Trấn Nam võ quán.
"Còn chưa tìm thấy tung tích của đường thiếu gia sao?"
"Lão gia, thực sự không có tin tức"
"Vậy mấy người tùy tùng thì sao?"
"Bọn họ biết bản thân không bảo vệ tốt cho chủ nhân, đã chạy ngay trong đêm rồi"
"Tiếp tục tìm!"
"Rõ"
Một lão giả ánh mắt quắc thước, sắc mặt hồng nhuận dặn dò xong, trên khuôn mặt lại nhuốm chút lo lắng.
Ông có không ít cháu, nên người thì ít mà lông bông thì nhiều.
Nhưng điều ấy không có nghĩa là ông không để ý tới mạng của những đứa cháu không nên nết này.
Bây giờ kim bồn tẩy thủ của ông sắp diễn ra, nhỡ có người muốn dùng tính mạng của người thân ông uy hiếp ông vào thời điểm này, ít nhiều cũng là cả một phiền phức.
"Cha, người yên tâm đi, trong địa bàn của Trấn Nam võ quán chúng ta, nơi nào có người dám gây chuyện với chúng ta chứ?" Một người trung niên cười mỉm nghênh đón, giám sát đại hội kim bồn tẩy thủ lần này còn chăm chú hơn cả nhân vật chính là Lâm Thiên Đức.
Dù gì sau khi Lâm Thiên Đức thoái ẩn giang hồ, quán chủ của Trấn Nam võ quán này sẽ là hắn rồi.
"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, sao ngươi có thể coi thường anh hùng trong thiên hạ này?" Lâm Thiên Đức nhìn con trai mình tới, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Nếu không phải các đại phu được mời tới đều khuyên ông an hưởng tuổi già, ngay cả thần y Tạ Tụ cũng nói như vậy, sao ông có thể yên tâm đặt tâm huyết một đời của mình vào tay thằng con mắt cao hơn đầu này được? Nhưng ấy thế mà, đứa con trai này lại sinh được đứa cháu ông yêu thích, coi trọng.
Hết cách, Lâm Thiên Đức chỉ có thể thoái ẩn giang hồ trước, ở bên cạnh nhìn chằm chặp đứa con này.
"Cha, người đã từng này tuổi rồi" Sắc mặt của nam nhân trung niên có chút âm trầm nhưng chỉ có thể nhịn xuống.
"Ài" Lâm Thiên Đức thở dài, "Ta đi xem võ công của Hữu Tri luyện tới đâu rồi.
Ngày mai là đại hội kim bồn tẩy thủ, sau đó con đã là tân quán chủ rồi, ta chẳng nói con mấy ngày này làm gì"
Lúc này nam nhân trung niên kia mới vui lên.
Khách trạm Duyệt Lai.
Khách trạm đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Mấy ngày này, khách trạm đã chẳng còn đón tiếp khách vào nữa mà trùng tu lại một lượt.
Trong đó cháu của Lâm Thiên Đức cũng là công tử ăn chơi trước đó được đóng gói làm quà - Lâm Hữu Tuệ (Không sai, được đặt như này thật)* bèn gánh vác phần lớn công việc trang hoàng.
*Lâm Hữu Tuệ, 有慧, đây là tên tiếng Hán của ổng, hữu là có, tuệ ở đây là trí tuệ, ý tác giả chắc đang châm biếm thằng chả mất não đánh rớt sự kỳ vọng của người đặt tên ấy mà, còn cái ngoặc đằng sau không phải của edit mà của TÁC GIẢ nhé, không tui sợ các bạn dùng nhất dương chỉ bắn gạch vô tường nhà tui.
Không muốn làm việc? Được thôi, thế thì không có cơm ăn.
Muốn chạy á? Đánh gãy chân cho ta.
Lâm Hữu Tuệ cả đời này chưa từng chịu khổ như vậy bao giờ, ngắn ngủn mấy ngày, có thể nói là nếm hết sự cay đắng của cuộc đời.
Hắn ta luôn chờ người ở võ quán có thể tới cứu hắn, ai biết được đói mốc hai ngày cũng chẳng chờ được ai, chỉ có thể ngoan ngoãn bò dậy làm việc cho Khúc Cửu Nhất.
"Cung chủ, chúng ta thực sự không cần đi sao?" Tới đêm, bọn Thanh La, Hồng Tiêu nghe được cách sắp xếp hành trình ngày mai của Khúc Cửu Nhất, đều không quá đồng ý.
Nơi ngư long hỗn tạp như đại hội kim bồn tẩy thủ này, nhỡ có người chẳng có mắt va phải cung chủ thì biết làm sao? Càng đừng nói, cung chủ bây giờ còn đang mang thai, nếu xảy ra chuyện gì, các nàng chỉ có thể đem đầu mình về gặp các trưởng lão thôi.
"Nếu các ngươi đi, há chẳng phải là viết ba chữ Toái Ngọc Cung to đùng lên mặt à? Tới lúc ấy, e là không phải ta tìm niềm vui từ chỗ họ mà chúng ta trở thành trò vui đấy" Thế thì mua bán lỗ lắm, Khúc Cửu Nhất không làm đâu.
"Nhưng..."
"Yên tâm, với võ công của ta, không có ai có thể tới gần ta, nếu như có người dùng dược, cũng không thoát được pháp nhãn của Tạ Tụ.
Hơn nữa, nhân vật chính ngày mai cũng chẳng phải ta.
Chuyện cứ quyết như vậy đi, các ngươi đêm nay đóng gói cho đẹp vào"
"Đóng gói" Các đệ tử không hiểu.
"Lâm Hữu Tuệ là phần quà chúng ta tặng cho Lâm Thiên Đức đấy, đương nhiên phải đóng gói cho đẹp rồi" Khúc Cửu Nhất cười cười, "Đương nhiên, cái nơ bướm cuối cùng, ta đi thắt nhé"
Ngày diễn ra đại hội kim bồn tẩy thủ.
Xung quanh Trấn Nam võ quán có thể nói là người xe nhung nhúc.
Khúc Cửu Nhất ngồi trong một chiếc xe ngựa, nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều nhân sĩ giang hồ, trong lòng có chút kích động.
Á, đây mới là giang hồ á.
Trong lòng Khúc Cửu Nhất chợt nảy ra một suy nghĩ.
Nhìn những người tướng tá dữ tợn, lại nhìn cách họ ăn mặc xem, còn cả dáng vẻ của họ nữa, Khúc Cửu Nhất bỗng có một suy nghĩ nguy hiểm rằng "thực ra sinh ra ở Toái Ngọc Cung cũng khá lắm".
Mặc dù y không mắc bệnh sạch sẽ nhưng cũng thực sự chẳng thể nào tưởng tưởng ra bản thân mình trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch kia.
"Các vị, nơi này không cho phép đỗ xe ngựa, phiền nể mặt Trấn Nam võ quán chúng ta đôi chút" Những gia đinh của Trấn Nam võ quán rất mau đã xông tới chỗ xe ngựa.
Con đường này vốn không quá rộng rãi, một chiếc xe ngựa hào hoa như này đỗ ở đây, bốn con ngựa trắng muốt còn đứng ở đó, dường như tất cả ánh mắt đều tụ lại ở đây.
Ngựa là phương tiện giao thông chủ yếu, giá của một con ngựa tốt tuyệt đối sẽ không thấp hơn mấy chiếc xe ô tô sang trọng ở đời sau.
Đối với phần lớn người trong giang hồ, có một con lừa để cưỡi đi đã là khá lắm rồi, thiếu hiệp bình thường xuất thân ở danh môn chính phái, lúc du ngoạn giang hồ đều dùng ngựa thông dụng trong tông môn.
Là kiểu sau khi các sư huynh sư tỷ đi du ngoạn về xong thì ngươi lại dùng tiếp ấy.
Nhưng bây giờ bốn con ngựa này, chẳng chút nghi ngờ nào là bốn con ngựa hàng đầu, người giang hồ bình thường có thể có một con đã khiến người khác ngưỡng mộ lắm rồi, bọn họ mua một phát bốn con chỉ để đi kéo xe, đúng là khiến người khác không biết nên ngưỡng mộ từ chỗ nào.
"Chúng ta tới tham gia yến hội" Sử Vô Song nói ra từ trong xe, xuống xe trước.
Sử Vô Song vốn là một mỹ nhân, bây giờ tuy ăn mặc như nha hoàn nhưng cái ăn cái mặc đều là thứ tốt nhất trong thành, cũng không kém những tiểu thư nhà giàu ở đây bao nhiêu.
Nàng vừa xuống xe, không ít ánh mắt của người trong giang hồ sáng quắc lên.
Thực sự là một tiểu mỹ nhân xuất sắc mà.
Chỉ là lời khen ngợi còn chưa ra khỏi miệng, Cố Thiếu Bình cũng xuống cùng lúc.
May có tài hóa trang xuất thần của Toái Ngọc Cung, mặc dù trông hắn khôi ngô nhưng vì vấn đề tuổi tác, ngược lại trông không quá kỳ quặc, nữ trang trên người cũng chẳng diêm dúa cho nên nhìn có vẻ hơi thô một tí thôi.
Hơn nữa tai của Cố Thiếu Bình cũng đeo khuyên tai, nhìn càng giống nữ tử hơn.
Chỉ là trông hơi khó coi một xíu, đô con một xíu thôi.
"Chủ nhân" Sử Vô Song nhìn thấy sắc mặt của những người trong giang hồ kia, nào biết bọn họ nghĩ gì trong lòng? Nhưng dù có mất mặt như nào, bọn họ cũng chỉ là phận châu chấu đá xe, Khúc Cửu Nhất sắp xếp sao thì họ nghe vậy.
Tạ Tụ đội đấu lạp, mau lẹ kéo Khúc Cửu Nhất xuống.
"Nhớ khiêng quà ở sau xe ngựa chúng ta xuống cho ta, bưng nhẹ đặt khẽ" Khúc Cửu Nhất cẩn thận dặn dò.
Bọn gia đinh thấy cách ăn mặc của Khúc Cửu Nhất, còn cả khí chất của chính y càng hoảng hơn.
Đây không phải là vương tôn công tử nhà nào chứ?
Trấn Nam võ quán bọn họ ngay cả tri phủ đại nhân cũng mời tới rồi, tri phủ công tử cũng coi như đại quan hiển quý nhưng trước mặt của vị công tử có tướng mạo và khí chất bực này, cũng chỉ là hạng đầy tớ bình thường thôi!
Rất mau, quản sự cũng đi ra rồi.
"Tại hạ là đại đệ tử Lý Tiểu Thanh của Trấn Nam võ quán " Một người trung niên tướng mạo nho nhã chắc đã nhận được tin tức, cố ý chạy tới đón khách, số người ông ta gặp hiển nhiên là nhiều hơn bọn gia đinh nhiều lắm, mặc dù bọn Khúc Cửu Nhất nhìn có vẻ bất phàm nhưng cũng trấn định rất nhanh.
"Thứ lỗi, các vị" Lý Tiểu Thanh tuy biết lai lịch của họ không tầm thường nhưng cũng chẳng dám cho người vào trong, "Vị công tử này, xin mời xuất trình thiệp mời của các vị ra"
"Ta đi cùng bằng hữu tới, thiệp mời ở trong tay huynh ấy.
Còn về hai người đằng sau ta, là nha hoàn của ta" Khúc Cửu Nhất chỉ vào tay Tạ Tụ.
Nha hoàn?
Lý Tiểu Thanh ngơ ra, nhìn về Sử Vô Song, "Vị cô nương này hình như có chút quen mắt"
Sử Vô Song không nói gì.
Nàng ta trước đó đúng là đã có duyên gặp mặt một lần với Lý Tiểu Thanh.
"Nàng ta vốn có gương mặt đại trà mà" Khúc Cửu Nhất mặt không biến sắc nói, "Ta thấy nàng ta thân thiện nên mới đưa theo"
Thân thiện?
Ha ha.
Sử Vô Song mắng chửi trong lòng.
"Còn vị này là..." Lý Tiểu Thanh lại nhìn về Cố Thiếu Bình, hắn cảm thấy nha hoàn này không giống một nữ nhân.
"Hắn đúng là lớn lên như thế, đương nhiên là để trừ tà rồi" Khúc Cửu Nhất nói tiếp.
Cố Thiếu Bình sờ mũi, không dám nói gì.
Tạ Tụ vì có đấu lạp che, cười khẽ.
Miệng của Khúc Cửu Nhất đúng là có độc.
"Vị công tử này, xin hãy đưa thiệp của ngài ra" Lý Tiểu Thanh khách sáo nói.
Khúc Cửu Nhất duỗi tay kéo Tạ Tụ.
Tạ Tụ đi tới trước mặt Lý Tiểu Thanh, đưa thiệp của mình ra.
Bởi vì Tạ Tụ cũng coi như có ơn với Lâm Thiên Đức, lại thêm cả danh tiếng của hắn lớn nên thiệp mời trong tay đương nhiên quý giá hơn những người giang hồ bình thường khác.
Lý Tiểu Thành cũng không phải không có kiến thức, vừa nhìn thiệp mời sắc mặt đã đổi rồi.
Kiểu thiệp mời này Trấn Nam võ quán tổng cộng đưa ra không có mấy cái, vỗn không mong chờ những người trên tấm thiệp sẽ tới.
Không ngờ là, thực sự có một người tới?
"Ngài là thần y Tạ Tụ?" Lý Tiểu Thanh nói xong, cũng biết bản thân nói sai rồi.
Chết dở.
Hai chữ Tạ Tụ này giống như giọt nước bắn vào vạc dầu sôi, nổ bùm bùm tại chỗ.
Người trong giang hồ lập tức chen về phía Tạ Tụ.
Ấy kìa, là thần y Tạ Tụ đấy.
Nhân vật lớn!
Trấn Nam võ quán vậy mà mới được một nhân vật lợi hại như vậy tới? Không phải nói Tạ Tụ ngay cả những danh môn chính phái cũng chẳng nể mặt sao?
Khúc Cửu Nhất khẽ cau mày, định ra tay thì bị Tạ Tụ giữ lại.
"Các vị, xin hãy lập tức theo ta qua đây, mời ngồi" Lý Tiểu Thanh cũng biết mới nãy là hắn quá đỗi ngạc nhiên, vội vàng sai gia đinh và các đệ tử giúp đỡ duy trì trật tự, hắn bèn kéo bốn người đi vào bên trong.
"Đúng rồi, phần quà lớn được đóng gói ấy, các ngươi tìm người đưa về, là phần đại lễ chúng ta dành tặng cho các người" Khúc Cửu Nhất không quên đánh tiếng trước.
"Ngài yên tâm, ta sẽ phái người chuyển quà qua đây" Lý Tiểu Thanh vội vàng gật đầu.
Một lúc sau, Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ được mời qua đại sảnh yến hội ngồi, Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình yên lặng đứng sau họ, đóng vai thị nữ cực đạt.
"Trấn Nam võ quán này, có hơi nghèo nha" Khúc Cửu Nhất đã đi vào bên trong, phát hiện chẳng qua chỉ có như vậy, không khỏi có hơi thất vọng.
"Tài mà không lộ phú, đạo lý này mọi người đều hiểu" Tạ Tụ thấp giọng nói, không phải thế lực nào cũng đều có vũ lực như Toái Ngọc Cung.
Không có thực lực tuyệt đối trước mặt, ai sẽ bày phú quý rành rành ra đấy?
"Tạ thần y!"
Lâm Thiên Đức nghe thấy lời nhắn của đệ tử Lý Tiểu Thanh, lập tức đi ra đón tiếp Tạ Tụ, ban đầu nếu không phải có Tạ Tụ, ông sợ là đã chết rồi, bây giờ Tạ Tụ lại bằng lòng xuất hiện ở kim bồn tẩy thủ của ông, có thể nói là cực nể mặt ông rồi.
Người trong giang hồ thích nhất là thể diện, Lâm Thiên Đức sao không vui cho được?
"Lâm lão gia tử, đã lâu không gặp, cơ thể của ngài dường như tốt hơn nhiều rồi" Tạ Tụ khẽ cúi chào, cởi đấu lạp ra.
Không ít người len lén dò xét ở nơi xa đều hít một ngụm khí lạnh.
Thần y Tạ Tụ, quả là danh bất hư truyền!
"Ha ha, đây phần nhiều là do dược của Tạ thần y ngài luyện chế" Lâm Thiên Đức vui vẻ tán gẫu với Tạ Tụ, nói mãi nói mãi, lại chợt nhớ ra cái gì, "Nói ra, gần đây ta cũng có được một loại dược, có lẽ thần y ngài muốn nghiên cứu một phen đấy"
Người trong giang hồ đều biết Tạ Tụ là y si, có lúc muốn mời hắn tới khám, dùng một ít dược liệu quý hiếm hoặc một vài đan dược kỳ quái còn có hiệu quả hơn cả bạc thật vàng thật nhiều.
"Ồ?" Tạ Tụ đúng là hứng thú rồi, "Không biết là dược gì?"
"Thần y ngài nhìn sẽ biết" Lâm Thiên Đức tỏ vẻ sâu xa đưa lên một hộp thuốc.
Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình tò mò nhô đầu ra, muốn nhìn xem rốt cuộc là đồ gì.
Tạ Tụ cực kỳ mong chờ nhìn chiếc hộp dần mở ra, nụ cười cũng lập tức cứng lại rồi.
Một bình dược màu xanh quen thuộc.
He he.
"Lâm lão gia tử đúng là chưa chịu già đâu nhé" Khúc Cửu Nhất dùng nội lực truyền âm, "Í chòi chòi, xem ra năm sau chúng ta có thể đưa ra Tiêu Dao hoàn bản giới hạn cho người già, chắc chắn có thể bán tốt!"
Chút tâm hự của edit: Vẫn là một ngàn lẻ một câu chuyện hài xung quanh viên thuốc tráng dương của anh nhà..