Trang Nghiêu nhìn cậu một cái, vẻ mặt đột nhiên có chút quái lạ, nửa ngày mới lầm rầm được một câu: “Cám ơn anh.”
Cuối cùng thì hai người trở về tay không, bị Trang Nghiêu châm chọc một hồi. Nhưng khi nghe họ nói tốc độ sinh sản của chuột cũng có biến hóa rõ ràng, khuôn mặt nhỏ của Trang Nghiêu càng tỏ vẻ nghiêm túc.
Tùng Hạ có chút ngại ngùng: “Hay là chúng tôi lại đi tìm cái gì đó, không thì A Bố ăn cái gì.”
“Tôi đã mua trước cho nó hai tấn thức ăn cho mèo, nhưng không còn lại bao nhiêu, trong kho lạnh dưới mặt đất, mấy người giúp tôi mang 30 cân lên cho nó.”
Tùng Hạ trố mắt đứng nhìn: “Biệt thự này của cậu rốt cuộc lớn bao nhiêu vậy? Cậu mất bao nhiêu thời gian xây nó?”
“Từ năm bảy tuổi tôi đã bắt đầu cải tạo nó, vốn muốn tạo ra một khu vực nghiên cứu cỡ lớn phù hợp với yêu cầu của tôi, kết quả rất nhiều ý định của tôi còn chưa kịp thực hiện thì đã tận thế, hơn một trăm mẫu đất bên cạnh đều mua phí.” Trang Nghiêu lắc đầu, dáng vẻ thất vọng.
Ba người lại càng hiếu kỳ về thân phận của Trang Nghiêu, rốt cuộc là ai nuôi dưỡng được đứa trẻ như vậy, không chỉ có chỉ số thông minh cực kỳ cao, hơn nữa hình như có rất nhiều tiền. Quan trọng nhất, dường như hoàn toàn không có ai quản nó.
Trang Nghiêu nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn họ: “Mấy người đang đoán thân thế của tôi phải không? Bằng trí tuệ của mấy người, đừng uổng phí sức lực, tôi sẽ không cho mấy người biết đâu.”
Ba người theo nó xuống kho lạnh ngầm dưới đất, nơi này vốn là nơi để Trang Nghiêu dự trữ một ít gạo và lương khô, còn có thức ăn cho mèo chất đống nửa mặt tường.
Trang Nghiêu thở dài: “Lúc đầu A Bố không ăn quen thịt tươi, chỉ ăn được thức ăn cho mèo, sau đó thức ăn thiếu, tôi đành phải ép nó ra ngoài tìm thức ăn, bây giờ nếu phải đi, để nó ăn nhiều một chút, ăn hết rồi thì không còn nữa.”
Trên thế giới này sợ rằng sẽ chẳng có ai sản xuất thứ vô giá trị như thức ăn cho mèo này nữa.
Ba người, mỗi người khiêng một túi thức ăn mèo nặng năm kg, mang đến trước mặt A Bố.
Thành Thiên Bích vung tay lên, túi thức ăn được đóng gói chân không bị cắt miệng bởi một sức gió vô hình, thức ăn ào ào trút ra, Tùng Hạ vừa lúc đứng ở bên cạnh số thức ăn chất đống đó. A Bố hưng phấn hé miệng, ăn một miếng lớn, kết quả cuốn lấy cả Tùng Hạ làm cậu té ngã, trực tiếp chìm vào hồ bơi được cải tạo thành ổ mèo.
Liễu Phong Vũ và Trang Nghiêu cười ha ha, chỉ có Thành Thiên Bích là lôi Tùng Hạ ra khỏi đó.
…
Tùng Hạ buồn bực xoa nước bọt dính dính trên cánh tay, nói: “Cậu nghiên cứu đạn thế nào rồi?”
“À, tôi vừa đọc sáu quyển sách, có vài ý tưởng, cho tôi hai ngày nghiên cứu một chút.”
“Sáu quyển? Trong hai tiếng?”
Trang Nghiêu cho là chuyện tầm thường: “Sau khi não bộ biến dị, tốc độ đọc của tôi rất nhanh, căn bản là đọc nhanh như gió, hơn nữa chỉ cần xem qua thì sẽ không quên.”
“Lợi hại như vậy sao.”
“Nếu không thì anh nghĩ tại sao người tiến hóa não lại đáng giá cơ chứ.” Trang Nghiêu khoanh tay ôm ngực, dùng giọng nói non nớt ngạo mạn nói: “Nhưng dù tôi không biến dị, chỉ số thông minh của tôi đã là 246, tôi cũng không thèm tiến hóa gì đó đâu.”
“Dù sao thì có thể tiến hóa cũng là chuyện tốt.”
“Chưa chắc.” Trang Nghiêu hơi nhíu mày: “Anh xem tốc độ suy thoái tế bào của đám thằn lằn này mà xem, nếu chúng có thể tiến hóa hình thể, có thể tiến hóa tốc độ sinh sản, như vậy tốc độ thoái hóa tế bào có phải cũng có thể tiến hóa hay không? Nếu như những tiến hóa này đều không ngừng, như vậy kết quả cuối cùng của tiến hóa chính là hủy diệt.”
Kết quả cuối cùng của tiến hóa chính là hủy diệt?!
Trang Nghiêu nói: “Không có bất kỳ giống loài nào có thể thông qua tiến hóa vô hạn để xưng bá toàn cầu, nguy cơ sinh sản và nguy cơ thức ăn trong tiến hóa đều sẽ xuất hiện đi theo bước chân của tiến hóa, các sinh vật tiến hóa sẽ tiêu hao hết tài nguyên, sớm muộn gì sẽ khiến địa cầu không thể chống chọi gánh nặng. Đến lúc đó, dĩ nhiên sẽ đi về hướng hủy diệt. Lẽ nào con người không phải ví dụ tốt nhất hay sao, nếu không vì sao ở trên tinh cầu này, tuy chúng ta không gì không làm được, nhưng vẫn rơi đến nông nỗi này.”
Tùng Hạ trầm ngâm: “Ý của cậu là, tận thế là kết quả của sự tiến hóa vượt quá giới hạn của con người ư?”
Trang Nghiêu gật đầu: “Đây là suy luận bước đầu của tôi, sau khi đến Bắc Kinh, tôi muốn gặp vài người, điều kiện nghiên cứu của họ tốt hơn tôi rất nhiều, họ sẽ có trình độ suy luận sâu hơn tôi. Nhưng, tôi tin ý tưởng của tôi đã tới rất gần rồi.”
“Có thể nói cụ thể một chút không?” Tùng Hạ hỏi.
“Bây giờ thì không được, tôi cần phải nghiệm chứng vài thứ, nếu có thể nghiệm chứng, tôi nghĩ tôi có thể xác định nguyên nhân thật sự gây nên kỷ Cambri thứ hai.”
Tùng Hạ há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng lại không mở miệng. Người duy nhất biết nội tình là Thành Thiên Bích cũng nháy mắt ra hiệu cho cậu.
Hiện nay, điều họ có thể xác định chính là năng lượng vô thuộc tính đúng là đầu sỏ tạo thành sự tiến hóa điên cuồng của các sinh vật trên toàn cầu. Bởi vì năng lượng vô thuộc tính trong cơ thể cậu có thể cải tạo tế bào sức sống và tốc độ trao đổi chất của sinh vật trong thời gian ngắn ngủi. Chỉ là một chút năng lượng vô thuộc tính sơ sài đã có thể đạt được kỳ tích như vậy, huống chi là số năng lượng được phát tán ra toàn cầu thông qua trận động đất, những năng lượng này đã dẫn tới sự tiến hóa điên cuồng của các giống loài. Mà trên hết, tin này được suy luận ra từ nội dung lưu lại trong ngọc cổ, là bí mật lớn nhất của cậu và Thành Thiên Bích.
Dù là Liễu Phong Vũ cũng chỉ biết được một phần thông tin về phương pháp tu luyện năng lượng và tinh lọc hạt nhân năng lượng trong ngọc cổ, hắn hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của ngọc cổ cả, họ càng không thể để lộ ra cái gì với đứa trẻ quỷ kế đa đoan này.
Nhưng, nếu kết hợp với suy đoán của Trang Nghiêu, chân tướng của kỷ Cambri thứ hai càng làm cho người ta khó bề phân biệt.
Chẳng lẽ thật sự do con người tiến hóa vượt mức giới hạn đã tạo thành năng lượng vô thuộc tính thay đổi sinh vật toàn cầu ư? Giữa hai chuyện này thật sự có quan hệ sao? Năng lượng vô thuộc tính từ đâu mà đến, con người đã làm gì thúc đẩy sự thức tỉnh của năng lượng này, còn ngọc cổ thì đang sắm vai gì trong chuyện này?
Những bí ẩn liên tiếp lúc nào cũng quấy nhiễu Tùng Hạ, nếu không phải vì Trang Nghiêu thật sự không thể tin, cậu rất muốn nói những bí mật trong ngọc cổ cho nó biết, bởi vì cậu cảm thấy lấy trí tuệ của Trang Nghiêu, nhất định có thể thấu hiểu rất nhiều rất nhiều chuyện có giá trị, ngọc cổ nằm trong tay cậu, cậu lại phải sờ soạng từng bước một, thật sự có chút lãng phí.
Trang Nghiêu nói: “Không nói những chuyện này nữa, Tùng Hạ, trong hai ngày này tôi muốn nghiên cứu viên đạn có đường kính nhỏ đủ để xuyên qua lớp da thằn lằn, cần anh hỗ trợ làm vài thứ giúp tôi.”
“Làm gì?”
“Chỗ tôi có vài ao-xơ của crom hóa trị III, hai năm trước tôi đã nghiên cứu một cỗ máy phóng xạ sóng âm, có bản thiết kế, anh làm nó cho tôi.”
Tùng Hạ nói: “Cậu cần thứ đó làm gì?”
“Đặt nó vào hang chuột, chuột có thể tích nhỏ, trong hai ngày, chắc cũng đủ để giết một nhóm, những con khác không chịu nổi tấn công bằng sóng âm cũng sẽ bỏ đi. Ổ chuột này đúng là cơ hội tốt trời ban, biết đi đâu để tìm một ổ sinh vật biến dị hình thể nhỏ mà mật độ dày đặc như thế. Trước khi khai chiến với đám thằn lằn, tôi muốn cho anh hấp thu trước chút năng lượng vô thuộc tính, nếu số lượng đủ nhiều, nói không chừng anh có thể lập tức chữa khỏi cho A Bố. Có nó, cơ hội thắng của chúng ta sẽ tăng nhiều.”
Thành Thiên Bích cau mày nói: “Thứ đó có tính phóng xạ quá mạnh, cậu có biện pháp bảo hộ không?”
Trang Nghiêu dửng dưng đáp: “Nửa ngày là làm xong, cùng lắm là nôn ọe một chút, đâu có gì ghê gớm.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Không có quần áo bảo hộ thì không được làm.”
Tùng Hạ nói: “Tôi chưa bao giờ làm vũ khí sóng âm, có điều nguyên lý thì hiểu, thế nhưng cam đoan nửa ngày thì không làm được.”
Trang Nghiêu liếc mắt: “Quần áo bảo hộ bị tôi nhét trong nhà kho, mấy người đi tìm đi, bản thiết kế ở đây.” Trang Nghiêu in bản thiết kế trong máy tính ra: “Anh sẽ không đần như vậy, cái đó cũng không phức tạp, không hiểu thì tự mình nghiên cứu, cố gắng đừng tới làm phiền tôi.” Sau khi ra lệnh cho Tùng Hạ, nó lại nói với Liễu Phong Vũ: “Anh đi theo tôi, tôi cần một ít dịch tiêu hóa của anh, tôi muốn thử cho dịch tiêu hóa cô đặc vào trong viên đạn, như vậy sau khi đạn nổ, cho dù không thể làm bị thương những nội tạng quan trọng của thằn lằn khổng lồ, dịch tiêu hóa cũng có thể ăn mòn một phần từ bên trong.”
“Nhóc muốn bao nhiêu?”
“Cho tôi nửa lít trước đi.”
“Sặc, trong người đây chỉ có hai loại chất lỏng có thể sản xuất nửa lít, không phải máu thì là nước tiểu.”
Trang Nghiêu trừng mắt nhìn hắn: “Khi anh hoàn toàn hóa thành nguyên hình, diện tích một cánh hoa gần bốn mét vuông, dày bảy cm, một cánh hoa có thể sản xuất ít nhất ba lít dịch tiêu hóa.”
Liễu Phong Vũ chỉ ngón thối vào nó: “Ông đây đúng là ghét mi.”
Dựa theo yêu cầu của Trang Nghiêu, Tùng Hạ và Thành Thiên Bích lấy được một bộ quần áo bảo hộ trong nhà kho, Tùng Hạ nói: “Chỉ có một bộ, cậu đi tu luyện đi, tự tôi làm là được.”
“Tôi ở căn phòng cách vách, có việc gì thì gọi.”
“Yên tâm, không có vấn đề gì đâu.”
Cả bốn người đều bận bịu. Thời gian nhàn rỗi của Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đều dùng để tu luyện tăng cường, không ngừng hấp thu năng lượng Ngũ hành tự do trong trời đất, gia tăng kích cỡ hạt nhân năng lượng. Trang Nghiêu toàn tâm vùi đầu vào chế tạo loại đạn mới, Tùng Hạ thì mất ăn mất ngủ chế tạo vũ khí sóng âm.
Tất cả mọi người đều đang chuẩn bị nghênh chiến đám thằn lằn từng khiến họ chạy trốn trối chết kia.
Mất một ngày rưỡi, cuối cùng Tùng Hạ đã cải tạo một cái lò vi ba cũ thành một cỗ máy phóng xạ sóng âm, cậu cầm đến cho Trang Nghiêu kiểm tra năng lượng phóng xạ một chút, Trang Nghiêu coi như vừa lòng: “Trong ba người thì ai đi đây? Đặt nó vào trong ổ chuột.”
Tùng Hạ và Thành Thiên Bích nhìn về phía Liễu Phong Vũ.
Hiện nay cũng chỉ có hắn mới có thể chui vào ổ địch mà bảo đảm kẻ địch còn phải chạy trốn hắn.
Liễu Phong Vũ bĩu môi, nhấc cái máy phóng xạ lên: “Đi thì đi.”
Tùng Hạ nhắc nhở: “Liễu ca, đi nhanh về nhanh, đừng ở lại lâu.”
“Biết rồi.”
…
Sau khi Liễu Phong Vũ đi, Trang Nghiêu lấy một khẩu súng trường bắn tỉa L42A1[59] do Anh sản xuất, sau đó mở lòng bàn tay ra, trong tay đặt ba viên đạn: “Ra ngoài thử súng chút đi, tôi nghiên cứu ra hai loại đạn, loại thứ nhất là có lõi dịch tiêu hóa hoa đại vương, loại thứ hai là đạn nổ, tất cả đều là đạn xuyên giáp đường kính nhỏ.”
[59] Súng trường bắn tỉa L42A1:
Thành Thiên Bích nhận lấy súng và đạn, dùng động tác thuần thục nhét một viên đạn nổ vào trong khẩu súng.
“Đến đây đi, tôi chuẩn bị xong rồi.” Trang Nghiêu đưa họ ra sân, trong sân có dựng hai cây gậy, trên mỗi cây gậy treo một miếng thịt tươi rã đông, Trang Nghiêu dùng bút tô hai điểm đỏ trên miếng thịt.
Thành Thiên Bích nằm trên mặt đất, nhìn qua kính ngắm tập trung điểm đỏ trong tầm mắt của mình, một tiếng súng vang lên, miếng thịt tươi xa xa bị bắn trúng, đạn nổ đâm vào nổ tung trong nháy mắt, những mảnh đạn nhỏ văng ra tứ tung, chui vào trong miếng thịt.
Trang Nghiêu chạy tới nhìn miếng thịt kia một chút, miếng thịt đã vỡ nát, nó lắc lắc đầu nhìn Thành Thiên Bích: “Không trúng hồng tâm.”
“Rãnh đạn của cậu có vấn đề, đường đạn lúc bắn ra đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo mong muốn.”
Trang Nghiêu nhíu mày: “Anh tự tin tài bắn của mình đến thế cơ à?”
Thành Thiên Bích mặt không thay đổi nói: “Tôi không thể bắn lệch vật chết.”
“Thử lại viên đạn tiếp theo lần nữa, viên có dịch tiêu hóa.”
Thành Thiên Bích lên đạn, một lần nữa nhắm bắn. Lần này vẫn không trúng hồng tâm, thế nhưng vị trí bắn trúng gần như giống hệt miếng thịt tươi kia, Trang Nghiêu gật đầu: “Xem ra đúng là đạn có vấn đề.”
Hai người cũng xông tới, nhìn dịch tiêu hóa tanh tưởi tràn ra từ từ hòa tan miếng thịt, vết thương vốn không lớn dần dần toác ra một cái lỗ lớn, đồng thời vẫn đang tiếp tục mở rộng, cho đến tận khi dịch tiêu hóa bị hao hết sạch.
Trang Nghiêu lấy sổ ra bắt đầu ghi lại số liệu: “Lần đầu tiên thí nghiệm, hiệu quả không tồi, hơn nữa hiệu quả của đạn lõi dịch tiêu hóa vượt qua sự mong muốn của tôi, thế nhưng khi chế tạo độ khó quá lớn. Hai ngày sau, tối đa tôi có thể làm bốn viên cho anh, đến lúc đó anh nhất định phải nhằm vào vị trí quan trọng mà bắn, nếu không thằn lằn lớn như vậy, toác một lỗ nhỏ với nó mà nói cũng không thấm vào đâu.”
Thành Thiên Bích không đáp lại, hắn không cần một đứa bé dạy hắn làm sao để đánh bại kẻ địch.
“Đạn nổ thì có thể làm ra nhiều một chút, nhưng dùng nó để đối phó với thằn lằn khổng lồ hiển nhiên không tốt như đạn lõi dịch tiêu hóa, tạm ngừng dùng đạn nổ trong hành động lần này, trước khi tôi sản xuất được nhiều một chút, dùng nó thay thế đạn súng máy, mang khẩu súng đã cải tạo của tôi lên chiếc xe kia, như vậy tác dụng sẽ lớn hơn một chút.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Cho tôi đạn dịch tiêu hóa là đủ rồi.” Hắn dựa vào kinh nghiệm của chính mình đưa ra vài cải tiến với thiết kế đạn, Trang Nghiêu và hắn thảo luận một hồi rồi lại quay về phòng nghiên cứu.
Lúc này, Liễu Phong Vũ đã trở về, nhìn qua thì người không xước xát, có điều sắc mặt rất tệ.
Tùng Hạ cười hỏi: “Liễu ca, thế nào rồi, không gặp gì nguy hiểm chứ?”
“Không, chỉ thấy tởm thôi.” Liễu Phong Vũ nghĩ đến chuyện mình vừa một mình xông vào ổ chuột, đã cảm thấy nổi cả da gà: “Lần sau ít để anh làm mấy chuyện này đi.”
“Làm phiền anh quá, nếu để chúng tôi đi, nhất định sẽ rất tốn sức mới về được.”
Liễu Phong Vũ nhíu mày, trong lòng thoải mái hơn không ít, hắn hừ nhẹ một tiếng: “Vô nghĩa.”
Tùng Hạ đã gần hiểu hết tính cách Liễu Phong Vũ, Liễu Phong Vũ đã trưởng thành, nhưng tính tình lại rất ngây thơ, thích nghe lời ngon tiếng ngọt, thích người khác tâng bốc. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn được hàng nghìn hàng vạn người hâm mộ, bây giờ phải sống trong cảnh ăn bữa nay lo bữa sau, chênh lệch tâm lý vô cùng lớn. Chỉ cần Tùng Hạ tùy tiện nói vài câu hữu ích khen hắn một tiếng, là có thể đạt được hiệu quả không tưởng.
Thành Thiên Bích nhìn dáng vẻ đắc ý của Liễu Phong Vũ, gân xanh trên trán giần giật. Nếu đổi thành mình đi, cũng sẽ dễ dàng trở về, Liễu Phong Vũ có là gì cơ chứ, vì sao Tùng Hạ suốt ngày không đầu không đuôi tâng bốc hắn ta, đúng là ngớ ngẩn.
Thành Thiên Bích đã quen hành động một mình, hơn nữa chưa bao giờ phải dựa vào bất kì kẻ nào, hắn không hiểu được để duy trì sự hài hòa của đội hình này, Tùng Hạ đã phải vắt óc tìm kế đến thế nào. Ngoại trừ Tùng Hạ, ba người còn lại ai nấy cũng xảo trá tai quái, tự cho mình rất cao, nhìn nhau ngứa mắt. Nếu không có Tùng Hạ đứng giữa dàn xếp, tám trăm năm sau ba người này cũng không hành động cùng nhau.
Tùng Hạ một người dỗ ba người, khổ cực biết bao.
Giống như bây giờ, vừa dỗ cho Liễu Phong Vũ vui vẻ, lại không biết câu kia đã chọc Thành Thiên Bích mất hứng, Thành Thiên Bích đen mặt ngồi xuống một bên, không nói chuyện với cậu.
Tình huống này vẫn duy trì liên tục đến tận lúc ăn tối, Tùng Hạ dùng những miếng bơ màu sắc rực rỡ cậu tự chế làm một chiếc bánh ga-tô hình quân đội [60] cho Thành Thiên Bích, sắc mặt Thành Thiên Bích mới khá hơn, bưng chiếc bánh ga-tô lớn sáu tấc [61] để sang một bên ăn, không cho Liễu Phong Vũ và Trang Nghiêu chạm vào.
[60] Bánh ga-tô hình quân đội: Nguyên văn là 迷彩蛋糕 – một chiếc bánh được làm theo hình quân đội như màu áo rằn ri hoặc hình người lính, ví dụ như thế này:
[61] Theo hệ đo lường cổ TQ, 1 tấc = 3.33 cm, cái bánh này tầm 20 cm.
…
Buổi tối lúc ngủ, vừa vào phòng ngủ, Thành Thiên Bích liền thấy Tùng Hạ gập lại từng chiếc quần áo đã được phơi nắng, nhét vào trong ba lô Thành Thiên Bích.
Nghe thấy tiếng, Tùng Hạ ngẩng đầu cười: “Đi ngủ rồi à?”
“Ừ, mười giờ rồi.”
“Tôi hầm canh gà cho đứa bé kia, tôi phải xuống bếp xem sao, cậu cứ ngủ trước đi.”
Thành Thiên Bích hơi nhíu mày: “Hầm canh làm gì.”
“Cậu không thấy mấy ngày nay cậu ta vẫn thức đêm à, dù não bộ có tiến hóa thế nào đi chăng nữa, thân thể vẫn là một đứa trẻ mười một tuổi, thức đêm như vậy rất dễ không chịu nổi. Tôi cũng không muốn làm chậm trễ công tác chuẩn bị của chúng ta.” Tùng Hạ đứng lên vỗ tay một cái: “Vừa lúc tôi còn muốn bưng một bát lên cho Liễu ca, cậu cũng uống một bát nhé.”
Thành Thiên Bích thật sự không thích Tùng Hạ chăm sóc họ như bảo mẫu vậy, “họ” là chỉ Liễu Phong Vũ và Trang Nghiêu, nhưng hắn lại không biết lấy lý do gì để ngăn cản Tùng Hạ cả.
Tùng Hạ thấy hắn không nói lời nào, cũng đã sớm thành thói quen, xoay người bước ra cửa.
…
Canh gà vừa lúc hầm đến độ ngon nhất, cậu bưng một bát lớn lên cho Trang Nghiêu, nhìn Trang Nghiêu uống nửa bát, sau đó múc ba bát đặt vào khay, bưng lên tầng cho Liễu Phong Vũ một bát, sau đó bưng hai bát còn lại về phòng.
“Nào, nhân lúc nóng cậu mau uống đi. Tôi đã đếm rồi, trong tủ lạnh Trang Nghiêu chỉ còn lại mười bảy con gà, chúng ta cũng không còn nhiều cơ hội được nếm thịt gà nữa đâu, không thể lãng phí.”
Trong khoảng thời gian này, bởi vì được ăn ngon, Tùng Hạ không chỉ mập lên vài cân, sắc mặt cũng rất hồng hào. Cậu vốn có diện mạo cân đối, bây giờ tóc dài ta, càng có vẻ vẻ thanh tú, khiến ai nhìn vào cũng thấy vô cùng thoải mái, dễ gần.
Dưới nụ cười dịu dàng ấy, Thành Thiên Bích chỉ có thể gồng sức ép bất mãn của mình xuống.
Tùng Hạ cười nhìn Thành Thiên Bích uống hết một chén canh, cậu có cảm giác toàn thân đều được ủ nóng.
Sáng sớm hôm sau, Tùng Hạ vừa tỉnh lại, đi xuống lầu, chợt nghe Trang Nghiêu và Liễu Phong Vũ cãi nhau ở dưới lầu. Chờ cậu chạy xuống lầu, phát hiện Liễu Phong Vũ đã xách Trang Nghiêu từ dưới đất lên. Tùng Hạ kinh hãi, vội chạy xuống: “Liễu ca, có chuyện gì vậy?”
Liễu Phong Vũ cả giận: “Cái thằng nhóc này bảo anh đến ổ chuột lần nữa, xem hiệu quả thế nào.”
“Chuyện này thì có gì kỳ lạ, tôi đương nhiên muốn kiểm tra số liệu, những con chuột chạy sớm còn lại hơn phân nửa, những con chạy chậm đã chết từ lâu, không còn năng lượng để hấp thu, cho nên tôi mới cần số liệu để phân tích thời gian!”
“Mi căn bản là cố ý!”
Tùng Hạ lôi lôi kéo kéo Liễu Phong Vũ nửa ngày mới cứu được Trang Nghiêu, cuối cùng Liễu Phong Vũ vẫn bất đắc dĩ phải đi.
Sau khi Liễu Phong Vũ đi rồi, Tùng Hạ hỏi: “Dựa theo phân tích lần trước của cậu, ngày mai là chúng ta có thể đi nghiệm thu phải không?”
“Gần như thế, nhưng tôi còn muốn chọn một thời cơ có thể thu được nhiều xác chết mới nhất, cho anh hấp thu một lần.” Trang Nghiêu nhìn A Bố ngủ gật gù ngoài cửa sổ: “Nếu A Bố thật sự không thể hành động, chẳng bao lâu nữa nó sẽ ăn hết thức ăn cho mèo. Hiện nay muốn săn thú thì quá khó, hơn nữa không phải chỉ có chúng ta đi săn, tất cả những người may mắn còn sống sót trong thành phố và động vật biến dị đói quá… tất cả đều đang tìm thức ăn. Trong số này, khả năng săn bắt của thú cưng biến dị là cao nhất. Khi A Bố khỏe, trước nay tôi đều không cần quan tâm đến vấn đề ăn uống của nó, cho nên nó phải nhanh khỏe lên một chút.”
Tùng Hạ gật đầu: “Cậu yên tâm đi, chỉ cần tôi có đủ năng lượng, tôi nhất định lập tức chữa khỏi cho nó.” Dù sao khi A Bố khỏe, nó sẽ là một sức chiến đấu mạnh mẽ, như vậy nguy hiểm mà Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đang gánh sẽ giảm bớt.
Trang Nghiêu nhìn cậu một cái, vẻ mặt đột nhiên có chút quái lạ, nửa ngày mới lầm rầm được một câu: “Cám ơn anh.”
“Gì cơ?” Giọng nói quá nhỏ, Tùng Hạ không nghe rõ.
Trang Nghiêu lập tức có chút xấu hổ, nâng giọng nói: “Tôi nói cám ơn! Cám ơn anh đồng ý cứu A Bố, cám ơn anh bảo vệ mạng nó, tai anh có bệnh à, nói vậy mà còn không nghe được!” Trang Nghiêu nói xong, nổi giận đùng đùng bỏ chạy.
Tùng Hạ sửng sốt tại chỗ ước chừng bốn năm giây rồi mới phản ứng lại, không nhịn được bật cười.
Lần này Liễu Phong Vũ trở về rất nhanh, đồng thời cũng mang về số liệu thực dụng. Sau khi bị sóng âm quấy nhiễu, trung khu thần kinh não bộ của chuột bị phá hỏng nghiêm trọng, một phần nhỏ đã nổi điên, đàn chuột loạn hết cả lên, rất nhiều chuột cắn xé nhau, nhất là những con thể tích nhỏ sức chống cự kém thì càng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mà số này vừa vặn là chuột nhép bình thường không biến dị, chiếm số lượng tối đa.
Trang Nghiêu hài lòng gật đầu: ” Tốt nhất là chuột biến dị chết nhiều một ít, chuột thường có chết nhiều hơn nữa cũng vô ích.”
Tùng Hạ nói: “Thật ra trên người động vật bình thường cũng có năng lượng Ngũ hành, tất cả các sinh vật trên địa cầu đều tạo thành do nguyên tố Ngũ hành, chỉ có điều những sinh vật không biến dị, năng lượng yếu ớt không đáng kể, cho nên không có giá trị gì.”
“Cho nên chúng ta tiếp tục quan sát một ngày nữa, nếu ngày mai tình huống tốt hơn, như vậy chiều mai chúng ta phải đến ổ chuột, để Tùng Hạ hấp thu hết khả năng.”
Đến chiều hôm sau, vẫn do Liễu Phong Vũ lâm trận. Sau khi trở về, Liễu Phong Vũ nói hơn nửa đàn chuột đều đã điên rồi, chuột bình thường đã chết không ít, chuột biến dị cũng có rất nhiều con tàn sát lẫn nhau, còn có vài con chạy trốn.
Trang Nghiêu lộ ra nụ cười đã tính trước mọi việc: “Tin tốt, bây giờ, chúng ta đi vào ổ chuột.”
…
Bốn người lại một lần nữa đi vào trung tâm thương mại kia, khi đến gần nơi đó, họ đã có thể cảm giác được dao động năng lượng bên trong vô cùng hỗn loạn. Trang Nghiêu nói: “Hai người vào trước, phá hủy vũ khí sóng âm, đừng để mình bị thương, sau đó thì đại khai sát giới, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, giết được kha khá rồi thì đi ra, để Tùng Hạ đi vào hấp thu năng lượng, sau đó chúng ta diệt sạch.”
Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ không chút do dự lao vào, đàn chuột bên trong bùng nổ, tiếng kêu chít chít vang lên không dứt bên tai. Hai người đứng ngoài cửa cảm giác được mặt đất chấn động.
Trang Nghiêu nở nụ cười hài lòng, nhìn những con chuột nhắt không ngừng hoảng loạn chạy ra từ các phương hướng.
Tùng Hạ thì có chút lo lắng về an nguy của hai người bên trong, tuy rằng bây giờ năng lực của họ không ngừng tăng cường lên gấp mấy lần, nhưng dù sao chuột có số lượng rất nhiều, hơn nữa trong đó còn có vài con biến dị còn lớn hơn cả người.
Hai mươi phút sau, Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đi ra, ngoại trừ hơi thở hổn hển thì không thấy có gì dị thường, chỉ là áo của Liễu Phong Vũ đã bị hỏng.
Thành Thiên Bích nói: “Được kha khá rồi, đi vào theo chúng tôi.”
Trang Nghiêu nói: “Mấy người đi nhanh về nhanh.”
Tùng Hạ đi theo hai người họ vào trong, khoảnh khắc vừa bước vào cửa đã khiến cậu bắt đầu sinh lòng muốn chạy. Dù sao chuyện giẫm lên xác chuột đầy đất để đi về phía trước, thật sự cần chút dũng khí, bởi vì trên sàn nhà hầu như không có chỗ nào có thể đặt chân.
Tùng Hạ nhắm mắt, hít sâu một hơi, viền mắt thiếu chút nữa tuôn trào lệ nóng.
Dù đã được tôi luyện ý chí nhân sinh, cậu vẫn không thể bước được bước nào.
Thành Thiên Bích kéo cậu vào, Tùng Hạ lảo đảo một cái, giẫm lên cái xác mền nhũn của một con chuột, cậu kinh hãi nhảy lên một cái, nhưng lối ra thì đầy chuột, chuột nhiều như bất tận. Tùng Hạ hoàn toàn vứt bỏ, trái tim cứng rắn, chạy theo Thành Thiên Bích vào bên trong.
Hai người đi bên cạnh làm hộ vệ cho Tùng Hạ, Tùng Hạ một đường đạp lên xác chuột, ra sức hấp thu năng lượng vào trong thân thể mình, toàn bộ tầng một của trung tâm thương mại chí ít có hàng vạn xác chuột rải đầy, phần lớn đều bị sóng âm phóng xạ làm cho thần kinh hỗn loạn mà chết, còn một phần là do Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ giết chết, năng lượng Thổ cuồn cuộn không ngừng tiến vào thân thể Tùng Hạ. Tùng Hạ chưa bao giờ có cảm giác dư dả như vậy, trong thân thể giống như tràn đầy năng lượng không dùng hết. Số năng lượng hấp thu được lần này còn nhiều hơn số năng lượng mấy lần trước cộng lại.
Ba người đi một vòng trong đại sảnh rồi mới chạy ra.
Sau khi chạy ra ngoài, bốn người chạy hơn một trăm mét rồi mới dừng lại, Tùng Hạ đặt mông ngồi xuống đất, nhìn đế giày máu me be bét của mình, dạ dày cuộn lên một cái, thiếu chút nữa nôn ọe.
Thành Thiên Bích nhìn cậu một cái, nói một lời an ủi không giống an ủi: “Quen thì ổn thôi.”
Liễu Phong Vũ thở dài thật sâu, giọng nói vô cùng bi thương: “Không sai, quen thì ổn thôi.”
Còn Tùng Hạ thì sắc mặt tái nhợt, cậu thật sự thấy ghê tởm, cậu có cảm giác trải qua lần này, sau này sẽ không còn cái gì có thể khiến cậu sợ nữa.
Trang Nghiêu cười nhạo: “Xem lá gan của anh này.”
Thành Thiên Bích kéo cậu dậy từ dưới đất: “Anh có đi được không?”
Tùng Hạ lau mồ hôi: “Có.”
Trang Nghiêu nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Trở về thôi, nếu như đêm nay A Bố có thể khỏe lại, ngày mai…”
Ngày mai, họ sẽ tiến vào ổ thằn lằn!