Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 116

Bởi vì tin tức Khúc Thu Thủy tìm được "Tạ Tụ" bị trọng thương đã lan truyền rộng khắp, mấy ngày này, những thám tử bí mật tới thăm dò đã bị giết không biết bao nhiêu, nhiều tới mức khiến người khác bất đắc dĩ.

Nhưng mà, cho dù có nhiều thám tử như vậy cũng chẳng có những người mà Khúc Thu Thủy muốn nhìn thấy.

Người của Toái Ngọc Cung chẳng tới mà Khúc Cửu Nhất từ đầu tới cuối cũng chẳng xuất hiện.

Chẳng lẽ, nhi tử của bà ta thực sự chết rồi?

Không, không thể nào.

Trực giác của Khúc Thu Thủy nói cho bà ta biết, Khúc Cửu Nhất tuyệt đối không chết dễ như vậy. Nhưng bây giờ, trong tình huống này, bà ta lại thấy bồn chồn trong lòng, có vẻ rất nôn nóng.

Dù cho Tôn An và những nam sủng kia có tới lấy lòng bà ta, bà cũng chỉ cảm thấy phiền muộn.

Càng đừng nói tới việc bà ta còn phải nói chuyện với mấy tên cáo già của Hồng Liên đạo.

Sao chuyện lại thành ra như này?

Khúc Thu Thủy thực sự không hiểu lắm.

"Sư phụ, ta nghe nói Hồng Liên đạo hình như đã tìm được kho báu" Tuyết Tiêu Tiêu vội vàng chạy tới. Tấm bản đồ kia tuy vẽ không kỹ càng, tỉ mỉ, hơn nữa địa hình cũng khó nắm bắt được khiến cho họ chưa thể tìm ra được địa điểm chính xác của kho báu.

Nhưng sau khi tiêu tốn một lượng lớn sức người và sức của thì không thể nào không tìm thấy được.

"Thật sao?" Khúc Thu Thủy nghe tới chuyện này, lập tức vứt hết những muộn phiền qua một bên.

"Đúng vậy" Tuyết Tiêu Tiêu khẳng định, "Chỉ e tin tức này sẽ truyền đi rất nhanh, sư phụ, chúng ta cần phải mau chóng tính toán lại mới được"

Đạo chủ Hồng Liên đạo là đại tông sư còn Khúc Thu Thủy bây giờ chỉ dựa vào Tôn An mới miễn cưỡng khống chế được thương thế của mình, nếu bà ta cứng rắn vận công, chỉ e cũng chỉ có thể đấu với đám thuộc hạ của Hồng Liên đạo khoảng một nén nhang mà thôi, vốn không thể tham gia vào cuộc chiến này được.

Nhưng tấm bản đồ này khó lắm mới xuất hiện, muốn bà ta từ bỏ thì tuyệt đối không thể nào.

"Ngươi có ý tưởng gì?" Khúc Thu Thủy quay đầu nhìn.

"Sư phụ, ta cảm thấy bây giờ cần tìm triều đình hỗ trợ" Tuyết Tiêu Tiêu nghiêm túc nói, "Bây giờ, trong tay chúng ta có Tạ Tụ, Tạ Anh là muội muội của hắn ta, không sợ Tạ Anh không lọt bẫy. Hơn nữa, Phàm Tâm cũng là đại tông sư, tới lúc ấy, nếu ông ta lưỡng bại câu thương với đạo chủ Hồng Liên đạo, chúng ta có thể là ngư ông đắc lợi"

Tuyết Tiêu Tiêu chưa hoàn toàn được Khúc Thu Thủy tin tưởng, "Tạ Tụ" này là giả, bà ta cũng chẳng báo cho nàng biết.

Khúc Thu Thủy cẩn thận suy nghĩ lại lời của Tuyết Tiêu Tiêu nói, thấy nàng nói cũng có lý.

Bây giờ, trong tình huống này cũng chẳng cho phép bà ta nghĩ nhiều.

"Chuyện này giao cho ngươi đi làm" Khúc Thu Thủy cười khẽ, "Tiêu Tiêu, ngươi là đồ đệ duy nhất của ta, đợi ta lấy được kho báu rồi, gánh vác việc chấn hưng Toái Ngọc Cung một lần nữa thì ngươi chính là cung chủ đời kế tiếp của Toái Ngọc Cung, ngươi đừng khiến ta phải thất vọng"

"Rõ, sư phụ"

Cái gọi là ta vừa hát xong ngươi đã lên sân khấu.

Tin tức kho báu được tìm thấy không biết bị lộ ra từ chỗ nào, nháy mắt đã truyền khắp cả giang hồ.

Đạo chủ Hồng Liên đạo giận tím người nhưng không có cách nào ngăn cản được việc tin tức này bị lan rộng ra.

Vì vậy, ông giết không biết bao nhiêu đệ tử bị nghi ngờ nhưng vẫn vô dụng.

Cuối cùng, ông ta chỉ có thể tập hợp lực lượng của Hồng Liên đạo, tới lúc đi mở kho báu, để thuộc hạ ngăn bên ngoài, ông ta đi vào vét hết thứ tốt trong kho báu trước rồi nói.

Nghĩ thì hay lắm.

Nhưng chờ tới khi làm, đạo chủ Hồng Liên đạo mới phát hiện nhóm tinh nhuệ của Hồng Liên đạo đều chẳng thấy đâu?

À, nhớ ra rồi.

Trước đó, có mấy người trẻ tuổi nói muốn phát huy uy danh của Hồng Liên đạo bọn họ nên mang theo rất nhiều người trẻ tinh nhuệ lên giang hồ càn quét tứ phía. Ban đầu, hiệu quả khá tốt, người giang hồ cứ nhắc tới ba chữ "Hồng Liên đạo" là lại im bặt, nhất thời uy danh cực thịnh. Nhưng về lâu về dài, nhiệt huyết của đám người giang hồ cũng bị kích thích, ngược lại báo thù ngược trở về.

Những người tinh nhuệ tử vong vô số, bây giờ còn sót lại cũng ở cách đây rất xa, muốn triệu hồi quay về trong chốc lát là điều không thể.

Các đệ tử bây giờ ở lại Hồng Liên đạo phần lớn đều là người lớn tuổi hoặc tư chất bình thường.

"Thủy nhi, bây giờ, tin tức về kho báu đã truyền khắp giang hồ, theo con nên làm như nào mới được?" Đạo chủ Hồng Liên đạo cảm thấy rất đau đầu, ông ta coi trọng nhất là Trần Thủy mưu trí, bây giờ cũng chỉ có thể hỏi hắn.

"Nghĩa phụ hà tất phải lo lắng? Nghĩa phụ là đại tông sư, dẫu có thiên quân vạn mã cũng giết được hết, huống chi là đám ô hợp đó? Trong kho báu, thứ có thể lọt được vào mắt ngài cũng chỉ có hai, ba món mà thôi. Chỉ cần lấy được những thứ quý nhất, còn lại, chúng ta chậm rãi thu gom là được"

"Con nói cũng có lý. Chỉ là lão bất tử Phàm Tâm kia chỉ e chẳng dễ dàng buông tay như vậy" Hồng Liên đạo chủ sao lại không hiểu được đạo lý này? Chỉ là ông ta lo tới lúc ấy Phàm Tâm liều mạng đối đầu với ông ta, tới lúc ấy, bị kéo chân thì bảo bối cũng bị tuột khỏi tay.

"Nếu nghĩa phụ tin hài nhi, tới lúc ấy, cứ giao cho hài nhi tới bố trí"

Hồng Liên đạo chủ hơi gật đầu, ý nói Trần Thủy có thể rời đi.

Chỉ là chờ tới sau khi Trần Thủy rời đi, sắc mặt ông ta lại thay đổi không ít.

"Huyền nhi, con cũng nghe ra được, đệ đệ này của con chỉ e có lòng khác rồi" Hồng Liên đạo chủ nhìn Trần Huyền, "Con có thể trở thành thiếu chủ Hồng Liên đạo hay không thì phải xem con có thể nhân cơ hội lần này để giết nó hay không"

Sắc mặt Trần Huyền đỏ lên, tràn đầy mong chờ và kích động, "Nghĩa phụ cứ yên tâm!"

Hắn vốn cho rằng nghĩa phụ sẽ càng coi trọng Trần Thủy hơn mà chẳng ngờ rằng nghĩa phụ lại lén gọi hắn tới.

Có thể thấy được, thực ra trong lòng nghĩa phụ vẫn rất coi trọng hắn.

"Ta rất mong chờ" Hồng Liên đạo chủ hiền từ đáp.

Vị trí của kho báu thực sự quá mức trùng hợp.

Trùng hợp tới mức không thể không khiến hắn hoài nghi, Trần Thủy nghĩa tử này có phải từ lúc bắt đầu đã biết có cái gì không đúng nên mới luôn ở trong cái trấn nhỏ đấy.

Đúng vậy, ai cũng chẳng ngờ được vị trí của kho báu lại là ở một trấn nhỏ không có tiếng tăm.

Càng khiến người khác không ngờ được rằng, có không ít người đã tới trấn nhỏ này rồi.

"Lạ thật, sao ta cảm thấy trấn này có hơi quen mắt?"

"Ta cũng thấy vậy"

"Cẩn thận nhớ lại thì lần trước, chúng ta thấy được Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ tỏ tình có phải cũng ở đây hay không?"

"Ngươi vừa nói như vậy ta cũng nhớ ra rồi!"

"Mẹ nó, kho báu lại ở chỗ này? Chúng ta từng cách nó gần như vậy?"

"Ài, lại nói, Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ đều là nhân trung long phượng, bây giờ một người chết, một người trọng thương, thật sự đáng tiếc"

......

"Các ngươi nói cái chó má gì vậy! Cung chủ chúng ta đâu có chết"

"Nếu nói thêm mấy câu nữa, bổn cô nương sẽ rút lưỡi mấy ngươi!"

Rất mau, những người này đã bị một đám nữ tử mặc phục sức giống nhau quát im miệng.

Đúng là đám đệ tử mà Sử Vô Song và lão Tam mang theo đang ngồi gần đó.

Việc giang hồ trọng đại như vậy, Toái Ngọc Cung không ra mặt là điều không thể.

Cho dù là làm giả thì cũng phải giả vờ sao cho thật một chút.

"Ngươi cho rằng Toái Ngọc Cung các ngươi vẫn còn như trước sao?" Có người khó chịu nói, "Không có Khúc Cửu Nhất, các ngươi sớm muộn gì cũng bị Khúc Thu Thủy giết chết"

"Trước khi ta bị giết, ta sẽ giết ngươi trước!"

Các đệ tử của Toái Ngọc Cung đâu dễ bị bắt nạt như vậy, cuối cùng, sau một trận hỗn loạn thì chấm dứt bằng thắng lợi hoàn toàn của đệ tử Toái Ngọc Cung.

"Vô Song biểu hiện khá lắm"

Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ lặng lẽ dịch dung, xen lẫn trong đám người giang hồ.

Nhìn Sử Vô Song bây giờ cũng có khí khái làm gia chủ, Khúc Cửu Nhất khá vừa lòng.

Sở dĩ y chọn dịch dung với Tạ Tụ mà không phải quay về Toái Ngọc Cung, một là vì muốn trải qua thế giới hai người với Tạ Tụ, hai là cũng muốn rèn luyện đám đệ tử Toái Ngọc Cung.

Trước kia, vì có y ở đó, những đệ tử Toái Ngọc Cung trước giờ không cần tự nghĩ, chỉ cần làm theo mệnh lệnh của hắn là được. Nhưng cứ vậy mãi thì không được, Khúc Cửu Nhất đã có tính toán, sau này sẽ ra ngoài chơi với Tạ Tụ, ngày nào cũng ở Toái Ngọc Cung sao được? Khúc Cửu Nhất muốn để lại mọi chuyện trong tay thì phải bồi dưỡng thêm mấy đệ tử lợi hại.

Tuyết Tiêu Tiêu coi như một, Sử Vô Song coi như một.

Bồi dưỡng cho tốt thì sau này, dù Toái Ngọc Cung không có mình cũng vẫn có thể dễ dàng vận hành được, mới xem như là gỡ bỏ được gánh nặng trên vai.

"Người em chọn đương nhiên đều tốt" Tạ Tụ ở bên cạnh phụ họa.

"Ha ha ha, muội muội của huynh mới thật lợi hại, bây giờ, Trịnh Trí Gia và Phàm Tâm đều bị muội ấy xoay vòng vòng" Khúc Cửu Nhất nhớ tới tin mật báo lúc trước, không khỏi nở nụ cười.

Tạ Tụ có hơi bất đắc dĩ.

Hắn cũng thực sự không biết muội muội nhà mình còn có bản lĩnh như vậy.

Tuy vậy có được năng lực như thế thì hắn thực sự không cần phải lo lắng muội muội nhà mình sẽ chịu thiệt.

"Đợi lát nữa tới kho báu rồi, huynh đừng lộ mặt ra, để ta ném xuân dược ra là được" Khúc Cửu Nhất kéo tay Tạ Tụ, cười giảo hoạt, "Ai nha nha nha, ta thực sự mong chờ phản ứng lúc đó của Hồng Liên đạo chủ. Tạ Tụ, kỹ thuật luyện dược của huynh thực sự quá lợi hại"

Tạ Tụ im lặng không nói gì.

Hắn cũng chẳng ngờ hiệu quả sẽ tốt như vậy.

Dược đó cuối cùng vẫn phải tìm người để thử.

Tuy vậy người thử dược không phải Khúc Cửu Nhất mà là Hòe Hoa Khách.

Khụ.

Hòe Hoa Khách cũng chẳng có ý với nữ nhân nữa, hơn nữa, trước kia ở Toái Ngọc Cung cũng bị cho uống không biết bao nhiêu thuốc, hoàn toàn có chịu được. Nếu xuân dược này có hiệu quả tốt đẹp với hắn, vậy chắc chắn cũng sẽ có hiệu quả với Hồng Liên đạo chủ.

Sự thật chứng minh, hiệu quả vô cùng tốt.

Hòe Hoa Khách vốn dĩ chạm vào nữ nhân thì sẽ nôn mửa nhưng chịu ảnh hưởng của xuân dược, vậy mà một lần ngủ tận mười muội tử, hai chân không đứng dậy nổi vẫn còn tiếp tục được.

Mạnh, thực sự quá mạnh.

Các muội tử Toái Ngọc Cung cho biết quá trình vô cùng tốt đẹp, đồng loạt muốn tới chỗ Tạ trưởng lão xin một ít.

Đều bị Tạ Tụ vô tình từ chối.

Dược này ăn vào vừa hại thân còn vừa hại thận.

Chỉ là sau khi tỉnh lại, sắc mặt Hòe Hoa Khách vừa xanh còn vừa trắng, muốn nôn cũng chẳng nôn được, tỏ vẻ tâm như tro tàn, suýt chút nữa tự sát, cuối cùng Tạ Tụ không thể không dùng Nhiếp Hồn thuật xóa đoạn ký ức này đi cho Hòe Hoa Khách.

Chậc, hay cho một hái hoa tặc, bị lăn lộn thêm mấy lần nữa chắc kiếp sau cũng chẳng dám gần gũi với nữ tử nữa mất.

Nhân tiện nhắc tới, những phần dược thất bại bị ném trên núi, một ít động vật sau khi ăn xong điên cuồng nghênh đón kỳ động dục. Chỉ sợ qua mấy tháng nữa, mấy món ăn hoang dã trên núi ăn hoài cũng chẳng hết.

Tạ Tụ quả nhiên bị nhúng chàm rồi.

Nếu hắn không phải thần y tế thế cứu người, ngược lại lại đi nghiên cứu chuyên về cái này, chỉ e là hoàng đế cũng sẽ cần Tạ Tụ luyện dược!

Ài, khai thác chậm một hạt giống tốt rồi.

Khách điếm lớn nhất trong trấn nhỏ này hầu như đều bị Hồng Liên đạo, Khúc Thu Thủy và Kim Phong tiêu cục bá chiếm. Phòng có thể ở được hầu như toàn là tông sư, có thể nói, vì kho báu lần này mà thế lực nào cũng dốc hết mọi lực lượng, cũng chẳng dư lại nhân lực mấy.

Như vậy, trò hay này mới coi như bắt đầu.

"Ở chỗ này sao?"

Các nhóm tông sư đi đầu đi tới trước một tòa núi trông bình thường tới độ không thể bình thường hơn.

Núi này nhìn như bình thường nhưng khi họ lên núi lại gặp phải mê trận cổ quái, bên trong còn có khói độc, cung tên, không gì không có, hại không ít người trọng thương. Cũng may độc trên mũi tên cũng đã quá lâu rồi nên những người trúng tên cũng chẳng có ảnh hưởng gì quá nhiều tới tính mạng nhưng chỉ e đời này vẫn phải rút khỏi giang hồ.

Thấy tình hình như vậy, mọi người càng thêm chắc chắn rằng đây là nơi có kho báu.

Hồng Liên đạo chủ cả quá trình ngồi trong kiệu, vốn chẳng để mấy thứ vụn vặt đấy vào mắt, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, giao hết mọi chuyện cho hai nghĩa tử Trần Thủy và Trần Huyền.

Phàm Tâm bảo vệ chặt chẽ bên cạnh Tạ Anh, bây giờ, Tạ Anh có thể coi như tâm phúc của bọn họ, điều binh khiển tướng rất có năng lực, ngay cả Trịnh Trí Gia cũng tự nhận chẳng bằng, cam tâm làm phó tướng.

Khúc Thu Thủy dẫn Tôn An, Tuyết Tiêu Tiêu và một số thuộc hạ đi theo, bên người cũng có không ít nam sủng, dọc đường đi toàn là tiếng cười nói chẳng dứt.

Dư lại đám nhân sĩ giang hồ muốn góp vui kia thì có hơi thưa thớt, bọn họ cũng là đám bị tổn thương nặng nhất do khói độc và tên độc nhưng có thể ở lại tới giờ cũng coi như có năng lực. Trong đó còn có không ít người đã mai danh ẩn tích nhưng vì kho báu này mà lại quay lại giang hồ.

Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất cũng ẩn mình trong đó, chẳng hề thu hút sự chú ý.

Xem diễn khiến cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.

Tạ Tụ nhìn bộ dáng khí định thần nhàn của Khúc Cửu Nhất, lại nhìn nơi quen thuộc này cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Nơi này thực sự có kho báu sao?

Tạ Tụ nghĩ như vậy, bèn cúi thấp người nói khẽ bên tai Khúc Cửu Nhất.

"Ha ha ha, Tạ Tụ, quả nhiên người hiểu ta nhất trên thế giới này là huynh. Sao huynh lại cảm thấy kho báu này là giả chứ?" Khúc Cửu Nhất truyền âm.

Y thực sự rất tò mò, đây là con cờ mà y giấu kỹ, vì đảm bảo độ chân thật, ngay cả Tuyết Tiêu Tiêu y cũng chẳng nói.

"Em thích tiền như vậy, ta cảm thấy em chẳng dễ dàng thả ra tin tức về kho báu như vậy đâu" Dựa theo cách làm của Khúc Cửu Nhất, y hẳn phải trực tiếp bán đấu giá mới đúng.

"Hơn nữa, đám khói mê và tên độc và cả trận pháp này, ta cảm giác được đây đều là những thứ em làm ra ở Toái Ngọc Cung" Những trận pháp bên ngoài Toái Ngọc Cung đều bị Khúc Cửu Nhất sửa lại hết, trước kia Tạ Tụ cũng từng nghiên cứu một khoảng thời gian.

Đương nhiên, quan trọng nhất là ngọn núi này chính là ngọn núi lần trước hắn hái thuốc.

Nếu hắn đoán không sai, kho báu kia quả nhiên nằm trong sơn động mà Khúc Cửu Nhất để lại mấy chữ to.

"Lúc ấy, khi nhảy vực, em cũng đã treo đầu dê bán thịt chó?" Tạ Tụ nghiêm túc nghĩ nghĩ.

"Tạ thuần thuần, huynh tiến bộ nhiều quá" Khúc Cửu Nhất lộ ra vẻ mặt cực kỳ vui mừng, "Con người của ta thích ít dùng sức, chuyện có thể làm xong trong một lần thì chưa bao giờ làm lần hai"

"Bọn họ đi tới cũng là kho báu nhưng lại là kho báu của Khúc Cửu Nhất ta. Yên tâm, ta đã sớm phái người ngụy trang nó đi rồi, bảo đảm giống y như thật" Khúc Cửu Nhất hơi mỉm cười, đắc ý đầy mặt, "Chiêu này của Vi Tiểu Bảo, ta cũng phải noi gương"

Thứ bọn họ tìm, là kho báu của Khúc thị hàng thật giá thật.
Bình Luận (0)
Comment