Ký Sự Những Năm 80

Chương 92


Ngay khi Trần Chính vừa rời đi, những người còn lại trong phòng tân hôn quay sang nhìn, ánh mắt không chút che giấu, thẳng tắp nhìn Dương Tịnh, da đầu cô tê rần, thỉnh thoảng mọi người còn lên tiếng xuýt xoa, chủ yếu là khen cô dâu mới thật xinh đẹp.
Dương Tịnh không biết nói gì.
May mắn thay, không bao lâu sau, khi tiệc trong sân đã bắt đầu, Uông Lệ Mẫn bưng một mâm thức ăn đến, mang theo một ít kẹo bánh và khăn tay cho cô dâu, sau khi vui vẻ chào hỏi, chúc mừng..

thì cuối cùng phòng tân hôn cũng yên tĩnh, trong phòng giờ đây chỉ còn lại Uông Lệ Mẫn và Dương Tịnh.
"Mẹ, mẹ đã ăn chưa?" Dương Tịnh hỏi, Dương Tịnh thay đổi cách xưng hô, lần đầu tiên gọi Uông Lệ Mẫn là mẹ.

Uông Lệ Mẫn nghe xong thì cảm thấy vui vẻ, vốn dĩ lúc trước lạnh lùng với Dương Tịnh, chủ yếu là do chuyện của Dương Đông và Trần Kim Linh, cả chuyện Trần Chính, vì thế mới giận chó đánh mèo, làm lơ Dương Tịnh.
"Đi ăn thôi, bây giờ con thay sườn xám vào rồi ra ngoài ăn chút gì đó, sau đó cùng Trần Chính mời rượu khách khứa." Uông Lệ Mẫn cười nói.
"Vâng." Dương Tịnh gật đầu xong thì hỏi: "Đinh Đinh Đang Đang đâu ạ?"
"Bọn nhỏ ở chỗ Kim Linh rồi." Trần Kim Linh vẫn luôn ở chỗ nhà họ Trần, khi nãy Dương Tịnh có nhìn thấy cô ấy, cô ấy vẫn rất xinh đẹp, nhưng mà gầy hơn nhiều so với trước đây, tinh thần cũng không được tốt lắm, chỉ khi nhìn thấy Đang Đang thì mới lộ ra một chút vui vẻ, bế cô bé mãi không muốn buông tay.
"Có khóc hay quậy phá gì không ạ?"
"Không có, ngoan lắm."
Dương Tịnh cười nói: "Vậy thì tốt rồi."
Uông Lệ Mẫn cũng cười cười: "Vừa nãy Đang Đang còn nói tối nay sẽ ở chỗ cô Kim Linh đấy, để tối mẹ với Kim Linh ôm Đinh Đinh Đang Đang đến Trần gia ngủ."
Dương Tịnh nghe xong thì ngượng ngùng đồng ý.
Một lát sau, Dương Tịnh thay sang bộ sườn xám, Uông Lệ Mẫn ghim một bông hoa nhỏ trước ngực Dương Tịnh, phía dưới là một dải vải màu đỏ có thêu dòng chữ màu vàng cô dâu: Dương Tịnh, đường thêu tinh tế, khéo léo, trình độ không thua kém so với ở thế kỷ 21.
Dương Tịnh thay sườn xám xong liền ra ngoài ăn uống, xung quanh cô đều là khách nữ, mọi người cùng nhau ngồi trên bàn tiệc dùng bữa, không bao lâu sau, Trần Chính ăn mặc chỉnh tề, dáng người cao lớn, anh tuấn xuất hiện, đi đến bên cạnh Dương Tịnh rồi nói lời cảm ơn mọi người, sau đó hai người bắt đầu đi mời rượu khách khứa trong tiệc.
Trần Chính tranh thủ lúc không ai chú ý, ghé sát vào tai Dương Tịnh, thì thầm: "Anh cứ tưởng sắp được động phòng, không biết là còn có tiết mục tiếp rượu cảm ơn nữa."
Động phòng..

Dương Tịnh trừng mắt anh một cái.
Trần Chính khó ngăn được nụ cười nơi khóe miệng, bình thường vẫn luôn là dáng vẻ thành thục trưởng thành, cười lên lại có nét trẻ con, trong nháy mắt sắc mặt lại nghiêm túc như cũ, nói: "Một lát nữa em không cần uống nhiều, nhấp môi một cái là được rồi, kẻo say không tỉnh thì chậm trễ động phòng của chúng ta."
Dương Tịnh: "..."
Mới đó đã say rồi sao? Trong đầu chỉ nghĩ đến động phòng, động phòng thôi.
"Đi, đi thôi, đến bàn tiếp theo nào." Trần Chính nói.
Dương Tịnh đi theo Trần Chính, tiếp tục mời rượu từng người, nói lời cảm ơn.
Cứ như vậy, mãi đến khi mời rượu hết tất cả khách có mặt trong bữa tiệc, Dương Tịnh quay lại phòng tân hôn, khách khứa cũng tan dần.
Trần Chính, Uông Lệ Mẫn, Trần Kim Linh, Lý Vân bận rộn ngoài sân, Dương Tịnh thậm chí còn nghe thấy cả giọng cười nói của Đinh Đinh Đang Đang, Uông Lệ Mẫn không cho Dương Tịnh ra khỏi phòng tân hôn, vì thế cô đành phải ngồi trong phòng gọi: "Đinh Đinh, Đang Đang."
Hai nhóc con nghe thấy tiếng của mẹ thì lập tức chạy nhanh vào phòng, bổ nhào vào người Dương Tịnh, nói: "Mẹ!"

Đang Đang ngẩng đầu, chăm chú nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh hỏi: "Con gái sao lại nhìn mẹ vậy?"
Đang Đang đáng yêu nói: "Mẹ thật là đẹp."
"Mẹ đẹp ở đâu nào?"
"Ở đâu cũng đẹp ạ." Đang Đang đưa tay sờ gương mặt mình, sau đó cười vui vẻ: "Con cũng xinh đẹp giống mẹ."
"Đúng vậy." Dương Tịnh buồn cười nhìn Đang Đang.
Sau đó ôm cả hai vào lòng, hỏi hôm nay bọn nhỏ đã ở đâu, ăn gì, ăn có ngon không, chơi có vui không, hai nhóc con anh một câu em một câu trả lời luôn miệng, sau một lát, đôi mắt của hai nhóc con bắt đầu cụp xuống vì buồn ngủ, Dương Tịnh gọi Trần Chính đến giúp Đinh Đinh Đang Đang tắm rửa, thay quần áo, hai nhóc hoàn toàn không có ý định sẽ tỉnh dậy.
Sau đó, Trần Chính cầm lấy hai cái chăn nhỏ màu đỏ bọc kín người Đinh Đinh Đang Đang, Uông Lệ Mẫn và Trần Kim Linh mỗi người ôm một đứa, trên tay còn cầm thêm một cành cây ngải thảo phơi khô, từ từ đi ra sân, rời khỏi phố Bắc, quay về Trần gia.
Bây giờ trong nhà chỉ còn lại hai người là Trần Chính và Dương Tịnh.
Trần Chính quay đầu nhìn Dương Tịnh.
Dương Tịnh cũng ngước lên nhìn Trần Chính.
"Vợ à, chúng ta.."
"Em muốn đi gội đầu." Dương Tịnh nói.
Trần Chính: "..."
"Không biết khi sáng dì làm tóc ở tiệm chụp ảnh Hồng Mai đã bôi cái gì lên đầu em, dính dính rất khó chịu, không thể không gội đầu được."
Trần Chính: "..."
Vì thế, nửa đêm Trần Chính đi pha nước ấm gội đầu cho Dương Tịnh, sau khi gội xong, anh dùng khăn nhẹ nhàng lau tóc cho cô, lau từ khăn này đến khăn khác, đến khi tóc Dương Tịnh đã khô ráo hẳn, ánh mắt thoáng nhìn đôi tai trắng nõn tinh tế, dưới ánh đèn mờ mờ còn có thể nhìn thấy cả lông tơ trên đôi tai mềm mại ấy.

Trong lòng Trần Chính bắt đầu ngứa ngáy, không nhịn được cúi người hôn lên đôi môi ngọt ngào kia, vừa mới chạm môi, cả người Dương Tịnh khẽ run lên, không cho cô trốn tránh, Trần Chính lập tức ôm chặt cô vào lòng.
Đúng lúc này, ở ngoài cổng truyền đến tiếng khóc của trẻ con, càng ngày càng gần, hai người đang đắm chìm trong cảm giác nóng bỏng kíƈɦ ŧɦíƈɦ không thể tách khỏi nhau, đến khi nghe thấy tiếng đập cổng thì cả hai mới giật mình bừng tỉnh.
"Anh."
"Trần Chính."
Trần Kim Linh và Uông Lệ Mẫn đứng ở bên ngoài gọi vọng vào.
Trần Chính và Dương Tịnh vội vàng chạy ra mở cổng, vừa nhìn liền thấy Đinh Đinh Đang Đang đang há miệng khóc lớn: "Mẹ, hu hu, muốn mẹ, muốn mẹ.."
"Sao lại thế này?" Dương Tịnh ôm lấy Đinh Đinh còn Trần Chính thì ôm Đang Đang.
Uông Lệ Mẫn thở dài một tiếng, nói: "Vốn dĩ là đang ngủ rất ngoan, khi vừa đến nhà thì Đinh Đinh tỉnh dậy, không nhìn thấy Dương Tịnh nên muốn đi tìm, tìm mãi không thấy nên mới khóc đến tận đây, rồi Đang Đang cũng giật mình tỉnh dậy, thấy anh trai khóc thì cũng khóc theo, haiz, mẹ nghĩ là do Đinh Đinh Đang Đang từ nhỏ đến lớn đều không rời con quá xa, không tìm thấy nên mới khóc dữ dội như vậy, cho nên mẹ với Kim Linh mới ôm trở lại đây."
Dương Tịnh ngồi trên ghế, Đinh Đinh Đang Đang ngồi trong lòng Dương Tịnh nức nở, nhỏ giọng kêu: "Mẹ."
"Mẹ đây, không khóc nữa nhé." Dương Tịnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hai đứa nhỏ dỗ dành.
Uông Lệ Mẫn và Trần Kim Linh vô cùng đau lòng khi thấy Đinh Đinh Đang Đang khóc nhiều như vậy, vốn còn định để Đinh Đinh Đang Đang ở Trần gia chơi mấy ngày, ấy vậy mà mới rời Dương Tịnh một chút đã thành ra như vậy, chính vì vậy bà quyết định, trước tiên cứ sống ở đây vài ngày, Trần Chính vui vẻ đi lên lầu trải chăn ga chuẩn bị phòng cho Trần Kim Linh và Uông Lệ Mẫn, sau đó đặt Đinh Đinh Đang Đang đang thiu thiu ngủ trên giường Uông Lệ Mẫn.


Trần Chính và Dương Tịnh ở lại trông nom tầm nửa tiếng, thấy bọn nhỏ không có vẻ là sẽ tỉnh lại, lúc này Dương Tịnh mới lên tiếng: "Mẹ, bây giờ bọn nhỏ không tỉnh nên thường sẽ không thức dậy vào buổi tối."
"Thế à, vậy thì tốt quá." Uông Lệ Mẫn cũng dần yên tâm, nhìn thấy cháu trai cháu gái cứ khóc như vậy, bà thật sự nóng ruột nóng gan: "Được rồi, các con cũng đi ngủ sớm đi, bọn nhỏ không khóc thì là không sao rồi."
"Vâng."
Trần Chính và Dương Tịnh rời khỏi phòng.
Uông Lệ Mẫn và Trần Kim Linh tắm rửa xong thì lên giường đi ngủ, Uông Lệ Mẫn ôm Đinh Đinh còn Trần Kim Linh ôm Đang Đang, Uông Lệ Mẫn mặt mày tươi tắn còn Trần Kim Linh rưng rưng nước mắt, trong lòng thầm gọi tên Đang Đang, Đang Đang.., Đang Đang trông thật giống con gái của cô, bây giờ có Đang Đang bên cạnh, Trần Kim Linh cảm thấy lòng yên ổn hơn nhiều.
Cùng lúc đó, Dương Tịnh và Trần Chính trở về phòng tân hôn của mình, vừa bước vào phòng liền nhanh chóng chốt cửa lại, kéo tấm rèm xuống, tấm chăn ấm lộn xộn do bị Đinh Đinh Đang Đang nhảy lên trước đó, hai người ngồi trên mép giường, không tránh khỏi cảm giác khẩn trương.
Trần Chính hỏi: "Buổi tối bọn nhỏ có tỉnh dậy nữa không?"
Dương Tịnh đáp: "Có lẽ là không."
"Vậy thì vừa hay."
"..."
"Ngủ đi."
"Vâng."
Xốc chăn lên nằm vào, hai người nằm trên giường nhìn chằm chằm xà nhà, Trần Chính mở miệng trước: "Vợ à."
Dương Tịnh: "Dạ."
"Hôm nay em thấy vui không?"
"..."
"Còn anh thì đặc biệt vui vẻ, thật giống như đang nằm mơ vậy." Nói xong, Trần Chính đột ngột xoay người lại, đem Dương Tịnh đè dưới thân, ánh mắt si mê nhìn cô, cất giọng thì thầm: "Ôm em thế này mới có cảm giác chân thật."
Không đợi Dương Tịnh lên tiếng, Trần Chính chạm nhẹ lên đôi môi cô, nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên kịch liệt, đôi tay từ từ cởi bỏ từng lớp quần áo trên người Dương Tịnh, thoắt cái đã trần trụi toàn thân.
"Vợ à, giúp anh cởϊ qυầи áo đi."
"..."
"Giúp anh.."
"Đ..

Đợi đã."
Âm thanh kim loại vang lên, cùng theo đó là tiếng sột soạt cởϊ qυầи áo, chỉ trong vài giây, Trần Chính đã thành thạo lột sạch đồ trên người mình xuống.

Thắt lưng, áo ngoài, quần dài, qυầи ɭóŧ, toàn bộ đều ném sạch xuống giường, một lần nữa đè lên người Dương Tịnh, cảm giác nóng bỏng khi da thịt chạm nhau khiến Trần Chính khẽ rêи ɾỉ một tiếng, anh nắm lấy đôi chân thon dài trắng nõn của cô quấn vào eo mình, không biết vô tình hay cố ý mà cọ xát thân dưới, đôi môi nóng bỏng thỏ thẻ hỏi: "Vợ à, thoải mái không, hửm?"
Dương Tịnh xấu hổ, mặt mày đỏ bừng như trái gấc.
Trần Chính nhếch miệng cười xấu xa: "Sao cơ thể em lại có thể mềm mại đến vậy nhỉ? Chỗ này, chỗ này, cả chỗ này nữa, chỉ cần ngậm nhẹ là lập tức đỏ bừng lên.


Thật muốn cắn một miếng!"
"Anh câm miệng."
Trần Chính lại cười, đôi tay không hề nhàn rỗi, một tay xoa nắn đôi gò bồng no đủ, một tay vuốt ve chiếc đùi trắng mịn, cọ tới cọ lui khiến cho Dương Tịnh không nhịn được mà rêи ɾỉ, ánh mắt mơ màng chìm trong du͙ƈ vọиɠ.
"Ôm anh." Trần Chính nói.
Dương Tịnh duỗi tay ôm lấy đầu Trần Chính, ý loạn tình mê, chìm đắm trong tê dại thì bỗng nhiễn một trận đau ập đến: "..."
"Đau sao?"
"Đau quá!"
"Ngoan, thả lỏng."
Dương Tịnh rướn người cố thả lỏng, sau đó cúi đầu nhìn xuống dưới thân, cảm giác co rút đau đớn khi Trần Chính đi vào trong khiến cô choáng váng, khi ngước mắt nhìn anh, từng giọt mồ hôi đọng nơi trán, cơ bắp khỏe khoắn gồ lên, ánh mắt căng thẳng, cố gắng kiềm chế sức lực để không làm cô đau.
Dương Tịnh cảm thấy mình sắp điên lên mất thôi, chết tiệt! Người đàn ông trước mặt sao lại quyến rũ thế này, nhất là khi toàn thân rắn rỏi, trần trụi không một mảnh vải.

Sau một hồi đau đớn là cảm giác tê dại ập đến, một trận kịch liệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến tim đập nhanh, giường lớn không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt làm người nghe đỏ mặt.
"Tịnh Tịnh, vợ.." Trần Chính vừa thở dốc vừa gọi tên cô.
"..

Ưʍ.."
"Vợ à."
"Hức.."
"Vợ ơi.."
"..."
Dương Tịnh hét lên một tiếng.
"Vợ! H..

ha.." Âm thanh trần khàn càng lúc càng dữ dội.
Dương Tịnh gắt gao mà ôm lấy Trần Chính.
Trần Chính nặng nề đè cô dưới thân, thở dốc nói: "Vợ à, em gϊếŧ chết anh mất thôi."
"Không biết xấu hổ." Dương Tịnh mắng một câu.
"Nào, lại một lần nữa." Trần Chính nói.
Dương Tịnh: "..."
Nắm được kinh nghiệm vừa rồi, lần này kỹ thuật của Trần Chính lập tức tăng vọt.
Dương Tịnh hét lên không ngừng.
Trần Chính sảng khoái tinh thần, nói: "Vợ, tiếng rên của em thật gợi cảm, anh muốn nghe."
Dương Tịnh: "..."
"Tịnh Tịnh, một lần nữa nhé."

Dương Tịnh: "..."
"Vợ à, một lần cuối cùng."
"..."
"Vợ, thêm lần nữa nhé!"
"..."
"Lần này thật sự là lần cuối mà."
"..."
Bị dày vò hết lần này đến lần khác, mãi đến khi mặt trời đã nhô cao, Dương Tịnh xụi lơ nằm trên giường, Trần Chính gầm lên một tiếng thỏa mãn nằm đè trên người cô, Dương Tịnh cảm giác như toàn thân không còn là của mình nữa rồi, hai chân run lên mất cảm giác.
Cầm thú! Cầm thú! Trần Chính không phải người mà là cầm thú!
"Vợ ơi." Thân hình cao lớn của Trần Chính nằm đè lên người Dương Tịnh, giống như cô đang đắp một tấm chăn bằng người vậy, bị anh gắt gao ôm chặt.
"Không được nữa đâu." Dương Tịnh yếu ớt nói.
Tinh thần Trần Chính thì ngược lại, cực kỳ tốt, quay đầu nở nụ cười rạng rỡ, sau đó ngước mắt nhìn sắc trời, một lát nữa là Đinh Đinh Đang Đang sẽ dậy, vì thế nói: "Được rồi, buổi tối chúng ta lại tiếp tục."
"..."
Những khát vọng bị kiềm nén nhiều năm trong con người Trần Chính nay giống như đồng loạt sục sôi hoạt động, hoàn toàn không nhìn ra một chút mệt mỏi nào, anh hôn Dương Tịnh mấy cái, sau đó đứng dậy mặc quần áo, thừa lúc Uông Lệ Mẫn và Trần Kim Linh còn chưa thức giấc, đi vào phòng bếp nấu nước ấm, cầm theo khăn lông đến lau người cho Dương Tịnh, Dương Tịnh không còn sức nhúc nhích, để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Sau khi đã lau người sạch sẽ cho Dương Tịnh, thay ga trải giường, đặt Dương Tịnh vào trong chăn kín mít, đi lại mở hé cửa sổ cho gió lùa vào, khi phòng đã thoáng hơn thì đóng cửa lại, sau đó đi đến bên giường, thì thầm vào tai Dương Tịnh: "Vợ ngủ ngoan, hôm nay anh sẽ chăm bọn nhỏ."
"Em đói."
"Em muốn ăn gì? Ăn anh có được không?" Trần Chính cười lưu manh.
"Cút đi, em muốn ăn bánh ngọt."
"Vợ đợi một lát, anh đi lấy trái cây cho vợ."
"Ừm."
Trần Chính đi lấy trái cây còn trong bữa tiệc, rót thêm một cốc nước ấm và một ít bánh ngọt để Dương Tịnh bổ sung năng lượng.

Anh lại tủ lấy ra một bộ đồ ngủ để cô mặc vào, vạn nhất có người bước vào thì không tốt.
Dương Tịnh mặc xong quần áo, lại xoay người nằm vào trong chăn, không quên mắng Trần Chính một câu: "Cầm thú."
Trần Chính vui vẻ cười rộ lên, sau đó ôm ga trải giường ra ngoài giặt, đến khi ga trải giường đã giặt xong, đang định mang ra phơi thì cũng là lúc Uông Lệ Mẫn, Trần Kim Linh cùng Đinh Đinh Đang Đang từ trên lầu hai đi xuống.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Đinh Đinh Đang Đang lớn tiếng gọi.
Trần Chính ném ga trải giường xuống, nhanh chóng chạy đến ôm Đinh Đinh Đang Đang lại, nói: "Mẹ đang ngủ, đợi mẹ thức dậy thì hãy vào."
"Sao bây giờ mẹ còn ngủ ạ?" Đinh Đinh hỏi.
Uông Lệ Mẫn và Trần Kim Linh nhìn về phía Trần Chính.
Trần Chính xoa xoa mũi không trả lời, sau đó ôm Đinh Đinh Đang Đang ra ngoài cổng chơi.
Uông Lệ Mẫn bắt đầu nấu cơm nên gọi Trần Chính vào nhóm bếp.
Trần Kim Linh ở ngoài sân chơi cùng Đinh Đinh Đang Đang.
Trần Chính vừa mới ngồi xuống trước nồi, liền thấy Uông Lệ Mẫn xụ mặt hỏi: "Con từ chức rồi?".

Bình Luận (0)
Comment