[Ngoại truyện 2: Về việc đánh đôi]
Kể từ sau lễ trao giải All-Star, Trần Du Chinh không còn kiêng dè gì nữa, cứ mượn danh Chu Đãng để thoải mái phát cơm chó, chính thức xác nhận mối quan hệ giữa anh và Dư Nặc.
Từ đó về sau, TG và OG bị trêu chọc là "đội thông gia chân chính" của giới Esports. Bất cứ nơi nào có Trần Du Chinh và Dư Qua cùng xuất hiện, tỷ suất người xem chắc chắn tăng vọt. Trang chính thức của Trạm Cá cũng rất hiểu lòng dân, chọn một ngày đẹp trời, để quản lý cấp cao liên hệ với hai người họ, lấy danh nghĩa hai đội tuyển tổ chức một trận đánh đôi mang tính lịch sử giữa Trần Du Chinh và Dư Qua.
7:30 tối hôm đó, không chỉ riêng khu vực l*l, mà phòng livestream của hai người còn vượt xa các streamer của nhiều tựa game lớn như PUBG, CSGO, dẫn đầu về độ hot.
Một cảnh tượng hiếm có, hai AD chủ lực của TG và OG cùng đánh đôi. Khi trận đấu chính thức bắt đầu, khung chat trong phòng livestream như phát điên.
Người qua đường A: [666666]
Đám đông hóng chuyện: [99999]
Fan của Trần Du Chinh đồng loạt quay xe: [Fish!!! Ngư Thần ơi!!! Anh! Anh vợ!!! Anh vợ ơi (l**m màn hình) Conquer, xin lỗi anh, hôm nay em tạm thời thoát fan một đêm nhé.]
Quản lý phòng của Dư Qua: [Nhắc nhở thân thiện: Các bé đáng yêu sang đây hóng hớt vui lòng đừng spam chat, không gây war, vi phạm sẽ bị ban IP]
Anti-fan: [Thế giới này thật sự thay đổi rồi, chẳng phải trước đây fan Fish còn bảo Conquer cố tình bám fame sao?]
Giây tiếp theo, ID đó bị cấm chat đến tận năm sau.
Hai phòng livestream tràn ngập những bình luận vô liêm sỉ đến mức quản lý phòng cũng không kiểm soát nổi. Không bao lâu sau, khuôn mặt vốn ít biểu cảm của Dư Qua cũng xuất hiện vết nứt nhỏ, anh ấy ho khan hai tiếng, trước khi gần như không nhịn được nữa thì vội vàng tắt camera.
Còn Trần Du Chinh thì vốn mặt dày sẵn, trước mặt người ngoài lại càng không có giới hạn, đến mức có thể dùng để nghiên cứu chế tạo áo chống đạn. Anh chẳng hề bận tâm, mặc cho bình luận trêu chọc, ngoài trừ lúc châm thuốc thì che sẽ camera, còn lại vẫn để bật suốt buổi.
Vào màn hình trò chơi, khi bắt đầu chọn tướng, Trần Du Chinh: "Này, Ngư Thần, anh định chơi tướng gì thế?"
Dư Nặc: "Tùy."
Trần Du Chinh chủ động nhường vị trí AD: "Vậy anh chơi đường dưới, tôi đi đường giữa nhé?"
Dư Nặc: "Ừm."
Bất kỳ ai từng chơi Liên Minh Huyền Thoại đều biết rằng việc farm lính quan trọng thế nào đối với một người chơi AD. Nhớ năm đó, Ultraman lỡ ăn mất chút kinh tế của Trần Du Chinh, thì lập tức bị anh mắng đến mức tự kỷ. Thế nhưng trong trận đấu với Dư Qua, tình huống sau đây lại thường xuyên xảy ra:
Dư Qua dọn sạch lính ở đường dưới, lập tức đi lên đường giữa. Trần Du Chinh không nhịn được, tặc lưỡi một tiếng: "Ê, pháo Ferrari của tôi..."
Dư Qua thản nhiên nói: "Sao?"
Trần Du Chinh ngừng lại một chút: "Không có gì đâu, chẳng phải chỉ là con xe pháo thôi sao? Fish, anh cứ yên tâm farm đi."
[? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?]
[Đây vẫn là Conquer sao? Tôi sợ đến mức phải nhìn lại ID luôn đấy]
[Ultraman: Cuối cùng là do tôi đặt niềm tin sai chỗ rồi]
Cả trận đấu, Trần Du Chinh hoàn toàn thay đổi phong cách đội trưởng bá đạo, chuyên ôm tài nguyên cả ba đường như trước kia. Giờ anh chỉ lo gây sát thương, còn mạng hạ gục thì để Dư Qua kết liễu.
Chỉ cần Dư Qua lên tiếng, Trần Du Chinh lập tức lao đến, dốc hết sát thương, rồi để Dư Qua dọn dẹp nốt phần còn lại. Một AD vô địch thế giới nay lại thành người chơi hỗ trợ không công.
Người hâm mộ Trần Du Chinh chỉ biết thở dài: Hết cách rồi, ai bảo thằng con bất hiếu nhà mình lại phải lòng em gái của Fish cơ chứ, chút ấm ức này cứ chịu đựng đi vậy.
...
[Phiên ngoại 3: Về chuyện "vợ quản nghiêm"]
Một ngày nọ, Ultraman và Killer đang xem streamer nữ nhảy múa. Thấy Trần Du Chinh vừa đánh xong một trận rank, thì vội vàng gọi anh: "Anh Chinh, lại đây, cùng ba đây đi kiểm tra phòng nào."
Trần Du Chinh thản nhiên: "Kiểm tra phòng gì?"
"Là mấy nữ streamer trong khu vực nhan sắc đó, dẫn cậu đi mở mang tầm mắt."
Trần Du Chinh: "Không đi."
"Đi mà, đi đi!" Killer nũng nịu: "Anh Du Chinh ơi ~ đi đi mà."
Trần Du Chinh không trả lời. Ultraman lại bị Killer làm cho nổi da gà.
"Mau lên nào."
Trần Du Chinh cụp mắt xuống: "Không có hứng."
Killer: "..."
Một lát sau, Trần Du Chinh như nhớ ra điều gì: "Nói đi cũng phải nói lại, thật ra tôi rất ghen tị với cậu đó, anh Sát à."
Killer ngớ ra, chậm một nhịp mới phản ứng được: "Cậu còn ghen tị với tôi? Ghen tị cái gì?"
"Tất nhiên là ghen tị với việc cậu dù lớn từng này rồi vẫn chẳng có ai quản."
Killer: "… ?"
Làm bạn cùng phòng với Trần Du Chinh mấy năm nay, chỉ cần anh mở miệng câu đầu tiên, Ultraman đã biết tiếp theo anh sẽ nhả ra thứ lời lẽ ô uế gì. Anh ấy lắc đầu, nói với các fan trước màn hình: "Các anh em à, mau spam ngay hashtag #Trần_Du_Chinh_Xui_Xẻo lên đi."
"Cậu xem cậu kìa, rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi xem streamer nữ tìm niềm vui." Trần Du Chinh đeo tai nghe lên: "Còn tôi thì sao, giờ tôi là người đã có gia đình, vợ quản nghiêm quá, cũng chẳng còn cách nào khác."
Một tay Trần Du Chinh chống cầm, click chuột liên tục, than thở: “Đúng là khiến người khác ghen tị ghê."
Killer bị mấy câu nói đầy mỉa mai của Trần Du Chinh làm cho tức điên: "Không xem thì thôi, đừng có mà ra vẻ! Cả thiên hạ này ai mà không biết cậu có bạn gái hả? Chỉ có cậu có, con mẹ nó chỉ có cậu có, chỉ có cậu mẹ nó có bạn gái thôi! Muốn làm gì thì làm, biến mẹ cậu đi!"
Trần Du Chinh thở dài: “Người gì mà kém duyên thế, nói có mấy câu đã cáu lên rồi.”
Mà fan của Trần Du Chinh thì đã quen với chuyện này từ lâu. Kể từ khi công khai yêu đương, phong cách của Trần Du Chinh ngày càng lệch lạc. Thỉnh thoảng lại dìm đồng đội xuống để tự dựng cho mình hình tượng người đàn ông chung thủy, chính trực.
Tội nghiệp Dư Nặc, vô tình phải gánh tiếng oan. Mọi người đều nghĩ rằng cô trông dịu dàng như nước, nhưng thực ra lại rất mạnh mẽ, quản lý Trần Du Chinh nghiêm ngặt vô cùng. Xét đến việc cô là em gái của Dư Qua, nhà mẹ đẻ quá hùng mạnh, nên fan hâm mộ cũng không dám dễ dàng gây chuyện.
Thế nên, thỉnh thoảng Dư Nặc lại nhận được mấy tin nhắn riêng của fan Trần Du Chinh trên Weibo, giọng điệu còn rất cẩn thận:
“Chị dâu à, chị xem chị quản Conquer thành cái gì rồi kìa, cho nhau chút không gian đi.”
“Chị gái à, nghe em khuyên một câu này, phải cho đàn ông một chút tự do, càng quản anh ấy chặt, anh ấy càng phản nghịch, nhất là kiểu đẹp trai không thiếu fan nữ như anh ấy. Chơi chán rồi tự khắc sẽ biết quay đầu thôi.”
Dư Nặc mỗi lần đọc những tin nhắn này đều dở khóc dở cười. Đọc xong, cô cũng tự kiểm điểm lại bản thân, phát hiện gần đây đúng là cô với Trần Du Chinh dính nhau hơi nhiều thật. Bình thường Trần Du Chinh đều phải tập trung huấn luyện ở TG, rất hiếm khi được nghỉ, nên chỉ cần có thời gian rảnh là anh gần như dính chặt vào cô.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Dư Nặc nghiêng đầu nhìn người đang xem TV bên cạnh: “Nè, dạo này tâm trạng anh thế nào?”
Trần Du Chinh nằm dài trên sofa, bấm điều khiển: “Tâm trạng anh rất tốt.”
Dư Nặc tiếp tục thăm dò: “Vậy… anh có thấy là mình dành quá nhiều thời gian bên em không?”
Trần Du Chinh lập tức quay đầu lại: “Ý em là gì?”
“Không có gì, chỉ là… Nếu anh cảm thấy em khiến anh…” Dư Nặc suy nghĩ một lúc, tìm từ ngữ phù hợp: “Khiến anh cảm thấy bị gò bó, thì cứ nói với em, em sẽ sửa.”
Trần Du Chinh vẫn tỏ ra bình thản, khẽ nhướn mày: "Sao? Em chê anh phiền rồi à?"
Dư Nặc vội phủ nhận: “Không phải không phải, chỉ là fan anh lại lên Weibo tìm em, bảo em cho anh chút không gian.”
Cô ngẫm nghĩ một chút: “Hình như em cũng đâu có quản anh nghiêm như vậy đâu…”
Trần Du Chinh trong lòng vui như mở cờ, nhưng ngoài mặt lại giả vờ tủi thân: “Thế sao em không quản anh đi?”
Dư Nặc: “...”
Trần Du Chinh thở dài một hơi, ôm lấy cô, tựa cằm lên hõm vai Dư Nặc: “Vậy là, em lừa được anh tới tay rồi, nên cảm thấy chán ghét, không thèm quản nữa. Hóa ra cuối cùng, anh mới là người yêu sâu đậm hơn. Anh Sát nói không sai, phụ nữ đều là những kẻ lừa tình.”
Thấy anh càng nói càng lệch hướng, Dư Nặc có chút bất đắc dĩ, đẩy anh ra một chút: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đó, đừng có đùa với em.”
"Ai đùa với em chứ? Bao nhiêu câu bông đùa đều ẩn giấu lời thật lòng đấy." Trần Du Chinh chỉ vào mình: "Nhìn đi, em nhìn cho kỹ."
Dư Nặc mờ mịt: “Nhìn gì chứ?”
“Mảnh tim tan vỡ trong mắt anh, em thấy không?”
Dư Nặc vốn định bật cười, nhưng nhìn vẻ mặt anh dường như thật sự có vài phần tổn thương, cô vội đổi giọng: “Anh thích được em quản à?”
Trần Du Chinh: “Sao em có thể thờ ơ đến vậy? Có một anh bạn trai đẹp trai thế này, em cũng không thèm kiểm tra điện thoại định kỳ à? Em có biết mỗi ngày có bao nhiêu fan nữ nhắn tin tỏ tình với anh không? Em có biết mỗi ngày có bao nhiêu người lạ muốn kết bạn WeChat với anh không? Em không có chút cảm giác nguy cơ nào sao?”
Dư Nặc bị loạt câu hỏi của anh làm cho choáng váng, ngơ ra vài giây, sau đó chần chừ: “Ừm… vậy em… Vậy sau này em sẽ kiểm tra điện thoại anh định kỳ?”
Trần Du Chinh hài lòng gật đầu, đưa chiếc điện thoại không đặt mật khẩu ra trước mặt cô: “Nếu em đã không có cảm giác an toàn, vậy thì anh đành miễn cưỡng để em kiểm tra vậy.”
Một ngày nào đó sau này, Killer đang livestream, Trần Du Chinh bưng cốc nước lướt ngang qua, dừng lại bên cạnh xem một lát.
“Anh Sát à…” Giọng ai đó chậm rãi vang lên.
Killer tập trung vào trò chơi, không thèm quan tâm.
Trần Du Chinh: “Có chuyện này, tôi phải nói với cậu.”
Killer không buồn ngẩng đầu, khó chịu nói: “Có rắm thì thả đi.”
“Chuyện nghiêm túc.”
"Thì cậu nói đi."
Trần Du Chinh: “Sau này cậu đừng có tùy tiện gửi mấy tấm ảnh bậy bạ cho tôi trên WeChat nữa.”
“Ế ế ế?!? Tôi đang livestream đấy, nói linh tinh gì thế hả!” Killer hoảng hốt nhìn thoáng qua bình luận: “Cậu bị điên à?”
"Hầy..." Trần Du Chinh giả vờ thở dài, vẻ mặt nghiêm túc như thật, từ tốn nói: "Cậu không biết rồi, dạo này vợ tôi bắt đầu kiểm tra điện thoại định kỳ rồi đấy. Mấy thứ nội dung không đứng đắn cậu gửi cho tôi, lỡ mà cô ấy thấy được thì cũng không hay lắm, cậu nói có đúng không?"
Killer: “...”
“Được rồi, tôi nói xong rồi.” Trần Du Chinh vỗ vỗ vai Killer: “Cậu cứ tiếp tục đi.”
Nói xong, anh lại bưng cốc nước lướt đi.
Lại một lần nữa bị phát cơm chó đầy mặt, mặt Killer đần ra, mất vài giây để phản ứng lại, rồi tức giận đập bàn phím.
...
[Phiên ngoại 4: Cuối cùng của cuối cùng]
Ngày 16 tháng 4 là sinh nhật của Trần Du Chinh.
Từ sau khi vô địch, độ nổi tiếng của anh ngày càng tăng vọt, mỗi năm sinh nhật đều có rất nhiều fan tổ chức sự kiện ủng hộ. Nhưng bản thân anh lại không quá để tâm, bình thường chỉ tụ tập với bạn bè một chút là cùng.
Nhưng lần này không hiểu sao lại rầm rộ khác thường, mời gần như tất cả bạn bè quen biết, còn bao trọn một địa điểm để tổ chức, làm còn hoành tráng hơn cả tiệc trưởng thành năm mười tám tuổi.
Khi đến nơi, Ultraman không khỏi trầm trồ: "Nhìn cái trận thế này xem, đây chính là cuộc sống của cậu ấm nhà giàu sao? Có tiền tốt thật đấy."
Từ Y Đồng dẫn theo vài cô bạn thân cùng đến buổi tiệc.
Từ khi biết Dư Qua cũng sẽ đến, Từ Y Đồng đã phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được. Cô ấy đã dành hẳn một buổi chiều chỉ để chọn trang phục và túi xách.
Mấy cô bạn thân cũng đều lớn lên cùng Trần Du Chinh, vừa thấy anh thì thay phiên trêu chọc vài câu. Riêng Từ Y Đồng thì kiễng chân tìm kiếm bóng dáng của Dư Qua khắp nơi. Tìm mãi không thấy, cô ấy kéo lấy Trần Du Chinh hỏi: "Fish đâu rồi? Không phải em nói hôm nay anh ấy sẽ đến sao?"
Trần Du Chinh nhíu mày: "Anh ấy đến rồi, không biết đi đâu nữa."
Từ Y Đồng quan sát anh từ trên xuống dưới.
Hôm nay Trần Du Chinh đặc biệt ăn diện, dáng người cao ráo, bờ vai thẳng tắp, sơ mi và quần tây đều được ủi phẳng phiu, trông bảnh bao hơn hẳn. Mái tóc trước trán được vuốt ngược lên, thoạt nhìn thật sự có chút dáng dấp của một người đàn ông trưởng thành.
Từ Y Đồng vỗ vai anh cảm thán: "Trưởng thành rồi."
Trần Du Chinh nhún vai, hất tay cô ấy ra, hờ hững nói: "Tự chơi đi, em còn có việc."
"Khoan đã." Từ Y Đồng kéo tay anh, nháy mắt trêu chọc: "Em ăn mặc thế này, lát nữa không phải định cầu hôn đấy chứ?"
Trần Du Chinh bật cười: "Cầu hôn ở đây sao?"
Từ Y Đồng há miệng kinh ngạc: "Thật hay giả vậy?"
"Em không khoa trương thế đâu."