Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 117

Kho báu ở ngay phía trước nhưng ai đi vào trước đây?

Dẫu là Khúc Thu Thủy hay Hồng Liên đạo chủ, hoặc là Trịnh Trí Gia và những người khác trong giang hồ, ai cũng muốn là người đi vào đầu tiên nhưng lý trí cũng nói cho họ biết, ai làm người đầu tiên xông lên sẽ lập tức bị tập thể công kích.

"Ha ha ha, Huyền nhi, Thủy nhi, hộ pháp cho bổn tọa" Hồng Liên đạo chủ chỉ tự hỏi trong nháy mắt, lập tức đưa ra quyết định. Bất kể trong kho báu này có gì, ông ta cũng đều muốn là người đi vào đầu tiên.

"Rõ, nghĩa phụ" Trần Huyền và Trần Thủy dẫn dắt nhóm đệ tử Hồng Liên đạo, nhanh chóng tỏa ra theo hình tròn, bảo vệ Hồng Liên đạo chủ ở chính giữa.

"Mơ tưởng"Tạ Anh sớm đã biết Hồng Liên đạo muốn vào đầu tiên, nhóm tiêu sư nàng dẫn theo ai nấy lấy ra cung nỏ nhỏ tinh xảo mang theo bên mình, trực tiếp nhắm ngay vào đám người Hồng Liên đạo.

Khoảng cách ngắn như vậy, dẫu những người này có muốn cũng chẳng trốn được.

Phàm Tâm cũng đứng dậy đầu tiên, tầm mắt ghim chặt vào Hồng Liên đạo chủ, trong lòng cũng vô cùng cảnh giác.

Ông ta từng chiếm thế thượng phong, chèn ép Hồng Liên đạo hai, ba mươi năm nhưng hôm nay, ông ta đã tuổi già sức yếu, chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang với Hồng Liên đạo. Nhưng ông ta không thể lui về, nếu ông ta lui về, giang hồ này toi rồi!

Khúc Thu Thủy quay đầu nhìn Tôn An một cái, Tôn An hơi gật đầu với các nàng.

Tôn An đã nghiên cứu chế tạo ra chút độc dược lợi hại, bây giờ giấu hết trên người đám nam sủng kia. Tới lúc cần, những nam sủng tuấn mỹ này đều là át chủ bài của bọn họ, giết hết đám người ở đây!

Chiến đấu, chạm vào là nổ.

Cũng chẳng biết rốt cuộc là ai ra tay trước, khi mọi người phục hồi tinh thần thì bất giác đã trong trận chiến rồi.

Hồng Liên đạo chủ đánh với Phàm Tâm mà Khúc Thu Thủy lại đang đánh với Trần Thủy. Những người còn lại cũng chém giết lung tung, ai muốn tiến lên lập tức sẽ bị người xung quanh vây tới đánh.

Leng keng loảng xoảng tùng cắc, thật náo nhiệt.

Cũng chẳng biết về sau, ngành mai táng thu được bao nhiêu lợi nhuận.

Không sao, trước khi tới, Khúc Cửu Nhất cũng đã thu mua không biết bao nhiêu cửa hàng mai táng, nói vậy cũng có thể kinh doanh từ người chết được.

"Ta đi trước" Khiến người khác bất ngờ là, người đầu tiên lao ra khỏi vòng vây lại là Trịnh Trí Gia.

Theo sát phía sau là Lê Hoa sát sát chủ và Tuyết Tiêu Tiêu.

Sử Vô Song các nàng chậm hơn mấy bước, không cố ý tiến lên mà ngược lại nhân cơ hội tóm mấy nam sủng của Khúc Thu Thủy, dò hỏi tung tích của "Tạ Tụ"

"Tuyết Tiêu Tiêu, trước đây ngươi phản bội Khúc Cửu Nhất, ngươi cho rằng bây giờ Khúc Thu Thủy sẽ coi trọng ngươi sao? Ta thấy, chi bằng ngươi đầu quân cho triều đình ta, với võ công của cô nương, dẫu có tiến cung cũng chẳng khó!" Trịnh Trí Gia đúng lúc bị Tuyết Tiêu Tiêu cản lại, ông ta đánh giá nếu mình dùng hết sức để ứng phó, thật ra có thể đánh ngang với Tuyết Tiêu Tiêu nhưng nếu vậy thì ông ta chẳng vào kho báu nổi, mất nhiều hơn được.

"À, đừng nói nhảm nữa" Tuyết Tiêu Tiêu rút kiếm xông lên, vốn chẳng cho Trịnh Trí Gia nói năng vớ vẩn ở đâu.

Ngược lại là lão Tam đang đánh với lão Nhị ở bên cạnh, nghe thấy tên thái giám chết tiệt Trịnh Trí Gia dám đào góc tường nhà hắn, kiếm trong tay đánh tới càng mãnh liệt.

Hắn còn chưa chết đâu!

Đã có người dám đào người ngay trước mặt hắn rồi?

Buồn cười.

Khúc Cửu Nhất cầm hạt dưa vị đường nâu ra, rất nghiêm túc xem diễn với Tạ Tụ.

"Võ công của Trịnh Trí Gia kia cũng được, chỉ là hắn có quá nhiều tạp niệm, dẫu tâm pháp võ công có tốt tới đâu, muốn thành tông sư chỉ e cũng phải xem vận may"

"Kiếm pháp của lão Tam gần đây thực sự đột phá, quả nhiên cãi nhau một trận với Tuyết Tiêu Tiêu, dù là giả cũng đủ khiến hắn đột phá rồi, đáng tiếc phụ thân hắn bây giờ chỉ mới trọng thương chưa chết, nếu tên ở phái Trường Phong kia chết rồi, ta đoán lão Tam có thể trở thành tông sư"

"Tiêu Tiêu vẫn có vấn đề cũ, nội lực không ổn"

"Ầu, tra phụ tra mẫu ta đánh nhau cũng cố gắng hết sức đấy, quả nhiên là yêu sâu bao nhiêu hận nhiều bấy nhiêu sao? Chậc chậc, hay quá"

Tạ Tụ chỉ nghe thấy bên tai ong ong, khó mà tự ngẫm về lượng tin tức khổng lồ trong câu nói của Khúc Cửu Nhất.

Không sao cả, Khúc Cửu Nhất vui là được.

Nếu là Tạ Tụ của trước kia, thấy nhiều người giang hồ giết hại lẫn nhau vì một kho báu như vậy, chắc chắn sẽ muốn đứng ra ngăn cản bọn họ, hy vọng bọn họ có thể dừng tay hết lại, bình tĩnh suy nghĩ lại một chút. Nhưng bây giờ, sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, Tạ Tụ cũng chẳng thể nào chấp nhận được việc người khác lấy oán trả ơn.

Đúng theo lời Khúc Cửu Nhất nói, chỉ cần người giang hồ còn sống trên giang hồ, chuyện như vậy sẽ liên miên chẳng dứt. Chưa cần qua quá lâu, nhiều lắm là mười, hai mươi năm, chờ một đám người mới trưởng thành, bọn họ sẽ quên đi hiện tại thảm khốc mà vòng lên con đường này lần nữa.

Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều tiền bối giang hồ sau khi chứng kiến quá nhiều chuyện thì lựa chọn kim bồn tẩy thủ, rửa tay gác kiếm.

Giang hồ là cái chảo nhuộm lớn.

Một khi đặt mình vào trong, muốn giữ mình để không bị nhúng chàm quả là quá khó.

"Ngươi cho rằng ngươi vẫn là ngươi của lúc trước sao? Phàm Tâm, ngươi già rồi, phải có cái dáng của người già!" Cùng với một chưởng đánh bay Phàm Tâm của Hồng Liên đạo chủ, trận hỗn chiến này cuối cùng cũng xuất hiện người chiến thắng đầu tiên.

Hồng Liên đạo chủ có khí thế vô địch, những người xung quanh gần như còn chẳng tới gần đã bị nội lực của ông ta chấn bay.

"Đạo chủ!"

"Đạo chủ!"

Người Hồng Liên đạo thấy đạo chủ nhà mình là người đi vào kho báu đầu tiên, khí thế cũng tăng mạnh, hệt như nháy mắt lại bùng lên ý chí chiến đấu.

Hồng Liên đạo bọn họ quả là vô địch.

Phàm Tâm che ngực, vẫn đi theo vào trước.

"Mẹ nó, lão thất phu đừng hòng" Khúc Thu Thủy đột nhiên phát hiện Trần Thủy sơ hở nửa chiêu cho nàng, cũng chẳng tự hỏi nhiều, lập tức thoát thân chạy theo.

"Ngươi đừng chạy" Trần Thủy cũng đuổi theo Khúc Thu Thủy, đi vào sơn động.

Trịnh Trí Gia, Tuyết Tiêu Tiêu, lão Tam và lão Nhị bọn họ cũng đồng loạt thấy chuyện không đúng, cũng chạy vào sơn động.

Cửa của kho báu chỉ có thể chứa được một người, ngoài đám tay chân ra thì những người còn lại muốn đi vào cũng phải trải qua một lần quyết đấu sinh tử.

"Chúng ta cũng chuẩn bị một chút" Khúc Cửu Nhất duỗi duỗi người, "Chờ thêm một khắc nữa là được rồi"

Y cũng đã thiết lập không ít cơ quan bên trong sơn động.

Tuy vậy, mỗi một cơ quan sẽ có một "phần quà", như vậy mới có thể hấp dẫn người chơi không ngừng tiến lên.

Hồng Liên đạo chủ vào bên trong sơn động rồi mới phát hiện sơn động này cũ quá mức, hơn nữa bên cạnh còn có ánh sáng mờ mịt.

"Dạ minh châu?" Hồng Liên đạo chủ tùy tay bắt lấy, ngón tay đi hết vào vách tường sơn động, đào hạt châu ra, "Không đúng, đây là lưu li châu. Lưu li châu còn có cái lớn như vậy? Giá cả đắt hơn dạ minh châu nhiều"

Hồng Liên đạo cũng có lưu li châu nhập từ Tây Dương nhưng chẳng lớn như vậy, cũng chẳng trong veo sáng rõ như này. Nếu trên sơn động này khảm toàn lưu li châu và dạ minh châu, vậy thì chỉ riêng những thứ này gộp vào đã bằng một năm tiền cần dùng của Hồng Liên đạo họ rồi.

Kho báu này quả là có thật!

Không làm chủ nhà không biết sức mạnh của cơm áo gạo tiền, Hồng Liên đạo chủ chấp chưởng Hồng Liên đạo nhiều năm, đương nhiên cũng biết gom tiền chẳng dễ. Hồng Liên đạo đúng là cũng có sản nghiệp kiếm tiền nhưng so với đám đệ tử mà họ cần nuôi, tiền tiêu hàng ngày cứ như nước chảy vậy. Lúc trước, vấn đề từng khiến Khúc Cửu Nhất sầu não để ở Hồng Liên đạo còn nghiêm trọng hơn. Bởi vậy kho báu này, Hồng Liên đạo họ nhất định phải có được.

Hồng Liên đạo chủ thế tới rào rạt, đối mặt với đám cơ quan tinh xảo cũng chẳng để vào mắt.

Chưa nói tới những cơ quan đã lâu không tu sửa, dù có mới sửa lại thì cũng chẳng phải đối thủ của đại tông sư như ông ta.

Tiền nhân trồng cây hậu nhân hái quả, có Hồng Liên đạo chủ ở trước phá đường, tiện cho đám người Phàm Tâm đi sao.

Phàm Tâm rất mau đã tụ lại với Trịnh Trí Gia.

"Nhiều cơ quan như vậy mà cũng chẳng ngăn nổi ông ta? Đại tông sư quả nhiên sâu không lường được" Trịnh Trí Gia thấy những cơ quan không ngừng bị phá hủy, trong lòng càng kinh hãi.

Đương nhiên, thấy được dạ minh châu và lưu li châu ở đây cũng khiến hắn ta khiếp sợ không thôi.

Nểu ở trong quốc khố, những thứ này đều được coi là bảo vật mà ở nơi này lại chỉ dùng để chiếu sáng mà thôi.

Phí phạm của trời cũng chỉ như này mà thôi.

Trịnh Trí Gia thử khoa tay múa chân một lúc, phát hiện mình hoàn toàn không thể dễ dàng gỡ mấy hạt châu này ra khỏi vách tường lại rất dễ đánh sập cả cái tường này.

Trách sao Phàm Tâm lại muốn hợp tác với họ, hóa ra đây mới chân chính là thực lực nên có của đại tông sư.

Gần như đã không được coi là người nữa rồi.

"Ông ta vốn có kỳ tài ngút trời, lại bế quan nhiều năm, sớm đã chẳng còn là đối thủ của đại tông sư tuổi già sức yếu còn bị trọng thương như ta nữa rồi. Nếu chúng ta còn không đuổi theo, với tính cách của ông ta chỉ e sẽ thu lại hết tâm pháp võ công và thần binh lợi khí trong sơn động này vào trong túi mà thôi. Mang không đi được ông ta sẽ hủy nó đi, cũng chẳng để lại cho người phía sau chút hy vọng gì" Phàm Tâm thở dài, hiển nhiên cũng chẳng có cách gì.

"Chúng ta đi mau lên" Trịnh Trí Gia nghe tới đó nào ngồi yên được nữa?

Cũng may sơn động này là trước hẹp sau rộng, dần dần, người đi vào cũng nhiều hơn.

Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ trà trộn bên trong, đảo mắt đã vượt qua không ít người.

Tuyết Tiêu Tiêu và lão Tam vào sơn động, hai người tới gần nhau, xung quanh không có ai khác mới nhìn đối phương thở nhẹ một hơi.

"Giờ không phải lúc ôn chuyện, đợi lát nữa lại nói"

"Chúng ta đi vào trước"

Bọn họ sớm đã có sự ăn ý, tuy rằng vô cùng nhớ người kia nhưng cũng biết hiện giờ chuyện gì là quan trọng nhất.

Sơn động này cũng chẳng tính là quá lớn, cho dù được cải tạo thêm thì cũng chẳng mở rộng ra được nhiều. Bởi vậy, rất mau họ đã đuổi được tới chỗ Hồng Liên đạo chủ.

Lúc này, trong sơn động cũng xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ cho nên Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ cũng chẳng trông có vẻ gì quá nổi bật. Trời mới biết rốt cuộc có bao nhiêu đám đồ tử, đồ tôn của ẩn sĩ cao nhân chạy tới góp vui.

Tạ Tụ cũng vô cùng tò mò, Hồng Liên đạo chủ này đã là đại tông sư, thiên hạ độc nhất vô nhị mà sơn động này vốn có công pháp bị Khúc Cửu Nhất bóp méo cũng chỉ luyện được tới tông sư mà thôi.

Nhưng Cửu Nhất lại rất tự tin, nói y đã bôi xuân dược lên công pháp kia rồi, đại tông sư chắc chắn sẽ trúng chiêu.

Nếu không phải nuốt vào, chỉ là chạm hoặc hít vào lại cần thời gian. Hồng Liên đạo chủ ít nhất phải dừng trước bản công pháp khoảng một khắc. Khúc Cửu Nhất biên soạn như nào mới có thể khiến một đại tông sư có kiến thức rộng rãi dừng lại trước một bản công pháp trong thời gian dài như vậy chứ?

Tạ Tụ hỏi, Khúc Cửu Nhất lại cười tủm tỉm nói "thiên cơ bất khả lộ", để Tạ Tụ tự đi xem.

Phàm Tâm và đám Trịnh Trí Gia đương nhiên cũng thấy được Hồng Liên đạo chủ đang đứng nhìn trước bức tường nào đó.

Cả người ông ta ngơ ra, đôi mắt chẳng chớp nhìn chằm chằm chữ trên vách tường, ngón tay còn đang cử động không ngừng, miệng lẩm bẩm.

"Các ngươi có thể xem những tâm pháp khác trên vách tường, đồ vật khác các ngươi cũng có thể lấy cái gì cũng được nhưng không được tới quấy rầy ta, nếu không, chết!" Hồng Liên đạo chủ hiển nhiên là đã chẳng lo tới những thứ khác, toàn tâm toàn ý chỉ muốn công pháp trước mặt này. Đây mới là cần cù với đam mê.

"Phàm Tâm, ngươi qua đây nhìn xem, ngươi và ta trước sau vẫn quá nhỏ bé" Hồng Liên đạo chủ đột nhiên nhìn về phía Phàm Tâm, chẳng những không ra tay với ông ta mà còn mời ông ta tới nhìn cùng.

Phàm Tâm cảm thấy rất lạ, cũng chẳng kìm được lòng hiếu kỳ.

Công pháp có thể khiến Hồng Liên đạo chủ si mê như vậy rốt cuộc sẽ là như nào?

Chẳng những ông ta tò mò mà những người khác cũng tò mò.

Nhưng lời Hồng Liên đạo chủ còn để đó, họ muốn đi lên cũng chẳng được.

Ở trong sơn động như vậy, dù có khinh công tuyệt thế cũng chẳng thi triển nổi, càng đừng nói tới đánh lén.

Bọn họ không thể không dời sự chú ý lên những thứ khác ở bên trong.

Trên mặt đất bày đầy các loại vàng bạc châu báu nhưng vì thời gian quá lâu, vàng bạc cũng đã xám xịt. Những châu báu trang sức kia cũng ảm đạm không có ánh sáng gì. Chúng nó có thể từng có giá trị nhưng bây giờ giá trị của chúng suy giảm đi nhiều.

Đá quý thì tốt hơn một chút, những trân châu đã ố vàng kia mới hết thuốc chữa.

Dù cho trong lòng mọi người đều biết mấy thứ này biến thành như vậy là có thể hiểu được nhưng trong lòng vẫn có mất mát rất lớn.

Này này này, vốn dĩ là kho báu phú khả địch quốc mà!

Nhưng bây giờ, chúng nó lại chẳng thể lấy ra dùng được.

Bảo vật phủ bụi trần, còn có chuyện nào khiến người khác than thở như chuyện này sao?

"Đây là "Quan Âm đồ" của Họa Thánh năm ấy, từng có phú thương ra giá năm vạn lượng cũng chẳng mua được, vậy mà bị mài mòn tới mức chỉ còn mỗi tên?"

"Đây hình như là tâm pháp võ công từng nổi tiếng một thời của phái Tiêu Dao, đáng giận, nó chẳng thấy được rõ chữ nữa!"

"Vài rương đồng tiền, toàn không dùng được..."

Mỗi khi phát hiện ra bảo vật thì lại có một trận kêu rên.

Khúc Cửu Nhất thầm đắc ý trong lòng.

Hừ.

Cho dù là giả tạo, y cũng chắc chắn phải làm cho giống. Mấy thứ này đều được y thu thập từ kho tồn của các hiệu cầm đồ, phần lớn đều là vì để quá lâu mà chẳng bán ra được.

Còn về những thứ đồ vừa lâu vừa cũ, bỏ được ít nào hay ít đấy. Còn về đan dược, he he, nghĩ gì đấy, bỏ vào họ cũng chẳng dám ăn, sao phải lãng phí?

"Đao kiếm đó... Cũng nát rồi"

"Đáng giận, nhất định còn những thứ khác"

"Mọi người mau đốt lửa lên, xem xem trên vách tường có tâm pháp võ công!"

"Võ công trân quý nhất đều được khắc lên tường!"

Đám Khúc Thu Thủy và Trần Thủy cũng không khỏi nhìn về công pháp trên vách tường, bọn họ tạm thời không xem được bên chỗ đại tông sư độc chiếm, mặt khác thì xem được.

Nhỡ trong đó có võ công có thể trị liệu nội thương cho bà ta!

Phàm Tâm và Trịnh Trí Gia nhìn công pháp trên tường, không hẹn mà cùng nói thành câu.

"Nuốt một viên Kim Đan vào bụng, mệnh ta do ta chẳng do trời?"

"Muốn luyện võ công này ắt phải tự thiến?!"
Bình Luận (0)
Comment