Lạc Hồng Ký

Chương 37

Thần Y trấn, 400 năm trước.

Gió đông ù ù thổi mãnh liệt. Núi non xung quanh Thần Y trấn phủ một màu trắng tinh của tuyết.

Huyết Lệ như chìm nghỉm trong một chiếc áo bông trắng tinh, to bè. Nàng ngồi trong gian bếp, đưa tay múc một bát thuốc bốc khói nghi ngút.

Nàng bưng bát thuốc, đi qua một khoảnh sân nhỏ, bước vào bên trong gian nhà chính.

- Đây rồi! Thuốc đây rồi – Huyết Lệ mỉm cười, bưng bát thuốc đến bên bàn.

Bên cạnh bàn, Lê Hữu đang ngồi trò truyện bên cạnh một người bệnh. Thấy Huyết Lệ bước vào, y đứng lên, khuôn mặt rạng rỡ:

- Cô nương cẩn thận kẻo bỏng.

Nói rồi, Lê Hữu rảo bước tới đỡ bát thuốc trên tay Huyết Lệ. Y nhìn nàng khẽ cười. Huyết Lệ đôi mắt xoe tròn, nhìn y cũng cười lại.

Lê Hữu trong lòng cảm thấy vui vẻ, đưa bát thuốc cho người bệnh, giục uống.

- Uống hết bát thuốc này là khỏi bệnh rồi.

Y đưa thuốc cho bệnh nhân, ngoái lại nhìn thì đã chẳng thấy Huyết Lệ đâu. Lê Hữu từ từ bước ra ngoài, đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm. Phía cổng, Huyết Lệ đang tha thẩn dưới một gốc cây. Nàng đứng đó, khẽ tựa vào thân cây, gẩy gẩy đám tuyết bám trên những chiếc lá.

Lê Hữu mỉm cười, chầm chậm bước đến.

- Cô thấy trong người ra sao? – Lê Hữu cất tiếng hỏi.

- Cũng ổn cả. Sống một cuộc sống bình thường, thật dễ chịu. – Huyết Lệ phủi phủi mấy bông tuyết dính trên áo.

Lê Hữu chỉ biết đứng cười, trong bụng gã dường như không biết nên nói thêm câu chuyện gì cho hợp lý.

- Huynh ở đây bao lâu rồi?

- Cũng khá lâu rồi, từ khi Long Thần Quân, à..Đại Đế Long Thần xây dựng Thần Long thành, ta đã đến đây ở, bốc thuốc chữa bệnh, sống an nhàn. – Lê Hữu mỉm cười trả lời.

Nghe đến Đại Đế Long Thần, sắc mặt Huyết Lệ bỗng trùng xuống. Lê Hữu thấy thế, lảng sang một câu chuyện khác nhưng bất ngờ bị nàng vặn:

- Tại sao huynh lại rời bỏ hắn?

- À..ờ…thì ta thích một cuộc sống an nhàn, vô ưu, không thích cuộc sống trong cung cấm. Ta cũng giống như Dương…- Biết mình suýt nói hớ, Lê Hữu lập tức ngậm mồm.

Chẳng ngờ, Huyết Lệ lại tiếp tục lấn tới.

- Không sao, huynh cứ nói thẳng cái tên đó với ta.

- À, thì Dương Thiếu Sơn. – Lê Hữu ngại ngùng.

- Quan hệ giữa huynh và hắn ra sao? – Huyết Lệ hỏi tiếp.

- Thì, Dương Thiếu Sơn là cánh tay phải của Đại Đế Long Thần, còn ta chỉ là thầy thuốc. Chúng ta cũng có gặp nhau thường xuyên nhưng ít trò chuyện lắm.

- Hắn có bao giờ nhắc đến một người vợ đợi hắn ở quê nhà không? – Huyết Lệ ánh mắt chợt buồn, nhìn về phía đỉnh núi tuyết trắng.

Lê Hữu im lặng. Y biết nói gì đây? Có bao giờ Dương Thiếu Sơn nhắc đến Huyết Lệ không nhỉ? Hắn chẳng hiểu. Chiến tranh, chém giết, mưu mô, đâu có thời gian để nói những chuyện đó chứ.

- Vì sao huynh lại không muốn nối lại kinh mạch, vá lại đan điền cho ta? – Huyết Lệ bất ngờ cất tiếng hỏi.

Lê Hữu đứng như trời trồng, tai ù đi, mắt hoa lên. Vì sao nàng biết ta có khả năng ấy? Hắn đứng đó, mong muốn có một cái lỗ nào để nhẩy xuống mà trốn. Đã bao lâu rồi, nàng ở lại Thần Y Trấn này, hắn luôn miệng động viên, ủng hộ để nàng chóng hồi phục. Lê Hữu bảo: ‘Hãy cứ bồi bổ cơ thể, biết đâu một ngày nào đó, kinh mạch, đan điền có thể hồi phục lại như cũ”.

Lê Hữu như kẻ bị người ta nhìn thấu tâm can, cứ bủn rủn chân tay, đứng trước mặt Huyết Lệ nhưng ánh mắt lảng tránh, sợ hãi khi phải nhìn vào đó.

- Sao huynh không nói? Ta không trách huynh. Có thể, huynh lo nghĩ nhiều cho bá tánh trong thiên hạ, không muốn một kẻ luyện pháp môn tà đạo như ta có cơ hội. – Huyết Lệ chầm chậm nói.

Nghe những lời ấy thốt ra, Lê Hữu càng không thể đối diện với sự đả kích mãnh liệt trong lòng. Hắn là một kẻ chẳng ra sao cả.

Lê Hữu cứ đứng im đó, trong lòng hết sức dằn vặt. Huyết Lệ đi ngang qua hắn, một giọt nước mắt rơi xuống, vương trên tay Lê Hữu, hắn khẽ đưa lên, ngắm nhìn. Giọt nước mắt trong veo, long lanh, phản chiếu cả một thế giới ở trong.

***

Lê Hữu trằn trọc không thể ngủ được. Những câu hỏi lúc sáng của Huyết Lệ khiến hắn không tài nào nhắm nổi mắt. Mỗi lần cố ngủ, hình ảnh giọt nước mắt vương trên bàn tay của hắn lại hiện ra.

Ngoài kia, tiếng gió khe khẽ thổi trên mái hiên, phất phơ bay mấy bông tuyết trắng. Lê Hữu ngồi nhổm dậy, khoác chiếc áo bông, từ từ đi ra khỏi phòng.

Hắn lang thang trên con đường của Thần Y trấn, cũng không rõ mình đang muốn đi đâu nữa.

Lê Hữu cứ mơ hồ bước đi, trong lòng nặng trĩu, chẳng mấy chốc đã đến cuối trấn, nơi mỏm đá nhô ra bên ngoài, được xây thành một khoảnh sân nhỏ, là nơi mọi người có thể tụ tập, ngắm trăng vào những đêm rằm.

Chợt, hắn nghe có tiếng ai đó đang hát. Giọng hát trong vắt như sương, ẩn chứa những tâm sự u buồn. Lê Hữu bước khẽ, ánh mắt dò dẫm. Nơi khoảnh sân kia, dường như bừng sáng bởi một người con gái đang nhẩy múa. Giọng nàng khẽ cất lên, ngân nga giữa màn đêm u tịch. Những bước chân uyển chuyển của nàng tạo thành một vũ điệu đầy ma mị.

Lê Hữu trân trân đứng nhìn, toàn thân gai ốc nổi lên. “Là người hay tiên nữ?” – Hắn tự hỏi. “Là nàng!”. Nàng đang múa hát dưới bóng đêm.

Lê Hữu thoáng lay động khi nhìn xung quanh nàng, có những chấm nhỏ, lung linh, cứ vương vào không gian. Những chấm nhỏ ấy, là những giọt lệ. Nàng khóc!.

Chợt nhiên, nàng gục xuống, rồi ngửa cổ lên trời, òa khóc to hơn. Nàng khóc ngon lành như một đứa trẻ, tựa như bao tủi hờn chất chứa bấy lâu được giải phóng.

Lê Hữu quên hết tất cả, bỏ mặc tất cả, hắn chẳng cần gì nữa. Hắn lao đến bên nàng. Hắn vươn tay, ôm chầm lấy nàng, siết chặt.

Nàng cũng vô thức, ôm chặt lấy hắn, gục đầu lên ngực hắn nức nở.

- Đừng! Đừng khóc nữa.- Lê Hữu vỗ về.

- Vì sao? Vì sao ai cũng đối xử tệ bạc với Thiên Thu ta?

“Thiên Thu! Cái tên thật đẹp, nó tựa như cái gì đó trường tồn, vĩnh cửu” – Lê Hữu ngẫm nghĩ. Hóa ra tên nàng là Thiên Thu.

- Huynh nói ta nghe, vì sao ai cũng đối xử tệ bạc với ta? Ngay cả ông trời cũng tuyệt hết mọi đường. – Thiên Thu nấc lên.

- Đừng khóc, đừng khóc, ta sẽ giúp nàng. Ta sẽ giúp nàng – Lê Hữu vỗ về.

Trong đêm tối, bên trên lờ mờ ánh trăng chiếu xuống, tiếng nức nở vang vọng khắp không gian. Đâu đó, những điệu nhạc sầu thảm dội lại. “Thiên thu vạn tải, vĩnh vi phu phụ” – Đó chỉ là một sự giả dối không hơn.

***

Thần Long thành – 500 năm trước.

Trong một quán rượu nhỏ gần cửa đông kinh thành, Lê Hữu ngồi trầm ngâm nghe hát, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu, khà lên một tiếng, gật gù khen.

Tiếng nhạc í éo xen lẫn với tiếng người cười nói rổn rảng của con phố càng khiến cảnh tượng trở nên náo nhiệt. Thần Long thành đã xây dựng được 3 năm, thiên hạ thái bình cũng đã chừng ấy thời gian, khắp nơi vang tiếng đàn hát vang lừng.

Một bóng người từ cuối phố rảo bước đi tới. Người này, thần thái ung dung, khuôn mặt khôi ngô, sau lưng đeo hai thanh kiếm giống hệt nhau chỉ có điều một chiếc màu đen, chiếc còn lại thì màu trắng. Chính là Âm Dương Song Kiếm và người kia, không ai khác ngoài Dương Thiếu Sơn.

Dương Thiếu Sơn đi đến quán rượu thì rẽ vào, bước thẳng lên lầu. Lê Hữu thấy bóng dáng bằng hữu, vươn tay vẫy vẫy, miệng la lên:

- Dương huynh, Dương huynh, ở đằng này.

Thiếu Sơn bước tới, ngồi xuống, quay đầu tìm tiểu nhị, đoạn kêu to:

- Tiểu nhị, đem thêm rượu lên đây, mang thêm cả mấy món ngon nữa.

- Dương huynh hôm nay trở về từ cuộc tiễu trừ dư đảng phản tặc, chưa kịp về phủ đã hẹn ta ra đây chắc hẳn có việc. – Lê Hữu gắp một đũa thức ăn, vừa nhai vừa nói.

Dương Thiếu Sơn uống cạn chén rượu, đặt cạch một cái xuống bàn, nhìn vào Lê Hữu mở lời:

- Đại Đế Long Thần muốn phong vương cho ta.

Lê Hữu phá lên cười sằng sặc, uống một chén rượu, đoạn nói:

- Chuyện đó có gì ghê gớm. Đại Đế Long Thần dấy binh bình định các xứ quân, nếu bên tả không có An Dương, bên hữu không có Thiếu Sơn thì sự nghiệp đâu có được như ngày nay. Phong vương cho huynh là điều nên làm.

- Nhưng ta không muốn trở thành vương gia. Ta muốn trở lại căn nhà nhỏ bên bờ Đại Đông Hải. Huynh là thân tín bên cạnh Đại Đế Long Thần, không biết có thể dò ý ngài một chuyến có được không? – Dương Thiếu Sơn dãi bày tâm sự.

Lê Hữu buông đũa, nhìn vào mắt Dương Thiếu Sơn, khẽ nói:

- Huynh nói thật sao? Huynh không muốn trở thành vương gia?

- Là thật – Dương Thiếu Sơn gật đầu.

- Vì sao vậy? – Lê Hữu nhíu mày nghi vấn

- Nói thực, bao năm theo Đại Đế Long Thần chinh chiến khắp bốn phương ta đã mệt mỏi rồi. Vả lại Lạc Hồng sau khi thống nhất, ta thấy Đại Đế có chút thay đổi. – Dương Thiếu Sơn thở dài một tiếng.

- Huynh nói cũng đúng. Đại Đế có chút thay đổi, ngài không như thời còn ở Vạn Trùng Hồ nữa. Thời gian gần đây, ngài tập trung tu luyện pháp môn đỉnh cấp để có thể đột phá lên Thượng Thiên Thánh. – Lê Hữu gật gù.

- Dạo này chỉ có huynh là được thường xuyên gặp ngài, không biết huynh có thấy sức khỏe ngài có gì lạ không? – Dương Thiếu Sơn đắn đo.

- Nhắc mới nhớ, mấy dạo gần đây, tu vi của Đại Đế tăng trưởng một cách cực kỳ nhanh chóng. Ta cũng không hiểu ngài dùng phương pháp gì. Nhưng mà, có điều này, không biết có nên nói ra. – Lê Hữu nhìn xung quanh, thái độ chợt biến đổi.

- Có phải huynh định nói trong cơ thể Đại Đế đang tồn tại một đạo hắc khí? – Thiếu Sơn không cần úp mở, nói thẳng toẹt.

Lê Hữu mặt trắng như tờ giấy, vội vàng làm hiệu nói nhỏ. Rồi y thì thào:

- Đúng vậy, không hiểu là có phải ngài đang tu luyện pháp môn tà đạo hay không nữa. Nếu điều này là đúng, quả thực rất nguy hiểm.

Thiếu Sơn đắn đo trong lòng, uống cạn chén rượu, đoạn đứng lên nói:

- Thôi, chuyện này không bàn tới nữa, huynh hãy hỏi dò ý của Đại Đế Long Thần xem như thế nào để ta còn tính. Thực sự ta rất nhớ nhà, nhớ Thiên Thu. Đi lâu rồi, chắc hẳn con ta đã lớn.

- Được, được, để ta thử hỏi dò ý của Đại Đế Long Thần ra sao rồi sẽ báo lại với huynh.
Bình Luận (0)
Comment