Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 35

Hướng Giai Giai quay lại chỗ ngồi của Dư Nặc, lấy túi xách của cô lên: "Không sao, cậu ấy nói giờ cậu ấy không ngồi xe được nữa, bảo chúng ta cứ về trước, lát nữa sẽ tự gọi taxi về khách sạn."  

 

Tề Á Nam không đồng ý: "Không được, đã trễ thế này rồi, hai cô gái như hai đứa ở ngoài một mình không an toàn đâu."  

 

Trần Du Chinh bất chợt lên tiếng: "Đưa túi đây."  

 

Hướng Giai Giai đứng yên, ngẩn người: "Hả? Gì cơ?"  

 

Anh đứng dậy khỏi ghế: "Tôi xuống với cô ấy."  

 

...

 

Dư Nặc nuốt nước bọt, cố kìm nén cảm giác chua xót dâng lên trong thực quản. Có người đang đứng cạnh cô, Dư Nặc vô thức nghĩ đó là Hướng Giai Giai.

 

Nhưng khi ngẩng đầu lên, Trần Du Chinh đang cụp mắt nhìn cô.  

 

Dư Nặc ngây ra, chống đầu gối đứng lên: "Sao lại là cậu... Giai Giai đâu?"  

 

"Em..." Trần Du Chinh cau mày, đưa chai nước cho cô: "Em ổn chứ?"  

 

"Không sao." Dư Nặc cười gượng, giải thích: "Chỉ là sau khi tôi xuống máy bay sẽ bị say xe một chút, nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi."  

 

Đèn đường rực sáng, Paris về đêm khoác lên mình nét quyến rũ mê hoặc.

 

Thành phố này giống như một đô thị không ngủ rực rỡ sắc màu, đèn đuốc sáng trưng khắp các con phố, một số công trình kỷ niệm còn treo đầy những ánh đèn neon lấp lánh

 

Dư Nặc uống vài ngụm nước, đi bộ một lúc, được gió thổi qua, cô cảm thấy khá hơn hẳn.  

 

Dư Nặc uống vài ngụm nước, chậm rãi đi bộ một lúc được gió thổi qua, cô cảm thấy khá hơn hẳn. Cô bị khung cảnh đêm tuyệt đẹp nơi đây thu hút, tinh thần cũng phấn chấn hơn, không kìm được mà dừng lại, giơ điện thoại chụp vài tấm.

 

Trần Du Chinh đứng bên cạnh, đợi cô chụp xong, có chút buồn cười nói: "Con gái các em đều thích chụp ảnh thế này à?"  

 

"Hả?" Dư Nặc vẫn đang giơ tay chụp chiếc vòng đu quay ngựa gỗ phía xa, nghe anh vậy bèn quay đầu lại, ngại ngùng cười: "Đẹp mà... tôi muốn ghi những khoảnh khắc khi ở đây."  

 

Trong đầu cô chợt nhớ đến lời dạy của Phó Dĩ Đông: [Thỉnh thoảng phải dùng chút mưu mẹo nhỏ, để cậu ấy chủ động giúp cậu một tay, kéo gần khoảng cách giữa hai người.]

 

Dư Nặc do dự một lát, cắn môi, có chút lo lắng hỏi: "Trần Du Chinh, cậu có thể giúp tôi chụp một tấm không?"  

 

Anh nhún vai.  

 

Dư Nặc đưa điện thoại cho anh, nói: "Giúp tôi chụp luôn cái vòng quay ngựa gỗ kia nữa nhé, cảm ơn cậu."

 

Cô chạy ra vệ đường, quay đầu tìm vị trí của vòng đu quay ngựa gỗ, sau đó giơ tay lên, tạo dáng chữ V bên mặt.  

 

Dường như mỗi lần chụp ảnh, Dư Nặc đều thích tạo dáng này. Lần đầu gặp nhau, lúc cô lên sân khấu nhận nhầm người khác thành anh, cũng là tư thế và nụ cười y hệt.  

 

Trần Du Chinh nhìn cô qua ống kính điện thoại, khóe môi hơi nhếch lên.  

 

Một lát sau, Dư Nặc phấn khởi chạy đến: "Sao rồi?"  

 

Anh hờ hững nói: "Rất đẹp."

 

Dư Nặc háo hức nhận lại điện thoại, mở album ảnh, xem thành phẩm anh vừa chụp.  

 

Nhưng nhìn được vài tấm, nụ cười trên môi dần đông cứng.  

 

Không biết Trần Du Chinh chụp kiểu gì, Dư Nặc cảm thấy mình trông cực kỳ lùn, tỷ lệ cơ thể như bị chia đôi 50-50. Nụ cười trên mặt cũng ngốc nghếch lạ thường, thậm chí có một tấm cô còn chưa kịp mở mắt.

 

Thấy cô không nói lời nào, Trần Du Chinh nhướng mày: "Sao? Không hài lòng à?"  

 

Dư Nặc không nỡ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, ngẩng đầu lên nói: "...Hay là tôi chụp cho cậu một tấm, làm mẫu nhé?"  

 

Cô chỉnh lại bộ lọc, lùi lại hai bước.  

 

Trần Du Chinh đội mũ lưỡi trai, nghiêng người tựa vào gốc cây, chờ cô chụp.  

 

Anh lúc nào cũng vậy, ngoài những lúc thi đấu ra, còn lại lúc nào cũng tỏ vẻ lười biếng, chẳng có chút tinh thần, đứng không ra dáng, ngồi cũng chẳng ra hình. Thế nhưng lại hòa hợp một cách kỳ lạ với vẻ lười nhác đầy phong tình của thành phố này.

 

Dư Nặc cố tình ngồi xuống,  tìm cho Trần Du Chinh một góc chụp thật đẹp.

 

Chụp xong, Dư Nặc lon ton chạy tới, như thể đang khoe một món báu vật, đưa điện thoại cho anh xem: "Cậu xem đi?"

 

Trần Du Chinh cầm lấy điện thoại cô, lướt xem vài tấm ảnh của mình, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như mọi khi.  

 

Dư Nặc mong đợi hỏi: "Cậu thấy sao?"  

 

Trần Du Chinh thản nhiên nói: "Cũng đẹp trai đấy chứ."  

 

Dư Nặc: "...."

 

Cô không nhịn được mà nhắc nhở một câu: “Cậu không thấy tôi chụp chân cậu trông dài hẳn ra sao?”  

 

Trần Du Chinh có vẻ hơi khó hiểu: “Chân tôi vốn dĩ đã dài mà.”  

 

Dư Nặc: “...”  

 

“Được rồi.”  

 

Cô bị chặn họng, ậm ừ vài tiếng, cũng không trông mong gì ở anh nữa. Cô điều chỉnh lại góc máy ảnh, giơ điện thoại lên hướng về phía mình.  

 

Vẫn là tự chụp đáng tin hơn.  

 

Dư Nặc vừa mới chỉnh xong biểu cảm, thì bỗng nhiên có một gương mặt xuất hiện sau ống kính. Trần Du Chinh nghiêng đầu, ghé sát vào.  

 

Cô giật mình, tay run lên, vô tình nhấn nút chụp. Cô hơi hoảng hốt: “Cậu làm gì vậy?”  

 

“Chụp chung với em đó.”  

 

Dư Nặc “ồ” một tiếng. Cô suy nghĩ một lúc, vành tai hơi đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng nói vài câu.  

 

Trần Du Chinh không nghe rõ: “Hả?”  

 

Cô lấy hết dũng khí, nói lớn hơn một chút: “Vừa rồi... chụp không đẹp lắm.”  

 

Anh không nói gì.  

 

Cô cẩn thận liếc anh một cái: “Chụp lại một tấm nữa được không?”  

 

...  

 

Dư Nặc và Trần Du Chinh chênh lệch chiều cao khá nhiều, cô hơi nhón chân lên một chút. Nhưng cô lại không dám đứng quá gần anh, vẫn cố giữ một khoảng cách nhất định.  

 

Trần Du Chinh đứng sau cô một chút, có vẻ cũng nhận ra sự khác biệt chiều cao này.  

 

Anh thấy cô đã tạo dáng xong, thì hơi cúi xuống, giơ cánh tay cầm điện thoại ra xa hơn, ghé đầu sát vào bên cạnh cô.  

 

Nhìn từ xa, trông như nửa người anh gần như dán sát vào Dư Nặc.  

 

Hương thơm dịu nhẹ từ dầu gội và quần áo của anh vẫn còn vương lại, mùi hương sạch sẽ ấy trong thoáng chốc đã bao trùm lấy cô.  

 

Hô hấp Dư Nặc như ngưng trì lại, cô nhìn hình ảnh hai người trong ống kính điện thoại, căng thẳng đến mức nắm chặt vạt áo, tròn mắt nhìn mà quên cả cười.  

 

"Tách, tách, tách", Trần Du Chinh bấm liên tục ba tấm.  

 

Cho đến khi anh đứng thẳng dậy, Dư Nặc vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, không dám động đậy.  

 

Anh cúi đầu xem lại những tấm ảnh vừa chụp, bật cười: “Chị à, sao nét mặt em cứng đơ thế này thế?”  

 

Dư Nặc vội vàng giật điện thoại lại, cũng không dám xem kỹ: “Không sao không sao, vậy là được rồi.”  

 

...

 

Khi hai người trở về khách sạn, đã gần mười giờ. Sau khi làm thủ tục nhận phòng bằng hộ chiếu xong, Trần Du Chinh về phòng của mình.  

 

Ultraman đang nằm bò trên giường xem phim.  

 

Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy "tí tách".

 

Đợi đến khi Trần Du Chinh tắm xong bước ra, Ultraman nhận thấy tâm trạng anh có vẻ rất tốt, lắm chuyện hỏi một câu: “Cậu với Dư Nặc làm gì đấy? Sao về muộn thế?”  

 

Anh uể oải trả lời lại một câu: “Hẹn hò.”  

 

Ultraman bị anh chàng mặt dày này làm cho kinh ngạc không thôi.

 

Trần Du Chinh ngồi xuống mép giường, cầm khăn bông lau mái tóc ngắn cũn.  

 

Ultraman vứt điện thoại sang một bên, bò lại gần hỏi: “Không phải Dư Nặc có người mình thích rồi à? Cậu còn hẹn hò, tâm lý cũng vững đấy!”  

 

Trần Du Chinh hất mấy giọt nước trên tóc đi, cầm máy sấy lên, vẻ mặt thờ ơ: “Nhưng đã ở bên nhau đâu."

 

Ultraman cứng họng, nhất thời không biết nói gì.  

 

Anh ấy trợn mắt nhìn Trần Du Chinh sấy khô tóc. Ultraman nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng hỏi: “Thế nếu ở bên nhau rồi thì sao?”  

 

Chuẩn mực đạo đức của Trần Du Chinh vốn dĩ chẳng cao lắm, anh hoàn toàn không thèm suy nghĩ, vẫn giữ nguyên dáng vẻ thản nhiên: “Ở bên nhau nhưng vẫn chưa kết hôn mà."

 

Ultraman: “.........”  

 

Cậu ta cạn lời, cuối cùng phun ra một câu: “Trần Du Chinh, cậu không cần mặt mũi nữa à?”  

 

Trước đây mọi người chủ yếu chỉ trêu đùa, dù trong trụ sở có mấy người thường hay đem anh và Dư Nặc ra đùa giỡn, nhưng không ai thực sự để tâm cả, chỉ là trêu chọc cho vui mà thôi.

 

Ultraman không ngờ Trần Du Chinh lại nghiêm túc thật, anh ấy nhịn không được mà nhắc nhở: “Dư Nặc là em gái của Fish đấy.”  

 

Trần Du Chinh vứt máy sấy tóc sang một bên, tựa người vào thành giường, cầm lấy chiếc điện thoại đang sạc, thản nhiên nói: "Thì sao?"

 

“Đâu phải cậu không biết, fan của Dư Qua ghét cậu như thế nào. Cậu có thể tỉnh táo lại một chút không? Tôi thấy hay là thôi đi, cậu nghĩ thử xem, bây giờ Fish đã là tượng đài trong giới, chúng ta còn lâu mới với tới được. Cậu nhìn lại cậu đi? Chỉ là một tân binh vô danh vừa mới ra mắt, chưa từng vô địch, fan cũng không có, tiền càng không kiếm được bằng anh của cô ấy. Cậu chẳng có gì cả, lấy gì theo đuổi em gái người ta? Lấy tấm chân tình rẻ mạt của cậu à?"

 

“Tôi vẫn còn cái mặt này mà.”  

 

Trần Du Chinh thản nhiên hỏi lại anh ấy: “Cậu không biết hồi cấp ba tôi là hot boy trường à?”  

 

Ultraman: “...”  

 

Dù biết Trần Du Chinh không biết xấu hổ, nhưng anh ấy không ngờ anh lại trơ trẽn đến mức này. Ultraman cảm thấy lần nào anh ấy cũng bị Trần Du Chinh phá vỡ giới hạn cuối cùng.

 

Anh ấy nghẹn lời hồi lâu, rồi miễn cưỡng lên tiếng: "Chinh à, dựa vào nhan sắc thì không bền lâu đâu. Cậu phải hiểu, nhan sắc tàn phai thì tình cảm cũng nhạt dần, cái mặt có ích lợi gì chứ? Hơn nữa, Fish cũng đẹp trai mà, cậu tưởng Dư Nặc thiếu mấy tên trai đẹp xung quanh sao? Hot boy cấp ba thì sao? Cậu hoàn toàn chẳng có tí sức cạnh tranh nào cả."

 

Ultraman sốt ruột đến phát cáu, lải nhải khuyên răn cả buổi, đến mức khô cả miệng, mới phát hiện Trần Du Chinh đang nghịch điện thoại, lướt xem chiến thuật lên đồ trong game, hoàn toàn không nghe lọt tai câu nào.  

 

Anh ấy lập tức cảm thấy nỗi lo lắng của mình giống như đều bị chó ăn hết. Ultraman có hơi nản chí, hỏi: “Này, Trần Du Chinh, cậu thật sự thích Dư Nặc đến vậy à?”  

 

Trần Du Chinh tựa vào thành giường, mắt cũng không thèm nhìn lên, giọng điệu lười biếng: “Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?”  

Bình Luận (0)
Comment