Dư Nặc đứng yên tại chỗ, cô tưởng rằng bản thân đã nghe lầm.
Dư Qua nhíu mày, anh ấy hất cánh tay của Trần Du Chinh đang khoác lên cổ mình ra, giọng nói đầy sự chán ghét: "Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, kéo người vào trong đi."
Dư Nặc luống cuống đáp một tiếng, vội vàng tiến lên giúp đỡ.
Dư Nặc giúp Dư Qua, cả hai loạng choạng khiêng tên say rượu này lên ghế sofa trong phòng khách.
Dư Qua khó khăn lắm mới thoát được, ai ngờ con người đang nửa tỉnh nửa mê kia lại chuẩn xác nắm lấy cổ tay anh ấy, miệng vẫn lẩm bẩm: "Anh… đừng đi… em còn chưa nói xong… chưa nói hết mà…"
Dù đã say khướt nhưng sức lực của anh vẫn rất lớn, Dư Qua giằng mãi cũng không thoát ra được.
Dư Nặc ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, để ý thấy quần áo của Trần Du Chinh bẩn thỉu, trên cánh tay, đầu gối đầy vết thương, lẫn cả bụi đất và vết máu. Cô ngẩng lên, trong mắt vô thức lộ ra chút xót xa: "Đã xảy ra chuyện gì thế này?"
Dư Qua gỡ tay mình ra khỏi Trần Du Chinh.
Lúc ăn xong bữa cơm, Trần Du Chinh đã say đến mức không còn biết trời đất gì. Dư Qua lạnh lùng nhìn anh một lúc, vốn không định quan tâm nữa, cứ thế đi thẳng ra quầy thanh toán.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa, Trần Du Chinh đã loạng choạng đuổi theo.
Hai người bọn họ, một người đi ở phía trước còn một người thì theo sau trên đường, Dư Qua đi thẳng, còn Trần Du Chinh thì lảo đảo chạy theo. Bước chân anh hỗn loạn, ngã lên ngã xuống mấy lần nhưng dường như chẳng hề biết đau, cứ thế bò dậy tiếp tục gọi tên Dư Qua.
Người đi đường ai nấy đều ngoái đầu nhìn bọn họ.
Dư Qua nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng đành quay lại.
…
Dư Qua vừa bị ói lên người, nên lập tức ném Trần Du Chinh xuống ghế sofa trong phòng khách rồi vào phòng tắm tắm rửa.
Dư Nặc ngồi xổm bên sofa, lặng lẽ nhìn anh một lúc, sau đó nhẹ nhàng đưa tay vén mấy lọn tóc ướt bết trên trán anh.
Trông anh có vẻ rất khó chịu, hai má đỏ bừng, mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm trong vô thức, nét mặt nhăn nhó.
Cô gọi anh hai tiếng: "Trần Du Chinh? Trần Du Chinh?"
Trần Du Chinh vô thức lẩm bẩm hai tiếng.
Dư Nặc hỏi: "Vẫn thấy không khỏe à, để em đi lấy nước cho anh nhé?"
Trần Du Chinh vẫn không đáp lại.
...
Dư Qua tắm xong rồi đi ra, vừa dùng máy sấy sấy tóc vừa liếc thấy Dư Nặc đang đỡ Trần Du Chinh vào phòng tắm.
Tiếng máy sấy đột nhiên dừng lại.
Dư Nặc chật vật đỡ anh đến cửa phòng tắm, tay còn lại thì bật đèn lên. Trần Du Chinh đứng không vững, nên lưng đã đập vào cửa một cái rầm.
Thấy anh sắp trượt xuống, Dư Nặc vội vàng đỡ lấy: "Anh ổn chứ? Tự mình làm được không?"
Trần Du Chinh cúi gằm mặt, ánh mắt đờ đẫn, giọng nói yếu ớt: "... Không sao..."
Dư Nặc đi tới, cô mở vòi hoa sen, rồi chỉnh nhiệt độ nước: "Anh tắm xong thì gọi em nhé, em sẽ để quần áo ngủ của anh ở ngoài cửa."
Dư Nặc vừa nói xong thì sau lưng vang lên tiếng loạt soạt. Cô liền quay đầu lại.
Dù Trần Du Chinh đã say bí tỉ nhưng vẫn giữ thói quen sạch sẽ, trước tiên anh cởi chiếc áo phông bẩn trên người ra, sau đó tiện tay ném xuống đất.
Dư Nặc vội vàng treo vòi sen lên, ngăn anh lại: "Đừng cởi vội, đợi em ra ngoài rồi hãy làm."
Dư Qua vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cửa, sau đó anh ấy túm lấy tay Trần Du Chinh đang đặt trên cạp quần, rồi nói với Dư Nặc: "Ra ngoài đi."
Dư Nặc ồ lên một tiếng, sau đó cô ngoan ngoãn bước ra, rồi đóng cửa lại.
Cô có chút lo lắng, nên lặng lẽ đứng ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong. Tiếng nước chảy lách tách vang lên, sau đó là những âm thanh loảng xoảng, thỉnh thoảng lại xen lẫn giọng điệu mất kiên nhẫn của Dư Qua.
...
…
Chờ hai người họ xử lý xong xuôi.
Dư Nặc lấy một cái gối từ tủ và ôm thêm một chiếc chăn.
Sau khi đặt Trần Du Chinh nằm ngay ngắn trên ghế sofa, cô quỳ xuống bên cạnh, mở hộp sơ cứu, rồi cẩn thận xử lý vết thương trên cánh tay và đầu gối của anh.
Cô thổi nhẹ lên vết thương, chờ lớp cồn khô lại rồi vứt tăm bông vào thùng rác. Khi ngẩng đầu lên, cô phát hiện Dư Qua đang khoanh tay đứng từ xa, không biết đã nhìn cô bao lâu rồi.
…
Thấy Dư Qua vào phòng, Dư Nặc cúi người, đắp kín chăn cho Trần Du Chinh, rồi viết một mẩu giấy note để trên bàn trà:
[Nếu anh tỉnh dậy mà thấy khó chịu, thì nhắn tin cho em nhé. Em sẽ nấu gì đó cho anh ăn.]
Sau đó, Dư Nặc tắt đèn trong phòng khách, rồi nhẹ nhàng trở về phòng mình.Cô tựa vào tủ đầu giường, nghiêng người kéo ngăn tủ, lấy mấy tấm ảnh bên trong ra xem.
Ngón tay cô lướt dọc theo mép ảnh, trong đầu gợi lên nhiều ký ức.
Nhìn một lúc, Dư Nặc tiện tay đặt sang bên cạnh, kéo gối xuống rồi nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại bên gối đột nhiên rung lên.
Cả đêm Dư Nặc ngủ không yên giấc, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ làm cô giật mình tỉnh dậy.
Mới hơn sáu giờ sáng, Trần Du Chinh gửi đến một tin nhắn.
Conquer: "1"
Dư Nặc lần mò bật đèn bàn, sau đó xuống giường, kéo cửa phòng ngủ rồi bước ra ngoài.
"Anh tỉnh rồi à?" Dư Nặc bước đến trước mặt anh.
Trần Du Chinh trông đầy vẻ mệt mỏi, hậu quả của cơn say đêm qua khiến đầu anh đau như búa bổ: "Anh làm em thức giấc à?"
Dư Nặc lắc đầu.
Thực ra cô cũng chẳng ngủ được bao nhiêu.
Trần Du Chinh nâng cánh tay lên, kiểm tra vết thương trên đó, có chút khó hiểu: "Sao anh lại bị thương vậy? Hôm qua anh trai em nhân lúc anh say rồi đánh anh một trận hả?"
Dư Nặc vội giải thích: "Không phải, là do anh tự ngã thôi."
"Vậy à." Trần Du Chinh chẳng nhớ gì, anh gật gù như đang suy ngẫm: "Vậy là do anh hiểu lầm anh vợ rồi."
Dư Nặc: "..."
Trần Du Chinh lấy lại tinh thần, sau đó đứng dậy khỏi sofa: "Nhà em có bàn chải đánh răng mới không? Anh muốn đánh răng."
"Có, để em tìm cho anh."
Nhân lúc Trần Du Chinh đi rửa mặt, Dư Nặc chạy vào phòng mình tìm một chiếc khăn mặt cho anh.
Vừa mới lục trong ngăn tủ, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân. Dư Nặc quay đầu lại, cô thấy Trần Du Chinh đang dựa vào khung cửa.
Cô đưa khăn mặt trong tay cho anh: "Lau nước trên mặt đi."
Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, tinh thần của Trần Du Chinh đã phấn chấn hơn, ánh mắt anh lướt qua những bức tường dán hình hoa nhỏ trong phòng cô: "Anh vào được không?"
Dư Nặc tránh sang hai bước.
Trần Du Chinh cũng không khách sáo mà thản nhiên ngồi xuống giường cô, sau đó tiện tay nhấc con búp bê Doraemon trên giường lên: "Thích ăn cá à, con mèo này em mua phải hàng giả à? Sao xấu thế?"
''Không phải nó đáng yêu lắm sao? Ngày nào em cũng ôm nó ngủ đấy."
Trần Du Chinh ném con gấu bông sang một bên: "Con mèo xấu thế này, đừng ôm nữa, anh sợ em gặp ác mộng đấy."
Dư Nặc: "..."
Cô hơi bất lực: "Anh ngồi đây một lát nhé, em đi rửa mặt đã."
Cô mất vài phút chỉnh trang lại bản thân, rồi quay về phòng. Trần Du Chinh vẫn ngồi trên giường của cô.
Dư Nặc đi đến bàn trang điểm, cầm chai toner dưỡng da lên: "Anh thấy đỡ hơn chưa? Có còn khó chịu không?"
Trần Du Chinh chỉ thờ ơ ừ một tiếng.
Cô quay lại.
Anh cúi đầu, đưa tay định lấy tấm ảnh trên tủ đầu giường.
Đồng tử Dư Nặc co lại, cô lập tức lao tới ngăn cản: "Ê, cái này… anh không được xem!"
Đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Trần Du Chinh nhấc tay lên, Dư Nặc chỉ đụng vào khoảng không.
Anh còn cố tình trêu: "Thử thách phản xạ của tuyển thủ chuyên nghiệp à?"
Một người ngồi, một người đứng, Dư Nặc linh hoạt hơn anh một chút. Cô lại đổi hướng, ấn vai anh xuống, tiếp tục giành lấy.
Trần Du Chinh vốn chẳng hề dùng sức.
Cô đẩy anh, anh liền thuận thế ngã xuống giường.
Dư Nặc đè lên người anh.
Không còn cách nào khác, cô đành lấy tay che mắt anh, luống cuống đến mức lắp bắp: "Anh… anh không được nhìn! Đây là quyền riêng tư của em."
Trần Du Chinh cười thầm, tay còn lại liền vòng ra sau ôm chặt lấy eo cô: "Gấp gì chứ, anh đã nhìn thấy hết rồi."
Động tác của Dư Nặc cứng đờ.
Lúc này cô mới nhận ra, anh chỉ giả vờ để trêu cô thôi.
"Chuyện gì đây, thích ăn cá." Trần Du Chinh nhếch môi: "Sự riêng tư của em hình như đã xâm phạm đến quyền chân dung của anh rồi đấy."
"..."
Đó là bức ảnh chụp lén anh đang hút thuốc bên bờ biển. Cô không ngờ có ngày bị chính chủ bắt tại trận.
Dư Nặc lúng túng giật lại bức ảnh: "Em không xâm phạm quyền chân dung của anh, em chỉ thấy bình minh đẹp quá, mà anh cũng chỉ tình cờ lọt vào khung hình thôi, đừng tự luyến nữa."
"Sao lại cáu rồi?" Giọng Trần Du Chinh khàn khàn, cười khẽ bên tai cô: "Em cứ xâm phạm đi, anh tình nguyện bị chị đẹp xâm phạm đấy. Thậm chí em tổn thương anh cũng được, nào, đến đây."
"Anh sáng sớm như này… có thể… đừng như vậy…"
Dư Nặc nghẹn lời, nhất thời không nghĩ ra từ nào diễn tả nổi anh.
Cô định đứng dậy, nhưng eo bị anh ôm chặt. Anh vẫn không chịu buông.
Dư Nặc cũng chẳng vùng vẫy nữa, cứ vậy nằm đè lên người anh. Cô chuyển chủ đề, hỏi: "Hôm qua anh uống bao nhiêu vậy?"
"Không nhớ."
Dư Nặc dặn dò: "Lần sau đừng uống nhiều thế nữa, hại sức khỏe lắm."
"Không thiệt thòi." Trần Du Chinh chẳng mấy bận tâm, anh thản nhiên nói: "Chỉ cần khiến anh trai em mềm lòng, anh uống thêm mười chai cũng được."
Đêm qua anh rõ ràng rất khó chịu, còn nôn đến mấy lần, người thì ngã đầy thương tích.
Ánh mắt Dư Nặc khẽ xao động, cô môi mím lại, sau đó bất ngờ vòng tay ôm lấy anh, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Trần Du Chinh, cảm ơn anh."
"Sao lại khách sáo vậy?" Trần Du Chinh kéo tay Dư Nặc đến bên môi mình: "Anh đây không thích nghe người khác nói cảm ơn, đặc biệt là em. Lần sau đừng chỉ dùng lời nói, trực tiếp hôn anh đi, đừng có phí công dùng miệng để nói nữa, chi bằng hành động thực tế chút."
Dư Nặc: "..."
Cảm xúc vừa mới dâng lên lại bị mấy câu nói của anh thổi bay sạch sẽ.
Dư Nặc thở dài một hơi.
...
Sau khi nán lại trong phòng một lúc, Dư Nặc tiễn Trần Du Chinh xuống lầu: "Anh đi sớm vậy sao?"
Trần Du Chinh rất biết thân biết phận: "Không thì sao? Đợi anh trai em ngủ dậy rồi thấy anh ở đây, sau đó lại nổi giận nữa thì công sức hôm qua coi như uổng phí rồi."
Dư Nặc bật cười: "Thôi được rồi, vậy khi nào về trụ sở nhớ nhắn cho em nhé."
Xe của Trần Du Chinh đậu gần khu chung cư, Dư Nặc tiễn anh đến đó.
Trước khi mở cửa xe, anh đột nhiên quay đầu: "À phải rồi, lần sau nhớ vứt con mèo Doremon trên giường em đi."
Dư Nặc ngơ ngác, khó hiểu: "Tại sao vậy?"
"Con mèo đó chẳng ấm áp bằng anh, cũng không đẹp trai bằng anh." Trần Du Chinh cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô: "Sau này em ôm anh ngủ là được rồi."
...
Trần Du Chinh vui vẻ ngân nga một bài hát, rồi lái xe trở về trụ sở TG.
Dạo này đang trong kỳ nghỉ, nên đám người bọn họ suốt ngày làm cú đêm, vừa thức trắng một đêm xong, bây giờ lại đang tụ họp trong phòng khách ăn bữa sáng KFC.
Thấy bên đó náo nhiệt như vậy, Trần Du Chinh hơi dừng bước, đổi hướng, rồi đung đưa chìa khóa xe, đi về phía bọn họ.
Anh đứng bên cạnh sofa, chào hỏi: "Mọi người, buổi sáng tốt lành."
Ultraman liếc anh một cái: "Tay chân cậu bị sao thế? Bị thương à?"
"Đây không gọi là thương." Trần Du Chinh thản nhiên đáp: "Đây là huân chương vinh quang của tôi, hiểu chưa?"
Killer ngơ ngác: "Huân chương gì? Vinh dự gì?"
"Cậu đoán xem."
Trần Du Chinh ngồi xuống giữa đám người, sau đó vắt chân, huýt sáo về phía Killer đầy vẻ trêu chọc.
Gương mặt Killer đầy vẻ bất lực: "Cậu nói chuyện thì nói cho tử tế, đừng có làm trò được không?"
Trần Du Chinh nhếch môi, châm chọc: "Tôi và một con chó độc thân như cậu, có gì để nói chứ?"
Killer: "..."
Trần Du Chinh từ tốn đưa tay khoác lên vai Van: "Nào, chúng ta nói chuyện đi."
Van rùng mình, cả người nổi da gà, anh ấy vội nhích sang một bên: "Conquer, thật đấy, cậu đừng như vậy, tôi sợ lắm."
Trần Du Chinh ra vẻ hiền lành, anh quan tâm hỏi: "Cậu với bạn gái quen nhau hai năm rồi nhỉ, đã gặp người nhà cô ấy chưa?"
Van ngơ ngác: "Chưa, yêu nhau cũng không cần gấp gáp gặp phụ huynh đâu."
Trần Du Chinh nhìn anh ấy với ánh mắt đầy thương hại: "Vậy tình cảm hai người vẫn chưa đủ sâu đậm rồi."
Van: "?"
Trần Du Chinh có chút thất vọng, anh thở dài, rồi rút tay lại: "Tôi và cậu chẳng còn tiếng nói chung nữa rồi."
Van: "..."
Mặc dù không ai hỏi, nhưng Trần Du Chinh vẫn thản nhiên kể tiếp: "Dù sao thì tôi đây, chỉ mới yêu chưa được bao lâu đã gặp gia đình bạn gái rồi, còn qua đêm ở nhà cô ấy nữa. Chúng tôi nghiêm túc lắm."
Nghe xong câu đó, ngay cả Thomas cũng đơ người, suýt chút nữa phun cả miếng bánh mì kẹp thịt xông khói trong miệng ra.
Trần Du Chinh đảo mắt nhìn xung quanh, khó hiểu hỏi: "Các cậu nhìn tôi làm gì thế? Ghen tị lắm à?"
Thomas nghiêm túc đáp: "Tôi đang suy nghĩ xem ở Thượng Hải có bệnh viện tâm thần nào phù hợp với cậu không."
"Thôi đi, Thomas, vẻ mặt méo mó vì ghen tị của cậu đã bị tôi nhìn thấu rồi." Trần Du Chinh thản nhiên cười: "Cậu với Killer, à còn cả Ultraman nữa."
Ba người bị gọi tên đều nhìn anh với ánh mắt kiềm chế, bọn họ đều chờ xem miệng chó này có thể phun ra lời lẽ ô uế gì tiếp theo.
Trần Du Chinh thương hại nói: "Chỉ là một đám hề đáng thương đang ghen tị với tôi mà thôi."
"Ghen tị với cậu á?" Ultraman nhìn không lọt nổi bộ dạng đắc ý của anh, anh ấy bĩu môi: "Cậu đã gặp ai bên gia đình Dư Nặc chưa? Cứ đứng đây mà khoác lác đi, tôi thấy xấu hổ dùm cậu luôn đấy."
Killer mỉa mai: "Thuyết phục được Ngư Thần à? Đừng mơ nữa. Thuyết phục cả thiên hà còn dễ hơn thuyết phục anh ta."
Trần Du Chinh điềm tĩnh: "Quan hệ của tôi và Ngư Thần đã thay đổi rồi."
Killer tò mò: "Thật sao? Vậy kể nghe thử đi, hai người đã thay đổi thế nào?"
Trần Du Chinh: "Sau này, tôi với anh ấy là anh em rồi."
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều như vừa nghe được một trò đùa vĩ đại.
"Tôi đây, người quang minh chính đại, không thích giấu giếm, cũng không sợ nói cho các cậu biết." Trần Du Chinh chậm rãi nói: "Sau chuyện hôm qua, tôi với Ngư Thần, là anh em tốt."
Sợ người khác nghe không rõ, anh còn nhấn mạnh từng từ: "Chúng tôi, đã tắm cùng nhau."