“Có lẽ chúng ta có thể mượn sức những người này.”
Sau khi bốn người trở về biệt thự, Trang Nghiêu không kịp chờ đợi đã chạy đến bên người A Bố, đẩy mặt nó một cái: “A Bố, nghiêng người lại, đưa chân ra đây.”
A Bố mở mắt, ngáp một cái, nhìn qua vẫn không có tinh thần gì như trước, nó nhẹ nhàng lật người, lộ ra cái bụng to lớn, mở rộng tứ chi.
Trang Nghiêu tháo băng gạc ở chân trái trước của nó ra, chỗ bị lưỡi thằn lằn cuốn đã bầm lại thành một vòng máu tụ, có nhiều chỗ đã thối rữa biến thành màu đen, bởi vì hình thể của A Bố quá lớn nên việc xử lý miệng vết thương rất khó khăn, xem ra bây giờ vết thương đã lây lan ra.
Trang Nghiêu hít một hơi: “Tốc độ lây lan quá nhanh.”
Tận thế, tốc độ sinh sản của vi khuẩn khiến thức ăn không thể giữ lâu, càng không cần nói đến tốc độ thối rữa và lây lan của vết thương. Nếu một người bình thường bị thương, dù vết thương không trí mạng, cũng có tỷ lệ chết rất lớn do vết thương bị lây lan.
Tùng Hạ ngồi xổm xuống, ôm lấy chân trước A Bố, phát động năng lượng trong cơ thể. Sau khi năng lượng vô thuộc tính tiến vào trong cơ thể A Bố thì dung hợp cùng năng lượng Mộc trong cơ thể nó, tuy hai mà một, số năng lượng kia tập trung vào vết thương trên chân trước của A Bố, sức sống của tế bào được tăng lên rất nhiều, vết thương của A Bố phục hồi bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được.
Mấy phút sau, Tùng Hạ buông chân nó xuống, hơn mười vết bầm đều biến mất, thịt thối cũng đều rơi xuống đất. Mặc dù máu thịt dính vào bộ lông nên nhìn thấy vẫn hơi giật mình, nhưng vạch lông ra nhìn, vết thương đã khỏi rồi.
A Bố giật giật chân trước, nhìn qua hoàn toàn không có gì đáng ngại.
Khuôn mặt Trang Nghiêu lập tức sáng lên: “Mau, còn những chỗ khác nữa.”
Tùng Hạ lau mồ hôi, tháo bỏ băng gạc chân trước bên phải của A Bố, Thành Thiên Bích ngồi xổm xuống nhìn cậu: “Anh thế nào rồi?”
Tùng Hạ nói: “Tôi không sao, vừa nãy hấp thu được không ít, có điều, muốn chữa khỏi hết bốn chân của nó, sợ thiếu.”
Trang Nghiêu nói: “Cố gắng hết sức, nếu không vết thương tiếp tục bị lây lan, A Bố sẽ rất nguy hiểm.”
Tùng Hạ chữa khỏi cho chân kia của A Bố, nhưng số năng lượng còn dư lại không còn bao nhiêu, Thành Thiên Bích không cho cậu tiếp tục nữa.
Trang Nghiêu khó nén thất vọng và lo lắng, lúc lại thấy bất lực. Nó lấy từ trong nhà ra một cây kéo lớn của người làm vườn, lặng lẽ sửa lại bộ lông bị máu dính thành một cục trên đùi A Bố, tấm lưng kia sao mà mong manh yếu đuối quá. A Bố cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, không ngừng dùng lưỡi chạm vào gò má Trang Nghiêu.
Liễu Phong Vũ bĩu môi: “Này, muốn con mèo này tốt hơn thì giết nhiều thằn lằn mới đúng, mau đi nghiên cứu vũ khí đạn dược đi, đừng lãng phí năng lượng của ông đây.”
Trang Nghiêu đỏ mắt trừng trừng Liễu Phong Vũ, nhưng cũng biết hắn nói rất có lý.
Nó xoa xoa mặt, nói: “Đêm nay mấy người cần làm gì thì làm đi. Sáng mai, hai người dựa theo bản đồ vị trí của tôi, đặt bốn cỗ máy mô phỏng âm thanh, là máy tôi tạo ra để mô phỏng tiếng muỗi, chờ đám thằn lằn này bị mồi hấp dẫn đi ra ngoài, chúng ta sẽ hành động.”
Thành Thiên Bích nói: “Không có A Bố, chúng ta chở máy phát điện tới đây kiểu gì?”
“Chỉ có thể dùng chiếc xe kia.” Trang Nghiêu nói: “Đêm nay, tôi sẽ lắp trên nóc xe súng máy Gatling [62] sáu nòng, hợp với đạn nổ, đảm bảo an toàn cũng không có vấn đề gì.”
[62] Súng máy Gatling: Hay còn gọi là súng nòng xoay, có sức công phá rất khủng khiếp, ngoài khả năng bắn hạ bộ binh, súng còn có thể tiêu diệt được xe bọc thép, chiến hạm nhỏ, trực thăng, phá hủy công sự và máy móc.
Thành Thiên Bích không đồng ý: “Ai sẽ vận hành khẩu súng đó? Cậu và Tùng Hạ cộng lại chưa vượt quá 100 kg, không có trọng lượng 100kg, bằng lực cánh tay của hai người không dùng được Gatling.”
“Tôi không có thời gian cải tạo nó thành súng tự động, chỉ có thể để Tùng Hạ dùng tay vận hành, Tùng Hạ có thể cường hóa cánh tay, có thể dùng được đến đâu thì dùng.”
Tùng Hạ nói: “Tôi có thể thử, tôi có thể vừa hấp thu năng lượng của thằn lằn chết, vừa cường hóa cánh tay, cũng không có vấn đề gì.”
“Nếu không vận hành được nó thì đừng miễn cưỡng, bằng không sẽ tạo hành thương tổn rất lớn với cánh tay và nội tạng.” Lực súng giật của Gatling ai chưa nếm thử thì không thể nào tưởng tượng nổi. Thành Thiên Bích tuy không muốn để Tùng Hạ làm chuyện này, nhưng lúc này hắn cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, hắn và Liễu Phong Vũ là sức chiến đấu chủ yếu, phải nắm chặt tất cả thời gian, dùng hết khả năng để giết thằn lằn.
Trang Nghiêu gật đầu: “Kế hoạch của tôi là như vậy, trước tiên Thành Thiên Bích ở chỗ cao ngắm bắn thằn lằn khổng lồ, bốn viên đạn xuyên giáp lõi dịch tiêu hóa nếu có thể giết chết nó thì tốt nhất, không thể thì cũng phải bắn cho nó tàn phế. Sau đó bắn vào đàn thằn lằn bom hơi làm từ mùi thối cô đặc lấy ra từ cơ thể Liễu Phong Vũ chế thành. Đến trước ngày mai, tôi mới có thể chế tạo ra tám quả. Cuối cùng, hai người đi trước mở đường, chúng tôi ở phía sau giết, sẽ có đủ xác thằn lằn cho Tùng Hạ hấp thu năng lượng, sau khi lấy được máy phát điện, chúng ta lập tức rời đi.”
Liễu Phong Vũ ấn đầu nó xuống, hung hăng nhìn chằm chằm nó: “Đây đã cảnh cáo mi bao nhiêu lần? Không được nói chữ kia?”
Trang Nghiêu đẩy tay hắn ra: “Tôi đang nói chính sự.”
“Đây cũng đang nói chính sự.”
Trang Nghiêu cố sức đẩy hắn ra, gào lên: “Thối thối thối thối thối anh chính là thối!” Gào xong thì quay đầu bỏ chạy.
“Nhóc con, mẹ nó chứ mi đứng lại cho ông!” Liễu Phong Vũ đuổi theo.
Đêm này, bốn người hầu như không ngủ.
Dưới sự trợ giúp của Thành Thiên Bích, Trang Nghiêu lắp đặt súng Gatling trên nóc xe, sau đó bỏ đi làm vũ khí của nó. Thành Thiên Bích và Tùng Hạ cũng hỗ trợ việc hoàn chỉnh đạn dược và bom hơi.
Liễu Phong Vũ cung cấp cho Trang Nghiêu một lượng lớn dịch tiêu hóa và mùi thối, chỉ có thể khôi phục thể năng thông qua chuyện không ngừng tiêu hóa thức ăn.
Sáng ngày hôm sau, Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ mỗi người mang theo hai cỗ máy mô phỏng âm thanh ra đi.
Trang Nghiêu và Tùng Hạ đổ đầy xăng cho chiếc xe kia, sau đó hai người leo lên xe.
Đây là lần đầu tiên Tùng Hạ được ngồi trên chiếc xe cao mà ngầu thế này, nhất thời có sự tự hào xông thẳng lên não: “Xe này ngầu quá đi, chúng ta đặt một cái tên cho nó nhé.”
Trang Nghiêu lườm nguýt một cái, khởi động xe.
Khi khởi động, toàn bộ thân xe đều rung lên, thân xe chỉ dùng hợp kim ti-tan và thủy tinh công nghiệp chế thành, vô cùng rắn chắc, tám chiếc lốp xe vừa bự vừa thô, quả thật rất phù hợp với chiếc xe chiến trong ảo tưởng của tất cả đàn ông.
“Gọi là ‘Lộ Bá [63]‘ được không? Cực ngầu!” Tùng Hạ vuốt ve chiếc phanh tay được làm hoàn toàn bằng kim loại và và chiếc bảng đồng hồ to lớn, nội thất trong xe rất đơn giản, tràn đầy hơi thở công nghệ cao cực kỳ hiện đại.
[63] Lộ Bá: “Lộ” nghĩa là đường, “Bá” nghĩa là bá chủ, dịch thô là “Bá chủ trên đường”.
“Tùy anh.”
Tùng Hạ cười nói: “Cậu đừng nghiêm túc như vậy, hại tôi cũng lo theo.”
Cậu vốn muốn trò chuyện với Trang Nghiêu để thả lỏng một chút, ai ngờ kết quả lại không tốt. Vừa nghĩ tới lát nữa sẽ dùng chiếc xe này lao vào hang ổ đầy nhóc thằn lằn kia, cậu lại cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù Trang Nghiêu vô cùng tự tin đối với độ bền và độ kín của chiếc xe này, nhưng Tùng Hạ vẫn không thể không sợ.
Trước khi quen Trang Nghiêu, họ nhìn thấy những sinh vật biến dị mạnh mẽ, đều là trốn được thì trốn, nếu thật sự không trốn được thì mới liều mạng đánh một trận. Đây là lần đầu tiên họ chủ động khiêu chiến với một ổ thằn lằn biến dị lớn. Nếu là trước kia, họ tuyệt đối không dám nghĩ đến chuyện này, nhưng bây giờ, theo sự nâng cao sức mạnh, họ có lý do phải chủ động ra trận.
Có thể sau này họ sẽ phải khiêu chiến với những sinh vật mạnh mẽ rất nhiều lần nữa, mà hôm nay, chính là lầm đầu tiên xuất chiến của họ.
Trang Nghiêu mở xe đi ra ngoài, nó bình tĩnh nói: “Không có gì phải lo, tôi tự tin với năng lực phân tích của mình, chúng ta tuyệt đối sẽ không thua.”
Tùng Hạ hít sâu một hơi: “Không sai, chúng ta sẽ không thua.”
Chiếc “Lộ Bá” chậm rãi chạy vào trong sân. A Bố nghe thấy tiếng thì đứng lên, tò mò nhìn cái hộp đã được lắp thêm bánh xe sắt lá này. Tùng Hạ vốn nghĩ rằng họ ngồi trên chiếc xe cao ba mét đã cách mặt đất rất xa rồi, mà khi A Bố đứng dậy, Tùng Hạ vẫn cảm giác thấy áp lực. Đôi mắt màu tím nhạt của A Bố gần như chặn kín toàn bộ cửa sổ trước của xe. Hôm nay đứng ở cự ly gần, Tùng Hạ mới có thể thấy rõ con ngươi sâu không thấy đáy và tơ máu trong mắt A Bố, nhìn qua quả thật giống như một con thú khổng lồ nào đó thời tiền sử đang đứng trước cửa sổ của họ.
Trang Nghiêu hạ kính xe xuống, đưa tay vuốt ve gương mặt A Bố: “A Bố, mày ở lại đây chờ chúng tao, chúng tao sẽ về nhanh thôi. Sau khi trở về là có thể chữa khỏi chân cho mày.”
A Bố làm nũng kêu meo một tiếng, nhắm mắt lại cọ cọ vào “Lộ Bá”, bộ lông của A Bố xuyên qua cửa sổ xe chui vào trong xe, gần như cả người Trang Nghiêu bị bộ lông dầy nặng che khuất, thân xe cũng rung lên kịch liệt.
Tùng Hạ cười khổ: “Cậu mau bảo nó đừng có cọ nữa, tôi có cảm giác xe sắp lật rồi.”
Trang Nghiêu vỗ vỗ A Bố: “Về ngủ đi.”
A Bố nghe nó nói vậy, thật sự nằm úp sấp xuống.
Trang Nghiêu nói: “Anh yên tâm đi, xe này chí ít có thể thừa nhận lực va đập 10 tấn mà không nghiêng lật.”
Tùng Hạ không tin, xe này có thể còn chưa nặng bằng A Bố: “Cậu nói khoác phải không?”
“Không tin thì thôi.”
Tùng Hạ cũng không tiếp tục theo đuổi vấn đề này, tốt nhất là đến lúc đó không có bất kỳ con thằn lằn khổng lồ nào va phải họ.
Trang Nghiêu lái xe ra khỏi biệt thự, đi loanh quanh xung quanh, thao tác thành thạo.
Tùng Hạ phát hiện chiếc xe này có tốc độ không nhanh, nhất là trên nền đất khắp nơi đều là cỏ dại và hố này, cũng có thể đi 20, 30 dặm/giờ.
Ba tiếng sau, Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đã trở về.
Bọn họ trèo lên xe, Trang Nghiêu liền vội hỏi: “Thằn lằn đã rời ổ chưa?”
“Rồi, lúc chúng tôi đi, có không ít thằn lằn đã bò từ trong rạp chiếu phim ra ngoài.”
“Tốt, anh đã chọn xong vị trí ngắm bắn chưa?”
“Đã xong.” Thành Thiên Bích nói: “Vị trí của Liễu Phong Vũ cũng đã chọn xong.”
Tùng Hạ quay đầu nhìn Liễu Phong Vũ, cười nói: “Liễu ca, anh có biết dùng súng không?”
“Có gì khó chứ, anh chỉ ném bom hơi thôi, không cần phải nhắm, có một phương hướng đại khái là được.”
“Chuẩn bị không tồi.” Trang Nghiêu lấy từ trong hộp ra mấy thứ đồ lớn chừng lòng bàn tay giống như nắp chụp: “Khi anh ta ném bom hơi ra, mấy người lập tức đeo cái này.”
Tùng Hạ nhận lấy, đeo nó lên mũi, buộc dây sau gáy: “Cái này ít nhiều có thể có chỗ dùng được?”
Trang Nghiêu lườm nguýt cậu một cái: “Cái gì gọi là ít nhiều có thể có chỗ dùng được, bên trong là lưới lọc polymer dày, đeo nó lên có thể ngăn được phần lớn mùi.”
Thành Thiên Bích cũng cầm lấy một cái, giắt ở trên cổ.
Liễu Phong Vũ hừ một tiếng nặng trịch.
Trang Nghiêu lấy cái của mình giắt lên cổ, hít một hơi thật sâu: “Xuất phát!”
Bốn người chậm rãi lái xe đến hướng rạp chiếu phim.
Khi họ đi qua bệnh viện nơi họ đã gặp nhau mấy ngày trước, không ai nhận thấy, trên tầng thượng của bệnh viện hai mươi tầng có hai người đang đứng, ánh mắt hai người đó luôn dõi theo Lộ Bá.
“Anh, đó là đồ chơi gì thế?” Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi vuốt cằm: “Là xe phải không?”
Người đàn ông cao to lạnh lùng mở miệng: “Là xe đã cải tạo.”
“Thú vị quá, chúng ta có đi lấy về không?”
“Tốc độ chậm, không thực dụng.”
“Bên trong chắc là người anh nhỉ? Có lẽ là dị nhân? Anh, anh có cảm giác được dao động năng lượng của họ không?”
“Không thể, quá xa.”
“Em cũng không cảm giác được, mấy ngày nay phạm vi cảm giác của em tăng thêm được một mét… Anh, anh nói họ đang đi đâu? Người trong cái xe này nhất định rất thú vị.”
“Đi xem rồi sẽ biết.” Gã đàn ông bắt lấy cậu niên thiếu, từ tầng cao nhất có vị trí hơn sáu mươi mét không chút do dự nhảy xuống…
Khi bốn người chạy xe đến gần rạp chiếu phim, từ xa đã có thể nhìn thấy đàn đàn lũ lũ thằn lằn đang hoạt động xung quanh rạp chiếu phim.
“Con thằn lằn khổng lồ kia còn chưa đi ra ư?”
“Ở đây không nhìn thấy, tôi vào vị trí ngắm bắn.” Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ xuống xe, phân ra đi đến vị trí đã chọn của mình.
Trang Nghiêu mở máy tính xách tay ra, mở bản đồ lộ tuyến: “Tôi sẽ sửa lại lộ tuyến, điểm cuối là nhà kho chứa máy phát điện kia. Khi thời cơ đến anh leo lên nóc xe, dùng súng máy quét sạch đám thằn lằn tới gần.”
Tùng Hạ quay đầu nhìn hộp chứa đạn ở cốp sau, không quá tự tin, nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài.
Trang Nghiêu nói: “Cánh tay của anh không thành vấn đề, vừa hấp thu vừa cường hóa, nhớ là cũng phải cường hóa cơ ngực, nếu không nội tạng của anh sẽ không chịu nổi.”
“Tôi biết rồi.”
“Bây giờ, chờ tín hiệu của Thành Thiên Bích.”
…
Đợi khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ, thái dương chính ngọ, để tiết kiệm năng lượng, trong xe không trang bị điều hòa, họ lại không dám mở cửa sổ, cho dù đứng ở nơi râm mát, hai người cũng nóng đến mồ hôi đầm đìa.
Rốt cục, tiếng súng của Thành Thiên Bích vang lên, truyền tín hiệu tấn công cho hai người.
Trang Nghiêu cắn chặt răng: “Đi thôi.” Nó khởi động xe, hai người đi đến cửa sau rạp chiếu phim, lái về phía mật độ thằn lằn dày đặc nhất.
Sau đó, tiếng súng vang lên không ngừng, có tiếng súng trường của Thành Thiên Bích, cũng có tiếng bom hơi mà Liễu Phong Vũ ném ra. Thế giới vốn yên lặng đột nhiên sôi trào, đàn thằn lằn kêu lên những âm thanh khiến người ta nghe thấy mà nổi da gà.
Hai phút sau, Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ chạy xuống từ trên lầu, hợp lại với họ trước cửa sổ xe.
Tất cả thằn lằn lớn nhỏ đều tràn tới phía họ, nhìn qua giống như làn sóng nâu đen, người xem đều tê dại da đầu.
Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ một đường sát phạt, mở một đường máu cho cỗ xe tiến lên.
Số thằn lằn đếm không hết bị xé nát dưới sự phối hợp của hai người, nhưng thằn lằn thật sự quá nhiều, không ngừng lao đến từ bốn phương tám hướng, có vài con đã sắp leo được lên xe. Trang Nghiêu kêu lên: “Bây giờ trèo lên nóc!”
Tùng Hạ vẫn đang không ngừng hấp thu năng lượng từ số thằn lằn mà hai người đã giết. Lúc này, cậu có cảm giác toàn thân tràn đầy sức lực, lá gan cũng lớn theo, cậu mang theo nắp chụp, hăng hái [64] hạ kính xe xuống, leo lên nóc xe.
[64] Nguyên văn “nhất cố tác khí” – một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, lấy từ “Tả Truyện” Trang Công thập niên, sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Nóc xe có phạm vi nhìn tốt, cậu liếc nhìn lại, từ xa có không ít thằn lằn ngã xuống đất như trúng độc, co quắp, miệng sùi bọt mép, con thằn lằn lớn nhất kia thì càng thấy rõ, trên người nó đã thủng bốn lỗ máu, tuy không chết, nhưng đã mất lý trí, đang nổi điên quằn quại tại chỗ, đánh giết, làm một vùng rối loạn.
Tùng Hạ một cước đá văng ra một con thằn lằm dài hơn một mét bò được lên xe, trong lúc đá ra, cậu cường hóa bắp thịt ở chân trong nháy mắt, hơn bốn mươi con thằn lằn bị cậu đá bay ra ngoài.
Tùng Hạ trong lòng mừng rỡ, mau chóng chạy tới túm lấy súng Gatling, cậu tập trung năng lượng cuồn cuộn ở cánh tay và trước ngực, cắn răng một cái, bóp cò, điên cuồng xả súng vào đám thằn lằn bò đến từ bốn phương tám hướng.
Lực giật của Gatling thật sự quá lớn, Tùng Hạ có cảm giác bắp thịt trên cánh tay và trước ngực bị giật đến tê dại, lòng bàn tay nứt toác, trong miệng nếm được vị mằn mặn, nhất định hàm răng bị rung động đến đổ máu. Nếu không phải không ngừng cường hóa cơ thể, cậu đã hộc máu từ lâu rồi.
Cậu liều mạng giữ súng máy, rung động đến hai mắt sung huyết cũng không dám buông tay. Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ đang ra sức mở đường trước mặt cậu, cậu tuyệt đối không thể buông lỏng chút gì được.
Năng lượng Thổ của thằn lằn không ngừng tiến vào cơ thể cậu, cậu cảm thấy chưa bao giờ có được sức mạnh dồi dào đến thế!
Hai người đàn ông đứng trên mái nhà ở đằng xa trong thời gian hai phút chưa nói được một câu.
Qua hồi lâu, cậu thiếu niên mới lẩm bẩm: “Mấy người này điên rồi sao? Họ đang làm gì vậy?”
Người đàn ông nhăn lại mi thật sâu: “Một người điều khiển sức mạnh tự nhiên, một dị chủng thực vật, trong xe không biết là người nào, trên mui xe, chắc là tiến hóa sức mạnh?”
“Nhất định, gầy gò thế mà khống chế được Gatling cơ mà.” Cậu thiếu niên thở dài: “Dị nhân điều khiển sức mạnh tự nhiên thật quá lợi hại, anh nhìn hắn mà xem, hầu như không có con thằn lằn nào có thể tiếp cận hắn, vũ khí lại trong suốt không nhìn thấy. Nếu đánh nhau với hắn, đại ca, anh có phần thắng không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không rõ.”
“Ghét mấy tên may mắn có sức mạnh tự nhiên quá, người đàn ông kia điều khiển gió phải không? Lần trước cái tên điều khiển lửa kia đúng là không phải người, không chỉ là người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên, lại còn là quái vật cải tạo gene nữa. Nếu gặp lại hắn, chúng ta chưa chắc có sự may mắn như lần trước.” Cậu thiếu niên thè lưỡi, lòng còn sợ hãi.
“Có lẽ chúng ta có thể mượn sức những người này.”
“Em cũng muốn thử xem, nếu tổ chức của chúng ta cũng có thể có một dị nhân điều khiển sức mạnh tự nhiên thì không phải sợ quân đoàn tiến hóa ngược chết tiệt kia nữa.”
“Nhưng rốt cuộc thì họ đang làm gì? Tấn công đám thằn lằn này có chỗ nào tốt?” Người đàn ông không hiểu.
“Đi hỏi là biết mà.” Trên mặt cậu thiếu niên lộ ra nụ cười ranh ma, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói.