Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 110

Khúc Cửu Nhất xuất hiện trước mặt mọi người, không chỉ riêng Trần Thủy sợ ngây người mà kế tới, những người trong giang hồ cũng há hốc mồm.

Sao...

Lại như vậy?

Không phải y trọng thương hôn mê rồi sao?!

"Tấm bản đồ! Trong tay y có tấm bản đồ!"

"Y có được tấm bản đồ?"

...

Có người tinh mắt thấy được tấm da dê trong tay Khúc Cửu Nhất lập tức hô lên.

Vì vậy, Khúc Cửu Nhất lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý.

Có ít người đa nghi thì bây giờ nhớ lại tất cả mọi hành động của Khúc Cửu Nhất trong đại hội võ lâm hôm nay càng cảm nhận sâu sắc về sự đáng sợ của Khúc Cửu Nhất.

Y chỉ ở "giả chết" ở ngoài còn sau lưng lại len lén ẩn vào trong bọn họ.

Thừa dịp mọi người đều đang đấu tới ngươi sống ta chết thì y đã lặng lẽ cầm được tấm bản đồ.

Không có ai biết y làm như nào nhưng bọn họ cũng chẳng cần biết quá trình, chỉ cần biết kết quả là được.

Khúc Thu Thủy và Khúc Cửu Nhất quyết đấu trận này, cười còn chưa được nửa ngày thì tình huống đã có sự biến chuyển.

Bà ta sao có thể là đối thủ của Khúc Cửu Nhất được?

Bầu trời của Toài Ngọc Cung vốn chẳng thể đổi người được!

"Ngươi vậy mà không chết?" Khúc Thu Thủy thấy Khúc Cửu Nhất xuất hiện trước mặt, thù mới hận cũ chồng chất trong lòng.

"Mẫu thân tốt của ta, ngạc nhiên không, bất ngờ không, bà thực sự cho rằng hành động giữa Tuyết Tiêu Tiêu và bà có thể giấu được ta sao?" Khúc Cửu Nhất cười thành tiếng, "Chỉ riêng thế thân bên cạnh ta ít nhất cũng có tới mười mấy người. Toái Ngọc Cung ta có bao nhiêu đệ tử tinh thông dịch dung, bà chẳng lẽ không hiểu rõ sao?"

Khúc Cửu Nhất đương nhiên không có thế thân chuyên nghiệp rồi.

Dù sao thế thân cũng coi như ngành nghề có độ nguy hiểm cao, thuộc về loại người một khi không cẩn thận sẽ dễ dàng át được cả vía chính chủ. Y chẳng qua chỉ là lựa chọn một thời cơ tốt để Hồng Tiêu hỗ trợ diễn mà thôi.

Sắc mặt Khúc Thu Thủy khó coi, bà ta đương nhiên biết Toái Ngọc Cung có nhiều đệ tử tinh thông dịch dung. Tuyết Tiêu Tiêu từng nói, bên cạnh Khúc Cửu Nhất có một người tên Hồng Tiêu, thuật dịch dung xuất quỷ nhập thần, thường xuyên do nàng giả trang thành Khúc Cửu Nhất.

"Tham sống sợ chết như vậy, ngươi thực sự chẳng phải người ta thích" Khúc Thu Thủy cười lạnh, "Đường đường là một tông sư, còn muốn dựa vào thế thân để cứu mạng sao?"

"Lời này thú vị đấy. Bà đường đường là tông sư còn muốn liên thủ với Hồng Liên đạo tính kế ta, chẳng lẽ không mất mặt à?" Khúc Cửu Nhất thấy vô cùng nực cười, tra mẫu này đúng là một người tiêu chuẩn kép. Sao nào, chỉ cho quan đốt lửa không cho dân thắp đèn sao?

"Lại nói, đây đúng là lũ lụt tràn vào miếu Long vương*, quả là một hồi kịch hay" Khúc Cửu Nhất nhịn không được nhớ tới cái câu ở kiếp trước này nhưng bây giờ dùng trong hoàn cảnh này cũng chẳng thấy có gì không hài hòa.

*Lũ lụt tràn vào miếu Long vương, người một nhà lại chẳng nhận ra nhau: ý chỉ người của phe mình mà chẳng nhận ra dẫn tới việc có hiểu lầm hoặc xung đột phát sinh, để dễ hiểu hơn thì hãy nhớ tới cái ảnh có mấy anh Spiderman chỉ tay vô nhau nha

Y quay đầu nhìn Trần Thủy, phát hiện Trần Thủy cũng có tâm trạng phức tạp nhìn y.

Ngoài Khúc Thu Thủy là Tiểu Nhu ra, bất ngờ lớn nhất, hoặc kinh hách nhất chính là Khúc Cửu Nhất.

"Ngươi chính là Khúc Cửu Nhất?" Chưa đợi Trần Thủy nói chuyện, Phàm Tâm đã hỏi trước.

"Khúc Cửu Nhất bái kiến đại tông sư" Khúc Cửu Nhất ôm quyền một cái tượng trưng coi như hành lễ.

"Ngươi sinh ra vào khi nào?" Phàm Tâm đánh giá Khúc Cửu Nhất từ trên xuống dưới, hỏi.

"Tân Mùi mùng một tháng chín" Khúc Cửu Nhất thành thật trả lời.

"Năm Tân Mùi, năm Tân Mùi, tính ngày tháng thì hài tử trước đó Khúc Thu Thủy có chính là ngươi" Phàm Tâm cuối cùng đã xác định được suy nghĩ trong lòng.

Không sai, Khúc Cửu Nhất đích thực là hài tử của Khúc Thu Thủy và Trần Thủy.

Phàm Tâm nhìn nhiều mấy cái liền biết nền tảng võ công của Khúc Cửu Nhất vô cùng vững chắc, bản thân y còn là kỳ tài luyện võ hiếm gặp. Khúc Cửu Nhất vẫn luôn giả trang thành người trẻ tuổi kia, thu hết võ công lại không có một động tĩnh gì, ngay cả ông cũng chẳng nhìn ra được thì có thể thấy được tài năng của Khúc Cửu Nhất tới đâu rồi.

Cho dù là Phàm Tâm chỉ e cũng chẳng có thiên phú như Khúc Cửu Nhất.

Cũng đúng, phụ thân y là tông sư, mẫu thân cũng là tông sư.

Y gần như được kế thừa những gì ưu tú nhất của hai người, đương nhiên phải xuất sắc.

Nghe được Phàm Tâm nói vậy, sắc mặt Trần Thủy càng thêm kỳ lạ.

Kẻ địch lớn nhất của hắn, đối tượng mà hắn muốn giết chết cũng là người trẻ tuổi mà hắn thưởng thức nhất, đảo ắặt một cái lại thành nhi tử của chính hắn.

Trần Thủy cảm thấy tất cả mọi chuyện hệt như một câu chuyện cười vớ vẩn.

Nhưng mà, sự thực lại bày ra rành rành ở đó.

Khúc Cửu Nhất thực sự là nhi tử của hắn.

Nếu cẩn thận ngẫm lại, tuy Khúc Cửu Nhất không được kế thừa bất kỳ thứ gì từ vẻ ngoài của hắn và Khúc Thu Thủy nhưng phần bên trong lại tổng hợp mọi ưu điểm của hai người.

Trước đó, trông Khúc Cửu Nhất vẫn còn hơi trẻ con nhưng theo sự trưởng thành của y, dung mạo cũng ngày càng tuấn tú.

Chỉ là bình thường, y khiến cho người khác có cảm giác cao không thể với, tuổi còn nhỏ mà đã đạt được những thành tựu mà rất nhiều người cả đời này cũng chẳng thể đạt được, mọi người tự động được lọc qua một lớp kính, hoàn toàn không ý thức được rằng con người trước mặt đủ khả năng để lật tung cả giang hồ cũng chỉ mới vừa hai mươi.

Hai mươi tuổi nếu ở trong những môn phái khác cũng chỉ là một tiểu bối.

Nhưng đây là đứa con của hắn.

Là đứa con hắn đã từng có được rồi lại cho rằng mình đã đánh mất nó.

Bất kể Khúc Thu Thủy có phải Tiểu Nhu hay không, cô nương mà hắn từng yêu khi ấy thực sự là người hắn muốn được nắm tay đi hết quãng đời này, tới khi tóc của hai người cùng bạc trắng. Hắn từng xoa bụng của Tiểu Nhu, luôn tưởng tượng xem hài tử của mình sẽ có dáng vẻ gì, tưởng tượng ra sau này đôi mắt mình nhìn lại được rồi thì có thể thấy rõ được dáng vẻ của Tiểu Nhu và hài tử của mình.

Nhưng tất cả đều hóa thành hư không.

Tất cả mọi tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp trong tương lai của hắn đều dừng lại vào hai mươi năm trước.

Mà sau hai mươi năm, tất cả lại lần nữa được tiếp tục.

Trong lòng Trần Thủy, chút vui sướng lan dần ra.

Khúc Cửu Nhất là nhi tử của hắn.

Ưu tú như vậy, có thiên phú như vậy!

"Sao nào, ta đẹp như vậy sao?" Khúc Cửu Nhất thấy Trần Thủy lẳng lặng nhìn mình, không mấy kiên nhẫn.

Trần Thủy như muốn tiến lên nhưng chẳng dễ dàng làm được.

Hắn và Khúc Cửu Nhất chẳng thể nhận nhau một cách đơn giản được.

Họ cách nhau qua các loại ân oán tình thù, cách nhau bởi lợi ích của môn phái, cách nhau cả giang hồ hay thậm chí cả thiên hạ rộng lớn này.

"Cửu Nhất, ngươi... Con biết ta là ai chưa?" Trần Thủy chỉ chỉ vào mình, nói chuyện cũng có hơi khó khăn.

Cả người hắn như chia ra làm đôi, một nửa hắn hy vọng Khúc Cửu Nhất biết hắn là ai, một nửa lại chẳng hy vọng Khúc Cửu Nhất biết được thân thế của mình.

Dù sao hắn và Khúc Thu Thủy chẳng ra dáng phụ mẫu.

Với tình huống hiện giờ của Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung, Khúc Cửu Nhất trở thành nhi tử của mình sẽ chẳng có chỗ gì tốt cả. Hồng Liên đạo còn chẳng phải của hắn, trên đầu hắn còn có một người nghĩa phụ.

Trước mặt gia đại nghiệp lớn và lợi ích, đừng nói là nghĩa phụ, cho dù là phụ tử ruột cũng sẽ trở mặt thành thù. Một khi chính mình nhận Khúc Cửu Nhất, Khúc Cửu Nhất ắt sẽ trở thành quân cờ cho cuộc chiến giữa Hồng Liên đạo với Toái Ngọc Cung.

Hồng Liên đạo đâu chỉ có một mình hắn là tông sư.

Nhưng về các mặt khác, Trần Thủy lại có hơi mong chờ.

Thân là một nam nhân, ai cũng chẳng thể từ chối một hài tử xuất chúng như Khúc Cửu Nhất!

"Ta biết" Khúc Cửu Nhất lẳng lặng nhìn Trần Thủy, chưa đợi Trần Thủy bày tỏ thái độ, y lại há miệng nói, "Nhưng vậy thì có sao?"

Ngay từ lúc đầu khi biết mình có phụ thân, Khúc Cửu Nhất cũng đã suy đoán hết một lượt về các thế lực giang hồ rồi cả triều đình.

Hồng Liên đạo cũng là đối tượng quan sát trọng điểm của Khúc Cửu Nhất.

Nhưng Trần Thủy lại chẳng có vẻ gì thân thiết với Khúc Thu Thủy mà Khúc Thu Thủy cũng sẽ chẳng bao giờ kể chuyện của mình với Khúc Cửu Nhất cho nên Khúc Cửu Nhất mới không khoanh vùng phạm vi bao gồm cả Trần Thủy.

Nhưng thực sự tới lúc biết được là Trần Thủy thì sự kinh ngạc của Khúc Cửu Nhất cũng chỉ kéo dài ba giây đồng hồ.

Cũng chỉ vậy thôi.

Mắt mù rồi mất trí nhớ cũng coi như một loại kịch bản máu chó từ xưa.

Nhưng không thể không nói, thứ kịch bản này đúng là có ích. Ít nhất, có ích tới mức dù am hiểu các loại kịch bản, có thể nói là vua của các loại kịch bản như Khúc Cửu Nhất cũng chẳng biết được trước rằng hóa ra còn có cách chơi như thế!

Nhưng cẩn thận ngẫm lại hình như cũng đúng.

Trần Thủy dẫu có là dung mạo, xuất thân, thiên phú võ học,... đều được coi là có một trong vạn người, hắn có thể đánh bại vô số người để trở thành thiếu chủ Hồng Liên đạo cũng đã có thể chứng minh được một số chuyện rồi.

Nếu trên giang hồ thực sự có một người phải trở thành cha ruột của Khúc Cửu Nhất thì hình như hắn là người đủ tư cách nhất trong tất cả.

Càng chưa cần nói tới y còn từng đấu tới đấu lui với Trần Thủy, nói là kẻ thù cũng chẳng quá.

Kết quả tới cuối cùng, kẻ thù biến thành phụ tử.

Chậc chậc.

Biết cách chơi đấy.

Nếu Khúc Cửu Nhất là người xem mà chẳng phải nhân vật chính thì cũng sẽ cho màn kịch này một tràng pháo tay.

Từ xưa tới nay thâm tình khó giữ, chỉ có máu chó mới đi vào lòng người!

Tuy vậy, Khúc Cửu Nhất vẫn có một câu hỏi.

"Ta có một câu muốn hỏi ngươi" Khúc Cửu Nhất nhìn Trần Thủy nói.

"Con hỏi đi" Trần Thủy chợt có hơi căng thẳng.

Khúc Cửu Nhất sẽ hỏi hắn câu gì? Là muốn hỏi trước kia vì sao mình lại tách ra với Khúc Thu Thủy hay là hỏi có muốn nhận y không? Hay là thẳng thừng lên án, y lớn lên như nào trong hoàn cảnh phụ không thương mẫu chẳng yêu?

Tuy rằng mấy câu hỏi này Trần Thủy đều chẳng trả lời được.

Nhưng hắn sẽ cố gắng.

"Bây giờ ngươi bao nhiêu tuổi? Báo đúng tuổi đừng báo tuổi mụ" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc hỏi.

Ơ?

Trần Thủy ngỡ ngàng.

Phàm Tâm ngơ ngác.

Người trong giang hồ cũng đơ ra.

Lạ quá, hai người này sao lại như vậy? Sao cảm giác rằng bọn họ chỉ tới muộn một chút mà giữa Trần Thủy của Hồng Liên đạo với Khúc Cửu Nhất đã có cảm giác hoàn toàn khác trước rồi.

Vốn chẳng nghe được bí mật giữa Trần Thủy và Khúc Cửu Nhất, những người này hoàn toàn mông lung.

"Ta năm nay 36 rồi" Trần Thủy thành thật trả lời.

36?

Nói cách khác, vào năm 16 tuổi, hắn đã bị Khúc Thu Thủy quẳng lên giường rồi?

Cho nên phụ thân của mình vào năm 16 thì có mình? Lúc ấy, Khúc Thu Thủy ít nhất cũng phải hơn Trần Thủy mười tuổi!

À há.

Quả là tra mẫu.

Gặm cỏ non mơn mởn.

Bà ta quả thực là ngày nào cũng thích mỹ nam tử trẻ tuổi mà.

Ánh mắt Khúc Cửu Nhất nhìn Trần Thủy có hơi thương hại.

Có một tra mẫu còn chưa đủ lại còn sắp có một vị tra phụ sắp hắc hóa.

Bây giờ, Trần Thủy hẳn bị mấy chuyện xảy ra liên tiếp này làm cho đầu óc rối bời, chờ tới khi hắn xong việc kịp phản ứng lại sẽ phát hiện hắn và đôi mẫu tử Khúc Thu Thủy và Khúc Cửu Nhất quả thực có một đống sổ nợ rối tinh rối mù.

Là trượng phu, hắn tặng cho Khúc Thu Thủy hết đống nam sủng này tới đống nam sủng khác.

Là phụ thân, hắn âm mưu hãm hại Khúc Cửu Nhất hết lần này tới lần khác.

Chỉ sợ rằng thế giới quan và nhân sinh quan sẽ điên đảo hết trong hôm nay, sau này chỉ e sẽ bước lên con đường kỳ quặc này một đi chẳng trở lại.

"Nghiệt duyên" Phàm Tâm ngoài hai chữ này ra cũng chẳng nói gì khác.

Bởi vì ông thực sự không nghĩ ra được từ nào khác để hình dung mỗi quan hệ hỗn loạn không biết nên giải quyết như nào mới được.

Lúc này đây cũng chẳng có con dao sắt nào chặt được đoạn đay rối này.

"Thì ra là vậy" Khúc Cửu Nhất thở dài cũng chẳng nói thêm cái gì.

Trái tim Trần Thủy lập tức căng chặt.

Nó quả nhiên hận mình!

"Khúc Cửu Nhất, giao tấm bản đồ ra đây!" Các nhân sĩ võ lâm xung quanh cũng mặc kệ phân tranh gia đấu của Khúc Cửu Nhất với Trần Thủy, bọn họ vốn chẳng biết.

Bọn họ chỉ biết, bây giờ mọi tấm bản đồ đều nằm trong tay Khúc Cửu Nhất.

Muốn có được tất cả thì phải cướp được từ tay của Khúc Cửu Nhất.

Nếu đơn đả độc đấu thì không có một nhân sĩ võ lâm nào dám nói như vậy trước mặt Khúc Cửu Nhất. Nhưng bây giờ, bọn họ kết bè kết phái, trước đó từng có tiền lệ đánh đuổi Phàm Tâm thì bây giờ nhìn Khúc Cửu Nhất cũng chẳng cố kỵ quá nhiều.

Lòng lợi, dục, huân của con người là thứ chẳng thể thấy được treo ngay trên đầu mũi kiếm nhọn của họ.

À.

Giang hồ này thực sự chẳng khiến y thất vọng.

"Tấm bản đồ sao" Khúc Cửu Nhất vẫy vẫy cuốn da dê trong tay mình, "Nếu các ngươi muốn thì cứ việc tới lấy"

Nói xong, Khúc Cửu Nhất đứng tại chỗ, ngay cả ý muốn chạy trốn cũng chẳng có.

"Tiểu tử ngốc, ngươi ngơ ra đó làm gì?" Trong lúc mọi người vây lại, người ra tay đầu tiên lại là Phàm Tâm?

Ông ta chắn trước mặt Khúc Cửu Nhất, chặn lại đợt tấn công đầu tiên cho y, "Ngươi đã có được tấm bản đồ rồi sao lại không chạy? Cho dù ngươi không có phụ yêu mẫu thương, ngươi cũng đừng nên tự sa ngã như vậy!"

Phàm Tâm tự hỏi mình đối xử với Khúc Thu Thủy và Trần Thủy như vậy cũng chẳng thẹn với lương tâm, tuy rằng trước đó là vì ông mà giữa hai người mới có một đoạn nghiệt duyên như vậy nhưng ông cũng đã làm hết mức mình có thể làm rồi.

Nhưng đối với Khúc Cửu Nhất, ông thấy hổ thẹn trong lòng.

Ông cho rằng Khúc Thu Thủy sẽ đối xử tốt với đứa nhỏ này nhưng không ngờ rằng, đôi phụ mẫu Khúc Thu Thủy và Trần Thủy này vốn chẳng phải người thiện lương gì. Phụ mẫu như vậy không có thì tốt hơn.

Nếu tấm bản đồ rơi vào tay của Khúc Cửu Nhất thì nó hẳn là ý trời.

"Chạy? Ta không chạy" Khúc Cửu Nhất không hiểu lắm, y cũng chẳng muốn có tấm bản đồ, chờ tới khi đám nhân sĩ võ lâm này xông tới, chính mình lại dùng vũ lực trấn áp rồi lại bán đấu giá, chuyện không phải được giải quyết vẹn toàn rồi sao?

Y vốn chẳng cần chạy.

"Tiểu tử, đưa tấm bản đồ ra đây!"

Ma nữ của Vực Ngoại Song Ma đột nhiên lao lên, tay cầm long đầu trượng đánh về phía Khúc Cửu Nhất.

Ai cũng chẳng phòng bị bà ta, cũng cho rằng bà ta là đèn sắp cạn dầu rồi.

Không ngờ tới thời điểm mấu chốt, bà ta lại lao ra ngoài?

Ừm, quả là một pháo hôi biết nỗ lực.

Khúc Cửu Nhất đang muốn ra tay chặn thì lại có một người nữa chắn trước mặt y, một tay chặn lại đầu trượng của nữ ma để nó không đánh tới thêm một phân nào nữa.

Là Trần Thủy.

"Con đi trước đi" Trần Thủy khẽ cắn môi, nói với Khúc Cửu Nhất, "Con cầm theo tấm bản đồ mau chạy về Toái Ngọc Cung, Toái Ngọc Cung ở tận đại mạc, bọn họ sẽ chẳng tìm thấy con, chỉ có ở nơi đó mới là nơi an toàn nhất cho con"

Không, không phải.

Những người này, rốt cuộc bị làm sao thế?

Không thể vì một xô máu chó của mấy người mà bây giờ các ngươi lại bắt đầu diễn con đường khổ tình nhé.
Bình Luận (0)
Comment