Ngoại truyện
_____
Chu Đãng được mời tham gia sự kiện All-Star.
Trong bữa tiệc tối, ban tổ chức vì muốn tạo điểm nhấn đã cố tình xếp Trần Du Chinh, Chu Đãng và Dư Qua ngồi cùng một bàn.
Ba người bọn họ là những AD hot nhất giới esports, hơn nữa giữa họ cũng có không ít duyên nợ.
Trước khi Chu Đãng giải nghệ, anh ấy chói sáng đến mức dù là về thành tích hay lượng fan, đều hoàn toàn đè bẹp Dư Qua, có thể nói là "đối thủ cả đời" của Dư Qua cũng không quá lời.
Sau này, Dư Qua ráng sức vươn lên sau khi Chu Đãng giải nghệ, nhưng chưa kịp vui mừng thì lại có một Trần Du Chinh kiêu ngạo phóng khoáng xuất hiện, thậm chí còn có phong thái hệt như Chu Đãng ngày trước. Điều quan trọng nhất là Trần Du Chinh hoàn toàn không biết kiềm chế, vừa ngông cuồng vừa kiêu ngạo, mới vào nghề đã dám trực tiếp cà khịa Dư Qua, khiến fan hai nhà thường xuyên tranh cãi, chiến sự liên miên. Ai ngờ sau đó, anh lại bất ngờ quay xe, cưa đổ luôn em gái Dư Qua. Từ đó, quan hệ giữa hai người bọn họ lại càng thêm vi diệu trong mắt người ngoài.
Ultraman nghịch đũa, lâu lâu lại ngước nhìn, lúc thì nhìn thần tượng của mình, lúc lại nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ấy.
Cô ấy có gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, trông rất dịu dàng, mặc một chiếc váy len màu xám, mái tóc dài đen nhánh được buộc nửa, vài lọn tóc con buông bên tai, lúc cười lại càng thêm nhã nhặn.
Giữa bầu không khí ồn ào, hai người nói chuyện rất khẽ, vẫn giữ một khoảng cách nhất định, cũng không có hành động quá thân mật, nhưng Ultraman không hiểu sao vẫn cảm thấy tin đồn là thật. Chu Đãng và vợ anh quả nhiên là cặp đôi thần tiên trong giới esports.
Thuở thiếu niên anh ấy là fan cuồng của Chu Đãng, đáng tiếc là vào nghề quá muộn, WR gần như đã giải nghệ toàn bộ, trên giang hồ chỉ còn lưu truyền những giai thoại về họ. Khi biết rằng có thể gặp Chu Đãng tại All-Star, Ultraman đã phấn khích đến mức trằn trọc cả đêm không ngủ nổi.
Anh ấy còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Thư Giai bỗng gọi một nhân viên phục vụ đi ngang qua, nhẹ nhàng mỉm cười: "Xin lỗi, cho hỏi ở đây có sữa không?"
Nhân viên phục vụ gật đầu: "Dạ có ạ."
Thư Giai: "Vậy làm phiền lấy giúp tôi một chai nhé, cảm ơn."
Nói xong, cô ấy vô tình bắt gặp một cậu trai đang ngây người nhìn mình chằm chằm. Thư Giai và Ultraman đối diện nhau, cách một khoảng bàn hỏi: "Em cũng muốn sao?"
Ultraman bất ngờ bị gọi tên, tay chân luống cuống "Hả" một tiếng, ngồi thẳng lưng dậy, suýt thì bật dậy luôn.
"Sữa."
Thấy Thư Giai nói chuyện với Ultraman, Chu Đãng cũng quay sang nhìn.
Ultraman lắp bắp một hồi, mặt đỏ như mông khỉ: "Cũng, cũng được ạ."
Thư Giai quay đầu nói với nhân viên phục vụ: "Lấy hai chai nhé."
Rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ mang hai chai sữa quay lại.
Thư Giai đưa cho Ultraman một chai, sau đó mở chai còn lại, rót vào ly thủy tinh, rồi đưa cho người đàn ông bên cạnh.
Aaron bật cười, chậc một tiếng: "A Đãng, sao cậu lại thành thế này rồi? Lớn rồi mà ra ngoài còn uống sữa à?"
Những người quen trên bàn cũng bắt đầu trêu chọc.
Dưới gầm bàn, Thư Giai nắm tay Chu Đãng, xoa dịu tính khí trẻ con của anh ấy, mỉm cười giải thích với bọn họ: "Anh ấy bị đau dạ dày, không uống rượu được."
Có người bỗng nhiên lên tiếng: "Đúng rồi Thư Giai, tôi nhớ cô uống khá lắm mà?"
"Hả?" Thư Giai gật đầu: "Cũng tạm."
Aaron: "Thôi đi, em đừng có khiêm tốn nữa. Tôi chưa từng thấy cô gái nào uống giỏi hơn em đâu, đến tôi còn bị em chuốc gục nữa mà."
Người kia tò mò: "Thật á? Tửu lượng Thư Giai tốt thế à?"
"Chắc là cậu không biết rồi." Aaron nhớ lại chuyện cũ: "Hồi đó chúng tôi mới quen nhau, Chu Đãng chơi game thua, thế là một cô gái như Thư Giai lại đứng ra uống thay cậu ấy. Ai mà ngờ đâu, uống một phát, lại uống ra một mối tình!"
Ultraman đang hóng hớt drama, nghe vậy trợn to hai mắt, lại lén nhìn Thư Giai lần nữa. Một cô gái dịu dàng như vậy, thế mà lại giỏi uống rượu ư? Đúng là trái ngược ghê...
Trần Du Chinh cởi cúc tay áo, chậm rãi nói: "Ultraman, lau nước miếng đi."
Ultraman theo phản xạ giơ tay lên quệt miệng, mấy giây sau mới nhận ra mình bị trêu, tức giận nói: "Cậu bị bệnh à?"
Trần Du Chinh: "Nhìn chằm chằm vợ người ta lâu thế, cậu không thấy b**n th** à?"
"Cậu nói chuyện có thể bớt khó nghe một chút không? Tôi đây là tò mò một cách thiện ý, không có bất kỳ ý nghĩ gì khác, chỉ đơn thuần là nhìn ngắm thôi!" Ultraman nhấn mạnh hai chữ nhìn ngắm, rồi nói tiếp: "Hơn nữa, chẳng lẽ cậu không có ý đó sao? Trong cả đội, người không có giới hạn nhất chính là cậu, còn giả vờ cái gì chứ."
"Tôi b**n th** mà." Trần Du Chinh thản nhiên thừa nhận: "Nhưng mà, tôi có d*c v*ng, tôi vô sỉ, cũng còn tùy đối tượng, tùy hoàn cảnh, hiểu chưa?"
"Hoàn cảnh gì?"
"Cái này mà cậu cũng hỏi à?" Trần Du Chinh liếc anh ấy một cái: "Cậu đúng là b*nh h**n thật sự."
"Tự nghĩ đi, loại chuyện này làm sao tôi nói ra được."
Ultraman: "..."
Trần Du Chinh bỗng "ồ" một tiếng: "Nhưng mà chắc cậu cũng nghĩ không ra đâu."
Giọng Trần Du Chinh mang theo chút thương hại: "Cậu chỉ cần biết là, tôi rất hạnh phúc là được."
"..."
Ultraman quay sang tìm Killer: "Anh Sát, giờ tôi thật sự rất bất lực. Cậu nói xem, trên đời này còn ai trị nổi cái tên khốn nạn Trần Du Chinh này không?"
Killer: "Nhìn về bên phải của cậu ấy, đếm xuống bốn người, thấy chưa?"
Ultraman đếm từng người, ánh mắt dừng lại ở một chàng trai.
Dư Qua đúng lúc ngẩng đầu lên.
Ultraman: "..."
...
Sau bữa tiệc là lễ trao giải, giải "Tân binh xuất sắc nhất năm" do Chu Đãng trao.
Có vài cái tên được đề cử, nhưng ai cũng ngầm hiểu người chiến thắng là ai.
Sau khi lần lượt phát các đoạn video thi đấu của họ, cuối cùng, màn hình lớn cắt riêng một khung hình, MC giả vờ ngạc nhiên: "Chúc mừng Conquer."
Ống kính lia đến Trần Du Chinh ngồi dưới khán đài, anh đang chậm rãi khoác lại áo vest.
Những người xung quanh đều vỗ tay chúc mừng.
Tuyển thủ eSports hiếm khi mặc đồ trang trọng, phần lớn tuyển thủ đều còn trẻ, phong cách thường chẳng ăn nhập với bộ vest. Nhưng bất ngờ thay, Trần Du Chinh diện vest lại vô cùng phù hợp, áo sơ mi trắng cài cúc chỉnh tề, quần tây ôm gọn dáng người cao ráo, khiến anh trông vừa lịch lãm vừa điển trai.
Lúc bước lên thảm đỏ lễ trao giải, quả thực mang lại cảm giác trông anh như một minh tinh năm lạc đoàn từ phim trường nào đó.
Đèn flash chớp lia lịa, ống kính quay cận cảnh từ mọi góc độ.
Trên màn hình lớn, góc nghiêng của Trần Du Chinh rất đẹp trai, chính diện cũng đẹp trai, ngay cả lúc cười lên cũng đẹp trai, hoàn toàn không góc chết.
Tại hiện trường, ngoài tiếng vỗ tay còn vang lên những tiếng bàn tán khác.
Đến cả Ultraman cũng tạm gác bỏ thành kiến mà cảm thán: "Conquer không hổ danh là hot boy trường trung học mà."
Chu Đãng đưa cúp cho anh.
Trần Du Chinh nhận lấy.
Hai người đứng song song trên sân khấu, cảnh tượng trông vô cùng bắt mắt.
Nữ MC nhắc nhở Trần Du Chinh phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải.
Trần Du Chinh kéo micro lại gần, hơi nghiêng người, giọng điệu nhàn nhạt: "Nhận được giải thưởng này, tôi rất xúc động, cảm ơn ban tổ chức, cảm ơn các đồng đội của tôi."
MC mỉm cười: "Tôi nghe nói thần Wan là thần tượng của anh, hôm nay được chính tay anh ấy trao cúp, có thấy được truyền cảm hứng không?"
"Đương nhiên rồi, tôi luôn lấy anh ấy làm mục tiêu phấn đấu."
MC hiếu kỳ: "Vậy sao? Mục tiêu của anh là gì?"
Lúc này, ai nấy đều nghĩ rằng anh sẽ nói ra một câu khẩu hiệu hoành tráng kiểu như 'ba năm mười chiếc cúp vô địch', trên mặt mấy các thành viên đội TG đều lộ vẻ khó tả.
Quả nhiên.
Trần Du Chinh: "Đến năm 22 tuổi, tôi sẽ cầu hôn bạn gái."
Câu nói này thông qua micro vang vọng khắp từng góc trong hội trường.
...Đây chính là một câu chuyện cười nổi tiếng của Chu Đãng và Thư Giai trong giới eSports.
Anh vừa nói xong, cả khán đài lập tức xôn xao.
Ngay cả Chu Đãng cũng thấy hơi kinh ngạc.
Những người đang nhàm chán nghịch điện thoại cũng bị chấn động mà ngẩng phắt đầu lên, đồng loạt dồn ánh mắt về phía sân khấu. Sau khi kịp phản ứng, khán giả lập tức vỗ tay reo hò, có người còn huýt sáo cổ vũ. Killer có vẻ xấu hổ đến mức chỉ biết ôm mặt bất lực, còn Thomas và Van thì lộ rõ vẻ "lười nghe anh chém gió".
Ống kính đặc biệt quay đến khu ghế khán giả nơi Dư Qua đang ngồi.
Khóe miệng anh ấy giật giật, ra sức kiềm chế cảm xúc.
"Salute." Trần Du Chinh cong môi: "Cố gắng noi gương thần tượng."
Chu Đãng: "..."