Minh Chương đi suốt đêm trở về, đến trước cửa phủ sắc trời đã tối, quản gia vội vàng ra đón, nhận roi ngựa trong tay hắn, đưa cho gã sai vặt đứng kế bên.
Minh Chương vừa đi vào vừa nói: “Tiêu Tiêu đang làm gì vậy?” quản gia có chút khó xử nói: “Cô nương sáng sớm đi phố nhỏ Tỉnh Thủy, sau đi theo tiểu vương gia ra ngoại thành một chuyến.”
Minh Chương nghe xong, dừng bước chân, lạnh lùng nói: “Hầu hạ gì kì vậy, trước khi ta đi không phải đã dặn dò rồi sao.”
Quản gia đau khổ nói: “ Hương Nhi nói, cô nương muốn đi theo tiểu vương gia, bất luận thế nào cũng không gọi bọn hắn đi theo, đuổi bọn họ trở về, đi biệt viện của Phong Nhị gia Trấn Viễn Hầu phủ, trong thời gian uống cạn một chung trà liền đi ra, sau đó vào đại tạp viện tìm Trần cô nương đi rồi, đợi đến bây giờ cũng chưa thấy trở về, nô tài sai người đi đón ba lần rồi, cô nương nói, cô nương nói...” Nói xong nhìn Minh Chương.
Sắc mặt Minh Chương hơi tái, cố hết sức ổn định tâm trạng: “Cô nương nói cái gì hả?”
”Cô nương nói nàng sẽ không trở lại, hôn sự coi như không có, bảo trạng nguyên gia chọn danh môn thục nữ khác.”
Minh Chương chán nản lùi lại hai bước phất phất tay: “Biết rồi, ngươi đi xuống trước đi, để ta suy nghĩ.”
Bốn chiếc quạt trong nhà Tiêu Tiêu, hắn đã nhìn qua, vì vậy ở Phong Nhã cư vừa thấy bức tây tắc phong vũ, liền kinh sợ xuất ra một thân mồ hôi lạnh, Minh Chương không ngốc, lúc trở về nhà, chỉ lo tìm Tiêu Tiêu, ngược lại không để ý tới những thứ này, sau này ngẫm lại, trận hoả hoạn kia của Thời Gia thật sự rất kỳ lạ.
Nếu như chưa thấy bức tây tắc phong vũ này, có lẽ còn nói cho qua, nhưng vừa thấy bức hoạ vốn đã bị đốt cháy này, điều này nói lên đêm hôm đó có người trộm từ Thời Gia ra, đã trộm bức hoạ, còn vô cùng có khả năng phóng hỏa.
Nghĩ đến đây, Minh Chương vội vàng hỏi Vương Khanh tranh này từ chỗ nào mà có, Vương Khanh nói: “Thành thật mà nói cũng khéo, hôm kia ăn tiệc ở Tụy Hoa Lâu, gặp người lên lầu rao bán tranh cổ, có lẽ biết ngày đó có nhiều quý nhân, bán được giá tốt, vốn ta chỉ thấy điều thú vị, lại không nghĩ ngược lại được bảo bối, cho hắn hai nghìn lượng bạc, mua vào tay, thật sự nhặt được đại tiện nghi.”
Minh Chương vội hỏi hình dáng của người bán bức họa này, Vương Khanh nói: “y phục cũng đàng hoàng, dáng vẻ thì...” Nói xong nhìn Minh Chương một cái nói: “Ta trước thất lễ với Minh Chương huynh, miễn cho Minh Chương huynh trách tội, người bán bức hoạ có vài phần giống Minh Chương huynh.”
Vương Khanh nói như thế, Minh Chương khi đó cũng không nghĩ đến người cậu ruột của mình, ở trong kinh thành tìm hết một ngày cũng không tìm gặp được người bán bức họa, càng thêm vô cùng lo sợ, nếu nói là vì ham muốn tài vật mà phóng hỏa, nhất định là trước đó đã tính toán hết thảy, không phải chỉ là lén trộm tranh, Thời Gia không so sánh được với nhà đại phú đại quý, nhưng cũng là nhà có của cải, nếu như ham muốn tài vật, tất nhiên chắc là sẽ không chỉ lấy bức họa đi, nói như thế, người này vốn là muốn phóng hỏa, thuận tiện mới trộm bức họa ra.
Có thể làm được chuyện như vậy, quan trọng nhất là phải nhận biết được bức họa, nếu như đổi lại mãng phu, sợ để cho hắn cầm, cũng không biết bức tranh này đáng giá, người này nhất định đã đến Thời Gia, quen thuộc ngõ ngách của Thời Gia, mới có thể sau khi phóng hỏa còn toàn thân trở ra, mà người như vậy, tính ra chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nếu không phải ham muốn tài vật mà phóng hỏa, thì chắc chắn có thù với Thời Gia, nhưng Tiêu Tiêu một nhà tâm địa lương thiện, Thời thúc thúc có chút không hiểu thói đời cho lắm, nhưng cũng chưa từng kết oán với người nào, vậy tại sao lại bị người ta phóng hỏa, người phóng hỏa này tất nhiên có mục đích khác không thể cho ai biết.
Một nhà ba người Tiêu Tiêu may mắn được cứu sống, nhưng cũng không biết là ai làm? Nghĩ đến đây, Minh Chương nhịn không được nhíu mày, hắn không hề hoài nghi nương mình, với tư cách của nương hắn, xác thực thoát khỏi hiềm nghi.
Mẫu thân hắn trước sau như một không thích Tiêu Tiêu, nếu không phải phụ thân và hắn kiên trì, việc việc hôn nhân này sớm đã bị mẫu thân hắn cho lui, mẫu thân hắn không chỉ không thích Tiêu Tiêu, việc liên quan đến nương Tiêu Tiêu cũng không thích, dù vậy, Minh Chương cũng không thể nào tin nổi, mẫu thân hắn vì từ hôn mà phóng hỏa, mẫu thân hắn không có khả năng làm ra chuyện tán tận lương tâm như thế.
Nhưng Minh Chương thủy chung không an tâm, lúc này mới trở về một chuyến, hắn không tin, nhưng khi hắn nhắc tới chuyện phóng hỏa, vẻ mặt nương như né tránh, Minh Chương suýt tý nữa liền đứng không yên, nếu như mẫu thân hắn thật sự làm ra chuyện như thế, vậy hắn và Tiêu Tiêu...
Nghĩ đến đây, Minh Chương cả người lạnh lẽo, hắn vịn bàn đứng lên nói: “Nương, người nói thật với nhi tử đi, trận hoả hoạn kia của nhà Tiêu Tiêu...”
Hắn nói còn chưa dứt lời, Chu thị liền the thé nói: “là ta làm đó, mẹ con Thời Gia đều đáng chết, đáng chết, các nàng là hồ ly tinh, chỉ biết câu dẫn nam nhân, Tô Tuệ lan câu dẫn cha ngươi, còn cho con gái bà ta câu dẫn nhi tử của ta, làm cho con ta hồ đồ, ngay cả nương cũng không nhận, ta hận, rất hận, nàng sao không chết theo nương nàng...”
”Nương...” Minh Chương cũng không nhịn được nữa, rống một tiếng: “Tiêu Tiêu là người ta yêu mà, đời này ta chỉ yêu một mình nàng, làm ra chuyện như vậy, có phải người cũng không muốn đứa con trai này nữa hay không.”
Chu thị sững sờ, dường như phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: “Minh Chương, Minh Chương, nương nói bậy thôi, nói bậy thôi, không phải thật mà, nương làm sao có thể đi phóng hỏa, làm sao có thể đi hại người, Tô Tuệ Lan, ngươi đừng đến tới tìm ta, đừng tới tìm ta, không không phải là ta, không phải ta...” Nói xong đưa tay giật búi tóc trên đầu mình xuống, thẳng nhìn chằm chằm vào Minh Chương hì hì cười một tiếng: “Tô Tuệ Lan, ngươi không thắng được ta đâu, không thắng được...” cầm cây kéo trong rổ châm tuyến rặc rặc rặc rặc làm rối tóc đầu tóc của mình.
Minh Chương vội vàng đi lên đoạt cây kéo rong tay mẫu thân, giằng co cả đêm, mới trấn an được nường hắn, Minh Chương sức cùng lực kiệt, trong lòng so với thân thể còn mệt mỏi hơn, hắn không biết mình nên làm gì bây giờ, xảy ra chuyện như vậy, hắn và Tiêu Tiêu nên làm như thế nào đây.
Minh Chương ngồi một đêm trong phòng nương hắn, nhìn qua ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, chợt nghĩ, có lẽ hắn có thể gạt Tiêu Tiêu, dù sao chuyện đã qua, bọn họ còn có một cuộc đời phải trải qua, hắn không muốn, cũng không thể mất đi nàng.
Ý nghĩ này một khi xuất hiện, liền nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của hắn, việc cấp bách trước mắt là hồi kinh, tìm được cậu của hắn, bán bức họa đó, không cần phải nói nhất định là cậu hắn, người mẫu thân hắn có thể sai khiến cũng chỉ có ông. Huống chi, Vương Khanh cũng nói, người kia có chút giống hắn.
Đoạn đường này Minh Chương không hề dừng lại nghỉ ngơi, chỉ sợ có biến cố gì, cuối cùng cũng không kịp, mặc dù không biết Diệp Trì làm sao biết được chuyện này, có thể tâm tư của Diệp Trì đối với Tiêu Tiêu, để cho hắn nắm được chuyện này, làm gì dễ dàng dừng tay, nhưng Tiêu Tiêu, hắn không thể không có nàng. Minh Chương đứng lên, cho người chuẩn bị ngựa, đi thẳng đến phố nhỏ Tỉnh Thủy.
Trong đại tạp viện ở Phố nhỏ Tỉnh Thủy, Thời cha quan sát nữ nhi, lại nhìn nhìn, một hồi Diệp Trì tự châm trà cho mình, một hồi rót nước cho Tiêu Tiêu, phải nói là không nhàn rỗi, đi thư quán đón ông cũng là hắn.
Thời cha thầm thở dài, trong lòng nghĩ khuê nữ ông hấp tấp bảo Diệp Trì đón ông quay về đại tạp viện, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi sao, nghĩ đến đây, Thời cha nói: “Ngược đã xảy ra chuyện gì, nha đầu kia lại không chịu nói cho cha nghe, làm cha gấp muốn chết.”
Thời Tiêu nhìn cha nàng nhịn không được đau lòng, nước mắt tí tách liền rớt xuống, cha nàng không biết làm sao, Diệp Trì trước đau lòng, vội vàng lấy khăn từ trong ngực ra, lấy ra nhìn nhìn lại vội vàng nhét lại trở về, rồi lại rút ra cái khác đưa cho Thời Tiêu: “Đừng khóc, mắc công Thời thúc nghĩ là nàng chịu ủy khuất nữa.”
Thời Tiêu không rảnh phản ứng đến hắn, nhưng nhận khăn trong tay hắn nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với cha ta.”
Diệp Trì có chút tội nghiệp nhìn vợ hắn, thấy mặt Thời Tiêu lạnh lùng, cũng không dám quấy rầy nũa, xoay người lại đi ra ngoài đợi.
Tuy nói bị đuổi ra, nhưng trong lòng Diệp tiểu gia vẫn vui, vì sao, còn phải nói nữa sao, rốt cuộc có hi vọng rồi, chỉ cần vợ hắn không lấy tiểu tử họ Hứa kia, nhất định sẽ là nàng dâu của hắn, nhưng cũng muốn nghe vợ hắn và lão nhạc phụ nói cái gì, ngồi xổm sát vào cửa sổ, dán lỗ tai vừa muốn nghe, chỉ thấy Quyên Tử chống eo đứng ở trước mặt hắn: “Làm gì đó, tiểu vương gia tôn quý như ngươi mà cũng nghe lén à, sẽ không sợ truyền ra ngoài bị người khác chê cười sao.”
Diệp Trì trừng mắt liếc nàng, trong lòng nói bà tử hung hãn này thật sự là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác, có phải nghe lén chuyện của nàng ta đâu, nàng ta ngại cái gì, nhưng sợ vợ hắn trong phòng biết, quay đầu lại không được tự nhiên, đứng lên đi đến ghế đẩu phía dưới cây hòe ngồi xuống, bưng tô nước lạnh uống ừng ực, uống vào thấy ngon vô cùng.
Trong phòng Thời Tiêu suy nghĩ hết một ngày, chuyện này nên nói với cha nàng như thế nào đây, Chu Khang là cậu Minh Chương, hoả hoạn là do hắn đốt, nhưng chỉ điểm phía sau lại là nương Minh Chương, khi nàng vừa biết hết tất cả còn chịu không được, huống chi cha nàng.
Cha nàng cả đời sống đơn giản, mặc dù trong nhà bị cháy, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, cha nàng như trước vẫn không học được xử sự khéo léo, để người lương thiện đơn giản như cha nàng biết được chuyện đáng sợ như thế, Tiêu Tiêu không biết làm sao mở miệng.
Suy nghĩ một ngày kết quả là Tiêu Tiêu quyết định không nói cho cha nàng nghe, nhưng lại phải tìm lý do, dù sao xảy ra chuyện như vậy, nàng tuyệt đối không có khả năng thành thân với Minh Chương.
Nghĩ đến đây, nước mắt ngăn không được rơi xuống, Thời cha đưa tay lau nước mắt của nữ nhi: “Niếp Niếp, bị ủy khuất gì rồi, nói cho cha nghe một chút.”
Thời Tiêu cũng nhịn không được nữa, nhào vào trong ngực cha nàng, ô ô khóc lên, khóc đến nỗi cha nàng ôm nàng luống cuống tay chân, gọi nàng từng tiếng từng tiếng: “Niếp Niếp, Niếp Niếp của cha sao thế này? Làm sao vậy? đừng khóc nữa, khóc làm lòng cha khó chịu lắm.”
Thời Tiêu ôm cha nàng khóc trong chốc lát, mới từ trong ngực cha nàng đi ra, lau nước mắt nói với cha nàng: “Con và Minh Chương không thể thành thân, người có thể không hỏi nguyên do hay không?”
Nói xong lại rơi xuống một chuỗi nước mắt, Thời cha tuy không hiểu thói đời cho lắm, nhưng đau lòng khuê nữ, nha đầu này từ nhỏ đã như vậy, có thể không đau sao, khi còn bé Thời Tiêu vừa khóc, rõ ràng âm thanh rất nhỏ, còn cách hai tầng viện, cha nàng chỉ cần nghe thấy, vội vàng hấp tấp chạy vào ôm nàng dỗ dành, lúc ngủ thì cõng nàng, lớn lên chút thì tự tay dạy nàng học bài viết chữ, mời tiên sinh dạy nàng vẽ tranh, tình cảm hai cha con nàng rất tốt, nương Thời Tiêu cũng ghen ghét, thường nói với Thời cha: “Ta thấy hai cha con các người sống rất tốt, bản thân ta thành vướng bận rồi.”
Có thể thấy được Thời cha yêu thương khuê nữ không hề có nguyên tắc, hôm nay Thời Tiêu vừa khóc, làm Thời cha đau lòng chết mất, khuê nữ nói cái gì cũng đáp ứng, khuê nữ ông không phải nha đầu điêu ngoa thích đùa nghịch, so với người khác cũng hiểu chuyện hơn, nếu đã không muốn thành hôn, tất nhiên là có nguyên nhân không thể thành thân, nàng không muốn ông hỏi, ông sẽ không hỏi!
Nghĩ đến đây, lau lau nước mắt cho nữ nhi nói: “Được, cha không hỏi.”
Hai cha con nàng đang nói, chợt nghe bên ngoài đông một tiếng, tiếng Quyên Tử truyền vào: “Diệp Trì ngươi điên rồi, tự nhiên lại đi đánh Trạng Nguyên Lang của chúng ta làm cái gì, cô gia đến thăm chúng ta, khách quý mời ngồi...”
”Cô gia chó má đến thăm cái gì mà thăm, mang đến xui xẻo thì có, tiểu gia đánh hắn là đúng...” Nói xong lại là một quyền...