*Hoang liêu: hoang vắng và hiu quạnhVương Dương không ngẩng đầu dậy.
Không biết là không dám hay là không muốn nữa.
Cậu ngồi cuộn tròn mình lại, cúi đầu xuống, đặt ống nghe lên tai: “Anh nói đi.”
Diệp Phàm nhìn dáng vẻ rụt rè này của cậu, cuối cùng thở dài, nở nụ cười chua chát: “Dương Dương, em có thể nói cho tôi biết tại sao em lại phản bội tôi không.”
Yết hầu của Vương Dương hơi động, khàn giọng nói: “Tôi không có phản bội anh.”
“Tôi chỉ là không muốn bị anh lừa nữa.”
Trong mắt Diệp Phàm ngập đầy tơ máu, một lúc lâu sau mới cúi đầu cười: “Nếu như em không giúp Dương Gia Lập trốn thoát, nói không chừng tôi đã có thể khiến Diệp Đình ngã ngựa, tôi nói rồi, chỉ cần tới lúc đó, tôi nhất định sẽ đối tốt với em. Em cũng theo giúp tôi, thì sao em biết tôi nhất định sẽ lừa em chứ.”
Cuối cùng Vương Dương cũng chầm chậm ngẩng đầu dậy, dừng lại trước con ngươi sâu thẳm của Diệp Phàm.
Rõ ràng chỉ cách một lớp tường thuỷ tinh nhưng bỗng nhiên Diệp Phàm lại cảm thấy hắn và Vương Dương cách nhau cả vạn dặm.
Vương Dương nhỏ giọng nói: “Thích một người và thích đùa giỡn một người, một chút cũng không giống nhau.”
“Tôi biết bây giờ tôi sắp đi đến đường cùng rồi, đi trên phố người người kêu đánh, không có bạn, tinh thần không bình thường, nhưng mà Diệp Phàm, tôi không phải là tên ngốc,” đôi mắt Vương Dương đỏ lên, “Mỗi lần tôi đứng bên cạnh Diệp Đình và Dương Gia Lập, tôi thấy Dương Gia Lập mỉm cười với Diệp Đình, trong mắt Diệp Đình toàn là Dương Gia Lập, yêu thương cậu ta như cục cưng. Tôi không dám nói gì nhưng tôi rất hâm mộ họ.”
“Diệp Đình sẽ không làm đau, làm Dương Gia Lập khó chịu, cậu ta đau một chút cũng không được. Anh nói anh sẽ đối tốt với tôi, nhưng tôi đi theo anh lâu như vậy, trên người tôi không có chỗ nào là lành lặn cả.”
“Diệp Phàm, anh biết không, đau lắm, tôi thật sự đau lắm.”
Diệp Phàm không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Vương Dương, xương ngón tay từng chút siết chặt lại.
Vương Dương nói xong, cảm xúc như sụp đổ, cậu ta cài ống nghe lại, hai tay che mắt, sụt sịt mũi, bả vai run rẩy, tiếng khóc tuy đã cố gắng kiềm chế nhưng trong cổ họng vẫn tràn ra những tiếng nức nở không thể khống chế nhưng một con thú nhỏ rên rỉ, trong trại giam lạnh lẽo càng làm nó đặc biệt cô độc.
Cho đến khi cậu lau hết nước mắt đi, đôi mắt đỏ bừng của Vương Dương nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh sẽ ở trong này bao lâu?”
Diệp Phàm cong môi, ánh mắt mờ mịt, giọng điệu như có chút không quan trọng: “Không biết, có thể một năm, có thể mười năm, cũng có thể lâu hơn thế, còn phải xem Diệp Đình có đồng ý để tôi ra không đã. Tên nhóc Diệp Đình kia có thù tất báo, ngoại trừ Dương Gia Lập, ai cũng không thể nói nó, tôi khiến cho Dương Gia Lập ăn khổ như vậy, nói không chừng nó còn có dã tâm muốn giết tôi, thôi bỏ đi.”
Vương Dương gật đầu: “Biết rồi, cứ thế đi.”
Trước khi Vương Dương tắt điện thoại, Diệp Phàm đột nhiên đứng lên, khuôn mặt gần như dán lên tường thuỷ tinh.
Mắt hắn đỏ bừng, có chút chờ đợi, run rẩy hỏi: “Dương Dương, em ở ngoài đó, có nhớ tôi không?”
Vương Dương cầm ống nghe không trả lời.
Cảnh sát khống chế tay Diệp Phàm muốn dẫn hắn đi.
Diệp Phàm đột nhiên giãy giụa, bướng bỉnh nắm lấy ống nghe: “Dương Dương, em có nhớ tôi không? Có nhớ không?”
Vương Dương hít hít mũi, mỉm cười nói: “Diệp Phàm, anh biết sau này tôi định làm gì không?”
Diệp Phàm khẽ lắc đầu.
Vương Dương đè chặt ống nghe lại, hạ thấp âm thanh xuống, dùng một giọng điệu vô cùng dịu dàng nói một câu.
Diệp Phàm nghe thấy câu kia, phản ứng đầu tiên là trừng lớn mắt, cả người cứng đờ.
Vương Dương đứng lên, xoay người rời đi.
Diệp Phàm ở sau lớp kính thuỷ tinh đột nhiên phát điên, cách một lớp tường thuỷ tinh không thể nghe thấy hắn ta đang la hét cái gì, chỉ thấy hai mắt đỏ bừng gân xanh nổi lên, giống hệt như con dã thú bị tra tấn kích thích đến phát điên, vừa khóc vừa gào, bất lực điên cuồng đập vào bức tường thuỷ tinh.
Càng nhiều cảnh sát xuất hiện, hợp lực khống chế Diệp Phàm.
Diệp Phàm bị đánh, nhưng hắn vẫn không ngừng nổi điên, đau đớn kêu gào không dứt.
Cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể để nhân viên y tế tiêm thuốc an thần cho hắn, chờ Diệp Phàm hôn mê rồi mới dẫn hắn về trại.
Vương Dương ôm đồ đạc của mình im lặng đi ra khỏi cửa trại tạm giam.
Trước cửa có một người đàn ông vừa mới được trả lại sự tự do đang đoàn tụ với gia đình.
Quần áo trên người đàn ông kia đã cũ, sắc mặt tiều tuỵ, nhìn thấy người nhà liền đỏ mắt, vội vàng chạy qua ôm người nhà như một đứa trẻ chịu phải oan ức.
Vương Dương nhìn thấy bọn họ, cái mũi liền cay xè.
Lúc trước, khi cậu ta bị vây trong bùn lầy không thể thoát ra được, trong lúc tối tăm tuyệt vọng nhất, Diệp Phàm cũng làm thế này, xuất hiện trước mặt cậu như một vị thần, không chê cậu dơ bẩn, không chê cậu xấu xí, vẫn hào phóng vươn tay ra thu nhận cậu cũng như cho cậu một miếng ăn.
Khi cậu là con chuột thối bị đá xuống cống ngầm, chỉ có Diệp Phàm là xem cậu như mạng của hắn.
Nhưng bây giờ cậu mới biết, trong mắt Diệp Phàm, cậu cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Vương Dương mỉm cười tự giễu, ngẩng đầu nheo mắt nhìn lên bầu trời, ánh mặt trời vừa đẹp.
Bỗng nhiên cậu nhớ tới chuyện cách đây rất lâu, khi cậu còn đi học, cậu đã đọc được một bài thơ nhỏ của Địch Kim Sâm, nó nói, vốn dĩ ta có thể chịu được bóng tối nếu như ta chưa từng diện kiến mặt trời, nhưng hôm nay, ánh mặt trời đã chiếu rọi nỗi cô đơn của ta, khiến nó lại càng thêm hoang liêu.
Trước khi cậu còn không hiểu nó có ý gì, bây giờ thì cậu hiểu rồi.
Vương Dương thu mắt lại, nhàn nhạt cười hai tiếng, ôm đồ của mình đi ra cửa lớn.
Dương Gia Lập đứng ở cửa lớn đợi cậu ta, thấy cậu ta đi ra mới xem như thở phào một hơi, vội vàng kéo cậu ta lên xe.
Đóng cửa xe lại, Dương Gia Lập vừa định hỏi Vương Dương muốn đi đâu, Vương Dương liền xoay đầu bình tĩnh nói: “Anh Dương, anh có thể đi theo em đến một nơi được không?”