Trần Du Chinh quan sát Dư Nặc, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
Dư Nặc không dám nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn anh.
Trần Du Chinh suy nghĩ một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì, rồi dừng lại, cuối cùng nhíu mày: "Thôi vậy."
Dư Nặc: "Hả...?"
Trần Du Chinh: "Tôi đi rót nước."
...
Killer ngồi ở chỗ của mình, nhìn Trần Du Chinh mặt mày khó chịu, cầm theo ly nước bước từ xa tới. Đột nhiên, trong lòng anh ấy dâng lên một cảm giác thỏa mãn mà chỉ kẻ chiến thắng mới có.
Killer hài lòng uống một ngụm nước, giả vờ cảm thán: "Haiz, nước ở sân bay này ngọt ghê, chắc là loại nước ngọt nhất tôi từng uống trong đời, ngon! Mẹ nó ngon thật đấy!"
Trần Du Chinh tức đến bật cười, nhưng vẫn cố nhịn: "Giờ cậu nói được chưa?"
Killer giả ngu: "Nói cái gì cơ?"
Trần Du Chinh bình tĩnh nói: "Cậu đã hỏi Dư Nặc cái gì?"
Killer cợt nhả, dáng vẻ lêu lổng, tiếp tục trêu chọc Trần Du Chinh: "Cậu đoán xem."
Trần Du Chinh: "Tôi đoán mẹ cậu đấy."
"..."
Killer suýt bị sặc, vỗ vỗ ngực, có chút sợ hãi quay sang hỏi Ultraman: "Sao hôm nay Conquer nóng tính thế? Dì cả ghé thăm à? Người ta bị cậu ấy mắng kìa! Mạn Mạn, cậu không thèm quan tâm luôn à?"
Ultraman thở dài một hơi, cũng vỗ vai Trần Du Chinh: "Giờ phải làm sao đây, cậu nói xem phải làm sao bây giờ!"
Trần Du Chinh quay đầu: "Cô ấy nói gì với các cậu?"
Ultraman nghiêm túc nói: "Nói thẳng với cậu cũng chẳng sao, Dư Nặc có người mình thích rồi. Cao hơn cậu, còn đẹp trai hơn cậu nữa."
"..."
Ultraman tiếp tục đâm thẳng vào tim đồng đội: "Lúc trước bảo cậu ra tay sớm, cậu lại chê bọn tôi lo chuyện bao đồng. Giờ thì hay rồi, tất cả đều đi tong hết cả."
Trần Du Chinh: "Ai nói cô ấy có người mình thích rồi?"
Killer bồi thêm một cú: "Chính cô ấy nói đấy."
Ultraman: "Thôi thôi, được rồi anh Sát à, tôi không nói nữa đâu, cậu xem kìa, trái tim Trần Du Chinh sắp bị đâm thủng rồi. Nói thêm nữa là khỏi đánh giải luôn đó."
...
Đến giờ kiểm tra an ninh, cả nhóm thu dọn đồ đạc lên máy bay.
Hướng Giai Giai cầm vé bước lên máy bay, tìm được chỗ ngồi rồi hỏi Dư Nặc: "Nặc Nặc, hai đứa mình ngồi đây này, cậu muốn ngồi trong hay ngoài?"
Dư Nặc vịn vào ghế, lén nhìn sang bên cạnh. Killer, Ultraman và Trần Du Chinh đang xếp hành lý, bọn họ ngồi ngay cạnh hai cô ấy.
Dư Nặc: "Tôi ngồi ngoài được không?"
Hướng Giai Giai gật đầu: "Được chứ, vậy tôi ngồi giữa."
Dư Nặc ngồi vào chỗ của mình.
Cô lấy nút bịt tai vừa tìm được ra, để vào trong túi áo.
Trước khi máy bay cất cánh, loa phát thanh nhắc nhở hành khách tắt điện thoại, gấp bàn ăn lại và thắt dây an toàn. Dư Nặc hơi căng thẳng, đeo nút bịt tai lên.
Sau khi chỉnh đốn xong xuôi, cô hít một hơi thật sâu, chờ đợi máy bay cất cánh. Mọi người xung quanh ai cũng bận rộn với việc riêng của mình, cô lại nhìn sang bên cạnh, Trần Du Chinh cũng đã ngồi xuống hàng ghế bên ngoài.
Anh đeo bịt mắt, khoanh tay trước ngực. Vành mũ bóng chày kéo xuống thấp, gần như che khuất cả khuôn mặt, đã chìm vào giấc ngủ.
Hai người chỉ cách nhau một lối đi nhỏ, Dư Nặc không kìm được, trong lòng dâng lên chút niềm vui nho nhỏ.
Cô thôi không nhìn anh nữa, bắt đầu thẫn thờ.
...
Giấc ngủ trên máy bay không mấy dễ chịu, gặp phải luồng khí nhiễu động khiến máy bay rung lắc một trận. Một lúc sau, những tiếng loạt soạt vang lên, tiếp viên đẩy xe phục vụ ra, khẽ hỏi hành khách cần gì.
Tiếng bánh xe lăn "lạch cạch" khẽ vang lên, Trần Du Chinh kéo bịt mắt xuống, nheo mắt để thích nghi với ánh sáng chói chang. Anh hơi ngồi thẳng dậy.
Tiếp viên vừa lúc đi đến cạnh Trần Du Chinh, cô ấy hơi cúi người: "Xin chào, anh có muốn uống gì không ạ?"
Trần Du Chinh suy nghĩ một chút, ngái ngủ hỏi: "Có nước ép không?"
"Có, anh đợi chút nhé."
Tiếp viên lấy một chiếc cốc, rót nước ép đưa cho anh.
Trần Du Chinh: "Cảm ơn."
Ultraman ngồi cạnh lên tiếng: "Cho tôi một ly cà phê, cảm ơn."
Tiếp viên dịu dàng nói: "Vâng, anh đợi chút nhé."
Cơn đau đầu âm ỉ kéo đến, Trần Du Chinh thò tay vào túi, lấy ra một viên socola, bỏ vào miệng, chờ nó tan dần.
Sắc mặt anh trông không được tốt, mắt quầng thâm. Ultraman thấy vậy, biết anh lại bị tụt đường huyết, liền ghé sang quan tâm: "Cậu ổn không? Có muốn ăn gì không?"
Trần Du Chinh không muốn nói chuyện, chỉ lắc đầu.
Bàn ăn được kéo xuống, anh cầm ly nước, ngón tay khẽ gõ lên miệng cốc, ánh mắt dán chặt vào ly nước trái cây đang khẽ lay động, chìm trong suy tư.
Vào trận chung kết mùa xuân lần trước, khi để thua OG hai ván liên tiếp, bị huấn luyện viên mắng một trận trong phòng nghỉ. Khi đó, xung quanh Trần Du Chinh bao trùm một bầu không khí u ám, anh ngồi một mình trên ghế sô pha, cũng có người đã mua cho anh một ly nước ép như thế này.
Mặt cô đỏ bừng, bên trán còn vương chút mồ hôi sau khi vận động mạnh. Khi nhìn anh, cô có chút ngại ngùng, lấy từ trong túi ra đường glucose và nước ép, cẩn thận hỏi anh muốn uống cái nào.
Trần Du Chinh lắc lắc ly nước, nghiêng đầu nhìn sang Dư Nặc.
Dư Nặc đeo nút bịt tai nghe màu trắng, trên đầu gối còn đắp một chiếc chăn lông mềm mại. Cô xé một mẩu bánh mì bỏ vào miệng, chăm chú lật từng trang tạp chí thương mại trên máy bay, đọc rất say sưa.
Cảm giác được ánh mắt nhìn về phía mình, Dư Nặc quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Trần Du Chinh.
Anh không hề dời mắt.
Dư Nặc sững sờ, nhìn quanh một vòng, xác định rằng Trần Du Chinh đang nhìn cô. Hướng Giai Giai bên cạnh đã ngủ, Dư Nặc sợ làm phiền cô ấy, nên hơi mấp máy môi, dùng khẩu hình hỏi: "Sao thế?"
Trần Du Chinh mở điện thoại, nhắn tin WeChat cho cô:
Conquer: "Em ăn gì thế?"
Hai người chỉ cách nhau một lối đi, Dư Nặc cầm bao bì lên, giơ ra cho anh xem, rồi gõ chữ trả lời: "Tôi ăn bánh mì."
Conquer: "Đói bụng."
Dư Nặc lại nhìn anh một cái: "Tôi vẫn còn mấy món khác nữa, cậu có muốn ăn không?"
Conquer: "Để tôi xem."
Dư Nặc vén chăn lên, đứng dậy, kiễng chân lấy chiếc ba lô đựng đồ ăn từ khoang hành lý phía trên, kéo khóa ra, rồi chụp một tấm ảnh gửi cho Trần Du Chinh.
Anh nhìn lướt qua, chọn bừa một món.
Dư Nặc lấy bánh mì vị dâu ra, nghiêng người đưa qua cho anh.
Trần Du Chinh thong thả xé bao bì, cho vào miệng cắn một miếng. Điện thoại rung lên, anh nhận được tin nhắn của Dư Nặc: "Ngon không?"
Cơn bực dọc khi mới ngủ dậy dường như vơi bớt phần nào, tâm trạng Trần Du Chinh đã khá hơn, trả lời cô:
"Cũng được."
Dư Nặc: "Tôi còn hai cái nữa, cho cậu hết nha?"
Conquer: "Không cần."
Vừa nhắn tin với Dư Nặc xong, Trần Du Chinh dời mắt khỏi màn hình, liếc nhìn Ottman.
Ultraman ho khan một tiếng, bị bắt gặp lén nhìn người khác khiến anh ấy hơi lúng túng: "Cái đó... cậu cứ tiếp tục đi, tôi chỉ nhìn qua thôi, nhìn chơi thôi mà."
Trần Du Chinh không để ý đến anh ấy, tắt điện thoại.
Ultraman cố tình hạ thấp giọng: "Hai người cũng tình cảm ghê ha."
Thấy Trần Du Chinh vẫn không để ý tới mình, Ultraman có hơi tức tối: "Vừa nãy hỏi cậu có ăn không, không phải cậu nói không ăn hả?"
Giọng Trần Du Chinh có phần khàn, mang theo sự khó chịu quen thuộc: "Cậu có thể nói ít đi một chút không?"
Ultraman: "?"
Trần Du Chinh: "Ồn quá, tôi nhức đầu."
Ultraman: "..."
Anh ấy bị nghẹn mấy giây sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Được thôi, không nói nữa. Cũng chỉ là cuộc đời bị ghét bỏ của bé Mạn thôi mà."
...
Sau mười bốn tiếng bay, máy bay từ Thượng Hải hạ cánh xuống Paris, ban tổ chức đã chuẩn bị xe riêng để đón họ về khách sạn.
Trên xe, Tiểu Ứng giới thiệu sơ lược với họ về lịch trình hai ngày tới.
Giải đấu Liên Lục Địa lần này tổng cộng có sự tham gia của 12 đội tuyển đến từ ba khu vực châu Á.
Ngày đầu tiên sẽ là thể thức vòng quay, tổng cộng có sáu trận đấu Bo1. Sau khi thi đấu xong, các khu vực sẽ được xếp hạng dựa trên điểm số: đội đứng đầu sẽ giành vé trực tiếp vào trận chung kết, trong khi hai đội xếp thứ hai và thứ ba sẽ đối đầu để tranh suất còn lại. Chung kết áp dụng thể thức Bo5, bốn đội thuộc hai khu vực chiến thắng sẽ được huấn luyện viên sắp xếp thứ tự thi đấu. Khu vực nào đạt được ba điểm trước sẽ giành chức vô địch.
Trước khi giải đấu Liên Lục Địa bắt đầu, ngày mai bọn họ còn phải dậy sớm để quay video quảng bá, thời gian rất gấp rút.
Sau mười mấy tiếng ngồi máy bay, sắc mặt Dư Nặc có vẻ rất khó chịu.
Trên đường về khách sạn, cuối cùng cô cũng không chịu nổi nữa, bảo tài xế dừng xe, chạy xuống nôn hai lần.
Hướng Giai Giai đi theo, vỗ nhẹ lưng cô, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ, Nặc Nặc?"
Dư Nặc cố nén cảm giác buồn nôn, ngồi xổm bên lề đường, nhận khăn giấy từ cô ấy, lau miệng rồi miễn cưỡng cười: "Không sao đâu."
Cách đó không xa, mọi người trên xe đều đang đợi cô. Dư Nặc sợ làm chậm trễ thời gian mọi người, nói với Hướng Giai Giai: "Giai Giai, cậu giữ điện thoại và túi giúp tớ nha. Mọi người cứ về trước đi, giờ tớ ngồi xe không nổi nữa. Tớ ngồi đây nghỉ một lát rồi sẽ gọi xe về khách sạn sau."
"Không được, tớ chờ cậu đi chung."
Hướng Giai Giai chạy lên xe, Killer bám vào cửa sổ nhìn về phía sau, có chút lo lắng: "Dư Nặc không sao chứ?"