Lạc Hồng Ký

Chương 36

Hiện tại, Huyết thành.

Vô Tình Quỷ nhìn về phía Huyết thành, hai vạch quang mang sáng rực rỡ đang phóng tới chỗ gã. Một vạch đỏ như lửa trời. Vạch còn lại tỏa ra một màu vàng chói lọi. Là Tiểu Bất Tử và Cửu công chúa đang phóng tới.

Hắn khẽ liếc ra sau lưng rồi ánh mắt lại tập trung về phía trước, khẽ nhếch mép cười khẩy.

- Ma đầu, để bản công chúa dạy cho ngươi một bài học. – Cửu công chúa gầm lên, âm ba vang vọng khiến đám binh lính đằng sau Vô Tình Quỷ lùi lại mấy bước.

Tiếng vừa tắt, đằng xa đã bùng lên một vòng tròn lửa khổng lồ. Từ trong vòng tròn lửa, những tiếng zéo, zéo phát ra inh tai. Hàng vạn mũi tên kết bằng lửa phóng vọt ra, ầm ầm lao tới phía đám lính của Vô Tình Quỷ.

Vô Tình Quỷ nhíu mắt, khẽ kêu:

- Liên Châu Thần Tiễn.

Pặp..pặp…bùng…bùng….Những đạo hỏa tiễn kết bằng linh khí ầm ầm phóng xuống như mưa rào. Đám lính Vô Tình Quỷ dâng khiên lên đầu chống đỡ nhưng không ăn thua. Những mũi tên này, xuyên qua lá chắn, gặp thân thể người thì bùng lên cháy dữ dội.

Tiếng la hét ầm trời, một khoảng đất rộng rãi bùng lên những ngọn lửa cháy mãnh liệt. Vô số binh sỹ thân thể như bó đuốc, chạy tới lui, tan nát cả đội hình. Nền trời phía trước Huyết thành bừng lên như một đám cháy rừng khủng khiếp.

Vô Tình Quỷ ngoái lại nhìn, chiếc mặt nạ trên mặt vẫn phát ra những tia lạnh lẽo. Hắn có vẻ chẳng quan tâm đến đám binh lính đang bị lửa thiêu đốt đằng sau. Cười hừ một tiếng, Vô Tình Quỷ co người, phóng vọt về phía Tiểu Bất Tử và Cửu công chúa.

- Hai đứa nhãi con, xem ta đây – Vô Tình Quỷ miệng thét, tay phất một cái phát động Quỷ Đầu Đao phóng ra.

Từ sau lưng Vô Tình Quỷ, một vạch hắc khí đậm đặc phóng lên, thẳng như kẻ chỉ, xông tới chỗ Tiểu Bất Tử và Cửu công chúa.

Cả Tiểu Bất Tử và Cửu công chúa thấy nguy, tách ra hai phía tránh né Quỷ Đầu Đao phóng tới.

Cửu công chúa rẽ sang phải, tránh được Quỷ Đầu Đao đoạn phẩy tay phát động. Từ Liên Châu Thần Tiễn, một đạo khí nóng rực phóng thẳng lên nền trời như pháo hoa. Bùng một cái, đạo hỏa khí vừa phóng lên cao nổ ra bốn phương tám hướng, vẽ lên nền trời một bông hoa rực đỏ. Bông hoa in trên nền trời đẹp đẽ rồi đột ngột hóa thành hàng ngàn đạo khí nhỏ li ti, phóng ầm ầm xuống đất, nhắm hướng Vô Tình Quỷ.

Vô Tình Quỷ thấy như cả bầu trời lửa đang sụp xuống phía mình vội vã triệu Quỷ Đầu Đao về hộ thể. Thanh đao rực sáng lên, quay đầu tề về bên chủ nhân đoạn xoay tít như chong chóng, biến hóa ra một tấm khiên hình mặt quỷ đáng sợ, cô ngạo đón đỡ từng vệt lửa như lưu tinh phóng xuống.

Những âm thanh đáng sợ vang lên khi hàng ngàn vệt lửa va chạm với tấm khiên hình mặt quỷ. Xung quanh nơi Vô Tình Quỷ đứng bao trùm một biển lửa rực rỡ, bừng cháy. Từ phía tường thành, những tiếng hô hào vang lên rần rần. Bọn lính trong thành thấy Cửu công chúa xuất chiêu, đánh Vô Tình Quỷ tới tấp thì hoan hỉ vô cùng.

An Văn Thắng và Tiểu Linh đứng trên lầu thành, phóng mắt theo dõi.

- Cửu công chúa quả là pháp lực vô biên, ta già rồi, không thể so sánh với lớp trẻ - An Văn Thắng vuốt chòm râu khen.

- Vô Tình Quỷ không phải dạng dễ đối phó. Vương gia mau xuất binh hỗ trợ, ngoài kia có mỗi hai bọn họ thôi. – Tiểu Linh cất tiếng, ánh mắt vẫn hướng về phía chiến sự.

Tiểu Linh vừa dứt lời, từ phía bên kia chiến trường, những tiếng hô: “xung phong” rầm rầm vang lên. Có vẻ đạo binh của Vô Tình Quỷ đang xông tới tấn công Cửu công chúa và Tiểu Bất Tử.

An Văn Thắng không chậm trễ, phẩy tay một cái. Tùy tướng bên cạnh thét lớn:

- Xuất binh hộ giá.

Kẹt..kẹt..ket…Cánh cổng đồ sộ của Huyết thành từ từ mở ra. Phía bên trong, ào ra một đạo binh đông đảo, giáp trụ sáng loáng. Các vị tướng quân cưỡi trên di thú oai phong hết mực, cứ múa pháp bảo vun vút, hò hét rầm trời.

Lúc này, Tiểu Bất Tử đã vòng về phía Cửu công chúa, dáng vẻ cẩn trọng, chằm chặp nhìn vào cột lửa đang bừng cháy.

- Công chúa, mau lui, kẻ địch đã xông tới.

Cửu công chúa liếc mắt nhìn về phía sau, thấy binh sỹ Huyết thành đang xông tới bèn trấn an:

- Đừng lo, viện binh đã…

Chưa kịp hết câu, cả hai đã giật mình bởi cột lửa bỗng bị xẻ ra làm hai. Từ trong, một cột lốc xoáy hắc khí cuồn cuộn bốc lên, đánh dạt đám lửa ra ngoài. Vô Tình Quỷ vọt lên cao, ngạo nghễ cầm trên tay Quỷ Đầu Đao, quắc mắt nhìn xuống, thần thái vẫn ung dung vô cùng.

- Ma đầu, nạp mạng. – Tiểu Bất Tử thét lên, nhún mình một cái, phóng tới Vô Tình Quỷ.

Viên châu của Tiểu Bất Tử vọt lên phía trước chủ nhân, tựa như đang dẫn đường. Khắp thân thể Tiểu Bất Tử phát quang chói lọi.

Vô Tình Quỷ nhếch mép cười một tiếng, vung đao phóng xuống.

Keng…uỳnh…! Viên châu của Tiểu Bất Tử phóng thẳng vào giữa ngực Vô Tình Quỷ. Ma đầu thấy nguy dâng đao lên hộ thể, va chạm một tiếng đinh tai. Phản chấn bùng ra xung quanh cuồn cuộn. Đám binh chạy phía dưới thốt nhiên bị quật ra la liệt.

Sau va chạm, thân hình Vô Tình Quỷ bị đẩy lùi lên phía trên mấy trượng nhưng xem ra hắn không hề hấn gì. Thoáng một cái, viên châu đã vòng về phía Tiểu Bất Tử.

Tiểu Bất Tử vươn tay nắm chặt viên châu, thu quyền đấm vào hư vô một cái. Lại bùng một tiếng, ảo ảnh hình bát quái đồ từ đâu xuất hiện vút bay về phía Vô Tình Quỷ.

- Pháp môn Vân Tiêu Kiếm. – Tiểu Linh từ xa nhìn thấy, khẽ nói, trong lòng bồi hồi khó tả. Hắn…hắn dùng pháp môn của Vân Tiêu Kiếm.

Vô Tình Quỷ cũng nhanh như chớp, xỉa đao phóng xuống, đâm thẳng vào giữa vòng bát quái đang lao lên. Cả hai đều bị khựng lại. Một bên cố xông xuống, một bên cố lao lên, cứ lơ lửng ở giữa không trung. Tiểu Bất Tử huy động chân khí, gồng người đẩy bát quái đồ lên trên, ánh mắt vô cùng tập trung.

Phía dưới, cửu công chúa xuất mấy trăm đạo hỏa khí từ Liên Châu Thần Tiễn, đánh bạt đám binh lính đang xông tới. Bọn này, vốn chẳng phải đối thủ của Cửu công chúa. Nhưng lớp này ngã xuống, lớp khác lại hung hăng xông tới khiến cho Cửu công chúa phải tập trung chống đỡ, rất vất vả.

- Giết! – Binh lính Huyết thành hô vang, nhào tới đội hình của kẻ định, chém giết thẳng tay.

- Chúng thần hộ giá chậm trễ mong công chúa thứ tội. – Một viên tướng phóng đến bên cạnh Cửu Hồng, thi lễ.

- Đừng nói nhiều, mau giết địch – Cửu Hồng quát lên, nhún mình lao vào đám quân của Vô Tình Quỷ.

Binh sỹ hai bên lao vào nhau ầm ầm. Tiếng đao kiếm inh tai; tiếng la hét thảm khốc vang vọng khắp mặt đất. Khắp nơi đầu rơi, máu chảy, la liệt vũ khí, xác người, cảnh tượng khủng khiếp vô cùng.

Lúc này, cả Vô Tình Quỷ và Tiểu Bất Tử đều gồng mình, cố để xông tới công kích đối thủ. Thân hình cả hai đều lơ lừng trên không, tựa như có ai đó giữ lại.

Vô Tình Quỷ hít một hơi, gầm lên. Từ viên châu gắn trên Quỷ Đầu Đao, mấy đạo hắc khí cuồn cuộn phóng ra, kết lại thành hình hài đao khí, ầm ầm chém vào vòng thái cực đồ. Những thanh âm của hỗn loạn vang lên, thái cực đồ nhanh chóng bị chém nát. Tiểu Bất Tử thấy thế, thu quyền, lộn một vòng đáp xuống đất, ngước lên nhìn.

Phía trên cao, Vô Tình Quỷ cũng ngó xuống. Hai bên im lặng nhìn nhau. Tiểu Bất Tử ánh mắt đầy thù hận, muốn xả tên ma đầu thành trăm mảnh cho thỏa tâm sự. Vô Tình Quỷ thì cũng muốn cướp lấy mảnh linh hồn còn sót lại của Quỷ Đế trong thân thể thằng nhóc này nên ánh mắt vô cùng hung hãn.

Cả hai, đều cứ nhìn nhau, mỗi người một mục đích, một tâm sự. Họ dường như có một điểm chung: Đều đặt nặng một chữ tình.

- Ma đầu, hôm nay ta lấy mạng ngươi trả thù cho sư tỷ - Tiểu Bất Tử gầm lên, buông tay cho viên châu bay lên lơ lửng bên cạnh.

Từ trước ngực y, sợi dây chuyển lung linh tỏa sắc chói lọi. Từ bên trong luồng ánh sáng, một thanh kiếm phóng vút ra, cô ngạo, tỏa bạch quang rực một góc chiến trường.

- Xung Thiên Thần Kiếm – Vô Tình Quỷ khẽ kêu lên, toàn thân thủ thế vô cùng cẩn trọng.

Tiểu Bất Tử gầm lên, vươn tay nắm lấy thần kiếm, xỉa mũi lên trên. Roạt một tiếng, từ trong thanh kiếm, 5 đạo kiếm khí ào ạt phóng ra, kết thành hình mãnh long, xông lên trời, nhắm hướng Vô Tình Quỷ.

Cửu công chúa đang tả xung hữu đột diệt địch, quay sang thầm nói: “Ngũ long kiếm pháp”.

Cả 5 con mãnh long gào thét ầm trời, phá không xông tới Vô Tình Quỷ với khí thế bức nhân. Vô Tình Quỷ ánh mắt căng thẳng, khẽ thu người, điều động chân khí từ cơ thể, chuyển qua Quỷ Đầu Đao biến thành những tấm khiên hình mặt quỷ ghê rợn, đón đợi chiêu thức của đối phương.

Đùng…đùng…đùng…! Nền trời bừng sáng dữ dội, thanh âm rền vang, phản chẩn phát ra càng mãnh liệt hơn khiến đất đá bị đánh dạt sang tứ phía.

Bên trên, khói mùi mịt, che mờ cả Vô Tình Quỷ đang đứng đó. Được một chặp, khói bụi tan dần, ma đầu vẫn sừng sững đứng đó nhưng hô hấp có vẻ đã nhanh hơn. Trên trán y, lấm tấm vài giọt mồ hôi chảy xuống. Bàn tay nắm Quỷ Đầu Đao dường như run run.

Bên dưới, Tiểu Bất Tử vẫn ngước mắt lên nhìn, tay nắm chắc thần kiếm, khí độ tỏa ra không có vẻ gì là mệt mỏi.

- Tên nhóc này…tu vi của hắn…- Vô Tình Quỷ lắp bắp.

Một lằn sét rạch ngang bầu trời khiến Vô Tình Quỷ hơi chòng chành giữa không trung. Hắn sực tỉnh, trở về thực tại, nhìn xuống phía dưới. Hai bên vẫn đang giao chiến ác liệt. Thằng oắt con Thái Bảo đâu? Vô Tình Quỷ tự hỏi.

Đoàng…Một tiếng sét nữ rạch ngang bầu trời. Vô Tình Quỷ hướng mắt ra phía trước, Tiểu Bất Tử đã đứng đó từ bao giờ, tay nắm chắc kiếm, bên cạnh là viên châu rực sáng. Tiểu Bất Tử trợn mắt, chĩa mũi kiếm lên cao, lầm rẩm đọc khẩu quyết.

Soạt…đoàng….Lại thêm một tia sấm sét phóng qua, mây đen bỗng ùn ùn kéo đến. Gió lạnh ù ù thổi. Phía dưới dường như cả hai đạo binh đều dừng cả lại việc chém giết, ngước mắt lên trời theo dõi. Xoạt, từ trong thần kiếm, 5 đạo kiếm quang rực rỡ phóng ra, xoắn lại vào nhau, bay lên cao. Đột ngột chúng dừng lại, cuốn vào nhau, phình ra dần dần.

Gió thổi mạnh hơn, mây đen cuộn lại trên cao, ầm ầm phóng những tia sét chói lọi xuống đám khí vừa tụ lại khiến nó thêm muôn phần hung hiểm.

Từ đám khí đang phát quang chói mắt ấy, từ từ nở ra hình hài một con rồng trắng muốt, rực sáng, há miệng tru rống lên khủng khiếp. Đám binh lính phía dưới buông vũ khí, ôm lấy tai vì tiếng rống đó. Những kẻ tu vi cao hơn tuy không phải bịt tai nhưng áp lực tỏa ra khiến họ cảm nhận được sự khủng khiếp này.

Nhìn từ Huyết thành, Tiểu Linh thoáng chút buồn bã. Cảm giác của nàng chẳng phải lo lắng, hồi hộp, chỉ là không vui. Hắn dùng kiếm pháp của Vân Tiêu Kiếm. Sao hắn không sử dụng pháp môn của Mẫu Nghi Giáo? Nàng tự hỏi, hai tay nắm chặt, ánh mắt dỗi hờn.

- Kia chẳng phải Độc Long Kiếm pháp của Vân Tiêu Kiếm sao? – An Văn Thắng ánh mắt phấn khích, nhìn về phía con rồng đang ngạo nghễ giữa không trung.

Vô Tình Quỷ hơi chới với khi áp lực từ chiêu thức của Tiểu Bất Tử đang thi triển. “Thằng nhãi, để xem mày có thi triển nổi không?”. Lời nói vừa dứt, thanh Quỷ Đầu Đao rực sáng. Vô Tình Quỷ thét lên, vung đao chém vào hư vô mười mấy nhát. Từ những đường chém đó, ảo ảnh mặt quỷ ầm ầm hiện ra, vun vút phóng về phía Tiểu Bất Tử. Hắn muốn Tiểu Bất Tử không thể huy động đủ năng lượng cần thiết để thi triển chiêu thức của Vân Tiêu Kiếm.

Mười mấy đạo đao khí mang hình mặt quỷ phóng tới gần Tiểu Bất Tử bỗng nhiên khựng lại, nhạt dần rồi chuyển một màu xanh biếc như nước, chầm chậm cuộn lên trên. Dường như nó vừa chạm vào một bức tường băng vô hình. Từ phía dưới, chầm chậm trồi lên một ảo ảnh khác, lung linh, đẹp đẽ.

Ồ..ồ…! – Khắp chiến trường yên tiếng chém giết, tất cả nín thở nhìn lên nền trời. Lại thêm một ảo ảnh nữa xuất hiện, trong vắt, lạnh lẽo như băng. Gió lạnh mang hàn khí ở đâu thổi tới ù ù, cuốn lên trên trời. Lấm tấm vài hạt tuyết khe khẽ rơi xuống nhân gian. Trời có tuyết?

Tiểu Linh nín thở, tim đập nhanh hơn, trạng thái chuyển sang một sự phấn khích kỳ lạ.

- Băng Tâm Tiên Kiếm? – An Văn Thành trợn tròn mắt ngắm nhìn băng tiên hiện hình bên cạnh mãnh long, mồm há hốc, thốt lên được một câu.

Tiểu Linh mỉm cười, khẽ gật đầu:

- Chính là Băng Tâm Tiên Kiếm của Mẫu Nghi Giáo.

Lúc này, đằng sau lớp mặt nạ, khuôn mặt Vô Tình Quỷ dường như đã méo đi. Nhịp tim gã đập mạnh hơn. “Tên nhóc chết tiệt này” – Vô Tình Quỷ khẽ rủa rồi nhanh như cắt, phóng tay, phi thanh Quỷ Đầu Đao xuống đất.

Quỷ Đầu Đao xé gió rơi xuống, cắm mũi xuống đất, tạo nên một tiếng nổ ình, đẩy dạt hết đám binh lính cả hai bên đang ngó lên nhìn. Một khoảng đất trống trải, tròn trịa lộ ra. Vô Tình Quỷ cười lên ha hả, đoạn tắt cười thì cũng lầm rầm đọc khẩu quyết.

Chợt nhiên, bán kính xung quanh Quỷ Đầu Đao, rực đỏ lên một màu như lửa. Mặt đất nứt toác, ánh lửa mãnh liệt phun lên như nham thạch nóng chảy. Bọn quân lính xung quanh hốt hoảng bỏ chạy. Từ những vết nứt, dòng nham thạch trồi lên cao dần cùng đất đá.

- Quỷ…quỷ!! – Những tiếng hô thảm thiết vang vọng chiến trường. Bọn lính vứt hết vũ khí, cắm đầu chạy khỏi nơi đất đá, nham thạch đang trồi lên.

- Cái…cái quái gì? – An Văn Thắng lắp bắp từ xa.

- Thần Quỷ Chú! – Tiểu Linh khẽ nói.

Lửa càng bốc lên cao cuồn cuộn, xoắn lại như một cơn lốc lửa. Cơn lốc kết bằng lửa này xoay xung quanh bán kính được Quỷ Đầu Đao tạo ra. Những ngọn lửa cuộn cháy mãnh liệt nhanh chóng thu lại, thấp thoáng hình ảnh một chiến thần đầu quỷ khổng lồ. Toàn thân chiến thần bao bọc bởi lửa, khuôn mặt quỷ nanh ác, hung hãn nhìn lên phía băng tiên và mãnh long. Chợt, chiến thần há miệng rực lửa, gầm lên, đoạn nhún người một cái, phóng vọt lên không, sừng sững đứng sau lưng Vô Tình Quỷ. So với chiến thần, Vô Tình Quỷ quá nhỏ bé và mỏng manh. Hơi thở chiến thần phì phò, mỗi lần thở ra, một luồng lửa nóng lại phụt ra ngoài. Hình ảnh vô cùng khủng khiếp.

Tiểu Bất Tử nhìn thấy chiến thần, kỷ niệm năm xưa chợt ùa về dữ dội khiến hắn có cảm giác nhói đau trong tim. Trong trí óc hắn, hình ảnh cuối cùng về sư tỷ, về Vân Tiêu Kiếm, về bè bạn, về cuộc đời cứ như một thước phim quay chậm.

- Tất cả là do ngươi. – Tiểu Bất Tử gầm lên khiến cho cả băng tiên lẫn bạch long phát sáng rực rỡ.

- Đến đây! – Vô Tình Quỷ gầm lên như thú dữ, hai tay bắt quyết điều động chiến thần.

Xoạt một tiếng, chiến thần tựa như một cơn bão lửa vụt xông đến Tiểu Bất Tử.

Tiểu Bất Tử ngửa mặt lên trời, mỉm cười, khẽ nói:

- Thái Bảo trả thù cho sư tỷ đây.

Lời nói vừa dứt, Tiểu Bất Tử ánh mắt cương quyết, xỉa mũi kiếm ra phía chiến thần đang lao tới, hô:

- Giết!.

Bạch long gầm lên, cuộn mạnh thân mình, ào ào phi tới. Băng tiên cũng ùng ùng chuyển động vung kiếm phá không bay tới.

Trên nền trời, ảo ảnh thần tiên, mãnh long, chiến thần mãnh liệt xông vào nhau khiến toàn bộ vùng Huyết thành rực sáng như ban ngày.

Chính trong cái lúc tràn ngập không gian một thứ ánh sáng ma mị, chết chóc ấy. Chính trong cái lúc chiến thần bị bạch long và băng tiên công kích tạo ra một vụ nổ rung chuyển đất trời. Chính ngay cái lúc đó, một tràng cười ma mị từ đâu vẳng đến, tràn ngập chiến trường, khiến cho những kẻ tu vi đỉnh cấp cũng phải bủn rủn chân tay.

Vô Tình Quỷ khẽ khép mắt, nhìn chiến thần của mình tan ra như bong bóng xà phòng. Dường như hắn hiểu rằng, tu vi của mình chẳng thể vượt qua nổi tên nhãi này nữa rồi. Quá khứ ùa về dữ dội. Hắn nhớ mình bị giam hãm trong hỏa ngục, hàng ngày bị hỏa kỳ lân phóng lửa thiêu đốt. Hắn nhớ, những đòn tra tấn khốc liệt của bọn tay chân An Dương Đại Đế. Và, Vô Tình Quỷ hồi tưởng lại cái ngày giao chiến cuối cùng giữa hắn và Thái Bảo. Là do ai? Do ai mà tu vi của hắn lại không thể hồi phục. Hắn đâu có thời gian để tập trung tu luyện. Là do ai? Vô Tình Quỷ mỉm cười, hắn chấp nhận tất cả, không một lời oán than. Hắn chấp nhận hết, kể cả cái chết.

Trong thứ ánh sáng chói lọi, đi kèm những tràng cười ma mị, một bóng nhân ảnh khẽ bay lên, vươn đôi tay đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo như sương, khẽ chạm vào vai Vô Tình Quỷ. Bàn tay chạm rồi nắm chặt, kéo hắn ra phía sau.

- Là nàng! – Vô Tình Quỷ mỉm cười.

Nữ nhân cũng nhìn hắn, mỉm cười, ánh mắt trìu mến. Nữ nhân đẩy nhẹ hắn về phía sau, tự mình đón đợi bạch long và băng tiên đang phá không bay tới.

Nữ nhân nhắm đôi mắt đẹp đẽ, vươn bàn tay mỏng manh, thân mình khẽ động. Trên bầu trời, dường như nàng đang khiêu vũ.

Vô Tình Quỷ chầm chậm bay lùi ra sau, chiêm ngưỡng hình ảnh mà đối với hắn là tuyệt mỹ nhất thế gian.

- Thiên Vũ Quỷ Khúc! – Hắn lẩm bẩm trong miệng.

Trên cao kia, bóng nữ nhân nhẩy múa dưới hàng ngàn vạn ánh sáng đang tỏa ra từ bạch long, băng tiên. Giá có một nhà thơ và họa sỹ, có lẽ họ sẽ vẽ và viết nên những tác phẩm tuyệt vời để miêu tả cảnh chiến trường này. Một sự tuyệt vời trong màu của máu và nước mắt.

Chỉ nghe, vang vọng từ khắp chiến trường những tiếng hô rền vang:

- QUỶ ĐẾ!

Tiểu Bất Tử khựng lại, trân trân nhìn nữ nhân đang nhẩy múa, đang chờ đợi bạch long và băng tiên lao đến phía mình. Toàn thân hắn bủn rủn, miệng khẽ lắp bắp:

- Sư…sư…tỷ!
Bình Luận (0)
Comment