Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 47

Thành Thiên Bích cũng không quay đầu lại, hắn cũng không nhận ra chuyện mình đã yên tâm giao lại phía sau cho Tùng Hạ.

Trang Nghiêu một đường nghiền lên xác thằn lằn, lái Lộ Bá đến nhà kho, lần trước họ đã buộc chặt máy phát điện được tháo gỡ. Liễu Phong Vũ và Tùng Hạ yểm trợ cho Thành Thiên Bích, Thành Thiên Bích chạy vào nhà kho lôi máy phát điện ra, nhưng linh kiện của máy phát điện quá nặng, mình hắn căn bản không lôi ra nổi, Liễu Phong Vũ đành phải đi giúp hắn.

Đàn thằn lằn càng không ngừng nhào vào hai người, họ dừng tay lại, đã bị vô số thằn lằn quấn lấy chân cẳng, thắt lưng. Thành Thiên Bích vung mũi đao gió lên, chặt đứt hơn mười đầu lưỡi. Liễu Phong Vũ tiết ra dịch tiêu hóa từ trong lỗ chân lông, đốt thủng số lưỡi này, đồng thời quần áo của hắn cũng bị hủy hoại hoàn toàn.

Liễu Phong Vũ mắng to: “Đồ chơi này nặng thế, đặt lên xe kiểu gì!”

Hắn vừa nói xong, từ chiếc xe hạ xuống một chiếc khung kim loại có có bánh xe kêu choang một tiếng, Trang Nghiêu hô to từ bên trong xe: “Mang lên!”

Tùng Hạ bắn yểm trợ cho họ trên nóc xe, hai người dùng sức chín trâu hai hổ, cuối cùng đã mang được từng linh kiện của máy phát điện lên được.

Tùng Hạ gào lên: “Mau rút lui.” Tuy cậu vẫn không ngừng hấp thu năng lượng Thổ nên tinh thần càng ngày càng tốt, nhưng Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ nhìn qua đã sắp không xong, ai nấy đều thở hổn hển, thể lực đã suy giảm mạnh.

Trang Nghiêu quay xe, đám thằn lằn bị nghiền nát dưới bánh xe.

Đạn Gatling đều đã hết sạch, Tùng Hạ chỉ có thể bò lại về trong xe. Cậu vừa mở cửa xe, mấy con thằn lằn con đã kịp chui vào, Tùng Hạ chịu đựng cơn đau nhức toàn thân, đá lũ thằn lằn này ra ngoài, đóng rầm cửa xe lại, sau đó tê liệt ngã xuống ghế.

Bắp thịt được bành trướng co rụt lại, Tùng Hạ hầu như không cảm giác được cánh tay của mình.

Trang Nghiêu cũng không quay đầu lại, kêu lên: “Đừng dừng lại, tiếp tục hấp thu, mau chữa trị cơ thể bị hao tổn.”

Tùng Hạ ngọ ngoạy ngồi dậy, không ngừng hấp thu hết tất cả năng lượng Thổ có thể hấp thu được xung quanh vào trong cơ thể mình. Cậu vừa hấp thu năng lượng, vừa chữa trị cánh tay, cuối cùng hai tay cũng từ từ có tri giác.

“Hai người họ sắp không chịu nổi nữa rồi, thử tăng cường thể lực cho họ xem có được không?”

Tùng Hạ thử một lần rồi nói: “Không được, xa quá.”

Phạm vi hấp thu năng lượng của cậu không vượt quá năm mét, nhưng phạm vi phát ra năng lượng không vượt quá nửa mét, căn bản không với tới hai người họ.

Trang Nghiêu hô to: “Hai người mau lên xe!”

Liễu Phong Vũ mắng: “Lên thế quái nào được!” Liễu Phong Vũ đã hoàn toàn nở hoa, toàn thân đã hóa thành một đóa hoa đại vương to lớn diễm lệ, hễ con thằn lằn nào dám chạm vào hắn thì đều bị dịch tiêu hóa hoá lỏng thành xương cốt hoặc bị hun chết tươi. Nhưng cho dù như vậy, vẫn có vô số thằn lằn bò đến từ phía xa, có lẽ do con thằn lằn khổng lồ kia bị thương nên đồ tử đồ tôn của nó điên hết cả rồi. Nhưng Liễu Phong Vũ không duy trì hình thái hoa nở hoàn toàn được trong bao lâu, hắn đã sắp không trụ được nữa rồi.

Thể lực của Thành Thiên Bích cũng đã không tốt, động tác đã chậm lại.

Tùng Hạ vội la lên: “Để tôi xuống.”

“Không được, năng lực cường hóa cho người khác của anh chỉ là giả thiết của chúng ta, cho tới bây giờ vẫn chưa được thực tiễn. Đây là chiến trường, ngộ nhỡ anh xuống dưới mà không được, chúng ta sẽ thua, họ nhất định có thể lên xe được. Liễu Phong Vũ, tiếp tục khuếch tán mùi thối, nhất định sẽ hữu dụng!”


Liễu Phong Vũ gào lên: “Không được nói chữ kia!” Việc khuếch tán mùi thối của hắn rốt cuộc có tác dụng, đám thằn lằn ở gần hầu như đã mất đi năng lực hành động, những con ở xa sinh ra tâm lý chán ghét, bước tiến rõ ràng chậm lại, còn làm cản trở những con xa xa muốn bò qua đây.

Cuối cùng hai người cũng có cơ hội thở dốc, cả hai leo lên nóc xe.

Trang Nghiêu đẩy đẩy bên chân: “Anh mang khẩu súng này lên cho Thành Thiên Bích, sau đó thử năng lực của anh.”

“Được.” Tùng Hạ cầm khẩu súng tự động lên, giắt đạn lên lưng, mở cửa xe bò ra ngoài. Vừa mở cửa cậu đã ngửi thấy được một mùi thối nồng nặc, dù đã đeo nắp chụp nhưng mùi thối vẫn chui vào lỗ mũi, mắt cậu tối sầm. Nếu không có nắp chụp bảo vệ này, cậu nhất định sẽ ngất xỉu.

Cậu bò lên nóc xe, đưa khẩu súng cho Thành Thiên Bích gần như đã sức cùng lực kiệt. Thành Thiên Bích vẫn lên đạn một cách thành thạo, nhằm vào những con thằn lằn tương đối lớn mà bắn, thế nhưng rõ ràng tốc độ đã chậm hơn rất nhiều.

Tùng Hạ từ phía sau lưng bắt được vai Thành Thiên Bích: “Thiên Bích, để tôi thử xem.”

Thành Thiên Bích cũng không quay đầu lại, hắn cũng không nhận ra chuyện mình đã yên tâm giao lại phía sau cho Tùng Hạ.

Tùng Hạ tập trung năng lượng toàn thân, luồng năng lượng không ngừng chảy cuồn cuộn vào trong cơ thể Thành Thiên Bích. Thành Thiên Bích hầu như đã hao hết năng lượng, đột nhiên giống như được cải tử hoàn sinh, năng lượng của hắn và năng lượng vô thuộc tính dung hòa, dần dần sống lại, khôi phục thể lực và sức hành động của hắn. Thành Thiên Bích quay đầu lại nhìn Tùng Hạ một cái, Tùng Hạ cũng hai mắt tỏa sáng nhìn hắn, hai người đều nhìn thấy sự kinh ngạc và hưng phấn trong mắt đối phương.

Tiếp thêm năng lượng một phút đồng hồ, Thành Thiên Bích mới nói: “Được rồi.” Hắn đứng lên, không ngừng xả súng vào đám thằn lằn chắn trước đầu xe họ.

Tùng Hạ lại leo đến chỗ Liễu Phong Vũ, cầm lấy cánh tay hắn, truyền năng lượng vào. Liễu Phong Vũ hưng phấn kêu to: “Tiểu Hạ, cậu quá tuyệt, anh muốn hôn cậu một cái quá đi.”

Vành tai Thành Thiên Bích giật giật khó mà phát hiện, xả súng bắn nổ một con mắt của thằn lằn.

Liễu Phong Vũ nhanh chóng khôi phục một nửa năng lượng, xoay người nhảy xuống xe, hai tay mở ra cánh hoa to lớn, quét ngang trở ngại trên đường họ tiến lên.

Số năng lượng Tùng Hạ hấp thu được gần như đã cạn kiệt, cậu nằm bò xuống trần xe rung động, tiếp tục hấp thu, xung quanh là vô số xác thằn lằn, cậu tuyệt đối không phải lo.

Hai người đứng từ xa quan sát họ chìm vào sự trầm mặc, hồi lâu, cuối cùng vẫn là cậu thiếu niên kia mở miệng trước: “Đại ca, anh có hiểu không?”

“Không.”

“Có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc họ đã lấy gì ra từ nơi đó? Hình như là một cỗ máy màu xám. Còn nữa, rõ ràng người điều khiến gió và dị chủng hoa đại vương kia đã mất sức, vì sao lại cải tử hoàn sinh?”

“Người tiến hóa sức mạnh kia vừa trèo lên, họ đã khôi phục thể lực, chẳng lẽ người đó đã cho họ uống thuốc gì?”

“Không biết, không nhìn rõ lắm, nhưng… thật kỳ quái, chuyện này không đúng. Năng lượng hao tổn sau khi chiến đấu quá độ, ít nhất phải nghỉ ngơi hai, ba ngày mới khôi phục được.”

Người đàn ông lắc đầu: “Đi hỏi xem.”

“Bây giờ chúng ta xuống dưới ư?”


“Phải.”



Bốn người vất vả trăm cay nghìn đắng, cuối cùng đã đột phá vòng vây. Trang Nghiêu liên tục tăng tốc, kéo máy phát điện xông về phía trước. Thật ra tốc độ của họ có nhanh nữa cũng không thể đi được nhanh, nhưng đã đạt đến tốc độ tối đa mà phương tiện giao thông được phép đạt tới, ước chừng trên dưới bốn mươi dặm/giờ. Nhưng tốc độ này cũng đã đủ hất một vài con thằn lằn con ra thật xa.

Liễu Phong Vũ ở trên đường phát tán ra lượng lớn mùi thối, giống như một tấm lá chắn thiên nhiên bằng vũ khí sinh học khiến phần lớn thằn lằn đều không muốn đuổi theo, rốt cuộc họ đã trốn thoát khỏi sự bao vây của đàn thằn lằn.

Trang Nghiêu không dám thả lỏng, nó lái ra ngoài hai km, tốc độ xe mới chậm đi một chút. Vì mặt đường vô cùng nhấp nhô, xe đi nhanh sẽ rung lên dữ dội, bốn người đều sắp nôn ra.

Họ còn chưa kịp hưng phấn trước thắng lợi thì phía trước đột nhiên xuất hiện một đàn gì đó màu đen đông nghìn nghịt không hề báo trước. Bốn người trợn to hai mắt nhìn theo, đó là một đàn dơi, con dơi bay giữa còn bọc một thiếu niên tuấn tú, có vẻ vô cùng quỷ dị.

Trang Nghiêu đạp mạnh chân ga, muốn xông qua.

Nó mặc kệ không cần biết có đụng vào người hay không, đàn dơi này tuyệt đối không có ý tốt, nó sẽ không để mình thất bại trong gang tấc.

Cậu thiếu niên cười cười: “Chà, độc ác quá đi, nếu dám đụng tới, mấy người nhất định sẽ hối hận đấy nha.”

Ánh mắt Trang Nghiêu lạnh băng, không chút do dự.

Nhưng khi họ chạy ào vào đàn dơi, mui xe đột nhiên bị một sức mạnh khổng lồ ngăn lại, bất luận Trang Nghiêu nhấn ga thế nào, chiếc xe chỉ có thể nhích về phía trước từng chút từng chút một, động cơ phát ra tiếng gào thét khó nghe.

Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Dừng xe lại.”

Trang Nghiêu đành phải dừng lại.

Đàn dơi dần dần tách ra khỏi cậu thiếu niên kia, chậm rãi hóa thành hình dạng. Cuối cùng hóa thành một người đàn ông cao lớn lạnh lùng.

Cậu thiếu niên cười nói: “Đã nói mấy người sẽ hối hận mà, tạo ra một chiếc xe như thế không dễ, thế mà lại làm hỏng động cơ. Có điều, đúng là không ngờ, mấy người lại để một thằng nhóc nhỏ như vậy lái xe, nhóc, chú em có bằng lái chưa.”

Trang Nghiêu nói: “Chó ngoan không cản đường, cút ngay.”

Cậu thiếu niên nhíu mày: “Nhóc đúng là trẻ con ư?”

Liễu Phong Vũ châm chọc: “Bọn này cũng đã nghi ngờ chuyện đó, nhưng nó đúng là trẻ con, mấy người là thứ gì vậy? Dị chủng dơi à?”

“Anh tôi thì phải, tôi thì không.”

Đây là lần đầu tiên nhóm Tùng Hạ nhìn thấy dị chủng động vật, đúng là vô cùng mới mẻ, loại năng lực này nhìn qua rất ngầu, khiến họ không kiềm lòng được liên tưởng đến ma cà rồng. Người đàn ông này mặc đồ đen từ trên xuống dưới, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, ngược lại cũng rất phù hợp với năng lực biến dị của hắn.

Đồng thời, bốn người cũng cảm nhận được dao động năng lượng của người đàn ông kia, còn cậu thiếu niên bên cạnh dù yếu hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể coi thường.

Tùng Hạ nói: “Hai người muốn làm gì?”

Cậu thiếu niên cười nói: “Chúng tôi rất tò mò về mấy người, muốn kết bạn với mấy người.”

“Muốn kết bạn thì đừng ngăn cản chúng tôi.” Trang Nghiêu không có chút hảo cảm gì với hai người này. Nó là người tiến hóa não bộ, vô cùng mẫn cảm với sóng điện não của người khác. Nếu một người có ác ý hay địch ý, nó có thể cảm nhận được. Hai người này mặc dù không có ác ý hay địch ý rõ ràng, nhưng ít ra nó có thể nhận ra họ không có ý tốt gì, không thể không nghi ngờ.

Cậu thiếu niên nháy mắt, đi qua trước cửa sổ xe, cẩn thận quan sát bốn người trong xe: “Chà chà, thật là lợi hại, bốn dị nhân… Ơ? Chờ chút, sao lại chỉ có ba dao động năng lượng?” Cậu thiếu niên nhíu mày một cái, trong mắt lóe lên một sự nghi ngờ, cậu ta lại nhìn bốn người một chút: “A, không sai, đúng là ba, anh là người tiến hóa điều khiển sức mạnh tự nhiên, anh là dị chủng hoa đại vương, còn anh… anh là dị nhân sức mạnh ư?” Cậu thiếu niên chỉ vào Tùng Hạ, hỏi thăm không quá chắc chắn.

Trong lòng ba người đều biết, nhất định là Trang Nghiêu đã động tay động chân với sóng điện não của cậu thiếu niên này và người đàn ông kia, nó che giấu dao động năng lượng của mình, sau đó tạo biểu hiện giả rằng trên người Tùng Hạ có dao động năng lượng. Loại năng lực này chỉ có thể chủ động che giấu dao động năng lượng nhằm vào cá nhân, nhưng lại không thể thật sự che giấu dao động năng lượng của mình. Nhưng gặp phải tình huống đặc biệt, nó đã vô cùng hữu dụng. Chí ít hiện tại, Trang Nghiêu đã thành công che giấu mình, cũng che giấu Tùng Hạ, bằng không hai người kia đã quan sát họ lâu như vậy, nhất định sẽ phát hiện Tùng Hạ tuyệt không phải người thường, mà trên người Tùng Hạ lại không có dao động năng lượng, chuyện này sẽ trở nên vô cùng khó giải thích, họ cũng không muốn tự tìm phiền toái.

Tùng Hạ nói: “Phải, ba đấu hai, chúng tôi có phần thắng hơn mấy người, nếu không có chuyện gì thì mau để chúng tôi đi.”

Bình Luận (0)
Comment