Là Nhịp Tim Nói Dối - Tức Tức Đích Miêu

Chương 78

Tiếng "anh" đầy vang dội ấy vừa cất lên, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.  

 

Dư Qua dường như không tin vào tai mình, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều quá mức hoang đường, đến gương mặt lạnh băng thường ngày cũng xuất hiện một vết rạn nhỏ.  

 

A Văn trợn tròn mắt, cả người căng cứng, mồ hôi lạnh túa đầy lưng. Giữa những cảm xúc phức tạp, anh ấy lại sinh ra một chút khâm phục kỳ lạ. Thật không biết nên nói Trần Du Chinh có tâm lý vững vàng hay da mặt dày nữa.  

 

Will cũng sững sờ không thốt nên lời.  

 

Dư Nặc nơm nớp lo sợ, thậm chí không dám thở mạnh. Còn Trần Du Chinh thì vẫn điềm nhiên như không, chậm rãi nói: "Anh, sau này chúng ta là người một nhà rồi."  

 

Dư Qua: "..."  

 

Dư Nặc thấp thỏm cúi đầu, xấu hổ đến mức muốn chôn mình xuống đất, nhỏ giọng cầu xin: "Trần Du Chinh, anh đừng nói nữa."  

 

Dư Qua hoàn toàn ngó lơ Trần Du Chinh, thậm chí không thèm nhìn anh lấy một cái, anh ấy chỉ chăm chú nhìn Dư Nặc, xác nhận lần nữa: "Em đang quen cậu ta?"  

 

Dư Nặc cắn chặt môi, chậm rãi gật đầu.  

 

Sau một khoảng lặng dài, Dư Qua dường như định làm gì đó nhưng lại cố kìm nén.  

 

Anh ấy tức đến bật cười, rồi xoay người bỏ đi.  

 

A Văn thở dài một tiếng, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Anh ấy nhìn Dư Nặc, rồi lại nhìn Dư Qua, vẻ mặt khó xử, cuối cùng ra hiệu cho Will rồi cùng nhau đuổi theo Dư Qua.  

 

Dư Nặc vẫn đứng yên tại chỗ.  

 

Ánh mắt cuối cùng trước khi rời đi của Dư Qua khiến cô có cảm giác như có một thùng nước lạnh dội thẳng xuống đầu, lạnh đến thấu tim gan.  

 

Dư Nặc trơ mắt nhìn bóng lưng anh ấy dần khuất xa, trái tim như bị một bàn tay siết chặt. Cô định bước tới đuổi theo, nhưng Trần Du Chinh lại kéo lấy cổ tay cô.  

 

Dư Nặc sốt ruột: "Anh buông em ra trước đã."  

 

"Em định đi tìm anh trai em à?"  

 

Sắc mặt Dư Nặc rối bời, khẽ ừ một tiếng.

 

Nhận ra cô khẽ run rẩy, Trần Du Chinh vẫn giữ thái độ ung dung từ đầu đến cuối: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi, em căng thẳng gì chứ?"

 

Dư Nặc không trả lời nữa, chỉ kiên quyết rút tay mình ra khỏi tay Trần Du Chinh. 

 

...  

 

Khi trở lại sảnh tiệc, bữa tiệc gần như đã kết thúc, phần lớn khách mời đã ra về. Dư Nặc vội vã chạy đến bàn của OG, phát hiện Dư Qua không còn ở đó.  

 

Will nhắc cô: "Anh trai em với A Văn ra ngoài hút thuốc rồi."  

 

Bước ra khỏi cửa xoay, Dư Nặc đứng trên bậc thềm, nhìn thấy bóng lưng Dư Qua khuất dần trong màn đêm.  

 

A Văn dựa nghiêng vào tảng đá bên cạnh, một tay đặt lên vai Dư Qua, nghiêng đầu nói gì đó với anh ấy.  

 

Dư Nặc đợi một lúc, cuối cùng vẫn chậm rãi bước tới.  

 

Khi đi đến trước mặt Dư Qua, cô nhỏ giọng gọi: "Anh."  

 

Dư Qua coi cô như không tồn tại, thờ ơ nhìn thẳng vào khoảng không phía trước.  

 

Dư Nặc lúng túng: "Anh đừng giận nữa."  

 

A Văn dập điếu thuốc đang hút dở: "Em gái à, em với Conquer quen nhau bao lâu rồi?"  

 

Lần này Dư Nặc không dám giấu diếm nữa, ngoan ngoãn trả lời: "Mấy tháng rồi."  

 

"..."  

 

A Văn quan sát sắc mặt của Dư Qua, rồi lên tiếng giảng hòa: "Chỉ là yêu đương thôi mà, có gì to tát đâu, sao em lại phải giấu anh trai em chứ?"  

 

Dư Nặc lúng túng cúi đầu, lí nhí nói: "Là lỗi của em."  

 

"Thôi nào thôi nào." A Văn đẩy nhẹ Dư Qua: "Chẳng phải chỉ là em gái cậu có bạn trai thôi sao, cậu cần gì nổi nóng như vậy?"  

 

Dư Qua vẫn như không nghe thấy gì, tiếp tục im lặng với thế giới xung quanh.  

 

A Văn thúc giục: "Cậu nói gì đi chứ, xem em gái cậu sợ đến mức nào rồi kìa."  

 

Giọng nói của Dư Qua vẫn lạnh lùng như cũ: "Bây giờ tôi không có gì để nói cả."  

 

A Văn thấy không thể khuyên nhủ được nữa, bèn quay sang nói với Dư Nặc: "Hay là em lên trước đi, để anh trai em bình tĩnh lại đã, anh sẽ nói chuyện với cậu ấy sau."  

 

Dư Nặc tha thiết nhìn Dư Qua, nhưng anh ấy vẫn không có phản ứng gì. Cô thất vọng quay người, trở lại khách sạn.  

 

Khi trở về bàn ăn, Dư Nặc lặng lẽ ngồi xuống ghế của mình.  

 

Will hỏi: "Tìm được anh trai em chưa?"  

 

Dư Nặc gật đầu.  

 

Nhìn bộ dạng cô lúc này, Will cũng không hỏi thêm nữa.  

 

Trần Du Chinh vốn đang ngồi yên tại chỗ, nhưng khi thấy Dư Nặc, anh nói gì đó với Ultraman rồi đứng dậy, tiến về phía cô.  

 

Mấy thành viên OG nhìn thấy anh, cả bàn đột nhiên im bặt.  

 

Dư Nặc máy móc thu dọn đồ đạc, kéo khóa balo lại, hoàn toàn không nhận ra có người đứng bên cạnh.  

 

Trần Du Chinh thản nhiên phớt lờ những ánh mắt phức tạp đang đổ dồn về phía mình, hỏi: "Em định đi à?"  

 

Dư Nặc quay sang nhìn anh, khẽ "ừm" một tiếng.

 

Anh đi theo sau cô: “Anh đưa em về nhé?”  

 

Dư Nặc: “Không cần đâu.”  

 

Khi đến chỗ vắng người, Trần Du Chinh kéo tay cô lại" “Em sao vậy?”  

 

Dư Nặc miễn cường mỉm cười với Trần Du Chinh:  “Em không sao.”  

 

“Vì anh trai em không thích anh?”  

 

Dư Nặc im lặng, vô hồn lắc đầu.  

 

“Vậy là vì điều gì?”  

 

"Vì cảm thấy áy náy." Nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng không hiểu của anh, cô lặp lại: "Em cảm thấy rất áy náy."

 

“Áy náy chuyện gì?”  

 

“Em đã lừa dối anh trai mình.” Dư Nặc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh: “Trần Du Chinh, em rất thích anh. Nhưng anh trai em cũng là người em vô cùng quan tâm. Hoặc, để em nói cách khác với anh. Anh ấy là người quan trọng nhất của em trên thế gian này. Người em không muốn, và cũng không thể làm tổn thương nhất, chính là anh ấy.”  

 

Hồi nhỏ, mỗi khi Dư Tương uống say là lại đánh người, trong nhà không ai thoát khỏi. Những lúc ông ta nổi điên, khi ấy Dư Nặc vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, luôn vô thức lao vào chỗ nguy hiểm.  

 

Mỗi khi Dư Tương ra tay với cô, Dư Qua luôn từ bên cạnh lao tới, ôm Dư Nặc vào lòng mà che chắn.  

 

Dù bị đánh bị đá thế nào, dù cây móc áo bị đánh đến nứt vỡ, Dư Qua vẫn nghiến răng ôm chặt lấy Dư Nặc, chưa bao giờ buông cô ra.  

 

Chỉ đến khi Dư Tương đánh đủ, cơn giận nguôi ngoai, Dư Qua cũng mình đầy thương tích.  

 

Dư Nặc lén lấy hộp thuốc trong nhà, chạy đến phòng Dư Qua để bôi thuốc cho anh ấy. Nhìn những vết thương sưng đỏ, rách da chằng chịt trên lưng Dư Nặc, cô vừa bôi thuốc vừa không kiềm được nước mắt.  

 

Nghe thấy tiếng khóc, Dư Qua quay đầu lại, vừa hít sâu vừa an ủi cô, nói rằng anh ấy không đau, bảo cô đừng khóc.  

 

Khi đó, Dư Nặc đã nghĩ rằng, sau này lớn lên, cô sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương Dư Qua, kể cả chính cô.  

 

...

 

Khi xuống đến sảnh, đúng lúc A Văn đang đi lên: “Đi thôi, anh đưa em về.”  

 

Dư Nặc quay lại nhìn: “Anh trai em đâu rồi ạ?”  

 

“Em cứ để cậu ấy yên tĩnh một chút đi, có chuyện gì lớn lao đâu, vài ngày nữa là ổn thôi.”  

 

A Văn đã uống rượu nên không thể lái xe, anh ấy gọi giúp cô một chiếc taxi.  

 

Trên xe, thấy Dư Nặc có vẻ ủ rũ, A Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh trai em không chỉ tức giận đơn thuần thôi đâu, anh ấy cũng lo cho em nữa, em có biết chứ?”  

 

"Em xem trước đây trên mạng, fan của Fish mắng chửi Conquer dữ dội thế nào, vậy mà cuối cùng cậu ta lại ở bên em. Biết đâu cậu ta chỉ đang lợi dụng em để cố ý trả đũa anh em thì sao? Đương nhiên, anh cũng chỉ tiện miệng nói ra nỗi lo của mình mà thôi, thực ra anh em và cậu ta cũng chẳng có thù oán gì. Nếu em thật sự thích Conquer, chuyện này không phải là không thể thương lượng, sao phải giấu anh em làm gì chứ?"

 

Đến cổng khu chung cư, A Văn nói: “Thôi, em lên đi.”  

 

Dư Nặc khẽ dạ một tiếng, tâm trạng rối bời bước về phía trước, suýt nữa đâm đầu vào cột điện.  

 

A Văn kéo cô lại: “Chậc, đi đứng kiểu gì thế.”  

 

Anh ấy xoa đầu Dư Nặc: “Yên tâm đi, anh sẽ nói rõ với chuyện với Fish, em cứ về nhà nghỉ ngơi, đừng nghĩ gì nhiều, đánh răng rửa mặt rồi ngủ sớm đi.”  

 

...  

 

Về đến nhà, thậm chí Dư Nặc chẳng buồn tắm, cứ thế ngồi trong phòng khách đợi Dư Qua.  

 

Từ lúc trời tối đến tận sáng hôm sau, anh ấy vẫn chưa về.  

 

Những ngày tiếp theo, có lẽ Dư Qua đã về trụ sở OG, Dư Nặc gửi cho anh ấy mấy tin nhắn nhưng đều như đá chìm xuống biển, không một lời hồi âm.  

 

Một tuần trôi qua.  

 

Sau giấc ngủ trưa, Dư Nặc nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô vội vàng bật dậy khỏi giường.  

 

Cánh cửa mở ra, cô thấy Dư Qua.  

 

Cô bối rối siết chặt tay nắm cửa. Suốt thời gian qua, cô đã chuẩn bị rất nhiều điều để nói, nhưng khi đối mặt với anh ấy, tất cả lại nghẹn lại nơi cổ họng, không biết nên mở lời thế nào. Cô cẩn thận lên tiếng: "Anh, anh về rồi à?"

 

Dư Qua khẽ “Ừm” một tiếng.  

 

Dư Nặc bước ra ngoài, chủ động đi theo sau anh ấy: “Là trụ sở cho nghỉ ạ?"

 

Dư Qua trả lời ngắn gọn một tiếng, dáng vẻ  như không muốn nói nhiều. Dư Nặc cũng im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn anh ấy.  

 

Dư Qua vào phòng lấy vài bộ quần áo rồi đi tắm.  

 

Dư Nặc ngồi trên ghế sô pha đợi anh ấy.  

 

Điện thoại trên đùi rung lên, Dư Nặc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, rồi bước ra ban công.  

 

Sau khi kéo cửa lại, Dư Nặc mới bắt máy, khẽ “A lô” một tiếng.  

 

“Em có ở nhà không? Anh đến tìm em nhé?”  

 

Dư Nặc: “Anh trai em vừa về, em không ra gặp anh đâu. Để một thời gian nữa đi.”  

 

Thật ra khoảng thời gian này, Trần Du Chinh đã nhận ra sự hời hợt của cô. Bất kể anh nhắn gì, cô cũng trả lời rất chậm, dù anh có hẹn gặp cô thì cũng bị từ chối hết lần này đến lần khác. Trần Du Chinh chưa từng dỗ dành ai, cũng không biết phải làm sao. Đến cả gọi điện, cô cũng mất một lúc lâu mới bắt máy. Bao nhiêu bực bội dồn nén bấy lâu nay, chỉ chờ câu nói này để bùng nổ.  

 

Trần Du Chinh lập tức nổi giận, thực sự không thể hiểu nổi, hỏi cô: “Ý em là, nếu anh trai em không đồng ý, thì em định không gặp lại anh nữa à?”  

 

Dư Nặc quay đầu nhìn vào phòng khách, Dư Qua vẫn chưa ra. Cô giải thích: “Em muốn cho anh ấy thời gian để chấp nhận.”  

 

Trần Du Chinh: “Vậy nếu anh ta mãi không chấp nhận thì sao?”  

 

“...”  

 

Dư Nặc im lặng.  

 

Trần Du Chinh: “Em định chia tay anh?”

 

"Không phải."  

 

"Anh đối với em chỉ là có cũng được, không có cũng chẳng sao, đúng chứ?"

 

Dư Nặc yếu ớt trả lời: "Không phải."  

 

Từ nhỏ, Dư Nặc đã nhút nhát, những thứ không thuộc về mình, dù là gì đi nữa, cô cũng không bao giờ muốn giành lấy, càng không dám hy vọng xa vời. Duy chỉ có Trần Du Chinh là một ngoại lệ. Anh ấy rực rỡ đến mức như tỏa sáng, rõ ràng là người thuộc về một thế giới khác với cô, vậy mà cô vẫn không thể kìm lòng mà đắm chìm, bị anh thu hút.

 

Cô đã dùng hết can đảm để tìm anh tỏ tình. Trần Du Chinh là người duy nhất mà cô từng mạo muội khao khát, từng cố gắng và cũng là người duy nhất cô giành lấy được.  

 

Giọng Trần Du Chinh dịu lại một chút: "Chuyện của hai đứa mình thì chỉ liên quan đến hai đứa mình. Anh chỉ quan tâm đến em, người khác nghĩ gì không quan trọng, em hiểu không?"

 

Dư Nặc nói với anh: "Có thể anh không thấy có gì to tát, anh cũng không để tâm anh trai em nghĩ gì, nhưng anh ấy là người thân duy nhất mà em quan tâm."

 

Giọng điệu của cô hiếm khi cứng rắn như vậy, khiến đầu dây bên kia chợt lặng im.

 

Dư Nặc lặng lẽ thở dài.  

 

Cô có thể nhận ra, thực ra Trần Du Chinh chưa bao giờ xem chuyện này là vấn đề nghiêm trọng, thậm chí đêm hôm đó, khi đối mặt với Dư Qua, anh vẫn thoải mái đùa giỡn.  

 

"Em rất quan tâm đến cảm nhận của anh ấy." Giọng Dư Nặc có phần run rẩy: "Nếu anh quan tâm em, em hy vọng anh có thể tôn trọng anh ấy một chút." 

 

...

 

Trần Du Chinh cúp máy.  

 

Bị những lời vừa rồi của Dư Nặc làm cho bối rối, Trần Du Chinh ném điện thoại sang một bên, ngồi xuống mép giường. Cơn giận vô cớ không có chỗ phát tiết, anh đá mạnh vào tường.

 

Cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ, một lát sau, Ngu Diệc Vân bưng dĩa trái cây bước vào.  

 

Bà ấy thấy Trần Du Chinh chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi người ngồi bên mép giường, cả người bất động, tay luồn vào tóc.

 

Ngu Diệc Vân lo lắng hỏi: "Sao thế Chinh Chinh, có chuyện gì à?"

 

Trần Du Chinh cố kiềm chế cơn bực bội: "Không có gì đâu mẹ."

 

"Được rồi, vậy mẹ không làm phiền con nữa."  

 

Ngu Diệc Vân đặt dĩa trái cây xuống bàn: "Lát nữa con nhớ ăn trái cây đấy."

 

Nói xong, bà ấy định rời đi thì Trần Du Chinh bỗng lên tiếng: "Mẹ."

 

Ngu Diệc Vân quay đầu lại: "Hả? Sao đấy?"

 

"Con muốn hỏi mẹ chuyện này." Trần Du Chinh thật sự không biết nên mở lời thế nào: "Là, chính là, chuyện đó..."

 

Ngu Diệc Vân bật cười: "Là cái gì cơ? Con cứ nói thẳng đi."

 

Trần Du Chinh ấp úng một lúc lâu, cuối cùng cũng hỏi ra được: "Năm đó ba làm thế nào để thuyết phục cậu con vậy?"  

 

Ngu Diệc Vân: "..."

 

Bà ấy ngồi xuống bên cạnh Trần Du Chinh, kiên nhẫn nghe anh kể câu chuyện rối rắm của mình, rồi tổng kết lại: "Tức là anh trai bạn gái con không thích con, hơn nữa trước giờ bạn gái con vẫn giấu cậu ấy để qua lại với con, kết quả bây giờ hai đứa bị bắt tại trận?"  

 

Trần Du Chinh gật đầu.  

 

"Thế bạn gái con nghĩ thế nào?"

 

"Cô ấy nói hy vọng con tôn trọng anh trai cô ấy." Trần Du Chinh hoàn toàn không hiểu: "Nhưng con có làm gì anh trai cô ấy đâu?"

 

Ngu Diệc Vân: "Trong tình huống nghiêm túc như thế mà con vẫn còn tâm trí đùa giỡn à? Bảo sao cô gái nhỏ ấy lại giận."

 

"Con có đùa đâu, vốn dĩ sau này bọn con sẽ là người một nhà thật mà."

 

Ngu Diệc Vân thở dài: "Với thái độ hời hợt như thế này của con, ai nhìn vào mà thích cho được? Con phải chân thành hơn, chỉ có chân thành mới lay động được lòng người. Hồi đó, cậu con và ông bà ngoại của con cũng không thích ba con, ông ấy cũng phải mất mấy năm mới khiến cậu con dần chấp nhận ông ây đấy."  

 

Trần Du Chinh lộ ra vẻ mặt kỳ quái.  

 

Ngu Diệc Vân hồi tưởng lại chuyện cũ, nhìn anh: "Sao thế? Có phải cảm động trước sự kiên trì của ba con không? Con phải học theo ông ấy đi."  

 

Trần Du Chinh: "Con học theo ông ấy làm gì chứ? Có gì đáng học đâu? Người ba này của con cũng quá kém trong mấy chuyện này rồi, còn tốn mấy năm trời? Buồn cười thật, con nào chờ nổi lâu như vậy."  

 

Ngu Diệc Vân: "……"  

 

"Bỏ đi, mẹ cũng lười để ý tới con." Ngu Diệc Vân đứng dậy: "Cái tính ba trợn này của con, bị người khác ghét bỏ cũng đúng."

 

...

 

Trần Du Chinh nằm trên giường, thất thần một lúc. Sau đó, anh cầm lấy chiếc điện thoại bị vứt dưới đất, tìm đến đội trưởng TG.  

 

Conquer: "Tôi nhớ hình như anh quen Fish đúng không?"  

 

Đội trưởng: "Ừ, có chuyện gì à?"  

 

Conquer: "Anh có WeChat của anh ta không? Gửi số cho tôi đi, tôi cần tìm anh ta giải quyết chút chuyện riêng."  

 

Đội trưởng: "Lại định làm trò gì nữa đây?"  

 

Conquer: "Việc nghiêm túc."  

 

Đội trưởng cũng không suy nghĩ nhiều, gửi một dãy số qua.  

 

Conquer: "Anh nhớ nhắc anh ta đồng ý lời mời kết bạn của tôi đấy."  

 

Sau khi hỏi được thông tin liên lạc của Dư Qua, Trần Du Chinh lập tức lên mạng tìm vài mẫu thư xin lỗi. Vì lo sợ Dư Qua không chấp nhận lời mời kết bạn của mình, anh còn cẩn thận đổi tên WeChat của mình từ Conquer thành một dấu chấm.  

 

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Trần Du Chinh mở WeChat, gửi lời mời kết bạn cho Dư Qua.  

 

Có lẽ đội trưởng đã báo trước, bên kia nhanh chóng chấp nhận.  

 

Anh suy nghĩ một chút, sau đó lịch sự chào hỏi đối phương trước.

 

.: "Chào anh."  

 

Fish: "?"  

 

Trần Du Chinh lập tức gửi thẳng một bức thư xin lỗi dài dằng dặc:  

 

"Tôi là Conquer, hôm nay tôi mang theo tâm trạng vô cùng hối lỗi để kết bạn với anh, chỉ muốn chân thành nói một lời xin lỗi, xem liệu chúng ta có thể làm bạn được không. Trước đây tôi đã quá bốc đồng, từng làm một số chuyện không đúng với anh. Kể từ khi thích Dư Nặc, tôi mới ngày đêm trăn trở vì những sai lầm mình đã gây ra cho anh. Bây giờ tôi đã hoàn toàn nhận thức được vấn đề của mình. Nếu ông trời cho tôi một cơ hội nữa, tôi tuyệt đối sẽ không ping cái dấu hiệu đó với anh. Nếu sự nông nổi của tôi đã vô tình làm tổn thương anh, tôi có thể thay đổi. Với một người có tấm lòng rộng rãi như anh, chắc chắn sẽ không để bụng chuyện này đâu nhỉ. Tuy tôi kiêu ngạo thật, nhưng tôi càng sợ bỏ lỡ Dư Nặc hơn. Tình yêu thực sự cần dũng khí, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, tôi thật sự là một người rất đàng hoàng."

 

Trần Du Chinh kiểm tra lại đoạn văn dài mấy trăm chữ, không thấy lỗi chính tả nào.  

 

Có lẽ Dư Qua đã cảm động trước bức thư xin lỗi chân thành này của anh, nên mãi vẫn chưa trả lời.  

 

Trần Du Chinh chủ động nhắn thêm một tin nữa, nhưng lập tức xuất hiện dấu chấm than màu đỏ.  

 

Ngay bên dưới là một dòng chữ xám nhỏ:  

 

[Đã gửi tin nhắn, nhưng bị đối phương từ chối nhận.]

Bình Luận (0)
Comment