Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 50

Không biết đã qua bao lâu, Lâm Linh mới dần khôi phục ý thức.

Nàng mở hai mắt, ánh sáng màu hồng nhạt từ ngoài cửa sổ xuyên qua tấm màn sa mỏng, bên ngoài cửa sổ là một mảnh xanh đen của thâm sơn cùng cốc, đằng xa là một ngọn núi sừng sững khoác màu khăn vàng đỏ trên vai.

Lại là một buổi sáng sớm.

Gió lạnh như tuyết xuyên qua khu rừng, mang theo một cỗ hơi nước ướt át từ sông đào vệ thành và một một mùi hương cam lộ thoáng bay vào cửa sổ, tràn ngập cả căn phòng.

“Nàng tỉnh rồi.” Giọng nói như gió xuân mang vài nét lo lắng truyền đến từ phía sau lưng nàng.

Lâm Linh quay đầu, tâm trạng lập tức trầm xuống, hầu tước Gawain đang đứng trước mặt cười dài nhìn nàng.

Nàng khẽ cử động thân mình thì chợt nghe một tiếng “tê tê” khủng bố truyền tới, nàng chưa kịp quay đầu thì Timor đã chậm rãi nói:“Tốt nhất là nàng nên ngoan ngoãn đừng cử động a, con Vương Xà này là do ta mang về từ Ai Cập đấy! Vạn nhất nếu nó cắn nàng thì không ổn đâu.”

Nàng cứng ngắc quay đầu sang thì thấy một con rắn hổ mang to như cái cổ tay đang nhìn nàng như hổ nhìn mồi, cái lưỡi thi thoảng thè thè như thị uy.“Ngươi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Nàng cố gắng không phát ra tiếng rung rẩy, mạnh giọng hỏi,“Bọn họ đâu? Rốt cuộc ngươi đã làm gì?”

Hầu tước nở một nụ cười ưu nhã:“Nàng hỏi nhiều như thế thì sao ta có thể trả lời hết được đây, từ từ sẽ biết. Ta chẳng muốn thế nào cả, chỉ là có người muốn ta giữ các nàng lại một khoảng thời gian. Yên tâm, ta sẽ không thương tổn các nàng đâu. Kỵ sĩ Lancelot vẫn đang ở một nơi an toàn.”

“Là công tước Joseph sao? Sao ngươi lại nghe hắn chứ?”

“A, ta ghét nhất là phải nghe lời người khác, bất quá ta muốn thừa cơ hội này biến nàng thành một vật phẩm trong bộ sưu tập của ta, nên tiện tay giúp hắn một chút thôi.”

“Ngươi – biến thái!” Trong đầu của nàng đột nhiên nhớ lại lời Mặc Lâm nói lúc trước –“Vốn dĩ vị hầu tước Gawain kia xuất hiện trước mặt ngươi không nhiều, nhưng vì hiệu ứng bị lỗi nên đã bị thay đổi.”

Nghĩ tới đó thì nàng rùng mình một cái, chẳng lẽ vì lần vô tình gặp nhau trong rừng đó mà đã gây ra hậu quả không tưởng này?

“Nhưng chúng ta không có ăn uống bất cứ thứ gì của ngươi, tại sao –” Nàng thấy chuyện này thật kỳ quái.

“A a, ta biết các nàng nhất định sẽ rất cẩn thận, cho nên đã pha một loại trà ma pháp không dùng để uống, mà là dùng mùi thơm để khiến người ta mơ màng. Đây là loại trà ta vất vả lắm mới tìm được ở Hy Lạp đấy. Đúng rồi, nó còn có công dụng khống chế ma pháp rất hữu hiệu, sợ rằng bây giờ nàng cũng không thể dùng pháp thuật hệ gió được nữa đâu.”

Hắn vừa nói vừa chậm rãi tiến đến gần nàng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc nàng.

“Tóc đen mắt đen thật xinh đẹp, nàng sẽ là món hàng quý giá nhất của ta……”

Lâm Linh khẽ run lên, cả người lạnh toát từ chân lên đến đỉnh đầu.

“Đúng rồi, con mèo của ta đâu? Đưa con mèo đây!” Nàng tức giận nghiêng đầu thoát khỏi tay hắn.

Hắn vô vị nhún vai:“Mèo sao? Ta cũng không để ý nó chạy đi đâu. Trà của ta chỉ có công dụng với người.”

Nghe vậy, thần kinh đang căng như dây đàn của nàng có chút buông lỏng, hoàn hảo, Arthur vẫn chưa bị bắt.

“Ta đã sớm chuẩn bị cho nàng một căn phòng đẹp nhất trong lâu đài này, sau này nàng cứ việc ở trong căn phòng đó mãi mãi. Tuy nhiên để cho yên tâm, ta sẽ thường xuyên đến thăm vật phẩm của ta.”

Hắn khom người xuống hôn lên tóc nàng,“Ân, trở thành vật phẩm thì cần phải được hầu hạ chu đáo. Buổi tối ta sẽ tự tay giúp nàng tắm rửa, có thấy vinh hạnh hay không? Đây là lần đầu tiên ta tự tay làm đấy.”

Nàng mếu máo muốn khóc…… Có khi nào sẽ giống như một cái xác ướp không, không được a!!!

“Ta đi tắm đây, nàng chơi chung với Britney đi. Nhưng đừng có dại mà chọc tức đó, nó chỉ nghe lời của ta thôi.”

Gawain mỉm cười đẩy nhẹ cửa phòng ra ngoài.

Lâm Linh khóe miệng run run, Britney? Là tên còn rắn hổ mang này sao? Thần thánh ơi……

Thời gian tiếp đó, nàng cố gắng tìm đủ mọi cách lấy lòng “tiểu thư” Britney này. Nhưng đối phương chẳng có một tia lay động tí ti nào, vẫn kêu “tê tê” không ngừng.

Làm sao bây giờ? Kế tiếp làm gì bây giờ?

“Cạnh”, đột nhiên có một tiếng vang từ phía cửa sổ truyền tới, Britney lập tức cảnh giác giương đầu lên. Từ một góc cửa sổ đột nhiên xuất hiện một bàn chân mèo nhỏ với mấy cái móng vuốt.

“Arthur……” Tim nàng nhảy nhót, nhưng ngay lập tức nghĩ tới tình cảnh nguy hiểm trước mắt, vô vàng hô nhỏ một tiếng,“Đừng vào, chỗ này có rắn hổ mang!”

Lời nàng vừa dứt, mấy cái móng vuốt trên cửa sổ lập tức biến mất. Mặc dù có chút an tâm, nhưng không hiểu sao nàng lại có một cảm giác mất mát không nói nên lời.

Tên này thật không có nghĩa khí, cư nhiên lại chuồn mất …… mặc kệ sống chết của nàng……

Nhưng không ngờ không lâu sau đó, móng vuốt của tiểu hắc miêu lại xuất hiện.

Lúc Britney đang chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu thì một bóng đen xẹt qua một vòng duyên dáng bay vào phòng, va vào tường bắn ngược ra ngoài cửa sổ.

Bitney cư nhiên cũng đuổi theo cái bóng đen đó…… Hiển nhiên nó quên rằng nó làm gì có cánh ……

“Đồ ngốc, đóng cửa sổ lại mau!” Arthur vụt một tiếng nhảy vào.

Lâm Linh lập tức vọt tới, dùng tốc độ nhanh nhất “rầm” một tiếng đóng cửa sổ lại, sau đó thở mạnh nhẹ nhõm một cái, mềm nhũn tựa lên tường.

“Đó là thứ gì vậy?” Nàng vẫn chưa hoàn hồn hỏi.

Arthur run run lông mao trên người, hừ một tiếng xem thường:“Một con chuột để đối phó với rắn hổ mang.”

“A!” Nàng chấn động,“Thật là chuột!” Trong lòng nàng vừa kinh ngạc lại vừa vui sướng, hóa ra vừa rồi hắn không có bỏ mặc mình chạy trốn mà là đi bắt chuột …… Nhưng, đường đường là Arthur vương lại đi bắt chuột, cái này thật sự, thật sự……

Nàng ráng nín cười đến nỗi mặt mày rút gân lên cả.

“Được rồi, nhanh nghĩ cách lấy gương đi. Còn phải cứu Lancelot ra nữa.” Trên mặt hắc miêu không thèm che giấu đi nỗi buồn bực.

“Được rồi, mới nãy tôi nghe hắn nói là sẽ đi tắm. Ôi, không ngờ hắn biến thái thế mà sạch sẽ gớm, không bằng chúng ta thừa dịp cơ hội hắn đang khỏa thân…… Như vậy như vậy, như vậy như vậy……”Lâm Linh đảo con ngươi một vòng, đem kế hoạch tác chiến của mình nói với Arthur.

“Có được không đó?” Hắc miêu có chút hoài nghi, hơn nữa thừa dịp hắn đang khỏa thân như vậy thì có chút đi ngược với đạo đức của một kỵ sĩ a.

“Đương nhiên là được, bây giờ còn cố kỵ cái gì, đi nhanh đi!” Lâm Linh duỗi tay ôm lấy nó, cẩn thận chuồn ra ngoài cửa.

Mới sáng sớm nên trong lâu đài vô cùng yên tĩnh, Lâm Linh rón ra rón rén chạy xuyên qua hành lang, nàng nhớ mang máng tối hôm qua Gawain đi ra từ căn phòng phía bên trái, nếu như đoán không sai thì đó chắc hẳn là phòng tắm.

Lúc đang chạy ngang qua hành lang dài, nàng chợt nghe trong một căn phòng có tiếng khóc ủy khuất như ai oán của nữ hài tử.

“Oa, sẽ không phải là cô gái dị tộc mà ngài hầu tước đang cất giấu chứ?”

Lâm Linh thử đẩy đẩy cửa thì phát hiện cửa đang bị khóa. Nàng nhặt một thanh sắt nhỏ ở trên mặt đất, lung tung móc máy một trận, “cạch” một tiếng, chiếc ổ khóa đơn giản thời Trung cổ đã bị mở ra……

Trong khoảnh khắc cánh cửa bị mở ra, đập vào mắt Lâm Linh là một mảnh hỗn loạn, đột nhiên có một loại cảm giác mơ hồ như vừa rơi vào thùng thuốc nhuộm. Cánh cửa rộng mở để lộ căn phòng xa hoa, bên trong căn phòng là một đám oanh oanh yến yến người nằm kẻ ngồi, tóc vàng mắt màu bích, tóc đỏ mắt lục, mắt nâu lanh lợi, tóc bạc mắt tím…… tràn lan những vị mỹ nữ hoa lệ.

Người đang ngồi khóc là một cô gái tóc vàng mắt tím, nhìn cách ăn mặc của nàng hình như là xuất thân từ quý tộc.

“Vị mỹ nữ này hình như giống cậu đấy.” Lâm Linh mặc dù vẫn đang giật mình nhưng vẫn không quên chọc Arthur một câu. Arthur bắn cho nàng một ánh mắt xem thường.

“Cô là ai?” Các mỹ nữ kinh ngạc nhìn vị khách không mời.

“Ta tới cứu……”

Lâm Linh mới nói được một nửa đã bị cô gái tóc vàng kia cắt đứt.

“Nhìn kìa! Tóc đen mắt đen, nàng ấy nhất định là vật phẩm mà chủ nhân lưu luyến mãi không quên kia!”

Lời nàng vừa dứt, chúng mỹ nữ lập tức ai oán nhìn Lâm Linh, cơ hồ đồng thời khóc lên:“U u, chả trách chủ nhân lại lạnh nhạt với chúng ta trong thời gian dài như vậy.”

“Chúng ta đã bị chủ nhân bỏ rơi……”

“Tóc đen mắt đen có cái gì tốt……”

Lâm Linh sững sờ tại chỗ chưa kịp hồi phục tinh thần. Sao mất nửa ngày rồi mà các nàng không có ý định chạy trốn a, hình như lại còn rất thích chờ đợi ở chỗ này…… Rốt cuộc là có chuyện gì?

“Không ngờ Gawain lại thích sưu tập mấy thứ phiền phức này.” Arthur bất đắc dĩ lắc đầu.

Đại não Lâm Linh cấp tốc chuyển động, đột nhiên trước mắt sáng ngời, nàng vừa nảy ra một ý kiến rất hay.

Nàng vội vàng thì thầm bên tai Arthur vài câu, lại lớn tiếng nói với các mỹ nữ:“Chủ nhân không nói muốn bỏ rơi các cô a, vừa rồi ta còn chưa nói xong mà, chủ nhân đặc biệt dặn ta kêu các cô tới phòng tắm đó nha.”

Các mỹ nữ vừa nghe thấy thế, lập tức nín khóc mỉm cười, cũng chẳng cần biết thật giả chậm rãi theo sát Lâm Linh.

Phòng tắm của hầu tước Gawain cũng vô cùng xa hoa, ở một góc lớn trong phòng có một bồn tắm được xây dính liền với vách tường, một gốc cây thạch liễu rủ cành xuống, trong cành chảy ra dòng nước nóng từ ôn tuyền cách đó không xa, chảy không ngừng từ tháng này qua năm nọ, nên nước ao luôn tràn đầy và sinh động.

Tham tài không xấu hổ, đáng xấu hổ chính là sưu tầm vật phẩm mà lại không biết sử dụng. Đây chính là châm ngôn của hắn.

Lúc này hầu tước đang thoải mái ngâm mình trong ao thì đột nhiên nghe thấy một loạt những tiếng bước chân hỗn loạn như sóng biển hướng về nơi này.

Không ổn! Hắn vừa mới ý thức được một chút thì đã bị một đoàn mỹ nữ vây quanh.

Đây không phải là vật phẩm hắn cất giấu sao? Sao tất cả lại chạy đến đây? Muốn tạo phản à!

“Các ngươi tránh hết ra cho ta, ai cho các ngươi ra khỏi căn phòng đó!”

Sắc mặt của hắn hồng lên, đang muốn quơ lấy khăn lông bên cạnh che đi một chút, đột nhiên một con mèo đen nhảy ra từ phía một mỹ nữ phía sau, giương vuốt về phía hắn. Hầu tước Gawain theo phản xạ nhảy lùi lại, chợt cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, trên cổ cảm giác được có cái gì đó lạnh lẽo.

Các mỹ nữ nhất thời bị kinh hách đứng chết trân tại chỗ không dám nhuc nhích.

“Hầu tước đại nhân, mời ngươi giao ra gương Medusa, nếu không ta sợ sẽ không cẩn thận đả thương ngươi mất.”

Lâm Linh cố gắng làm cho giọng điệu của mình như xã hội đen.

Gawain đầu tiên là cả kinh, rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười:“Quả nhiên là vật phẩm mà ta yêu thích nhất, thì ra còn có chiêu này.”

“Bớt nói nhảm đi, giao ra gương, còn phải lập tức mang Lancelot tới nơi này.” Lâm Linh cao giọng.

Hắn mạn bất kinh tâm thở dài,“Nhưng, ta không sợ chết a.”

“Có lẽ ngươi không sợ chết, nhưng vẫn có thứ còn đáng sợ hơn chết a.”

Lâm Linh nở một nụ cười không hảo ý.“Ngươi nói xem nếu ta đem ngươi trần trụi trói ở chỗ này, không biết mấy vật phẩm của ngươi sẽ làm thế nào nhỉ, ta thấy các nàng đang chảy nước miếng kìa, a a a a……”

“Người đâu, lập tức mang Lancelot đến cho ta!” Sắc mặt hắn trắng bệt hô to. Quả nhiên lời uy hiếp này rất có tác dụng với hắn.

Không bao lâu sau, Lancelot đã được dẫn vào, hắn thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng cũng không đáng lo ngại. Trong thoáng chốc nhìn thấy Lâm Linh và Arthur, hắn thoáng thở dài một hơi nhẹ nhõm, thần sắc có chút áy náy.

“Còn gương Medusa đâu?” Lâm Linh hơi dùng sức.

Gawain có chút bất đắc dĩ:“Có thấy bức phù điêu kia không? Ở dưới con mắt trái của nó ba nấc có một cái ngăn, trong cái ngăn đó có cái hộp đựng gương Medusa.”

“Để tôi đi.” Lancelot dựa theo lời Gawain nói, không tốn chút sức lực lấy được cái hộp.

“Được rồi, lấy được đồ rồi, chúng ta đi thôi.”

Lâm Linh vừa mới nói xong, chợt con mắt trái của bức phù điêu nãy giờ vẫn đang đóng chặt đột nhiên mở ra……

“Nhắm mắt lại mau! Lâm Linh, Lancelot, kia mới là chỗ giấu mắt thật của Medusa!” Arthur hô to một tiếng.

Lời nói của Mặc Lâm đột nhiên vang bên tai nàng —

“Lúc sử dụng gương Medusa nhất dịnh phải thật cẩn thận, chỉ có mắt phải của bà ta mới có khả năng hóa giải được thuật hoán thân, còn nếu là mắt trái thì sẽ biến người sống thành tượng đá.”

Đúng là mắt trái a……

Chết rồi, nàng sắp bị biến thành một bức tượng đá ……
Bình Luận (0)
Comment