Mùa giải mùa xuân đã đi được nửa chặng đường, các đội tuyển bắt đầu bước vào kỳ nghỉ. Vài người trong TG rủ nhau đi tụ tập. Lần này là buổi họp mặt của người nhà, không có huấn luyện viên hay đội trưởng đi cùng.
Ăn xong, cả nhóm kéo nhau đến KTV.
Ultraman ôm chặt micro, vừa gào vừa hát, phá nát mấy bài liền, đến mức Killer không chịu nổi giọng khàn như cái nồi thủng của anh ấy, vội vàng đuổi xuống.
Chờ Killer hát xong, phần nhạc dạo của bài tiếp theo vang lên, nhưng không ai chịu hát.
Killer đứng cạnh máy chọn bài: "[Chúc anh yêu em đến thiên trường địa lão] ?? Bài gì kỳ quặc vậy? Không ai hát thì để tôi."
"Định làm gì đấy?" Trần Du Chinh đứng dậy, lấy micro từ tay anh ấy, rồi đưa thêm một cái cho Dư Nặc. "Bọn tôi hát chung."
Hai người vừa hát được vài câu, Ultraman đã la lên: "Trần Du Chinh, hay là cậu đừng hát nữa đi, mẹ nó, có câu nào là cậu hát đúng tông không? Để Dư Nặc hát một mình đi cho rồi!"
Trần Du Chinh cũng nhận ra giọng hát của mình đúng là khó nghe thật, anh sờ sờ mũi, đặt micro xuống.
Anh ngả lưng ngồi trên ghế sofa, nghiêng đầu, không chớp mắt mà nhìn Dư Nặc.
Cô tập trung nhìn màn hình: "Chúc em có thể độc chiếm vòng tay anh, chúc em vô tình rơi vào dịu dàng của anh..."
Nghe đến câu hát này, khóe môi Trần Du Chinh cong lên. Gương mặt đắm chìm trong men say tình yêu của anh khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cốc Nghi thì thầm hỏi Van: "Conquer bình thường cũng như thế này à?"
Van: "Cái gì?"
"Em cứ có cảm giác, anh ấy ở bên bạn gái thì cứ như biến thành một người khác vậy."
Cốc Nghi nhớ lại lần đầu cô ấy gặp Trần Du Chinh. Khi đó cô đến trụ sở TG tìm Van, sau đó cả nhóm cùng nhau đi ăn.
Hôm đó, Trần Du Chinh ngồi đối diện cô ấy, rất ít nói, cứ cúi đầu nghịch điện thoại mãi. Mãi đến khi đồ ăn được dọn lên, Ultraman nhắc nhở, anh mới tháo tai nghe ra, ngẩng đầu lên.
Cốc Nghi suýt nín thở, len lén nhìn anh mấy lần, sau đó nhỏ giọng hỏi Van: "Người mặc áo trắng ngồi đối diện, cũng là đồng đội của anh à?"
Van thờ ơ: "Ừ, AD của bọn anh."
Cốc Nghi hơi sững sờ, không thể tin được một người đẹp trai như vậy lại đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp.
"Anh ấy có bạn gái chưa?"
Van có hơi ghen: "Em hỏi làm gì?"
Cốc Nghi vội giải thích: "Không có gì, chỉ muốn hỏi chút thôi, để có gì giới thiệu anh ấy với bạn thân em."
Van nghĩ ngợi rồi nói: "Chắc là chưa có."
Cốc Nghi lập tức rút điện thoại ra, chụp lén một tấm ảnh của Trần Du Chinh rồi gửi cho cô bạn thân: "Thấy sao? Độc thân đó, có muốn thử không?"
Bạn thân: "... Cậu coi trọng tớ quá rồi đó? Cậu cảm thấy tớ có cửa với tới loại đàn ông như thế hả?"
Hồi đó, Cốc Nghi không thể tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày, cô ấy sẽ tận mắt chứng kiến Trần Du Chinh vì yêu đương mà lại thành ra như thế này...
Van như thể đọc được suy nghĩ của cô ấy: "Quen rồi sẽ thấy bình thường, biết người biết mặt khó biết lòng mà."
Dư Nặc hát xong, mọi người nhiệt liệt vỗ tay, hò reo: "Hay quá! Thật sự hay lắm!!"
Cô hơi ngại, đặt micro lên bàn.
Vừa ngồi xuống sofa, người bên cạnh lập tức nghiêng sang.
Dư Nặc quay đầu: "Gì đấy?"
"Hát hay thật."
Dư Nặc mỉm cười: "Cảm ơn."
Ngón tay anh mát lạnh, nhẹ nhàng bóp eo cô: "Chị mềm quá." Nói xong, anh còn vùi mặt vào tóc cô, mặt dày nói: "Người cũng thơm nữa."
Dư Nặc khựng lại, mặt đỏ bừng.
Anh chắc chắn là cố ý, những lời này... Cô nhớ anh cũng đã nói trên giường...
Mọi người xung quanh bắt đầu nhìn về phía hai người, Dư Nặc vội vàng đưa tay bịt miệng Trần Du Chinh lại.
Nửa câu đầu giọng anh nhỏ, nhưng nửa câu sau thì Thomas lại nghe rõ ràng. Anh ấy không thể chịu nổi nữa, vội vớ lấy một chiếc áo khoác, vung tay quăng thẳng lên đầu Trần Du Chinh, trùm kín cả người anh, cảnh cáo: "Trần Du Chinh, coi như tôi xin cậu đấy, đừng có mà phát điên nữa!"
Ai ngờ Trần Du Chinh lại vươn tay kéo Dư Nặc về phía mình.
Cô không kịp đề phòng, ngã thẳng vào lòng anh.
Ngay sau đó, áo khoác cũng trùm luôn lên người cô.
Killer đang mải hát tình ca, nghe thấy tiếng ồn ào thì quay sang nhìn. Đúng lúc thấy động tĩnh bên phía Trần Du Chinh: "Em sẽ nhớ anh như thế nào..."
Tiếng hát bị ngắt quãng, Killer không nhịn được, một câu “Nhớ về anh, anh, anh, mẹ kiếp” vang lên.
Dưới lớp áo khoác, cả hai hoàn toàn bị che khuất khỏi tầm mắt của mọi người.
Trước mắt Dư Nặc bỗng tối sầm, hai má bị ai đó dùng đầu ngón tay nhéo nhẹ. Cô mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng thì môi mình đã bị người ta cắn nhẹ, rồi bị l**m một cái.
Trần Du Chinh cười khẽ, buông cô ra.
KTV đông người, Trần Du Chinh cũng không làm gì quá đáng, hôn xong thì mở áo khoác ra.
Những người khác tự giác dời mắt đi chỗ khác.
Cũng may ánh đèn trong KTV khá mờ.
Dư Nặc vừa bị Trần Du Chinh quấn lấy như vậy, cô có chút thấp thỏm, liên tục uống nước, ăn bỏng ngô, chỉ là không dám nhìn thẳng vào ai.
Điện thoại chợt sáng lên.
Conquer: "Đi không?"
Dư Nặc nhìn anh một cái.
Anh đang cúi đầu gõ chữ.
Không lâu sau, điện thoại của cô lại rung lên.
Conquer: "Nói thật, vừa nãy chưa hôn đủ, bây giờ anh đang rất bức bối."
Dư Nặc chần chừ: "... Đông người quá, đi trước có vẻ không hay lắm?"
Conquer: "Không hay gì chứ? Van với bạn gái cậu ta đều đi hết rồi, ở đây nhiều người thế này, thiếu hai chúng ta cũng chẳng sao."
Dư Nặc: "Hay là... Anh ăn gì đó, hoặc hát thêm mấy bài, phân tán sự chú ý chút đi?"
Conquer: “Bây giờ anh chẳng muốn làm gì hết, chỉ muốn nói chuyện với em thôi."
Dư Nặc: "Vậy em nói chuyện với anh, anh muốn nói gì nào?"
Conquer: "Em thấy nơi này thích hợp để nói chuyện không?"
Dư Nặc: "?"
Conquer: "Anh thuộc dạng lạ giường, chỉ khi về nhà nhìn thấy giường của mình, anh mới có nhu cầu tâm sự."
Trần Du Chinh gửi tin nhắn xong thì đứng dậy, chào bọn họ: "Tôi với Dư Nặc về trước đây, mọi người chơi vui nhé."
Killer kêu lên hai tiếng, ngăn họ lại: "Về cái gì mà về, lát nữa còn có tăng hai đấy."
Trần Du Chinh khoác tay lên vai Dư Nặc: "Bọn tôi có việc rồi."
Killer: "Đi rồi thì không phải anh em nữa."
Trần Du Chinh mở cửa, chẳng buồn quay đầu lại: "Có việc thật."
---
Trên đường ra bãi đỗ xe, Trần Du Chinh nhận được tin nhắn từ Ultraman: "Cậu có chuyện gì à?"
Conquer: "Mong cậu cho tôi chút không gian riêng tư đi."
Ultraman gửi đến một loạt đường link: [Cai nghiện t*nh d*c], [Tác hại của việc h*m m**n quá độ ở đàn ông], [Hậu quả của việc buông thả bản thân khi còn trẻ - Dễ bị liệt dương]: "Khuyên cậu nên đọc đi."
Conquer: "?"
Ultraman: "Nói thật đấy, cẩn thận thận hư đấy."
Trần Du Chinh mở khóa xe, mở cửa xe ra, gửi một tin nhắn thoại qua WeChat: "Đồ trai tân, tránh xa ông đây một chút."
Ultraman: "Tôi có ý tốt nhắc nhở cậu, vậy mà lại sỉ nhục tôi thế này ư? Còn công kích cá nhân nữa?"
Trần Du Chinh nhướng mày: "Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi, sao lại tính là sỉ nhục, là công kích cá nhân được? Thế cậu không phải à? Cậu có bạn gái không? Cậu không có. Cậu có đời sống tình thú không? Cũng không. Cậu từng có chưa? Cũng chưa luôn."
Nói xong, Trần Du Chinh ném điện thoại lên bảng điều khiển, không thèm để ý tới Ultraman nữa.
Xe chạy ra đường lớn, điện thoại rung liên tục. Cuộc gọi, tin nhắn, WeChat thay phiên nhau reo.
Dư Nặc nhắc anh: "Có người nhắn tin cho anh kìa."
Trần Du Chinh cầm điện thoại lên, đưa cho Dư Nặc xem: "Xem thử cậu ta nói gì."
Dư Nặc biết mật khẩu điện thoại của anh, trực tiếp mở khóa, nhấn vào WeChat.
Có mấy đoạn tin nhắn thoại dài mấy chục giây, cô nhìn Trần Du Chinh một cái, rồi bật loa ngoài nghe trực tiếp.
"Trần Du Chinh, cút con mẹ cậu đi đi! Đồ chó chết nhà cậu! Có bạn gái thì giỏi lắm à? Phạm Tề cũng có bạn gái đấy, nhưng cậu ấy đâu có huênh hoang như cậu đâu?"
"Không biết có gì đáng tự hào nữa! Nhìn cậu xem, ngày nào cũng nhảy lên nhảy xuống, chỉ thiếu mỗi việc cầm loa chạy ra đường hét lên "Tôi có bạn gái rồi đây này!" Như sợ cả thế giới không ai biết cậu thoát kiếp FA vậy."
"Cậu mẹ nó đúng là cái loại não yêu đương mà. Tôi độc thân thì sao? Ảnh hưởng gì đến cậu à? Tôi đang chờ đến ngày Dư Nặc đá cậu đây, đến lúc đó đừng có chạy đến khóc lóc với tôi..."
Nghe đến đây, Trần Du Chinh dần mất kiên nhẫn, cầm lấy điện thoại, dứt khoát ngắt luôn đoạn tin nhắn thoại.
Trần Du Chinh suy nghĩ một lúc, rồi nhìn con đường phía trước, sau đó nhắn lại một câu: "Ultraman, bao giờ mấy lời vớ vẩn của cậu mới ít đi như số lần cậu l*m t*nh vậy?"
Bên kia lập tức đáp trả.
"Ha ha, cảm ơn cậu đã quan tâm. Tôi sẽ luôn tự hào vì mình là một trai tân, giữ thân như ngọc vì vợ tương lai của tôi."
"Về phần cậu, Trần Du Chinh, cái lọai đàn ông mất trinh năm 19 tuổi, không giữ đức nam đức như cậu, thời cổ đại đáng bị dìm lồng heo!"
Dư Nặc ngồi bên cạnh nghe rõ từng chữ một.
Trong không gian yên tĩnh của khoang xe, bỗng vang lên tiếng cười khẽ. Cuối cùng Dư Nặc không nhịn được nữa, càng cười càng không ngừng lại được.
Trần Du Chinh nhìn cô: "Em cười gì đấy?"
"Chỉ là, nghe hai người đấu khẩu, thấy buồn cười thôi."
Trần Du Chinh gật gù: "Ultraman đúng là nực cười thật."
Dư Nặc: "Anh cũng thế."
"Anh có gì đáng cười đâu?"
Dư Nặc lắc đầu, không nói nữa.
...
Trần Du Chinh lái xe về nhà.
Hai người từ hầm đỗ xe đi thẳng lên bằng thang máy.
Trong lúc chờ thang máy, Dư Nặc nghiêng đầu, bỗng hỏi: "Anh có kinh nghiệm lắm nhỉ?"
Trần Du Chinh không phản ứng kịp: "Anh kinh nghiệm gì cơ?"
"Thì, lúc đấu khẩu với Ultraman ấy, nghe có vẻ anh rất có kinh nghiệm..." Dư Nặc cuối cùng cũng hỏi ra điều cô tò mò bấy lâu nay: "Trần Du Chinh, rốt cuộc anh đã có bao nhiêu người yêu rồi?"
Sắc mặt Trần Du Chinh hơi thay đổi, bỗng chốc im lặng.
Dư Nặc: "Nhiều lắm hả?"
Trần Du Chinh: "..."
Thấy anh có vẻ không tiện mở miệng, cô vội vàng nói: "Thôi không sao, em không có ý trách anh đâu, chỉ tò mò hỏi thử thôi. Nếu anh không muốn nói thì cứ bỏ qua đi nhé."
Thang máy "ting" một tiếng, đã đến nơi, cửa từ từ mở ra.
Về đến nhà, Trần Du Chinh bỗng lên tiếng: "Anh chỉ giả vờ thế thôi. Anh chưa từng yêu ai cả, em là mối tình đầu của anh."
Dư Nặc kinh ngạc: "Mối tình đầu?"
Trần Du Chinh nói tỉnh bơ: "Không nhìn ra đúng không? Dù anh có gương mặt đẹp trai kiểu trai đểu thế này, nhưng thật ra còn ngây thơ hơn bất cứ ai đó."
Ngây thơ...
Dư Nặc im lặng, thật sự không thể liên tưởng hai chữ này với Trần Du Chinh.
Thấy cô không tin, anh có chút không phục, thản nhiên nói: "Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng tỏ tình với ai cả. Em là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng."
"Sao? Không tin à?"
Dư Nặc hoàn hồn, trong lòng ngọt ngào như được ngâm trong mật, cong mắt cười: "Tin chứ."
Trần Du Chinh khoanh tay, nghiêng người tựa vào tường, nhìn cô: "Vậy em còn đợi gì nữa?"
"Gì cơ?"
Anh nhướn cằm lên, ra hiệu: "Lại đây, hôn anh."
Dư Nặc ngoan ngoãn đi tới, kiễng chân hôn lên cằm anh một cái.
Hôn xong, Dư Nặc vừa định lùi lại thì hai tay cô bị Trần Du Chinh giữ chặt ra sau.
Trần Du Chinh đẩy cô dựa vào tường, giữ chặt, cúi xuống hôn lên môi cô.
Trước khi c** q**n áo Dư Nặc ra, hơi thở Trần Du Chinh rối loạn, giọng anh trầm đến mức khó phân biệt: "Chị à, sau này em sẽ biết, Trần Du Chinh chính là người đàn ông tuân thủ nam đức nhất thế gian này."