Thứ gọi là cẩu huyết sẽ có tính lây truyền.
Các mọt sách lâu năm đều biết, một khi bất cứ chuyện xưa gì dính tới hai chữ "cẩu huyết" thì dẫu có là nhân vật lạnh lùng hay phúc hắc đều sẽ sụp đổ hết.
Chuyện còn do dự, lượng tử cơ học, chuyện xưa bế tắc, một xô máu chó.
Không chuyện gì mà một xô máu chó không giải quyết được, nếu có, thế thì cho hai chậu.
Ai bảo mọi người đều thích xem cái này chứ!
Bây giờ Phàm Tâm và Trần Thủy hiển nhiên đã rơi vào cái vòng máu chó luẩn quẩn này rồi.
Rõ ràng y có thể nhẹ nhàng giải quyết vấn đề mà bây giờ bị bọn họ chen ngang như vậy, Khúc Cửu Nhất lại không dễ làm gì.
Thật là nhóm hai người được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều.
Khúc Cửu Nhất thấy bất đắc dĩ, điều này khiến y tổn thất biết bao tiền.
Không sao cả, y còn có kế hoạch phía sau. Tuy rằng trong quá trình gặp chút trục trặc nhưng sửa nó đi một tí thì vẫn dùng được.
Nghĩ như vậy, Khúc Cửu Nhất chẳng thấy rối rắm nữa, cố ý để những người khác thấy được tấm bản đồ trong tay rồi chạy về hướng mà y đã điều tra từ trước.
"Khúc Cửu Nhất chạy về phía bên kia"
"Mau đuổi theo!"
"Các ngươi đều đuổi theo cho ta" Trịnh Trí Gia gần như tức hộc máu, đám người trong giang hồ quá quá đáng, không hề ra bài theo kịch bản,
Ừm, Trịnh Trí Gia nhanh hơn một chút so với những người giang hồ khác, miễn cưỡng nghe được cuộc đối thoại giữa Khúc Cửu Nhất và Trần Thủy, lại dựa vào một số chuyện thành công đoán được toàn bộ sự thật.
Dù sao, thái độ trước sau của Trần Thủy với Khúc Cửu Nhất có thay đổi quá lớn.
"Đứng lại cho ta" Khúc Thu Thủy vừa kinh hãi vừa tức giận, bà ta quay đầu nhìn Tuyết Tiêu Tiêu ở bên cạnh không nói lời nào, cả giận nói, "Lúc trước ngươi không phải thề son sắt với ta người trong sân kia chắc chắn là Khúc Cửu Nhất sao? Sao bây giờ lại biến thành thế thân rồi?"
"Cung chủ, chắc là Khúc Cửu Nhất sớm đã có lòng phòng bị ta rồi!" Tuyết Tiêu Tiêu vội vàng cúi đầu, "Vẫn mong cung chủ ngài thấy ta không có công lao cũng có khổ lao, từng rơi máu chặn đao cho ngài, xin hãy tha thứ cho thuộc hạ lần này"
"Bây giờ, ngươi cũng nên biết, chỉ có vi sư mới đối xử tốt nhất với ngươi" Nhiều chuyện như vậy cùng xảy ra khiến Khúc Thu Thủy bây giờ vô cùng tức giận, chỉ là bà ta cũng biết bây giờ đúng là lúc cần dùng người, nếu giết Tuyết Tiêu Tiêu, chỉ e sau này, cuộc chiến giữa bà ta và Khúc Cửu Nhất càng chẳng có phần thắng.
Trước đó, bà ta ít nhiều vẫn có chút kiêng kị với Tuyết Tiêu Tiêu, bây giờ thấy nàng ta ăn thiệt lớn như vậy trong tay Khúc Cửu Nhất thì Khúc Thu Thủy cũng có thêm hai phần tin tưởng với Tuyết Tiêu Tiêu.
"Đi thôi, bắt lấy nghiệt tử này trước" Khúc Thu Thủy thuận miệng nói, "Nếu có người ngăn cản, giết chết bọn họ!"
"Rõ"
Mắt thấy Khúc Thu Thủy dẫn theo Tuyết Tiêu Tiêu bay thẳng về hướng Khúc Cửu Nhất, Trần Thủy dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại ma nữ, cũng chạy theo.
Khúc Cửu Nhất bị người ta đuổi theo một đường, rất mau đã chạy tới bên cạnh vách núi.
Phía trước đã là đường cùng, cho dù khinh công tuyệt thế cũng vốn chẳng có khả năng bay qua đó được.
"Khúc Cửu Nhất, thức thời thì giao tấm bản đồ ra đây, vậy thì có thể giữ lại cho ngươi một mạng!" Có nhân sĩ võ lâm điên cuồng gào thét, trong mắt hắn tràn ngập sự điên cuồng mà bản thân cũng chẳng nhận ra được.
Có thể ép cung chủ Toái Ngọc Cung cao cao tại thượng tới đường cùng, cho dù là cùng với người khác cũng đủ để lòng tự tin trong họ bùng cháy.
Là sự yếu thế trước đó của Khúc Cửu Nhất làm cho họ có một ảo tưởng, rằng Khúc Cửu Nhất chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi.
Nếu con người rơi vào trong cái vòng nhỏ ít không khí thì rất dễ bị tẩy não.
Hệt như bây giờ vậy.
Khúc Cửu Nhất nhìn những người này, lời chửi thầm đầy đầu có thể tạo thành quả bom nổ bùm ở khu bình luận.
Làm ơn đi, vì chờ các ngươi đuổi theo ta mà ta đã cố ý đi chậm lại rồi, sau đó lúc chạy còn cố ý chạy lên đấy được không?
Còn nữa, chính ta chạy tới vách núi, các ngươi không có một ai nghi ngờ điều gì à?
Đầu óc bọn họ chắc chắn không chỉ có mỗi nước không mà còn có một đàn cá tung tăng bên trong nữa, nếu không y thực sự không thể hiểu nổi người ngu xuẩn như vậy sao sống được tới giờ?
"Khúc Cửu Nhất, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chỉ cần ngươi giao tấm bản đồ ra đây, chúng ta sẽ chẳng làm hại tới ngươi một chút nào" Trịnh Trí Gia đi ra từ trong đám người, nhẹ nhàng thả một quả bom, "Ngươi chính là nhi tử của Khúc Thu Thủy và Trần Thủy, là chủ nhân tương lai của Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo, những người như chúng ta so ra kém ngươi nhiều. Có câu nói thiên kim chi tử, không ngồi ngoài hiên*, vì một tấm bản đồ, hà tất phải vậy?"
*Câu này ý chỉ trong nhà giàu có tích được nghìn vàng, nằm ngồi thì cũng không được ở gần mái hiên nhà, sợ rằng mái nhà có thể rơi trúng người (Theo Sử ký của Tư Mã Thiên)
"Cái gì, y là nhi tử của Khúc Thu Thủy và Trần Thủy?"
"Đợi đã, Khúc Thu Thủy rốt cuộc năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Trần Thủy chẳng lẽ không cùng tuổi với Khúc Cửu Nhất sao?"
...
Những người võ lâm không biết gì đều bị tin tức này dọa ngây người.
Những chưởng môn các phái có giao tình một chút với Khúc Cửu Nhất, ví dụ như Phù Dương sơn chủ, bang chủ Liễu Diệp bang đều trợn mắt há hốc mồm.
Điều này, điều này này này...
"Toái Ngọc Cung là tai họa giang hồ, Hồng Liên đạo còn là họa trong họa, nếu Khúc Cửu Nhất hợp nhất hai nơi thành một, nào còn đường sống cho chúng ta?"
"Giữ lại mạng cho người này chỉ e họa lớn vô cùng"
"Quá nguy hiểm, chúng ta tuyệt đối không thể để y chạy thoát"
...
Một ít người giang hồ lớn tuổi đã bắt đầu sợ hãi.
Bọn họ chẳng phải người trẻ tuổi cái gì cũng chẳng hiểu, chỉ dựa vào tấm lòng nhiệt huyết mà xông về trước. Một ngày nào đó, Khúc Cửu Nhất nếu hợp nhất Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo lại thì giang hồ sẽ trở thành vật trong túi y.
Đây tuyệt đối không phải là cục diện mà bất cứ kẻ nào muốn thấy được.
Cũng chẳng phải là điều mà Trịnh Trí Gia mong thấy được.
Nếu Khúc Cửu Nhất nhất thống giang hồ, trong tay lại có tấm bản đồ có thể phú khả địch quốc, thiên hạ này y cũng có sức đi tranh giành, bệ hạ trong cung cũng ngủ chẳng yên giấc.
Bởi vậy, dẫu có thế nào, Khúc Cửu Nhất phải chết ở đây.
Đặc biệt là những trưởng lão, chưởng môn tự xưng là danh môn chính phái càng muốn giết Khúc Cửu Nhất.
Khúc Cửu Nhất thật sự quá nguy hiểm.
Nhât vật nguy hiểm như vậy nếu không nhân cơ hội diệt trừ y thì chỉ e ngay nào đó người chết sẽ chính là bọn họ.
Mà Hồng Liên đạo cũng có không ít người không vui khi thấy Khúc Cửu Nhất sẽ tiếp quản Hồng Liên đạo.
Nói đùa, trước đó bọn họ làm không ít trò bức bách Khúc Cửu Nhất đâu.
Thiếu chủ và Khúc Cửu Nhất là phụ tử ruột thịt, giữa phụ tử với nhau chắc chắn chẳng còn thù hận gì nhưng bọn họ thì chưa chắc. Tới lúc ấy, sống hay chết thì hoàn toàn không do bản thân quyết định nữa rồi.
Phàn Đình, Lâm Hữu Tuệ, Hòe Hoa Khách càng dùng sự im lặng để kìm nén.
Sớm biết cung chủ đỉnh nhưng họ cũng chẳng ngờ cung chủ lại đỉnh tới mức ấy!
Bất tri bất giác, họ dường như ôm được một cái đùi khá ghê gớm rồi.
"Chư vị, phụ mẫu thân sinh không phải ai cũng có thể tự quyết định được" Phàm Tâm đuổi tới, thấy sát ý của mọi người tăng vọt bèn đi tới khuyên, "Nếu chư vị nể mặt ta, hôm nay ta sẽ đưa Khúc Cửu Nhất đi, sau này, y theo ta lưu lạc nơi cùng cốc, tuyệt đối không gây hại cho giang hồ"
Dẫu có như nào, hài tử là vô tội.
"Đại tông sư, bây giờ tuổi tác ngài cũng đã cao" Đại đương gia của Kim Phong tiêu cục cười lạnh, "Nói một câu bất kính rằng ngài còn có thể sống thêm được mấy năm nữa? Khúc Cửu Nhất bây giờ mới bao nhiêu tuổi, ngài có thể trông chừng y trong tám, mười năm hay cả đời?"
"Không sai!" Người của Lão Trương lâu cũng tới phụ họa, "Chúng ta tuy chẳng phải người danh môn chính phái các ngươi nhưng cũng biết hai chữ "cân bằng". Khúc Cửu Nhất tâm cơ thâm trầm, còn hỉ nộ vô thường. Nếu hôm nay y không chết, khó đảm bảo được ngày nào đó sẽ không trả thù chúng ta. Tuy vậy, thể diện của đại tông sư ngài chúng ta cũng chẳng thể không để ý được, chi bằng như này, Lão Trương lâu ta có một mật pháp, có thể cắt đứt gân mạch của y, hủy hết mọi võ công của y mà không để y chết. Nếu ngài giao y cho chúng ta xử lý, Lão Trương lâu ta sẽ biết ơn ngài!"
"Ngươi nói về "Vô Cấu tâm kinh" của Lão Trương lâu" Khúc Cửu Nhất nghe tới cái này, suýt chút nữa cười đứt thở, "Lại nói, trước đó khi ở Vô Lượng sơn trang, cũng là các ngươi nói cho ta rằng phụ thân ta vẫn còn trên thế gian này. Ta nghĩ, hẳn là Vực Ngoại Song Ma nói cho các ngươi. Ta đã sớm nghe nói Lão Trương lâu và Vực Ngoại Song Ma có dính líu, hóa ra là sự thật"
"Ngươi đừng ngậm máu phun người!"Lão Trương lâu sao có thể thừa nhận lời này được? Vực Ngoại Song Ma năm ấy tàn sát thiên tài trẻ tuổi tứ phía giang hồ, không biết đã khiến bao nhiêu người thù ghét, nếu họ thừa nhận có liên quan thì chỉ e ngày mai thôi, Lão Trương lâu sẽ bị một đống tông sư đang dưỡng lão tới diệt môn.
"Ta có ngậm máu phun người hay không trong lòng các ngươi biết rõ" Khúc Cửu Nhất lười nhác nói, "Các ngươi muốn bắt ta về, chẳng những muốn có tấm bản đồ mà còn muốn cướp công lực trên người ta. Chỉ là các ngươi tham lam lại chẳng muốn trả giá, sợ hãi và nhát gan khiến các ngươi chùn bước, cũng trách sao các ngươi chẳng có tiếng tăm gì trên giang hồ, thật sự quá đáng buồn!"
"Khúc Cửu Nhất, ngươi chết tới nơi còn cứng miệng"
Đúng rồi đúng rồi chính là hương vị này!
Đang ở thế giỡi võ hiệp, không có tiết mục bị các môn phái giang hồ ép tới đường cùng, không có tiết mục vây công thì quả thực uổng phí cho mình khi đã xuyên tới thế giới võ hiệp này.
Thỏa mãn rồi thỏa mãn rồi.
Khúc Cửu Nhất cảm thấy tâm trạng lúc này của mình vô cùng tốt.
"Ngươi cũng nói là ta chết tới nơi rồi, ta không nói nhiều thêm mấy câu thì chẳng lẽ còn quỳ xuống đất xin tha à?" Khúc Cửu Nhất hơi nhướng mày, "Ta đã sớm chướng mắt với đám người giang hồ các ngươi rồi. Cần năng lực thì chẳng có, muốn đầu óc cũng không có luôn, trên giang hồ lăn lộn chém giết bao nhiêu năm như vậy mà chỉ một tấm bản đồ cỏn con là có thể khiến các ngươi đánh nhau tới mức đầu rơi máu chảy? Khúc Cửu Nhất ta chính là cung chủ Toái Ngọc Cung còn không có sức bảo vệ tấm bản đồ này, các ngươi dù có được nó thì nào còn mạng mà dùng?"
Có lý chưa.
Đây vốn là đạo lý đơn giản nhất mà những người này lại vốn chưa từng nghĩ tới.
Không, bọn họ không phải không biết chỉ là vẫn muốn đánh cược chút may mắn, cảm thấy mình hẳn sẽ là người đặc biệt nhất mà thôi.
"Khúc cung chủ, đừng nói nhiều lời vô ích nữa, ngươi vẫn nên giao tấm bản đồ ra đây đi" Trịnh Trí Gia khuyên với ý tốt, "Giao tấm bản đồ ra thì ngươi vẫn còn đường sống. Bây giờ ngươi đang trong độ tuổi tốt nhất, hà tất phải vứt bỏ mạng mình vì vật ngoài thân? Dẫu ngươi có không suy xét cho bản thân thì cũng phải suy xét cho Tạ thần y"
"Ngươi có ý gì?" Khúc Cửu Nhất nghe thấy Trịnh Trí Gia nhắc tới Tạ Tụ, sắc mặt sa sầm hẳn.
Tuy rằng đã sớm biết trong tiết mục này kiểu gì cũng có người lôi Tạ Tụ ra làm văn nhưng nghe thấy được tên Tạ Tụ từ trong miệng Trịnh Trí Gia, y vẫn rất tức giận.
Không phải Khúc Cửu Nhất có cái nhìn phiến diện mà công công trong thế giới võ hiệp, ai nấy đều là nhân vật vai ác, không có bất cứ ngoại lệ nào!
"Khúc cung chủ, bây giờ ngài quá nguy hiểm" Trịnh Trí Gia giả vờ khuyên chân thành, "Nếu ngài thuận lợi sống sót, nhất thống giang hồ, còn cầm tấm bản đồ thì cho dù có là bệ hạ cũng sẽ không yên tâm về ngài. Ngài ở giang hồ, đương nhiên triều đình không làm gì được ngài nhưng Tạ gia lại ở trong kinh thành. Ta nghe nói, quan hệ của Tạ thần y với gia đình rất tốt, muội muội hắn thậm chí còn chẳng tiếc thân mình chạy tới giang hồ để kéo hắn về nhà, bây giờ, Tạ cô nương đang ở Kim Phong tiêu cục của ta. Nếu ngài vẫn khăng khẳng một lòng không từ bỏ bản đồ, tới lúc ấy dẫu ngài có tiêu dao cả đời thì Tạ thần y tiếc rằng cũng sẽ vì ngài mà cửa nát nhà tan"
Mọi người đều biết, Tạ Tụ là mối uy hiếp duy nhất của Khúc Cửu Nhất, nếu ngay lúc này cứng chọi cứng với Khúc Cửu Nhất, chắc chắn không thể ép Khúc Cửu Nhất đi vào khuôn khổ được. Nhưng nếu ra tay từ chỗ của Tạ Tụ, nói không chừng còn có chút cơ hội.
Quả nhiên, sau khi Trịnh Trí Gia nhắc tới Tạ Tụ thì sắc mặt Khúc Cửu Nhất liền thay đổi.
Nghịch tử này của ta lại thâm tình bén rễ với Tạ Tụ?
Khúc Thu Thủy kinh ngạc phát hiện ra lá bài tẩy trong tay mình.
Cũng không thể trách Khúc Thu Thủy, dù sao bà ta trước nay đều chẳng để chuyện tình cảm trong lòng, lại chẳng ngờ được Khúc Cửu Nhất lại là người thâm tình trời sinh.
"Tạ Tụ bây giờ ở trong tay ta, ngươi cũng hiểu rõ rằng tấm bản đồ đưa cho nương như ta vẫn tốt hơn" Khúc Thu Thủy đắc ý ra mặt, "Cửu Nhất, tuy rằng tình cảm giữa mẫu tử chúng ta không sâu đậm nhưng dù gì ta cũng vẫn nuôi ngươi lớn lên bình an khỏe mạnh. Ơn sinh thành ngươi vẫn phải trả. Chỉ cần ngươi giao tấm bản đồ cho ta, ta chẳng những bảo đảm Tạ Tụ cả đời an toàn vô lo vô nghĩ mà chỉ cần ngươi không phản kháng, ta cũng có thể giữ mạng cho ngươi. Toái Ngọc Cung chúng ta có cung quy không được giết tử, điểm này ngươi hiểu rõ"
"Khúc Thu Thủy!" Trần Thủy nghe thấy Khúc Thu Thủy ép sát từng bước, nhịn không được quát, "Nó nói sao cũng là nhi tử của ngươi và ta, sao ngươi cũng phải nói như vậy?"
"Đừng vờ vịt như vậy" Khúc Thu Thủy lạnh nhạt đáp lại, "Nó có nhận ngươi hay không vẫn chưa biết được, hơn nữa, ngươi có ở chung với nó bao giờ đâu, nào có tình nghĩa phụ tử gì ở đây? Ngươi chẳng qua chỉ là thấy nó giỏi, cảm thấy mình có người kế tục nên mới bảo vệ nó mà thôi. Nếu nó có tư chất bình thường, hoặc là thân mang bệnh nặng, ngươi có còn diễn phụ tử tình thâm như thế không?"
Khúc Thu Thủy từ nhỏ đã thấy rất nhiều rồi.
Nữ tử vì mang thai mười tháng mà ít hay nhiều cũng sẽ có tình thương của một mẫu thân. Bà ta đã từng có, nếu Khúc Cửu Nhất là nữ hài. Cho dù Khúc Cửu Nhất là nam hài, bà ta nhiều nhất cũng chỉ thờ ơ mà chưa từng nghĩ tới việc thực sự giết y. Nếu Khúc Cửu Nhất có thể sống tầm thường thì bà ta vốn cũng chẳng nhớ ra mình còn có một hài tử như vậy.
Bà ta muốn đối phó với Khúc Cửu Nhất chẳng qua là vì Khúc Cửu Nhất đã uy hiếp tới địa vị của bà ta.
Mà Trần Thủy thì sao?
Hắn và Khúc Cửu Nhất đấu với nhau lâu như vậy, ân oán ở giữa sợ là đếm chẳng xuể rồi. Bây giờ đột nhiên giở trò phụ tử tình thâm quả thực muốn cười tới rụng răng.
Cũng chỉ là lòng tự trọng của nam nhân gây rối mà thôi.
"Khúc Thu Thủy, ngươi... Ngươi chẳng phải Tiểu Nhu, Tiểu Nhu sẽ chẳng bao giờ nói như vậy" Sắc mặt Trần Thủy trắng bệch, không biết là do truyền thuyết của Khúc Thu Thủy hay là gương mặt thật vừa mới phát hiện của Khúc Thu Thủy, hắn chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt này đã đánh nát tất cả những gì tốt đẹp hắn biết về Tiểu Nhu.
"Bổn cung sinh ra đã như vậy" Khúc Thu Thủy kiêu ngạo hếch cằm, "Tiểu Nhu mà ngươi thích sớm đã chết rồi. Nếu ngươi thông minh một chút thì bây giờ nên câm miệng. Tấm bản đồ này chắc chắn thuộc về ta!"
Bộp bộp bộp bộp.
Xuất sắc, quá xuất sắc.
Khúc Cửu Nhất nhịn không được vỗ tay.
Khúc Thu Thủy và Trần Thủy cùng nhìn về phía Khúc Cửu Nhất.
"Tiếp tục đi đừng có ngừng" Khúc Cửu Nhất chưa đã thèm, "Các ngươi quả thực là khiến ta thay đổi nhận thức, quá thú vị, tiết mục tương ái tương sát quả nhiên là kịch bản kinh điển thịnh hành vạn năm. Ta ở Toái Ngọc Cung lâu như vậy vẫn là xem các ngươi diễn khiến ta vui vẻ nhất"
Nếu có thể cải biên câu chuyện xưa của tra phụ và tra mẫu ra thành một bộ phim truyền hình thì việc phục hưng võ hiệp có hy vọng rồi!