Dư Qua tắm xong thì lập tức đi thẳng vào phòng ngủ.
Dư Nặc đi loanh quanh trong phòng khách một lúc, sau đó bước đến trước cửa phòng Dư Qua. Cửa không đóng chặt, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ. Cô gõ nhẹ hai tiếng rồi thò đầu vào: “Anh ơi.”
Dư Qua đang tựa vào tủ đầu giường, cầm điện thoại không biết đang xem gì. Thấy cô vào, anh ấy ngẩng lên: “Chuyện gì?”
Cô cẩn thận hỏi: “Anh có rảnh không… Em muốn nói chuyện với anh một chút, được không ạ?”
“Nói chuyện gì?”
“Chuyện của Trần Du Chinh…” Cô vội nói: “Xin lỗi anh, em không nên giấu anh. Em...”
Dư Qua có vẻ không kiên nhẫn: “Chuyện của em với cậu ta thì liên quan gì đến anh?”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt rõ ràng của anh, Dư Nặc lập tức im bặt. Cô mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Hàng mi khẽ cụp xuống đầy thất vọng, cô chỉ biết đứng lặng ở cửa phòng anh ấy.
Dư Qua liếc cô một cái, sau đó lại đưa mắt về màn hình điện thoại.
Dư Nặc không quấy rầy anh nữa, nhẹ nhàng khép cửa lại, thất thần trở về ngồi trên sofa trong phòng khách. Cô đưa mắt nhìn về phía phòng của Dư Qua vài lần. Nỗi hoang mang xen lẫn những cảm xúc rối ren khác, khiến lòng cô như bị một mớ tơ vò thắt chặt.
Nếu ngay từ đầu cô thành thật với Dư Qua, có lẽ sự việc đã không rối rắm đến mức này.
Chỉ là lúc đó, cô mang chút tâm lý may mắn, đắm chìm trong thế giới của mình. Dù đôi lúc nghĩ đến Dư Qua, cô cũng thấy phiền nên vô thức không muốn suy nghĩ quá nhiều, cứ chần chừ hết lần này đến lần khác.
Sự việc đi đến nước này, tất cả đều là do Dư Nặc tự làm tự chịu.
Dư Nặc còn đang ngẩn ngơ trên sofa thì thấy Dư Qua từ phòng bước ra. Cô lập tức đứng lên.
Dư Qua đi đến tủ giày thay giày.
Dư Nặc chậm rãi đi sát theo sau anh ấy: “Anh, anh định ra ngoài à?”
Anh chỉ nói ngắn gọn: "Có việc."
“Vậy tối nay anh có về ăn cơm không?”
“Không biết.”
Cô nhìn Dư Qua đứng dậy: “Nếu anh về thì nhắn em một tiếng nhé, em nấu cơm trước cho anh.”
Động tác mở cửa của Dư Qua thoáng khựng lại, nhưng anh ấy cũng không trả lời cô, chỉ đẩy cửa bước ra ngoài.
...
Hai ngày nay, Dư Qua đều ở nhà, nhưng mỗi ngày anh ấy chỉ về rất khuya để ngủ, đến chiều lại ra ngoài.
Dư Nặc và anh ấy không chỉ không nói chuyện, mà ngay cả gặp mặt cũng khó.
Dư Nặc đã chuẩn bị cơm cho anh ấy mấy lần, có hôm chờ đến khi đồ ăn nguội lạnh mà vẫn không thấy Dư Qua về, cuối cùng cô chỉ đành vội vàng ăn qua loa vài miếng rồi dọn dẹp.
Sau cuộc gọi điện với Trần Du Chinh hôm đó, anh không còn hẹn cô ra ngoài nữa. Buổi tối, sau khi tắm xong, Dư Nặc nằm trên giường lướt xem dòng thời gian của bạn bè.
Cô chợt nhớ đến Trần Du Chinh. Dư Nặc mở trang cá nhân của anh ra xem. Phát hiện ra mấy ngày nay, ngày nào anh cũng chia sẻ bài hát.
Lần lượt là: "Cười khổ", "Sao Em Nỡ Làm Anh Buồn", "Anh Thật Sự Bị Tổn Thương Rồi", "Xuyên Tim".
Bài đăng mới nhất là ảnh chụp lời bài hát của "Lời Nguyện Cầu Của Thiếu Nữ", đúng lúc phát đến đoạn: "Cầu xin trời đất buông tha cho một đôi tình nhân."
Bên dưới phần bình luận, mọi người không chịu nổi việc anh liên tục đăng bài suốt hai ngày nay, đồng loạt vào mắng chửi.
Ultraman: Đang nhập vai đấy à?
Killer: Anh Chinh à, dạo này chuyển sang phong cách thanh xuân đau thương rồi hả?
Thomas: Cậu bị ma nhập[ rồi à? Còn đăng thêm bài nào nữa là anh đây chặn cậu luôn đấy, đồ điên!
Van: [trái tim] [trái tim] [trái tim] Đúng kiểu NetEase Cloud phiên bản cũ rồi nè.
Dư Nặc đọc hết phần bình luận bọn họ, vừa bật cười vừa bất giác thở dài. Dư Nặc biết Trần Du Chinh đang dùng cách này để dỗi cô. Dư Nặc quay về giao diện trò chuyện trên WeChat, chủ động nhắn tin cho Trần Du Chinh: "Đừng đăng mấy bài hát đó nữa."
Conquer: "Bị em đối xử lạnh nhạt thì thôi đi, giờ ngay cả quyền đăng bài lên dòng thời gian cũng bị tước đoạt à?"
Dư Nặc: "Em biết anh đăng cho em xem. Em không có đối xử lạnh nhạt với anh. Hai hôm trước em nói chuyện hơi nặng lời, anh đừng để bụng. Chỉ là tâm trạng em mấy hôm nay không tốt thôi."
Dư Nặc: "Anh trai em ở nhà suốt mấy ngày nay. Đợi em giải quyết xong chuyện này, em sẽ đến tìm anh."
Bên kia hiển thị đang nhập tin nhắn, Dư Nặc chờ mãi mà không thấy Trần Du Chinh trả lời. Mãi mấy phút sau, tin nhắn mới hiện lên.
Conquer: "Hai ngày nay anh ta đều ở nhà à?"
Dư Nặc: "Ừm."
Conquer: "Em định xử lý thế nào?"
Dư Nặc: "Em muốn nói chuyện với anh ấy, nhưng chưa tìm được cơ hội. Chắc anh ấy vẫn còn giận… Em đợi khi nào anh ấy nguôi giận rồi nói."
Trần Du Chinh dường như lười gõ chữ, trực tiếp gửi tin nhắn thoại: "Em đừng lo, cứ giao cho anh."
Dư Nặc lập tức ngồi thẳng dậy, nghĩ rằng Trần Du Chinh lại định chạy đến trước mặt Dư Qua tìm cảm giác tồn tại, cô vội vàng gõ chữ gửi đi: "Anh định làm gì? Đừng có kích động…"
Một tin nhắn thoại dài năm mươi giây được gửi đến: "Anh vẫn cảm thấy, chúng ta yêu đương tự nguyện, sống hết mình trong những năm tháng đẹp nhất, có gì sai đâu. Nhưng mà, anh cũng biết với em, anh trai em quan trọng hơn anh. Hai ngày nay anh cũng tự kiểm điểm rồi, đúng là đôi lúc anh hơi trẻ con, nhưng anh đâu có không tôn trọng anh ta đâu đúng không? Anh không mong em đối xử với anh tốt hơn anh trai em, nhưng em cũng không thể đối xử bất công như vậy được. Anh trai em không vui, anh cũng không vui, sao em không quan tâm đến anh một chút chứ?"
Dư Nặc nghe đi nghe lại đoạn ghi âm của anh, bất đắc dĩ thở dài. Cô cân nhắc một lúc rồi trả lời Trần Du Chinh:
"Anh trai em là người thân, còn anh là người em thích, cả hai đều rất quan trọng với em. Em chỉ sợ anh ấy có thành kiến với anh, nên trong lòng hơi sốt ruột. Trước đó em có nói hơi nặng lời, cũng vì nhất thời xúc động, anh đừng để bụng nhé."
Conquer: "Biết rồi."
Nói chuyện với Dư Nặc xong, tâm trạng bực bội của Trần Du Chinh cuối cùng cũng dịu đi. Anh vui vẻ lướt lại đoạn trò chuyện của hai người, cảm thấy lần này mình giả vờ đáng thương khá thành công.
Kế Cao Trác lại bắt đầu điên cuồng nhắn tin với anh: "Dạo này mày đang làm gì đấy?"
“Không phải nói được nghỉ rồi sao, sao ông đây chẳng thấy bóng dáng mày đâu vậy???”
Conquer: "Bận u sầu, đừng làm phiền."
Kế Cao Trác: "Mày thì u sầu cái quái gì, mai ra ngoài chơi không?"
Conquer: "Không, có việc rồi."
Kế Cao Trác: "Việc gì?"
Trần Du Chinh mở NetEase Cloud, chia sẻ một bài hát cho anh ấy.
…“Mê Dại”.
Hôm thứ sáu, OG tổ chức một buổi gặp gỡ người hâm mộ trực tiếp.
A Văn thấy Dư Qua ngồi một mình trong phòng nghỉ, thì đi tới ngồi xuống: “Sao rồi, đã nói chuyện với Dư Nặc chưa?”
Anh ấy vẫn giữ nguyên thái độ đó: “Không có gì để nói cả.”
“Cậu đúng là cứng đầu chết đi được.” A Văn trợn mắt: “Nếu cậu thật sự không có gì để nói với em ấy, vậy cậu về nhà làm gì? Không phải là lo lắng cho em ấy sao? Kết quả lại cứ cố chấp, không chịu xuống nước.”
Dư Qua: “Chuyện của tôi, anh đừng quan tâm.”
Buổi gặp gỡ người hâm mộ kéo dài hơn hai tiếng, sau khi kết thúc, mấy người trong OG lại cùng nhau đi ăn.
Mãi đến hơn mười giờ, Dư Qua mới lái xe về nhà. Từ bãi đỗ xe đi ra, lúc bước đến dưới lầu, anh ấy hơi khựng lại.
Trên băng ghế dài của khu chung cư có một người đang ngồi, chán chường nghịch điện thoại.
Dư Qua không thèm liếc mắt, cứ thế đi qua.
Người đó bỗng lên tiếng: “Ê, anh, không đúng, Dư Qua, đợi đã.”
Dư Qua giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Trần Du Chinh bước lên hai bước, chắn trước mặt anh ấy, giơ một tay ra cản Dư Qua lại: “Có thời gian ăn bữa cơm không?”
Mặt Dư Qua không chút biểu cảm, vòng qua Trần Du Chinh, tiếp tục đi về phía trước.
Dạo gần đây, mỗi lần anh ấy về nhà, sau lưng luôn không biết từ đâu lại xuất hiện cái tên Trần Du Chinh này. Dù đối phương nói gì, anh ấy cũng chưa từng đáp lại lấy một câu. Mà khi anh ấy về đến nhà, Dư Nặc cũng chưa từng nhắc đến chuyện này.
Thông thường sau mười giờ, nếu không có việc gì, Dư Nặc sẽ không ra ngoài nữa. Có lẽ cô không biết Trần Du Chinh tối nào cũng chặn anh ấy dưới lầu.
Cô không nhắc đến, anh ấy cũng lười nói.
Trần Du Chinh lùi lại mấy bước, đưa tay gãi mũi: “Anh xem, tôi đợi ở đây nhiều ngày như vậy rồi, anh cũng phải cho tôi một cơ hội chứ.”
Cuối cùng Dư Qua cũng dừng bước, lạnh lùng nói: “Đừng đi theo tôi nữa, không thì tôi gọi bảo vệ đấy.”
Trần Du Chinh vuốt mũi: “Anh ăn với tôi bữa cơm đi, tôi đảm bảo sau này sẽ không làm phiền anh nữa.”
Thấy Dư Qua định rời đi, Trần Du Chinh nắm lấy cánh tay anh ấy: “Nếu anh không chịu ăn với tôi một bữa, vậy tôi chỉ còn cách ngày nào cũng ngồi đợi anh thôi.”
Dư Qua ghét nhất là bị người khác uy h**p, lập tức hất tay Trần Du Chinh ra: “Tùy cậu.”
Giọng nói của Trần Du Chinh vang lên sau lưng: “Hôm nay tôi không đi đâu hết, tôi sẽ ngồi đây đợi anh."
Dư Qua chẳng buồn ngoảnh đầu lại, cứ thế bước thẳng vào tòa nhà. Về đến nhà, đèn trong phòng bếp vẫn sáng. Anh ấy nghiêng đầu nhìn qua, trên bàn bày mấy món ăn, vẫn chưa ai đụng tới.
Anh ấy vứt chìa khóa xe lên bàn. Khi bước vào phòng khách thì thấy có người đang co ro trên ghế sofa.
Dư Qua đứng tại chỗ nhìn mấy phút.
...
Dư Nặc cảm nhận được ai đó đắp chăn cho mình, cô khẽ cựa quậy, dần mở mắt ra. Trong cơn mơ màng, cô thấy Dư Qua đang đứng thẳng dậy, Dư Nặc lập tức tỉnh táo hẳn. Cô dụi mắt, ngồi dậy, khẽ gọi: "Anh, anh về rồi?"
Cô kéo chăn ra, xỏ giày vào, có chút ngượng ngùng: “Em nấu cơm xong, gửi tin nhắn cho anh nhưng anh không trả lời. Em đợi mãi rồi ngủ quên mất.”
Dư Qua: “Em nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi.”
Dư Nặc lúng túng cúi đầu: “Anh ăn gì chưa? Nếu chưa thì để em hâm nóng lại cho anh.”
Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày, hai người ngồi ăn cơm đối diện nhau.
Dư Nặc nhìn Dư Qua ngồi đối diện, mắt bỗng thấy cay cay, vội cúi đầu ăn mấy miếng cơm.
Thật ra lúc nãy anh ấy đã ăn với mọi người trong OG rồi, không hề đói chút nào. Dư Qua ngồi với cô một lát, rồi đặt đũa xuống.
Dư Nặc vẫn luôn nhìn anh, thấy vậy cũng dừng lại: “Anh ăn no rồi à?”
Dư Qua dựa vào lưng ghế nhìn cô, khẽ ừ một tiếng.
Dư Nặc mỉm cười: “Vậy cứ để đấy đi, lát nữa ăn xong em sẽ dọn.”
Dư Qua giữ nguyên nét mặt bình tĩnh, đột nhiên lên tiếng: “Em muốn nói gì với anh.”
Dư Nặc khựng lại.
Căn bếp bỗng trở nên im ắng. Dư Nặc hoàn toàn không chuẩn bị trước, cố gắng che giấu cảm xúc: “Em chỉ muốn nói về chuyện của em và Trần Du Chinh thôi.”
Nói xong, cô hơi ngập ngừng.
Dư Qua: “Nói tiếp đi.”
“Anh, em xin lỗi.” Cô lại xin lỗi lần nữa: “Em không nên lừa anh… Cũng không phải em muốn đùa giỡn với anh. Em biết anh không thích Trần Du Chinh, nên mới không dám nói. Nhưng mà, anh có thể cho anh ấy một chút thời gian không? Em cảm thấy anh ấy không tệ như anh nghĩ, cũng không phải người không đứng đắn.”
Dư Qua: “Em quen cậu ta bao lâu rồi mà hiểu cậu ta như vậy?”
Dư Nặc lắc đầu.
Dư Qua: “Những gì nên nói, anh đã nói hết với em rồi. Nếu em không muốn nghe anh, anh cũng không ép buộc em làm gì. Nếu em đã có quyết định của mình, vậy cũng không cần bận tâm đến suy nghĩ của anh.”
Dư Nặc vội vàng nói: “Không phải vậy, em không phải không nghe lời anh, em cũng không thể làm như không quan tâm anh đang nghĩ gì.”
“Nhưng mà, em…”
“Em cái gì?”
Dư Nặc lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào Dư Qua. Cô nói rất chậm, nhưng ngữ khí lại vô cùng kiên định: “Em thích Trần Du Chinh, thực sự rất thích anh ấy. Còn sau này sẽ ra sao, em cũng không biết được. Nhưng em biết, dù kết quả thế nào, em cũng không hối hận khi ở bên anh ấy.”
Dư Qua im lặng.
...
Sau khi rửa bát đũa xong, Dư Nặc bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô tắt vòi nước, chạy đến cửa, gọi: “Anh, muộn vậy rồi, anh còn muốn ra ngoài à?”
Dư Qua khẽ ừ một tiếng.
Trước khi mở cửa, anh ấy quay đầu lại.
Thấy Dư Nặc đứng ngập ngừng trước cửa bếp, anh ấy chỉ nói một câu: “Em ngủ sớm đi, lát nữa anh về.”
Dư Nặc ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
...
Tiếng chào mừng quý khách từ quán nướng vang lên.
Bà chủ đang xem phim, ngẩng đầu lên, khi thấy hai người đàn ông bước vào thì thoáng sửng sốt.
Hai người đàn ông điển trai ngang ngửa nhau, chọn chỗ ngồi trong góc khuất nhất. Sau khi ngồi xuống, cả hai chỉ lặng lẽ nhìn đối phương, chẳng ai nói gì.
Bà chủ đứng bên bàn, đưa thực đơn ra, nhưng không ai đón lấy.
Ánh mắt một người nhìn đối phương không giống như bạn bè, mà giống kẻ thù hơn… Đặc biệt là người mặc áo đen, bà ấy có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể vớ lấy ghế đập thẳng vào mặt người mặc áo trắng.
Nhận ra bầu không khí có chút căng thẳng, bà chủ quán cười gượng hai tiếng, không dám chọc vào người mặc đồ đen có ánh mắt sắc lạnh, thức thời quay sang hỏi người mặc đồ trắng: "Anh đẹp trai, hai người muốn gọi món gì?"
Trần Du Chinh nhận lấy thực đơn, chọn đại mấy món: “Mang nhiều rượu lên.”
Khi đi vào bếp, bà chủ lại lo lắng liếc nhìn về góc hai người họ ngồi.
Nhân viên phục vụ tò mò: “Dì nhìn gì vậy?”
Bà chủ dặn dò nhân viên nam: “Cậu để ý hai người kia một chút, có khi lát nữa họ đánh nhau đấy, tuyệt đối không được để họ đập phá quán của tôi.”
Người phục vụ nam "ồ" lên một tiếng, nhìn Dư Qua và Trần Du Chinh một lúc, gãi đầu, lẩm bẩm như đang suy nghĩ điều gì đó: "Lạ thật, sao tôi thấy hai người này trông quen quen thế..."
Đây là bữa ăn thứ ba trong ngày của Dư Qua. Anh ấy giơ tay nhìn đồng hồ, vẻ mặt chẳng mấy thân thiện: "Tôi không có thời gian dây dưa với cậu, có gì nói nhanh đi."
Trần Du Chinh tự rót đầy một cốc rượu trắng, rồi lại rót thêm một cốc nữa, đẩy đến trước mặt Dư Qua.
Dư Qua hoàn toàn không động đậy.
Trần Du Chinh nâng cốc lên, dưới ánh nhìn chăm chú của Dư Qua, anh một hơi uống cạn ly rượu trong tay.
Đợi cơn bỏng rát trong cổ họng qua đi, Trần Du Chinh chậm rãi lấy lại bình tĩnh, mở miệng: "Từ nhỏ tôi đã không ra gì, EQ gần như bằng không. Nên nếu trước đây có chỗ nào đắc tội với anh, hôm nay tôi nghiêm túc nói một câu xin lỗi."
Dư Qua thờ ơ nhìn anh.
Trần Du Chinh mặt không biến sắc, tiếp tục rót rượu vào ly trống. Sau khi uống liền ba ly rượu trắng, anh lại cúi đầu, giọng điệu nhún nhường: "Mấy ly này coi như bồi tội với anh."
Lúc nói những lời này, anh đã cất đi hết vẻ bông đùa thường ngày.
Món ăn trên bàn đã được dọn lên đủ, nhưng không ai động đũa.
Người phục vụ nam rời đi, nhưng vẫn không kìm được mà liếc về phía họ. Đột nhiên, anh ấy hơi đứng khựng lại, vội vàng lấy điện thoại lên Weibo tìm kiếm.
Vài phút sau, người phục vụ nam ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin nổi. Sau khi xác nhận lại mấy lần, anh ấy giơ điện thoại lên, lén chụp một bức ảnh về phía Trần Du Chinh và Dư Qua.
Sau đó lập tức bước nhanh vào bếp, tay người phục vụ nam run lẩy bẩy không ngừng, gửi bức ảnh vừa chụp vào nhóm chat game đang hoạt động sôi nổi nhất:
[Xem hai người này là ai nè @Tất cả mọi người]
Không ngoài dự đoán, chỉ hai phút sau, nhóm chat bùng nổ, tin nhắn nhảy vèo vèo lên tới 99+.
[Fish và Conquer???]
[Vãi chưởng, tôi chết lặng rồi, thật sự là Conquer và Fish sao????]
[Tôi không nhìn nhầm chứ? Người mặc đồ đen đúng là Fish kìa??]
[Có thể giúp tôi xin chữ ký của Conquer không? Giá cả thương lượng được QAQ]
[Hai nam thần trong giới eSports của tôi, ôi trời, tôi xin quỳ luôn!]
[Không biết họ đang nói gì nhỉ, nhưng có cảm giác "gay gay" sao ấy, mọi người thử ngắm kỹ bức ảnh này mà xem, ánh mắt Conquer nhìn Fish thâm tình quá trời, mẹ ơi, trông phê thật sự!】
[Tôi thấy khó hiểu ghê? Không phải fan hai người này ngày nào cũng đánh nhau trên Weibo à? Không ngờ ngoài đời họ lại thân nhau như vậy?]
...
Hai người đàn ông trưởng thành, cũng chẳng thể nói ra mấy lời quá sướt mướt. Trần Du Chinh ngồi đối diện Dư Qua, tự mình rót đầy rượu, rồi lại uống cạn.
Nửa tiếng sau.
Dư Qua mặt lạnh băng, không ngăn cản hành động của Trần Du Chinh, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Cậu có uống chết trước mặt tôi, tôi cũng không quan tâm đâu."
"Tôi uống đến chết cũng không sao, anh khỏi phải lo cho tôi."
Hai mắt Trần Du Chinh đã mờ đi, cố gắng giữ chút tỉnh táo cuối cùng.
Mặt anh đỏ bừng, ánh mắt mơ màng. Động tác chậm chạp, cầm chai rượu cũng không vững. Khi rót rượu cho mình, rượu còn tràn ra ngoài ly quá nửa.
Rượu trắng gần tràn ra miệng ly, Trần Du Chinh dừng tay, nâng ly lên, dốc thẳng vào miệng.
Anh nhìn về phía Dư Qua, cười tự giễu: "Cho tôi một cơ hội được không?"
Nói xong câu này, còn chưa kịp nghe câu trả lời, Trần Du Chinh đã hoàn toàn gục xuống bàn, chìm vào cơn mê man.
...
Dư Nặc vừa chợp mắt một lát, không còn buồn ngủ nữa, liền ngồi trong phòng khách xem TV, đợi Dư Qua về nhà.
Vừa bấm điều khiển chuyển kênh, cô vừa nhìn về phía đồng hồ trong phòng khách. Định lấy điện thoại ra nhắn tin cho Dư Qua.
Chuông cửa bất ngờ vang lên. Dư Nặc lập tức vứt điều khiển, chạy ra cửa, gọi một tiếng: "Ai đấy?"
Nghe giọng của Dư Qua, cô vội vàng mở cửa.
Một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Đèn cảm ứng bên ngoài vẫn chưa bật, bóng dáng Dư Qua ẩn mình trong bóng tối. Dư Nặc lùi lại một bước, thấy còn một người nữa cúi gục đầu, bị vắt trên vai Dư Qua như một bao tải, một tay siết lấy cổ anh ấy, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Dư Qua trông đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Cô giật mình, vội vàng định tới giúp: "Ai vậy ạ?"
Ngay khoảnh khắc Dư Nặc nhìn rõ mặt Trần Du Chinh, giọng nói lạnh lùng của Dư Qua cũng vang lên: "Bạn trai em đấy."