Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 33

Trên đường quay về trường, Phó Dĩ Đông lại truyền thụ cho Dư Nặc một đống kinh nghiệm theo đuổi đàn ông.  

 

Dư Nặc nghe mà đầu óc cứ mơ hồ, nhưng vẫn lặng lẽ ghi nhớ một vài điều trong lòng.  

 

Về đến ký túc xá, Lương Tây đang cùng một bạn cùng phòng khác vừa uống trà sữa vừa xem phim. Dư Nặc chào bọn họ một tiếng rồi ngồi xuống chỗ của mình nghỉ ngơi.  

 

Cô đeo tai nghe lên, mở laptop, làm PPT cho buổi bảo vệ tốt nghiệp một lúc. Khi lướt tới ổ D trên máy tính, Dư Nặc bất chợt nhìn thấy một tập tin mang tên "TG-Conquer". Đó là công thức món ăn cô từng viết cho Trần Du Chinh. Ngón tay di chuột của cô khựng lại.  

 

Dư Nặc ngẩn ngơ vài giây, rồi chợt cảm thấy trong lòng mình như thiếu mất một mảnh.

 

Trong tai nghe, bài hát chuyển sang ca khúc của Nhan Nhân Trung. Dư Nặc cầm điện thoại lên, nhấn phát lặp lại.  

 

Cô mở Weibo, tìm kiếm Trần Du Chinh, rồi nhấn vào trang cá nhân của anh. Anh vẫn chỉ chia sẻ lại bài đăng chính thức của TG lần trước, còn danh sách theo dõi vẫn hiển thị là 0.

 

Dư Nặc lướt qua danh sách những bài viết anh từng nhấn thích, bỗng phát hiện ra một bức ảnh của chính mình.  

 

Đó là bức chụp trong trận chung kết mùa xuân, tại chùa Đại Từ ở Thành Đô. Cô hơi ngẩng đầu, đứng dưới gốc cây, buộc dây đỏ cầu nguyện.  

 

Nhịp tim Dư Nặc bỗng lỡ một nhịp.  

 

Vì thời gian đã qua khá lâu, cô có chút do dự không dám nhấn mở bức ảnh đó.  

 

Thực ra Dư Nặc biết ngoại hình của mình không đến nỗi nào, nhưng cô luôn không tự tin về bản thân. Hồi mới vào đại học, cô còn cảm thấy sợ hãi khi chụp ảnh với người khác, chẳng dám nhìn thẳng vào ống kính. Mỗi lần bạn cùng phòng giơ điện thoại lên chụp cô, Dư Nặc đều theo phản xạ che mặt lại.

 

Sau này, nhờ Phó Dĩ Đông dẫn dắt, cô thử chụp một vài bức ảnh cosplay. Dần dần, Dư Nặc cũng đã quen hơn, không còn quá kháng cự khi bị người khác chụp ảnh mình nữa.

 

Sau vài giây chuẩn bị tâm lý, cô bấm mở bức ảnh chụp mình ra xem.

 

Góc chụp, ánh sáng và bối cảnh đều rất đẹp, chỉ lộ ra góc nghiêng của khuôn mặt trắng trẻo.  

 

Dư Nặc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.  

 

Cũng không biết, lần đầu tiên Trần Du Chinh nhìn thấy bức ảnh này, anh đã có phản ứng gì…  

 

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cô chậm rãi di chuyển ngón tay đến dấu cộng ở góc trái bên dưới màn hình, nhấn theo dõi tài khoản của Trần Du Chinh.

 

Sau khi ấn theo dõi, Dư Nặc lại có chút chột dạ. Cô tiện tay theo dõi thêm vài người từ tài khoản chính thức của TG, để Trần Du Tranh bị đẩy xuống phía dưới trong danh sách theo dõi..  

 

Tắt điện thoại rồi, Dư Nặc bắt đầu đau đầu suy nghĩ làm sao để cải thiện mối quan hệ giữa mình và Trần Du Chinh.  

 

Từ nhỏ cô đã hơi ngốc nghếch, chưa từng theo đuổi ai… Giờ rơi vào tình huống này, cô cũng không biết nên giữ khoảng cách với anh thế nào mới là tốt nhất.

 

Dư Nặc lấy cuốn sổ tay nhỏ ra, cắn đầu bút, ghi lại bước đầu tiên mà Phó Dĩ Đông đã dạy mình:  

 

1. Chủ động bắt chuyện, tâm sự với cậu ấy. Thi thoảng giở chút mánh khóe, tạo cơ hội để cậu ấy chủ động giúp mình vài chuyện lặt vặt, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

 

Cô nằm bò ra bàn, nghịch chiếc chuông gió một lát.  

 

Một lúc sau, cô lấy lại tinh thần, mở WeChat, gửi tin nhắn cho mấy người Ultraman, Killer: "Sắp thi đấu rồi, nhớ ăn uống đầy đủ nhé."  

 

Cuối cùng, cô mở khung chat với Trần Du Chinh, nghĩ ngợi một chút, rồi sửa lại câu phía sau một chút:  

 

"Sắp thi đấu rồi, dạo này cậu có ăn uống đầy đủ không?"

 

Vài phút sau, Killer cùng mấy người kia đều nhiệt tình trả lời tin nhắn của cô, chỉ trừ Trần Du Chinh.  

 

Dư Nặc lại chờ một lát, vẫn không thấy phản hồi. Cô hơi hụt hẫng, không biết anh chưa thấy tin nhắn, hay là thấy rồi mà không muốn trả lời…  

 

Điện thoại bỗng rung lên, làm tim Dư Nặc cũng rung rinh theo. Cô vội cầm lên xem.  

 

Conquer: "1"

 

Lần trước cô đã tra trên Baidu rồi, nhưng vẫn giả vờ không biết: "1 là gì vậy?"  

 

Conquer: "Có."

 

Cô nghĩ một chút, rồi nhắn: "Cậu đang làm gì thế? Có thể gõ nhiều hơn hai chữ không?"

 

Conquer: "Đang tắm." 

 

Dư Nặc tưởng tượng ra cảnh tượng ấy trong đầu, mặt đã nóng bừng lên. Cô vội vàng xua đi những hình ảnh mơ hồ không đứng đắn trong đầu, nhanh chóng nhắn lại: "Vậy cậu cứ tắm đi, tôi không làm phiền nữa cậu nữa ^ ^"

 

Đợi một lúc, Trần Du Chinh gửi một tin nhắn thoại đến.  

 

Dư Nặc dừng bài hát đang phát, nhìn chằm chằm vào tin nhắn thoại dài ba giây đó một lúc, rồi mới mở ra nghe.  

 

Bên kia loáng thoáng có tiếng nước chảy, giọng Trần Du Chinh hơi lười biếng: “Sao, em tìm tôi còn chuyện gì à?”  

 

Dư Nặc: “Không có gì... Cậu đừng trả lời nữa, cứ tập trung tắm đi.”  

 

Vừa gửi xong tin nhắn, ngay giây tiếp theo, Trần Du Chinh lại gửi một tin nhắn thoại khác. Nhưng Dư Nặc còn chưa kịp mở ra nghe, anh đã thu hồi tin nhắn đó.  

 

Dư Nặc đợi một lúc, chắc chắn rằng anh không có ý định gửi thêm gì nữa, bèn tắt điện thoại.  

 

Dù không nói được mấy câu với Trần Du Chinh, nhưng tâm trạng cô vẫn...tốt lên đôi chút.  

 

Dư Nặc buộc tóc lên, ăn tối, rồi nhận được một cuốn "bách khoa toàn thư tình yêu" do Phó Dĩ Đông gửi tới.  

 

Cô ôm tâm lý học hỏi, mở ra xem thử. Xem tới xem lui, vẫn cảm thấy bản thân không dám thực hành lắm.  

 

Sắp đến giải đấu Liên Lục Địa, Dư Nặc sợ làm phiền đến việc luyện tập của Trần Du Chinh nên cũng không chủ động nhắn tin cho anh nữa.  

 

...

 

Chớp mắt đã đến thứ Sáu.  

 

Toàn bộ thành viên TG xuất phát đến sân bay, bay cùng chuyến với họ còn có OG và YLD.  

 

Các đội đến sân bay gần như cùng lúc, ai nấy đều mặc đồng phục đội, lưng đeo balo thể thao, trên vai và lưng đều in tên đội cùng ID thi đấu. WR và TG lấy màu đen vàng làm chủ đạo, OG và YLD thì là đỏ trắng. Toàn là những chàng trai khoảng hai mươi tuổi, kéo vali từ xe buýt xuống, tạo thành một đoàn đông đảo trông rất hoành tráng, xung quanh còn có không ít fan đến xin chữ ký và chụp ảnh.  

 

Vừa vào sảnh sân bay đã thu hút không ít ánh mắt tò mò.  

 

Trước khi gửi hành lý, Dư Qua một mình sang chỗ TG, lờ đi những ánh nhìn thăm dò xung quanh, nói với Dư Nặc: “Đưa vé máy bay của em cho anh.”  

 

Dư Nặc: “Hả?”  

 

“Giúp em nâng hạng ghế.”  

 

Dư Nặc ngẩn ra, chỉ sang Hướng Giai Giai đứng bên cạnh: “Không cần đâu, em vừa chọn chỗ ngồi xong, hai bọn em ngồi chung với nhau rồi.”  

 

Killer hóng hớt cuộc trò chuyện giữa hai anh em họ một lúc, rồi hạ giọng bàn tán với Trần Du Chinh: “Chậc chậc,cậu đừng thấy Fish bình thường lạnh lùng như thế, chứ anh ta đối xử với em gái cũng tốt phết đấy.”  

 

Thấy anh không nói gì, anh ấy lại huých vai Trần Du Chinh: “Tôi đang nói với cậu đấy, có nghe thấy không hả? Có tí ý thức nào không đấy?"

 

Trần Du Chinh vẫn tập trung vào trò chơi trên điện thoại, hờ hững nói: “Thì sao? Cậu muốn tôi nói gì?”  

 

Killer cực kỳ chán ghét dáng vẻ này của anh: “Cậu giả vờ gì chứ, đừng tưởng tôi không biết, cậu định đào góc tường của Fish đúng không!”  

 

Nghe vậy, động tác tay của Trần Du Chinh dừng lại một chút, liếc mắt nhìn anh ấy: “Cậu muốn nói to hơn không? Có cần tôi tìm giúp cậu cái loa không?”  

 

Killer thấy anh không phủ nhận, lập tức được đà lấn tới, cười hề hề: “Thế cậu đào đến đâu rồi?”  

 

Trần Du Chinh mặt không cảm xúc, chỉ phun ra ba chữ: “Đào không nổi.”  

 

...

 

Dư Nặc ngồi trên ghế, kiểm tra lại trong túi có mang theo sạc dự phòng, bình giữ nhiệt, dây tai nghe, băng cá nhân và thuốc chống say xe không.  

 

Trong sân bay, giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại các thông báo.  

 

Các thành viên TG đã gửi hành lý xong, chuẩn bị đi kiểm tra an ninh. Dư Nặc đứng dậy khỏi ghế, vẫn đang loay hoay tìm nút bịt tai trong túi, không biết là không mang theo hay đã bỏ vào vali mất rồi.  

 

Lần này bay đường dài đến Paris, phải ngồi trên máy bay hơn mười tiếng, cô lo lắng bệnh ù tai của mình lại tái phát.

 

Cô có chút lo lắng, tụt lại phía sau đội ngũ, cúi đầu lục lọi trong túi. Dư Nặc đi vừa tìm, không để ý xung quanh, vô tình va vào một người qua đường.

 

Túi xách trên tay cô rơi xuống đất, Dư Nặc nhỏ giọng nói xin lỗi.  

 

Người bị va phải cau mày, phủi phủi vai, lẩm bẩm một câu: “Đi đường nhớ nhìn chứ.”  

 

Chờ người đó đi khỏi rồi, Dư Nặc cúi xuống, nhặt từng món đồ rơi tán loạn trên mặt đất lên.

 

Nhặt được một nửa, cô bỗng cảm thấy trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại.

 

Trần Du Chinh im lặng giúp cô nhặt đồ.  

 

Anh quỳ một bên gối xuống, đeo khẩu trang, che khuất nửa dưới khuôn mặt. Chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng, hàng mi đen như cánh chim khẽ rủ xuống, che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.

 

Động tác nhặt đồ của Dư Nặc thoáng khựng lại.  

 

Bên cạnh có vài fan nữ cầm điện thoại quay chụp, vừa cười nói vừa nhìn Trần Du Chinh.  

 

Những người khác trong đội TG không để ý đến tình huống nhỏ vừa xảy ra phía sau, vẫn tiếp tục cười đùa ồn ào, dần dần đi xa.

 

Anh nhặt xong, đưa đồ lại cho cô.  

 

Dư Nặc lặng lẽ nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”  

 

Đôi mắt đen láy của Trần Du Chinh khẽ nâng lên, liếc nhìn cô, chống khuỷu tay lên đầu gối, đứng dậy: “Không cần cảm ơn.”  

 

Nhận ra sự xa cách của anh, Dư Nặc hơi ngập ngừng,  rồi nhanh chóng thu dọn lại đồ đạc, nhét tất cả vào trong túi.

 

Cô nghiêng đầu nhìn theo, thấy Trần Du Chinh đã đi xa, hai tay vẫn đút túi quần, dáng vẻ hờ hững như mọi khi.

 

...

 

Sau khi kiểm tra an ninh xong, còn hơn một tiếng nữa đến giờ máy bay.  

 

Killer với tư cách là “bạn thân của hội chị em”, thích nhất là tám chuyện với các cô gái. Anh ấy chen vào bên cạnh Hướng Giai Giai, cười nói rôm rả, chọc ghẹo đủ kiểu.

 

Ultraman buồn chán cũng chạy tới góp vui.  

 

Hướng Giai Giai hào hứng kể về ngôi sao mà cô ấy đang theo dõi dạo gần đây. Nói một lúc, cô ấy liền lấy điện thoại đưa tấm ảnh cho Dư Nặc xem: "Tớ thấy anh ấy trông hơi giống anh cậu, cậu thấy sao?"

 

Dư Nặc nhìn một hồi, phát hiện đúng là có đôi phần giống thật. Cô gật đầu: "Đúng là hơi giống thật."

 

Killer cũng quan sát kỹ rồi nói: “Sao tôi thấy anh ta trông hơi ẻo lả vậy, có giống Fish chút nào đâu?"

 

Hướng Giai Giai cảm thấy mình và anh ấy không cùng tần số, nên tiếp tục lướt Weibo, liếc xéo Killer một cái: “Ẻo lả gì chứ, đây gọi là khí chất thiếu niên, cậu hiểu không hả? Chính là trắng trẻo sạch sẽ, cực kỳ đáng yêu. Mấy tên đàn ông như các cậu không hiểu đâu.”  

 

"Không phải, rốt cuộc thời đại này bị làm sao rồi? Còn cứu vãn được không? Thẩm mỹ của các cô gái các chị sao lại lệch lạc thế này, tôi thấy cái tên diễn viên này còn chẳng đẹp trai bằng Trần Du Chinh nữa."

 

Killer cố ý nhìn sang Dư Nặc: “Chúng ta có Conquer mà, chẳng phải cậu ấy cũng là thiếu niên sao? Mười chín tuổi, vừa tràn đầy sức sống, hơn nữa còn anh tuấn, chẳng ẻo lả chút nào, toàn thân tràn ngập khí chất đàn ông. Chị theo đuổi mấy tên diễn viên đó làm gì chứ, chẳng bằng theo đuổi AD của đội mình luôn đi!”  

 

Hướng Giai Giai: “...”  

 

Killer lại quay sang hỏi Dư Nặc: “Chị Dư Nặc à, chị thấy sao?"

 

Dư Nặc im lặng một lát rồi nói: “Ờm... Tôi thấy...”  

 

Ultraman nghe một lúc thì chịu hết nổi, hét lên: “Anh Sát à, cậu ghê tởm quá rồi đấy! Với gương mặt già nua, râu ria xồm xàm đó mà dám gọi cô gái xinh đẹp như hoa Dư Nặc là chị, cậu b**n th** thật đấy!"

 

Dư Nặc: “....”  

 

Hướng Giai Giai hỏi: “Nặc Nặc, cậu không có yêu thích diễn viên nào hả?"  

 

Dư Nặc thành thật trả lời: “Không có, bình thường tớ chỉ hay xem anime thôi.”  

 

“À?” Hướng Giai Giai hơi lo lắng: “Bảo sao cậu vẫn chưa có bạn trai. Mấy cô gái thích anime mà tớ quen đều cảm thấy nam chính trong truyện quá hoàn hảo, nên ngoài đời không muốn tiếp xúc với con trai nữa.”  

 

Dư Nặc: “Tớ không đến mức đó đâu.”  

 

Ultraman nhân cơ hội hỏi: “Vậy cô có người mình thích chưa?”

 

Dư Nặc im lặng hai giây, gật đầu: “Có.”  

 

“Cái gì??”  

 

Dư Nặc bị tiếng hét thất thanh của Ultraman dọa sợ, không hiểu sao anh ấy lại kích động như vậy: “Sao thế?”  

 

Ultraman có linh cảm mình sắp biết được một tin tức động trời, vội vàng hỏi: “Tên đó là ai thế?"

 

Dư Nặc: “...”  

 

“Tiết lộ chút đi? Cao hay thấp? Mập hay gầy?”  

 

Hướng Giai Giai cũng cạn lời, cô ấy không hiểu sao đám con trai này lại nhiều chuyện đến vậy.  

 

Dưới ánh nhìn chăm chú sáng quắt như đèn pha ô tô của họ, Dư Nặc có hơi ngơ ngác, cảm thấy có chút khó xử. Cô lắp bắp rồi vẫn quyết định trả lời: “Ừm... hơi cao, gầy... chắc cũng không đến nỗi, nhưng không béo.”  

 

“Thế... lớn hơn hay nhỏ hơn cô?” Ultraman vẫn muốn tiếp tục truy hỏi, nhưng bị Killer kéo sang một bên: “Cái tên ngốc này, cậu dẫn dắt câu chuyện lệch hướng quá rồi. Cút qua, để tôi.”  

 

Killer ngồi xuống bên cạnh Dư Nặc, nghiêm túc nhìn cô: “Người mà cô thích, có đẹp trai bằng Trần Du Chinh không?”  

 

Dư Nặc: “Hả?”  

 

“Nếu không đẹp bằng...” Killer trầm ngâm một lúc, rồi nghiêm túc đề nghị: “Tôi khuyên cô nên chia tay.”  

 

Dư Nặc: “...”  

 

...

 

Trần Du Chinh vừa hút xong một điếu thuốc quay lại, Ultraman giơ tay chặn anh lại: “Khoan, cậu đừng ngồi xuống vội.”  

 

Trần Du Chinh: “?”  

 

Ultraman chỉ về phía chỗ cách đó không xa: “Thấy cái máy lọc nước đó không? Đi, rót cho tôi một ly nước.”  

 

Trần Du Chinh: “...”  

 

Killer vắt chéo chân, thong thả nói: “Rót xong cho cậu ta rồi cũng đừng có nhàn rỗi, tiện thể rót luôn cho tôi một ly.”  

 

Trần Du Chinh nhíu mày, không hiểu bọn họ lại phát bệnh gì, anh gạt tay Ultraman ra rồi ngồi xuống bên cạnh.  

 

Ultraman quay đầu: “Anh Sát, anh xem cậu ta kênh kiệu đến mức nào kìa, khó chịu ghê.”  

 

Killer cùng với Ultraman kẻ xướng người họa: “Ban nãy tôi còn giúp cậu ta dò hỏi một chút tin tức từ ai đó, nhưng với cái thái độ này của cậu ta, tôi chẳng muốn nói nữa.”  

 

Trần Du Chinh nhìn sang: “Mẹ nó, mấy người lại nói gì với cô ấy rồi?”  

 

Killer cười tươi rói: “Chậc, cậu cần gì phải gấp vậy, còn văng tục nữa?”  

 

Ultraman chỉ huy anh: “Chinh, cậu rót cho tôi ly nước trước đi, rồi tôi sẽ cân nhắc xem có nói cho cậu không.”  

 

Bọn họ đang trêu chọc Trần Du Chinh thì Dư Nặc đi tới. Killer và Ultraman lập tức im lặng.  

 

Trần Du Chinh cố nén cơn bực.  

 

Killer hỏi: “Sao thế?”  

 

Dư Nặc có hơi xấu hổ, cũng không dám nhìn thẳng bọn họ: “Tôi có mang ít đồ ăn, mang đến chia cho mọi người.”  

 

Ultraman vui sướng hỏi: “Cái loại bánh quy lần trước tôi ăn còn không?”  

 

“Có.” Dư Nặc gật đầu.  

 

Ultraman, Killer cùng Van và mấy người khác hoàn toàn không thấy xấu hổ vì ăn đồ của một cô gái, lập tức vây quanh Dư Nặc.

 

Đợi đến khi bọn họ chia nhau xong xuôi, hài lòng trở về chỗ ngồi, Dư Nặc ngẩng đầu lên thì bỗng thấy bóng lưng Trần Du Chinh rời đi.

 

Cô do dự một lát rồi vẫn cất giọng gọi anh: “Trần Du Chinh.”  

 

Trần Du Chinh khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô.  

 

Xung quanh toàn là người, Dư Nặc chần chừ một chút rồi chạy lên hai bước, nhịn xấu hổ mà mở lời: “Cái đó... tôi còn mua loại kẹo mà cậu thích nữa đó, cậu muốn ăn không?”  

 

Biểu cảm Trần Du Chinh có hơi kỳ lạ, anh im lặng vài giây rồi trả lời: “Không cần, cảm ơn.”  

 

Ngay khi anh định rời đi.

 

Dư Nặc hỏi: “Cậu đi đâu thế?”  

 

Trần Du Chinh liếc nhìn Killer đang lén lút hóng chuyện ở phía xa, sau đó lại nhìn về phía Du Nặc: “Lấy nước.”  

 

Dư Nặc khẽ ồ một tiếng, dè dặt hỏi: “Cái kẹo đó, cậu không thích ăn nữa à?”  

 

Cô hỏi một câu, Trần Du Chinh trả lời một câu: “Mớ kẹo lần trước vẫn chưa ăn hết.”  

 

Dư Nặc: "...”  

 

Vẻ mặt của Dư Nặc trông như một con thú nhỏ đang hoảng hốt, siết chặt chiếc túi trong lòng, nhỏ giọng nói: "Có phải tôi đã làm cậu không vui không?"

 

Trần Du Chinh nhướng mày, thong thả hỏi: “Không vui chuyện gì?”  

 

“Là chuyện mấy hôm trước, trên xe...” Dư Nặc gọi anh lại cũng chỉ là hành động bột phát nhất thời, nhưng lời đã nói ra rồi, cô dứt khoát nói hết luôn cho xong: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là, nếu lời tôi nói khiến cậu cảm thấy không thoải mái, hoặc khó chịu... tôi... xin lỗi."

 

Trần Du Chinh suy nghĩ hai giây, có vẻ không hiểu lắm, hỏi lại Dư Nặc: “Chuyện này có gì phải xin lỗi?”  

 

“Tôi...” Dư Nặc chẳng biết phải nói sao.  

 

Trần Du Chinh cụp mắt, nhìn vẻ mặt rối rắm của cô: “Đúng là tôi có hơi khó chịu thật."

 

Dư Nặc sững sờ, lại lí nhí nói: “Xin lỗi.”  

 

Trần Du Chinh lại nói: “Nhưng mà, cái khó chịu của tôi, có lẽ không phải là kiểu khó chịu mà em đang nghĩ đâu.”  

 

Dư Nặc hoàn toàn không nhận ra có mấy người hóng chuyện phía xa. Trên mặt cô hiện lên vẻ hoang mang, không chắc chắn hỏi: “Vậy... cậu là kiểu khó chịu nào?”  

 

Trần Du Chinh nhìn cô vài giây, hỏi lại: “Em chắc chắn là muốn tôi nói ngay tại đây à?”

Bình Luận (0)
Comment