Tammy ngơ ngác, cậu không rõ tại sao Hi Lạc lại hỏi điều này, cậu vốn cho rằng… cậu vốn cho rằng Hi Lạc sẽ trách cứ mình.
Tammy thành thật gật đầu.
Hi Lạc lấy ra từ trong túi một con gà nướng vàng rực, đưa cho Tammy.
“Nằm lên đống rơm.” Hi Lạc nói.
Mặc dù không hiểu tại sao Hi Lạc muốn cậu làm vậy, nhưng Tammy vẫn rất nghe lời, chậm rãi di chuyển tới giường cỏ, trong tay cầm chặt con gà, nằm xuống.
Khóe mắt cậu nhìn thấy công chúa đang nằm dưới đất nơi cửa hang, bụi bẩn bám vào làn váy màu hồng, trong đầu Tammy bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất hoang đường.
Dường như Hi Lạc cố tình bắt công chúa nằm đất, để mình nằm trên đống rơm duy nhất này.
“Đau thì cắn thịt.”
Hả? Cái gì? Tammy chớp chớp mắt nhìn về phía Hi Lạc.
Hi Lạc xoa đầu Tammy, giọng nói rất trong, rất êm tai.
“Nghe lời.” Hắn nói.
Tammy lại trừng mắt nhìn, lần này cậu cảm thấy vành tai hơi nóng.
Hi Lạc lấy ra một chai rượu vang nhỏ, đổ lên lỗ tai Tammy.
Lỗ tai bỗng nhiên đau xót, hai cánh Tammy bất giác rụt lại, sau đó lại hung hăng cắn chặt thịt gà trong miệng.
Lúc này cậu mới nhớ ra lỗ tai của mình bị cung tên sượt qua.
Mà Hi Lạc đang giúp cậu xử lý vết thương.
Thật tốt.
Hơi đau, nhưng động tác của Hi Lạc vừa nhẹ vừa chậm, Tammy cảm thấy tim đập cũng nhanh hơn, những nơi được ngón tay Hi Lạc chạm vào như có một dòng nước ấm chảy qua, đến tận trái tim, sau đó từ trái tim chảy khắp toàn thân, nhiệt độ vô cùng ấm áp này khiến người ta không nhịn được khẽ run.
Mắt Tammy hơi ẩm ướt, không biết là vì đau đớn, hay vì điều gì khác.
Trước khi đi, Hi Lạc lại giúp Tammy nướng thật nhiều đồ ăn.
Tammy vừa ăn gà nướng vừa hỏi: “Tại sao anh phải tới cứu công chúa? Vì tiền thưởng sao? Hay vì anh thích cô ta?”
Tammy yên lặng nghĩ trong lòng: Nếu như Hi lạc muốn có tiền thưởng, cậu sẽ đưa cho Hi Lạc toàn bộ châu báu trong hang động. Nhưng nếu như… nếu như Hi Lạc, nếu như Hi Lạc thích công chúa, vậy thì sau này ngày nào Tammy cũng sẽ bắt vị công chúa này! Hơn nữa… hơn nữa — không cho nàng ngủ trên rơm, chỉ cho nàng ăn thịt khó ăn nhất! Thật đó!
Nhưng Hi Lạc chỉ thản nhiên nhỉn cậu, nói: “Nếu tôi không đến thì sẽ có người khác đến.”
“Người khác đến?” Tammy sửng sốt, cậu không hiểu câu trả lời của Hi Lạc và vấn đề cậu hỏi có gì liên quan.
Hi Lạc đưa thịt heo đã nướng cho Tammy: “Bởi vì, những kỵ sĩ khác… sẽ bắt nạt cậu.”
Tammy chớp mắt.
“… Sao anh không trực tiếp ngăn tôi bắt công chúa?”
Hi Lạc đứng lên: “Cậu nói cậu buồn chán.”
Đồng tử màu nâu sẫm của Hi Lạc chợt hiện lên nỗi buồn phức tạp, ánh lửa bập bùng hắt trên mặt khiến vẻ mặt hắn trở nên thật xa cách.
Người này đã biến thành ác long.
Mình đâu thể làm gì.
Vậy thì… cứ để cậu nhóc cả đời vô ưu, bớt chút âu sầu.
Cậu muốn làm gì thì cứ làm.
Mình ở đây, sẽ không để mọi chuyện đi quá xa.
Hi Lạc đi rồi, Tammy vẫn ghé mình trên tảng đá, vừa gặm thịt vừa nhìn chuột xám, do dự thật lâu mới ấp úng nói:
“Cậu nói coi… có phải Hi Lạc thích tôi không?”