Ký Sự Những Năm 80

Chương 90


"Chú! Mẹ ơi, chú đến rồi." Đang Đang đưa ngón tay nhỏ nhắn chỉ ra ngoài sân, khuôn mặt rạng rỡ quay đầu lại gọi Dương Tịnh.
Dương Tịnh buông dao đang cầm trên tay xuống.
Dương Đông cũng bỏ củi trên tay xuống, đi ra khỏi phòng bếp, nhanh chóng ra mở cổng, khi quay lại, Trần Chính đã dựng xe trong sân nhỏ, đi theo Dương Đông vào trong nhà.
"Chú ơi! Chú ơi!" Đang Đang mừng rỡ vừa gọi vừa nhảy cẫng lên: "Chú ơi, chú đến rồi."
Dưới ánh đèn nhàn nhạt, Trần Chính cong môi cười ôn nhu, khom lưng bế Đang Đang lên.
"Cuối cùng chú cũng đến!" Đang Đang cực kỳ vui vẻ, đưa đôi tay nhỏ lên che mặt cười hì hì.
"Phải, chú đến rồi đây." Trần Chính cảm thấy con gái mình thật sự quá mức đáng yêu, vì thế không kiềm được đưa tay lên bẹo má cô nhóc.
"Mẹ đang nấu cơm trong bếp." Đang Đang đưa tay chỉ về phía nhà bếp.
"Đi, chúng ta đến chỗ mẹ."
Trần Chính ôm Đang Đang đi vào bếp, Đinh Đinh lẳng lặng chạy vào nhà lấy ra một cái ghế nhỏ cho Trần Chính ngồi.
Trần Chính đưa một cái túi lưới đang cầm trên tay cho Dương Tịnh, sau đó ngồi xuống ghế, lúc ngồi xuống không quên ôm cả Đinh Đinh ngồi trên đùi.
Dương Tịnh nhận lấy túi lưới, cúi đầu nhìn vào túi thì thấy một hộp cơm bằng sứ trắng, hỏi: "Gì đây anh?"
"Có phải là giò heo không mẹ?" Đang Đang ngồi trong lòng Trần Chính đôi mắt sáng ngời hỏi.
"Con gái muốn ăn giò heo à!" Dương Tịnh mở ra xem, quả nhiên là giò heo, bốn năm cái giò heo đầy ụ trong hộp cơm, vẫn còn nóng hôi hổi.
Trần Chính thơm Đang Đang một cái rồi nói: "Đang Đang thật thông minh."
Đang Đang cười hì hì.
"Anh mới mua sao?" Dương Tịnh hỏi.
Trần Chính nói: "Là anh làm."
Dương Tịnh nghe xong liền cảm thấy vô cùng ấm áp, khi nghe Dương Đông nói nước sôi, cô vội vàng đóng nắp hộp cơm lại, tiếp tục nấu ăn.

Trong lúc nấu ăn, ánh mắt nóng rực của Trần Chính thỉnh thoảng lại bắn về phía cô khiến trái tim cô đập thình thịch không ngừng.
Đinh Đinh Đang Đang bây giờ đã vô cùng thân thiết với Trần Chính mà không có một chút trở ngại, thậm chí còn chủ động kể cho Trần Chính nghe những chuyện thú vị mà mình đã gặp, tuy rằng khả năng diễn đạt chưa được lưu loát nhưng Trần Chính vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe.
Sau khi trò chuyện với Đinh Đinh Đang Đang được một lúc, lúc này Trần Chính mới quay về phía bếp lò nói chuyện với Dương Đông: "Cánh tay của anh cảm giác thế nào rồi?"
"Khá hơn nhiều rồi." Dương Đông nói.

Trần Chính lại hỏi: "Chuyện kia thế nào rồi anh?"
Dương Đông kể lại sự việc đã xảy ra cho Trần Chính, Trần Chính nghe xong thì gật đầu, anh khá hài lòng với kết quả.
Ngón tay trỏ của Đang Đang chỉ về hướng nhà chính, mở to đôi mắt nói: "Chú ơi, chỗ kia bị chặn lại rồi, bà ngoại và dì sẽ sống ở đấy."
Trần Chính cười hỏi Dương Đông: "Mới đó mà đã xây xong vách ngăn rồi sao?"
Dương Đông gật đầu, bởi vì đã ly hôn nên trong lời nói có nhiều phần nhẹ nhàng: "Nhờ Dương Tịnh nhanh trí, nhân cơ hội có bí thư và trưởng thôn ở đấy nói ra đề xuất nên mọi chuyện mới có thể giải quyết nhanh gọn như vậy."
"Không tồi." Trần Chính gật đầu khen ngợi, ngước mắt nhìn về phía Dương Tịnh.
Dương Tịnh tình cờ quay sang, khi hai ánh mắt chạm nhau, tốc độ tim đập cũng ngày một nhanh, chỉ mới một ngày không gặp nhưng những dòng suy nghĩ nhớ nhung như muốn nhấn chìm họ, vì thế vội vàng ngoảnh mặt đi.
Một lúc sau, thịt lợn xào cần tây, canh cải thảo thịt băm được lấy ra khỏi nồi, Trần Chính đến đây hẳn là vẫn chưa ăn cơm, Dương Tịnh hấp thêm vài cái bánh bao, sau đó nêm nếm cháo, dọn bát đũa ra bàn, lúc này bánh bao cũng đã được hấp nóng.

Ba người lớn và hai đứa nhỏ ngồi trên bàn ăn cơm.

Hơn mười phút sau, năm sáu cái giò heo, bánh bao hấp, rau xào và nửa nồi cháo đã hết sạch.
Dương Tịnh xúc động nói: "Cả nhà ai cũng ăn ngon lành hết."
Đinh Đinh Đang Đang ợ liên tục hai cái.
Dương Tịnh cười khanh khách cúi người dọn bàn ăn, Trần Chính đứng dậy dọn dẹp định đi rửa bát nhưng Dương Tịnh giữ chặt anh lại không cho di chuyển, tỏ ý để đó cô rửa, bảo anh và Dương Đông nói chuyện với nhau.
Đến khi Dương Tịnh rửa xong chén bát, xoong nồi thì Trần Chính và Dương Đông đã chuyển đến chủ đề tiền bạc, Dương Đông nói: "Trần Chính, 500 đồng kia năm sau anh mới có thể trả lại em được.." 500 đồng chính là tiền lúc sáng Trần Chính đã cho Dương Đông mượn để có thể ly hôn với Tôn Đại Hồng.
Trần Chính vâng một tiếng, sau đó hỏi: "Sắp tới anh định làm gì?"
Dương Đông sửng sốt.
Trần Chính nói: "Vẫn khuôn vác chuyển hàng sao?"
Dương Đông hơi cúi đầu nói: "Còn có thể làm việc gì khác ngoài khuôn vác đâu?"
"Anh nghĩ sao nếu đi theo em làm?" Trần Chính hỏi.
Trần Chính vừa nói ra lời này, Dương Đông ngước mắt sững sờ, còn Dương Tịnh thì vui mừng khôn xiết, đây cũng là điều mà cô đang nghĩ, có lẽ Trần Chính nghỉ việc để khởi nghiệp trong mắt người khác sẽ thật điên rồ.

Đây là việc mạo hiểm, cô tin chắc rằng rất nhiều người ở thời đại này sẽ không hiểu được vì sao Trần Chính lại chấp nhận từ bỏ một công việc vừa tốt vừa có tương lai như vậy để đi làm cái nghề được cho là đầu cơ trục lợi.


Cô giống như một người ngoài cuộc, biết rằng thời đại này chính là một cơ hội vàng mà không phải ai cũng có thể nắm bắt được, chỉ những ai có đủ tầm nhìn và cả sự can đảm không sợ thất bại mới có thể vươn xa được.
Cô tin chắc rằng Trần Chính có thể làm tốt, cô luôn hy vọng Dương Đông sẽ đi theo Trần Chính, cho dù không giàu có nhưng cũng không khó để Dương Đông có một cuộc sống không lo thiếu ăn thiếu mặc.

Cũng sẽ không giống như bây giờ, đối với Dương Đông ăn thịt là một cái gì đó quá xa xỉ, anh còn nợ Trần Chính 500 đồng.
"Đi theo em làm?" Dương Đông nghi hoặc hỏi.
Trần Chính cười nói: "Em từ chức rồi, sau này sẽ không làm cảnh sát nữa."
Dương Đông trợn mắt kinh ngạc, công việc tốt như vậy sao lại đột nhiên từ chức: "Thật sự đã từ chức?"
"Vâng."
"Tại sao?"
Trần Chính ôm Đinh Đinh Đang Đang nói: "Coi như là lo tính cho tương lai đi, tiền lương cảnh sát bây giờ đúng là cao thật nhưng hàng hóa sau này cũng sẽ ngày một tăng giá, năm trước năm sau có thể tăng gấp đôi gấp ba không chừng, trong nhà còn có hai đứa nhỏ, sau này còn phải cho bọn nhỏ đi học tiểu học, trung học, đại học, rồi tiền ăn tiền mặc, phí sinh hoạt..

nếu đã sinh ra thì phải nuôi sao cho toàn diện nhất, không thể để bọn nhỏ chịu khổ được, tiền lương như thế quả thật phải suy tính nhiều, cũng không thể để Dương Tịnh phải cực khổ một mình."
Dương Tịnh nghe xong liền mỉm cười.
Dương Đông ngẩn người một hồi, có chút kinh ngạc trước tầm nhìn xa của Trần Chính, đây là chuyện mà anh chưa bao giờ tính tới, tiêu hóa một lúc mới hỏi: "Vậy em định làm gì?"
Trần Chính nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh cười nói: "Anh hai, Trần Chính muốn mở rộng siêu thị Đinh Đang."
"Có được không?" Dương Đông có chút lo lắng hỏi.
Dương Tịnh gật đầu nói: "Đương nhiên là được."
"Nhưng mà.." Dương Đông do dự.
Dương Tịnh cười nói: "Anh hai, để em nói cho anh biết nhé, chỉ trong mấy ngày Tết, tiểu siêu thị Đinh Đang kiếm được hơn 500 đồng đấy."
"500 đồng?" Dương Đông kinh ngạc nhìn Dương Tịnh, trong tiềm thức của anh, 500 đồng là một con số rất lớn, để kiếm được chừng này tiền anh phải liều sống liều chết mới có thể kiếm được hồi năm ngoái, vậy mà Dương Tịnh chỉ cần mấy ngày tết là có thể kiếm được.
"Vâng." Dương Tịnh gật đầu khẳng định: "Tuy rằng công việc buôn bán khá nhẹ nhàng nhưng em thật sự quá bận, không có nhiều thời gian chăm chút, nếu như có anh giúp Trần Chính một tay thì còn gì bằng."

Dương Đông cúi đầu suy nghĩ.
Dương Tịnh tiếp tục nói: "Anh, anh đừng đi Đông Châu nữa, ở lại giúp em với Trần Chính được không? Em sẽ trả lương 100 đồng một tháng cho anh."
"Không, không, không, sao có thể lấy tiền của em được."
"Anh đừng nói như vậy, anh em là anh em, công việc là công việc, cho dù anh không nhận 100 đồng này thì em cũng sẽ phải trả lương cho người khác với từng ấy thôi." Dương Tịnh nói.
"Nhưng 100 đồng thật sự quá nhiều." Dương Đông nói.
Dương Tịnh mừng rỡ: "Anh, ý của anh là đồng ý đi theo Trần Chính ạ?"
Dương Đông gật đầu, thật ra khi Dương Tịnh mở miệng nhờ anh giúp đỡ, trong lòng anh đã đồng ý rồi, cuộc đời anh nợ Dương Tịnh quá nhiều, hiện tại anh đã độc thân, không còn nhiều trăn trở vướng bận, từ nay về sau anh sẽ tận tâm tận lực phụ giúp em gái mình.
Trần Chính nghe xong thì mỉm cười.
Thấy tình hình đang rất thuận lợi, Dương Tịnh lấy một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, đối mặt với Trần Chính và Dương Đông, hùng hổ nói: "Anh hai, chúng ta cùng đến Huyện Thành sống đi, căn nhà này cứ tạm thời để trống."
Dương Đông nhìn Dương Tịnh, có chút do dự trong ánh mắt.
Dương Tịnh nói tiếp: "Anh à, mặc dù bây giờ người trong thôn đang đứng về phía chúng ta nhưng ai biết được sau một thời gian nữa họ sẽ đồn thổi những gì.

Họ không quan tâm Hàn Thục Cầm làm đúng hay sai, chắc chắn ở sau lưng nói này nói nọ dai dẳng không buông.

Đợi sau khi em kết hôn, có cuộc sống tốt đẹp, có tiền có năng lực, đến lúc đó mới không bị coi thường.

Hơn nữa dì Uông vẫn còn đang giận em với Trần Chính, em thì bận rộn công việc ở phòng kế toán, Đinh Đinh Đang Đang còn quá nhỏ.."
Dương Tịnh cố gắng thuyết phục Dương Đông, Trần Chính ngồi bên cạnh lâu lâu lại chen thêm vài câu thuyết phục.
Dương Đông suy nghĩ trong chốc lát, dù sao hiện tại trên đời này người thân duy nhất của anh chính là Dương Tịnh, còn cái gì quan trọng hơn hạnh phúc của Dương Tịnh đâu? Dương Đông lập tức gật đầu nói: "Được rồi."
Dương Tịnh vui vẻ cười: "Thật tuyệt."
Trần Chính cũng cong khóe môi.
"Thật tuyệt!" Đang Đang vỗ đôi bàn tay nhỏ nhắn.
Dương Tịnh quay đầu nhìn Đang Đang: "Con gái, con nghe hiểu sao? Giỏi quá!"
Đang Đang được khen mà cười khanh khách.
Dương Tịnh hôn chụt một cái thật kêu vào khuôn mặt bánh bao của Đang Đang.
Dương Đông ngồi một bên nhìn, bất giác nở nụ cười.
Lúc này Dương Tịnh mới hỏi Trần Chính chuyện đến xưởng lấy hàng hóa và chuyện bắp bung, Trần Chính gật đầu nói đã hoàn thành tốt việc cô đã giao cho anh.
"Giỏi quá!" Dương Tịnh giống như ngày thường khen Đinh Đinh, nay ở trước mặt mọi người khen Trần Chính.

Trần Chính trừng mắt nhìn cô.
Dương Tịnh liền bật cười khúc khích.
Ba người ngồi trong bếp nói chuyện thêm một lúc, mới quay đầu liền phát hiện Đang Đang đã ngủ từ bao giờ, lúc này cả ba mới ý thức được trời đã khuya.
Trần Chính phải quay về.
Dương Đông, Dương Tịnh cảm thấy bây giờ đã quá muộn, quay về không an toàn, nhưng ngủ thì phải ngủ ở đâu đây?
Đinh Đinh nói: "Lúc ở nhà, chú với mẹ ngủ cùng nhau."
Dương Tịnh: "..."
Trần Chính: "..."
Khuôn mặt Dương Đông không tốt cho lắm.
Đinh Đinh thấy sắc mặt của ba người lớn có gì đó không đúng lắm, vì thế lại nói thêm một câu: "Còn có con, còn có em gái, bốn người ngủ chung trên một giường."
Lúc này sắc mặt Dương Đông mới hòa hoãn đi đôi chút.
Trần Chính thở một hơi nhẹ nhõm.
Dương Tịnh vẫn như cũ, đầu toàn hắc tuyến.
Đinh Đinh cũng cảm nhận được mình đã nói sai gì đó, vì thế thành thành thật thật ghé đầu lên vai Trần Chính không nói gì nữa.
Nhưng thật sự đi đêm trên đường quá nguy hiểm, Dương Đông, Dương Tịnh nhất quyết không cho Trần Chính quay về trong đêm, Trần Chính không quay về nên đành phải cùng Dương Đông..

ngủ chung một giường.
Trước khi ngủ, Trần Chính đặt túi chườm nóng vào trong chăn của ba mẹ con Dương Tịnh, sau đó giúp cô tắm rửa thay quần áo cho Đinh Đinh Đang Đang.
Dương Tịnh hỏi: "Túi chườm nóng anh mang từ phố Bắc đến đây ạ?"
"Ừm." Ưu điểm của chăn bông ở thời đại này là dày dặn ấm áp, nhưng khuyết điểm chính là khi vừa mới nằm vào, chăn bông sẽ rất lạnh, đêm qua ba mẹ con Dương Tịnh phải mặc thêm quần áo và mang vớ ôm nhau ngủ, hôm nay Trần Chính tâm linh tương thông, mang túi chườm nóng đến, Dương Tịnh vui vẻ duỗi tay cọ cọ vào mũi Trần Chính, nói: "Cảnh sát Trần nhà chúng ta đúng là tri kỷ mà."
"Thôi đi, trên tay em toàn là nước rửa chân của Đinh Đinh, thích chọc phá anh thôi." Trần Chính tỏ ra ghét bỏ.
Dương Tịnh có sở thích trêu ghẹo Trần Chính.
Trần Chính càng trốn, Dương Tịnh càng thích trêu, Đinh Đinh Đang Đang ngồi bên cạnh cười khanh khách, cuối cùng Trần Chính nắm lấy tay Dương Tịnh, thật sự anh rất muốn ôm cô hôn cô, nhưng con trai con gái ở trước mặt, anh vợ thì ở đằng kia, vì thế không dám lỗ mãng.
Trần Chính ở nhà tranh không bao lâu thì phải đi theo Dương Đông đến phòng ngủ ở nhà chính.
Sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Trần Chính đi vào nhà tranh, lúc này ba mẹ con Dương Tịnh vẫn còn chưa tỉnh, Trần Chính hôn Đinh Đinh Đang Đang, hôn nhẹ vào trán Dương Tịnh, sau đó nói: "Anh phải đi đây."
"Anh đi đâu?" Dương Tịnh nheo mắt chưa tỉnh ngủ hỏi.
Trần Chính nhìn chăm chú khuôn mặt Dương Tịnh, toàn thân toát ra hơi thở lành lạnh của sương sớm mai, cười dịu dàng nói: "Anh về nhà trước, hai ngày sau sẽ đến cưới em.".

Bình Luận (0)
Comment