Chuyện kế tiếp không phải chuyện mà Tạ thuần thuần nên xem.
Tuy rằng xuân dược này là do hắn chế tạo.
Khúc Cửu Nhất mới ra ám hiệu không lâu liền thấy được các đệ tử Toái Ngọc Cung cũng chuồn ra ngoài.
Chờ tới khi Tuyết Tiêu Tiêu ra ngoài không lâu, Khúc Cửu Nhất càng chẳng đợi chờ nữa, đang định thả Đoạn Long thạch* xuống thì thấy Trần Thủy ôm Khúc Thu Thủy yếu ớt ra ngoài, nôn nóng vô cùng, cũng chẳng kịp liếc mắt nhìn Khúc Cửu Nhất đã thở mạnh một hơi chạy đi.
*Tảng đá lớn chặn cửa động nhé các pồ
Chậc, họ chạy cũng nhanh đấy nhưng nhìn vậy là biết chuẩn bị đi đánh nhau rồi.
Khúc Cửu Nhất nghĩ vậy, vẫy tay bảo Tuyết Tiêu Tiêu qua đó, "Khinh công của ngươi yếu hơn bọn họ, theo sau. Công tác nằm vùng của ngươi kết thúc rồi, phải có đầu có đuôi"
Tuyết Tiêu Tiêu nhìn hướng Khúc Cửu Nhất chỉ, kiên định đáp một tiếng, "Rõ"
Dù sao, nàng ấy cũng trả giá nhiều như vậy. Nếu không phải nội lực nàng ấy không ổn, thiên phú bình thường, nào cần cung chủ phải lao tâm kiệt lực?
Nếu những người khác trên giang hồ biết Tuyết Tiêu Tiêu nghĩ như vậy, không chừng tròng mắt cũng phải rớt lên trời luôn.
Chẳng lẽ ngươi cho rằng ai cũng có thiên phú mạnh tới biến thái như Khúc Cửu Nhất à?
"Cung chủ, trong sơn động rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lão Tam lắp bắp đi tới, bây giờ hắn cũng chịu một ít ảnh hưởng, tuy vậy cũng còn ổn.
"À... Ngươi cũng đi cùng với Tiêu Tiêu" Khúc Cửu Nhất liếc lão Tam một cái, vỗ vai hắn nói, "Nhớ kỹ, phải nhịn trước một chút"
Ơ?
Lão Tam không hiểu ra sao.
Tuy vậy có thể đi với Tuyết Tiêu Tiêu đối phó Khúc Thu Thủy, hắn vẫn rất vui vẻ. Bởi vậy chẳng nghi ngờ gì, hắn ta chạy nhanh rời đi với Tuyết Tiêu Tiêu.
Khúc Cửu Nhất thả Đoạn Long thạch xuống.
"Ài, xem ra Hồng Liên đạo chủ và Phàm Tâm sẽ không ra ngoài" Khúc Cửu Nhất khá tiếc nuối, thực ra y muốn thấy bọn họ đi ra, sau đó nhìn bọn họ dục hỏa đốt người còn tưởng là do tâm ma quấy phá, nét mặt ấy quả thực rất xuất sắc.
"Em ấy" Tạ Tụ vừa bực mình vừa buồn cười xoa xoa chân mày, "Sao em chuẩn bị nhiều như vậy, còn chuẩn bị Đoạn Long thạch làm kết màn à? Còn nữa, những thứ em khắc trên tường rốt cuộc là thật hay giả?"
"Đoạn Long thạch là thường thôi, sao này huynh xem nhiều sẽ biết" Khúc Cửu Nhất xua xua tay, hơn nữa thứ như Đoạn Long thạch lại khá dễ tìm, là thứ đồ mà rất nhiều quan lớn quý tộc làm ra lúc đúc lăng mộ cho mình.
Dù sao độ cứng của Đoạn Long thạch có thể so với kim cương, một khi chặn đứng đường ra, muốn đánh nát nó là điều không thể.
Ý nghĩ của Khúc Cửu Nhất cũng khá đơn giản, trước dùng Đoạn Long thạch chắn lại một khoảng thời gian, miễn cho đám gia hỏa trúng dược chạy ra xung quanh đây gây hại cho phụ nữ nhà lành, dẫu có là nữ tử nhà bất lương cũng không được.
Y tuyệt đối không vì xuân dược mà đi tác hợp cho mấy đôi oán lữ, vậy là vô đạo đức.
Còn về hạ dược thì có đạo đức hay không lại không nằm trong phạm vi suy xét của Khúc Cửu Nhất.
Cảnh tượng trong sơn động bây giờ khá là cay mắt.
Dù sao trong sơn động chẳng có nữ nhân.
Nữ nhân duy nhất là Khúc Thu Thủy đã sớm bị Trần Thủy ôm đi rồi.
Còn lại đương nhiên liền...
Khụ khụ.
Tình cảnh này đặt ở trang web có đóa hoa nào đấy cũng chẳng có ai hỏi thăm.
Dù sao ở đây toàn là những đại hán có tuổi chẳng còn nhỏ nữa, không hề đẹp đẽ, chẳng có kết cấu, có một số còn vừa ngắn vừa nhỏ, bình thường đều dựa vào Tiêu Dao hoàn để trọng chấn hùng phong.
Phàm Tâm và Hồng Liên đạo chủ nhìn cảnh tượng quần ma loạn vũ trước mặt càng thêm kiên định rằng đây là ảo giác của tâm ma.
Nếu không phải tâm ma sao sẽ xuất hiện cảnh tượng không thể tưởng tượng như vậy được chứ?
Cho dù là Nhiếp Hồn thuật cũng chẳng có thể thôi miên một lúc nhiều người như vậy, cũng chẳng có loại độc nào có thể khiến cho nhiều cao thủ như vậy trúng chiêu!
Hồng Liên đạo chủ hoàn toàn cho rằng đây là tâm ma mà Phàm Tâm từ nhỏ đã luyện công đồng tử kê cho nên chẳng ai nghĩ là do xuân dược cả nên họ bình tâm tĩnh khí, chống đỡ bằng nội lực cường đại.
Cũng có những người mất lý trí định động thủ với hai người họ nhưng chưa tới gần đã bị chấn bay ra ngoài.
Họ bây giờ đã là những người sắp bén tiên duyên rồi, hồng trần thế tục có biết bao thứ tươi đẹp cũng chẳng liên quan gì tới họ.
"Đi thôi, Tạ thuần thuần, chúng ta tới chỗ có kho báu thật xem xem đi" Khúc Cửu Nhất cười tủm tỉm, "Thực ra địa điểm thực sự của kho báu cũng ở gần nơi này, đúng là duyên phận"
"Kho báu thật cũng ở gần đây?" Tạ Tụ có hơi kinh ngạc, "Sao ta chưa từng nghe em nói qua?"
"Vì tấm bản đồ kia vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, ta vốn nhìn chẳng hiểu" Sắc mặt của Khúc Cửu Nhất có hơi khó coi, "Vất vả lắm ta mới thấy bên trong một ngọn núi ta đã tới, đường đi cũng khá tương tự. Kho báu chân chính ở sau hai tòa núi"
Thực ra lúc Khúc Cửu Nhất thấy chỗ của kho báu trong lòng cũng hiểu rõ.
Nơi này tám phần không có đồ vật gì cả.
Dù sao mấy tòa núi rách này bên trong có được bao nhiêu vàng bạc châu báu chứ? Cho dù có, còn mấy món dùng được nào?
Cho nên Khúc Cửu Nhất không mấy hứng thú.
Nếu không phải là y nghĩ dược Tạ Tụ làm ra ít nhất còn có tác dụng lâu lắm, mới thấy rảnh rỗi thuận tiện đi dạo xem.
"Em không định xem nốt màn này à?" Tạ Tụ có hơi tò mò.
"Có gì hay đâu" Khúc Cửu Nhất cười to, "Qua hôm nay, hai vị đại tông sư sẽ rời xa Trung Nguyên, tìm tiên vấn đạo, ta thậm chí chẳng cần chủ động ra tay, bảng xếp hạng kia của Bách Hiểu Sinh, chắc chắn ta là đệ nhất thiên hạ. Đã là chuyện đã định rồi mà ta còn cần phải lo lắng làm gì? Chi bằng ở với huynh nhiều hơn, trước kia ta nói qua rồi, chờ làm xong chuyện trên giang hồ sẽ về nhà với huynh một chuyến"
Tạ thuần thuần khá đứng đắn, muốn ăn huynh ấy chỉ có thể thành thân bái đường mà thôi. Đúng lúc, y cũng đã chuẩn bị không ít sính lễ, hẳn là đủ dùng rồi.
Tạ Tụ nghe lời này xong cũng chưa phục hồi tinh thần.
Cửu Nhất muốn về nhà với hắn? Gặp phụ mẫu hắn sao?
Nha!
Tạ Tụ chợt đỏ mặt.
"Huynh thẹn thùng cái gì?" Khúc Cửu Nhất nhìn xong thấy thú vị, có gì mà thẹn thùng nhỉ, Tạ Tụ rõ ràng trần trụi tắm với mình cũng chẳng thấy thẹn thùng khiến Khúc Cửu Nhất thấy rất tiếc nuối khi không được thấy bộ dáng thẹn thùng của Tạ thuần thuần.
Không ngờ rằng, chỉ nói tới việc về nhà gặp phụ mẫu hắn mà đã ngại ngùng rồi?
Chẳng lẽ y trông rất xấu nên không gặp người được?
Không tới mức ấy mà.
Khúc Cửu Nhất sờ sờ mặt mình, nói sao y cũng là Kim Cương Vương Lão Ngũ* ngọc thụ lâm phong võ công cái thế phú khả địch quốc mà.
*Kim Cương Vương Lão Ngũ ở đây chỉ những người đàn ông qua 35 tuổi, rất có tiền nhưng còn độc thân, lão ngũ ở đây chỉ 5 tiêu chuẩn: nhiều tiền; đẹp trai; học vấn cao; có năng lực mạnh; khiêm tốn
"Gặp phụ mẫu... còn cần nhiều lễ tiết" Tạ Tụ chần chừ một lúc nói, "Tuy vậy cũng không sao cả, tới lúc ấy em ở với ta là được"
Tạ Tụ nghĩ, đơn giản thì tốt nhất.
Tốt nhất là trong ngày gặp phụ mẫu xong thì họ có thể chọn ngày lành tháng tốt để bái đường thành thân. Còn về những thứ khác, thực ra sau khi biết Khúc Cửu Nhất không phải song tính thì Tạ Tụ cũng có xu hướng rục rịch ngo ngoe.
Người mình yêu chỉ nhìn được mà chẳng ăn được, cho dù là thánh nhân chuyển thế cũng chẳng làm được.
Đi được nửa đường, lão Tam và Tuyết Tiêu Tiêu có hơi không chịu nổi.
Bọn họ ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa vốn còn là tình lữ nên có câu nói hay lắm, tiểu biệt thắng tân hôn, về tình về lý đều hiểu được rằng hai người đều chịu không nổi.
Nhưng lão Tam cũng chẳng muốn để Tuyết Tiêu Tiêu chịu thiệt, trên đường vẫn chịu đựng cầm bạc đi tới nhà nông gần đó mua một cái giường mới chăn đệm mới, chọn một sơn động gần đó lăn giường hai lần, giải quyết vấn đề lửa sém lông mày này.
Cũng may, họ biết chuyện khẩn cấp cho nên sau khi giải được dược rồi thì cũng thu xếp cho bản thân, lần thứ hai đuổi theo Trần Thủy và Khúc Thu Thủy.
Bọn họ là tông sư, nội lực càng cao thì tác dụng của xuân dược càng mạnh.
Sự thật quả đúng như vậy.
Trần Thủy và Khúc Thu Thủy vốn là quan hệ nhìn nhau là thấy ghét, trước đó vung tay đánh nhau cũng chẳng thấy nương tay chút nào. Chỉ là bây giờ vì có xuân dược nên lòng cũng dao động.
Cho dù trong trí nhớ đã chẳng còn những nhu tình mật ý kia nhưng cơ thể bọn họ lại khá hợp nhau. Nếu không Khúc Thu Thủy cũng chẳng tới mức sinh hài tử, Trần Thủy cũng chẳng nhớ mãi không quên trong nhiều năm liền như vậy.
Trần Thủy và Khúc Thu Thủy mây mưa một ngày một đêm.
Làm cho Tuyết Tiêu Tiêu và lão Tam ngáp liên tục, mãi tới tận đêm mới thấy họ xong việc.
Quả là tông sư, sức kiên trì này thực sự khiến người khác hâm mộ!
Đương nhiên, bây giờ Trần Thủy và Khúc Thu Thủy đã hao hết thể lực, không có sức phản kháng.
May là bọn họ ở ngoài rừng nếu không mùi này sao ngửi nổi?
Sau khi Trần Thủy và Khúc Thu Thủy dần tỉnh táo lại, đối mặt với cảnh tượng xấu hổ như vậy cũng đều im lặng.
Ai cũng chẳng mở miệng nói chuyện trước.
Dù sao họ cũng chẳng thể nào coi như không có chuyện gì xảy ra được.
Khi trước thiếu niên vô tri là một chuyện, bây giờ lại là một chuyện khác.
Khúc Thu Thủy đanh mặt xoa xoa eo của mình, ánh mắt tối dần. Trần Thủy này thực ra cũng là hàng to xài tốt, khó gặp, nếu hắn chẳng phải thiếu chủ Hồng Liên đạo thì cho dù tuổi có lớn, làm nam sủng của mình cũng chẳng lỗ.
Còn về Trần Thủy, trong lòng hắn càng buồn bực.
Cho dù Tiểu Nhu và Khúc Thu Thủy là cùng một người nhưng sau khi lăn giường với Khúc Thu Thủy xong, cảm giác như đã phản bội Tiểu Nhu vậy, cảm giác này vô cùng phức tạp.
"Chúng ta đều trúng dược" Khúc Thu Thủy mở lời trước.
"Những người khác cũng trúng, từ đầu tới cuối đây đều là một vở kịch" Trần Thủy đáp.
Bọn họ cũng chẳng ngốc, mọi người đồng loạt trúng dược, hơn nữa còn có tâm pháp cổ quái trên vách tường, thấy sao cũng thấy không đúng.
Nhưng bây giờ thấy không đúng cũng đã muộn rồi.
"Khúc Cửu Nhất quả nhiên chưa chết!" Khúc Thu Thủy tự thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực, bà ta biết tai họa như Khúc Cửu Nhất chẳng dễ chết như vậy nhưng chẳng ngờ y vậy mà bày ra một vở kịch như thế.
Tất cả mọi người đều cho rằng y trọng thương hôn mê, kết quả đều là giả.
Bây giờ, tất cả mọi người đều cho rằng y nhảy vực bỏ mình, kết quả vẫn là giả.
Liên tục "chết đi sống lại" hai lần, chỉ e sau này giang hồ lại có bất cứ lời đồn đãi nào về Khúc Cửu Nhất, cũng chẳng có ai tin nữa.
"Sư phụ, ngài vốn không nên đối đầu với cung chủ" Tuyết Tiêu Tiêu và lão Tam chậm rãi đi từ trong bụi cỏ ra, từ trên cao nhìn xuống Khúc Thu Thủy.
Khúc Thu Thủy bây giờ không hề có sức phản kháng.
Nội lực của bà ta ít nhất cần một ngày mới có thể khôi phục được.
Nói cách khác, bây giờ là thời cơ động thủ tốt nhất của nàng.
"... Ngươi quả nhiên là phản đồ" Khúc Thu Thủy thấy Tuyết Tiêu Tiêu xuất hiện ngay lúc này, trong lòng tức thì hiểu ra.
Bà ta lại bị Khúc Cửu Nhất chơi rồi.
"Ta từ trước tới nay chỉ trung thành với một mình cung chủ" Tuyết Tiêu Tiêu chậm rãi lắc đầu, "Sư phụ, ngài tốt xấu gì cũng là mẫu thân ruột của cung chủ chúng ta, cung chủ nói, y chẳng muốn mạng của ngài, còn đưa ngài đi dưỡng lão"
"À, để ta biến thành cá chậu chim lồng mà nói là cho ta dưỡng lão à?" Khúc Thu Thủy cười lạnh, "Tiêu Tiêu, sao ngươi không hiểu, Toái Ngọc Cung chỉ có nữ tử làm chủ mới là chính thống, Khúc Cửu Nhất chẳng qua chỉ là quái vật chẳng ra nam ra nữ, có tư cách gì ngồi ở vị trí cung chủ này?"
"Chẳng ra nam ra nữ, ngươi nói cái gì?" Trần Thủy kinh ngạc hỏi.
Lão Tam cũng trừng lớn hai mắt, tựa như có hơi không tin được.
Khúc Thu Thủy nảy ra một cảm giác thoải mái trong lòng, nói dối lâu rồi bà ta cũng chẳng thấy hoảng hốt, chính minh sinh được chẳng phải là một nhi tử mà là một người song tính.
Đúng rồi.
Khúc Cửu Nhất từ nhỏ đã sống ở Toái Ngọc Cung, là mẫu thân nó, bà nói nó song tính thì sao nó còn có thể chứng minh bản thân mình được? Nốt chu sa của ám song trước kia bà từng chấm cho nó, trên dưới Toái Ngọc Cung đều biết, Khúc Cửu Nhất muốn giấu cũng chẳng được.
Bây giờ, Khúc Cửu Nhất nắm chắc thắng lợi, mình muốn xoay mình chỉ e cũng chỉ có thể chơi chiêu hiểm mà thôi.
"Tiêu Tiêu, ngươi là đồ nhi của ta, vi sư sao sẽ hại ngươi?" Khúc Thu Thủy nỗ lực bày ra một nụ cười hiền dịu, "Khúc Cửu Nhất sinh ra là người song tính, chẳng ra nam ra nữ, việc này ngươi cũng biết, Toái Ngọc Cung có rất nhiều người đều biết. Nếu trên giang hồ truyền việc này đi, Khúc Cửu Nhất sao còn làm người được? Mấy trăm năm uy danh của Toái Ngọc Cung đều sẽ bị chôn vùi sớm thôi. Chi bằng sư đồ chúng ta liên thủ, chỉ cần hút khô nội lực của khúc Cửu Nhất, chúng ta sẽ chẳng sợ gì cả. Nó dù sao cũng là hài tử của ta, ta đương nhiên cũng sẽ để nó sống cuộc sống phú quý nhàn rỗi ở Toái Ngọc Cung!"
Trần Thủy và lão Tam đều sợ ngây người.
Khúc Cửu Nhất là người song tính?
Không không không, chuyện này cũng quá kinh hãi thế tục.
Khúc Cửu Nhất rốt cuộc biểu hiện ra đoạn nào là người song tính vậy? Còn nữa, người song tính chẳng lẽ không phải chỉ có trong truyền thuyết, rất hiếm thấy sao? Cho dù ngẫu nhiên sinh ra được thì phần lớn cũng bị coi như người không may mắn bị giết chết ngay, sống được tới sau này cũng chẳng có mấy ai. Cho dù có, chắc chắn cũng phải sống cẩn thận, vốn không để bị phát hiện.
Nhưng Khúc Cửu Nhất hoàn toàn làm trái hẳn với "Khiêm tốn" và "cẩn thận tỉ mỉ". Nếu bị người khác biết y là người song tính?
Trần Thủy và lão Tam đồng thời rùng mình.
Không... Không thể nào.
Tới lúc ấy, chỉ e bọn họ thực sự đều chết hết!
"Sư phụ, ngươi cho rằng bây giờ nói cái gì còn có người tin sao?" Tuyết Tiêu Tiêu khẽ lắc đầu, "Cung chủ thần cơ diệu toán, sớm đã tính hết mọi khả năng rồi. Y liên tiếp chết đi sống lại hai lần, sắp trở thành đệ nhất thiên hạ trong bảng xếp hạng của Bách Hiểu Sinh, lời vớ vẩn như vậy mọi người nghe xong cũng sẽ chỉ thấy buồn cười mà thôi. Cung chủ từng nói, giấu chân tướng trong một đống lời nói dối mới khó phân biệt được đâu là thật là giả"
Nói xong, Tuyết Tiêu Tiêu đi tới hai bước, trực tiếp nhấc Khúc Thu Thủy lên.
"Sư phụ, cung chủ nói ta nội lực ít ỏi, tạm thời chưa thể đảm nhiệm vị trí cung chủ Toái Ngọc Cung được. Nhưng chỉ cần ta hấp thụ nội lực của ngài, bù vào chỗ thiếu, cung chủ sẽ chính thức truyền chức cung chủ lại cho ta. Tuy rằng ta không muốn vị trí cung chủ nhưng lại muốn bảo vệ cho toàn bộ Toái Ngọc Cung"
Nàng là Đại sư tỷ của Toái Ngọc Cung, kiêu ngạo vô cùng, ngay từ khi nhóm hộ pháp dấy lên nội loạn, chính mình lại vô lực xoay chuyển trời đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám tỷ muội vô tội chết đi, sự kiêu ngạo khi ấy đã sụp đổ hết rồi.
Có thể dẫn dắt Toái Ngọc Cung phát triển càng mạnh mẽ hơn chỉ có Khúc Cửu Nhất.
Có thể khiến đệ tử Toái Ngọc Cung có được sự tự do vui sướng thực sự cũng chỉ có Khúc Cửu Nhất.
Cho dù là sư phụ Khúc Thu Thủy, những chuyện bà ta làm so với Khúc Cửu Nhất càng chẳng đáng nhắc tới.
Chim yến sao sánh bằng thiên nga được?
Trần Thủy tự thấy chuyện không ổn, muốn tới ngăn lại bị lão Tam ngăn cản.
"Trần thiếu chủ, ngài không muốn thấy Tiểu Nhu sao?" Lão Tam thấp giọng nói, "Cung chủ chúng ta nói, nể mặt ngài cũng coi như thật sự đau lòng khi thấy ngài ấy chết, y sẽ trả Tiểu Nhu cho ngài. Chỉ là từ nay về sau, hai người các ngươi chỉ sống cuộc sống của hai người mà thôi. Giang hồ này nước sâu, lại có thể sống cuộc sống bán đèn lồng, có gì không tốt đâu?"