Thông Ma nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên nói: “Ta nhận ra ngươi.”
Đặng Tiêu hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Tùng Hạ: “Tùng ca, mau cứu em với.”
Tùng Hạ có chút nôn nóng nhìn nấm tuyết không ngừng mọc leo lên cánh tay Đặng Tiêu: “Cậu mất hơn một tháng tinh lực để tiến hóa ngược ra độc tố thần kinh, đến nay không có tiến triển gì ư?”
“Có, độc chết người thường không thành vấn đề.”
Tùng Hạ hít một hơi thật sâu: “Anh sẽ đưa năng lượng vào tuyến độc của cậu, giúp cậu phân bố được nhiều độc tố hơn. Cậu thử xem có thể dùng độc tố trong người đánh lui đám nấm tuyết này không. Nếu thành công thì tuyến độc của cậu nhất định sẽ tiến hóa càng phát triển, nếu thất bại thì trước khi nấm tuyết nuốt chửng toàn bộ cánh tay cậu thì chặt nó đi.”
Đặng Tiêu cắn răng nói: “Để em thử xem.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Ý này không tồi.” Nó lấy ra sổ ghi chép mà lúc nào cũng mang theo trong người, chuẩn bị tốt để ghi lại.
Tùng Hạ chuyển hóa năng lượng Cambri thành năng lượng Thủy, đưa vào cơ thể Đặng Tiêu, sau khi tìm được một tuyến độc dưới nách cậu ta, cậu đổ năng lượng vào đó. Nội tế bào trong tuyến độc lập tức tăng tốc phân tách, không ngừng sản xuất ra kịch độc thần kinh, Đặng Tiêu khống chế độc tố tràn xuống từ cánh tay mình, cho đến lúc bắt gặp nấm tuyết đỏ tươi như máu kia.
Đặng Tiêu cảm thấy cánh tay truyền đến cơn đau kịch liệt, cậu có ảo giác ngay giây sau thôi cánh tay mình sẽ nổ tung. Cậu nghiến răng, ra sức dồn độc tố xuống dưới, đau thế nào thì cũng kém cơn đau chặt tay rồi lại ép nó mọc lại.
Sau khi tiếp xúc với độc tố, bông nấm tuyết bắt đầu điên cuồng phản kích, ra sức giãy giụa trên cánh tay Đặng Tiêu, mang đến cho cậu đau đớn vô cùng, cậu không nhịn được rống lớn một tiếng: “A đau quá!”
Thành Thiên Bích vỗ vỗ bờ vai cậu: “Chịu đựng, nếu không…” Nói xong đưa tay ra dấu trên cánh tay cậu, khiến Đặng Tiêu sợ tới mức lập tức hồi phục tinh thần.
Tùng Hạ vội la lên: “Tiểu Đặng, cậu chú ý tập trung một chút!”
Đau đớn và khủng hoảng thúc đẩy Đặng Tiêu ra sức chế tạo độc tố, trình độ phân bố độc tố trong cơ thể đã tăng cường gấp 3 lần so với bình thường, lượng độc tố này đã đủ để trở thành một trong những sức tấn công mạnh nhất. Dưới sự liên thủ và cố gắng của Tùng Hạ và Đặng Tiêu, rốt cuộc nấm tuyết đã bị buộc phải lui bước, từ từ bị ép phải rời khỏi cơ thể Đặng Tiêu, những miếng thịt nấm tuyết như những miếng thạch như thể hoảng sợ, dần dần tách khỏi cánh tay Đặng Tiêu, rơi xuống đất, bị ngọn lửa của Thẩm Trường Trạch thiêu rụi sạch sẽ.
Thấy màu sắc trên cánh tay Đặng Tiêu dần dần trở về bình thường, tất cả mọi người đều thở phào, Đặng Tiêu lại càng như được đại xá, không bị chặt tay nữa, thiếu chút nữa vui mừng đến bật khóc.
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Sau này cậu từng tự tiện chạm vào những thứ chưa biết, xem cậu gây chuyện kìa.”
Đặng Tiêu buồn bực bĩu môi.
Trang Nghiêu nói: “Cũng coi như trong họa có phúc, trình độ độc tố trong cơ thể anh có được nâng cao không?”
“Có, vài tuyến độc đều phân bố rất nhiều độc tố.”
“Tốt, tiến trình tiến hóa ngược của anh lại tiến thêm một bước.” Trang Nghiêu đi qua: “Thè lưỡi ra tôi coi xem.”
Đặng Tiêu thè cái lưỡi màu hồng nhạt.
Trang Nghiêu trừng: “Anh bị ngơ à, ai muốn xem lưỡi con người của anh!”
Cái lưỡi Đặng Tiêu thè ra cứng đờ bên ngoài, ấm ức rụt về, một lát sau, từ miệng vươn ra một cái lưỡi dài như lưỡi rắn. Cái lưỡi kia có màu xanh tím, dài ít nhất 15 cm. Trang Nghiêu từ trong bao mang theo người lấy ra một dụng cụ trong suốt, cầm ra một cái tăm bông nhanh chóng cạo qua bựa lưỡi của cậu, rồi cất dụng cụ đi: “Được rồi, rụt về đi.”
Cái lưỡi kia xẹt một tiếng trở về trong miệng, Đặng Tiêu nở nụ cười.
Trang Nghiêu mắt trợn trắng: “Cười cái con khỉ, anh thiếu chút nữa là mất cánh tay.”
Đặng Tiêu nhìn thoáng qua nấm tuyết đã bị đốt ở dưới đất, nét mặt có chút tiếc nuối.
Lý Đạo Ái cách không tóm lấy, bùn đất phía dưới nấm tuyết như thể bị thứ gì hút lên, bay lên tay Lý Đạo Ái, hắn dùng ngón tay nhéo nhéo bùn đất này, sau đó ném xuống đất, mọi người thấy lòng bàn tay hắn đã hơi bị trầy da: “Miếng đất này đã bị nấm tuyết ăn mòn, chỉ sợ thêm một thời gian nữa, nơi này cũng sẽ biến thành đầm lầy.”
Thành Thiên Bích ngồi xổm xuống quan sát, quả nhiên đã có một mảnh đất nhỏ biến thành màu đỏ sậm, nói không chừng cái đầm lầy lớn lúc nãy trước kia cũng đã bắt đầu như vậy.
Trang Nghiêu đào lên chút đất và miếng nấm tuyết chưa bị đốt trụi hoàn toàn bỏ vào dụng cụ: “Thứ tốt, không biết rốt cuộc thì đống nấm tuyết này muốn làm gì, nhưng nó có thể dung nhập vào trong cơ thể con người, khi nào về nghiên cứu xem sao.”
Tam Nhi nhìn sắc trời: “Tiếp tục đi thôi, chúng ta đã rất gần cây thông rồi, đi thêm mấy cây nữa là có thể… chậc, nhìn thấy nó.”
Thành Thiên Bích hỏi: “Còn có khả năng gặp phải thứ gì không?”
“Khó mà nói, cái gì cũng có khả năng.”
Lý Đạo Ái nói: “Đi thôi, trước khi trời tối nhất định phải nhìn thấy Thông Ma.”
Mọi người lại chuẩn bị xuất phát, lúc này, họ đi rất nhanh, chỉ cách Thông Ma hơn mười cây số, chỉ cần có thể một hơi đi tới gần Thông Ma là họ sẽ tạm thời an toàn.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, sau khi đi được 6, 7 km, họ đã đụng phải một bầy khỉ. Bầy khỉ này rất lớn, đu qua đu lại giữa những cành cây thô chắc, lớn tiếng kêu gào về phía họ, dáng vẻ nhe răng nhe miệng rất là hung ác.
Thành Thiên Bích hô: “Đừng để ý đến chúng, toàn tốc đi tới.”
Một con khỉ từ cành cây phóng tới đây, giương nanh múa vuốt ập về phía Trang Nghiêu trên đầu A Bố. Con khỉ kia còn chưa chạm vào được Trang Nghiêu thì một chân của A Bố đã hất nó bay ra ngoài, đồng thời lớn tiếng gầm rú về phía bầy khỉ.
A Bố có âm thanh rất lớn, bầy khỉ cũng không cam tâm yếu thế, kêu càng vang, nhưng không có con nào xông lên. Chúng chỉ nhảy tới nhảy lui thoăn thoắt giữa cây cối, bám chặt quanh họ, tốc độ rất nhanh, nhất thời không thể cắt đuôi chúng.
Đột nhiên, một thứ gì đó màu đen bị ném về phía đầu A Bố, A Bố không chút suy nghĩ liền giơ chân chặn lại. Mọi người nhìn kỹ, là một quả thông lớn như thùng nước do một con khỉ ném tới.
Bầy khỉ hưng phấn kêu gào liên tiếp, từng quả thông một bị ném về phía họ, quả nhỏ cũng to như trái bóng rổ, quả lớn như quả bóng tập thể hình [199].
[199] Quả bóng tập thể hình:
Bầy khỉ này đông con, lại đứng một chỗ ném quả thông, mọi người có chút không ứng phó nổi, hơn nữa quả thông rất nặng, cho dù đã chém thành hai nửa ở không trung nhưng nó vẫn còn quán tính lao về phía trước, dùng đạn đối phó với chúng cũng không được, đã có mấy người bị ném trúng.
“Mẹ, cái đám khỉ này!” Liễu Phong Vũ cầm súng bắn nước bắn vào bầy khỉ, nhưng cây cối rậm rạp, bầy khỉ tốc độ lại nhanh, hắn bắn hồi lâu mà không bắn tới chúng, chúng lại còn ra sức nhăn mặt, hoa chân múa tay thị uy khiến Liễu Phong Vũ nổi giận đùng đùng.
Đặng Tiêu nhấc súng máy, tức giận bắn vào bầy khỉ kia, cách tấn công xả đạn hàng loạt của súng máy rốt cuộc đã phát huy được một chút tác dụng, có mấy con khỉ bị bắn trúng, tru lên rồi rớt xuống từ ngọn cây rất cao.
Khả năng của Thành Thiên Bích để đối phó với bầy khỉ này vẫn rất có ưu thế, nhưng có mấy con khỉ đứng trên cái cây rất cao, vượt qua phạm vi tấn công của hắn, có điều đối với những con tiếp xúc gần với họ, hắn gần như đao nào cũng chuẩn.
Mũi tên của Đường Nhạn Khâu lúc này phát huy lợi thế tấn công lớn nhất, bắn đến nỗi khiến bầy khỉ phải vội vàng trốn sau mặt cây.
Thẩm Trường Trạch dứt khoát bay lên không trung, ném những quả cầu lửa vào bầy khỉ.
Al và Triệu Tử Tường bay vào trong rừng cây, tóm những con khỉ rồi ném xuống đất.
Một con khỉ lớn ôm lấy một quả thông khổng lồ, hung hăng ném vào Hoắc Bạch.
Lý Đạo Ái vung tay, bùn đất dưới đất vọt lên cao hai mét, dựng thẳng một bức tường rắn chắc bằng đất ở giữa không trung, chặn quả thông kia lại.
Cho dù lọt vào ổ tấn công của bầy khỉ nhưng tốc độ của họ cũng không chậm đi bao nhiêu, cố chấp chạy về phía trước.
Một cái bóng lớn màu đen lại một lần nữa bị ném về phía A Bố, A Bố phát ra tiếng kêu phẫn nộ, lại giơ một chân chụp về cái bóng đen kia, Tùng Hạ cảm nhận được một dao động năng lượng dị thường từ trong cái bóng đen đó, lập tức cường hóa thị lực, trừng lớn mắt nhìn, lập tức hô: “A Bố, đừng—”
Nhưng đã chậm, một chân của A Bố đã chụp nát cái bóng đen kia, nhất thời, một đàn ong vò vẽ lớn như một ngón tay ong ong bay ra.
Bầy khỉ này ném tổ ong vò vẽ vào họ!
Ong vò vẽ hung hãn không sợ chết tấn công họ, nhất là A Bố đã một chân chụp nát tổ của chúng. Tùng Hạ ấn Trang Nghiêu xuống dưới mình, dùng quần áo ôm lấy đầu, nằm trên người A Bố không dám nhúc nhích. Cậu biết mình không có khả năng đối phó với tổ ong này, chỉ có thể cầu nguyện những người khác mau xử lý chúng.
Đặng Tiêu chửi to: “Cái đám khỉ này thật mẹ nó thiếu đạo đức!”
Khi một đàn ong vò vẽ bay về phía Tùng Hạ, Liễu Phong Vũ chạy tới trên cổ A Bố, duỗi tay, cánh tay biến thành đóa hoa đỏ tươi khổng lồ ập vào đàn ong như một mặt tường, đuôi chích độc của ong vò vẽ lần lượt cắm vào đóa hoa của Liễu Phong Vũ, quả thật như Bồ Tát Đất qua sông, trong nháy mắt đã bị dịch tiêu hóa ăn sạch.
Thẩm Trường Trạch bay đến trên người A Bố, phun lửa vào đàn ong, lập tức thiêu cháy không ít con.
May mà đàn ong vò vẽ này bất luận là hình dáng hay là số lượng cũng chỉ là loại bình thường, nhanh chóng bị họ tiêu diệt sạch sẽ. Bầy khỉ cũng tử thương nghiêm trọng, dần dần liền bỏ chạy ra bốn phía.
Gương mặt A Bố bị ong chích vài cái, chỗ miệng rõ ràng sưng lên, vừa chạy vừa cọ miệng vào ngực, thoạt nhìn vừa buồn cười vừa đáng thương.
Cho dù lại một nguy hiểm qua đi, nhưng trong lòng mỗi người đều nghẹn một đống căm giận, cực kỳ muốn chửi mẹ nó: Từ khi họ bước chân vào khu rừng quỷ quái này thì liên lục lọt vào các ổ tấn công và gây rối, tuy đều không đủ để tạo thành uy hiếp trí mạng, nhưng lần nào cũng có người bị thương, hơn nữa làm chậm tốc độ của họ một cách nghiêm trọng. Họ càng tới gần cây thông thì lại càng lo lắng trở ngại vẫn chưa chấm dứt, mà mọi người trải qua vài lần chiến đấu thì đều đã mỏi mệt không chịu nổi.
“Phía trước chính là Thông Ma!” Tam Nhi đột nhiên hô lớn.
Mọi người nhìn về phía trước, một nơi rất xa xuất hiện một bức tường không nhìn thấy giới hạn. Sau khi họ chính thức tiến vào khu rừng thì không nhìn thấy Thông Ma do cây cối rất cao nên đã che hết bầu trời trên đầu họ, mà lại một lần nữa nhìn thấy Thông Ma là vì khoảng cách giữa họ đã rất gần, gần đến nỗi có thể trực tiếp nhìn thấy thân thể Thông Ma với đường kính gần hai km kia.
Trái tim Tùng Hạ đập lên kinh hoàng, Thông Ma ở phía trước, cách họ không xa, họ sẽ gặp phải chuyện gì? Họ có thể thương lượng với Thông Ma không? Có thể sống mà rời khỏi khu rừng này không?
Ba con động vật dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, Hoắc Bạch dẫn đầu làm gương, dùng tốc độ hơn 200 km phóng về phía Thông Ma, tốc độ nhanh đến nỗi giống như một tia chớp màu vàng.
Vài phút sau, họ đã tiến vào khu vực quanh Thông Ma bán kính 500 mét, nơi này quả nhiên như lời Tam Nhi đã nói, không có một cái cây cao nào, trên mảnh đất đen phì nhiêu chỉ mọc lớp cỏ dại rất nhỏ chỉ dài như cái móng tay, xem ra tất cả dinh dưỡng đều đã bị Thông Ma hấp thụ.
Trước mắt họ là một bức tường kín đáo màu nâu, ngẩng đầu lên không nhìn thấy đỉnh, trái phải không nhìn thấy giới hạn, khổng lồ đến mức khiến người ta khó lòng tưởng tượng, giống như đây chính là điểm cuối của trời đất.
Họ chậm rãi đi qua, Tam Nhi vô thức hạ thấp giọng nói: “Diện tích bao phủ mặt đất của loại cỏ lùn này rõ ràng đã được mở rộng hơn hồi trước lúc em đến.”
Trang Nghiêu nói: “Phải, Thông Ma không ngừng khuếch tán thế lực của nó.”
Khu vực này quả nhiên rất tĩnh lặng, tĩnh lặng như một công viên có thể an tâm ăn uống dã ngoại, nhưng trong lòng ai nấy đều rõ, nơi này nguy hiểm bốn bề.
Họ càng chạy càng gần, rốt cuộc đã đi tới trước mặt Thông Ma. Ngửa đầu nhìn lên, thân cây cao ngất trong mây, nguy nga khổng lồ, khiến lòng người sinh kính sợ, họ lại một lần nữa bị rung động bởi cái cây thần kỳ này.
Mỗi người đều cảm giác thấy Thông Ma đang phát ra năng lượng khổng lồ, nguồn năng lượng này vượt qua mấy lần bất cứ sinh vật nào mà họ từng gặp, mạnh đến mức khiến họ phải chịu áp lực gấp bội.
Tam Nhi nằm sấp xuống đất, khẽ nói: “Em đưa mọi người…” Lời kế tiếp muốn nói lại thôi.
Tùng Hạ nhìn về phía cậu: “Tam Nhi, cậu làm sao vậy?”
Tam Nhi cười khổ: “Chỉ là thấy hơi sợ hãi. Thật ra khi quyết định dẫn đường cho mọi người, em đã chuẩn bị tâm lý không thể quay về. Thôn làng nhà em đời đời đều sống ở dãy Tiểu Hưng An, nếu Thông Ma tiếp tục khuếch tán, không đến nửa năm, chúng em đều sẽ không có nhà để về. Cho nên, em ôm quyết tâm chắc chắc phải chết, hy vọng mọi người thật sự có thể ngăn cản nó.”
Đặng Tiêu ngẩng đầu nhìn cây thông khổng lồ, lẩm bẩm: “Ngăn cản nó…?”
Ngăn cản nó như thế nào? Trong lòng mỗi người đều có câu hỏi tương tự. Đối mặt với sinh mệnh siêu cấp, họ nhỏ bé đến thế.
Trang Nghiêu nói: “Có người đang nhìn chúng ta, các anh có cảm giác thấy không?”
Được Trang Nghiêu nhắc nhở, mọi người cẩn thận cảm giác, quả nhiên cảm giác như có một người đang âm thầm nhìn chăm chú vào mình.
Trang Nghiêu ngẩng đầu, cất cao giọng nói: “Tùng Thụ tiên sinh, chúng tôi đến từ viện khoa học quốc gia Bắc Kinh, đại diện cho quốc gia và quân đội, muốn đối thoại với ngài. Ngài nhìn thấy chúng tôi chứ?”
Giọng nói non nớt của Trang Nghiêu trong khu rừng rậm rạp tạo nên tiếng vang lan tỏa, ngoại trừ thứ đó ra thì không có âm thanh nào khác, nơi này im ắng đến đáng sợ.
Đợi một lát, thấy không có tiếng đáp lại, Trang Nghiêu tiếp tục hô: “Tùng Thụ tiên sinh, ngài từng lên tiếng khi chúng tôi phái máy bay trinh sát đến, chuyện này chứng minh ngài có khả năng nói chuyện, vì sao lúc này lại không muốn nói chuyện với chúng tôi?”
“Chúng tôi muốn biết mục đích ngài chọn cắm rễ và sinh trưởng ở đây. Sự tồn tại của ngài đã tạo thành ảnh hưởng khổng lồ đến người bản địa và sinh thái. Nếu ngài tiếp tục khuếch trương không có chừng mực, đối với ngài cũng chưa chắc đã là chuyện tốt. Bây giờ xin ngài hãy thử nói chuyện với chúng tôi.”
Trang Nghiêu quyết không từ bỏ ý định, tiếp tục gân cổ nói với không khí, sóng điện não của nó có thể cảm giác được dao động sóng điện não của sinh vật khác. Nó biết nơi này ngoại trừ họ ra thì còn có một sóng điện não đang hoạt động. Nguồn sóng điện não khổng lồ kia thuộc về Thông Ma. Trang Nghiêu vừa kêu gọi vừa phân tích sóng điện não của Thông Ma, phát hiện thần kinh thính giác của nó đang phát ra tín hiệu tiếp thu mỏng manh. Quả nhiên Thông Ma đang nghe nó nói, chỉ là không đáp lại mà thôi.
Trang Nghiêu dứt khoát đặt mông xuống đất, cất giọng hát, nó hát bài “Trên mảnh ruộng hi vọng [200]”.
[200] Trên mảnh ruộng hi vọng: Tác giả Trần Hiểu Quang, một bài hát ca tụng sức sống với diện mạo mới của nông thôn TQ dưới chế độ cải cách toàn diện, thay đổi từng ngày, do “đệ nhất phu nhân” Bành Lệ Viện biểu diễn, ca khúc nổi tiếng khắp TQ từ những năm 80 của thế kỉ 20.
Mọi người không nói gì nhìn nó, Trang Nghiêu trừng mắt liếc họ: “Hát với tôi đi.”
Đường Nhạn Khâu dở khóc dở cười: “Vì sao? Làm thế có hữu dụng không, căn bản là nó không nghe thấy.”
“Nghe thấy, thần kinh thính giác của nó đang phát ra tín hiệu tiếp thu, rất yếu ớt. Sóng điện não của nó rất kỳ quái, thần kinh năm giác quan cách nhau rất xa, ví dụ như lúc này thần kinh thị giác cách chúng ta rất gần, song thần kinh thính giác lại cách chúng ta rất xa, chuyện này có lẽ liên quan đến thể tích của nó, nhưng có thể thần kinh năm giác quan của nó bị chính nó điều khiển. Ví dụ như lúc này thị lực đang làm việc, đầu óc đang ngủ, cho nên thính giác cũng ngủ theo, chúng ta đánh thức nó dậy.”
“Đánh thức? Thế thì dễ rồi.” Hoắc Bạch không kiên nhẫn đứng lên, hít sâu một hơi.
Tất cả mọi người bịt kín lỗ tai, Trang Nghiêu nói: “Đừng, như vậy rất…”
Nó còn chưa nói hết câu, Hoắc Bạch đã ngẩng cổ, phát ra một tiếng sư tử rống vang vọng đến tận chân trời. Tiếng gầm rú này hòa với một tấm cách âm thiên nhiên tạo thành từ rừng cây bốn phía đã tạo ra tiếng vang khổng lồ. Tiếng sư tử rống nhất thời vang vọng toàn bộ khu rừng, làm kinh hãi toàn bộ động vật.
Sau khi tiếng vọng bay đi, tất cả mọi người đều đề phòng nhìn Thông Ma. Nếu thật sự giống như Trang Nghiêu đã nói thì cái cây tổ tông này đang ngủ, Hoắc Bạch gân cổ rống lên đánh thức người ta, tổ tông một khi mất hứng, một triệu lá thông như cơn mưa vãi ra, không phải họ sẽ lập tức biến thành cái rây hay sao.
Đợi chừng nửa phút, Thông Ma không có bất cứ phản ứng nào.
Tùng Hạ chớp mắt: “Vô… vô dụng à?”
“Hình như…”
Nét mặt Trang Nghiêu trở nên nặng nề: “Không, thần kinh thính giác phát ra bước sóng khá mạnh.”
Trong lòng mọi người đều bắt đầu bồn chồn, không biết thứ đang chờ họ sẽ là cái gì.
“Ồn quá.” Một giọng nói trầm thấp hùng hồn đột nhiên vang lên, giọng nói kia vang vọng ba lượt, dư âm không ngừng.
Mọi người sợ tới mức lui về phía sau một bước, ngay cả A Bố cũng cảm giác được không khí căng thẳng kia, nằm sấp bất động dưới đất.
“Ồn quá.” Giọng nói kia lại lên tiếng, hơn nữa bắt đầu tự hỏi tự đáp: “Ăn luôn nhé, ăn luôn à?”
Tùng Hạ nuốt nước miếng một cái, sợ tới mức bắp chân hơi nhũn ra, ăn luôn… cái gì?
“Không ăn được à? Vì sao? Trẻ con? Trẻ con thì không ăn được à? Con người thật phiền phức.” Giọng nói kia thở dài.
Trang Nghiêu hít một hơi thật sâu, âm lượng vô thức hạ xuống tám độ so với lúc trước, dè dặt nói: “Tùng Thụ tiên sinh, ngài có nhìn thấy chúng tôi không?”
Thành thật mà nói thì tất cả mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Trang Nghiêu dùng thái độ cung kính như vậy nói chuyện với người… không, là với bất cứ thứ gì. Quả nhiên người thông minh thì đều thức thời.
“Ngươi đang nói chuyện với ta ư? Vì sao ta lại phải nói chuyện với ngươi?”
“Nếu ngài có khả năng ngôn ngữ mà lại không nói lời nào, không phải rất đáng tiếc hay sao?”
“Vì sao lại đáng tiếc? Ta không cần nói chuyện với con người. Sao ta lại nói chuyện với ngươi? Chi bằng ăn luôn đi, tuy không có dinh dưỡng, nhưng ầm ĩ quá. Vì sao ngươi cứ không để ta ăn?”
Trên trán Trang Nghiêu toát ra mồ hôi lạnh: “Tùng Thụ tiên sinh, ngài đang nói chuyện với ai vậy?”
“Không phải với ngươi hay sao?”
Tất cả mọi người đều hết sức 囧. Họ đã tưởng tượng vô số tình cảnh khi tiếp xúc trực diện với Thông Ma, không chỗ nào là không nguy hiểm trùng trùng, tràn ngập bóng ma chết chóc. Tuy lúc này họ cũng còn lâu mới thoát khỏi uy hiếp tử vong, nhưng có phải cây thông này quá khó hiểu rồi không? Như một người tâm thần phân liệt vậy.
Tùng Hạ nhỏ giọng: “Có phải ý thức con người của nó vẫn chưa biến mất không?”
Trang Nghiêu gật đầu: “Có khả năng.”
“Ý thức con người? Ta không phải con người, tuy sau khi ta ăn một con người, hắn cứ nói chuyện trong đầu ta, ồn quá.” Lời còn chưa dứt, trên thân cây Thông Ma chậm rãi hiện ra một mặt người khổng lồ, khuôn mặt kia chậm rãi phồng ra từ trên thân cây, cuối cùng hình thành một gương mặt bằng gỗ rõ ràng. Đó là một người đàn ông tuổi chừng 30, nhưng còn rất anh tuấn. Thông Ma cúi đầu nhìn họ.
Mọi người căng thẳng nhìn hắn.
“Ơ kìa?” Khuôn mặt đột nhiên làm ra một nét mặt nghi hoặc, ánh mắt dừng lại trên người Tùng Hạ.
Tùng Hạ sợ tới mức tim đập nhảy nhót.
Khuôn mặt kia đột nhiên vươn một cành cây thô chắc từ phía sau ra về hướng Tùng Hạ.
Thành Thiên Bích trừng mắt, một bước xông lên, muốn chắn trước mặt Tùng Hạ, Trang Nghiêu nhéo hắn, cho hắn một ánh mắt. Thành Thiên Bích cau mày, nắm tay siết chặt.
Gương mặt bằng gỗ có đường kính hơn 4 mét kia xán đến trước mặt Tùng Hạ rồi mới dừng lại, mí mắt có vẻ rất dày nhẹ nhàng chớp chớp, đôi mắt không có con ngươi nhìn chằm chằm Tùng Hạ. Tùng Hạ miễn cưỡng chịu đựng xúc động ngã phệt xuống đất, run rẩy nhìn Thông Ma, một cử động nhỏ cũng không dám.
Thông Ma nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên nói: “Ta nhận ra ngươi.”
“Hả? Ngài… ngài nhận ra tôi?”
“Ngươi thường xuyên đổ nước với lá trà lên người ta.”
“A… Đó là… tưới… tưới nước, bón phân cho ngài.”
Thông Ma nhíu nhíu mày, suy nghĩ một hồi: “Không đúng, các ngươi là lười đi WC, đổ nước và trà để qua đêm vào đất của ta.”
“Không phải! Tuyệt đối không phải!” Tùng Hạ cuống đến độ thiếu chút nữa cắn vào lưỡi: “Đều là nước trà mới pha cả, là vì khiến ngài càng khỏe mạnh nên mới đổ, thật đó.”
Thông Ma lại suy nghĩ. Một lát sau, hình như nó nhớ ra chuyện gì đó: “A, quả thật là ngươi từng tưới nước cho ta, còn tỉa lại cành.”
Tùng Hạ ra sức gật đầu.
“Ngươi tới đây làm gì? Ta không về cái gì đó gọi là chậu hoa kia đâu.”
Tùng Hạ nói: “Tôi không phải đến bảo ngài trở về chậu hoa.”
“Ồ, những người khác đâu? Có một người đàn bà mặc rất ít vải, có một người đàn ông giọng rất lớn, có một tên mập trọc đầu, sao chỉ có ngươi ở đây?”
Tùng Hạ không ngờ Thông Ma cũng có trí nhớ, còn có thể nhớ rõ nhiều người trong công ty như vậy, đây là chuyện cậu tuyệt đối chưa từng nghĩ tới. Cậu dè dặt nói: “Họ đều ở nhà.”
“Ồ.” Thông Ma thu mặt về, nhắm hai mắt lại, lại lẩm bẩm: “Đừng ồn, đừng ồn.”
Trang Nghiêu hỏi: “Ngài ăn luôn người sống trong đầu ngài rồi sao?”
Thông Ma đáp: “Đôi khi… hắn cứ suy nghĩ chuyện của con người, thật phiền.” Nó mở mắt: “Các ngươi có mang theo thức ăn của con người không?”
“Có, có mang.”
“Cho ta.”
Trang Nghiêu nói: “Khi hắn muốn ăn thức ăn con người, ngài cũng muốn ăn, phải không?”
Thông Ma nhíu mày: “Ngươi ồn quá.”
Đặng Tiêu tháo một túi thịt khô từ trên lưng A Bố: “Ngài muốn ăn như thế nào?”
“Ném xuống đất.”
Đặng Tiêu do dự một chút, vẫn ném tất cả thịt khô xuống đất.
Miếng đất kia từ từ lún xuống, từ dưới lòng đất vươn ra một nhánh cây khô hình bàn tay nắm lấy vài cân thịt khô, sau đó nhanh chóng kéo vào lòng đất, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mọi người âm thầm kinh hãi. Dưới lòng đất này tất cả đều là gốc rễ của Thông Ma, không chỉ trên trời không an toàn mà dưới đất cũng đều là cạm bẫy, Thông Ma muốn giết bọn họ, quả thực là dễ dàng.
Thông Ma trầm mặc một hồi, lẩm bẩm: “Rốt cuộc đã hết ồn.” Nó mở mắt, nhìn mọi người: “Con người, nói mục đích các ngươi xuất hiện trong lãnh địa của ta.”
Trang Nghiêu hít một hơi thật sâu, cho dù Thông Ma không biểu hiện ý đồ tấn công, nhưng trái tim của họ vẫn còn treo ở cổ họng, tiếp theo mỗi một câu nó nói ra đều phải vô cùng thận trọng.