Chuột xám đang gắng sức gặm miếng giò heo vất vả lắm nó mới được Tammy cho ăn, nghe xong lời này, nó chưa kịp nuốt thịt thì đã bị sặc trong cổ họng, nó vội vàng ho khan vài cái, mãi mới bình thường trở lại.
Con chuột yếu ớt ngẩng đầu nhìn Tammy: “Đầu ngài… có phải bị hư rồi hay không?”
Ban đầu trong lòng Tammy không ôm bao nhiêu hi vọng, thấy con chuột như thế, lại càng không chắc chắn, khẽ thở dài.
Con chuột lau miệng, thành khẩn khuyên nhủ: “Ngài ngàn vạn lần chớ nghĩ nhiều, người ta là nhân phẩm tốt. Làm một kỵ sĩ, người ta tuyệt đối không bất cứ ý gì với một con rồng…”
Cả người Tammy như bị hết hơi, mệt mỏi cúi đầu: “Làm sao đây? Hình như tôi thích ảnh.”
“Bộp!” Giò heo trong tay con chuột rơi xuống đất.
Chân mày Tammy nhíu lại, cậu hỏi con chuột: “Tôi phải làm sao đây?”
Con chuột đứng lên, đứng trên tảng đá, kích động nói: “Còn làm sao nữa?! Cả hai giới tính giống nhau, lại khác chủng tộc đó?! Ngài còn có thể làm gì?! Đương nhiên là ngài phải từ bỏ hắn! Tôi cho ngài biết, có khi thời kỳ động dục của ngài tới rồi, tôi cảm thấy việc cấp bách bây giờ là tìm một con rồng cái, tôi nhớ là đảo Nam có mấy con rồng…”
Tammy không nhanh không chậm gặm thịt quay trong tay, suy tư phút chốc, phân vân hỏi: “Cậu nói xem lần tới tôi có nên đi bắt công chúa nước Phổ không?”
Chuột xám không phản ứng kịp mạch não của Tammy: “… Gì cơ?”
Tammy tự gật đầu: “Ừ, tôi lại đi tìm công chúa là có thể gặp Hi Lạc! Ảnh là kỵ sĩ, sẽ tới cứu công chúa!”
Chuột xám trợn tròn mắt: “– Ngài định làm gì?”
Tammy dùng móng vuốt nhét miếng thịt cuối cùng vào trong miệng, nhai đi nhai lại: “Bồi dưỡng tình cảm.”
May là lần trước lúc cậu và Hi Lạc nướng thịt heo, Hi Lạc đã nói cho cậu biết nước Tây Lan ở phía Tây, nước Phổ ở phía Đông.
Biết phương hướng đại khái rồi, cậu ở trên trời quan sát cũng không tới mức lạc đường.
Khi Tammy cảm thấy kế hoạch ổn thỏa, chuột xám nhảy ra từ phía sau tảng đá, do dự một lát rồi nói: “Ác long đại nhân, tôi cảm thấy… để bồi dưỡng tình cảm thì điều kiện tiên quyết là ngài phải là một con người.”
Tammy hoàn toàn thất vọng: “Tôi nhớ tôi đã nói với cậu, tôi đã từng, và cho tới bây giờ, linh hồn tôi vẫn là một con người.”
“Không không không…” Chuột xám lắc đầu: “Tôi muốn nói tới bề ngoài của ngài bây giờ.”
Suy tư một lát, chuột xám kín đáo bày tỏ: “Ngày nói xem, ngài đã từng là người, vậy ngài cảm thấy… Là một con người, ngài có bao giờ thích những loài vật khác… Uhm… Ví dụ như… Loài chuột như tôi chẳng hạn?”
Thích một con chuột?
Tammy cắn răng tưởng tượng, run rẩy lắc đầu.
Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của Tammy, chuột xám nói: “Cũng không phải là hết cách, hình như ác long cũng có thể biến thành người, nhưng cụ thể như thế nào, vẫn cần phải hỏi mấy con ác long khác ở đảo Nam…”
Tammy nhìn về phương Nam.
Đảo Nam ư?
Sâu trong hang động, không một bóng người.
Một con chuột xám ngồi chồm hỗm phía sau tảng đá, đang chuyên tâm gặm nửa bắp ngô.
Vừa gặm vừa yên lặng nói.
Có thể, không thể, có thể, không thể, có thể, không thể.
Hạt ngô cuối cùng nuốt vào bụng.
Có thể.
Chuột xám thở dài, nằm xuống đất.
Ác long tới đảo Nam thật sự có thể biến thành người sao?
Nó không biết tỉ mỉ, nhưng cơ bản thì cũng biết đôi chút, sau khi trưởng thành ác long đều có năng lực biến thành người, điều kiện tiên quyết là, phải giết người.
Con rồng ngốc nghếch bị bán còn giúp người ta đếm tiền kia, thực sự sẽ vì quay lại làm người mà đi giết người sao.
Hy vọng rồng ngốc có thể tìm được đáp án ở đảo Nam.