Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 51

Con mắt trái của con chim tượng đột nhiên mở ra…… Lâm Linh muốn xoay người chạy trốn nhưng hai chân lại không nghe theo ý mình, đứng chết trân tại chỗ như bị mọc rễ. Đúng lúc đó, đột nhiên có một bóng dáng bay đến chắn trước mặt nàng, và cũng trong tích tắc đó, nàng đã thấy người kia dần dần bị hóa thành tượng đá từ chân đến đầu!

Nàng mở miệng nhưng lại không phát ra được tiếng nào, trong lòng như bị một cái gì chặn lại, dùng hết toàn bộ khí lực mới phát ra được một giọng nói run rẩy nhỏ xíu:“Lancelot!”

Ngay lúc đầu nàng vẫn còn đang trống rỗng, đột nhiên hầu tước Gawain bay tới bắt lấy tay nàng. “Bùm” một tiếng gạt phăng đi thanh chủy thủ ở trong tay nàng xuống sàn nhà.

“Đồ ngốc!” Mèo Arthur đứng ở một bên vểnh râu trợn mắt.

“Quả nhiên là một tên kỵ sĩ trung thành,” Thoáng chốc Gawain lại chiếm được thế thượng phong, không khỏi đắc ý nói,“Vì bảo vệ nàng mà hy sinh cả chính mình, đáng tiếc hắn đã vĩnh viễn bị biến thành một pho tượng đá.”

“Gawain, nhất định là ngươi có cách để cậu ấy trở về bình thường!” Lâm Linh lo lắng quát.

Gawain bên môi nở một nụ cười lười biếng:“Cho dù ta là có cách thì sao ta phải nói cho nàng biết? Mới nãy nàng gác cái thanh lành lạnh đó lên cổ ta, có biết là vô lễ lắm không, đến giờ ta vẫn còn rất sợ hãi đấy. Không tin nàng sờ thử xem, trái tim ta còn đang đập mạnh đây này.” Hắn vừa nói vừa kéo tay Lâm Linh đặt lên lồng ngực của mình.

Tiểu Hắc Miêu bỗng dưng trừng mắt lên, lông mao dựng thẳng, vù một tiếng cong người bay lên.

“Buông tay ra, tên đại thúc biến thái!” Lâm Linh cố rút tay mình ra, vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

“Cái gì? Nàng kêu ta là đại thúc?” Mặt của hắn thoáng cái đen thui như vừa bị đả kích mạnh, sau đó lại ngẩng đầu lên như muốn làm rõ,“Tiểu Linh, năm nay ta mới có 25 thôi mà.”

“Vậy thì cũng gần 30, không phải đại thúc thì là cái gì!” Lâm Linh chẳng muốn đôi có nói nhảm với hắn chút nào, ánh mắt chuyển hướng về phía Tiểu Hắc Miêu. Mèo đen trừng mắt nhìn nàng, như muốn bảo cố gắng tiếp tục nói đi.

Mặc dù bình thường nàng luôn chậm chạp, nhưng giờ đột nhiên trong đầu vô cùng lanh lợi, trong đầu chợt lóe, đánh bồm bộp vào hắn:“A, vậy ta nên gọi ngươi là đại bá? Gia gia? Hay tùy ngươi chọn a……” Quả nhiên không ngoài dự đoán, mặt của hắn càng ngày càng đen, ánh mắt ủ rũ như phủ một tầng sương u ám……

Đúng lúc đó chợt tiểu hắc miêu gào lên một tiếng, như tia chớp bay lên người hầu tước Gawain, giơ vuốt cào loạn ở trên mặt hắn!

Gawain thất kinh lấy hai tay che mặt mình lại, để lộ sơ hở…… Chính là phía sau! Lâm Linh dùng tốc độ nhanh nhất nhặt thanh chủy thủ từ dưới đất lên, nhảy dựng lên, một lần nữa vững vàng đặt thanh chủy thủ ngay cổ của hắn.

Một người một mèo phối hợp với nhau rất ăn ý và lưu loát, chỉ cần mười mấy giây đã khống chế được hầu tước đại nhân!

“A a ~~” Gawain hạ mắt, lộ ra một ánh mắt bái phục,“Là ta khinh suất, không để ý tới nơi này còn có thêm một con mèo biết nói.”

“Ngươi mau trả Lancelot về lại nguyên trạng cho ta, nếu không ta thật sự ném ngươi ở chỗ này đấy.” Vẻ mặt nàng giả bộ hung tợn.

“A a,” Hắn cười cười,“Muốn khôi phục hắn về lại nguyên hình cũng không phải là việc khó, tuy nhiên cần có thời gian. Hơn nữa bây giờ chỉ có thể để hắn ở chỗ này, bởi vì một khi tượng đá tiếp xúc với không khí ngoài lâu đài sẽ bị giải thuật phân tán bay lên trời.”

“Ngươi nói bậy……” Chuyện lớn như thế nàng không dám tin.

“Không tin nàng thử xem.” Hắn làm một bộ dáng “cứ tự nhiên”.

Thấy hắn chắc chắn như vậy, Lâm Linh và Tiểu Hắc Miêu liếc nhau một cái, lại liếc nhìn Lancelot chần chờ một chút. Dù sao, bọn họ ai cũng không dám mạo hiểm tánh mạng của Lancelot.

“Bảo hắn đưa gương Medusa trước đã.” Tiểu Hắc Miêu run run chòm râu ra lệnh.

Gawain kinh ngạc nhìn con mèo đen thốt lên:“Giọng nói này…… sao lại giống của Arthur quá vậy? Chẳng lẽ –” Hắn mở to hai mắt chỉ tay vào Tiểu Hắc Miêu,“Chẳng lẽ con mèo đen này là –” Hắn cười khanh khách,“Chả trách nàng tới đòi muốn gương, ha ha ha……”

Tiếng cười của hắn đột nhiên bị nghẹn lại, bởi vì hắn thấy tiểu hắc miêu đang xù lông múa vuốt trước mặt hắn, gằn từng chữ:“Có tin là ta cào mặt ngươi tới nở hoa luôn không?”

Câu uy hiếp này đối với hầu tước có uy lực không kém câu trần trụi bị trói ném vào phòng cất giấu vật phẩm, hắn lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, hơn nữa còn có thanh chủy thủ dưới cổ nên hắn hết sức phối hợp đi tới bên tường, đưa tay đánh vài cái gỡ nguyên con chim nhỏ đang nhắm mắt, cẩn thận đặt nó vào một cái hộp,“Gương Medusa đã bị ta gỡ ra cải trang vào trong con chim này, đến lúc cần các ngươi cứ việc ấn miệng của nó, con mắt trái sẽ chuyển động, ấn hai cái, mắt phải chuyển động. Nhưng sau khi dùng xong các ngươi nhất định phải trả lại cho ta, đây là món bảo bối mà ta vất vả lắm mới kiếm được đấy.”

“Chờ đến khi dùng xong ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi, nhưng Lancelot cậu ấy……” Lâm Linh vội vàng vươn tay ôm cái hộp vào trong lòng.

“Ta sẽ giúp hắn giải trừ ma pháp, nhưng ta có một điều kiện.” Ánh mắt của hắn lóe lên,“Sau khi các nàng trở về, ta mong Tiểu Linh lại có thể đến lâu đài của ta.”

A? Mặt nàng cứng ngắc, còn muốn nàng lại tới cái chỗ biến thái quỷ quái này?

“Yên tâm, lần này chỉ là một yêu cầu hữu hảo thôi, ta sẽ đối xử với nàng như một vị khách tôn quý.” Hắn nhìn nàng,“Ta xin thề trên danh dự của một kỵ sĩ, tuyệt không nuốt lời.”

“Ngươi không nói ta cũng không nhớ ngươi là một – kỵ sĩ……” Arthur đứng bên cạnh nói móc hắn.

Mặc dù nàng không mấy thoải mái với tên hầu tước này, nhưng vừa nghĩ tới kỵ sĩ Lancelot đã vì nàng mà bị biến thành một pho tượng đá, trong lòng luôn có một cảm giác cảm động, vì vậy không do dự gật đầu,“Được, một lời đã định!”

Mắt hắn mang tia ý cười nhìn nàng, màu xanh biếc như đôi lưu ly trong mắt phát sáng, bên môi nở một nụ cười thanh thúy như cảnh nước non tươi đẹp……

Cảnh đó làm cho Lâm Linh thoáng chốc thất thần. Vị đại thúc này đúng là rất có tư sắc mà, nếu mà ở thế giới hiện thực thì đã làm một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng rồi.

“Ba!” Đến khi một cái miêu trảo đập lên đầu nàng, nàng mới hồi phục ý thức, ngẩng đầu lên thì thấy Arthur đang khó chịu thổi râu mép.

“Như vậy thì chúng ta tiếp tục đi thôi.” Mặc dù đã bị biến thành Tiểu Hắc Miêu, nhưng ánh mắt của nó vẫn sắc bén như dao, lạnh lùng đảo qua mặt Gawain,“Nếu Lancelot mà có chuyện gì, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Gawain cười chỉ chỉ Lâm Linh:“Chỉ cần nàng không nuốt lời, ta cũng sẽ không nuốt lời.”

Lâm Linh thuận tay ôm lấy Tiểu Hắc Miêu, thương xót liếc mắt hắn một cái. Cái tên đáng thương này tương lai cũng là một kỵ sĩ bàn tròn a, giờ đã mắc phải tội như vậy, tương lai nhất định sẽ bị khó dễ.

“Chờ đã,” Gawain đột nhiên gọi Lâm Linh lại, cười bí hiểm,“nàng vẫn nợ ta một thứ a ~”

“Ta nợ ngươi?” Vẻ mặt nàng không hiểu.

“Đương nhiên, một cái hôn ước thệ a.” Hắn đột nhiên duỗi tay kéo nàng. Nàng sợ đến mức nhảy dựng lên, thuận tay nắm một thứ gì đó quăng vào mặt hắn, tông cửa xông ra ngoài, còn hô lớn một tiếng:“Arthur, tránh mau!”

Mới la xong, nàng chợt phát hiện có điểm gì là lạ, ách ~~ cái thứ vừa rồi nàng mới thuận tay ném đi, hình như chính là —

“Ba!” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng vang kỳ quái, nàng cứng ngắc xoay người lại. Một màn dị thường khủng bố đập vào mặt, hại nàng thiếu chút nữa trượt chân ngã trên mặt đất.

Hầu tước đại nhân hoa lệ đang dán mặt vào mèo Arthur, cái bộ dạng này đúng là…… Cư, cư nhiên là phần miệng, hắc miêu Arthur toàn thân cứng ngắc rơi xuống đất, lăn mấy vòng không thèm phản ứng gì, vẻ mặt trong nháy mắt bị đóng băng ……

Hầu tước cũng chẳng khá hơn, hai mắt đăm đăm nhìn phía trước, “bang” một tiếng ngã xuống……

Lâm Linh vội vàng ôm lấy mèo Arthur đang trong tình trạng hóa thạch, vội vã chạy ra khỏi lâu đài, dắt ngựa bỏ chạy, nơi này không ở lâu được! Lancelot kỵ sĩ, chờ nàng, sau khi giải quyết chuyện của Arthur nàng nhất định sẽ đem cậu ấy về nhà!
Bình Luận (0)
Comment