"Thực sự không ngờ được, ta lại có thể gặp được Tạ Tụ" Cố Thiếu Bình hiếm có lúc chủ động nói với Sử Vô Song về người khác.
Đối với Cố Thiếu Bình, bàn luận về người khác một cách lén lút không phải điều quân tử nên làm.
Nhưng danh tiếng của Tạ Tụ này thật sự quá lớn, còn hắn lại thường thường nghe chưởng môn, sư phụ và các sư tỷ sư muội khác nói qua do đó hắn cũng có chút tò mò.
Vốn là khi bọn Khúc Cửu Nhất lấy thiệp mời ra, Cố Thiếu Bình vẫn nghĩ thiệp mời này có phải là giả không, hoặc là cướp thẳng về.
Không ngờ được, Tạ Tụ vậy mà thực sự xuất hiện trước mặt bọn họ?
"Đúng vậy, bảo sao" Sử Vô Song hiểu được gật gật đầu.
Trước đó nàng ta còn nghi ngờ Khúc Cửu Nhất có phải là nữ nhân không do đó mới cố ý sắp đặt một màn "mỹ thiếu nam bán mình cứu cha", không ngờ được đối phường chẳng hề tiếp chiêu gì cả.
Bây giờ xem ra, có một mỹ nam tử nổi tiếng như Tạ Tụ ở bên cạnh, Cửu công tử này sao sẽ nhìn vừa mắt người khác được?
Tạ Tụ rất đẹp, kể cả là nàng nhìn cũng không tránh khỏi có chút tâm thần dao động.
Chỉ là bây giờ trái tim của nàng đều đặt trên người Cố Thiếu Bình rồi, người bên cạnh dù có đẹp, có ưa nhìn cũng chẳng liên quan gì tới nàng.
Hơn nữa, bản thân Sử Vô Song là một mỹ nhân, nhìn thấy một nam tử còn xuất chúng hơn cả bản thân mình, trong lòng cũng sẽ hơi không thoải mái.
Thậm chí nàng còn nghĩ, phải là nữ nhân có tâm lý mạnh mẽ tới mức nào mới có thể thản nhiên đứng cạnh Tạ Tụ được chứ? Chưa nói tới cái khác, chỉ riêng việc ngăn cản những kẻ theo đuổi liên miên không dứt cũng đủ khiến người ta đau đầu rồi.
Còn về Tạ Tụ...
Trong đầu Tạ Tụ bây giờ chỉ có đúng một chữ.
Hận!
Hắn không hiểu, vì sao một viên tráng dương nho nhỏ kia có thể gây ra cơn sóng to tới như vậy? Nó không phải chỉ là một viên dược thôi à?
"Nếu chúng ta đưa ra phiên bản mới, sau này huynh không phải là Tạ ba mươi vạn nữa rồi mà là Tạ sáu mươi vạn ấy!" Giọng của Khúc Cửu Nhất còn vang lên bên tai Tạ Tụ.
Tạ Tụ cảm thấy, rồi sẽ có một ngày bản thân bị Khúc Cửu Nhất lừa đi mất.
Hắn càng là chẳng thể ngờ nổi, một lão gia tử đức cao vọng trọng như Lâm Thiên Đức, hơn nữa con cháu còn là người giang hồ lớn ngang hắn, vậy mà còn mong mỏi viên Tiêu Dao hoàn này không thôi? Lẽ nào hắn nên khen một câu "bảo đao chưa già" sao?
Những người giang hồ này, thực là...!thực là!
Tạ Tụ chưa từng cảm thấy giang hồ lại không đáng tin cậy như vậy.
Trước khi gặp được Khúc Cửu Nhất, hình như thế giới còn khá bình thường.
Sao sau khi gặp được Khúc Cửu Nhất rồi, Tạ Tụ cảm thấy chỉ có bản thân mình là một người bình thường vậy?
"Thần y thấy như nào?" Lâm Thiên Đức cười hào sảng, hỏi.
"Ta sẽ đem về nghiên cứu" Tạ Tụ mỉm cười, trong lòng đã tính tới việc xử lý viên thuốc này.
"Đây cũng là một loại thần dược, chỉ là quá khó kiếm, hầu như chỉ có những vương công quý tộc mới có thể dùng được, nếu như thần y có thể nghiên cứu ra được thứ này cũng là tạo phúc cho nhân sĩ trong giang hồ" Lâm Thiên Đức nghiêm túc nói.
Địa vị của Tiêu Dao hoàn trên thị trường, không có ai hiểu rõ hơn y.
"Lâm lão gia tử nói đúng" Khúc Cửu Nhất ở bên cạnh đáp lời, "Nếu có thể tạo phúc cho mọi người, thuốc này mới có giá trị.
Nếu có thể phổ biến hơn vậy là lợi cho nước cho dân rồi"
"Đúng vậy đúng vậy, vị công tử này nói đúng lắm" Lâm Thiên Đức cười khẽ nhìn Khúc Cửu Nhất, "Không biết vị công tử đây là?"
"Tại hạ đứng thứ chín trong nhà, lão gia tử không chê, gọi ta một tiếng A Cửu là được" Khúc Cửu Nhất đương nhiên không thể nói mình họ Khúc được, bên cạnh còn có một Sử Vô Song đang đứng đấy!
"A Cửu thiếu hiệp" Lâm Thiên Đức cũng biết không ít người hành tẩu giang hồ sẽ không để lộ thân phận thực sự của mình, tránh dẫn người có thù tới, lại thêm việc Khúc Cửu Nhất đứng cạnh Tạ Tụ, chưa biết chừng là con cháu nhà quý tộc nào đó, ông đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.
"Cố đại ca, sao huynh lại ngơ ra vậy?" Sử Vô Song thấy Cố Thiếu Bình ngơ ngác sau khi nhìn thấy chiếc bình nhỏ màu xanh, không nhịn được hỏi một câu.
"Ta chỉ cảm thấy có hơi quen mắt" Cố Thiếu Bình tới gần tai Sử Vô Song, nhỏ giọng nói, "Chưởng môn sư phụ dường như cũng có một bình nhỏ như vậy, quý như bảo bối, ta chỉ cảm thấy quen mắt, cũng không biết tới cùng là thuốc gì? Lẽ nào là gia tăng công lực sao?"
Sử Vô Song đương nhiên biết đó là thuốc gì.
Nương nàng cũng có mấy bình, đương nhiên cũng dùng thuốc này, khụ khụ, dù gì nương nàng khá hài lòng, chắc hẳn có thể thêm cho nàng mấy đệ muội nữa.
"Cố đại ca, huynh không nên biết thì hơn" Sử Vô Song dù gì cũng là nữ tử, nào có thể không biết xấu hổ nói đây là thuốc tráng dương được?
Lâm Thiên Đức dù sao cũng là chủ nhân của buổi yến hội, ông và hai người Tạ Tụ, Khúc Cửu Nhất hàn huyên một lúc, bèn tìm cớ rời đi đón tiếp các khách mời khác.
Điều ấy làm cho Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất tạm thời được yên tĩnh một lúc.
"Ngươi rất vui?" Tạ Tụ quay đầu bất chợt đập ngay vào mắt là nụ cười tươi roi rói sắp phát sáng được của Khúc Cửu Nhất.
"Không ngờ vị trí thị trường trước đó ta xác định lại quá bảo thủ rồi.
Chẹp, người trong giang hồ, không chịu già càng nhiều hơn" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc gật đầu nói, tiếp tục truyền âm bí mật, "Xem ra mười vạn viên là không đủ dùng, tới lúc khuếch trương dây chuyền sản xuất rồi.
Nhưng mà vẫn giống như ta nói lúc trước, tốt nhất là xác định chính xác, đưa ra dòng Tiêu Dao hoàn chuyên dùng cho người già mới tốt, hiệu quả của thuốc có thể giảm xuống một ít, nhỡ mà ăn chết cả người thì không dễ xử lý đâu.
Người già chợt bùng lên sức chiến đấu, có thể sẽ khá kích động..."
"Dược của ta, sẽ không gây chết người!" Tạ Tụ nghiến răng nghiến lợi nói, đã quên mất dùng nội lực để truyền âm rồi.
Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình tự dưng thấy được dáng vẻ Tạ Tụ tức giận thở hổn hển đều rất kinh ngạc.
Nghe đồn, Tạ Tụ dường như chưa từng tức giận mà nhỉ?
Nhưng Tạ Tụ của bây giờ thực ra có hơi khác với lời đồn nha.
"Đương nhiên, đường nhiên" Đối diện với thần tài, Khúc Cửu Nhất có thể nói là cực kỳ cực kỳ kiên nhẫn, "Có chuyện gì, chúng ta về rồi lại nói"
Tạ Tụ cũng phát hiện tầm nhìn về hướng này của người bên cạnh, chỉ có thể tức anh ách ngồi xuống ghế.
Nói hắn võ công không giỏi hoặc trông xấu thì được nhưng nói dược của hắn làm chết người thì tuyệt đối không được!
Tạ Tụ cũng có lúc giận dỗi ra trò.
Nhưng người biết điều này lại chẳng có mấy ai.
Lại nói về đại hội kim bồn tẩy thủ này, tới khi xế chiều, khách tới chẳng còn là mấy con tôm con tép nữa, có một số người thân phận khá cao cũng tới rồi, ví dụ như Thúy Phong Sơn hay là Thủy Vân Môn, vân vân đều phái các đệ tử dòng chính tới chúc mừng, đây cũng có thể nhìn ra nhân duyên tốt của Lâm Thiên Đức.
Cũng không biết những người này bị làm sao, ban ngày thì chẳng tới, cứ phải đợi mặt trời xuống núi rồi mới tới, cũng chẳng phải minh tinh đi thảm đỏ, nhất định phải đợi tới cuối cùng mới chậm rãi xuất hiện để thể hiện địa vị của bản thân à?
Khúc Cửu Nhất quét mắt một vòng, bỗng cười thành tiếng.
"Tạ thần y, huynh vẫn đang giận sao?" Khúc Cửu Nhất đi về phía Tạ Tụ, hiền hòa nói.
"Là ta trước đó không khống chế được cảm xúc, để ngươi chê cười rồi" Tạ Tụ bây giờ đã bình tĩnh lại rồi, cũng khôi phục dáng vẻ tiên khí bay bay không nhiễm bụi trần trước đó.
Ai da, đã thấy Tạ Tụ giận dỗi rồi chợt nhìn thấy hắn như vậy lại cảm thấy chẳng đáng yêu bằng trước đấy.
Khúc Cửu Nhất cảm thấy bản thân cũng tệ quá.
Nhưng mà thú vui ở hiện trường không phải liên quan tới Tạ Tụ.
"Đợi lát nữa nếu náo ầm lên, hai người các ngươi nhớ bảo vệ thần y cho tốt" Khúc Cửu Nhất nói mãnh liệt, "Ta tính ra được, chưa tới một canh giờ, chỗ này sẽ loạn hết lên thôi"
Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình đều không hiểu được.
Không phải chứ, nơi này có nhiều giang hồ đồng đạo như vậy, lẽ nào còn có người to gan dám gây chuyện?
Tạ Tụ được Khúc Cửu Nhất nhắc nhở, cũng vội vàng nhìn quanh, càng nhìn mày chau càng chặt.
"Kỳ lạ...!sao lại có những người lạ đeo mặt nạ?" Quả không ngoài dự đoán, Tạ Tụ cũng đã phát hiện có điều không đúng bên trong.
Trước đó, lúc bọn họ đi vào đã nhìn thấy không ít gia đinh nhưng bây giờ ở nơi này có những người mặc như gia đinh lại như có dáng vẻ khác rồi.
Cho dù Trấn Nam võ quán có tiền cũng không tới mức thay hết cả gia đinh như thế.
"Loạn trong giặc ngoài mà" Khúc Cửu Nhất khẳng định, có thể im lặng không tiếng động đổi hết bao nhiêu gia đinh bên trong như thế, chắc chắn có nội gián mà địa vị của nội gián này không thấp, "Trấn Nam võ quán này xem ra không bình thường, ta có trò hay để xem rồi"
Giống như cố ý nghiệm chứng lời của Khúc Cửu Nhất vậy.
Rất mau, tại cửa lớn của Trấn Nam võ quán, mấy chục người bị quẳng vào.
Những người nọ quằn quại trên đất, phát ra tiếng rên đau đớn, chỉ là miệng của bọn họ bị nhét vải, nói không nên lời.
Lâm Thiên Đức thấy những người bị đá vào, sắc mặt đại biến, "Nương tử, tam thúc, tiểu thất..."
Mười mấy người này lại là toàn bộ huyết thống thân thiết của ông?
Mà trên người bọn họ còn cố mặc mặc y phục chuẩn bị cho yến hội, nhìn có vẻ là lúc chỉnh trang để dự yến thì bị người ta bắt mất.
Trên sảnh chợt ồn ào hẳn lên.
Nói thì chậm nhưng rất nhanh.
Những gia đinh xa lạ kia cũng đồng thời rút con dao găm giấu trong tay áo, chĩa về phía vị khách gần mình ngay tức khắc.
Mà những quan khách đã uống rượu, lúc này phát hiện cả người mất sức, mặc cho người làm hại.
Đây tuyệt đối là âm mưu đã chuẩn bị từ lâu.
"Cha, cứu con!"
Lâm Thiên Đức quay đầu, nhìn thấy con trai của mình được chính đệ tử mình coi trọng Lý Tiêu Thanh áp tải.
"Tiểu Thanh, ta...!ta không hề bạc đãi ngươi" Đôi mắt Lâm Thiên Đức đầy tơ máu.
Không phải, chức quán chủ của ngươi đều đã truyền cho đứa con trai bất tài này rồi, đồ đệ của ngươi chắc chắn không phục mà.
Cho dù là Khúc Thu Thủy cũng còn biết đuổi người có sức cạnh tranh như Sử Thanh ra ngoài Toái Ngọc Cung, Lâm Thiên Đức này bao nhiêu nếp nhăn ở hết trên mặt rồi chứ não thì chả thấy.
Khúc Cửu Nhất âm thầm làm xàm trong lòng.
"Đừng nói lời thừa thãi!" Khuôn mặt của Lý Tiểu Thanh chẳng còn sự nho nhã hiền hòa như trước, "Lâm Thiên Đức, nếu ngươi muốn giữ mạng cho người thân và quan khách đang ở đây, mau chóng giao bản đồ kho báu ra đây cho ta!"
Bản đồ kho báu!
Khúc Cửu Nhất vỗ đùi, cảm động rưng rưng nước mắt.
Tới rồi tới rồi!
Thế giới võ hiệp ắt phải có bản đồ kho báu, đợi bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được nó lên sàn.
Trong tiểu thuyết võ hiệp mà không có thứ đồ chơi như vậy, ai dám nói bản thân là văn võ hiệp chính tông chứ?
Cuối cùng cũng đợi được mi rồi, may là ta không bỏ cuộc~*
*Các người ơi, lời này trong bài 终于等到你 (tạm dịch cuối cùng cũng đợi được em), hay phết các bạn nghe thử nhé.