Tả Hoành vừa vào cửa liền nhìn thấy Quyên Tử chống eo ngăn phía
trước Hứa Minh Chương, không biết làm sao, trong lòng Tả đại thiếu nhịn
không được lập tức chua loét, không hề nghĩ ngợi, đi lên kéo Quyên Tử
qua một bên, Quyên Tử còn không theo, giãy hai cái nói: “Ngươi thả ta
ra, ngươi bắt lấy ta làm cái gì, bỏ ta ra.”
Một câu làm Tả Hoành có chút tức giận: “Chỉ bằng Diệp tiểu gia
chúng ta, đối phó với tiểu bạch kiểm như vậy, còn kéo tay làm gì, vả
lại, nàng có chuyện gì, chẳng lẽ nàng cũng nhìn trúng tên mặt trắng đó
kia rồi, ai ôi!!!...” Tả Hoành nói còn chưa dứt lời, xương trước mặt
liền trúng một cước, co chân nhảy ở trong sân cả buổi.
Chờ hắn chậm chạp tới đây, Thời Tiêu đã đi ra, thấy Diệp Trì một quyền so với một quyền ngày càng hung ác, nhưng Minh Chương thủy chung
không đánh trả, cứ lần lượt như vậy, gương mặt bầm tím không chịu nổi
nhanh chóng nhìn không ra bộ dáng.
Thời Tiêu trong lòng đau xót, giang hai tay ngăn ở trước mặt
Minh Chương, nàng nếu không ngăn cản, Diệp tiểu gia không chừng đánh hai cái hả giận liền xong việc, Thời Tiêu lúc này lại ngăn cản, quả thực là dao găm chọc vào lòng tiểu gia, Diệp Trì lập tức liền nổi giận, sắc mặt đen lại, vẻ mặt tối tăm, trong mắt tỏa ra khí lạnh, cắn răng nói: “Đến
nước này nàng còn che chở hắn, nàng thích hắn như vậy, không nỡ bỏ hắn,
Thời Tiêu, nàng thực ti tiện.”
Lửa giận xông lên, Diệp Trì không lựa lời nói, trong lòng Tả
Hoành cũng thở dài, muốn nói Diệp tiểu gia bọn họ bình thường thật cơ
trí, sao đụng phải nha đầu kia liền biến thành ngốc nghếch, không biết
đối với nữ nhân phải dỗ dành sao, phải lừa gạt sao, hắn buồn bực trách
mắng một câu, những việc làm trước kia uổng phí hết rồi, đầu óc sao thế
này.
Thật ra Diệp Trì nói xong cũng thấy hối hận, hắn không muốn mắng Thời Tiêu, nàng là tâm can của hắn, thương yêu còn không hết, không
muốn thấy nàng che chở Hứa Minh Chương, vừa thấy nàng che chở cho hắn,
Diệp Trì liền muốn giết người.
Sắc mặt Thời Tiêu trắng nhợt, cắn cắn môi nói: “Ta ti tiện hay
không ti tiện là chuyện của ta, có liên quan gì tới tiểu vương gia,
chuyện của ta ta tự mình giải quyết, không cần phải tiểu vương gia nhúng tay, đại tạp viện của chúng ta ti tiện, tiểu vương gia cao quý như vậy
người nên đi nhanh đi, miễn cho dơ chân người, Trụ Tử tiễn khách.”
”Nàng...” khuôn mặt Diệp Trì tức giận đỏ bừng, kẽo kẹt kẽo kẹt
nắm nắm đấm lại, làm cho Trụ Tử cũng không dám tiến lên, Tả Hoành nhìn
tình hình không tốt, bước lên phía trước nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Hôn sự thất bại, ngươi gấp làm gì, lúc này không phải đánh nhau, cứ vờ
không biết đi, chuyện gì sau này hãy nói, hôm nay ta về trước đi.” Nói
xong kéo kiên quyết Diệp Trì đi ra.
Quyên Tử vừa nhìn hai kẻ phá hoại rời đi, lo lắng liếc mắt nhìn
Thời Tiêu, nàng vừa về đến, Quyên Tử đã biết xảy ra đại sự rồi, mặc dù
không biết là chuyện gì, nhưng nhìn Thời Tiêu như vậy cũng đủ biết rồi.
Lúc nào thì gặp qua nàng như vậy, từ lúc trở về một câu cũng
không nói, cũng không ăn cơm, không uống nước, ngẩn người bức hoạ trên
bàn, cho dù lúc trước khi hai cha con nàng vừa tới đại tạp viện, cũng
còn mạnh mẽ hơn bây giờ, Thời Tiêu như vậy, Quyên Tử thực sợ nàng làm ra chuyện điên rồ gì.
Quyên Tử vốn đoán là Trạng Nguyên Lang bên ngoài trêu hoa ghẹo
nguyệt bị Tiêu Tiêu biết, dù sao với tính cách của Tiêu Tiêu, Quyên Tử
rất rõ ràng, đừng nhìn ôn nhu dịu dàng ngoan ngoãn, thực chất bên trong
cứng đầu lắm, lại là tình cảm thanh mai trúc mã với Trạng Nguyên Lang,
làm sao dung nạp được người bên ngoài, nhưng nam nhân thật khó nói, dù
sao Quyên Tử cũng không tin nam nhân, đặc biệt là nam nhân công thành
danh toại như Hứa Minh Chương.
Mặc dù bản thân hắn giữ mình trong sạch, nhưng cũng không ngăn
nổi những kẻ có tâm tư, não đầy ruột già, bụng trống trơn, trong nhà có
mấy đồng tiền dơ bẩn, còn có biện pháp để thu hút nữ nhân, huống chi Hứa Minh Chương thiếu niên đắc chí sủng thần của Thiên Tử, lại tuấn tú đoan chính, thậm chí Cửu công chúa còn muốn tuyển hắn làm Phò mã, có thể
thấy được là một người có sức hấp dẫn.
Vì vậy, Quyên Tử cũng cảm thấy không có gì đáng trách, nhưng
cũng không đúng, nếu Hứa Minh Chương trêu hoa ghẹo nguyệt, tại sao lại
dính dáng đến Diệp Trì nữa nha, bất kể thế nào mà nói, chuyện của bản
thân Tiêu Tiêu, vẫn phải luôn tự mình giải quyết, cái này ai cũng không
giúp được.
Nghĩ đến đây, và nói vơi Trụ Tử: “Trong cửa hàng mới nhận được
buôn bán lớn, hôm nay ta không ăn cơm ở nhà, đi Hồi Xuân Lâu, cho mấy
tiểu tử các ngươi ăn đỡ thèm, đi gọi Thời thúc luôn đi, chưởng quầy hôm
kia nói muốn uống rượu với Thời thúc.”
Trụ Tử biết toan tính, đi vào lôi Thời cha ra, vây quanh chạy
tới Hồi Xuân Lâu, trong khoảnh khắc, trong đại tạp viện chỉ còn lại có
Thời Tiêu và Minh Chương.
Sắc trời đã tối hẳn, ánh trăng lên cao, một màu trắng bạc, giống như tuyết, Tiêu Tiêu bỗng nhiên nhớ lại, khi còn bé nàng ở nhà bà
ngoại, Minh Chương cũng ở đó.
Nàng nhớ trong sách nói, dùng tuyết đọng trên cành mai pha trà,
phong nhã biết nhường nào, liền bắt chước làm theo, bảo nha đầu tìm một
bình sứ thanh hoa nhỏ ôm vào trong ngực, mặc áo choàng đi vườn hoa nhỏ
lấy tuyết đọng trên nhành mai.
Đến vườn hoa nhỏ, kết quả thấy cây mai ở góc tường nở hoa, từng
đoá hồng mai vương tuyết sớm, mùi thơm dịu nhẹ, thấm vào ruột gan.
Tiêu Tiêu nhón chân vẫn không với tới đầu cành mai, liền cùng
nha đầu hai người dịch một tảng đá đặt ở phía dưới, nàng đứng lên, rốt
cuộc cũng vươn tới.
Một tay cầm theo bình sứ, một tay cầm bút lông cẩn thận quét
tuyết đọng trên hoa mai vao trong bình sứ, khí lực của nàng nhỏ, bình sứ có hôi nặng, dưới chân vừa trượt, liền té xuống.
Tiêu Tiêu bị hù doạ hai mắt nhắm nghiền, lại không có đau như
trong dự liệu, mà lọt vào một vòng tay ấm áp, ngẩng đầu, chỉ thấy Minh
Chương cười với nàng: “Ta nói sáng sớm sao không thấy muội, thì ra là
đến đây nghịch ngợm.”
Về sau biết Tiêu Tiêu quét tuyết pha trà, cũng không cảm thấy
buồn cười, ngửa đầu nhìn cành mai cả buổi nói với nàng: “Ta ôm muội.”
Sau đó hắn ôm nàng, quét tuyết hơn nửa ngày, đợi khi nương nàng
tìm được bọn họ, tay, mặt của hai người cũng bị đông lạnh đỏ bừng, đêm
đó nàng bị bệnh, đến lễ mừng năm mới mới hết.
Minh Chương tựa như hối hận cái gì, mỗi ngày đều tìm nàng, mang đến cho nàng rất nhiều đồ chơi và thức ăn bên ngoài, có quế hoa cao,
còn có đồ chơi Tôn hầu tử làm bằng đường, Minh Chương cầm cho nàng liếm
một hơi, hôm nay nàng vẫn còn nhớ rõ hương vị ngọt ngào này.
Lúc ấy nàng nghĩ, nếu có thể cả đời ở cùng Minh Chương ca ca
thật là tốt, khi đó nàng tám tuổi, Minh
còn bé.
Thời Tiêu bình tĩnh nhìn Minh Chương, nghĩ đến chuyện khi còn
bé, trong đầu đau khổ cuồn cuộn, đây là số mệnh của bọn họ, sớm liền đã
định trước, mà Minh Chương nghĩ gì, không cần phải nói thì Tiêu Tiêu
cũng biết.
Trông thấy ánh mắt cầu xin khẩn cầu của hắm, trong lòng Tiêu
Tiêu càng khó chịu, nàng cố gắng ổn định lại tâm trạng, mới miễn cưỡng
mở miệng: “Minh Chương...” sau khi nàng gọi tên của hắn lại không biết
nên nói cái gì, chỉ nhìn hắn như vậy.
Minh Chương bắt lấy tay nàng giữ trong lòng bàn tay, dùng thanh
âm khàn khàn đau thương nói: “Tiêu Tiêu chúng ta sẽ thành thân, chúng
ta có thể hay không, có thể hay không...” Câu nói kế tiếp Minh Chương
cuối cùng không nói ra miệng, bởi vì Tiêu Tiêu rút bàn tay ra khỏi tay
hắn, Minh Chương nhìn bàn tay trống trơn ngẩn người, dường như tất cà
đều vô ích.
Hắn cười khổ một tiếng: “Tiêu Tiêu, nàng đối với ta như vậy,
thật không công bằng, nàng nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể giữ
được nàng, làm thế nào mới có thể trở lại như trước kia, náng nói cho ta biết, chỉ cần nàng nói ta liền nghe.”
Thời Tiêu trầm mặc sau nửa ngày mới hỏi một câu: “Minh Chương huynh về nhà làm gì vậy?”
Minh Chương chấn động, há to miệng, lại phát hiện không nói được lời nào, Thời Tiêu cười cười: “Huynh đã sớm nghi ngờ rồi không phải
sao, như vậy bây giờ huynh nên biết ai đã phóng hỏa, là cậu của huynh,
Minh Chương, cậu ruột của huynh, vả lại, là nương huynh chỉ điểm sau
lưng, lúc ta nhìn thấy cậu huynh, cũng nhớ tới ngày đó, vì không muốn ta gả cho huynh mà làm ra chuyện như vậy, đốt Thời Gia, ta có thể không
quan tâm, nhưng còn nương ta, nương ta là bởi vì ta mà đi, từ sáng sớm
ta đã nghĩ, nếu như không có ta, nếu như không phải chuyện chung thân
của chúng ta, nương ta sẽ không chết, là ta hại nương ta, ta bất hiếu,
nếu như ta còn gả cho huynh, huynh bảo nương ta ở dưới cửu tuyền làm sao sống yên ổn.”
Minh Chương lui về sau hai bước, tay vịn phía sau cây hòe mới miễn cưỡng chống đỡ: “Tiêu Tiêu nàng oán ta sao?”
Thời Tiêu lắc đầu: “Ta không oán huynh, chuyện này ta cũng sẽ
không nói cho cha ta, cha ta vừa hết bệnh, ta không muốn ông ấy lại khổ
sở.” Nói xong ngẩng đầu nhìn hắn: “Minh Chương chúng ta hữu duyên vô
phận, từ nay về sau chúng ta hãy quên nhau đi, cứ xem nhau như người
dưng nước lã ở chân trời xa xăm!”
Người dưng nước lã ở chân trời xa xăm, hai bên hãy quên nhau đi, Minh Chương thì thào lập lại một lần, bỗng nhiên không cam lòng, hắn đi về phía trước hai bước, đứng ở trước mặt: “Tiêu Tiêu, lòng nàng tàn
nhẫn vậy sao? Cho dù nương ta làm sai, đối với tình cảm từ nhỏ của chúng ta, làm sao có thể xoá bỏ như thế, không, Tiêu Tiêu, ta không muốn làm người dưng nước lã ở hai nơi chân trời với nàng, hai bên cùng quên
nhau, chúng ta đã từng nói nắm tay đến đầu bạc, cho dù thế nào thì nàng
cũng là vợ của Minh Chương, nàng không gả, ta liền không cưới, nàng cả
đời không gả, Minh Chương cả đời không cưới, Minh Chương nói được thì
làm được.” Nói xong xoay người lại đi ra ngoài.
Tiêu Tiêu thở dài yếu ớt nói: “huynh tội gì phải vậy...”
Minh Chương đứng ở cửa viện, nhưng không quay đầu lại, sau nửa
ngày mới nói: “Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, trừ khước Vu Sơn bất
thị vân(1). Nàng bảo Minh Chương đi đâu tìm được người thứ hai như
nàng.”
(1) Ai từng ngắm biển xanh, còn gì đáng gọi là nước, trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.
Thời Tiêu cả đêm bên tai đều là những lời này của Minh Chương,
một lần lại một lần nói với nàng, nghe một lần nàng liền không nhịn được khổ sở một hồi, khổ sở liền muốn khóc, nàng lại không thể khóc thành
tiếng, đành phải cắn chăn rơi nước mắt.
Vì vậy, ngày hôm sau thức dậy hai mắt sưng đến dọa người, Quyên
Tử nhìn thấy không dám hỏi, nhưng Diệp Trì lại không giống vậy, sáng sớm Diệp Trì đã tới rồi, cơm sáng đều ăn ở đại tạp viện, bị Quyên Tử nhìn
bằng nửa con mắt, Diệp tiểu gia ta không thể không nhìn thấy, toàn bộ
tâm tư đều đặt ở trên người vợ hắn, nhìn không thấy cái khác.
Thấy hai mắt Thời Tiêu sưng không còn hình dáng, trong lòng vừa
chua xót vừa đau lòng, chua là vì Hứa Minh Chương, bây giờ không thể
thành thân, còn khóc vì hắn, hiển nhiên trong lòng không muốn, đau lòng
không biết buổi tối hôm qua khóc bao lâu, lúc này hai mắt sưng thành quả đào, quay đầu phân phó Đắc Lộc một câu.
Đợi Quyên Tử và mấy tên tiểu tử đi ra ngoài, Đắc Lộc cũng lấy
thứ đó mang ra, là khối băng, cất ở trong bình lưu ly miệng rộng, dùng
bông vải bọc lại, hôm nay đang nóng, không dùng bông vải bọc lại, sợ đến nơi này liền tan ra mất.
Diệp Trì dùng mảnh vải lụa bố bao lấy khối băng, cẩn thận chườm
lên mắt cho Thời Tiêu, Thời Tiêu cũng không cự tuyệt, mặc hắn giày vò, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn ngẩn người.
Khó có được bộ dạng nhu thuận, trái tim Diệp Trì như muốn tan
ra, trong lòng mong đợi, nếu ngày nào cũng được như thế này thì thật
tốt, đang nghĩ ngợi, chợt nghe vợ hắn nói: “Diệp Trì, ngươi cũng biết ta không thích ngươi, như vậy ngươi vẫn muốn lấy ta sao?