường thẳng tắp, nhưng chạy như vậy vô cùng khó khăn do tốc độ của ba người không đồng nhất. Vì tiết kiệm năng lượng của Lý Đạo Ái nên họ vừa không thể đi nhanh cũng không thể đi chậm, nhất định phải khống chế khoảng cách lẫn nhau trong vòng 50 mét, chuyện này yêu cầu tốc độ của họ phải duy trì tần suất giống nhau, bằng không A Bố rất có khả năng sẽ đè vào Tam Nhi.
Sau khi họ lao vào đầm lầy hơn hai trăm mét thì ngay cả đệm thịt dưới chân A Bố và Hoắc Bạch cũng đã bắt đầu ăn mòn toác da, chân Tam Nhi thì tốt hơn một chút, nhưng vẫn có cảm giác đau lâm râm.
Đang lúc mọi người nhẹ nhàng thở phào, tưởng rằng mình đã tránh khỏi sự tấn công của đàn lợn rừng thì nhìn lại, họ phát hiện đàn lợn rừng cũng bất chấp nhảy vào vũng bùn theo họ, hơn nữa bơi đến đây bằng tốc độ khiến họ khiếp sợ.
Tùng Hạ cực kỳ sợ hãi: “Sao có thể! Sao chúng không bị chìm xuống đầm lầy!”
Trang Nghiêu nói: “Xem ra vũng bùn này không sâu.”
“Mẹ, da bọn này dày quá đáng, tính ăn mòn của đống này chỉ kém tôi một chút, sao mà bọn này chưa biến thành lợn quay nhỉ?” Liễu Phong Vũ thấy đám lợn rừng lông đen cao ba, bốn mét đang lao đến phía họ, trong lòng thấy ghê sợ từng trận.
Thành Thiên Bích nói: “Ngoài da của chúng được bọc thêm bùn đất, độ dày hơn 10 cm, không dễ ăn mòn như vậy.”
Khẩu khí của Tam Nhi thoải mái hơn không ít: “Không sao, chúng bơi chậm như vậy, không đuổi kịp chúng ta đâu.”
Song Tùng Hạ lại không dám thả lỏng chút nào, năng lượng của Lý Đạo Ái tiêu hao quá nhanh, mới chạy được hơn năm trăm mét mà năng lượng trong cơ thể đã gần như hao bằng sạch. Mắt thấy Lý Đạo Ái sắc mặt tái nhợt, Tùng Hạ vốn chỉ truyền cho hắn từng chút năng lượng một, nhưng lúc này cũng bất chấp bị phát hiện, đưa năng lượng như đổ nước vào trong cơ thể hắn. Nếu Lý Đạo Ái lơ là lúc này, tất cả họ đều sẽ rơi vào trong hố phân khổng lồ này, chết kiểu đó không khỏi rất ghê tởm, nhỉ?
Lý Đạo Ái đương nhiên cảm giác thấy cơ thể được rót vào năng lượng cuồn cuộn không ngừng, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn Tùng Hạ, chỉ vội vàng liếc nhìn một cái rồi quay đầu đi, lúc này hắn nhất định phải chuyên tâm trải đường cho mọi người.
Hoắc Bạch đột nhiên kêu lên: “Không xong, phía trước còn có lợn rừng!”
Họ nhìn về phía trước, quả nhiên, một đàn lợn rừng đông hơn nhảy vào trong đầm lầy từ phía trước. Trên người đàn lợn rừng này được bọc một lớp bùn đất rất dày màu đỏ sậm, xem ra nơi này đúng là hang ổ của chúng. Đám lợn rừng này đã quen lăn lộn trong đầm lầy có tính ăn mòn, đương nhiên không sợ đầm lầy.
Mắt thấy trước sau đều bị vây công, Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Hướng ba giờ có ít lợn rừng nhất, phá vòng vây từ chỗ đó. Nhạn Khâu, anh đi theo tôi.” Nói xong lập tức nương theo sức gió bay lên không trung, cánh tay ***g trong một khẩu pháo không khí màu trắng bạc. Đường Nhạn Khâu cũng giang cánh, tay cầm cung cổ, bay về hướng ba giờ.
Đặng Tiêu hâm mộ: “Thành ca không có cánh cũng bay được, tốt quá.” Cậu vừa nói vừa lấy được khẩu Gatling của mình ở trên lưng, súng máy kết nối với một băng đạn tiêu chuẩn, chỉ có 600 viên. Hộp đạn lớn đã đặt trên người A Bố, không kịp đi lấy nữa, hy vọng 600 viên đạn này đủ cho họ mở đường.
Ba người cầm vũ khí đều đang lo không có cơ hội dùng thử uy lực của vũ khí trong thực chiến, lúc này nhìn thấy đám lợn rừng khổng lồ hung thần ác sát, trong lòng vừa căng thẳng vừa có chút phấn khởi. Lợn rừng bơi trong đầm lầy đã tính là nhanh, nhưng trong mắt họ thì chúng vẫn rất chậm, căn bản chính là bia ngắm sống.
Đường Nhạn Khâu là người đầu tiên hành động, hắn rút một mũi tên hình đại bác muốn bắn, Trang Nghiêu lập tức ngăn hắn lại: “Trước dùng loại tên nhẹ bắn vào mắt chúng thử xem! Tên đầu đại bác chỉ có 20 mũi, anh phải dùng tiết kiệm!”
Đường Nhạn Khâu thất vọng đặt lại mũi tên kia vào trong bao, rút ra một mũi tên nhẹ, mũi tên kia vụt một tiếng bắn ra như một đường thẳng, trúng chính giữa con mắt to như quả trứng gà của một con lợn rừng lớn. Con lợn rừng kia phát ra tiếng gào rú đau đớn, âm thanh cực kỳ khó nghe, ập vào khiến màng tai người ta phát đau. Nhưng nó không ngã xuống, lại càng thêm điên cuồng lao đến phía họ.
Trang Nghiêu chớp mắt: “Bắn một mũi tên khác.”
Đường Nhạn Khâu không cần nó nhắc thì đã kéo cung bắn tên, con lợn rừng kia trúng tên một lần cũng khôn ra một chút, biết né tránh. Mũi tên này đâm trúng khóe mắt của nó, không làm bị thương đến con mắt, khóe mắt nó có lớp da rất dày, tuy đã đâm vào da nhưng không tạo thành thương tổn lớn gì với nó, lại càng thêm chọc giận nó. Đường Nhạn Khâu nhíu mày, lại cầm một mũi tên, con lợn rừng kia nhắm tịt mắt lại, định chui đầu vào trong đầm lầy. Đường Nhạn Khâu bắn tên đâm thủng lỗ tai con lợn rừng đó, nó điên cuồng quằn quại, giãy giụa trong vũng bùn. Mũi tên này đã bắn trúng trung khu thần kinh của nó, nó không thể có khả năng hành động được nữa, chậm rãi gục đầu xuống vũng bùn, cuối cùng ngạt thở mà chết.
Tùng Hạ thở dài: “Sức sống thật là ương ngạnh.” Họ chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì cần Đường Nhạn Khâu bắn ra ba mũi tên mới có thể giết nổi, huống chi với tiền đề là hai mũi tên lúc trước đã bắn trúng chỗ hiểm của nó.
Thành Thiên Bích bay lên trên hai con lợn rừng, ngắm pháo vào chúng.
Tùng Hạ kêu lên: “Thiên Bích, bay cao lên nữa, cẩn thận bùn dính vào người.”
Thành Thiên Bích bay lên thêm hai mét, mạnh mẽ đưa gió vào trong ống pháo, sức gió khổng lồ được nén cấp tốc trong ống pháo, sau đó nổ đoàng một tiếng, một luồng gió nén vô hình lao tới một con lợn rừng, đạn gió ầm ầm nổ mạnh, hai con lợn rừng bị hất tung vào vũng bùn, rồi nặng nề ngã quỵ. Xương cốt của chúng nổ bay tứ tung, máu tươi tung tóe, chưa kịp kêu một tiếng thì đã bị nổ chết.
Tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.
Lợn rừng tuy da dày, nhưng dù sao cũng là máu thịt phàm trần, đại bác không khí có thể nổ thủng tấm thép dày 10 cm thì muốn đối phó với lợn rừng tự nhiên là không nói chơi, nhưng cho dù trong số họ đã có rất nhiều người được chứng kiến khả năng của đại bác không khí, song vẫn bị rung động bởi uy lực này.
Tam Nhi mở to đôi mắt hươu vốn tròn trịa thành to hơn quả trứng vịt: “Má ơi má ơi, khủng bố quá xá, thứ này bao nhiêu tiền, em có mua được không?”
Đặng Tiêu cười to: “Mua được thì cậu cũng không dùng được, chỉ có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên Gió mới có thể sử dụng.”
Tam Nhi hết sức thất vọng.
Lý Đạo Ái và Hoắc Bạch hiển nhiên cũng bị uy lực khẩu pháo của Thành Thiên Bích làm cho rung động, nhất thời không hề lên tiếng. Cho dù lúc này họ là đồng đội kề vai sát cánh, nhưng giữa các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên luôn có một ý thức tồn tại cạnh tranh lẫn nhau một cách tinh tế, ngay cả giữa Thành Thiên Bích và Thẩm Trường Trạch quan hệ đã coi như khá tốt nhưng cũng không thoát khỏi được loại ý thức này. Đây là sự kiêng kị lẫn nhau giữa kẻ mạnh và kẻ mạnh, sinh ra tương đối. Tuy rằng không ai hy vọng đối tượng hợp tác của mình quá yếu, nhưng khi thực lực của đối phương biểu hiện quá mạnh thì bản thân cũng là một dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đáng kiêu ngạo – Lý Đạo Ái cũng sẽ sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Chuyện này cũng là vì sau khi khả năng nguyên tố hóa của Thành Thiên Bích sáng tỏ, các dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên khác cũng bắt đầu tu luyện hết sức chăm chú, tất cả đều kỳ vọng mình mau chóng đột phá cấp hai.
Lúc này, ba người Thẩm Trường Trạch từ xa xa bay về, ai nấy cũng hết sức chật vật, tóc tai rối bời như cỏ dại trên mặt, trên người có rất nhiều vết thương nhỏ, thậm chí trên cánh có một vài lỗ máu. Triệu Tử Tường đã hoàn toàn biến thành một con kền kền khổng lồ cánh dài 7 mét, chỉ là vừa thấy đã biết lông vũ trên người gã đã rụng rất nhiều, có vài chỗ còn hơi trọc.
Hoắc Bạch có chút lo lắng nhìn về phía Triệu Tử Tường: “Triệu ca, anh không sao chứ?”
Triệu Tử Tường nói: “Chưa chết được.”
Lý Đạo Ái quát: “A Bạch, mau tránh ra!”
Hoắc Bạch vừa quay đầu thì thấy phía trước có một con lợn rừng lớn có thể tích không khác gã là mấy đang bơi về phía này, gã vội vàng linh hoạt đổi hướng, nhưng Tam Nhi đi theo phía sau gã lại không kịp phanh lại, lập tức lao về phía trước. Chân trước của Tam Nhi đã thò vào trong vùng đầm lầy chưa được Lý Đạo Ái làm cho cứng rắn, nhất thời sợ tới mức kêu toáng lên, Lý Đạo Ái vội làm cứng phần đầm lầy kia, lúc này Tam Nhi mới lui về, đuổi theo Hoắc Bạch. Nếu không phải A Bố phanh lại đúng lúc thì đã sớm cùng Tam Nhi lăn vào trong đầm lầy rồi.
Hoắc Bạch lập tức nói: “Thống lĩnh, em xin lỗi.”
Đặng Tiêu cả giận: “Anh nên với xin lỗi với ai thế!” Vừa rồi mém chút nữa là cậu lăn khỏi lưng Tam Nhi, cho dù da dày thịt béo nhưng cậu cũng không muốn rơi vào trong hố phân của lợn rừng đâu.
Hoắc Bạch ngại ngùng: “Xin lỗi cậu.”
Triệu Tử Tường ở trên trời xoay một vòng rồi đáp xuống, móng vuốt vừa lớn vừa sắc lập tức cào vào mắt của con lợn rừng kia. Con lợn nhắm tịt mắt lại, nhưng phần da ở mí mắt hiển nhiên mỏng hơn ở những chỗ khác rất nhiều, cuối cùng vẫn bị móng vuốt của Triệu Tử Tường cào rách, phát ra tiếng gào rú đau đớn. Triệu Tử Tường tiếp tục kéo đổ con lợn rừng nặng hơn một tấn kia, đứng ở trên đầu nó, ấn đầu nó xuống đầm lầy. Nhưng con lợn rừng kia rất khỏe mạnh, trên đầu có một con kền kền lớn như thế mà nó dám chui ra từ trong đầm lầy, hung ác rung lắc cơ thể. Triệu Tử Tường không đứng vững, đành phải bay lên.
Móng vuốt của gã vừa rời khỏi con lợn rừng thì tiếng súng máy lập tức vang lên bên dưới gã, con lợn rừng kia dù da dày thịt béo cỡ nào cũng không thể chống lại được mỗi giây 120 phát bắn phá của súng máy, không đến hai giây đã bị bắn đến nổ đầu.
Đặng Tiêu hưng phấn cười ha ha: “Đậu má, khẩu súng này bá đạo ghê gớm.”
Trang Nghiêu chỉ vào một con lợn rừng lao đến phía A Bố: “Bên kia còn có một con, giết mau!” Cho dù thể tích của A Bố lớn hơn lợn rừng, nhưng nếu đôi bên va chạm thì bên thua tuyệt đối là A Bố do lợn rừng trời sinh giỏi chịu va đập hơn các loài động vật khác, nếu thêm đà chạy, chỉ sợ nó có thể hất tung A Bố lên.
Thành Thiên Bích bay đến bên này, một lưỡi đao gió chặt bỏ đầu nó. Hắn đã luyện chém thép hai tháng dưới sân huấn luyện ngầm, đối phó với lợn rừng tự nhiên không nói chơi, con lợn rừng lông dày kia cứ như vậy bị hắn chém thành hai nửa rõ ràng.
Thẩm Trường Trạch và Al cũng gia nhập hàng ngũ đại chiến lợn rừng, chịu đựng mùi tanh tưởi mà chúng tỏa ra mà lại gần đánh cận chiến với chúng.
Lần này, họ vừa phải chịu hạn chế địa hình, nhưng cũng chiếm được lợi ích địa hình, ít nhất đám lợn rừng này không linh hoạt nhanh nhẹn như trên bờ, cũng không thể chạy lấy đà. Chỉ có điều Lý Đạo Ái chống đỡ đất đai dưới chân họ hết sức vất vả, sắc mặt đã càng ngày càng tái nhợt.
Tùng Hạ là người rõ nhất tình hình của hắn, hô lớn: “Chúng ta mau mau rời khỏi chỗ này, năng lượng của Lý cảnh quan tiêu hao rất nhiều!”
Hoắc Bạch vừa nghe thấy câu này thì càng dùng hết toàn lực chạy về phía trước, gã cũng không dám va chạm chính diện với lợn rừng. May mà những người khác đã giúp họ quét sạch con đường phía trước, họ cứ như vậy băng rừng vượt núi xuyên qua bầy lợn rừng, đi tới bờ bên kia nơi chưa bị đầm lầy nấm tuyết khuếch tán đến.
Sau khi đặt chân xuống nền đất thật sự, họ bắt đầu vung chân chạy như điên, một hơi chạy 5 km, xác định đằng sau không có lợn rừng đuổi theo thì mới thở hổn hển ngừng lại.
A Bố mệt đến nỗi nằm sấp xuống đất, Tam Nhi cũng nằm thẳng cẳng. Vừa rồi đi xuyên qua đầm lầy không khỏi đã tiêu hao thể lực của họ, cách chạy phải vừa nhanh vừa cẩn thận lại càng khiến họ tâm lực tiều tụy.
Tùng Hạ nhảy xuống khỏi người A Bố, lòng còn sợ hãi nhìn về phía sau: “Đầm lầy vừa rồi rất bất thường, vì sao cây cối không bị ăn mòn? Vì sao trong đầm lầy bẩn thối ấy còn mọc ra nấm tuyết trắng tinh?”
Tam Nhi ủ rũ: “Có ma mới biết, trong khu rừng này thật là mỗi ngày một dạng, em vốn tưởng rằng mình rất hiểu nó, song lại phát hiện mỗi ngày nó đều biến đổi, căn bản em không theo kịp bước chân biến hóa của nó.”
Tùng Hạ an ủi: “Đừng nói như vậy, nếu không có cậu quen thuộc khu rừng khu rừng này, bọn anh sẽ phải mệt hơn nữa.”
Hoắc Bạch không nằm vật ra nghỉ ngơi giống như A Bố với Tam Nhi, mà trước tiên gã xem xét tình hình của Lý Đạo Ái, thấy Lý Đạo Ái sắc mặt tái nhợt, hô hấp chậm chạp, lo lắng nói: “Thống lĩnh? Anh không sao chứ, có phải năng lượng hao hết rồi không?”
Lý Đạo Ái nhìn Tùng Hạ: “May mà… vẫn còn.”
Tùng Hạ cũng bình tĩnh nhìn hắn một cái, Lý Đạo Ái là người thông minh, người thông minh không cần phải nói thẳng, cậu biết Lý Đạo Ái sẽ giữ bí mật, bởi vì bây giờ cậu còn đang thầm lặng vận chuyển năng lượng qua cho Lý Đạo Ái, có chuyện tốt trước mắt, cần gì phải làm chân tướng rối rắm.
Lúc này có thể vượt qua đầm lầy may mà nhờ có Lý Đạo Ái, nếu không họ chỉ có thể gặp lợn rừng trên mặt đất, mạo hiểm khả năng bị lợn rừng húc mà tiến vào đầm lầy, đến một cuộc ác chiến.
Tùng Hạ bổ sung hơn nửa năng lượng cho Lý Đạo Ái, lại chữa trị vết thương cho nhóm Triệu Tử Tường, tuy đều là vết thương nhỏ nhưng ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến hành động.
Trang Nghiêu có chút đáng tiếc nói: “Tôi muốn mang một ít nấm tuyết về nghiên cứu quá, có vẻ nó rất thú vị.”
“Nấm tuyết á.” Đặng Tiêu cười nói: “Anh có cầm này!”
Trang Nghiêu kinh ngạc: “Anh cầm? Lúc nào?”
“Lúc Thành ca nổ lợn rừng, chỗ anh chạy tới vừa vặn có một cây, anh thuận tay nhét vào trong bao, mùi hè ăn canh tuyết lê nấm tuyết giải nhiệt, nấm tuyết lại đẹp thế này, nhất định ăn ngon.” Đặng Tiêu nói xong liền móc từ trong hộp đựng súng máy ra cây nấm tuyết, đắc ý khoe khoang: “Mọi người xem…”
Ai nấy mở mắt trừng trừng, Trang Nghiêu nói: “Mau ném xuống!”
Đặng Tiêu cau mày, quay đầu vừa thấy, nhất thời sợ ngây người, bông nấm tuyết vốn trắng tinh như tuyết không biết từ lúc nào đã biến thành màu đỏ như máu! Đóa nấm tuyết kia tầng tầng lớp lớp, mềm mại tươi đẹp, trông rất bắt mắt, có điều nhìn kiểu gì cũng không giống thứ tốt.
Đặng Tiêu phủi tay liền muốn ném nó xuống, sau đó đóa nấm tuyết kia đột nhiên giãn ra tất cả cánh hoa, sau đó co lại mãnh liệt, một đóa nấm tuyết lớn như cái chậu rửa mặt trong nháy mắt đã bao bọc cánh tay Đặng Tiêu. Đóa hoa đỏ tươi như máu kia như thể đã chui vào trong làn da của cậu, khiến toàn bộ cánh tay cậu đột nhiên biến thành màu đỏ. Đặng Tiêu hoảng sợ la to: “Đờ mờ, cái thứ gì thế này!”
Biến cố xảy ra rất đột ngột khiến tất cả mọi người phải sửng sốt. Thẩm Trường Trạch lao đến, một bàn tay biến thành móng vuốt phủ đầy vảy của Long Huyết nhân, tóm lấy cánh tay Đặng Tiêu, gạt nấm tuyết xuống, nhưng hắn chỉ có thể bứt được mấy lớp hoa mỏng manh. Khi những cánh hoa mềm như thạch này rơi xuống đất, đất đai lập tức phát ra âm thanh xèo xèo, miếng đất kia nhanh chóng biến thành màu đỏ sậm. Thẩm Trường Trạch nhìn tay mình, làn da cũng bị ăn mòn rớt đi một ít, may mà không nghiêm trọng, nhưng Đặng Tiêu thế này rất phiền toái. Đóa nấm tuyết giống như có sinh mệnh, đang dùng tốc độ lấy mắt thường có thể trông thấy được hòa tan vào cánh tay Đặng Tiêu, căn bản không thể ngăn cản.
Mọi người vây quanh Đặng Tiêu, nhất thời có chút không biết làm sao.
Trang Nghiêu quyết định thật nhanh, bình tĩnh nói: “Chặt tay đi.”
Nét mặt Đặng Tiêu lập tức vặn vẹo: “A a a đừngggg!”
“Chặt!”
Thành Thiên Bích đi tới bên cạnh Đặng Tiêu, vỗ vỗ bờ vai cậu: “Chịu đựng, sẽ hơi đau một chút.”
“Chờ một chút!”
Tiếng này không phải của Đặng Tiêu, mà là Tùng Hạ.
Thủy Thiên Thừa: Một lần tham ăn tạo thành thảm án. ╮(╯╰)╭