Ký Sự Những Năm 80

Chương 91


"Chờ anh." Trần Chính nhìn cô, nghiêm túc nói.
"Vâng." Dương Tịnh nhắm mắt mỉm cười.
Trần Chính đứng chăm chú ngắm nhìn cô từ trên cao xuống, sau đó khom lưng hôn lên đôi môi cô, Dương Tịnh vươn tay vòng qua cổ anh, hai người hôn nhau say đắm một hồi lâu mới buông ra, cả hai cố gắng ổn định nhịp thở.
"Anh đi đây." Trần Chính ngọt ngào nói.
"Vâng." Dương Tịnh nhẹ nhàng đáp một tiếng.
"Anh đi thật rồi đây."
"Vâng."
"Anh thật sự đi đấy nhé."
Dương Tịnh nghiêng mặt sang một bên mỉm cười, Trần Chính vươn tay xoay mặt cô lại, ánh mắt dịu dàng say đắm, nhìn một hồi lâu rồi mới rời đi, ánh mắt cô đuổi theo bóng lưng của Trần Chính, thoáng nhìn thấy chữ Hỉ dán trên cửa nhà, ngày hôm qua còn chưa nhìn thấy, hẳn là Dương Đông đã chuẩn bị cho cô.
Hỉ?
Kết hôn?
Cô thật sự sắp kết hôn, người sẽ đi cùng cô suốt chặng đường sắp tới lại chính là Trần Chính.

Ban đầu là vì Đinh Đinh Đang Đang, nhưng hiện tại là vì chính mình, nhớ đến ánh mắt thâm tình dịu dàng của anh, nhớ đến nụ hôn nóng bỏng của anh, nhớ đến, từ nay về sau cô và anh sẽ là vợ chồng, sẽ là gia đình của nhau, trong lòng cô không khỏi trào lên cảm giác hạnh phúc khó tả, kéo chăn che đi khuôn mặt đỏ hồng ngượng ngùng.
"Mẹ, mẹ sao thế?" Giọng nói của Đinh Đinh đột nhiên vang lên.
Dương Tịnh quay đầu sang thì nhìn thấy Đinh Đinh đang mở to hai mắt nhìn mình.
"Có gì vui sao ạ, sao mẹ lại cười?" Khuôn mặt nhỏ mập mạp đáng yêu của Đinh Đinh lộ ra vẻ tò mò.
Dương Tịnh vui vẻ xoay người ôm lấy Đinh Đinh, dốc hết sức ôm chặt lấy cậu nhóc, nâng khuôn mặt nhỏ của Đinh Đinh mà hôn mạnh, Đinh Đinh cất giọng hỏi: "Mẹ?"
"Mẹ đang rất vui." Dương Tịnh đáp.

"Tại sao ạ?"
"Vì mẹ sắp cưới bố con đó."
"Bố của con?"
"Hưʍ."
"Bố con là ai ạ? Bố con là ai?"
"Cảnh sát Trần chính là bố của con."
Đinh Đinh nhìn cô với vẻ mặt mơ hồ, Dương Tịnh nhớ lại mấy tháng qua mỗi ngày cô đều kể cho Đinh Đinh Đang Đang nghe về câu chuyện bố mẹ và con cái trước khi ngủ, đây là thời điểm thích hợp nhất, vì thế nghiêm túc hỏi: "Đồng chí Đinh Đinh, con cảm thấy cảnh sát Trần có thể làm bố của con không?"
Đinh Đinh suy nghĩ, sau đó trả lời: "Có thể ạ, nhưng mà, tại sao con lại gọi chú là chú?"
"Sau này không gọi là chú nữa, gọi là bố nhé, được không?"
Đinh Đinh lại suy nghĩ.
Dương Tịnh xoa xoa khuôn mặt phấn nộn của Đinh Đinh nói: "Được không? Được không nào? Nói với mẹ là được đi, được đi mà."
Đinh Đinh bị Dương Tịnh xoa mặt mà cười khanh khách, sau đó nói: "Được ạ."
Nếu Đinh Đinh đã nói được thì Đang Đang càng dễ dàng hơn, Đang Đang rất yêu thích Trần Chính, vì thế không cần phải quá lo lắng về việc Đang Đang có chấp nhận Trần Chính làm bố hay không.
Ngược lại, Dương Tịnh bắt đầu cảm thấy căng thẳng, mười sáu tháng Giêng sắp cận kề, những đồ dùng cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, thiệp mời cho hàng xóm, bạn bè thân thiết cũng đã phát đủ, hiện tại Dương Tịnh bắt đầu cảm thấy hồi hộp cho chính mình.
Cứ như vậy, mười lăm tháng Giêng thuận lợi đến, trời lúc này đã nhá nhem tối, ngọn đèn dầu trước sân nhỏ được thắp sáng, trong nhà cũng đã thắp đèn khắp các căn phòng, người trong thôn bắt đầu nhặt rau, rửa rau, thái thịt, băm nhỏ hành, gừng, tỏi, bắt tay vào chế biến các món ăn, cả sân nhỏ nhà Dương Tịnh ồn ào náo nhiệt, bọn trẻ chạy nhảy nô đùa, mùi thức ăn thơm phức tỏa khắp xóm nhỏ, khỏi phải nói, chó mèo trong thôn cũng tụ tập quanh sân nhỏ.
Đinh Đinh Đang Đang được giao nhiệm vụ đuổi chó mèo, không để cho chúng ăn vụng thức ăn.
Dương Đông chào hỏi, đón tiếp những vị khách đến.
Dương Tịnh bị mẹ Đại Hổ và những cô dì ép ngồi trên giường trong nhà tranh, bắt đầu kiểm tra và dặn dò mọi thứ, chẳng hạn như kiểm tra của hồi môn, rồi những món đồ trang điểm cho ngày mai, rồi cần phải làm gì cho tối nay, và cả việc Đinh Đinh Đang Đang cũng cần phải trang điểm, mãi đến tận 9 giờ tối Dương Tịnh mới được mọi người tha cho.
Sau đó Dương Đông đến và nói chuyện với Dương Tịnh, vẻ mặt lưu luyến không muốn rời đi, những lời nói tràn ngập sự quan tâm cùng yêu thương của người anh trai dành cho em gái mình, Dương Tịnh vô cùng cảm động, nhưng cô từ trước đến nay không thích bầu không khí u sầu buồn bả, vì thể mỉm cười thật tươi, nói: "Anh, anh nói chuyện cứ như sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa ấy, anh đừng quên là đã đồng ý với em rằng sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau đấy."
Lúc này Dương Đông mới nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười.

Ngày hôm sau, khi gà trống của thôn Sơn Loan gáy tiếng gáy đầu tiên, Dương Đông liền thức dậy.
Khi gà trống gáy tiếng gáy thứ hai, Dương Đông và mẹ Đại Hổ bắt đầu gọi Dương Tịnh rời giường, bởi vì Dương Tịnh cần phải đến Huyện Thành trang điểm.
"Tịnh Tịnh, Tịnh Tịnh."
"Dương Tịnh, Dương Tịnh."
Dương Đông và mẹ Đại Hổ đứng trước cửa nhà tranh gọi vọng vào.
Dương Tịnh đắp chăn bông ấm áp, ôm Đinh Đinh Đang Đang ngủ ngon, khi nghe thấy tiếng Dương Đông gõ cửa, cô mới mơ mơ màng màng đáp lại một tiếng.
"Tịnh Tịnh, nên rời giường rồi, không dậy sớm là chúng ta sẽ bị muộn đấy." Dương Đông đứng ở ngoài nói.
"Dương Tịnh, nhanh lên, hôm nay là ngày tốt nên sẽ có rất nhiều người kết hôn, nếu không đến sớm là phải sắp hàng dài chờ đợi đến lượt trang điểm đấy." Mẹ Đại Hổ lớn tiếng gọi.
Dương Tịnh từ từ mở mắt, duỗi tay lấy chiếc đèn pin trên bàn chiếu đèn vào đồng hồ xem giờ, trời đất, mới có 4 giờ 15, trời còn sớm mà, nhưng đối với Dương Đông và mẹ Đại Hổ thì bây giờ đã là quá muộn.
Dương Tịnh mới vừa mở cửa đã bị Dương Đông và mẹ Đại Hổ thúc giục, tuy nhiên, chỉ hơn mười phút, Dương Tịnh đã chuẩn bị xong xuôi, sau đó bị mẹ Đại Hổ kéo đi, ngồi trên chiếc xe máy kéo của thôn, thình thịch chạy đến Huyện Thành.

Khi đến Huyện Thành thì trời vẫn còn chưa sáng, đến khi cô trang điểm xong thì ánh dương cũng đã ló dạng, sau đó mẹ Đại Hổ lại kéo tay cô, tiếp tục ngồi trên xe máy kéo, quay trở lại thôn Sơn Loan, Dương Tịnh vào phòng, bắt đầu thay vớ đỏ, giày đỏ, quần đỏ, áo đỏ, tóm lại tất cả đều là màu đỏ.
"Đẹp quá, đẹp quá, thật sự rất đẹp." Mẹ Đại Hổ nhìn Dương Tịnh mà không tiếc lời khen ngợi, thật ra bộ đồ cưới không có gì quá đặc biệt, chủ yếu là do khuôn mặt của Dương Tịnh quá xinh đẹp, thân hình lại quyến rũ, nhất là khi cô mặc quần áo màu sáng, đặc biệt là bộ trang phục màu đỏ trước mặt này đây.

Người khác mặc vào có vẻ khá dung tục, nhưng với đôi môi đỏ tươi, cộng với làn da trắng nõn mượt mà, đôi mắt lung linh rực rỡ, thật sự là thoát tục, quá chói mắt.
Khi Dương Đông đi vào nhìn xem thì cũng ngây người, không thể tưởng tượng được em gái mình lại xinh đẹp, mỹ lệ như thế này.
"Quá đẹp!" Đại Hổ cũng phải cảm thán một câu.
"Đi đi đi, đi ra ngoài làm việc đi." Mẹ Đại Hổ đuổi Đại Hổ ra ngoài, Đại Hổ cười hì hì đi ra.
Dương Tịnh nghe lời mẹ Đại Hổ ngồi im trên giường chờ Trần Chính đến cưới cô về, chỉ một lát sau, Đinh Đinh Đang Đang cũng đi đến phòng để gặp mẹ, khi nhìn thấy Đinh Đinh Đang Đang thì đôi mắt cô lập tức sáng lên.

Đinh Đinh mặc trên mình một chiếc áo khoác ngắn màu đỏ viền vàng, bên dưới là chiếc quần vải bông màu xanh nước biển và đội một chiếc mũ địa chủ màu đen trên đầu.
Đang Đang cũng mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đỏ viền vàng, bên dưới cũng là chiếc quần vải bông màu xanh nước biển, cùng với bím tóc nhỏ nhắn đáng yêu trên đầu, cài trên bím tóc là những bông hoa nho nhỏ màu đỏ.
Không những thế, trên đôi má bụ bẫm của hai nhóc con còn ửng ửng hồng, giữa chân mày là một chấm son màu đỏ, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Dương Tịnh chính là – Đây là con trai và con gái của một gia đình địa chủ ngày xưa.
"Ai trang điểm cho các con vậy?" Dương Tịnh nói.
"Là bà bà ạ." Đinh Đinh Đang Đang chỉ tay về phía mẹ Đại Hổ, nói.
Mẹ Đại Hổ cười ha ha, nói: "Thật đẹp mắt, hai đứa trông vô cùng đẹp mắt đúng không, ha ha.."
Dương Tịnh cảm thấy mắt thẩm mỹ của mình có gì đó không ổn, lúc gặp bạn bè, người thân, ai ai cũng khen Đinh Đinh Đang Đang ăn mặc vô cùng đẹp, vô cùng nổi bật.
Chị Hoàng và cả kế toán Trương cũng cười khen ngợi.
Dương Tịnh hỏi chị Hoàng đứng ở đằng xa: "Em nhìn Đinh Đinh Đang Đang giống con hệt như con của một gia đình địa chủ vậy."
Nhìn Đinh Đinh Đang Đang xinh đẹp đứng đó, cô chợt nhận ra cách ăn mặc của bọn nhỏ giống như đứa trẻ trong những tấm lịch chúc mừng năm mới, nghĩ đến đây, Dương Tịnh càng cảm thấy con cô thật đẹp trai, xinh gái.
"Chú rể đến rồi, chú rể đến rồi!" Lúc này, ở ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay, reo hò, sau đó là tiếng pháo nổ giòn tan.
Trần Chính đến rồi?
Trái tim của Dương Tịnh lập tức trở nên căng thẳng, Dương Tịnh còn chưa kịp định thần thì mẹ Đại Hổ đã bưng một bát trứng gà luộc đến trước mặt, trong miệng không quên mắng: "Cái thằng nhóc họ Trần này thật là, đến sớm thế làm gì không biết, xém chút nữa là quên cho Dương Tịnh ăn trứng gà rồi."
Dương Tịnh còn chưa kịp mở miệng thì mẹ Đại Hổ lại bắt đầu luyên thuyên đủ loại nguyên tắc, phong tục tập quán, những câu nói mang điềm lành, vợ chồng hòa thuận, sắc đẹp, phú quý, sớm sinh quý tử, sống lâu trăm tuổi, đến nỗi Dương Tịnh bị sặc ba lần, cố gắng ăn được ba quả trứng gà thì mắc nghẹn, ấy vậy mà mẹ Đại Hổ vẫn bắt Dương Tịnh ăn thêm.
Dương Tịnh xua xua tay không thể ăn nổi nữa, sau đó mẹ Đại Hổ mới chịu buông tha, lấy hai quả trứng gà đưa cho Đinh Đinh Đang Đang ăn.
Lúc này, Trần Chính bị người bên đàn gái hành lên hành xuống, gây khó dễ chán chê mới chịu buông tha, bao lì xì, thuốc lá, bánh kẹo trong túi đều bị cướp sạch không còn gì, mãi một hồi lâu Trần Chính mới có thể đi đến phòng cô dâu.
Vừa mới bước vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của Dương Tịnh mà ngẩn ngơ, ánh mắt si mê nhìn cô.
"Chú rể đơ người luôn rồi, nhìn ánh mắt si mê của chú rể này, ngố quá, ngố quá." Đám người ồn ào lên tiếng trêu ghẹo.
Đầu Trần Chính hơi hơi cúi xuống che đi khuôn mặt đang đỏ lên của mình, nhưng hai bên tai đã phản bội anh, ửng đỏ cả lên.

Bình thường, cảnh sát Trần luôn treo trên mặt bộ dáng chớ lại gần, hôm nay là cơ hội hiếm có nên ai ai cũng muốn trêu chọc cảnh sát Trần một lần, cuối cùng bên nhà gái cũng chịu đồng ý để Dương Tịnh xuất giá, Dương Đông cõng Dương Tịnh ra ngoài, Đinh Đinh Đang Đang cầm giày của Dương Tịnh đi theo phía sau, sau khi Dương Tịnh ngồi vào xe ô tô thì mới mang giày vào chân.
Đại Quân đi cùng Trần Chính đến rước dâu, thuận thế ôm Đinh Đinh Đang Đang ngồi vào một chiếc ô tô khác.
Tiếng nổ máy giòn tan, xe rước dâu, xe chở họ hàng, bạn bè và xe chở của hồi môn đi từng hàng ngay ngắn, tiếng pháo nổ vang trời, từ từ lăn bánh, rời khỏi thôn Sơn Loan.

Khi Dương Tịnh liếc mắt nhìn Dương Đông lần cuối, cô phát hiện Dương Đông len lén đưa tay lau nước mắt, đôi mắt Dương Tịnh không nhịn được rưng rưng theo, trong lòng cũng nghẹn lại, nhưng mẹ Đại Hổ đã dặn rằng, con gái khi xuất giá thì không được quay đầu lại, mắt phải luôn nhìn thẳng về phía trước, bằng không sau này hôn nhân sẽ không được hạnh phúc, Dương Tịnh không dám quay đầu lại, cố gắng chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Mãi đến khi hàng dài ô tô rước dâu biến mất khỏi tầm mắt, pháo hoa cũng không còn vang lên nữa.

Người dân trong thôn bắt đầu bàn tán xôn xao, Dương Tịnh là người đầu tiên trong thôn kết hôn mà được rước bằng ô tô, không chỉ là một hai chiếc, mà là một hàng dài.
Người trong thôn xuýt xoa ngưỡng mộ, đồng thời không ngớt lời khen ngợi Dương Tịnh.
Mà lúc này, Dương Tịnh ngồi trong xe cưới bất ngờ bật khóc.
"Sao thế? Sao em lại khóc?" Trần Chính ngồi ở ghế lái phụ lo lắng quay xuống hỏi.
Dương Tịnh nói: "Em nhớ mẹ em, nhớ bố em, nhớ cả anh trai nữa." Cô ở thời đại này kết hôn nhưng bố mẹ cô, anh trai cô đều không biết.
Trần Chính an ủi: "Khi nào xong xuôi, chúng ta sẽ quay về thăm bố mẹ, thăm anh Dương Đông, nên là, đừng khóc nữa nhé!"
Dương Tịnh thật sự không khóc nữa, bởi vì lúc này xe đã đi đến phố Bắc.
Nếu ở thôn Sơn Loan náo nhiệt, thì ở phố Bắc còn náo nhiệt ồn ào hơn, sân nhà rộng hơn, khách khứa đông hơn, pháo hoa nhiều hơn..
Dương Tịnh được Trần Chính ôm vào lòng, bên tai là tiếng hoan hô, chúc mừng của người thân, bạn bè, và cả tiếng cười vang của Trần Chính, nép vào khuôn ngực rắn chắc của anh, chẳng mấy chốc, Dương Tịnh đã bị Trần Chính ôm vào trong phòng tân hôn.
Một vài bạn bè của Trần Chính muốn tiến tới náo tân hôn, trêu chọc cô dâu chú rể, Dương Tịnh rất sợ.

Khi còn ở thế kỉ 21, không ít lần cô đọc được những tin tức lợi dụng náo tân hôn để quấy rối cô dâu, nhưng người ta cũng không thể chống cự hay nói được lời nào.
Đang lúc Dương Tịnh đang lo sợ thì Trần Chính nhanh chóng lên tiếng: "Không được bắt nạt cô ấy, vợ lão tử chỉ một mình lão tử bắt nạt thôi." Đám người Đại Quân ngay lập tức bày ra vẻ mặt buồn nôn.
"Ai không phục? Ai không phục lại đây đánh một trận với lão tử, nào, đến đây!" Trần Chính cười to, hôm nay anh như hổ thả về rừng.
Quả nhiên có người nhào lên vật nhau với Trần Chính, tất nhiên chẳng ai có thể vật ngã được con người này, nhưng bọn họ vẫn muốn náo tân hôn, nào là cô dâu chú rể trước mặt mọi người hôn môi, nào là đồng thời cắn một quả táo, rồi từ từ ôm nhau..

Mọi thứ Trần Chính đều đồng ý phối hợp, chỉ là ngoại trừ anh ra thì không tên nào được chạm vào người Dương Tịnh.
Những việc này được xem như thủ tục, ai nấy đều vui vẻ, sau khi đã náo loạn chán chê thì cuối cùng cũng chịu buông tha cho Trần Chính và Dương Tịnh, sau đó lôi kéo Trần Chính ra ngoài uống rượu mừng, Trần Chính vừa đi đến cửa thì quay đầu lại, sử dụng khẩu hình nói với Dương Tịnh: "Vợ, chờ anh về động phòng hoa chúc."
Dương Tịnh phì cười ra tiếng..

Bình Luận (0)
Comment