Có bạc hay không, thực ra Khúc Cửu Nhất cũng chẳng so đo tới vậy.
Chủ yếu vẫn là do y cảm thấy tiểu tử lão Tam này cũng không tệ lắm, lớn lên cũng ưa nhìn, coi như toàn tâm toàn ý với Tuyết Tiêu Tiêu, hơn nữa, thân thế trong sạch, võ công cũng không kém cỏi.
Đương nhiên, của hồi môn cũng phong phú.
Bây giờ, đối mặt với "nương gia" đối xử với hắn không tốt, hắn còn có thể giúp "phu gia*" đi thọc gậy bánh xe thì càng tốt.
*Chỗ này raw ghi bà gia, hơi khó hiểu nếu để hán việt nên phu gia nhé các tìn iu
Lúc ấy, Lê Hoa sát bỏ ra mười vạn để mua phần thứ hai của tấm bản đồ.
Khúc Cửu Nhất còn tưởng rằng vậy đã khiến Lê Hoa sát thương gân động cốt rồi.
Ranh con, y thực sự không ngờ tới nha, một sát thủ như lão Tam, tiết kiệm được hẳn mười vạn lượng.
Lão Tam nói ra cũng chỉ là một người làm công đã có thể tích cóp được gia sản dồi dào như vậy, Lê Hoa sát kia rốt cuộc có bao nhiêu tiền, còn cần nói nữa sao?
Hơn nữa, tiền của Lê Hoa sát đều là thứ tiền bất nghĩa, nếu y có thể lấy nó ra để làm chuyện tốt, cũng là một chuyện tích công đức.
Lại tới nữa rồi.
Tạ Tụ bất đắc dĩ đỡ trán.
Hắn xem như đã hiểu rõ đặc điểm "tham tiền" này của Khúc Cửu Nhất rồi, dù sao danh hào "Tạ 30 vạn" chính là do Khúc Cửu Nhất sáng tạo đấy.
Chỉ là hắn không rõ, bây giờ Khúc Cửu Nhất vốn không nghèo, sao còn có nhiều suy nghĩ với bạc như vậy?
Thứ như ngân lượng không phải đủ dùng là được rồi sao?
Nếu Khúc Cửu Nhất biết được suy nghĩ trong lòng Tạ Tụ, nhất định sẽ cảm thán không ngừng, "Tiên nam như huynh sao biết được cái khổ do nghèo khó? Một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán*, sức mạnh của tiền bạc còn lợi hại hơn huynh nghĩ nhiều"
*Câu này nghĩa đen là một văn tiền cũng đủ để ép chết anh hùng hào kiệt, nghĩa bóng là một khó khăn nho nhỏ cũng có thể khiến một chuyện vô cùng lớn không thể vận hành tiếp được
Bây giờ, Hồng Liên đạo có thể mời chào nhiều cao thủ như vậy không phải là vì dùng bạc đúng chỗ sao?
"Ngân khố?" Lão Tam không ngờ Khúc Cửu Nhất lại hỏi cái này, hắn còn nghĩ, thân là cung chủ Toái Ngọc Cung, Khúc Cửu Nhất hẳn muốn biết tin tức về sát chủ Lê Hoa sát của bọn họ.
Nhưng ai ngờ, một chữ sát chủ y cũng chẳng nhắc tới mà lại muốn biết ngân khố ở đâu?
"Khụ, các ngươi tiếp đơn giết người thì chia chác như nào?" Khúc Cửu Nhất thấy lão Tam ngơ ra, chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ một bước ăn luôn, chậm rãi nói với hắn.
Được rồi, ngu thì ngu chút đi.
Ngu một chút mới dễ khống chế.
"Nói như này, chúng ta, không, hẳn là nói Lê Hoa sát sẽ căn cứ vào số bạc khách hàng bỏ ra và độ khó của mục tiêu để đưa ra các nhiệm vụ khác nhau.
Giống như các sát thủ kim bài, chỉ nhận những đơn từ một vạn lượng trở lên.
Trong đó, một vạn lượng này sẽ cho Lê Hoa sát năm phần, đồng bạn thu thập tin tức tình báo được hai phần, dư lại ba phần là của sát thủ.
Nếu là sát thủ ngân bài, phải đưa cho Lê Hoa sát sáu phần ngân lượng.
Càng là cấp thấp, Lê Hoa sát sẽ ăn càng nhiều..." Lão Tam nói cụ thể về quy củ của Lê Hoa sát.
Đương nhiên, nếu mời lão Tam ra tay, giá cả sẽ đắt hơn một chút.
Dù sao, sát chủ và phó sát chủ phải bận nhiều việc, không có chuyện tự mình ra tay đi giết người.
Lão Tam không khác gì là sát thủ đệ nhất về mặt chữ.
Nếu có người lão Tam cũng chẳng giết được thì đơn hàng này cũng không thể nhận được.
"Lê Hoa sát các ngươi không phải xưng rằng ai trong thiên hạ cũng có thể giết được sao? Một khi đã vậy, ta muốn biết đầu người của bổn tọa đáng giá bao nhiêu?" Khúc Cửu Nhất không khỏi tò mò hỏi.
Lời này của Khúc Cửu Nhất vừa ra, các đệ tử Toái Ngọc Cung nhốn nháo nhìn về phía này.
Ngay cả Tuyết Tiêu Tiêu cũng nhìn lão Tam vài lần.
Lão Tam lập tức cảm nhận được áp lực nặng nề, hệt như lời sau đó của mình nói không đúng một câu thì sẽ chết ngay tại chỗ.
"Cung chủ hãy yên tâm, Lê Hoa sát ta không ai có thể tiếp đơn của ngài" Lão Tam quỳ rạp xuống, rất hào sảng.
Lúc ở Vô Lượng sơn trang, hắn còn có thể cảm giác được sự chênh lệch giữa mình và Khúc Cửu Nhất nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không cảm nhận được nữa rồi.
Đương nhiên không phải vì võ công hắn thụt lùi mà vì trong khoảng thời gian ngắn này, Khúc Cửu Nhất vượt lên rất nhiều, trở thành tông sư rồi.
Lê Hoa sát bọn họ có sát thủ cấp bậc tông sư không?
Có lẽ, sát chủ có thể chạm tới cảnh giới ấy trong mấy năm nữa nhưng nếu thực sự thành tông sư, hắn cũng chẳng thể nào làm sát thủ nữa.
"Vậy rốt cuộc có giá trị bao nhiêu?" Khúc Cửu Nhất vẫn canh cánh trong lòng về giá trị con người của mình.
"Cửu Nhất, em muốn biết vậy sao?" Tạ Tụ thấy lão Tam bị Khúc Cửu Nhất hỏi tinh thần phập phồng lên xuống, lại thấy ánh mắt xin được giúp đỡ của Tuyết Tiêu Tiêu bắn tới, đành phải mở lời giúp đỡ.
Nói sao thì độc của lão Tam cũng là một tay hắn chữa khỏi.
Nếu vô ý một cái, bị Khúc Cửu Nhất dọa chết thì chẳng phải hắn phí công chữa trị rồi à?
"Đương nhiên" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc nói, "Ta ở trên giang hồ du ngoạn được một khoảng thời gian rồi, đương nhiên muốn biết, trong mắt đám tà đạo đó, ta rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền mới được.
Ngươi cứ việc nói, bổn tọa không tức giận, chỉ đơn thuần muốn biết thôi"
Khúc Cửu Nhất bảo đảm rồi, tảng đá lớn trong lòng lão Tam mới rơi xuống.
"Lúc cung chủ ngài xuất hiện trên giang hồ, Lê Hoa sát đánh giá đơn của ngài là năm vạn lượng bạc" Lão Tam khẽ cắn môi, dứt khoát nói hết ra, "Người có thể tiếp được đơn này, cả Lê Hoa sát cũng không quá ba người"
"Mới có năm vạn lượng?" Khúc Cửu Nhất khẽ nhíu mày, có hơi không vui.
Giá thấp!
Lão Tam không biết Khúc Cửu Nhất nghĩ cái gì, nếu không hẳn sẽ kêu một tiếng oan uổng cho Lê Hoa sát.
Khúc Cửu Nhất thực sự quá trẻ, những thiếu hiệp cùng tuổi với y phỏng chừng cũng chỉ đáng nghìn lượng thôi.
Hơn nữa, những người đi thu thập tình báo về Khúc Cửu Nhất cũng chẳng tra ra cái gì, vậy nên mới châm chước định giá là năm vạn lượng.
Chỉ là, giá năm vạn lượng này còn chưa chính thức treo lên thì Khúc Cửu Nhất đã bán phần thứ nhất của tấm bản đồ ở Trấn Nam võ quán.
Vì vậy, giá trị con người của Khúc Cửu Nhất, nước lên thì thuyền lên.
"Sau lần ở Trấn Nam võ quán, giá trị con người của cung chủ đã lên tới tám vạn lượng.
Lúc ấy, Lê Hoa sát đánh giá ngài hẳn là ngang với trình độ cao thủ đỉnh cấp.
Cái giá ấy ước chừng bằng với chưởng môn bảy phái"
"Hửm? Một cung hai môn ba sơn bảy phải, thân là cung chủ Toái Ngọc Cung, giá ban đầu còn chưa bằng chưởng môn bảy phái?"
"Cung chủ, lúc ấy có ai biết người có võ công cái thế đâu chứ?" Lão Tam lau mồ hôi lạnh trên đầu, trực giác nói cho y biết đối thoại với Khúc Cửu Nhất không khác gì một cuộc ám sát đỉnh cấp, người hắn sắp ướt đẫm mồ hôi rồi.
"Ừm, ngươi nói tiếp" Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ, vẫn là không tiếp tục chen ngang lời của hắn.
Dù sao lúc ấy, y cũng chưa bày ra bản lĩnh lợi hại bao nhiêu.
"Trước chuyện Vô Lượng sơn trang, giá trị của ngài đã tới mười vạn lượng rồi.
Sau chuyện của Vô Lượng sơn trang, giá cả của ngài ở Lê Hoa sát đã lên tới mười lăm vạn lượng" Lão Tam suy tư trong chốc lát, lại nói, "Đây là giá cả cao nhất của Lê Hoa sát chúng ta từ trước tới giờ rồi"
Mười lăm vạn lượng, dù là đại gia tộc như Tạ gia muốn lấy ra cũng phải thương gân động cốt một phen.
Định ra cái giá này tức là Lê Hoa sát vốn chẳng muốn nhận đơn, chỉ là dùng giá này dọa lui người khác thôi.
"À, so với ta của ban đầu thì gấp ba" Khúc Cửu Nhất nghe lão Tam nói vậy, tâm trạng tốt hơn chút.
Ừm, Lê Hoa sát xem ra vẫn có người thông mình.
"Bây giờ cung chủ ngài đã trở thành tông sư, giá cả này không thể tính được.
Người trong Lê Hoa sát tuyệt đối sẽ không đối đầu với tông sư, ngài có thể kê cao gối mà ngủ" Lão Tam nói tiếp.
"Ơ? Ta thật ra còn muốn được gặp người Lê Hoa sát các ngươi một lần" Khúc Cửu Nhất vô cùng tiếc nuối, nếu có thể bắt thêm mấy người sát thủ về, tính chỗ bạc họ kiếm được cũng rất lớn.
Vậy không thể được!
Ít nhất trước khi hắn và Tuyết Tiêu Tiêu hoàn toàn ở chung với nhau, Toái Ngọc Cung không thể xuất hiện thêm ai khác ở Lê Hoa sát.
"Cung chủ, chỉ e ngoài ta ra, tính cả những kim bài sát thủ khác ở Lê Hoa sát cũng chưa quá năm ngàn lượng" Lão Tam cũng biết lời này mình nói ra không tốt lắm nhưng hắn cần phải chặt đứt mọi khả năng, "Chúng ta làm sát thủ, ai cũng không biết sẽ chết khi nào.
Do đó, sau khi có được bạc thì hầu hết sẽ lập tức tiêu hết, chỉ biết giữ lại một ít ít thôi"
Chỉ có lão Tam không muốn làm sát thủ, muốn sống cuộc sống ổn định hơn nên mới luôn ăn mặc cần kiệm thôi.
Nếu sớm biết chính mình còn cần phải nuôi thê tử, hắn chắc chắn sẽ tiết kiệm thêm chút nữa.
"Nghèo như vậy?" Suy nghĩ của Khúc Cửu Nhất về các sát thủ khác lập tức mờ dần đi, "Vậy quên đi"
Sắc mặt lão Tam giờ mới hòa hoãn hơn một chút.
"Lê Hoa sát sở hữu số lượng tiền tài khổng lồ như vậy, chỉ e cũng có trăm vạn, tiền ở nơi nào?"
"Điều ấy chỉ có sát chủ mới biết được" Lão Tam trả lời, "Tất cả tiền tài mà Lê Hoa sát có đều do một mình sát chủ chưởng quản.
Hơn nữa, mỗi lần sát chủ gặp chúng ta đều đeo mặt nạ, chúng ta chưa có ai thấy được gương mặt thật của sát chủ"
Là người có thể tạo ra tổ chức sát thủ, đương nhiên không phải người thường.
Sát chủ Lê Hoa sát, giấu giếm tin tức kỹ càng không để lộ cái gì, dẫu là "cấp trên" như lão Tam cũng hoàn toàn không biết.
"Vậy tạm thời gác lại đi" Khúc Cửu Nhất thực ra không vội vàng, tiền cứ để đó, tới khi y giải quyết các chuyện khác xong rồi lại ra tay gây phiền toái cho Lê Hoa sát cũng không muộn.
"Ngươi chuẩn bị một chút, sau khi dưỡng bệnh xong chúng ta cùng tới Thương Hải bang" Khúc Cửu Nhất rất mau đã đưa ra quyết định, "Mặc kệ giang hồ phân tranh như nào, Toái Ngọc Cung ta vẫn phải giữ vững lời hứa"
Nếu nói muốn tới Thương Hải bang thì chắc chắn phải đi.
"Vô Song, tới lúc ấy ngươi phải theo sát ta, hiểu rõ chưa?" Khúc Cửu Nhất nhìn Sử Vô Song nói, "Mọi hành động cử chỉ, mỗi một câu một từ đều phải nghe ta chỉ huy"
"Cung chủ yên tâm, Vô Song tuyệt đối không làm trái bất cứ mệnh lệnh nào của người" Sử Vô Song sớm đã tâm phục khẩu phục với Khúc Cửu Nhất.
Cho dù Khúc Cửu Nhất bây giờ muốn chia tách nàng và Cố Thiếu Bình, nàng chỉ đau khổ một đoạn thời gian xong cũng sẽ đồng ý.
"Yên tâm, là thịt trong bát của ngươi, ai cũng không trộm được" Khúc Cửu Nhất vẫn khá quan tâm thuộc hạ của mình.
Hơn nữa, hành trình tới Thương Hải bang lúc này ngoài mặt là tới giúp Sử Vô Song nhưng thực tế cũng coi như là lời khiêu chiến với Hồng Liên đạo.
À.
Hồng Liên đạo muốn mua chuộc lòng người, cho rằng Toái Ngọc Cung chẳng có cách nào sao?
Chuyện đơn giản như so vung tiền thì Toái Ngọc Cung tự cho không thua bất cứ kẻ nào.
Thương Hải bang.
Vốn ở trên giang hồ, Thương Hải bang cũng chỉ xếp sau cùng trong mười hai bang.
Nó đã từng có lúc huy hoàng nhưng cùng với sự quật khởi của các môn phái khác, giờ đã hiện ra xu thế xuống dốc.
Đệ tử môn phái cũng thế, võ công cũng vậy, hầu như đều ở thế hạ phong.
Không dễ dàng gì mới khiến cho nhi tử của bang chủ Thương Hải bang bộc lộ được tài năng phi phàm của mình, mắt thấy có thể giúp Thương Hải bang lên một tầm cao mới, kết quả bị Khúc Thu Thủy bắt đi mất rồi.
Thù này có thể nói là sâu hơn biển.
Bởi vậy, khi Cố Thiếu Bình lang bạt trên giang hồ và bắt đầu nổi danh, võ công tiến bộ từng ngày cũng là lúc bang chủ Thương Hải bang suy xét tới việc chọn hắn là người kế nhiệm vị trí bang chủ.
"Bang chủ, Thiếu Bình làm người trung hậu thành thật không sai nhưng lại trung hậu quá mức" Một trưởng lão có ý kiến khác, "Hiện giờ, cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất như mặt trời ban trưa, Hồng Liên đạo cũng có dã tâm bừng bừng.
Thương Hải bang ta một bước đi sai thì có thể trở thành quân cờ cho cuộc đấu tranh của hai phái, tình thế có thể nói là gian nan hơn cả, Lúc này, chúng ta vẫn cần một thiếu bang chủ quyết đoán và khéo léo mới có thể dẫn dắt chúng ta tốt hơn được"
"Những gì trưởng lão nói cũng chính là những gì ta muốn nói.
Hơn nữa, người này không chỉ phải thông minh mà võ công còn phải phục chúng, trưởng lão ngươi nói, trong bang phái chúng ta có ai như vậy sao?" Bang chủ hỏi vặn lại.
Trưởng lão nhất thời nghẹn họng.
Ông ta thực ra có người tiến cử nhưng bây giờ, nói ra vào thời cơ này chỉ e chẳng chiếm được cái gì tốt.
"Trưởng lão, người Thương Hải bang chúng ta không đủ người tài, sớm đã chẳng phải lúc chúng ta có thể tùy ý lựa chọn rồi" Bang chủ nhớ tới một đống đệ tử mình thu được, cũng đau đầu không thôi, phàm là có mấy người thuận lợi thì ông nào cần phiền não như vậy?
"Đại đệ tử Lữ Chương thực ra có sự quyết đoán" Một trưởng lão khác đề cử.
"Chương nhi nào phải quyết đoán? Nó là con lừa cố chấp.
Dẫu có biết sai thì nó cũng cứ sai tới cùng.
Nếu nó chăm học võ công thì có thể làm trưởng lão thôi" Bang chủ xua xua tay.
"Tam đệ tử Hà Tiểu Liên tuy là nữ tử nhưng võ công siêu quần"
"Ài, Tiểu Liên đương nhiên là tốt nhưng bây giờ, nàng ấy một lòng muốn nhào vào người vị hôn phu của mình.
Nếu nàng có thể chặt đứt tình căn, cho dù nàng là nữ đệ tử, ta cũng có thể để nàng kế thừa vị trí của ta"
Nhớ tới Tuyết Tiêu Tiêu xuất sắc kia của Toái Ngọc Cung, lại nhìn lại đệ tử nhà mình, thật đúng là một trên trời một dưới đất.
"Ngũ đệ tử Thượng Quan Hồng, tính cách hào sảng, cũng thông minh nhưng xuất thân lại tầm thường"
Thượng Quan Hồng là đệ tử của bang chủ Thương Hải Bang, xuất thân lại chẳng phải quá trong sạch.
Tuy nói nhi nữ giang hồ không kể xuất thân nhưng Thượng Quan Hồng vốn là một đứa con do một người trong bang với một kỹ nữ sinh ra, nếu không phải bang chủ thấy hắn tư chất khá, lại đáng thương thì cũng chẳng nhận hắn làm đệ tử.
"Tâm của Hồng nhi, quá nhỏ" Bang chủ trầm mặc chốc lát, còn lắc lắc đầu, "Thực ra tính cách nó có hơi cực đoan, không thích hợp làm chưởng môn"
Đàm luận một vòng về các đệ tử, các trưởng lão phát hiện thực đúng là chỉ có Cố Thiếu Bình là thích hợp nhất.
Thông minh hơn Cố Thiếu Bình thì võ công lại không tốt bằng, võ công tốt hơn hắn thì lại không có tầm nhìn như hắn, so ngắn so dài cũng chỉ có thể chọn hắn.
"Xem ra, thực sự chỉ có thể chọn Cố Thiếu Bình" Các trưởng lão than ngắn thở dài, cảm giác sâu sắc được việc nhân tài ít ỏi trong bang phái họ.
"Không vội" Bang chủ lại phủ định đề nghị của họ ngay lúc này, "Thiếu Bình có một đoạn tình ý không nên có.
Nếu lúc này có thể chặt đứt tơ tình, nó mới có thể trưởng thành hơn, tới lúc ấy mới có thể là thiếu bang chủ giúp Thương Hải bang ta phát triển rực rỡ hơn nữa"
Cố Thiếu Bình hoàn toàn không biết mình đã bị người ta nghiên cứu hết từ trong ra ngoài, càng không biết sư phụ hắn định lập hắn làm thiếu bang chủ.
Dẫu sao, dựa theo xếp hạng, trước hắn có rất nhiều sư huynh, sư tỷ, cũng vốn chẳng muốn kế thừa bang phái.
Hắn muốn được vung kiếm dưới vùng trời này, hành hiệp trượng nghĩa.
Hơn nữa, Sử Vô Song cũng truyền tin tới, nói các nàng đang trên đường tới.
Xa cách đã lâu, đối với huynh đệ tốt từng vào sinh ra tử với hắn, hắn vẫn có chút mong nhớ.
"Thiếu Bình, con đang làm gì vậy?"
"Sư phụ" Cố Thiếu Bình thấy sư phụ Hải Trường Khoát tiến vào, lập tức chắp tay hành lễ.
"Không cần đa lễ, hai sư đồ ta lén lút trò chuyện với nhau thôi" Hải Trường Khoát liếc nhìn lá thư trên bàn Cố Thiếu Bình, trên phong thư ấy có in hình lửa đỏ rực của Toái Ngọc Cung.
"Sư phụ, người ngồi, ta rót trà cho người" Cố Thiếu Bình vội vàng dọn dẹp bàn mình một chút, lơ đãng thu hết các bức thư lại, tay chân lanh lẹ rót một ly trà, đưa tới tay Hải Trường Khoát.
"Con và Sử Vô Song Toái Ngọc Cung kia vẫn còn liên lạc với nhau?" Hải Trường Khoát uống một ngụm trà, giọng không nhẹ không nặng.
"Sư phụ minh giám, chúng ta chỉ thỉnh thoảng mới viết thư qua lại, chưa từng lén lút gặp mặt" Cố Thiếu Bình giải thích nói, "Sư phụ người cũng đồng ý là chúng ta có thể viết thư"
Đó là vì để dò hỏi hư thực của Toái Ngọc Cung!
Hiện giờ, thế lực của Toái Ngọc Cung càng lúc càng lớn, Vô Lượng sơn trang kia còn lợi hại hơn Thương Hải bang họ nhiều, nói bị thâu tóm là bị thâu tóm, nếu Toái Ngọc Cung muốn xuống tay với Thương Hải bang, chỉ e bọn họ cũng chẳng gánh nổi.
Dưới tình huống như vậy, đương nhiên không thể câu nệ, có thành kiến gì, có thể để Cố Thiếu Bình biết được một ít tin tức từ Toái Ngọc Cung, dẫu có viết thư cũng chẳng sao.
Nhưng ý muốn của ông vốn là hy vọng Cố Thiếu Bình có thể thấy rõ được sự chênh lệch giữa hắn và Toái Ngọc Cung, từ đó học được cái gì chứ không phải thực sự để hắn học được nhi nữ tình trường.
Không được, đối phó với đồ đệ đơn thuần này chỉ có thể mưu tính từ từ.
"Cung chủ Toái Ngọc Cung Khúc Cửu Nhất ít ngày nữa sẽ tới chơi, bằng hữu của con cũng sẽ tới.
Toái Ngọc Cung hành sự khác với chúng ta, con không thể làm trái với nguyên tắc chính đạo giang hồ, làm những chuyện bản thân không muốn, để bản thân bị thiệt thòi"
"Sư phụ, Vô Song nói cung chủ các nàng thích yên tĩnh, chúng ta chỉ cần xong lễ nghĩa là được, không cần để ý quá nhiều, bọn họ chỉ tới thăm hỏi thôi"
Thăm con khỉ khô!
Thương Hải bang bọn họ lá mặt lá trái với Toái Ngọc Cung rồi, có gì để thăm hỏi? Bọn họ ở thế yếu, tới lúc ấy, nhỡ dẫn sói vào nhà thì mới là phiền toái.
"Tới lúc ấy, con đi cùng vi sư, nghênh đón Khúc cung chủ" Hải Trường Khoát tức giận trong lòng nhưng cũng biết Khúc Cửu Nhất đã trở thành tông sư tuyệt đối không phải nhân vật mình chọc vào được.
Tình thế mạnh hơn người.
Hiện giờ, cho dù đối mặt với Khúc Cửu Nhất, bọn họ cũng phải tươi cười chào đón, nếu không chỉ e sẽ là rủi ro diệt phái.
Trong tối, còn có một Hồng Liên đạo đấy!
"Rõ, sư phụ" Cố Thiếu Bình rất vui mừng, "Sau khi sư phụ gặp Vô Song rồi, người nhất định thích muội ấy"
Ta thực sự muốn giết nàng ta!
Hải Trường Khoát không muốn nhiều lời, ông sẽ cho Cố Thiếu Bình thấy rõ.
Toái Ngọc Cung vốn chẳng hài hòa như những gì hắn thấy bây giờ.
Thời gian như chó chạy ngoài đồng.
Chớp mắt, xe ngựa của Toái Ngọc Cung đã tới phụ cận Thương Hải bang rồi.
Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất lại ngồi cùng một chiếc xe ngựa.
Tuy vậy, bọn họ cũng chẳng xảy ra chuyện gì.
Ài, sau lần Tạ Tụ hôn ở khóe miệng y xong, cả người rơi vào trạng thái mỹ mãn, vui sướng phấn khởi.
Hại Khúc Cửu Nhất muốn nắm tay cũng vô cùng khó khăn.
Khúc Cửu Nhất chỉ cần có động tác, Tạ Tụ sẽ bày ra thái độ chính nhân quân tử, "Cửu Nhất, trước đó, ta chỉ là khó lòng kìm được, cũng không phải cố ý khinh bạc, em đừng thăm dò ta, ta biết chừng mực.
Trước khi em không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng em"
Không phải, con mắt nào của huynh thấy ta không muốn?
Nếu ta không muốn, cái cơ thể nhỏ với võ công đấy của huynh có thể làm gì ta nào?
Khúc Cửu Nhất quả thực mệt tâm.
Thật vất vả ngồi chung một chiếc xe ngựa, Tạ Tụ cũng hỏi han ân cần với y nhưng nhiều nhất cũng chỉ chạm vào tay, cái khác đừng mơ.
Có đôi khi Khúc Cửu Nhất lén hôn một chút, Tạ Tụ đỏ mặt phải xuống khỏi xe ngựa giải sầu, một lần giải sầu là hơn nửa đêm khiến Khúc Cửu Nhất hoài nghi sâu sắc về mị lực của bản thân.
Tạ Tụ có phải không được hay không?
Cho dù là học sinh trung học yêu đương, cũng sẽ phải hôn môi, nắm tay, ôm nhau gì đó, sao tới lượt Tạ Tụ thì hoàn toàn không có chuyện như vậy?
Nếu nói Tạ Tụ không thích y, cũng không phải mà, mỗi lần nhìn y, ánh mắt hắn sáng lấp lánh, chiếu rọi cả người, vừa nhìn đã biết người chìm trong tình yêu.
Chỉ có thể nói, suy nghĩ của tiểu thư khuê các khác xa với người thường!
Cũng may Khúc Cửu Nhất cũng khiến bản thân bĩnh tĩnh hơn, không nóng nảy.
Chủ yếu là có sốt ruột cũng vô dụng, Tạ Tụ có đức hạnh vậy đấy.
Coi hắn là học sinh cấp 2 là coi trọng hắn quá rồi, coi như học sinh tiểu học là được.
Ài.
Đối tượng chính mình chọn, có bóp mũi cũng phải tiếp tục yêu đương chứ còn làm sao được nữa?
Đương nhiên chọn tha thứ cho huynh ấy rồi.
Địa giới của Thương Hải Bang không nhỏ mà địa bàn tuy rộng nhưng có thể nhìn ra được nó đang xuống dốc, rất nhiều nhà rõ ràng cần tu sửa, hơn nữa, bốn phía toàn là cây ăn quả, chẳng có hoa cỏ gì.
Cái nghèo của Thương Hải bang, có thể thấy được một chút.
Nhưng mà, nghèo chút cũng tốt.
Nếu quá nhiều tiền thì ngược lại khó đối phó.
Hơn nữa, hai khối thịt mỡ Vô Lượng sơn trang và Lê Hoa sát bày ở trước mặt y, một cái chưa tiêu hóa xong, một cái còn chưa bắt đầu ăn, không thể sải tay quá rộng được.
Hải Trường Khoát dẫn đầu các đệ tử, miễn cưỡng nở nụ cười chờ ở cửa chính.
Bàn về bối phận, Khúc Cửu Nhất còn nhỏ hơn ông nhưng người trong giang hồ bàn về võ công lại chiếm đa số.
Mà so về võ công, Khúc Cửu Nhất không chỉ mạnh gấp đôi Hải Trường Khoát, hơn nữa, bây giờ Toái Ngọc Cung cường đại, ông không thể nào chỉ qua loa, bày ra thái độ với Toái Ngọc Cung như trước kia.
Nếu không Khúc Cửu Nhất gây khó dễ, cả bang phái bọn họ sẽ gặp phải tai ương mất.
Cá lớn nuốt cá bé vốn là như vậy.
Sử Vô Song đi theo sau Khúc Cửu Nhất, mắt nhìn thẳng, chẳng hề nhìn về phía Thương Hải bang lấy một lần.
Nhưng Cố Thiếu Bình liếc mắt đã thấy nàng.
Từ lần trước chia xa tới nay cũng đã gần một năm, lúc này, Sử Vô Song cũng đã trổ mã, thành một đại cô nương duyên dáng yêu kiều.
So với bộ dáng khó phân biệt được nam nữ trước kia, giờ phút này, Sử Vô Song đã xứng với danh xưng mỹ nhân, đặc biệt là phục sức của Toái Ngọc Cung khẽ khàng lay động còn rất đẹp, càng tôn lên nét đẹp của người mặc.
Cố Thiếu Bình nhất thời có hơi ngơ ra.
Sử Vô Song hóa ra trông như vậy sao?
Dáng vẻ của tiểu huynh đệ trong trí nhớ kia hình như đã bắt đầu mờ dần, thay vào đó là một thiếu nữ vừa xinh đẹp vừa hoạt bát.
Thiếu nữ ấy dường như nhận ra tầm mắt của hắn, chậm rãi nhìn về phía Cố Thiếu Bình.
Lòng Cố Thiếu Bình tức thì căng thẳng, nét mặt hoảng loạn.
Sử Vô Song khẽ cười.
Chút tâm hự của edit: Bày mưu cho người khác thì đỉnh lắm nhưng tới kịch bản của ẻm thì nó lạ lắm =))).