Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 118

Tuy rằng Khúc Cửu Nhất rất biết viết tâm pháp võ công, hiện giờ, tất cả những loại võ học mà các đệ tử Toái Ngọc Cung tu luyện đều do Khúc Cửu Nhất viết. Nhưng thứ như bí tịch võ công, không thể viết qua loa, một khi không đúng chỗ nào sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Bởi vậy, cao thủ võ công chưa bao giờ dễ dàng đi luyện một thứ võ công mà mình chưa từng gặp qua.

Còn cao thủ cấp tông sư như Khúc Cửu Nhất cũng chẳng có trình độ và năng lực để biên soạn một quyển bí tịch khiến đại tông sư yêu thích chẳng rời tay và thậm chí không nghi ngờ gì về nó được.

Nói đùa, chỉ cần ở trong thế giới võ hiệp, về cơ bản, có thể thăng cấp tới mức đại tông sư đã đáng được coi là lợi hại bất phàm rồi. Xé rách hư không gì đó cũng chẳng tính là võ hiệp, tính sang bên huyền huyễn rồi.

Nói cách khác, trình độ võ công hiện giờ của đạo chủ Hồng Liên đạo là đệ nhất thiên hạ hàng thật giá thật. Nếu bảng xếp hạng của Bách Hiểu Sinh đã viết xong thì đạo chủ này chắc chắn là thiên hạ đệ nhất, dẫu có là Khúc Cửu Nhất cũng tâm phục khẩu phục.

Muốn lừa dối một người như vậy phải mở rộng suy nghĩ.

Bí tịch võ công Khúc Cửu Nhất không biên được nhưng những thứ khác muốn tạo ra lại khá dễ.

Võ hiệp lên tới không gian tiếp theo là gì? Đương nhiên là huyền huyễn và tiên hiệp rồi!

Huyền huyễn gì đó, ví dụ như đấu khí này, xé rách không gian này, viết huyền diệu khó mà giải thích được, về cơ bản không quá hợp với yêu cầu của Khúc Cửu Nhất, cũng chẳng hợp với thẩm mỹ của người trong võ hiệp giang hồ. Nhưng tiên hiệp thì khác, đặc biệt là hệ thống tu chân kia, được cải biên từ điển tịch của Đạo gia, được vô số người đọc nghiệm chứng, logic trước sau hoàn toàn khớp với yêu cầu của y.

Dùng hệ thống tu chân khổng lồ đi lừa gạt một đại tông sư thế giới võ hiệp, có khó không?

Chỉ cần người này có lòng tham, không thỏa mãn, theo đuổi thứ gọi là trường sinh bất lão, vậy thì màn lừa gạt này chẳng khó.

Đạo chủ Hồng Liên đạo có thể có được võ công và địa vị như vậy, võ công ở trong lòng hắn và dục vọng quyền thế đương nhiên là vô cùng mãnh liệt.

Cho nên, lúc Khúc Cửu Nhất khắc chữ ở trên tường cũng chẳng hề có chút áy náy nào.

"Trước khi chính thức tu hành, sẽ chia làm tiên thiên đại viên mãn và hậu thiên đại viên mãn. Võ giả dùng võ để nhập đạo, một khi trở thành đại tông sư có thể coi là hậu thiên đại viên mãn. Đợi tới khi đột phá thì có thể trực tiếp chuyển thành Luyện Khí kỳ, trở thành Luyện Khí sĩ..."

"Sau Luyện Khí sẽ tới Trúc Cơ, ám thương sẽ khỏi hẳn, dung mạo giữ nguyên. Tới được đại viên mãn của Trúc cơ sẽ có Kim Đan trong bụng thì có thể nắm vận mệnh của mình trong tay, cải lão hoàn đồng cũng chẳng phải việc gì khó..."

Hồng Liên đạo chủ và Phàm Tâm đều đã là đại tông sư rồi, võ công bọn họ tu luyện tới trình độ này, trong lòng đã hiểu rõ mình đã tới được đỉnh cao của võ công thế gian rồi, dẫu có muốn tiến lên cũng chẳng biết nên đi về đâu mà lâu dần, thể lực suy yếu, võ công chỉ càng thêm bất kham mà thôi.

Dù người có là tông sư ở võ công nào, cũng chỉ sống được lâu hơn người bình thường một chút, cuối cùng cũng vẫn sẽ hóa thành nắm cát vàng.

Bọn họ không phải không muốn đi cố gắng lần nữa nhưng vấn đề là không ai chỉ đường cho họ. Sự tồn tại của bọn họ đã là biểu tượng cho đỉnh cấp của giang hồ.

Bọn họ mông lung, mờ mịt.

Vì vậy, một người chọn quy ẩn núi rừng, một người chọn đổi mục tiêu thành quyền lực thế tục.

Mà bây giờ, lại có người chỉ ra hướng đi tương lai cho họ.

Hóa ra, đại tông sư chẳng phải điểm cuối mà mới là điểm bắt đầu!

Hóa ra trên cao thủ võ công còn có con đường thành tiên như này?

Trường sinh bất lão, hô mưa gọi gió, hóa ra chẳng phải ảo tưởng?

Lời này quả thực nghe khá buồn cười nhưng chữ được khắc trên vách đã này chẳng những viết rành mạch mỗi một sự biến hóa sau mỗi giai đoạn mà đồng thời cũng viết rất nhiều lời huyền diệu, khó giải thích, câu mở đầu rằng "Trời biết, tổn hại có thừa mà bù chẳng đủ" càng khiến họ giác ngộ.

Nếu là giả, sao có thể nói ra như thật như thế?

Trước khi kết thúc bản tâm pháp, ẩn sĩ này còn nói rõ, ở trên phiến đại địa Thần Châu này, chính hắn có thể chuyển thành Luyện Khí sĩ, thọ nguyên tăng tới 300 năm đã rất may mắn rồi, chỉ vì ăn được vô số tài nguyên và địa bảo trân quý mới có được thành tựu như vậy. Nhưng trên mảnh đất này lại có quá nhiều trọc khí, linh khí khan hiếm, hắn muốn tiến thêm một bước cũng chỉ có thể ra biển tìm nơi linh khí dồi dào mà thôi. Chỉ là con đường phía trước xa vời vợi, chẳng biết ngày về nên mới để lại tâm pháp tâm đắc này ở đây, chờ người có duyên tới.

Đọc xong hết bản tâm pháp này, đừng nói là đạo chủ Hồng Liên đạo, cho dù là Phàm Tâm tự cho mình đã bước nửa chân vào quan tài rồi cũng thở hổn hển, trong mắt lóe lên ánh sáng, phảng phất như thấy lại được lý tưởng hào hùng như khi còn trẻ.

So với lão tiền bối 300 tuổi này, ông ta còn được coi là trẻ đấy!

"Sinh ra như phù du, chẳng biết trời đất này rộng lớn" Hồng Liên đạo chủ lẩm bẩm thở dài, "Hóa ra ta cũng chỉ là người thường trong cõi hồng trấn thế tục này mà thôi. Chưa bao giờ biết được hóa ra trời đất này còn rộng lớn tới nhường ấy? Phàm Tâm ông nói xem?"

"Ta cảm thấy, có thể cẩn thận cân nhắc" Phàm Tâm vuốt râu, nháy mắt, ánh mắt nhìn Hồng Liên đạo chủ cũng nhu hòa hơn nhiều.

Bây giờ, bọn họ có thể coi như là hai hậu thiên đại viên mãn duy nhất trong thế gian này, nếu muốn ra biển tìm về cõi tiên chỉ e phải kết bạn đồng hành.

"Nhưng tiền bối này cũng nói, người hậu thiên đại viên mãn thấy được tâm pháp này, nếu có tiên duyên chỉ e còn gặp phải tâm ma, tâm ma này rốt cuộc là..."

Hồng Liên đạo chủ vừa dứt lời bỗng phát hiện cõi lòng mình hơi bấp bênh.

Ông ta quay đầu, nhìn về phía Phàm Tâm, phát hiện nét mặt của Phàm Tâm cũng hoảng loạn, tựa như gặp phải biến cố gì.

Hay là, bọn họ đã gặp được tâm ma?

Hồng Liên đạo chủ và Phàm Tâm chỉ có hai người, những người khác nhìn tâm pháp cũng chỉ là mặt bên cạnh bức tường này.

So với Trịnh Trí Gia hưng phấn kích động, những nhân sĩ giang hồ khác khi nhìn thấy câu "Muốn luyện võ công này ắt phải tự thiến trước", đồng loạt cảm thấy háng mình hơi lạnh.

Đùa cái gì đấy?

Vì luyện công mà còn phải tự thiến?

Thế cho dù luyện được thành thiên hạ đệ nhất thì có niềm vui nào nữa!

Không thể tiếp thu về mặt cảm tình nhưng mắt những người còn lại lại dừng ở trên công pháp không thể chớp mắt.

Thật sự bác đại tinh thâm!

Người có thể đi vào kho báu này không ai không phải cao thủ hàng đầu lẫy lừng trên giang hồ cả. Bọn họ nhìn một cái là biết được chỗ bất thường của tâm pháp này. Kỳ diệu nhất là công pháp này còn có thể luyện cùng với các công pháp khác, hoàn toàn không cần lo sau khi luyện sẽ nảy sinh xung đột với võ công ban đầu dẫn tới chuyện tẩu hỏa nhập ma.

So với tẩu hỏa nhập ma, tự thiến thật ra cũng chẳng phải chuyện gì khó tiếp thu...

Đợi đã, ta không chấp nhận nổi.

Không ít nam nhân, đặc biệt là một số nam nhân trẻ tuổi vừa đau khổ vừa bất đắc dĩ ép buộc bản thân không nhìn nó nữa. Mà những người lớn tuổi lại bắt đầu rối rắm.

Tuy rằng muốn tự thiến đúng thực tổn thương lòng tự tôn, rất mất mặt nhưng bây giờ Tiêu Dao hoàn ngày càng khó mua, tuổi bọn họ càng lớn thì càng có lòng mà bất lực, có đôi khi không phải tự thiến mà còn tệ hơn tự thiến.

Một khi đã vậy, sau khi cắt xong còn đổi được thành tựu về võ công, trở thành tông sư của thế hệ này, một ít thanh danh bé nhỏ thì cần gì phải để ý?

Còn nữa, người tiến vào kho báu cũng nhiều như vậy, nếu bọn họ chết thì ai biết được mình sẽ luyện võ công này đâu?

"Ha ha ha, thú vị, thực sự rất thú vị" Khúc Thu Thủy cười ha hả, "Võ công này thực ra khá hợp với các người"

Không buồn cười sao?

Võ công này vừa nhìn đã biết để nam tử luyện, Khúc Thu Thủy không luyện được nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới việc bà ta vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Tưởng tượng đám người tu luyện võ công này đều là hoạn quan, bà ta có thể cười mấy ngày mấy đêm.

Trần Thủy nhìn tâm pháp võ công trên tường cũng yên lặng quay đầu.

May thay hắn đã là tông sư, không cần luyện thứ võ công này nữa. Phải biết rằng, người Hồng Liên đạo có bí pháp tông sư để thăng cấp chết nhiều vô kể, hơn nữa, tiền tài dược liệu hao phí cũng khó mà đếm xuể được. Bộ võ công này luyện dễ dàng, có thể tăng cao xác suất trở thành tông sư, bao nhiêu người sẽ bằng lòng chứ?

Thứ như tự tôn chỉ cần không thiếu thốn về những thứ khác thì mới có thể có được, vô cùng xa xỉ. Còn đối với những người chỉ riêng sinh tồn đã là cả một vấn đề, vốn chẳng đáng một xu.

Nếu bắt đầu tu luyện người khác từ lúc còn là tiểu hài tử, sẽ là dụ hoặc lớn biết bao?

Sau khi Khúc Thu Thủy và Trần Thủy cẩn thận ngẫm lại tác dụng của bộ võ công này, tuy rằng khinh thường trong lòng nhưng cũng bắt đầu suy nghĩ.

Chỉ cần bọn họ không luyện là được, nhiều người luyện được!

Lão Tam yên lặng nhìn về phía Tuyết Tiêu Tiêu, "Tiêu Tiêu, ta không luyện"

Hắn vất vả lắm mới cưới được một tức phụ, đúng lúc tham luyến ôn nhu mà vì một bộ võ công phải tự thiến? Không được, tuyệt đối không được!

"Chàng có muốn ta cũng chẳng đồng ý" Tuyết Tiêu Tiêu đè thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta còn định tìm Tạ trưởng lão xin ít đan dược bổ thận dưỡng khí cho chàng đấy, chàng muốn không làm việc thì không có cửa đâu!"

Nàng ta đã chịu thiệt tới mức chỉ cần một mình lão Tam rồi, lão Tam còn luyện võ công như này để nàng ta sống đời quả phụ? Kiểu gì cũng phải đổi người nhé!

Tuy vậy cũng phải nói, cung chủ độc ác quá rồi.

Tuyết Tiêu Tiêu âm thầm dâng lên lòng thành tuyệt đối với cung chủ nhà nàng.

Kho báu này quả thực làm rất sống động, nếu không phải giai đoạn trước nàng ta cũng tham gia thiết kế thì chỉ e thật sự cho rằng đây là thật.

Còn có tâm pháp võ công này nữa... Bảo sao trước kia cung chủ cứ không cho xem.

Trịnh Trí Gia đã lấy giấy bút ra, bắt đầu điên cuồng vẽ lại và sao chép.

Võ công này quả thực là tạo ra vì hắn ta, hơn nữa, hắn ta còn có thể lấy ra một phần cho đám tiểu thái giám luyện, tới lúc đó hắn ta sẽ có được biết bao thuộc hạ có võ công cao cường? Người trong giang hồ này nào phải đối thủ của hắn ta nữa?

Trong khoảng thời gian ngắn, trong sơn động cũng chỉ còn dư lại tiếng ghi chép và tiếng ngâm nga khe khẽ.

Ngay lúc này, đánh nhau gì đó là thứ yếu, trước cứ nhớ kỹ bộ tâm pháp này đã.

Sơn động chẳng có ánh sáng, dẫu có bỏ thêm mồi lửa cũng chẳng nhìn rõ được chữ trên vách tường, mọi người không thể không vươn tay ra sờ, phân biệt nét chữ.

Phải biết rằng, một chữ trong tâm pháp võ công cũng không được sai, nếu không mạng này phải bỏ rồi.

Bọn họ hoàn toàn đắm chìm trong đó nên chẳng hề phát hiện, trong đám tro bụi trong sơn động thực ra còn trộn thêm một ít thứ khác.

Khúc Cửu Nhất tính thời gian, ra hiệu bằng mắt với Tạ Tụ, ý nói bọn họ phải rời khỏi đây.

Kế tới chẳng phải là thứ họ nên xem.

Tạ Tụ luyện ra không ít dược, dù sao Khúc Cửu Nhất cũng dùng hết rồi.

Những người sao chép tâm pháp, từng người một, chẳng ai chạy nổi đâu.

Hình ảnh kế tiếp, chỉ nghĩ thôi cũng, chậc...

Hình ảnh đẹp quá, y chẳng dám nhìn.

Khúc Cửu Nhất kéo Tạ Tụ, chạy ra ngoài trước tiên, "Chúng ta chẳng hề hứng thú với võ công này, xin chào!"

Giọng nói vừa dứt, đám lão Tam và Sử Vô Song lập tức ý thức được đây là ám hiệu cung chủ đưa ra cho các nàng nên các nàng im lặng lui về sau, không để ý tới những người khác nữa.

Đã vào kho báu còn muốn đi à?

Không ít nhân sĩ giang hồ nhìn đám đệ tử Toái Ngọc Cung rời đi, khinh thường trong lòng. Tuy vậy cũng đúng, các nàng là nữ tử, võ công này các nàng không luyện được, trách sao các nàng cũng chẳng muốn ở lại.

À, chờ bọn họ võ công đại thành rồi, cho dù là Toái Ngọc Cung thì có sao?

Những người này chẳng để Toái Ngọc Cung vào trong mắt nhưng Khúc Thu Thủy và Trần Thủy lại nghi ngờ.

Biểu hiện của Toái Ngọc Cung quá kỳ lạ.

Theo lý mà nói, thừa lúc họ đang ghi nhớ võ công, bọn họ phải xông lên báo thù mới là thái độ bình thường, sao ngược lại lại lui về phía sau chứ?

"Tiêu Tiêu!" Khúc Thu Thủy đột nhiên hô một câu, "Ngươi mau đi xem xem những phản đồ đó rốt cuộc đi làm gì?"

Tuyết Tiêu Tiêu đang định chủ động xin ra trận mà chẳng ngờ Khúc Thu Thủy lại trực tiếp ra lệnh. Nàng đè nén sự vui mừng trong lòng, cung kính đáp vâng rồi bay nhanh đuổi theo.

"Không đúng" Trần Thủy trước sau cứ thấy không đúng chỗ nào nhưng khi hắn cẩn thận nhớ lại, sẽ phát hiện nơi này hình như chẳng có gì không hợp lý.

Nhưng quá hợp lý rồi.

Cảm giác này cứ khiến Trần Thủy thấy quen quen.

Trước kia, khi hắn thường bị Khúc Cửu Nhất phá hoại mưu kế cũng là...

Trần Thủy đột nhiên thấy mặt đỏ tim đập nhanh.

Võ công của hắn tuy chẳng bằng những đại tông sư trong đây nhưng so với các tông sư khác thì lại mạnh hơn nhiều.

Chẳng lẽ trúng độc?

Trần Thủy nghi ngờ trong lòng, vội vàng uống một viên đan giải độc nhưng chẳng có hiệu quả mà người còn nóng hơn.

"Sao lại như này?" Khúc Thu Thủy cũng ý thức được việc không đúng nhưng bà ta dù sao cũng tinh thông ở chuyện phong nguyệt, rất mau đã phát hiện người mình không ổn.

"Nơi này... sao lại có xuân dược?"

Xuân dược?!

Trần Thủy kinh ngạc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Khúc Thu Thủy.

Cũng chẳng biết vì sao, đột nhiên thấy Khúc Thu Thủy chợt trở nên vô cùng xinh đẹp.

Bất tri bất giác, hai người càng sát lại gần nhau hơn, tiếng hít thở cũng dồn dập hơn.

"Ngươi..."

Bốn mắt nhìn nhau, giữa Khúc Thu Thủy và Trần Thủy có tia lửa điện nhập nhèm khắp chốn.

Cơ thể đã tới rất gần nhau rồi.

Trong sơn động, một bầu không khí kỳ lạ đang lan ra.

"Chúng ta rời khỏi nơi này trước!" Trần Thủy cắn một ít vào đầu lưỡi, cơn đau khiến hắn tỉnh táo hơn một chút.

Hắn ôm eo Khúc Thu Thủy mà Khúc Thu Thủy cũng vô lực ngã vào lồng ngực hắn.

Hai người tăng tốc chạy ngay ra ngoài cửa động.

Trong sơn động, có một vị đệ tử của ẩn sĩ cao nhân nào đó đang ghi chép, nhìn thấy huynh đệ kết bái bên cạnh mình bỗng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Bình Luận (0)
Comment