[Ngoại truyện 1: Về Đáng Yêu]
Kể từ khi OG được nghỉ dài hạn, Dư Nặc bị Dư Qua giữ chân ở nhà, buộc phải về trước mười giờ tối. Dưới sự nài nỉ tha thiết của Trần Du Chinh, cô cắn răng gọi điện cho Dư Qua để thương lượng, bày tỏ mong muốn được ngủ lại bên ngoài. Cô còn chưa nói hết câu, Dư Qua đã hỏi ngay: “Tên nhãi đó đâu?”
Dư Nặc ậm ừ một tiếng, len lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, do dự hai giây rồi nói: “Ở bên cạnh em.”
“Đưa điện thoại cho cậu ta.”
Dư Nặc dạ một tiếng, lặng lẽ đưa điện thoại qua.
Trần Du Chinh xoa mũi, nhận lấy, hắng giọng rồi gọi: “Anh?”
Vài phút sau, cuộc gọi kết thúc. Trần Du Chinh liếc nhìn Dư Nặc, ném điện thoại về phía cô, thở dài thườn thượt: “Nói thật, nghề này anh làm hay không cũng chẳng quan trọng lắm.”
Cô ngẩng đầu: “Lại sao nữa?”
“TG khó khăn lắm mới được nghỉ phép, ai ngờ OG cũng nghỉ theo?” Trần Du Chinh ngước mắt nhìn trời, lại thở dài hai tiến: “Cứ làm đồng nghiệp với anh trai em mãi thế này, anh thật sự không sống nổi nữa.”
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, Trần Du Chinh lấy điện thoại ra, lẩm bẩm: “Để anh gọi ba anh cái đã."
Dư Nặc giật mình, theo phản xạ ngăn anh lại: “Anh tìm chú ấy làm gì?”
Trần Du Chinh trưng vẻ mặt chán đời, giọng điệu u ám: “Hỏi xem ông ấy đã xếp xong lớp luyện thi lại cho anh chưa?"
Dư Nặc: “...”
Màn đêm buông xuống, lúc sắp chia tay, Trần Du Chinh bắt đầu giở trò, ngồi xổm bên đường, tay xoay chìa khóa xe hết lần này đến lần khác, kiên quyết không chịu đưa Dư Nặc về nhà.
Dư Nặc bất đắc dĩ, kiên nhẫn dỗ dành Trần Du Chinh vài câu, thấy anh như một đứa trẻ, cô lại cảm thấy khá đáng yêu, dứt khoát ngồi xổm xuống bên cạnh, bầu bạn với anh.
Người đi đường nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Không lâu sau, một cô gái trẻ bước tới, dò hỏi: “Này, anh là Conquer đúng không?”
Trần Du Chinh ngẫm nghĩ vài giây: “Conquer là ai thế?”
“Hả?” Cô gái kinh ngạc: “Không phải anh sao?”
Trần Du Chinh vẫn giữ vẻ mặt chân thành: “Không biết.”
“Ồ ồ, xin lỗi nhé.” Cô gái trẻ lập tức xin lỗi: “Nhìn anh giống quá, chắc là tôi nhận nhầm rồi.”
Sau khi xin lỗi xong, cô gái nhanh chóng rời đi. Trần Du Chinh nghiêng đầu nhìn Dư Nặc: “Em thì sao, em có biết Conquer không?”
Dư Nặc nhịn cười: “Biết chứ.”
“Trông giống anh lắm à?”
“Đẹp trai hơn anh một chút.”
“Còn đẹp trai hơn cả anh?” Trần Du Chinh nhướng mày: “Em thích anh ta à?”
“Thích chứ.” Dư Nặc ngồi xổm bên cạnh anh, hai tay chống cằm.
“Thích đến mức nào?”
“Nhìn thấy anh ấy... Là không nhịn được muốn hôn, muốn v**t v* anh ấy.”
Trần Du Chinh: “?”
Dư Nặc: “Hửm?”
Trần Du Chinh không nhịn được mà nhận xét một câu: “Em học đâu ra đấy? Sao bây giờ lại không biết xấu hổ thế này."
Dư Nặc vô cớ bị trách, oan ức nói: “Em làm sao nào?”
“Em nghe thử xem em nói cái gì kìa.”
Dư Nặc nghi hoặc: “Không phải học từ anh à?”
“Thôi bỏ đi, không truy cứu nữa. Dù sao anh đẹp trai thế này, em có h*m m**n với anh cũng là chuyện bình thường, anh hiểu mà.” Trần Du Chinh liếc cô một cái: “Anh đã đợi lâu vậy rồi, em còn không mau hành động đi?”
“Hành động gì cơ?”
“Em nói xem?”
Dư Nặc vô tội: “Không biết.”
“Đang chọc ghẹo anh đấy à?” Trần Du Chinh chậc một tiếng: “Chỉ nói mà không làm thì chẳng khác gì nói suông, em còn là người không?”
“Ở đây đông người quá.” Dư Nặc cố nhịn cười, nhìn đồng hồ: “Đi thôi, về nhà nào.”
Trần Du Chinh thở dài: “Hay là thương lượng lại với anh trai em lần nữa nhé?”
Dư Nặc giả vờ trầm ngâm: “Vậy hôm nay em không về nữa nhé?”
“Thật không đấy, đừng có lừa anh.”
Dư Nặc cười tủm tỉm: “Thật mà, thật mà.”
“Em không sợ anh trai em giận à?”
“Sao anh trai em lại giận chứ?” Dư Nặc thắc mắc.
"Không phải vừa nãy anh ấy không cho em bên qua đêm bên ngoài à?"
Dư Nặc: “Anh ấy chỉ đùa anh thôi.”
“Anh ấy...” Trần Du Chinh ngơ ngác, chỉ vào mình: “Anh ấy trêu anh á? Em chắc chứ? Dư Qua mà cũng biết đùa à?"
Dư Nặc nghiêm túc gật đầu: “Ừm, ai bảo anh đáng yêu thế chứ.”
Sắc mặt Trần Du Chinh thay đổi một chút, ho nhẹ hai tiếng, có phần mất tự nhiên nói: “Được rồi, đi thôi.”
Hai người lên xe, Trần Du Chinh vặn mở chai nước: “Sau này đừng có chọc ghẹo anh giữa nơi công cộng nữa, vừa nãy em nói làm mặt anh đỏ cả lên rồi.”
Dư Nặc phản bác: “Sao lại gọi là chọc ghẹo được?”
“Nói một thằng đàn ông đáng yêu, nghe có ra gì không chứ?"
Dư Nặc trừng mắt nhìn Trần Du Chinh, nghiêng người lại gần, dùng đầu ngón tay chọc chọc cổ tay anh: “Vậy em về nhà rồi nói riêng với anh, được không?”
Tay Trần Du Chinh run lên, sặc một ngụm nước, nước theo cằm chảy xuống, anh ho sặc sụa đến mức cúi gập cả người.
Dư Nặc giật mình, vội vỗ lưng giúp anh thuận khí: “Anh không sao chứ?”
Trần Du Chinh nghiêng đầu, dùng mu bàn tay lau khóe môi, lại ho thêm một hồi mới miễn cưỡng dừng lại, phất tay: “Không sao.”
Trên đường về, có vẻ Trần Du Chinh thấy mất mặt vì chuyện vừa rồi, môi mím chặt, chẳng nói lấy một câu. Dư Nặc muốn cười mà không dám, chỉ có thể lặng lẽ quay đầu, nhìn người nào đó đang lái xe qua hình ảnh phản chiếu trên kính.
Thực ra, ở bên nhau lâu như vậy, cô đã sớm nhận ra, nhiều khi Trần Du Chinh vừa buông lời trêu chọc cô, vừa ngượng ngùng đến mức vành tai cũng đỏ ửng lên.
Về sau, ngược lại chính Dư Nặc lại là người chẳng còn e dè gì nữa. Thỉnh thoảng cô có nhắc đến chuyện này với Phó Dĩ Đông, khiến cô ấy cảm thán liên tục. Không ngờ rằng một kẻ luôn kiêu ngạo trên sàn đấu như Conquer, lại có dáng vẻ như thế này khi ở đời thường.