"Chưa trở thành Thành Trạng nguyên phu nhân, mà đã không để ý người khác rồi hả?" lời này của Diệp tiểu gia có thể chua tới hai dặm, Thời Tiêu quay đầu, chỉ thấy hắn ngồi dưới gốc cây hòe lớn, tay phải phe phẩy kim phiến, tay trái cầm một cái ấm trà, trên người mặc một kiện cẩm bào màu tím sáng, hoa văn hình đám mây dưới ánh mặt trời trên áo choàng như ẩn như hiện, người đầy quý khí, ngoại trừ khuôn mặt có hơi gầy thì cũng không khác lắm so với lần gặp trước đó.
Thời Tiêu trong lòng cảm thấy an ủi, Thời Tiêu cũng không biết nàng xảy ra chuyện gì, mặc dù hắn làm ra chuyện như vậy với nàng, nàng vẫn không sợ hắn, hơn nữa, trong lòng hi vọng hắn có thể trôi qua được, nhưng điều này cũng không đại biểu, nàng muốn có cái gì dính dáng đến hắn, hôm nay hết thảy đều đã kết thúc, nàng rất nhanh sẽ gả cho Minh Chương, Diệp Trì cũng nên quay trở về cuộc sống hào hoa phong nhã tuỳ tiện thoải mái của hắn, nàng và hắn vốn không nên quen biết.
Nghĩ đến đây, Thời Tiêu quay đầu lại, cất bước đi về hướng đại tạp viện, Diệp Trì mặc kệ, hắn ở chỗ này đợi đã nửa ngày, khó khăn lắm mới đợi được vợ hắn tới đây, nào có dễ dàng như vậy thả nàng đi, bao nhiêu lâu không gặp, Diệp tiểu gia nhịp ngón tay tính ngày, hận không thể xông vào chỗ Hứa Minh Chương kéo vợ hắn đi ra, cho dù là lời nói, dù là liếc mắt cũng được.
Khó khăn mới gặp được, như vậy đi, hắn cũng chẳng thua thiệt gì, nghĩ vậy, vài bước xông tới khẽ vươn tay ngăn nàng lại: " Đừng đi, ta còn có chuyện chưa nói."
Thời Tiêu cúi đầu, định đi vòng qua bên người hắn, nhưng nàng đi hướng bên nào, Diệp Trì sẽ ngăn hướng đó, làm cho Thời Tiêu không có cách nào, chỉ có thể đứng lại, cắn cắn môi nói: "Tiểu vương Gia làm cái gì vậy?"
Diệp Trì nhíu nhíu mày, đối với xưng hô thế này tương đối không hài lòng, nhưng lúc này cũng không so đo, chính sự quan trọng hơn, Nghĩ đến đây, liền nói: "Không nói sao, ta có lời muốn nói với nàng."
Thời Tiêu bình tĩnh nhìn hắn sau nửa ngày, rốt cuộc thở dài nói: "Nói chuyện gì?" " Ta nếu như không có lời cần nói, nàng thật sự sẽ không để ý đến ta có phải không?" Những lời này nói có vẻ cô đơn, làm cho Thời Tiêu ngây cả người, rồi lại nghe hắn nói: "Nàng có thể nhẫn tâm không để ý ta, ta lại không có bản lãnh không nghĩ đến nàng."
Thời Tiêu thấy hắn càng nói càng vô lý, mặt đỏ lên, muốn đi, nhưng bị Diệp Trì cản lại nói: " Nói hai câu thật lòng thôi mà, vậy mà cũng không thể nghe à." Nghiêng đầu nói với Đắc Lộc: "Lấy tới đây đi."
Đắc Lộc vội vàng bưng mấy thứ đồ vật tới, đến trước mặt, Thời Tiêu mới phát hiện, trong tay Đắc Lộc đang cầm một bức tranh cuốn, Thời Tiêu nghi hoặc nhìn Diệp Trì.
Diệp Trì giao ấm trà và cây quạt trong tay mình cho tiểu tử bên cạnh, đưa tay lấy tới nói: "Hôm kia thấy ở Ý Cổ Trai bán bức tranh này, chưởng quỹ kia nhìn nói là bảo bối nghìn vàng khó cầu, tiểu gia không hiểu lắm những điều này."
Nói đến không hiểu lắm, Thời Tiêu không khỏi nhớ tới lần trước lúc hắn ở lại đại tạp viện khoe khoang với cha nàng, Mễ Phất, san hô bút giá đồ, còn đồng ý cho cha nàng xem, vì cái này, cha nàng nhắc mãi gần nửa tháng, lúc này lại thừa nhận là mình không hiểu.
Diệp Trì thấy trong mắt nàng hiện lên vui vẻ, trong lòng không khỏi vui mừng: "Biết nàng nhớ tới những thứ lần trước ta nói với cha nàng, tiểu gia không phải sốt ruột ư, chỉ sợ cha nàng học vấn cao, không nhìn trúng người ít học như tiểu gia, thật ra tiểu gia không thích đọc những thứ văn nho hủ lậu kia, nhưng cái khác thì tiểu gia lợi hại lắm, nếu bàn về cỡi ngựa bắn cung, binh thư chiến sách, tiểu gia cũng là đại tài, Hoàng Thượng đều nói nếu tiểu gia mang binh đánh giặc tất nhiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đáng tiếc nay thiên hạ thái bình, Đại Yến ta không có chiến sự, làm cho tiểu gia anh hùng không có đất dụng võ."
Thời Tiêu nhịn không được nói: "Thiên hạ thái bình dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp, chẳng lẽ vì để cho ngươi kiến công lập nghiệp, liền muốn gieo họa cho dân chúng."
Diệp Trì gãi gãi đầu: "Ta chính là muốn nói trời sinh ta có tài tất sẽ có hữu dụng, ai nói mong có chiến tranh đâu." Ngữ điệu nhẹ nhàng, hai mắt không ngừng nhìn chằm chằm Thời Tiêu.
Thời Tiêu quay đầu ra, không khỏi có chút hối hận, nàng trả lời hắn làm cái gì không biết, nghĩ đến đây, vội vàng chỉnh chỉnh sắc mặt, rủ mắt xuống, không nhìn tới hắn.
Diệp Trì cũng mặc kệ, miễn sao có thể nói chuyện với vợ hắn là được rồi, hôm nay liền đáng giá, nhưng cũng không quên chính sự, nhìn vợ hắn chút nữa mới nói: "Tiểu gia mặc dù không hiểu lắm, nhưng chưởng quỹ kia là người trong nghề, cũng không sợ nói thật với nàng, Ý Cổ Trai là chính là cửa hàng của Cẩm Thành, chưởng quầy nói với gia, tranh này là bút tích thật của Vương Cảnh Khanh, còn có đề bạt của Đông Pha cư sĩ, còn có tàng ấn của danh nhân các triều đại, chỉ cần thuộc ba loại này, bức họa này nghìn vàng khó cầu."
Thời Tiêu chợt ngẩng đầu nhìn hắn, Diệp Trì cũng không thừa nước đục thả câu: "Tiểu gia nhớ ngày ấy nói với cha nàng về những thứ này, cha nàng nói nhà nàng trước kia cất giữ không ít tranh chữ, đặc biệt bốn chiếc quạt của Vương Cảnh Khanh là quý nhất, là do tổ tiên nhà nàng truyền thừa lại, cha nàng đã từng nói qua có một bức tranh tuyết khê thừa hưng, nàng nhìn thử xem?"
c50
Nói xong mở tranh cuốn trong tay ra, hiện ra trước mặt Thời Tiêu, Thời Tiêu gắt gao nhìn chằm chằm bức họa kia, thấy trong bức họa tuyết trắng xoá, thấp thoáng hiện lên dãy núi trùng điệp hết sức xinh đẹp, trong bức tranh có hai người đang vui vẻ nghịch tuyết bên khe suối, trông rất vui vẻ thanh tao, đúng là bút tích của Vương Cảnh Khanh, có mô phỏng người, mô phỏng ra thần thái này, chính là khí khái của bức hoạ.
Đây cũng không phải điều khiến Thời Tiêu kinh ngạc, làm nàng kinh ngạc bởi vì đây chính là bức hoạ tổ tiên nhà nàng truyền xuống, năm ấy một trận hỏa hoạn đã đốt sạch mọi đồ vật, như thế nào nay lại hoàn hảo không tổn hao gì trong tay hắn.
Thời Tiêu đưa tay chạm vào bức tranh, ban đầu vì muốn cất giữ cho tốt, nàng và cha phí hết thời gian một tháng, dán 4 cái quạt này, đây là nàng tự tay dán, không thể nhận sai, nếu như những bức hoạ này không bị thiêu cháy, nhất định là có người thừa cơ lấy ra, lúc ấy lửa lớn như vậy, tuyệt không có khả năng này, trừ phi trận hỏa hoạn kia là có người gây ra.
Đạo làm người thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội), cha nàng hiếu khách, lại không hiểu tình đời, thường có người đến nhà xin được thưởng thức, cha nàng cũng không cự tuyệt, chẳng lẽ có người lòng mang ác ý, thấy tiền mờ mắt, đi vào trộm cắp, lại sợ lộ ra dấu vết, vì vậy phóng hỏa nhằm che giấu, nếu thật như thế, kẻ phóng hỏa cho dù đã bán bức họa cho người khác, cũng là kẻ thù của Thời Gia nàng.
Nếu không phải trận hoả hoạn này, nương nàng đâu đến nỗi bị bệnh chết, Nếu không phải trận hoả hoạn này, nàng vẫn là Thời nha đầu ngây thơ không rành thế sự, Nghĩ đến đây, Thời Tiêu túm lấy Diệp Trì: "Người kia đâu? Người bán bức hoạ này ở đâu?"
Diệp Trì đợi đúng là câu này của nàng, người nọ sớm đã bị hắn bắt được, nhắc tới việc này thật đúng là trùng hợp, Diệp Trì sai người xuôi nam vốn là muốn điều tra Hứa Minh Chương, lại không nghĩ ngược lại điều tra ra chuyện này, Diệp Trì cũng không nghĩ tới nương Minh Chương sẽ làm ra chuyện bốc hơi thiếu đạo đức như vậy.
Vì không cho nhi tử lấy Thời Tiêu, không tiếc mướn người phóng hỏa, cũng không phải tìm người trên giang hồ, mà là huynh đệ của nhà mẹ bà ta, người phóng hỏa gọi là Chu Khang, là huynh đệ của Chu thị, cậu ruột của Hứa Minh Chương.
Mặc dù Chu gia rộng rãi có gia sản, không biết làm sao lại sinh ra Chu Khang cái tên phá của như vậy, ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc, cái gì cũng làm, cha mẹ hắn còn sống thì còn có cái kiêng kị, đợi cha mẹ hắn vừa chết, gia sản rơi vào trong tay hắn, càng không có ai quản thúc, người bên ngoài thấy trong tay hắn có bạc, rủ rê hắn vào sòng bạc, trước thì để cho hắn nếm ngon ngọt sau đó thì thua ngay cả quần cũng không có mà mặc về.
Cũng may có một tỷ tỷ gả tốt, cha Hứa Minh Chương tuy không vừa mắt cậu em vợ này, nhưng cũng không để ý, từ đó làm quen nhau, mới chuộc lại khu nhà cũ của Chu gia, từ đó về sau Chu Khang liền dựa vào tỷ tỷ, ba ngày hai bữa đến làm tiền, cha Hứa Minh Chương nể mặt thê tử, cũng thường xuyên tiếp tế.
Nhưng chỉ đủ một ít tiền ăn uống, còn ăn chơi đàng điếm thì kém xa, tuy nói ăn của tỷ phu, nhưng trong lòng Chu Khang lại hận tỷ phu keo kiệt, luôn nghĩ đủ cách để moi tiền.
Không biết làm sao lại nghe nói những bức họa kia của Thời Gia giá trị liên thành, liền nổi lên tâm tư, suy nghĩ tỷ hắn một lòng không thích Thời nha đầu kia, hận không thể khiến cửa hôn sự này thất bại, nhưng tỷ phu hắn lại chết sống không thuận theo, Minh Chương và nha đầu kia lại là thanh mai trúc mã, buông tay không được, vì việc này tỷ hắn thường phàn nàn với hắn.
Hôm nay Chu Khang theo thường lệ đi gặp tỷ hắn, nhưng thật ra là do hết tiền xài, Chu thị quở trách hắn vài câu, bảo bà tử cho hắn năm mười lượng bạc, vẫy lui hạ nhân và đề cập việc hôn nhân của tới Thời Gia với Chu Khang, than thở nói: "số mệnh ta không tốt, gặp phải cửa hôn nhân như vậy, ngươi nói xem, bằng gia sản của Hứa gia chúng ta, người có tài như Minh Chương, cô nương nhà nào không xứng, ta nhìn thấy nha đầu kia thì trong lòng liền sợ, nếu thật lấy qua cửa, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, còn không làm ta sống không bằng chết."
Chu Khang nghe xong, bỗng nhiên có một chủ ý, tiến đến trước mặt tỷ hắn nói: "Tỷ, ta thấy tỷ phu và Minh Chương thích nha đầu Thời Gia lắm, tỷ muốn từ hôn, không thể, nhưng, nhưng cũng không phải là không có cách."
Chu thị vội hỏi: "Có cách gì, bớt thừa nước đục thả câu đi, nói ta nghe mau."
Trên mặt Chu Khang hiện lên vẻ âm ngoan nói: "Trừ phi nha đầu kia không có mệnh, người không có, cho dù Minh Chương và tỷ phu của ta nguyện ý, cũng không thể lấy nàng dâu ma quỷ a."
Chu thị nghe xong trước là có chút sợ, nhưng sau nghĩ lại gương mặt đó của Thời Tiêu, lập tức oán hận đứng dậy: "Nha đầu kia tuy thân thể không lớn nhưng khoẻ mạnh, đến cùng cũng không phải đoản mệnh, sao có thể mất mạng."
Chu Khang nói: "Tỷ tỷ sao ngốc vậy, nàng không đoản mệnh thì ta làm cho nàng đoản mệnh là được, cũng không mất cái gì, hôm nay thời tiết hanh khô, nói không chừng ngày nào đó liền bốc hỏa, một mồi lửa dốt hết sạch, một chút dấu vết cũng không lưu lại, gọn gàng."
Hai tỷ muội thương lượng liền định ra độc kế, ngày đó ban đêm nổi gió, Chu Khang liền chạm vào Thời Gia, hắn đi sớm, trốn ở phía sau bụi chuối tây bên ngoài thư phòng của Thời cha, bụi chuối tây này được trồng rất tốt, lá to như cái dù, trải rộng ra vừa vặn che khuất thân hình của hắn, hắn mắt thấy Thời cha nhìn bức họa, liền hành động.
Chờ ông rời đi, Chu Khang vào thư phòng, đang nghĩ cách tìm này bốn bức hoạ đáng giá nhất, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng động;, trong lúc rối ren, chỉ lấy được hai bức, trước khi đi ra ngoài ném hộp quẹt vào màn trướng của thư phòng, bắt phải gió lớn đêm đó, nhưng không bao lâu liền bốc cháy.
Đã làm chuyện thất đức như vậy, trong lòng Chu Khang cũng có chút không yên tâm, liền lừa bịp bạc của tỷ hắn rồi nói muốn đi phía Bắc buôn bán, Chu thị chỉ ước gì hắn không có ở đây liền cho hắn năm trăm lượng bạc.
Chu Khang đến kinh thành, trước bán một bức họa, cầm bạc đâm đầu vào Xuân Lai Lâu khoái hoạt, bao hết kỹ nữ lêu lổng không biết ngày đêm, cũng trùng hợp, Chu Khang bao kỹ nữ đúng là Xuân Vân.
Từ lúc Diệp Trì không tới, giá trị con người cũng Xuân Vân cũng không còn, càng thêm muốn hại Thời Tiêu, trước tiếp Quách Đại Bảo, thì càng giảm giá trị con người, huống phí bao nhiệt tình như vậy, ngược lại làm tiểu vương gia và nha đầu kia xích lại gần nhau, đáng tiếc nha đầu kia mệnh tốt, nhảy ra một vị hôn phu, không phải là tiểu vương gia, thì cũng là trạng nguyên phu nhân, cơn tức này Xuân Vân chịu sao nổi, nhưng không biết làm sao mà tranh giành với số mệnh, trong lòng thường xuyên buồn bực thành bệnh, cả ngày bệnh tật ngay cả lầu cũng không xuống.
Một hai ngày trôi qua, thời gian còn dài, chỗ mụ tú bà không còn dễ nghe nữa, Xuân Vân bất đắc dĩ, vội thức dậy rửa mặt thay đồ, tiếp Chu Khang, Khang này đủ điều không tốt, chỉ có dáng vẻ tốt, sinh ra có túi da tốt, Minh Chương có vài phần giống người cậu như hắn, chỉ có điều Chu Khang làm người hèn mọn bỉ ổi, tất nhiên là không cách nào so sánh với Minh Chương, nhưng túi da này ngược lại cũng hữu dụng, tục ngữ nói, chị gái và em gái yêu cái đẹp, bộ dáng này của Chu Khang, cũng làm cho Xuân Vân cam tâm tình nguyện tiếp tiếp đãi, sử dụng trăm ngàn thủ đoạn dụ dỗ hắn, hôm nay đùa giỡn, ngày mai uống rượu, sau vừa muốn quần áo đồ trang sức, cứ như vậy bao nhiêu bạc cũng xài không đủ, không tới vài ngày liền xài hết.
Trong kỹ viện Này có tiền là vua, có tiền là gia, không tiền không quan tâm ngươi là ai, vừa thấy không có tiền, mặt tú bà xụ xuống, muốn đuổi người ra ngoài.
Chu Khang và Xuân Vân đang tình cảm nồng nhiệt đâu nỡ buông ra, liền lấy bức hoạ còn lại, hỏi thăm Ý Cổ Trai, liền tới cửa, hai tỷ muội Chu thị tự cho là chuyện này làm kín đáo, nhưng lại không biết, trên đời này không có tường nào gió không lọt qua, một tòa nhà tự nhiên bị cháy, có thể không có một chút dấu vết để lại ư, vả lại, Chu Khang thích rượu, uống nhiều quá liền rò rỉ ra một hai câu, cũng không mới lạ.
Huống chi, hắn còn chạy, rõ ràng chính là có tật giật mình, Diệp Trì được tin, đang bốn phía tìm hắn không ra, không ngờ đụng phải ngay tại Ý Cổ Trai, lúc này không thể không nói Diệp tiểu gia mệnh tốt.
Vốn Diệp Trì cũng không nhận ra Chu Khang, chỉ với bức họa không giống như ở ngoài, quả thực nhìn cũng không ra, nhưng lại hết lần này tới lần khác Chu Khang lại lấy ra bức tranh tuyết khê thừa hưng, mấy chiếc quạt tranh của Vương Cảnh Khanh, ông cụ càm ràm với hắn cả đêm, nói là tổ tiên truyền lại, lại bị ông làm cháy mất, ngày nào đó chết đi không còn mặt mũi gặp tổ tông vân vân, còn miêu tả chi tiết 4 cái quạt này như thế nào cho Diệp Trì nghe, Diệp Trì không nhớ kỹ cũng khó.
Cho nên Chu Khang vừa lấy tranh này ra, Diệp Trì liền biết đây là do Chu Khang phóng hỏa, làm sao còn cho phép hắn bán bức tramh, đi lên đánh một chưởng cho hắn hôn mê, cho người trói lại, nhốt trong biệt viện ngoại thành của Cẩm Thành, thẩm vấn cả buổi, cái gì cũng nói hết.
Nhân chứng vật chứng đều đã có, trong lòng Diệp tiểu gia mới được xem là an tâm rồi, dựa vào những thứ này, là có thể bảo vệ vợ hắn rồi.
Thời Tiêu tất nhiên là không biết những thứ nhân quả này, vừa thấy tranh này, liền đoán người bán tranh là kẻ thù của mình, nghĩ đến nương nàng, làm sao có thể chịu nổi, nắm lấy Diệp Trì nói muốn thấy người.
Ngay lúc này Diệp Trì tự nguyện chịu thiệt, mang theo nàng đến biệt viện, lúc Thời Tiêu thấy Chu Khang, liền cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm...