Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 141

Dương Gia Lập cùng Vương Dương đi đến một tiệm bánh ngọt.

Vương Dương nói muốn mua một chiếc bánh ngọt, Dương Gia Lập liền sai tài xế họ Diệp quay xe lại.

Ven đường vừa lúc có một tiệm bánh Holyland.

Lúc Diệp Đình vòng tay lái tấp xe vào ven đường, Dương Gia Lập giống như nhớ đến cái gì, cậu lấy một bản chứng nhận bất động sản từ trong ba lô của mình ra đưa cho Vương Dương, nói: “Chứng nhận bất động sản của cậu. Lúc trước nó bị đem đi thế chấp, anh lấy lại cho cậu rồi, khoản nợ kia cũng giải quyết xong luôn rồi, cậu cứ yên tâm.”

Ánh mắt Vương Dương khẽ động, nhận lấy chứng nhận bất động sản, nói: “Cảm ơn.”

“Mấy ghi chép lúc trước của chúng ta đã được xử lý xong rồi, về hợp đồng của cậu, anh sẽ nói bên Diệp Đình bỏ hết tất cả những hạn chế đối với cậu, để cậu có thể tiếp tục làm việc,” nói xong, Dương Gia Lập nhìn nhìn Diệp Đình, trừng mắt với hắn, “Anh nói cái coi.”

Diệp Đình bình tĩnh chuyển tay lái, khoé môi khẽ cong lên: “Em nói bỏ vậy thì bỏ. Đều nghe em hết.”

Chiếc xe vững vàng tấp vào lề đường.

Dương Gia Lập mở cửa xe, cùng Vương Dương bước xuống xe.

Diệp Đình vốn định xuống theo nhưng Dương Gia lập lại ấn hắn ngồi về lại ghế lái, cười hi hi nói: “Đại ca lái xe ơi, anh cứ ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi em về là được rồi.”

Diệp Đình nheo mắt lại, ánh mắt xa xăm.

Dương Gia Lập nhìn trái nhìn phải rồi cúi đầu hôn mổ lên cái tai mẫn cảm nhất trên người Diệp Đình.

Lúc này Diệp Đình mới miễn cưỡng ngồi trở lại ghế lái.

Dương Gia Lập và Vương Dương đều đeo khẩu trang, cả hai sóng vai nhau đi vào tiệm bánh Holyland, người bán hàng cúi đầu, mỉm cười hỏi họ cần gì.

Vương Dương chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn được một chiếc bánh ngọt có kiểu dáng rất đẹp mắt.

Người bán hàng đem hoá đơn ra, nói: “Anh viết địa chỉ và phương thức liên lạc ở đây, khi nào làm xong, chúng tôi sẽ giao đến cho ạnh.”

Vương Dương gật đầu, cầm bút viết địa chỉ của Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập kéo kéo cậu ta, khẽ hỏi: “Cậu viết địa chỉ của anh làm gì vậy?”

Vương Dương cười nói: “Anh Dương, em thật sự cảm ơn anh. Anh giúp em hiểu ra rất nhiều thứ, anh dẫn em chạy trốn, cõng em đi núi lâu như vậy, em đều nhớ hết. Nhưng mà, thật xin lỗi anh, em thật sự không còn tiền gì nữa, chỉ là một cái bánh ngọt mà thôi, anh đừng chê cũng đừng từ chối em.”

Dương Gia Lập im lặng vài giây, thả tay ra nói: “Được, vậy cảm ơn cậu.”

Vương Dương điền hoá đơn xong, đưa lại cho người bán hàng.

Ban nãy người bán hàng nghe thấy Dương Gia Lập nói chuyện, ánh mắt cũng lặng lẽ dính lên người Dương Gia Lập, khi nhận hoá đơn cũng không tập trung, chỉ một mực đánh giá đôi mắt lộ ra ngoài của Dương Gia Lập, rụt rè hỏi: “Ngại quá, cho tôi hỏi một chút, anh là Dương Gia Lập đúng không?”

Dương Gia Lập chớp chớp mới: “Hả?”

Người bán hàng phấn khích đến đỏ mặt: “Tôi nghe giọng nói của anh, tôi cảm thấy anh chính là Dương Gia Lập, anh Dương, em thật sự rất thích anh, em là fan của anh đó, bài nào của anh em cũng nghe hết trơn á!”

Dương Gia Lập ngớ ra một lát, sau đó mới phản ứng lại.

Trước khi bị Diệp Phàm bắt đi, cậu có ghi hình một chương trình, tuy răng chỉ mới có một tập nhưng nghe nói sau khi phát sóng nhận được hưởng ứng không tệ, nhiệt độ và lực chú ý còn rất cao, thu được một nhóm nhỏ người hâm mộ, xem như là có một chút danh khí.

Mấy em gái bán hàng kích động muốn chết, líu ra líu rít vây quanh Dương Gia Lập xin ký tên.

Vương Dương đứng cách xa một chút, nhìn thấy Dương Gia Lập bị vây quạnh, trong lòng mỉm cười ấm áp.

Bên cạnh có người chú ý tới cậu ta, thử hỏi: “Anh là bạn của anh Dương sao, em có thể xin chữ ký của anh không?”

Vương Dương còn chưa kịp mở miệng, một người khác đã đi tới kéo người nọ, khẽ nó: “Tôi thấy cậu ta nhìn quen mắt lắm, cứ cảm thấy đặc biệt giống người đó đó, cái người lúc trước rất nổi tiếng, tên là Vương gì kia á….”

Sắc mặt Vương Dương nháy mắt liền trắng bệch.

Cậu ta vội vàng bịt chặt khẩu trang, cúi đầu chạy nhanh ra ngoài như chú chuột chạy qua đường.

Chờ đến khi Dương Gia Lập trở lại xe, cậu đóng cửa xe, hỏi: “Vương Dương, cậu làm sao vậy?”

Vương Dương lắc đầu:”Không sao, chúng ta đi thôi.”

Chiếc xe khởi động một lần nữa, chở Vương Dương về lại căn nhà trọ đã lâu cậu ta chưa trở về.

Lúc Vương Dương xuống xe, Dương Gia Lập kéo cậu ta lại, ánh mắt rạng rỡ tỏa sáng, dặn dò: “8 giờ tối cậu qua nhà anh đi, anh xuống bếp nấu cơm, vừa lúc có bánh ngọt cậu mua, chúng ta cùng nhau ăn một chút đi, coi như là chúc mừng hai chúng ta thoát khỏi hang quỷ, bắt đầu cuộc sống mới.”

Vương Dương cười cười: “Chắc em không đến được đâu. Hôm nay em mệt rồi, thật sự muốn nghỉ ngơi.”

Mặc dù Dương Gia Lập có chút thất vọng nhưng vẫn vỗ vai Vương Dương: “Vậy cũng được, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. có chuyện gì thì đợi sau rồi hẵng nói.”

Vương Dương gật đầu bước ra khỏi xe.

Cậu ta đứng ở bên ngoài, bóng lưng dừng lại một chút rồi bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Dương Gia Lập.

Tia hoàng hôn của trời chiều chói lọi, đôi mắt Vương Dương lặng lẽ phiếm hồng.

Cậu ta nhìn Dương Gia Lập, giọng nói khàn khàn, khẽ nói: ”Anh Dương, em thật sự xin lỗi anh. Lúc trước mắng mẹ anh, còn khiến anh gặp phiền toái lớn như vậy là em sai, một lần nữa em xin lỗi anh.”

Dương Gia Lập dịu dàng nói: “Đều là quá khứ rồi, chuyện lúc trước không cần nhắc lại nữa.”

Vương Dương dụi dụi mắt, cũng mỉm cười.

Cậu ta nói: “Anh Dương, cả đời này em đều sẽ ghi nhớ lòng tốt của anh.”

Dương Gia Lập mỉm cười xoa đầu cậu ta: “….Đứa trẻ ngốc.”

Nhìn Diệp Đình lái xe chở Dương Gia Lập rời đi, Vương DƯơng thấy chiếc Bentley màu đen dần biến mất trong ánh hoàng hôn ấm áp, cậu ta ngơ ngác đứng tại chỗ hồi lâu, lúc sau mới thu tầm mắt lại.

Cậu đi tới siêu thị gần đó mua một túi đồ, sau đó mới chậm rãi đi lên lầu.

Căn nhà trọ này đã lâu không có người ở, mở cửa đã thấy bóng râm, trên sàn nhà phủ một lớp bụi.

Vương Dương đứng ở trước cửa thay giày, thả đồ đạc xuống, yên lặng quét dọn.

Cậu không tốn nhiều không sức, chỉ dọn dẹp đơn giản và lau sàn nhà.

Cho đến khi dọn dẹp gần như là xong hết, cậu đi nhà tắm rửa bồn tắm lớn trước, mở nước ấm ra, chậm rãi lấy đầy bồn..

Nước nóng bốc khói ào ào chảy vào bồn tắm, Vương Dương đứng dậy đi ra phòng khách, mở TV lên, lấy mấy món đồ ban nãy mới đi siêu thị mua ra.

Một hộp bánh ngọt nhỏ, cậu cười cười, im lặng ăn nó.

Cậu vừa ăn vừa xem TV, trong TV là bộ phim Hồng Kông nổi tiếng, Vô Gian Đạo.

Bộ phim kia vừa lúc chiếu đến một cảnh ở Thiên Thai, Lưu Đức Hoa nói với Lương Hướng Vĩ: “Cho tôi một cơ hội.”

Lương Hướng Vĩ nói: “Cho cậu một cơ hội như thế nào?”

Lưu Đức Hoa nói: “Trước đây tôi không có sự lựa chọn, bây giờ tôi muốn làm người tốt.”

Lương Hướng Vĩ gật đầu, cười nói: “Được, đi nói với Thẩm phán đi, để xem ngài ấy có cho cậu làm người tốt hay không.”

Vừa đúng lúc Vương Dương ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, cậu liếm bơ ngọt trên môi đi, mỉm cười tắt TV.

Cậu gần như đứng im lặng nhìn xung quanh căn phòng một vòng, hít một hơi thật sâu rồi nặng nề thở ra.

Cậu lại mở túi đồ ban nãy, lấy ở dưới đáy ra một hộp nhỏ, mở nó ra.

Bên trong là một lưỡi dao cạo râu mới tinh.

Vương Dương lấy ra một lưỡi, cầm nó trong tay đi vào phòng tắm.

Cậu cởi quần áo ra, trần trường ngâm mình vào làn nước ấm trong bồn tắm lớn, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.

Ánh đèn rực rỡ, đèn đuốc sáng trưng. Trên bầu trời có những vì sao, dưới mặt đất ngọn đèn.

Thành phố phồn hoa vẫn lộng lẫy như cũ, vô số người vội vàng ra vào toà nhà, đi trên cầu, trên đường, trong phòng lặng lẽ nhuốm nỗi vui buồn chỉ bản thân mới có thể hiểu.

Vương Dương quay đầu lại, giơ tay lên, ngón tay cầm theo lưỡi dao cạo râu, tuy mỏng mà bén, lưỡi dao phát ra ánh sáng lạnh lão.

Nét mặt Vương Dương vô cùng bình tĩnh, đặt lưỡi dao lên cổ tay.

Lưỡi dao xẹt qua cổ tay, cắt vào da thịt.

Máu tươi nhỏ xuống tí tách, nháy mắt đã nhuộm đỏ màu nước, rất đau.

Vương Dương tựa người vào bồn tắm, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, nước mắt lặng lẽ chảy xuống theo dòng máu.

Ý thức của cậu bắt đầu không phân biệt được cái gì nữa, cậu nhớ đến rất lâu trước kia, cậu từng nghe được tiếng cá voi kêu.

Con cá voi to lớn kia chầm chậm bơi trong biển sâu rộng lớn, tiếng kêu vang lên từ biển nghe sao mà thê lương trống rỗng, tiếng gió vù vù nhưng không một con cá voi nào đáp lại nó. Nó cô đơn chậm trãi bơi đến nơi mà nó không hề biết trước, cả đời không có bạn, có lẽ ở một thời điểm nào đó, ở một góc khuất nơi biển cả, lặng lẽ kết thúc cuộc đời hiu quạnh của mình.

Sắc mặt Vương Dương dần chuyển trắng, cậu chậm rãi nhắm mắt lại.

Dù cho đã mê man nhưng miệng cậu vẫn động đậy, như hàm chứa ý cười, nói: “Có người yêu thương, thật tốt quá…..”

Cậu trộm ảo tưởng rằng, chờ đến khi cậu mở mắt ra lần nữa, có thể có một người nguyện ý đối tốt với cậu, nguyện ý yêu thương cậu, nở một nụ cười dịu dàng như gió, đưa lưng về phía mặt trời lặn, đi từng bước tới trước mặt cậu.

Vương Dương chậm rãi nhắm hai mắt lại, cậu nghĩ, chắc sẽ có mà.
Bình Luận (0)
Comment